Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 118: Chương 118: Bi kịch giữa ban ngày




Bốn đồ điện bày ra đại kiếp nạn rồi trở về vừa kịp lúc bi kịch giữa ban ngày kia diễn ra tại nhà ăn trong khách sạn.

Căn nhà ăn rộng rãi, mấy chiếc bàn ăn đổ ngả nghiêng trên đất, mấy chục thực khách cổ quái đưa mắt nhìn nhau, thần tình trên mặt thể hiện hết vẻ quỷ dị.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Chu Vũ áo quần xộc xệch đang tựa lưng ngồi dựa vào một cây cột nhà, cố gắng dùng quần áo tán loạn che đi thân thể, vẻ mặt bi thương khóc đến lê hoa đái vũ.

(Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)

Tình cảnh này thật giống như khung cảnh kinh điển trong những bộ phim truyền hình, chỉ còn thiếu mỗi một câu oán thán “ngươi là cầm thú”.

- Thật đáng thương!

Đồng tình nhìn Chu mập mạp, Trần Mặc thở dài một tiếng, chắp tay ra sau lưng rồi ngâm nga:

- Xuân còn say ngủ mơ màng/ Tiếng chim buổi sáng rộn ràng khắp nơi/ Đêm qua gió tạt mưa rơi/ Trong vườn nào biết hoa rơi ít nhiều… Ài! Hoa rơi ít hay nhiều?

(Bài Đường Thi tên Xuân Hiểu của Mạnh Hạo Nhiên, do Quỳnh Chi phỏng dịch với tên Buổi Sáng Mùa Xuân)

- Thơ hay! Thơ hay!

Mọi người nghe được cảm khái trong lòng, nhịn không được cùng lên tiếng tán thưởng.

Chu Vũ không tự chủ được xoa xoa cái mông, đột nhiên lên tiếng gào khóc, thực là minh họa tuyệt hảo cho bài thơ Trần Mặc đọc. (“Chim” hót vang rồi “mây mưa gió bão” làm tàn hết cả “hoa cúc – cúc hoa” )

Trần Mặc thực bi thống lắc đầu, vỗ bờ vai của hắn an ủi:

- Đừng khóc! Đừng khóc! Lão Chu à, ngài cứ coi như mình vừa mới phẫu thuật cắt trĩ đi, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn nhiều!

Hắn không nói còn tốt, vừa nói xong mấy câu này, Chu Vũ càng khóc đến muốn làm lụt cả phòng, rồi đột nhiên nhào lên hung tợn bóp cổ gã đeo kính đen:

- Thằng khốn! Lão tử nuôi mày bấy lâu nay, mày lại dám bạo cúc hoa lão tử, có tin tao tống mày sang động gay Thái Lan không hả?

Hiển nhiên là gã kính đen cũng sớm đã choáng váng mất hồn, đối mặt với lời xỉ vả này chỉ biết câm miệng không phản bác.

Thực tế, hiện tại hắn cũng đang rối loạn trong đầu, thậm chí còn càng cảm thấy ghê tởm. Chính mình rõ ràng là đi phóng hỏa, tại sao sau khi hồi phục ý thức, lại phát hiện mình đang nằm úp sấp trên người ông chủ, hơn nữa còn đang nhe răng cười mấy tiếng rất thỏa mãn…

Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được rùng mình, rồi lại nhìn thấy bản mặt phì nộn của Chu Vũ, hắn tiếp tục rùng mình cái nữa.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên có cùng cảm xúc muốn gào khóc. Chỉ là không đợi bọn hắn khóc ra thành tiếng thì đã nghe Trần Mặc thản nhiên ho nhẹ nói:

- Khụ khụ! Dù thời nay không ai kỳ thị, nhưng hai người nhớ chú ý phòng bệnh đó nhé, ví dụ như Sida…

Lời còn chưa dứt, Chu Vũ cùng gã kính đen đồng thời mặt tái nhợt, lại lần nữa lên tiếng khóc lớn.

Mọi người nhìn thấy thổn thức không thôi, thầm nghĩ hai vị này quả nhiên có gian tình, đến giờ mà vẫn còn có thể ôm nhau khóc rống, quả thực là tình so với Lương – Trúc. (Lương Sơn Bá- Trúc Anh Đài)

Nghĩ tới đây, không ít người đồng thời có suy nghĩ: hay là hai gã này cố tình biểu diễn trước công chúng để tranh thủ đấu tranh cho quyền lợi của người đồng tính?

- Tranh thủ cái đầu nhà ngươi!

Lát sau, Chu Vũ rốt cuộc phục hồi tinh thần, âm trầm nhìn phía Trần Mặc.

Hắn không phải đồ đần, liên tưởng đến sự kiện Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước lần trước, lại kết hợp chuyện vừa xong mà xem… Tựa hồ bất kỳ sự kiện thần bí nào hắn gặp phải đều có quan hệ tới gã thanh niên trước mặt này?

- Họ Trần, mày dám chơi tao?

