Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 23: Chương 23: Ca rất giỏi môn Toán




Bởi vì một câu “ba ba” của Huân Nhi cho nên cả ngày Diệp Dung không thèm nói một câu với Trần Mặc.

Trần Mặc đương nhiên cảm thấy oan uổng nhưng chẳng có cách nào để giải thích. So với chuyện Gia Địch ngàn dặm tìm chồng thì chuyện Huân Nhi nhận cha rõ ràng là có lực sát thương hơn. Ai kêu nàng có tấm ảnh kia, hơn nữa người trong ảnh lại giống với Trần Mặc.

- Trời đất chứng giám a! Tôi chưa từng thấy qua mẹ của con bé.

Ôm Huân Nhi ngồi ăn kem trước cửa, Trần Mặc u oán nhìn bầu trời đã bắt đầu xâm xẩm tối.

Hắn nghĩ mãi không ra vì sao Huân Nhi lại có ảnh của mình, hơn nữa lại là ảnh chụp nhiều năm trước nữa.

- Ít nói thôi, nếu tôi tin anh nữa thì tôi chính là Mạnh Khương Nữ.

Sau khi mỉm cười tiễn bước một vị khách thì Diệp Dung lập tức xoay người thở phì phì.

( Mạnh Khương Nữ: xem chú giải chương 15)

Mấy người Lâm Lâm đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ Mạnh Khương Nữ có quan hệ gì, Diệp Dung thấy vậy thì nói:

- Các em không biết sao? Mạnh Khương Nữ biết được chồng mình có người con gái khác nên đã khóc thảm thiết rồi đập đầu vào Vạn Lý Trường Thành, cho nên mới có chuyện Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành đấy thôi!

- Sặc, thầy Lịch Sử của cô chắc từng phải than khóc hàng đêm ấy nhỉ!

Ngay cả tâm tình kêu oan cũng bị mất, Trần Mặc đột nhiên có ý nghĩ hay là đoạt lấy liền lấy cây kem của Huân Nhi mà đập đầu tự tử.

Ngay lúc này chỉ nghe từ đằng xa truyền đến tiếng còi, một chiếc BMW SUV mới coóng phi như bay tới, phần đuôi phun ký hiệu "4X4" thông báo đời xe nổi bật trong sắc trời đã mờ mịt, từ đằng xa cũng có thể thấy rõ ràng.

(BMW SUV 4x4: anh em tự tra google nhé, truyện này khá cũ nên cũng không dám đính kèm tư liệu gì cả vì mình không hiểu nhiều về ôtô )

Ngay sau đó chiếc xe này dừng lại, một người đàn ông trung niên từ trong xe bước xuống, cầm lấy một tập công văn đi vào tiệm cơm.

Mấy người phục vụ đang muốn đi lên tiếp đón, nhưng sau khi nhận ra thân phận của người này thì tức thì dừng bước lại, khuôn mặt lộ ra vẻ chán ghét.

- Tao ghét thằng này!

Ngay cả Nặc Nặc trốn trong một hẻm nhỏ bên ngoài cửa tiệm thấy vậy cũng nhịn không được mà thấp giọng than thở vài câu.

- Tao cũng chán ghét hắn, nhất là xe của hắn!

Ánh mắt của Xa Xa từ đầu vẫn nhìn vào chiếc BMW kia, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vài giây rồi nó đột nhiên gắt lên:

- Con mẹ nó, chỉ là một chiếc BMW mà cũng dám khoe khoang, nhớ năm đó lão Xa ta….

Nói xong nó bắt đầu từ từ không một tiếng động đi đến bên cạnh chiếc BMW kia, đám Nặc Nặc thấy thế thì đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, thậm chí còn tính có nên mua xô trà đá với ít hướng dương về xem kịch vui trực tiếp.

Mà lúc này ở trong quán, Diệp Dung bất đắc dĩ thở dài:

- Haiz, tại sao gã này lại đến đây?

Nghiêm chỉnh mà nói, rất nhiều người đều biết người này gọi là Hà Năng mập, hắn chính là thủ hạ của Lôi Chấn, người giàu có nhất ở Nam thành, phụ trách xử lý việc thu tiền thuê mặt bằng các cửa tiệm ở Nam thành, mà mảnh đất tiệm cơm Cát Tường này lại thuộc về Lôi Chấn cho nên cũng trong phạm vi quản lý của hắn.

Vì thế chỉ cần không có việc gì thì tên mập mạp chết bầm này lại dựa vào quyền lực của mình thường ngày đến các quán ăn để ăn chùa, nhất là tới tiệm Cát Tường thì còn khuyến mại thêm ánh mắt mê đắm chưa bao giờ rời khỏi người Diệp Dung.

