Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 260: Chương 260: Tứ Phương Thiên Hội – 4






870

Mấy Ma tu nghe Tạ Chinh Hồng nói xong thì phá ra cười.

“Ha ha, tuy nghe bảo Phật tu đều không nói dối, cơ mà ngươi nói huỵch toẹt ra như thế, đúng là đâm đầu vào chỗ chết.” Ánh mắt Ma tu cầm đầu nhìn Tạ Chinh Hồng trở nên bất thiện.

Các Ma tu khác nhìn chằm chằm Tạ Chinh Hồng với vẻ cảnh giác, hiển nhiên đang đề phòng hắn bất thình lình ra tay.

“Đại sư huynh, ta thấy tên này chưa xuống tóc, chắc cũng chẳng phải nhân vật lợi hại gì đâu. Đúng lúc chúng ta có thể thử xem giết quỷ thì sẽ thế nào?” Một Ma tu đề nghị.

“Sư đệ nói có lý.”

Bọn chúng vốn muốn thử thách giới hạn của cuộc thí luyện này, song mãi chẳng tìm được cơ hội, giờ khó khăn lắm mới có một tên Phật tu chạy đến, đương nhiên phải tận dụng rồi.

Tạ Chinh Hồng lẳng lặng nghe bọn chúng nói chuyện, không hề có ý định rời đi.

Mà trong mắt mấy Ma tu này, hành động này chỉ đại biểu cho “không có mắt” và “đỡ rách việc”.

“Ngươi chịu im lặng thì bọn ta sẽ cho ngươi được toàn thây.” Dứt lời, trong tay một Ma tu xuất hiện một lá cờ xí, vài luồng sáng màu đen lao ra, lập tức hóa thành năm con rối da dẻ tái nhợt, mặt mày u ám.

Đám Ma tu phải vất vả lắm mới chế tạo được năm con rối này, bọn chúng chẳng những có thần trí mà còn có thể tăng tu vi khi tu vi của người sử dụng tăng lên, không biết phải thất bại bao nhiêu lần mới luyện được năm con này. Giờ phút này sử dụng bọn chúng cũng là vì sợ bị Tạ Chinh Hồng tiếp cận, phòng ngừa bị bắt rồi mất tư cách thi đấu.

Năm con rối này vừa lộ diện, liền tản ra hóa thành những tia sáng đỏ bao vây Tạ Chinh Hồng, ánh mắt của bọn chúng vô cùng tỉnh táo, hiển nhiên biết rõ mình đang làm gì, song trong tâm chúng đã bị khắc xuống ám thị “Trung tâm”, chỉ có thể nghe theo những Ma tu này.

Cùng là thuật luyện chế con rối nhưng Tiên giới và Tu Chân giới lại có sự khác biệt rõ rệt.

Năm đánh một, hơn nữa năm con rối này đều có tu vi Đại La Kim Tiên, đương nhiên không sợ Tạ Chinh Hồng. Thực lực của đám rối đều cao cường, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đã tung ra vô vàn phép thần thông kỳ diệu.

Tạ Chinh Hồng vung tay lên, trong tay lóe lên vầng sáng xanh, mõ mộc ngư màu tím rung lên, hóa thành một con cá vàng, vẫy đuôi đánh bay những chiêu thần thông kia.

Đồng thời, tay Tạ Chinh Hồng cũng không dừng động tác, ngay khi mộc ngư ngăn cản những đòn tấn công, hắn cũng tung ra mấy phép thần thông, từng luồng thần quang bay vút ra, vòng qua người đám rối, trực tiếp đánh về phía lũ Ma tu.

Đám Ma tu sửng sốt, không dám xem thường Phật tu trước mắt nữa, tiên khí lục phẩm không dễ có được, huống chi Phật tu này còn có thể phân ra tâm trí đối phó với bọn chúng trong lúc đang đấu với năm con rối. Đám Ma tu động tâm niệm, năm con rối xoay người, dùng thân thể chặn đòn tấn công. Ngay lúc mấy tên Ma tu thở phào nhẹ nhõm thì đòn tấn công đã xuyên thấu qua cơ thể đám rối, tiếp tục đánh vào bọn chúng.

Làm sao có thể?

