Mấy người Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương vừa đứng vững thì liền phát hiện Linh tu đi sau bọn họ thiếu mất một nửa, chỉ còn lại những người may mắn qua được vòng chơi trốn tìm. Nếu không phải thiếu mất vài người, không chừng có người sẽ thật sự cho rằng hết thảy những gì từng xảy ra chỉ là một hồi ảo cảnh mà thôi.
“Tiền bối, đi thêm mấy bước nữa hẳn là có thể tiến vào Sùng Dương cung.” Tạ Chinh Hồng nói ở phía sau Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, đất trời đột ngột rung chuyển.
“Sao thế này?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Các tu sĩ lập tức cảnh giác, lo sợ lại có thí luyện tiếp theo.
Bên ngoài thủy kính, hình ảnh mà các Tiên Đế thấy cũng đột nhiên nhiễu loạn, không thấy rõ được bên trong xảy ra chuyện gì.
“Khụ khụ, có lẽ là trận pháp của chúng ta dùng lâu chưa tu bổ.” Mấy vị Tiên Đế có chút ngượng ngùng, “Mong chư vị thứ lỗi, chúng ta lập tức tu bổ trận pháp ngay.” Dứt lời, các Tiên Đế đánh ra pháp quyết, bắt đầu củng cố lại trận pháp.
Trận pháp này nhiều năm ít tu sửa, bọn họ cũng không ngờ lại gặp sự cố vào lúc quan trọng thế này, đành phải nhắm mắt chấp nhận. Một lát sau, hình ảnh trong thủy kính trở lại bình thường. Bên phía Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng cũng không chấn động nữa. Tuy nhiên không ai chú ý rằng, trong số các tu sĩ tập trung ở đây, có thêm một người.
“Đến rồi.” Văn Xuân Tương tiến lên một bước, cảnh sắc trước mắt bỗng chốc thay đổi.
Trong điện lấp lánh ánh vàng, không trung chợt biến ảo ra hình ảnh vô vàn thiên tài địa bảo, dường như chỉ vươn tay ra là có thể nắm lấy, tràn đầy sức hấp dẫn khó mà hình dung thành lời. Trong điện không một bóng người, thế nhưng lại được bố trí trang hoàng vô cùng hoàn mỹ. Văn Xuân Tương dời bước chân, trước mắt liền xuất hiện bậc thang, ngẩng đầu lên nhìn, trên tấm biển viết ba chữ lớn “Sùng Dương điện”. Nhưng khi Văn Xuân Tương muốn tiến thêm một bước nữa, y lại phát hiện cơ thể mình không đi tới được.
“Xem ra chúng ta đã đến rồi.” Một tu sĩ lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau, những thí sinh khác cũng lục tục xuất hiện, vài người trong số họ mang theo khí thế “người sống chớ gần”, sâu không lường được.
“Tiểu hòa thượng, ngươi có biết hòa thượng kia không?” Văn Xuân Tương lén kéo tay áo Tạ Chinh Hồng, ngoảnh về phía một hòa thượng nọ, khẽ hỏi.
Tạ Chinh Hồng nhìn theo tầm mắt Văn Xuân Tương, đôi mắt hơi sáng lên, “Biết.”
Trùng hợp hòa thượng kia cũng quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, giơ một tay hành lễ.
“Là Vô Chỉ thiền sư.” Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng bảo, “Nghe nói y là một trong những đệ tử của Văn Thù Bồ Tát, chỉ phi thăng sớm hơn chúng ta mấy trăm năm. Song mấy năm nay vẫn ru rú trong nhà, rất ít có người biết. Lần trước ta theo Kim Bà La Hoa tôn giả đến phật hội thì tình cờ gặp ba đệ tử của Văn Thù Bồ Tát, từ lời nói có thể thấy họ vô cùng kính nể vị tiểu sư đệ này, nghe đâu là một bậc đại trí tuệ hiếm có.”
Văn Xuân Tương ngắm nghía Vô Chỉ hồi lâu, “Không đẹp bằng ngươi.”
