Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 268: Chương 268: Tứ Phương Thiên Hội – 11






831

Sau khi ván cờ kết thúc, mọi người được nghỉ ngơi một thời gian ngắn, song lần này lại không có phần thưởng.

Tuy nhiên ngẫm lại, ở ván cờ này vẫn còn rất nhiều người chưa có cơ hội xuất thủ, muốn thưởng cũng khó đánh giá, vậy nên suy nghĩ ấy chỉ lóe lên rồi lại lặng xuống.

Văn Xuân Tương giải quyết mấy tu sĩ một cách nhanh gọn, thực lực cao cường và cách chiến đấu khác hẳn Linh tu cũng bị rất nhiều người nhìn thấy, y liền trở thành cái đinh trong mắt mọi người. Mà Tạ Chinh Hồng tu vi Vô Lượng Thần Phật lại có thể luyện được hóa thân mới càng khiến người ta kinh ngạc. Hóa thần xưa nay đều là độc quyền của tu sĩ cấp bậc Phật Tôn, hôm nay Tạ Chinh Hồng thể hiện nó ra, khiến các Phật tu ở đây đều xuýt xoa trầm trồ.

Mà hai cái người gây ra náo động kia vừa nghe thông báo có thể nghỉ ngơi thì lập tức chui vào trong không gian, giống như một khắc cũng không muốn nán lại bên ngoài thêm vậy.

“Hừm….. Quan hệ của hai người này tốt đến sao?” Một tu sĩ nhìn hai người biến mất dạng, lẩm bẩm nói, dù là bằng hữu tốt thì quan hệ kiểu này cũng tốt quá rồi.

“Bọn họ là đạo lữ mà, quan hệ tốt không phải là rất bình thường sao?” Một Linh tu nói.

“Cái gì!”

“Bọn họ là đạo lữ?”

“Khoan khoan, Thần Tú là Phật tu cơ mà.”

“Nhưng mà Thần Tú đã quy y xuất gia đâu.” Linh tu nọ bĩu môi nói.

Các tu sĩ: ……

“Làm tốt lắm.” Linh Đế lén khen ngợi Linh tu nọ.

“Có thể cống hiến sức lực vì bệ hạ là phúc phận của ta. Hơn nữa ta cũng chỉ nói một câu thôi mà, đâu phải chuyện to tát gì.” Linh tu âm thầm đáp lại.

Tuy rằng y không hiểu vì sao bệ hạ lại bảo y hãy “vô tình” nói ra câu ấy, nhưng lời bệ hạ nói luôn đúng, y sẽ không hỏi nhiều.

Tạm không nói câu “Bọn họ là đạo lữ” đã gây ra phản ứng lớn cỡ nào, bên kia các Tiên Đế cũng ngỡ ngàng hết sức.

“Linh Đế, lời môn đồ ngươi vừa nói có phải là thật không? Văn Xuân Tương và Thần Tú là đạo lữ ư?”

Linh Đế thản nhiên gật đầu, “Lẽ nào ta chưa nói với chư vị sao?”

…… Đương nhiên là chưa!

Các Tiên Đế bắt đầu nhìn Linh Đế với ánh mắt cao thâm bí hiểm.

Linh Đế ngoài mặt không để lộ manh mối gì, kết quả lại mang một đôi đệ tử đạo lữ đến đây, lại còn tâm cơ để Kim Bà La Hoa dẫn một người, lúc Tứ Phương Thiên Hội sắp kết thúc thì mới nói ra……

“Linh Đế, ngươi làm thế là hơi quá đáng đấy.” Một Tiên Đế ngoài cười nhưng trong không cười, “Đệ tử dưới trướng ngươi âm thầm cuỗm mất một Phật tu có tiền đồ như vậy, ngươi không sợ nhiều quá ăn không hết à?”

“Thần Tú vẫn chưa quy y, cũng không có sư phụ, cuỗm thì cuỗm thôi, ai bắt bẻ gì được ta?” Linh Đế nhún vai, vẻ mặt dửng dưng, “Đám các ngươi ghen tị thì nói thẳng ra, cần gì lòng vòng thế, ha ha ha. Ta cũng không ngờ Thần Tú và Văn Xuân Tương lại biểu hiện xuất sắc như vậy, ta chỉ định dẫn bọn họ đến đây học hỏi thôi mà.”

Há, tên này được hời mà còn khoe mẽ hả?

Nhìn Linh Đế tỏ vẻ khiêm tốn nhưng thực tế là đang khoe khoang, không ít Tiên Đế phải cố nhịn không đi lên tẩn cho y một trận.