Đòn tấn công đã bị những con rối chặn hơn phân nửa, chỉ còn lại năm phần công lực, nhưng giờ đánh vào người bọn chúng, vẫn khiến cơ thể chúng run lên, phun ra mấy ngụm máu. Bọn họ cùng có tu vi Đại La Kim Tiên, nhưng sao lực công kích của Phật tu này lại mạnh đến nhường ấy?

Phật tu chưa xuống tóc chẳng phải đa phần đều là Sứ Giả sao?

“Chủ nhân!” Đám rối thấy thế thì cùng la lên, đồng loạt rút kiếm ra chém về phía Tạ Chinh Hồng.

Ánh mắt Tạ Chinh Hồng đanh lại, ngón tay vẽ nửa vòng tròn ở không trung, cơ thể ngay lập tức dịch chuyển đến trước mặt mấy Ma tu, bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì ngực đã bị ngón tay Tạ Chinh Hồng chọc ra một lỗ máu.

“Bắt được các ngươi rồi.” Tạ Chinh Hồng thản nhiên nói, sắc mặt đám Ma tu trắng bệch, tự động bị chuyển ra ngoài.

Đám rối kia cũng chuẩn bị đi theo, ấy thế nhưng trong tay Tạ Chinh Hồng lại xuất hiện một cái bát từ lúc nào, hắn hô “Thu!”, đám rối kia liền bị hút vào.

“A Di Đà Phật.” Tạ Chinh Hồng hiện tại vẫn chưa có bản lĩnh giải phóng những con rối này, hắn quyết định trước hết thu chúng lại, sau này gặp Kim Bà La Hoa tôn giả thì sẽ hỏi thử xem.

Vừa rồi đã giải quyết xong năm kẻ, kế tiếp cần bắt năm kẻ nữa.

Tạ Chinh Hồng cười nhẹ, thu xong đồ thì chọn đại một nơi bay đi.

Bên ngoài thủy kính, các Tiên Đế trông thấy biểu hiện của Tạ Chinh Hồng, đều gật gù hài lòng.

Ra tay gọn gàng sạch sẽ, gần như không có sai sót nào, hơn nữa thấy hắn thu lại đám rối kia, liền biết hắn là người thiện tâm. Biểu hiện của Tạ Chinh Hồng thật sự không thể xoi mói được. Chỉ tiếc đám Ma tu kia tu vi không cao lắm, không phát huy được bao nhiêu thực lực của Tạ Chinh Hồng.

Bên kia, Văn Xuân Tương đang nghỉ ngơi trong sơn động thì nhận thấy có kẻ tới gần.

“Tỷ tỷ, tỷ xem la bàn của ta cứ chỉ về phía trước, chắc hẳn đằng trước cũng có người.” Một nữ tu mặt phù dung, mày lá liễu, cầm một chiếc la bàn tinh xảo, chỉ về hướng của Văn Xuân Tương, nói.

“Có lẽ đã bày mấy trận pháp ở bên ngoài, nếu không có cái la bàn này thì e chúng ta không tìm thấy được.” Nữ tu đi đầu cười duyên dáng bảo, ả cũng hết sức xinh đẹp, nhưng trong mắt luôn hiện ra tà khí. Nếu tu sĩ Ma đạo mà có ở đây thì hẳn sẽ nhận ra lai lịch của hai nữ tu này mà tránh đi thật xa. Trên ngực hai ả đều viết chữ “Yêu”, chính là một đôi nhện Âm Dương Đạo Ma, tỷ tỷ tên An Kiều, muội muội tên An Hòa.

Nhện Âm Dương Đạo Ma hấp thu giao hợp chi khí để sống, là loài cực kỳ quý hiếm, nếu chúng không biến hóa thì sẽ là vật tuyệt hảo dùng làm thuốc điều giáo lô đỉnh. Nhưng nếu biến hóa thì sẽ có thể chất lô đỉnh thượng đẳng, thường giả làm lô đỉnh vô hại để hấp thu sinh mệnh của tu sĩ, có danh tiếng không nhỏ ở Ma giới. Tuy nhiên càng nổi tiếng thì hai tỷ muội muốn bắt người càng khó khăn hơn, may mà có Tứ Phương Thiên Hội lần này, trong này toàn là tu sĩ tuấn tài xuất chúng, giúp hai ả bớt được bao nhiêu công sức.