Tạ Chinh Hồng dở khóc dở cười, “Tiền bối, hồng nhan hay xương khô đều là diện mạo.”
“Nhưng bổn tọa thích hồng nhan, không thích xương khô.” Văn Xuân Tương trả lời như lý đương nhiên, “Cơ mà mấy tu sĩ bên kia trông không hề dễ chọc, tốt nhất vẫn là cẩn thận một chút.” Tu vi những người đó không hẳn là cao nhất ở đây, song khí thế phát ra lại khiến người ta phải đề cao cảnh giác.
Lát sau, trong Sùng Dương điện bỗng truyền đến tiếng vang.
Một giọng nói uy nghiêm nhưng không mất ôn hòa cất lên từ không trung, “Thí luyện đã kết thúc, tổng cộng bốn trăm sáu mươi lăm người có tư cách tham dự cuộc đại so tài ở Tứ Phương Thiên Hội. Chư vị đi được đến đây cũng rất không dễ dàng. Tiếp theo xin mời những tu sĩ ta đọc tên sau đây tiến lên nhận lấy một pháp bảo hoặc vật liệu. Vị thứ nhất, Thần Tú!”
Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Tạ Chinh Hồng, người đang đứng cạnh Văn Xuân Tương.
Vì sao hắn lại là thứ nhất?
“Xin hỏi tiền bối, thứ tự trước sau này có quy tắc gì không?” Một tiên nhân chắp tay hướng về không trung, lên tiếng hỏi, “Nếu như có thì xin hãy nói rõ nguyên cớ. Còn nếu không, vậy tại sao Thần Tú lại là người thứ nhất?”
“Đương nhiên là có.” Thanh âm trên không trung lập tức đáp, “Thần Tú xếp thứ nhất, là do mấy người bọn ta tổng hợp điểm từ ba phần thi trước. Không riêng mình hắn, năm mươi người xếp đầu tiên đều có điểm số tương ứng. Trong những cuộc tỷ thí trước, không ít người lựa chọn ẩn giấu, bọn ta đương nhiên không tiện phán định. Tiêu chuẩn cho điểm có rất nhiều, tạm thời không thể nói cụ thể ra hết được, nếu có ý kiến phản đối thì sau khi kết thúc có thể hỏi lại, song trước mắt việc chính vẫn quan trọng hơn.”
Đã nói đến nước này, không ít tiên nhân bất bình cũng nguôi bớt cơn giận.
Chẳng lẽ bọn họ lại đi nói mấy Tiên Đế này bao che cho Thần Tú ư? Trong này có rất nhiều con cháu đệ tử của Tiên Đế, người ta đâu thể thiên vị một người ngoài được chứ? Hơn nữa Thần Tú đã có danh tiếng từ khi tham dự ba mươi lăm cuộc pháp hội trước đây rồi, bọn họ ngẫm nghĩ, cảm thấy khả năng “Trong núi không có hổ, hầu tử xưng đại vương” khá cao, quá nhiều người giấu tài cho nên mới khiến một tân nhân như Thần Tú nổi trội.
“Đã nổi danh thì ắt không phải kẻ tầm thường, Thần Tú này thật không đơn giản.” Một giọng nói lãnh đạm cất lên, trong đám đông lập tức vang lên tiếng hít sâu.
Các tiên nhân quen thuộc với giọng nói này càng lấy làm ngạc nhiên, đây là….. người lên tiếng chẳng phải Thương Khung Quân đó sao?
Với các tiên nhân trẻ tuổi, ba chữ Thương Khung Quân này có thể nói là như sấm bên tai. Không chỉ vì hắn là đồ tôn đích truyền của Bắc Phương Thiên Đế, mà còn bởi bất cứ việc nào hắn từng làm cũng đủ khiến người ta bàn luận say sưa. Từng có một nhóm tiên nhân vì cãi nhau xem tu vi của Thương Khung Quân cao bao nhiêu mà đánh nhau túi bụi, làm dậy sóng náo nhiệt một phen.
