(*: chơi chữ, đã giải thích ở chương trước)
Làm công tác quản lý đã được hơn sáu năm, Tôn quản lý đã gặp qua vô số người làm công việc tiếp rượu thế này.
Thế nhưng một tối nay, Tôn quản lý dám dùng cái bóng đèn ở nhà mình mà thề rằng, đời này hắn chưa từng gặp một người tiếp rượu nào uống trâu như thế.
Ngẫm lại xem, một thanh niên trẻ gầy yếu, lại có thể trong nửa giờ uống hết hơn 10 thùng Ngũ Lương Dịch… Lạy Chúa, chẳng lẽ dạ dày hắn là không gian dị thứ nguyên?
- Hình như lại hết rồi à?
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Trần Mặc dốc sạch xô rượu vào cổ họng, sau đó liếm liếm môi, dùng bộ dạng thòm thèm hỏi.
Nhìn về Tôn quản lý còn đang ngẩn ra, hắn khẽ vỗ vỗ tay đánh động, tươi cười nói:
- Quản lý, không phải ông nói cần thì khách sạn sẽ mau chóng nhập về sao, nhanh lấy ra đi!
- Hả?
Tôn quản lý há to miệng, sợ run hồi lâu mới tỉnh ngộ gật đầu.
- Không! Không! Không!
Lời còn chưa dứt, Vương Giai Thông liền gấp đến độ đỏ bừng cả mặt, vội vàng chặn cửa, liên tục xua tay nói:
- Trần tiên sinh, ta xem ngày hôm nay uống cũng đủ rồi đó, tiếp tục thì ngài sẽ làm tổn thương thân thể mất!
- Không sao đâu! Một hơi trèo lên 5 tầng cũng không cần thở!
Trần Mặc cười cười lộ hàm răng trắng bóng, đẩy hắn ra.
Cao Bình Nguyên cùng Vương Giai Thông nhất thời mặt tái nhợt, hận không thể nhào lên bóp chết người này. Cứ đùa! Chỉ bằng mấy trăm chai Ngũ Lương Dịch này thì tiền đầu tư phải bỏ ra có đến cả ngàn vạn mất!
Nếu để hắn tiếp tục gọi thêm mấy thùng nữa, chỉ sợ hai người mình chỉ còn sót lại cái quần lót mà ra khỏi đây…
- A Mặc, em mệt quá!
May là vào thời khắc nguy cấp này, Ngu mỹ nhân mang theo bảy phần say chợt ngọ nguậy bẻ lưng, mệt mỏi thốt một câu.
- Kìa, kìa!
Cao Vương hai người lập tức mừng rỡ, ánh mắt nhìn Ngu mỹ nhân tựa như nhìn bầu trời, liên tục không ngừng phụ họa nói:
- Nếu Ngu tiểu thư mệt mỏi, như vậy ngày hôm nay không bằng dừng ở đây đi!
- Vậy hả! Cũng đành thế vậy!
Nhìn trên bàn chỉ còn sót lại toàn vỏ chai, Trần Mặc còn chưa thỏa mãn liếm liếm môi.
Nghe được hắn những lời này, Cao Vương hai người tức thì mừng như điên thể hiện hẳn ra mặt, thế nhưng ngay sao đó một đạo sấm sét giữa trời quang đã bổ xuống:
- Nhưng mà chỗ này tính sao đây? Mấy trăm chai ngũ lương dịch, cộng thêm số ban đầu mọi người cùng uống, tôi xem như tính tròn 100 ngàn nhé, số lẻ thì thôi!
- Một trăm ngàn? Số lẻ thì thôi? (100 ngàn NDT khoảng 350 triệu tiền Việt)
Cao Bình Nguyên cùng Vương Giai Thông đưa mắt nhìn nhau, hận không thể phun luôn một búng máu giữa mặt Trần Mặc.