Muốn tìm được một mầm tốt đủ sức gồng gánh tông môn là việc rất khó khăn, không thì đã chẳng có nhiều Tiên Đế thu nhận đệ tử hoặc sinh con để bồi dưỡng như vậy. Ấy thế mà Linh Đế thu một Văn Xuân Tương rồi còn kéo theo Thần Tú, vận may như vậy thật khiến người ta đỏ mắt ghen tị!

“Cơ mà ta nói này Linh Đế, Thần Tú bây giờ đúng là chưa quy y, nhưng với tư chất của hắn, sau Tứ Phương Thiên Hội e rằng sẽ có nhiều tu sĩ Phật giáo sẽ đến đòi người từ ngươi đấy. Nếu hắn cắt đứt tình căn thì đệ tử Văn Xuân Tương của ngươi chẳng phải sẽ đau lòng muốn chết sao?”

“Chuyện tương lai ai nói chắc được chứ?” Linh Đế chẳng hề lo lắng, “Dù sau này Thần Tú có dứt tình căn bỏ đi thì cũng chẳng gây tổn thất quá lớn cho Linh Tu thiên cung của ta. Khi đó Văn Xuân Tương cũng sẽ trưởng thành đến một cảnh giới cao hơn, đúng là lo bò trắng răng, vẫn còn hơi sớm đấy. Ngài nói đúng không Thiên Đế?”

Đông Phương Thiên Đế nhìn Linh Đế, gật gật đầu, “Ngươi nói không sai.”

Linh Đế cười thong dong, chắp tay với Đông Phương Thiên Đế rồi lui xuống.

Nếu có thể, y cũng không muốn tiết lộ quan hệ của hai người này. Nhưng phong ấn tầng ba mươi buông lỏng là sự thật, người khác chưa chắc sẽ hoài nghi Tạ Chinh Hồng, không có nghĩa là Đông Phương Thiên Đế sẽ không hoài nghi. Linh Đế trước mắt còn chưa tự tin đến vậy, chỉ bằng y và Kim Bà La Hoa mà muốn bảo vệ Tạ Chinh Hồng thì quả thực là mơ tưởng hão huyền. Song nếu là có thể khiến Đông Phương Thiên Đế biết quan hệ đạo lữ của Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương thì sự hoài nghi đối với Tạ Chinh Hồng sẽ chỉ còn rất ít.

Linh Đế tuyệt không tin, Đông Phương Thiên Đế luôn xuất quỷ nhập thần lại chọn xuất hiện vào thời điểm này.

Văn Xuân Tương kéo Tạ Chinh Hồng vào không gian, đau lòng xoa mặt Tạ Chinh Hồng.

“Tiền bối, ta không sao, ngươi không cần lo lắng.”

“Nói bậy!” Văn Xuân Tương nhíu mày nói, “Thân thể ngươi thế nào ta còn rõ hơn ngươi! Hóa thân kia của ngươi hẳn là luyện ra lúc nhập định đúng không, còn chưa ổn định mà đã lấy ra dùng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Mụ Sở Yến kia rất cổ quái, ai biết mụ ta sẽ giở trò gì?”

Tạ Chinh Hồng cầm lấy tay Văn Xuân Tương, “Mụ có sát ý với ta, thế cũng không là gì.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, chăm chú nhìn Văn Xuân Tương, “Nhưng ta cũng có thể cảm giác được, Sở Yến không có ý tốt với tiền bối.”

“Bởi vì mụ không có ý tốt với ta nên ngươi muốn đánh bại mụ ta hả?” Văn Xuân Tương cũng không biết nên khóc hay nên cười, “Tiểu hòa thượng, ngươi nên cảm thấy may mắn vì hiện tại mụ chỉ là Sở Yến chứ không phải Tinh Nhiêu Ma Mẫu, bằng không trừ phi các Tiên Đế ra tay, ngươi sẽ chẳng có đường mà về. Giờ xem như chúng ta đắc tội chết với mụ rồi, thôi vậy.” Văn Xuân Tương tựa vào vai Tạ Chinh Hồng, “Dù đối thủ có lợi hại đến đâu, chúng ta cũng không cần phải sợ.”

Mặc kệ là Sở Yến hay Tinh Nhiêu Ma Mẫu, cứ để mụ tới đi!

Sở Yến thì vẫn đang tâm phiền ý loạn bởi vì chuyện Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng là đạo lữ.

Mụ vốn còn muốn mượn cơ hội giết Tạ Chinh Hồng, khiến Văn Xuân Tương rơi vào Ma đạo, nhưng đấy là nếu hai người bọn họ là bằng hữu tốt, chứ không phải đạo lữ. Quan hệ đạo lữ giữa tiên nhân không hề đơn giản nhưng bằng hữu tốt. Nếu như ký hiệp ước mạnh một chút, một người chết, người còn lại có thể phải dừng lại đó cả đời.