Dần dà, việc hắn làm ngày càng nhiều, ba chữ Thương Khung Quân cũng theo đó mà tiến vào tầm nhìn của đại chúng, người không biết sẽ rất dễ cho rằng Thương Khung Quân là kẻ kiêu căng ngạo mạn, nhưng ai quen với Thương Khung Quân thì đều biết, con người hắn vô cùng lãnh đạm, không hề quan tâm đến mấy chuyện ấy. Nhưng giờ Thương Khung Quân mở miêngj nói ra câu đầu tiên lại là về Thần Tú? Ẩn ý trong này thật khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.
“Thương Khung Quân, ngươi quen Thần Tú sao?” Một tu sĩ bạo gan đi tới, đối diện với khí lạnh bắn ra từ Thương Khung Quân, cẩn thận hỏi.
Lần này Thương Khung Quân lại tích chữ như vàng, không nói năng gì.
Tạ Chinh Hồng như thể không nghe thấy lời xì xào của những người chung quanh, hắn ung dung tiến lên, vươn tay quơ một cái giữa không trung, một bình đan dược to cỡ bàn tay liền xuất hiện ở trong tay hắn. Tạ Chinh Hồng không buồn nhìn mà trực tiếp bỏ bình đan dược vào trong không gian, mặc cho ánh mắt những người đó lưu luyến nhìn chằm chằm.
“Vị thứ hai, Văn Xuân Tương.”
Văn Xuân Tương đưa mắt tỏ ý với Tạ Chinh Hồng rồi mỉm cười tiến lên, cũng quơ tay như Tạ Chinh Hồng, sau khi bắt được một thanh kiếm thì cũng bỏ vào trong không gian của hắn.
Mọi người tuy không vui, nhưng lúc trước Văn Xuân Tương là người đầu tiên trả lời được câu hỏi của sư tử đá, còn là người dẫn đầu Linh Tu thiên cung, vừa nhìn là biết không dễ chọc, cho nên liền thức thời không ý kiến gì nữa.
Sau khi nhận được phần thưởng của mình, đầu óc mọi người cũng dần bình tĩnh lại.
Dù thế nào thì bọn họ cũng đã vượt qua muôn trùng khó khăn để đi tới Sùng Dương điện, so sánh với những kẻ còn chưa phát huy thực lực thì đã trực tiếp bị đào thải, bọn họ đi được tới đây, hơn nữa còn nhận được phần thưởng, đã xem như thành tựu xuất sắc rồi.
“Mời chư vị tu sĩ ở lại đây nghỉ ngơi, hai ngày sau sẽ có thông báo mới.”
Thanh âm kia nói xong thì không xuất hiện nữa, mọi người nhìn nhau, lần lượt chọn cho mình một vị trí nhỏ, sau đó tiến vào không gian để luyện hóa thứ vừa nhận được. Trong cuộc thí luyện trước tuy không ra tay tàn nhẫn, song cũng có không ít tu sĩ cạn kiệt sức lực, nếu giờ mà lập tức tỷ thí ngay thì không công bằng.
Các Linh tu tự động vây quanh Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, hình thành nên một khu vực độc đáo, các tu sĩ khác thấy thế cũng đều tránh đi.
Ngay vào lúc mà mọi người cho rằng se bình yên vô sự, một nữ tử áo đen chợt lặng lẽ đi về phía Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.
“Các ngươi có biết nữ tu kia không?” Thấy nữ tử kia ngang nhiên đi về phía các Linh tu, một tiên nhân khẽ hỏi.
“Không biết, chắc là đệ tử của tiên nhân nào đó, lúc trước không lộ diện.” Có người đoán.
Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng trước đó không tiêu hao nhiều sức lực, thứ bọn họ mong muốn cũng không có nhiều, cho nên không hứng thú xem xét đồ vừa lấy được cho lắm. Ngược lại, họ hứng thú với các tiên nhân ở đây hơn. Hai người trò chuyện cùng nhau còn thú vị hơn tu luyện nhiều.