Sợ run vài giây, vẫn là Vương Giai Thông tỉnh trước, cười ha ha nói:
- Trần tiên sinh thực biết nói đùa, mới vừa nãy là chúng ta đùa thôi, ngài ngàn vạn lần không nên tưởng thật!
- Thật có lỗi, tôi tưởng thật mất rồi!
Trần Mặc cười hì hì nhìn hai gã, không một chút nhượng bộ.
Cơ hồ đồng thời, hắn cầm di động, mở một đoạn ghi âm, lập tức từ đó phát ra tiếng Cao Vương hai người vừa rồi hùng hồn mà nói: "Không thành vấn đề! Nhưng mà cậu chỉ là bảo tiêu, một ly mười vạn quá nhiều rồi, theo ta thì, một ly một vạn có lẽ thích hợp hơn!"
Cái này có gọi là làm nhục? Không, mà chuẩn ra phải gọi là không khách sáo làm nhục trước mặt!
Ngay tức khắc, Cao Bình Nguyên cùng Vương Giai Thông đồng thời hóa đá, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, có thể ra đứng ngã tư thay đèn giao thông.
Cao Bình Nguyên tính tình khá nóng nảy, thấy thế muốn mở miệng chửi, nhưng Vương Giai Thông chứng kiến chung quanh còn không ít người, vẫn miễn cưỡng nén giận nói:
- Không thành vấn đề! Không phải chỉ là một trăm ngàn thôi sao, huynh đệ chúng ta còn chi nổi!
Nói xong, hắn lập tức xuất chi phiếu, thoăn thoắt viết – ký rồi đưa tới.
Trần Mặc cũng không khách sáo, tiếp nhận sau đó nhìn kỹ cả nửa ngày. Vương Giai Thông cố nén giận nói:
- Trần tiên sinh, ngài yên tâm, Vương mỗ còn chưa mất đi hai chữ danh dự đâu!
- À không, không phải là tôi không tin ngài!
Trần Mặc nhẹ nhàng thu hồi chi phiếu, dìu Thương Trụ cùng Diệp Dung, còn Ngu mỹ nhân tuy rằng cũng uống không ít, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đi được.
Mà nhìn thấy bọn họ thản nhiên rời đi như vậy, Cao Bình Nguyên mặt tái mét run run nửa ngày, rốt cuộc bộc phát, đập nát chai rượu:
- Con mẹ nó chứ! Ngày hôm nay lão tử quá mất mặt… Lão Vương, nhịn nổi sao?
- Yên tâm, chúng không đi được!
Vương Giai Thông vỗ vỗ vai Cao Bình Nguyên, đột nhiên bước nhanh đuổi theo bọn Trần Mặc.
Lợi dụng lúc mọi người đi vào bãi đỗ xe, hắn bấm điện thoại ra lệnh, sau đó thấp giọng bên tai Cao Bình Nguyên:
- Trông giữ ở bãi đỗ xe là Trịnh lão tam, có vài phần giao tình với ta, thuộc hạ cũng có mấy chục người! Chúng ta giờ tới bãi đỗ xe, đợi họ Trần kia lái xe ra…
Lời vừa nói ra, Cao Bình Nguyên trước hơi hơi ngạc nhiên, lập tức lại nở nụ cười quỷ dị.
Giống như không biết tình huống phía sau, Trần Mặc đã dìu mấy người đi tới phía trước bãi, lập tức có hai nhân viên bảo vệ dong xe ra sẵn, tiến đến chào đón.
Nhưng có chút kỳ quái chính là, đem ba người Thương Trụ, Diệp Dung cùng Ngu mỹ nhân lên xe cả xong, Trần Mặc lại không hề chui vào xe mà tiếp tục một mình vào sâu trong bãi.
- Thật tốt, thằng này là tự tìm chết!
Bởi vì xác định chi phiếu trên người Trần Mặc, cho nên Cao Bình Nguyên cùng Vương Giai Thông thấy một màn như vậy, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
- Vương tổng, ngài đứng xem được rồi!