Với tính cách của Văn Xuân Tương, y lựa chọn ký khế ước song tu cùng một Phật tu tiền đồ vô lượng, hiệu lực của khế ước kia ra sao không cần phải nói cũng biết.

Tinh Nhiêu Ma Mẫu cắn ngón tay đến chảy cả máu, phiền não không biết phải làm sao.

Kế hoạch giết Tạ Chinh Hồng gặp trở ngại, nếu có thể thì tốt nhất vẫn để tên Tạ Chinh Hồng này sống, sống ở nơi mà Văn Xuân Tương biết nhưng không thể với đến, như vậy thì mới có thể khiến y quyết chí tiến tới được.

Lúc trước, hình như phong ấn tầng ba mươi buông lỏng!

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tinh Nhiêu Ma Mẫu, mụ lập tức đứng dậy tiến vào trong không gian, gấp rút liên hệ với Nhất Điểm Tú Sinh Đao.

Chỉ cần Nhất Điểm Tú Sinh Đao nguyện ý hỗ trợ, việc đưa Văn Xuân Tương đến Ma giới sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Cửa ải cuối cùng của Tứ Phương Thiên Hội, tên là “Sinh tồn hoang dã”.

Nhóm của Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng lại tập hợp, chờ đợi Tiên Đế thông báo quy tắc của vòng cuối cùng.

“Ở đây có hơn bốn trăm tấm thẻ, mỗi tấm chỉ có bản thân mới dùng được, trên thẻ có ghi điểm số của các ngươi, điểm là do chúng ta căn cứ vào biểu hiện của các ngươi ở ba vòng trước để quyết định.” Giọng nói vừa dứt, trên ngực mỗi người tức khắc xuất hiện một tấm thẻ màu trắng bạc, trên mặt thẻ có khắc một thanh kiếm và một đóa hoa, trông hết sức sống động tao nhã.

“Các ngươi có thể dùng thần thức để kiểm tra, bên trên sẽ hiển thị điểm số của các ngươi.” Giọng nói kia lại tiếp tục, các tiên nhân bèn kiểm tra thẻ, nội dung trên thẻ liền hiện ra trong đầu bọn họ.

Điểm của Tạ Chinh Hồng vừa tròn ba trăm, còn của Văn Xuân Tương là hai trăm tám mươi ba.

“Sao ít vậy?” (REUP CÁI ĐCM CHÚNG MÀY!!! REUP ĂN CỨTTTTT!)

“Đừng đùa chứ, thế này cũng thấp quá rồi!” (ĐCM TRUYENFULL CHẾT ĐI EM ÊII)

Không ít người nhí nhéo oán giận, thế nhưng than thì than, bọn họ đều không nói ra con số cụ thể.

“Các ngươi sẽ tiến vào một yêu ma động thiên, bên trong đều là ma vật, xét theo tu vi thì thấp nhất cũng là tiêu chuẩn Địa Tiên, ma vật cấp bậc Đại La Kim Tiên thì càng đầy rẫy khắp nơi. Nhiệm vụ của các ngươi là phải thành công sống sót ba tháng trong động thiên này! Các ngươi sống được đến cuối cùng thì có thể nhận được phần thưởng một trăm điểm, giết được một ma vật cấp Đại La Kim Tiên thì thưởng năm điểm, ma vật cấp Tiên Quân thì thưởng một trăm điểm. Nếu cướp được thẻ, đào thải tu sĩ khác thì sẽ nhận được một phần năm số điểm của người đó. Cuối cùng, ba trăm vị có điểm cao nhất sẽ có tư cách tiến vào Đăng Thiên tháp tu hành. Nếu số người sống sót cuối cùng không đủ ba trăm, như vậy sẽ trống vị trí, tài nguyên của những vị trí trống đó sẽ được chia đều cho các tu sĩ có tư cách tiến vào Đăng Thiên tháp! Sống hay chết, phải xem bản lĩnh của các ngươi.”

Sau khi quy tắc thông báo xong, các tu sĩ lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.

Thời gian ba tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Muốn lấy được đủ điểm thì nhất định phải lựa chọn cách thức phù hợp với mình. Tuy giết ma vật cấp Tiên Quân là cách nhanh nhất, song tỷ lệ thành công quá nhỏ, dù may mắn giết được một con ma vật rồi nhận một trăm điểm thì nhất định cũng sẽ chịu trọng thương, như thế thì làm sao tránh thoát sự tấn công của kẻ khác được? Cuối cùng điểm mình vất vả kiếm được đều đưa cho kẻ khác hết! Các lấy điểm nhanh thứ hai, đương nhiên chính là cướp thẻ của tu sĩ khác, vừa đào thải được đối thủ, vừa đảm bảo điểm của mình cao hơn kẻ khác. Tuy bọn họ không biết trong Đăng Thiên tháp rốt cuộc có cái gì, nhưng nó có thể trở thành phần thưởng cuối cùng, ắt hẳn là thứ tốt mà bình thường bọn họ không thể chạm tới.