Nhưng mà dù thế nào đi nữa thì người ta cũng nắm quyền trong tay cho nên Diệp Dung chỉ có thể mỉm cười nghênh đón.

Nhưng lúc này, vẻ mặt của Hà Năng không có tỏ ra bộ dạng dâm dê sắc lang gì cả, hắn cầm lấy một xấp giấy tờ đưa tới trước mặt Diệp Dung:

- Diệp tiểu thư, xin cô nhìn xem tập văn kiện này, vài ngày nữa chúng tôi sẽ thu hồi lại mặt tiền cửa hàng.

Không để ý đến bộ dạng kinh ngạc của mọi người, Hà Năng liền đem xấp văn kiện ném lên bàn, khóe miệng nở ra nụ cười khinh miệt, bộ dạng trông thật vô sỉ.

Bất quá ra ngoài dự liệu của hắn, Diệp Dung lại không có phản ứng nào, nàng là trầm mặc nhìn tập giấy kia rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi:

- Có phải là Gia Địch rất đẹp không?

- Gia Địch? Ai vậy?

Hà Năng ngẩn ra, theo bản năng buột miệng nói.

- Đừng giả bộ?

Diệp Dung hừ một tiếng, quay đầu nhìn chiếc xe BMW đỗ ngoài cửa:

- Thật có lỗi, tôi sẽ không đi bởi vì trong hợp đồng có ghi hai tháng nữa thì tôi mới hết kỳ hạn thuê.

- Thật có lỗi, cô không dọn cũng phải dọn.

Hà Năng từ chối cho ý kiến cười cười, tay lấy ra tờ chi phiếu rồi ném lên bàn:

- Dựa theo quy định của hợp đồng, hai tháng tiền thuê là một vạn rưỡi, giờ tôi đưa cô hai vạn!

- Nếu tôi không dọn?

Diệp Dung cũng không nhìn vào tờ chi phiếu kia mà lạnh lùng hỏi.

- Vậy cô cứ thử xem?

Dường như Hà Năng đã đoán được kết quả này, hắn tỉnh bơ nói:

- Dù sao tiền tôi cũng đã đặt ở đây, cho dù cô có kiện lên tòa thì cũng không làm được gì đâu.

Lời nói này mang mùi vị vênh váo hung hăng, đầy ngang ngược.

Không đợi Hà Năng nói xong, đột nhiên Trần Mặc cầm một chiếc khăn lau tới, thuận tay lật lật những chiếc khăn trải bàn lên giống như là đang tìm cái gì đó.

Hà Năng thật vất vả lắm mới phóng ra bá vương khí, đột nhiên bị Trần Mặc cắt ngang thì nhịn không được mà quát:

- Thằng kia mày tìm cái gì đó, không thấy tao đang nói chính sự sao?

Hình như là không nghe thấy lời của hắn, Trần Mặc vẫn kiên nhẫn tìm kiếm, miệng còn lẩm bẩm nói:

- Không có việc gì, các vị cứ nói đi… Thật là kỳ quái, lão hổ không thấy thế mà đột nhiên cáo lại xuất hiện. (Cáo mượn oai hùm ấy mà)

Lời nói vừa thốt ra thì Diệp Dung cùng với mọi người trong quán đều nhịn không được mà len lén nở nụ cười.

Hà Năng ngẩn ra, nhất thời sắc mặt xanh mét quát:

- Cút qua một bên, nơi này làm gì đến phiên mày nói chuyện! Bà chủ Diệp, dù sao lời tôi cũng đã nói rồi, ba ngày sau cho dù cô không dọn đi thì cũng sẽ phải dọn đi.

Lời nói còn chưa dứt thì chiếc BMW bên ngoài của hắn phát ra một tràng tiếng hú cảnh báo chói tai.

Ngay sau đó, Hà Năng liền giống bị con nhím đâm trúng mông, vội chạy ra ngoài.

Phải biết rằng tuy hắn có chút quyền nhưng có điều rất vất vả mới dành đủ tiền mua xe, tự nhiên là xem trọng chiếc xe này còn hơn cả tính mạng bản thân và gia đình.

Ông trời phù hội, chiếc BMW vẫn yên ổn đứng đó, nhìn qua không có chỗ khác thường nào, Hà Năng thấy vậy thì thở phào một cái.

Nhưng mà hắn đột nhiên ngẩn ra, cả người cứng ngắc nhìn vào mặt sau chiếc BMW.

Diệp Dung cùng mấy người phục vụ đứng ở cửa xem náo nhiệt, nhìn thấy tình hình như thế thì khỏi đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ có phải chiếc BMW này chập điện hay không?