Hơn nữa Tứ Phương Thiên Hội đã đặt ra quy định, nếu chết trong Tứ Phương Thiên Hội thì không được phép truy cứu, sau khi kết thúc không được trả thù, điều này quả khiến tỷ muội hai ả mừng hớn, cơ hội tốt như thế mà bỏ qua thì trong vạn năm tới hai ả sẽ không có cơ hội nữa.

Trong tay hai ả còn có la bàn tìm người, dù đám tu sĩ kia trốn kỹ thế nào cũng chẳng thoát khỏi tay các ả được. Mấy hôm trước hai ả mới hút xong tinh nguyên của một tu sĩ, giờ đang hưng phấn kích động. Chỉ cần hấp thu thêm vài kẻ nữa là cả hai có thể thử trùng kích cấp bậc Ma Quân.

“Muội muội, túi máu bảo bối của muội đâu rồi? Giờ là thời cơ tốt để phá hủy trận pháp này, nhìn dấu vết thì có vẻ tu vi của tên tu sĩ đang trốn không thấp đâu. Nếu chúng ta phá hủy trận pháp của y, y sẽ bị phản phệ, đến lúc đó hai tỷ muội ta mới ra tay thì sẽ đơn giản hơn nhiều.” An Kiều cười nói.

“Tỷ tỷ cứ thích nhớ thương đồ của ta.” An Hòa che miệng, một cái túi màu trắng bay ra từ trong tay áo ả, cái túi có vẻ rất bình thường, chẳng có điểm gì khác lạ. An Hòa lấy túi ra, một tay bưng đáy túi, mở miệng túi, vẩy về phía động phủ của Văn Xuân Tương.

Tức thì, một dòng máu đỏ sậm thoát ra khỏi túi, dội thẳng lên đỉnh núi.

Đỉnh núi vừa mới dính máu thì liền tan rã với tốc độ kinh người.

Trận pháp ngoài ngọn núi dính phải máu thì cũng lập tức mờ đi, chỉ thoáng chốc đã mất hiệu lực.

Văn Xuân Tương nhận thấy sự khác thường của trận pháp bên ngoài, sắc mặt lập tức chùng xuống.

Tiểu hòa thượng vừa ra ngoài thì đã có kẻ tới gây rắc rối cho y, ầy, lúc trước y làm nóng người, đến giờ vẫn chưa có lạnh xuống đâu!

Nếu đối phương muốn phá trận thì cứ để bọn chúng phá đi.

“Món đồ dung hợp vô số quý thủy nữ tử của muội muội đúng là bảo bối phá trận. Bất kể trận pháp nào đối mặt với bảo bối này đều thành vô dụng.” An Kiều tán thưởng. (Quý thủy: máu k*nh đó ạ, gớm quá mấy mẹ)

“Cũng không dư lại bao nhiêu nữa, cứ dùng một chút là lại vơi đi một chút, tỷ muội chúng ta phải đi tìm đám đồ tử đồ tôn ở nhân gian, bảo bọn nó hiến tế mấy phàm nữ thôi.” An Hòa lay lay cái túi, nói với vẻ tiếc nuối, “Nếu tên tu sĩ này xấu như cái gã râu quai nón lúc trước thì ta sẽ không thuận theo đâu.”

“Ha ha, muội muội, đa phần tiên nhân vẫn đẹp mà, cái tên lúc trước là trườngg hợp đặc biệt. Tuy rằng bộ dạng hắn khó coi nhưng tu vi thì lại không tệ.” An Kiều cười nói, “Muội xem, hình như kẻ kia sắp ra rồi.”

Văn Xuân Tương chậm rãi đi ra khỏi động phủ, thấy có hai nữ tử áo trắng đứng trước cửa động phủ của mình, vẻ mặt cười cợt, người đầy mùi huyết tinh, khiến y không khỏi thảng thốt.

Ôi, sống ở Tiên Giới đã lâu, y sắp quên cả mùi huyết tinh rồi.

“Tuấn tú quá đi mất!” An Hòa trông thấy Văn Xuân Tương lững thững bước ra, liền cảm giác như mình nhìn thấy một người bước ra từ trong tranh, đến khi y giương mắt nhìn về phía hai tỷ muội, trái tim An Hòa lại càng rạo rực không thôi.

Tiên nhân đẹp như thế này, nếu y nguyện ý phụng dưỡng tỷ muội hai ả thì có thể tha cho y một mạng cũng được.