“Chào Văn đạo hữu.” Nữ tử áo đen kia thoáng chốc đã đi đến trước mặt Văn Xuân Tương, nàng ta chẳng buồn ngó đến Tạ Chinh Hồng mà chỉ nhìn chằm chằm vào Văn Xuân Tương, “Tại hạ Sở Yến, vô cùng ngưỡng mộ Văn đạo hữu, chẳng hay có thể nói chuyện một lát được không?”
Văn Xuân Tương ngạc nhiên, theo bản năng nhìn sang Tạ Chinh Hồng bên cạnh.
Suy nghĩ đầu tiên của y là không ngờ có người chẳng nhìn đến tiểu hòa thượng ở bên cạnh mình?
Thế mà cũng có người dám không nhìn tiểu hòa thượng!
Văn Xuân Tương không biết mình đang giận vì nữ nhân xa lạ này dán tới quá gần, hay giận vì người này không nhìn Tạ Chinh Hồng bên cạnh mình nữa?
Trước mặt đạo lữ lại bị người ta dán tới gần như vậy, bản thân y cũng rất bất đắc dĩ.
A!
Các tu sĩ lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Văn Xuân Tương.
Trên ngực nữ tử áo đen kia viết chữ “Yêu”, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là có một cô nàng xông thẳng đến gần Văn Xuân Tương!
Ở Tiên giới, số lượng nữ tử ít hơn nhiều so với Tu Chân giới.
Hơn nữa nữ tử có thể phi thăng thành tiên phần lớn đều có đạo tâm cực kỳ kiên định, sẽ không dễ dàng chọn đạo lữ cho mình. Không không không, đừng nói là đạo lữ, ngay cả đối tượng mập mờ cũng rất ít, họ sợ mình đắm chìm trong tình ái thì sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm.
Tuy rằng Văn Xuân Tương có một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng nữ tu áo đen cũng là đại mỹ nhân, không thèm nhìn đến Thần Tú xếp thứ nhất mà đi thẳng tới chỗ Văn Xuân Tương, ân tình của mỹ nhân thật khiến người ta hâm mộ mà.
Ngay lúc mà mọi người đang hâm mộ sự may mắn của y, Văn Xuân Tương lại trưng mặt lạnh với nữ tử nọ, “Ta đã có đạo lữ rồi.”
Nữ tử nọ và các tu sĩ đều ngỡ ngàng.
“Nếu Sở Yến nhớ không lầm thì Văn đạo hữu mới phi thăng chưa đến ngàn năm.” Sở Yến im lặng một hồi rồi nói, “Nếu Văn đạo hữu không thích Sở Yến thì cứ nói thẳng là được, cần gì phải lừa gạt ta như thế?”
“Ta với ngươi chưa từng gặp nhau, ta lừa ngươi làm gì?” Văn Xuân Tương xua tay nói, “Ta có đạo lữ từ lúc ở Tu Chân giới rồi, đạo lữ của ta cũng đang ở Tiên giới.”
“Nhưng…… Nhưng ta chỉ muốn nói chuyện với Văn đạo hữu thôi mà.” Sở Yến vẫn không từ bỏ ý định.
Văn Xuân Tương lẳng lặng nhìn Sở Yến, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Nữ tu này rõ ràng chẳng có tình cảm gì với y cả, thế mà lại cố tình giả vờ như thể thâm tình lắm, không biết là lừa được ai? Y và Tạ Chinh Hồng tình sâu nghĩa nặng, khi thích một người thì ánh mắt biểu cảm sẽ ra sao, y chẳng lẽ còn không phân rõ thật giả?
“Tiểu hòa thượng, ngươi có cảm thấy nữ tu này là lạ kiểu gì không?” Văn Xuân Tương dùng thần thức truyền âm, “Sao ta cảm giác chưa từng thấy cô ta bao giờ.” Dù đối phương che giấu tu vi thì cũng không đến mức không nhận ra khí tức được.
“Đúng vậy.” Giọng điệu của Tạ Chinh Hồng không hề dị thường mà ngược lại còn rất bình tĩnh, “Xem ra, cô ta nhắm vào tiền bối, nhưng không biết rốt cuộc đang toan tính điều gì? Tiền bối có từng gặp phải chuyện gì không?”