Trịnh lão tam mặt dữ tợn đứng cạnh đó, xoa xoa lên cái đầu bóng lưỡng rồi cười nhẹ nói:
- Đàn em của tôi đã chặn sẵn đầu này, chỉ cần thằng nhãi đó dám ra đây…
"Brừm!"
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng motor nổ vang, hai luồng sáng như đèn pha chợt xóa tan đi bóng tối.
Nương theo sau mặt đất chấn động, một chiếc xe mô tô màu bạc phi như bay ra khỏi bãi đỗ xe, nhanh đến nỗi chỉ kịp nhìn thấy hư ảnh.
Vượt qua mấy chục mét, nó lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng liên tục đảo bánh, tránh né chướng ngại vật trên đường, vừa vẽ ra những đường cong ánh sáng tuyệt đẹp.
Trịnh lão tam cũng coi như dân trong nghề, nhìn thấy màn biểu diễn này không khỏi nhiệt huyết sôi trào, dựng thẳng lên ngón cái khen:
- Lợi hại! Tên kia là ai, trình độ này đủ đệ nhất Nam thành rồi!
Chẳng qua màn biểu diễn chỉ vừa mới bắt đầu, hơn nữa phấn khích đến vượt quá tưởng tượng!
Lập tức đã tới màn khiến bọn hắn trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy chiếc mô tô bạc kia bay lên trời, nổ máy rít lên rồi phóng qua mấy chiếc ô tô đằng xa.
Mà như cảm thấy chỉ bay thôi còn là chưa đủ, gã cầm lái lúc này còn thả hai tay, sau đó để chiếc xe lộn một vòng 360 độ trên không, lúc này mới thỏa mãn tiếp đáp, “kéttttt” một tiếng an toàn mài bánh phanh lại ngay trước lối ra.
Giờ khắc này, chiếc xe màu bạc chỉ cách Vương Giai Thông không đến ba centimet, thậm chí bánh trước chỉ cần hơi bốc lên là có thể lau lau cái mũi của hắn.
Sau giây lát yên tĩnh đến quỷ dị, gã chủ xe đột nhiên tháo mũ bảo hiểm ra, lộ rõ khuôn mặt của Trần Mặc. Hắn cười hì hì nói:
- Cao tổng! Vương tổng! Hai vị thật sự quá khách khí, lại còn tự mình đến tiễn nữa!
- Ta…
Bị khí thế của Trần Mặc làm chấn động, Vương Giai Thông đột nhiên trở nên lắp bắp.
Cao Bình Nguyên mặt xanh mét lui về phía sau vài bước, rồi quay sang ra hiệu cho Trịnh lão tam, có điều chỉ thấy gã này mặt âm trầm, cũng không định hạ lệnh cho đàn em ra tay.
Giống như không có chứng kiến tình huống bên này, Trần Mặc nói chuyện phiếm vài câu cùng Vương Giai Thông rồi lần nữa vặn ga, phi vọt ra ngoài bãi đỗ xe, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Một loạt biến hóa chỉ trong nháy mắt, đợi khi Vương Giai Thông phục hồi tinh thần lại, chiếc mô tô màu bạc kia sớm đã không còn thấy bóng dáng.
Bị khói đen từ ống pô xả ra làm ho khan liên tục, Cao Bình Nguyên một cỗ tức giận không chỗ phát tiết, nhịn không được giữ chặt Trịnh lão tam cả giận nói:
- Sao anh để cho nó chạy, hắc đạo cái cọng lông gì thế này hả!
- Cọng lông? Đúng, nếu tôi ngăn hắn lại, có thể sẽ biến thành cọng lông thật đó!
Dùng loại ánh mắt trông thấy kẻ ngu nhìn Cao Bình Nguyên, Trịnh lão tam không chút khách khí gạt tay hắn ra, rồi ra hiệu giải tán đàn em.