“Chà, còn là Linh tu nữa, muội muội, chúng ta gặp may rồi.” An Kiều nhìn chữ “Linh” trên ngực Văn Xuân Tương, mắt sáng lên, “Đúng là hiếm thấy.”

Ở Ma giới cũng có không ít Linh tu, thế nhưng kẻ nào cũng khó chơi, không hề giống Linh tu ở Tiên giới. Linh tu ở Ma giới còn giả dối hơn cả Nhân tu, hơn nữa phần lớn đều rất khó đánh chết, thọ nguyên lại dài, thông thường kẻ muốn ra tay với họ đều trở thành chất dinh dưỡng cho bọn họ. An Hòa và An Kiều cũng từng nếm trải một lần rồi. Thế nhưng mọi người đều biết, Linh tu Tiên giới và Linh tu Ma giới không giống nhau.

Linh tu Ma giới vừa khó chơi vừa đáng sợ, mà Linh tu Tiên giới thì vừa đơn thuần vừa dễ lừa, Tiên giới khinh thường Ma giới, Ma giới cũng khinh thường Tiên giới, nói đến nói đi cũng là nhìn nhau chướng mắt. Song với tỷ muội hai ả thì gặp Linh tu Tiên giới đương nhiên là chuyện cực kỳ tốt.

“Tỷ tỷ, tinh huyết của tay tu sĩ trước đã bị tỷ hút hơn phân nửa rồi, lần này phải để cho ta đấy. Ta nhất định sẽ cẩn thận, mỗi lần chỉ hút một chút, Linh tu đẹp thế này mà mang về thì phải hãnh diễn lắm đây. Nếu mà không được thì có thể dâng lên cho Ma Tôn!” An Hòa cười nói.

Văn Xuân Tương chắp tay sau lưng mà đứng, lẳng lặng nghe hai tỷ muội này thương lượng xem nên xử lý mình như thế nào, trong lòng ung dung bình tĩnh.

“Các ngươi nói xong chưa?” Văn Xuân Tương thấy hai nữ yêu này càng lúc càng nói lắm, bèn lạnh lùng ngắt lời hai ả.

“Ôi chao, ngươi giận hả, giận mà cũng đẹp nữa.” An Hòa kinh diễm nhìn Văn Xuân Tương, “Ta hối hận rồi, ta quyết định vẫn nên giết ngươi thì hơn. Tỷ tỷ, tỷ nghĩ mà xem, nếu chúng ta giết y, lột da mặt y ra, dùng bí pháp biến thành bộ dáng y thì chẳng phải sau này càng dễ quyến rũ kẻ khác hay sao? Gương mặt như vậy đặt ở trên người một nam tử đúng là lãng phí. Vừa khéo ta cũng dùng chán khuôn mặt này rồi, muốn đổi sang cái khác.”

“Muội muội nói thế nào thì cứ làm thế ấy đi.” An Kiều tung chiêu, một miếng ngọc giản bay ra khỏi tay ả, bắn ra những luồng sáng đen, lóe lên trong không trung, tiên khí trong không khí bỗng chốc trở nên mỏng manh.

“Đi!”

An Kiều vươn tay chỉ, ngọc giản kia tựa như một mãnh thú ăn không đủ no, điên cuồng hấp thu tiên khí chung quanh và cả huyết khí sót lại từ phá trận, sau đó biến thành một con cự thú không rõ hình dạng, há miệng nuốt chửng Văn Xuân Tương.

“Đơn giản!” An Kiều vỗ tay, “Trúng phải ngọc giản nhiếp hồn của ta thì phải một lúc nữa mới tỉnh lại được, không uổng công lúc trước tỷ muội chúng ta dâng lên mấy trăm nam tu cho Ma Tôn mới đổi được món ma khí thất phẩm này.”

“Tỷ tỷ nói đúng.” An Hòa đang muốn đáp lời thì đã thấy ngọc giản kia rung lên, một tia linh quang thoát ra khỏi ngọc giản, xông thẳng lên tầng mây, chỉ trong chớp mắt, một luồng khí tức cuồn cuộn truyền đến từ trong ngọc giản, ầm ầm vang dội.

“Tỷ tỷ, ngọc giản của tỷ!” An Hòa hoảng hốt thét lên.