Về lý, từ khi tiền bối phi thăng hắn và tiền bối chưa từng tách ra, đối phương đi thẳng về phía tiền bối, không hề chú ý đến hắn, vậy thì hiển nhiên là không biết quan hệ giữa hắn và tiền bối.
“Tiền bối, hay là ngươi cứ đi cùng cô ta xem?” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh đáp.
Văn Xuân Tương sờ cằm, cười bảo, “Sao, tiểu hòa thượng không ghen à? Bây giờ nữ tu này đang lộ liễu bày tỏ hảo cảm với ta đấy?”
Tạ Chinh Hồng không trả lời mà cho Văn Xuân Tương một ánh mắt ẩn ý.
Chẳng thèm kiêng kỵ gì trước mặt Sở Yến.
“Được rồi, ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến.” Văn Xuân Tương phủi áo, đứng dậy bảo với Sở Yến.
Sở Yến thướt tha hành lễ với Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, “Xin mời Văn đạo hữu đi theo ta.”
Nói rồi, Sở Yến liền tháo chiếc vòng xanh biếc trên tay ra ném lên cao, chiếc vòng tức khắc biến thành một chiếc động lớn đủ chứa vài người.
Sở Yến bay vào trong, gật đầu với Văn Xuân Tương ở phía dưới, “Mời Văn đạo hữu.”
“Mọi người yên tâm, tốt xấu gì cũng là Sùng Dương điện, đang có rất nhiều Tiên Đế theo dõi, ta sẽ không có việc gì dâu.” Khi nói lời này, Văn Xuân Tương nhìn lên không trung, hiển nhiên là đang nói cho các Tiên Đế nghe. Y không tin những người đó sẽ ngừng quan sát trong lúc bọn họ nghỉ ngơi!
“Nữ tu này hình như chưa từng thấy bao giờ, nhưng cô ta lại thật sự xuất hiện ở nơi này.” Ngoài thủy kính, một Tiên Đế ngờ vực nhìn Sở Yến nói.
“Ta cũng chưa từng gặp.”
“Chưa từng, không phải hậu bối của ta.”
“Cũng không phải của ta.”
Thấy các tiên hữu đều lắc đầu phủ nhận, sắc mặt Linh Đế càng lúc càng kém, Văn Xuân Tương đã cùng nữ tu kia tiến vào trong không gian.
Mọi người phát hiện chưa ai từng gặp nữ tử tên là Sở Yến này, trong lòng cũng nhận thấy bất ổn. Nữ tử này xuất hiện quá kỳ quái, chẳng lẽ thật sự là trà trộn vào? Nhưng có thể giấu được tai mắt bọn họ để trà trộn được vào đây, tu vi của kẻ này rốt cuộc cao đến mức nào?
“Thiên Đế, ngài xem……”
Đông Phương Thiên Đế nãy giờ không lên tiếng, thấy các Tiên Đế đều dồn dập nhìn mình, hắn mới vươn tay bảo, “Không sao, nữ tu này sẽ không gây ra náo loạn gì đâu, nếu sự việc khẩn cấp, ta đương nhiên sẽ ra tay.”
Thấy Đông Phương Thiên Đế không có ý muốn tiết lộ, các Tiên Đế tuy bất an nhưng cũng không dám hỏi lại, lỡ như nữ tu này có quan hệ gì với Đông Phương Thiên Đế thì sao?
Linh Đế nhìn thoáng qua Kim Bà La Hoa và Hưu Tức tôn giả, thấy biểu hiện của bọn họ đều khá bình tĩnh, khiến y không khỏi có chút đau đầu.
Hai người này đều thuộc Phật giáo, bọn họ coi trọng Tạ Chinh Hồng hơn Văn Xuân Tương nhiều, e rằng trong mắt bọn họ, Văn Xuân Tương đi mới là tốt nhất cho Tạ Chinh Hồng. Nếu chỉ nhìn từ phương diện giá trị thì quả đúng là như thế. Nhưng Văn Xuân Tương cũng là Linh tu, hơn nữa còn nhận được truyền thừa của Linh Tu thiên cung bọn họ, Linh Đế không thể nào chỉ xem y như kẻ phụ thuộc vào Tạ Chinh Hồng.