Cao Bình Nguyên nhất thời nổi trận lôi đình, nhưng trước khi hắn kịp phát hỏa, Vương Giai Thông đã cười khổ nói:
- Lão Cao, lão Trịnh không có nói sai… Nếu vừa rồi chúng ta thật sự gây chuyện với họ Trần kia, rất có thể cả cọng lông cũng không còn đấy!
- Là sao?
Cao Bình Nguyên ngạc nhiên hỏi.
Vương Giai Thông bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hướng chiếc mô tô bạc rời đi, chua chát nói:
- Biết chiếc xe kia là loại gì không? Nói cho anh biết, đó là Dodge Tomahawk, trị giá tới 55 vạn đô la!
- Dodge Tomahawk?
Cao Bình Nguyên có vẻ không hiểu lắm, ngẩn ra một chút rồi hỏi lại:
- Vậy thì sao chứ? Không phải vẫn chỉ là một cái xe máy sao, chẳng lẽ nó hơn được Rolls-Royce?
- Anh không hiểu rồi!
Vương Giai Thông khinh thường lắc lắc đầu.
Trịnh lão tam xoa xoa cái đầu bóng lưỡng, cười lạnh nói:
- Rolls-Royce? Đúng vậy, Rolls-Royce đắt hơn Dodge Tomahawk thật! Có điều dù ngài có bỏ ra số tiền mua được đến hai chiếc Rolls-Royce thì… Biết cái gì gọi là bản hạn lượng không, loại mô tô kia cả thế giới chỉ có chín chiếc, là chín chiếc đó!
- Chín chiếc?
Nghe được mấy cái chữ này, Cao Bình Nguyên không khỏi ngẩn người. Hắn dù không tinh thôi về xe, nhưng cũng biết điều này có ý nghĩa thế nào.
Cả thế giới có chín chiếc, tức là chiếc xe này không phải có tiền có thể mua nổi!
Dù cho ông sở hữu năm sáu mỏ dầu, dù cho ông mỗi ngày ra vào nghị viện… nhưng chỉ cần công ty Chrysler kia không thừa nhận địa vị của ông, vậy coi như ông có ném vào mấy ngàn vạn đô la, cũng đừng hòng mua được một chiếc Dodge Tomahawk.
Tóm lại, loại đồ chơi này chỉ thuộc về tầng lớp tinh anh nhất, cũng chứng minh kẻ sở hữu nó có được của cải, địa vị cùng quyền lực.
Cho nên, vừa mới hiểu ra, Cao Bình Nguyên cùng Vương Giai Thông đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên kìm lòng không đậu nổi lên một cái nghi vấn…
Gã thanh niên bề ngoài rất bình thường kia, tới cùng bối cảnh như thế nào, lại mua nổi Dodge Tomahawk bản giới hạn trên thế giới?
Giờ khắc này, bọn hắn cùng lúc mà nghĩ ra đủ thứ trong đầu, ví dụ như đối phương rất có thể là thái tử đảng, cũng có thể là tỷ phú từ nước ngoài trở về? (Thái tử đảng chỉ con cháu những nhân vật quan trọng trong chính phủ)
Nghĩ tới đây, Cao Vương hai người sắc mặt trở nên càng ngày khó coi, đến trình độ không cần hóa trang cũng có thể đi diễn vai Bao Công.
Trịnh lão tam nhịn không được rùng mình, vội vã cáo từ:
- Cao tổng! Vương tổng! Tôi còn có chút việc, xin phép đi trước nhé!
Không đợi Cao Vương hai người trả lời, đại ca xã hội đen khá nổi danh ở Nam thành này tựa như trốn ôn dịch mà vội vội vàng vàng biến mất khỏi bãi đỗ xe.
Sau một lúc trầm mặc, Vương Giai Thông thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhè nhẹ lên bả vai Cao Bình Nguyên:
- Quên đi! Còn may là chúng ta không có đi trêu chọc hắn… Một trăm ngàn kia, coi như rớt xuống biển đi!