An Kiều ngoảnh lại, vội vàng đánh ra mấy đạo thần thông về phía ngọc giản.

Song ngọc giản vẫn nứt ra một cái khe, khe hở càng lúc càng lớn, khí tức chảy ra từ ngọc giản cũng càng ngày càng nặng, gần như che mất nửa khoảng trời.

Ngay sau đó, dòng khí tức kia kéo tới muôn vàn thiên lôi dày đặc, dệt thành một tấm lưới sét khổng lồ, lưới sét như có mắt, bổ xuống từ hai bên, tạo thành hình một cái nón úp ngược, vây kín hai tỷ muội An Kiều và An Hòa.

Ầm!

Ngọc giản nhiếp hồn kia rốt cuộc chống đỡ không nổi, hoàn toàn vỡ vụn, Văn Xuân Tương nhẹ nhàng phủi tay áo, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười tươi, đối diện với tỷ muội An Kiều và An Hòa, “Hai con nhện nhép mà cũng đòi xuống tay với ta à? Nói đi, các ngươi làm cách nào phát hiện ra ta?”

“Ngươi…… Tu vi của ngươi rõ ràng mới chỉ Đại La Kim Tiên tầng sáu……” Nói được một nửa, An Kiều đã tự hiểu ra.

Tầng sáu thì sao?

Nếu đối phương cố ý áp chế tu vi ở tầng sáu thì sao?

Nhìn cách thức y ra tay, e rằng cách cấp bậc Tiên Quân chẳng còn xa nữa.

Nhưng An Kiều không hiểu, hai tỷ muội ả đều có tu vi Đại La Kim Tiên tầng chín, sao lại không hề có sức phản kháng trước Linh tu này?

“AAA ——!”

An Hòa thử phun ra tơ nhện của mình để phá lưới xông ra, nhưng khi tơ nhện kịch độc chạm vào lưới sét thì lại như gặp phải khắc tinh, chẳng những không có tác dụng mà thiên lôi còn truyền theo tơ nhện đánh thẳng vào cơ thể ả, chỉ lát sau, cổ của ả ta đã cháy đen hơn phân nửa.

“Các ngươi chỉ lo thải bổ mà không chuyển tu vi hấp thụ được thành thực lực của mình, chậc chậc.” Văn Xuân Tương tiếc nuối lắc đầu, “Chút thường thức ấy bất cứ Ma tu nào ở Tu Chân giới cũng biết, sao phi thăng rồi lại quên mất vậy?”

An Kiều và An Hòa oán hận trừng Văn Xuân Tương, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

“Vừa nãy bổn tọa còn chưa nói sao?” Văn Xuân Tương động ngón tay, lưới sét tức khắc co nhỏ lại vài lần, dường như ngay sau đó sẽ kề sát vào người hai ả, “Các ngươi làm cách nào phát hiện được ta?”

“Chúng…… Chúng ta trước kia từng dùng một món đồ để đổi lấy hai bảo bối của Tinh Nhiêu Ma Mẫu. Một món là ngọc giản nhiếp hồn ngươi vừa mới phá hủy, một món là la bàn Cực Tinh này.” Bàn tay An Hòa lóe sáng, một chiếc la bàn tinh xảo xuất hiện trong tay ả, “Chỉ cần tu vi của địch thủ không hơn ta quá nhiều thì ta có thể dùng la bàn này để tìm bất cứ ai. Dù dùng trận pháp hay tiên khí cũng vô dụng. Nếu ngươi chịu thả chúng ta ra, chúng ta sẽ đưa la bàn này và khẩu quyết của nó cho ngươi.”

“Bổn tọa có nói muốn thả các ngươi sao?” Văn Xuân Tương khẽ cười, “Phá hủy động phủ của ta mà muốn bỏ đi như vậy à?”

“Ngươi…… Nếu ngươi không thả bọn ta ra thì đừng hòng lấy được cái la bàn này nữa. Tinh Nhiêu Ma Mẫu chính là sư phụ ký danh của tỷ muội bọn ta, bà ấy sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” An Hòa thấy đối phương không muốn thả người thì đành phải nói ra tên của Tinh Nhiêu Ma Mẫu.

“Tinh Nhiêu Ma Mẫu? Không biết.” Văn Xuân Tương quơ tay, lưới sét lập tức co rút, xuyên qua cơ thể An Kiều và An Hòa.