Trong nháy mắt, Chu Vũ nghiến răng nghiến lợi quát.

Thế nhưng đón nhận ánh mắt phẫn nội của hắn lại là cái cười bình thản tươi rói từ Trần Mặc:

- Ê ê, ngài đừng có vu khống nha! Từ đầu đến giờ tôi đứng yên chỗ này, con mắt nào của ngài nhìn thấy tôi hành động mờ ám? Các vị, các vị phải lên tiếng giùm tôi đó!

- Đúng đúng! Chúng tôi đều thấy rõ!

Nghe được Trần Mặc nói, mấy chục người đứng xem sôi nổi gật đầu, đều tỏ vẻ có thể làm chứng.

Chu Vũ hận đến muốn hộc máu, nhưng ánh mắt hung ác vẫn không chịu rời khỏi Trần Mặc, cơ hồ là gằn từng chữ mà nói:

- Họ Trần, mày chờ đó cho tao, sau khi liên hoan phim lần này chấm dứt, xem tao làm sao xử…

- Không cần đợi liên hoan phim kết thức!

Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai, đột nhiên nói ra mấy lời không ai hiểu.

Chu Vũ ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng thì bị tiếng chuông điện thoại di động cắt lời.

Trần Mặc cười hì hì nhìn hắn, đưa tay làm tư thế xin tự nhiên:

- Ông chủ Chu, không chừng là có việc gấp, ngài cứ nghe xem!

- Không cần mày lo!

Chu Vũ hung ác đáp, nhưng vẫn xoay người bắt điện thoại.

Chỉ vẹn vẹn hai giây sau đó, hắn đột nhiên như cẩu bị dẫm phải đuôi mà bật nẩy người lên, hét toáng:

- Cái gì! Mày nói cái gì, nói lại lần nữa cho tao nghe!

Cũng không biết đối phương nói những gì, mọi người liền nhìn thấy Chu Vũ đột nhiên cả người run rẩy, sắc mặt liên tục biến đổi từ trắng sang đen, lại từ đen sang hồng, còn nhanh hơn cả đèn hiệu giao thông.

Gã kính đen nhìn thấy tò mò, nhịn không được tiến lên vài bước hỏi:

- Ông chủ, sắc mặt ngài không tốt lắm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

- Có chút phiền toái nhỏ!

Không ngờ Chu Vũ lần này lại không trách hắn lắm miệng, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tại chỗ thì thào tự nói.

Hồi lâu sau, hắn mới miễn cưỡng nở nụ cười méo mó, tựa như thất hồn lạc phách thở dài:

- A Phi, cuộn phim chúng ta gửi ở ngân hàng… vừa bị người đánh cướp rồi!

- Cái gì?

Gã kính đen lắp bắp kinh hãi, khó có thể tin ngạc nhiên hô.

Điều này sao có thể. Để bảo vệ cuộn phim trị giá ngàn vàng này, bọn hắn đã lựa chọn các chắc ăn nhất. Thẳng thắn mà nói, cho dù là kẻ cướp có lái cả xe tăng đến cũng cần phải mất ít nhất mười phút, mà từng ấy thời gian đã đủ để cảnh sát chạy tới!

- Ta không biết!

Chu Vũ mê mang lắc đầu, hắn cũng không biết đây là có chuyện gì.

Vừa rồi chỉ nghe cấp dưới hồi báo, nói là có một người tới gửi một cái nồi cơm điện cùng một cái di động vào trong kho bảo hiểm, sau đó từ trong kho trở thành hỗn loạn, cũng không biết là ai điều khiển hai thứ đồ điện kia, lại có thể khiến chúng nó như là người máy mà cướp bóc.

Tiếp đó, một chiếc xe điện đột nhiên lao sập vách tường, từ bên ngoài phi vào mang theo nồi cơm cùng di động chạy trốn…

- Cho nên cuộn phim của chúng ta cũng bị cướp?

Gã đeo kính ngẩn ra, tựa hồ cố mường tượng cảnh quỷ dị đó, rồi lại nhịn không được hỏi.

Chu Vũ nắm chặt nắm tay, nổi giận đùng đùng nói:

- Không biết, bên kia còn đang điều tra, nói sẽ nhanh chóng gọi cho ta! Có điều mày biết gì không, đám cướp kia sau khi cướp ngân hàng chạy trốn lại còn để lại một tờ giấy.

- Tờ giấy?

Mọi người ngạc nhiên im thin thít, không tự chủ được vãnh tai, thầm nghĩ chẳng lẽ là tống tiền?

Nhưng mà ngoài dự liệu của bọn hắn, Chu Vũ lại lắc đầu liên tục, một lúc lâu sau mới gian nan trả lời:

- Trên đó viết… Thực là con mẹ nó gặp quỷ, trên đó viết: “chúng ta tiện tay cho đã nghiền, đồ vật vài hôm xin trả lại!”

- Ngất!

Toàn trường người xem đồng loạt trợn trắng mắt, thầm nghĩ trên lại có loại cướp thế này, thật đúng là thế giới to lớn gì cũng có.