Haiz, sao mà Tạ Chinh Hồng chẳng lo lắng gì hết thế?
Linh Đế nhìn Tạ Chinh Hồng chẳng có gì khác thường trong thủy kính, chỉ cảm thấy mình đang đứt ruột đứt gan vì hai người này.
Người trẻ tuổi thời buổi này thật khiến người ta chẳng bớt lo mà!
Văn Xuân Tương và nữ tu tên Sở Yến kia cùng nhau tiến vào không gian, trong lòng cũng âm thầm đề cao cảnh giác.
Y suy nghĩ xem nữ tử này rốt cuộc là ai, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, y thật sự không nhớ gần đây mình đã đắc tội kẻ nào? Từ sau khi phi thăng, y vẫn luôn ngoan ngoãn an phận, tiểu hòa thượng đi chỗ nào thì y đi chỗ đó, đâu thể có kẻ thù tìm đến gây rắc rối được.
Nếu mà nói thật sự có việc gì……
Văn Xuân Tương ngẫm nghĩ, chỉ có những kẻ bị y đào thải lúc làm quỷ cùng với tia thần thức đã bị y thôn phệ kia!
“Ngươi có vẻ chẳng hề ngạc nhiên nhỉ.” Sở Yến quay đầu lại, trên mặt đã không còn vẻ tình nồng ý mật giả dối nữa, mà khí thế từ nàng ta khác hoàn toàn lúc trước đây.
Không gian này trống trơn không một vật gì, nhưng không thấy thì thường còn đáng sợ hơn cả thấy.
Không gian này chính là một sát trận, đừng nói một Đại La Kim Tiên như Văn Xuân Tương, cho dù một Tiên Đế đến đây thì cũng chưa chắc có thể sống sót trở ra được.
“Nếu tiền bối muốn xuống tay với ta thì căn bản không cần ở đây nói lời vô nghĩa với ta.” Văn Xuân Tương bình tĩnh nhìn Sở Yến, chẳng có vẻ gì là luống cuống, “Không biết các hạ mời ta đi đến đây trước mắt bao người là có ý gì?” Khi nói từ “Mời”, Văn Xuân Tương còn cố ý nhấn mạnh.
Sở Yến hờ hững để ngoài tai, “Bây giờ chúng ta vẫn còn chút thời gian, chi bằng ngươi đoán thử xem.”
Nghe nàng ta hỏi vậy, Văn Xuân Tương cũng đăm chiêu phỏng đoán thật.
“Nếu là những kẻ bị ta đào thải thì hẳn không có năng lực tìm đến gây rắc rối cho ta. Nhưng nếu là Tinh Nhiêu Ma Mẫu, ta nghĩ có lẽ mình vẫn chưa đáng để một nhân vật lợi hại như thế tới gây khó dễ.” Văn Xuân Tương cười nhìn Sở Yến, rõ ràng lời này là nói với nàng ta.
“Xem ra ngươi đã đoán được ta là ai.” Sở Yến, không, Tinh Nhiêu Ma Mẫu mỉm cười nói với Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương bình tĩnh gật đầu.
Tinh Nhiêu Ma Mẫu vươn tay chỉ một cái, toàn bộ không gian u tối lập tức sáng bừng lên, “Ta đi đến đây, quả thực là vì người, nhưng là phụng mệnh mà đến, bây giờ không thể tiết lộ thêm gì cho ngươi được.”
“Ồ?”
“Văn Xuân Tương, chẳng lẽ bản thân ngươi không cảm thấy sao? So với ở Tiên giới làm một Linh tu tầm thường, Ma giới mới là nơi chốn tốt nhất dành cho ngươi!” Tinh Nhiêu Ma Mẫu tiến lên, gương mặt toát lên vẻ quyến rũ, “Ở Ma giới, ta bảo đảm ngươi có thể trở thành Ma Đế trong thời gian ngắn nhất, sở hữu sức mạnh ngang bằng thậm chí vượt trên cả đám già kia. Lẽ nào ngươi tình nguyện ở trong này như con khỉ diễn tiết mục đấu đá cho bọn chúng xem ư?”