Chỉ chốc lát sau, trong lưới điện đã không còn hai mỹ nhân nữa, mà thay vào đó là xác hai con nhện bị cắt thành từng mảnh.

“La bàn này có giới hạn số lần sử dụng.” Văn Xuân Tương cầm lấy chiếc la bàn bị hủy kia, nhìn thoáng qua xem xét, sau đó ném nó xuống đất, “Nhưng xem ra các ngươi cũng không biết chuyện này.”

Văn Xuân Tương cúi đầu liếc nhìn, dường như phát hiện gì đó, lại nhặt la bàn lên.

Ra là thế.

Cứ thắc mắc sao đồ tốt thế này lại rơi vào tay đôi tỷ muội vô dụng kia, ra là la bàn này không chỉ dùng để tìm người, mà còn dùng để theo dõi.

Người tham dự Tứ Phương Thiên Hội chỉ có trình độ từ Tiên Quân Ma Quân trở xuống, mụ Tinh Nhiêu Ma Mẫu gì gì đó muốn tránh đi tai mắt của các Tiên Đế khác để đến Tiên giới, vậy thì có thể đưa một phần thần hồn vào trong la bàn này.

Văn Xuân Tương đang định hủy hoàn toàn la bàn thì chợt thấy trong la bàn bay ra một luồng khí đen, thừa lúc y không chú ý liền chui vào trong mi tâm y.

“Tinh Nhiêu Ma Mẫu dám làm thế ư?” Bên ngoài thủy kính, các Tiên Đế không nén nổi giận dữ, Tinh Nhiêu Ma Mẫu có cấp bậc Ma Đế, cũng là một nhân vật lớn ở Ma giới, nếu mụ ta phái đệ tử đến đây tham gia Tứ Phương Thiên Hội thì bọn họ tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì, nhưng Tinh Nhiên Ma Mẫu lại cho thần thức bám vào la bàn này, mượn cơ hội lẻn vào Tiên giới, cướp đoạt thần thức của Tiên tu, biến bọn họ thành con rối của mình, hành động này chính là xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của các Tiên Đế!

“Thưa Thiên Đế, chúng ta vừa bất cẩn lơ là là đã khiến mụ Tinh Nhiêu Ma Mẫu này lợi dụng sơ hở, giờ mụ ta chui vào trong thần hồn của Văn Xuân Tương, đây chính là thời cơ tốt để bắt giữ mụ.” Một Tiên Đế chắp tay nói tới Đông Phương Thiên Đế. Chỉ cần Thiên Đế nguyện ý ra tay là có thể thông qua thần hồn này, khiến Tinh Nhiêu Ma Mẫu chịu không nổi.

“Kính xin Thiên Đế ra tay.” Linh Đế thấy Văn Xuân Tương bị mụ đàn bà điên kia chui vào thần thức thì cũng rất kích động.

Ả điên kia xưa nay luôn không sợ trời không sợ đất, nếu mụ ta thật sự biến Văn Xuân Tương thành con rối thì chẳng phải Linh Tu thiên cung bọn họ bồi dưỡng Văn Xuân Tương phí công sao? Bên phía Tạ Chinh Hồng phải giải thích như thế nào được?

Nhân lúc thời gian xâm nhập còn chưa lâu, nếu Thiên Đế chịu ra tay thì có thể dễ dàng cứu được Văn Xuân Tương.

“Chớ nóng vội.” Đông Phương Thiên Đế thản nhiên cười, “Văn Xuân Tương không phải kẻ tầm thường, một chút thần thức đó của Tinh Nhiêu Ma Mẫu chưa chắc làm gì được y đâu. Linh Đế ngươi quan tâm ắt loạn đấy.”

Linh Đế chắp tay nói, “Đội ơn Thiên đế dạy bảo.”

Đúng vậy, Văn Xuân Tương còn có thể nhận được truyền thừa ở trong mộ địa cơ mà, thần thức của Tinh Nhiêu Ma Mẫu hẳn không làm gì được y.

Thần thức của Tinh Nhiêu Ma Mẫu chui vào trong thần hồn của Văn Xuân Tương, hóa thành một mỹ nữ mặc váy đen yểu điệu, chậm rãi đi lại trong thức hải của y.