Trong một chốc này, rất nhiều người đều sản sinh một ý nghĩ rất kỳ quái, đó là mong có cơ hội gặp đám cướp kia. Có thể khống chế người máy hình dáng kỳ lại, lại còn cướp rồi sẽ trả lại, nhân tài thế này hiển nhiên là còn hiếm thấy hơn cả gấu trúc.

Chỉ tiếc, Chu Vũ hiện không có tâm tình như vậy, ý tưởng duy nhất của hắn là kiếm hai con dao mổ lợn mà chém đám cướp kia ngàn vạn đao cho thành thịt vụn.

Con mẹ nó, đám cướp khốn khiếp, bao nhiêu ngân hàng sao không qua mà nghịch, lại chọn đúng nơi lão tử gửi phim?

Tới lúc này, Chu Vũ mới chân chính cảm nhận được tâm tình vừa rồi của Thương Trụ. Đây chính là bộ phim tiêu phí hơn ngàn vạn đồng mới làm ra, dù chỉ bị chút hư hao cũng đủ khiến tâm huyết mấy tháng trôi theo dòng nước.

Nghĩ đến đây, Chu Vũ làm sao còn có tâm tư ở nơi này tốn hơi thừa lời, hận không thể lập tức lái xe chạy tới ngân hàng.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác, Trần Mặc lại không nhanh không chậm ngăn trở đường đi, cười hì hì nói:

- Ông chủ Chu, ngài nghĩ đi đâu vậy? Đừng nhìn tôi như thế, tôi cũng không có ý ngăn ngài, nhưng mà có phải là ngài trước tiên nên thay y phục đã không?

Bị Trần Mặc một nhắc nhở như vậy, Chu Vũ cuối cùng nhớ tới chính mình còn đang trần truồng nửa người, vội vàng mặt đỏ tai hồng phân phó bảo tiêu đưa quần áo cho hắn.

Đến thời khắc khẩn cấp này, hắn cũng chẳng quan tâm đến mặt mũi, kêu mấy bảo tiêu đứng chung quanh làm màn che, trực tiếp thay quần áo tại nhà ăn.

Có điều không đợi hắn mặc quần áo tử tế, chợt nghe chuông điện thoại di động lại đột nhiên vang lên. Chu Vũ giờ cũng đã bất chấp, dứt khoát bỏ việc kéo quần để nghe điện thoại.

Vài giây sau, chỉ nghe hắn đột nhiên hét lên một tiếng rồi giơ cao tay múa may hoan hô.

- Không có việc gì! Phim nhựa không có việc gì!

Điên cuồng gào thét lớn, Chu Vũ cho tới bây giờ đều chưa từng kích động như vậy, ngay cả quần lót đang toang hoang cũng mặc kệ.

Nhìn bộ dáng phấn kích của hắn, hình như hận không thể chạy một vòng quanh nhà ăn, sau đó giữ chặt mỗi người mà ôm nhiệt liệt.

Không có chút gì do dự, mọi người lập tức đồng loạt lùi về sau vài bước, thầm nghĩ chúng ta cũng không có tính thích đàn ông, loại đãi ngộ này ngài cứ lưu lại dùng cho gã kính đen kia đi!

- Chúc mừng! Chúc mừng!

Trần Mặc cười hì hì chắp tay tới chúc mừng.

Chu Vũ đang tâm tình thật tốt, tuy rằng cũng có chút hoài nghi là đối phương động tay chân, thế nhưng không ai đánh người tươi cười mà đến, cho nên hắn vẫn miễn cưỡng đáp lễ:

- Vận khí tốt a! Phim nhựa của ta lại không có bị cướp đi, xem ra bọn cướp này… Hả?

Cơ hồ đồng thời, chuông điện thoại di động lần thứ hai vang lên, Chu Vũ theo bản năng ấn ngay nút nhận.

Đại khái là bởi vì rất cấp bách, tiếng đối phương tựa hồ là hét toáng lên, khiến mọi người đều có thể nghe rõ ràng:

- Ông chủ! Ông chủ! Phim của chúng ta xảy ra vấn đề!

- Làm sao vậy?

Chu Vũ đột nhiên có loại dự cảm bất tường, nhịn không được run giọng hỏi:

- Chẳng lẽ là bị rách ở đâu, mày đã kiểm tra cẩn thận chưa?

- Không phải bị rách!

Giọng nói bên kia ngừng lại một chút, rồi đột nhiên cổ quái hồi đáp:

- Nhưng mà khi em kiểm tra, lại phát hiện trong đó không phải là Thục Sơn Tiên Ma Truyện, mà là…

- Là cái gì?

Mọi người không hẹn mà cùng vểnh tai nghiêng đầu lắng nghe.

Không khí yên tĩnh đến quỷ dị. Giọng nói kia dừng lại một chút, sau đó vang vọng trong đại sảnh:

- Trong cuốn phim kia là Tom và Jerry!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.