Nếu là tháp thì sẽ có rất nhiều tầng.

Vị trí trong tháp cũng rất được chú ý, điểm càng cao thì hạng càng cao, vị trí đương nhiên cũng là tốt nhất.

“Muốn tích điểm thì phải xem ngươi có bản lĩnh hay không, mơ tưởng xa vời quá rồi sau cùng chịu thiệt thì đừng khóc!” Văn Xuân Tương hừ lạnh, âm thầm nhớ kỹ những gương mặt lộ ra sát ý với Tạ Chinh Hồng.

Chuyện y và tiểu hòa thượng là đạo lữ đã bại lộ, hai người tất nhiên phải hành động cùng nhau. Trong giai đoạn cầu sinh như thế này, đồng đội có thể kề vai sát cánh như y và tiểu hòa thượng đã ít lại càng ít, những kẻ này muốn giành được thứ hạng tốt hơn, y và tiểu hòa thượng chính là cái đinh trong mắt bọn họ!

A, vừa khéo.

Văn Xuân Tương siết chặt tay, lúc trước chơi cờ chỉ đủ khiến y làm nóng người thôi, nếu có kẻ dám ra tay với y và tiểu hòa thượng, đến một tên thì giết một tên, đến hai tên thì giết hai tên!

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

“Tiểu hổ phách, đệ thấy bộ quần áo mới của ta có đẹp không?”

“Hổ phách tiểu đệ đệ, đệ đừng để ý cô ta, đệ xem son phấn ta mới kiếm được này, màu sắc đẹp lắm!”

Biết bao nữ yêu xinh đẹp chuyện trò vui vẻ trong động phủ, ở trong mắt các nam yêu khác thì đây quả là một cảnh tượng đẹp đẽ hiếm có, nhưng trong mắt Phật Tử, trừ phiền toái ra thì chẳng còn gì khác.

Về phần vì cớ gì mà lại hấp dẫn nhiều nữ yêu như vậy, còn phải nói từ đầu.

Phật Tử vốn tưởng rằng tu sĩ trong Yêu Thú đại thế giới sẽ không hứng thú với một hòn đá đâu, ban đầu thì đúng là thế. Nhưng mà chẳng mấy chốc, tình huống liền thay đổi.

Bởi vì Phật Tử ngụy trang mình thành hổ phách nhựa thông yêu, trên người tỏa ra mùi thơm của nhựa thông, quần áo cũng chủ yếu là màu vàng.

Các nam tu trong Yêu Thú đại thế giới đa phần thích màu tối, màu đen là chiếm nhiều nhất, diện mạo cũng thiên hướng thô kệch rắn rỏi. Đối với thực trạng này, các nữ yêu bày tỏ rằng thật tổn hại thẩm mỹ, cần gấp người mới đến đây để rửa mắt.

Đúng vào lúc ấy, Phật Tử xuất hiện với màu áo vàng, hơn nữa bản thể lại là hổ phách, không có lực uy hiếp công kích như các nam yêu khác, còn toát lên khí chất không thể tả thành lời, đương nhiên là khiến các nữ yêu chú ý rồi!

Dần dà, tiếng tăm của Phật Tử càng lúc càng lan xa, nữ yêu tìm đến hắn cũng càng lúc càng nhiều.

Theo cách nói của các nữ yêu thì chính là “Nhìn bộ dáng giận mà không dám nói gì của tiểu hổ phách thật sự rất đáng yêu”, “Không hề thô lỗ càn rỡ như đám nam yêu khác”, “Muốn thấy bản thể của đệ ấy quá, nhất định là đẹp lắm”, vân vân mây mây.

Một thời gian trôi qua, phụ cận động phủ của Phật Tử liền trở thành nơi tụ tập của các nữ yêu, các nữ yêu gom chuyện buôn dưa để đến đây chia sẻ với nhau. Mà Phật Tử cũng không phải người nói nhiều, chẳng bao giờ ra ngoài kể lung tung, cho nên các nàng vô cùng yên tâm.

Tuyết Lang vương tìm đến cửa đúng vào ngày các nữ yêu tập trung ở đây.

Editor: Từ hồi đi edit truyện thì trình gõ phím lên cao mn ạ, gõ vù vù bất chấp, mỗi tội ko biết gõ 10 ngón, xài có 8 ngón thôi á quê quá. Cơ mà khi gõ tiếng Anh thì siêu chậm vì bị lậm Telex, đã chuyển từ V sang E rồi mà khi đến mấy cái chữ r,j,x… là vẫn nhấn hai ba lần:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.