“Linh tu này không đơn thuần như ta tưởng.” Lúc ấy Tinh Nhiêu Ma Mẫu đồng ý trao đổi với tỷ muội An Kiều và An Hòa, chẳng qua là do rảnh rỗi nên mới cho một chút thần thức bám vào, không ngờ hai tỷ muội này lại vô tích sự như thế, chưa kịp làm gì đã bị giết chết rồi. Tinh Nhiêu Ma Mẫu nhận thấy ở phụ cận có một cơ thể không tệ, cho nên bèn chui vào, nếu ưng mắt thì sẽ trực tiếp hấp thu luôn.

Đây không phải lần đầu Tinh Nhiêu làm chuyện như vậy, mụ đi qua đi lại, trong lòng chợt thấy không ổn.

Sao càng đi càng thấy âm u vậy?

Sao thức hải của Linh tu Tiên giới lại như thế này?

Tinh Nhiêu Ma Mẫu đang định chạy thì phía trước bỗng lóe lên ánh sáng đỏ.

Không xong rồi!

Tinh Nhiêu hoảng hốt, đang định chui ra khỏi cơ thể Văn Xuân Tương thì luồng sáng đỏ kia đã đánh thẳng vào mụ, chỉ giây lát liền nuốt chửng lấy mụ ta.

Ma giới.

Tinh Nhiêu Ma Mẫu mở mắt ra, “Phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Mụ tung hoành Ma giới bao nhiêu năm nay, thế mà lại ăn vố đau bởi một Linh tu Tiên giới?

Luồng sáng đỏ kia rốt cuộc là cái gì……?

Thần thức của Tinh Nhiêu Ma Mẫu và mụ ta vốn là một thể với nhau, ký ức bị luồng sáng đỏ kia nuốt chửng vẫn còn khiến mụ kinh hồn táng đảm. Mụ từng giết biết bao nhiêu người, từng gặp biết bao nhiêu hiểm nguy, thế nhưng không lần nào khiến mụ cảm giác tim đập nhanh như khi đối diện luồng sáng đỏ ấy.

Đó rốt cuộc là thứ gì?

Tinh Nhiêu Ma Mẫu đứng dậy, bay tới chỗ của Ma Đế lớn tuổi nhất Ma giới.

Mụ nhất định phải biết ánh sáng đỏ kia là cái gì?

Trong lòng mụ mơ hồ có dự cảm, nếu mụ biết ánh sáng đỏ kia là gì thì không chừng có thể thay đổi địa vị hiện tại của mụ, tiến xa thêm một bước nữa! Ánh sáng đỏ khiến mụ sợ hãi như vậy, nếu có thể lấy được đến tay…..

Văn Xuân Tương mở mắt ra, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.

Thần thức của Tinh Nhiêu Ma Mẫu gì gì đó đã bị hồng châu nuốt hết, một ít ký ức thuộc về mụ ta cũng bị hấp thu, truyền vào trong đầu Văn Xuân Tương.

Ma giới có vẻ cũng không yên ổn.

Đám Mục Đình và Nhan Kiều có lẽ không ở địa bàn của Tinh Nhiêu Ma Mẫu, không nhận được tin gì cả. Thế nhưng hết thảy về Ma giới, thậm chí một vài bí mật không ai biết, Văn Xuân Tương lại biết đôi chút.

Văn Xuân Tương có thể cảm giác được nụ hoa màu trắng của mình hơi rung rinh.

Hồng châu và ma châu đều ở bên trong mẫu đơn trắng, so với nói mẫu đơn trắng là một phần cơ thể y, thì đúng hơn phải nói là sức mạnh mà y chưa kịp tiêu hóa, cũng không chịu sự khống chế của y!

Văn Xuân Tương khẽ thở dài, tạm thời áp chế mớ cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

Trước đây y đã từng nói, dù Ma giới có tốt đến đâu, nhưng chỉ cần tiểu hòa thượng còn ở bên cạnh y, y sẽ không thể rời bỏ hắn.

Editor: Học online mà cho bài tập còn lắm hơn học trên lớp nữa, đã thế lại không tính điểm, nó cay cú quá mn ạ:(((

Dạo này ở nhà t chăm nấu ăn, được bố mẹ khen đảm đang hihi:v Mà không biết từ giờ đến hết dịch có hoàn được bộ này ko?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.