“Ma Mẫu cớ sao lại nói thế?” Văn Xuân Tương vờ như không để ý mình và Tinh Nhiêu Ma Mẫu cách nhau sát gần, lòng cảm thấy may mắn vì tiểu hòa thượng không cùng vào đây, không thì tiểu hòa thượng thấy nữ tử này dán tới gần y như vậy, thể nào cũng nổi giận cho xem. Đến lúc đó mình muốn dỗ dành hắn sẽ chẳng đơn giản. Cơ mà, cũng rất ít khi thấy tiểu hòa thượng ghen tuông ra mặt, nếu thật sự có thể thấy một lần thì cũng là chuyện tốt.
Tinh Nhiêu Ma Mẫu trông thấy Văn Xuân Tương có vẻ như đang đăm chiêu, liền tưởng lầm là lời mình nói đã đả động được y, đâu biết giờ trong đầu y toàn là tiểu hòa thượng bổ nhào lấy mình như nào như nào?
Tinh Nhiêu Ma Mẫu kiên trì thuyết phục, “Đến Ma giới rồi, ngươi muốn gì cũng có. Mỹ nhân, công pháp, quyền lợi, ngươi có thể hô mưa gọi gió, ngoắc tay một cái là có vô số người đi làm chuyện ngươi muốn làm. Trường sinh tiêu dao ở Tiên giới có là gì, làm sao sánh được với Ma giới chứ? Mà hơn nữa, người phái ta đến mời ngươi gia nhập Ma giới còn là một đại nhân vật ở Ma giới, ngươi tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi.”
Văn Xuân Tương giật mình, song vẫn vờ như không có gì, y hỏi, “Đại nhân vật nào cơ?”
“Đương nhiên là……” Tinh Nhiêu Ma Mẫu chuẩn bị nói ra, nhưng lời chực ra khỏi miệng thì mụ lập tức nuốt xuống. Mụ vươn ngón tay trắng nõn, bất ngờ điểm lên mi tâm Văn Xuân Tương, “Tiểu bại hoại, muốn dụ ta nói ra à?”
Sắc mặt Văn Xuân Tương lập tức biến đổi.
“Ngươi làm gì trên mi tâm ta?” Văn Xuân Tương nhận thấy được chút ma khí trên mi tâm mình bỗng chốc biến mất, y vận chuyển một vòng chu thiên mà không hề phát hiện có gì bất thường, điều này khiến y có chút khó chịu.
“Một ấn ký mà thôi.” Tinh Nhiêu Ma Mẫu thổi ngón tay, mỉm cười nhìn Văn Xuân Tương, “Ta rất coi trọng ngươi, ngươi phải tham gia Tứ Phương Thiên Hội này thì cứ tiếp tục tham gia đi, đợi sau khi Tứ Phương Thiên Hội kết thúc, ta muốn ngươi cân nhắc cẩn thận lời đề nghị của ta.”
Văn Xuân Tương hận đến nghiến răng.
Bây giờ y chẳng cân nhắc gì hết, nghĩ lát nữa đi ra ngoài, tiểu hòa thượng phát hiện ấn ký trên mi tâm mình thì sẽ phản ứng thế nào, y cũng chẳng còn hứng thú mà nghĩ đến việc khác nữa!
“Yên tâm, ấn ký này là để bảo vệ ngươi.” Tinh Nhiêu Ma Mẫu khó khăn lắm mới nhận được mệnh lệnh, không thể dễ dàng để Văn Xuân Tương chết được, “Chỉ cần ngươi không chủ động để lộ ra, thì dù là đám già bên ngoài kia cũng không thể làm gì ngươi đâu!”
Văn Xuân Tương đã không biết nên nói gì nữa.