Nhưng các nàng chỉ nghe một tiếng kêu thảm của Hà Năng, hắn phẫn nộ quát:

- Khốn kiếp, khốn kiếp, thằng mất dạy nào làm, có ngon thì đi ra đây cho tao!

Thấy bộ dạng tức giận của Hà Năng, mấy người Diệp Dung liền mặt mũi hớn hở.

Vài giây sau, đợi các nàng thấy được chỗ khác lạ của chiếc BMW thì tất cả không khỏi cười ầm lên.

- Tuyệt! Quả nhiên là tuyệt.

Diệp Dung nắm lấy bả vai Lâm Lâm, cười đến nỗi cả nước mắt rơi ra:

- Giáo sư này là ai không biết, chị nhất định phải tìm hắn để xin chữ ký.

Cũng chẳng trách mọi người cười đến mức này, thật sự là phải khen Xa Xa rất có tài làm cho trò đùa tai ác thành hài kịch.

Mọi người đều biết, phần đuôi dòng xe BMW SUV bình thường đều được phun dấu hiệu "4X4" tức là nhà sản xuất thông báo đây thuộc dòng sử dụng truyền động hai cầu.

(Đại khái là thế, không hiểu xe mấy )

Thế mà đập vào mắt mọi người bây giờ, "4X4" của Hà Năng có thêm vào dấu "=" và một con số có hai chữ số là "16" đằng sau, hợp lại chính là "4X4=16".

- Thằng khốn nào làm, tao nhất định phải làm thịt nó!

Trong lòng Hà Năng tức phọt máu, nghe được tiếng cười xung quanh thì mặt mày càng xanh mét.

Trần Mặc bế Huân Nhi nhìn hồi lâu, sau đó tiến lại vỗ vỗ bờ vai của hắn giống như an ủi:

- Này, kỳ thật ông nên cảm thấy may mắn, ít nhất là tên kia không có tính sai, nếu không thì ông còn phải sửa lại nữa.

Mọi người nghe vậy thì nhất thời càng cười to hơn.

Hà Năng hung tợn trừng mắt nhìn Trần Mặc:

- Con mẹ nó, mày, thằng tiểu tạp chủng này, giờ lão tử hoài nghi chuyện này là do mày làm.

- Ơ hay, hình như tôi luôn đứng bên cạnh ông, chẳng lẽ tôi có thuật phân thân sao?

Trần Mặc nhún nhún vai, lập tức xoay người đi trở về trong tiệm.

Hà Năng nổi giận đùng đùng chửi ầm lên, nhưng bất hạnh là không có chứng cớ cho nên chỉ đành dậm chân rồi nặng nề đi vào tiệm cơm.

Vì gặp chuyện xui xẻo thế này cho nên tâm tình của hắn càng trở nên xấu đi, giọng nói không còn khách khí nữa:

- Bà chủ Diệp, cô trực tiếp trả lời đi, hợp đồng này rốt cuộc là…

Lời còn chưa dứt chỉ nghe BMW báo động tiếp, Hà Năng lắp bắp kinh hãi, không ngừng kêu khổ liền xông ra ngoài.

Vài giây sau, hắn đột nhiên nhảy dựng, hướng tới bốn phía chửi ầm lên nói:

- Đồ chó hoang, có gan thì ra đây, tao không đập chết cả nhà mày thì không mang họ Hà.

Đứa ngốc mới có thể nhảy ra, bất quá đuôi xe BMW lại có thêm một thứ…

Vừa rồi là "4X4= 16", hiện tại nó còn có thêm "(√)", giống như là giáo viên Toán sửa bài tập cho học sinh vậy.

Lần này Hà Năng muốn điên rồi, hắn cầm lấy cục gạch rồi đi quanh chiếc BMW hơn chục vòng, nhưng lại không thấy gì cả.

Chẳng qua làm cho hắn có chút nghi hoặc là từ lúc nào bên cạnh BMW lại có thêm một chiếc xe điện cũ nát, lúc nãy cũng không thấy cái này nha.

- Tôi nghĩ có lẽ là chiếc xe điện này làm!

Trần Mặc xoa cằm, có lòng tốt nhắc nhở.

Nhưng mà nghe được lời khuyên này thì Hà Năng lại cảm thấy giống như bị châm chọc.

Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Trần Mặc liếc mắt một cái rồi nói:

- Cút ngay, mày không nói thì không ai biết mày bị câm. Đồ chó hoang, nếu cái của nợ này biết làm toán thì lão tử sẽ quỳ mà bò về nhà.

Nói xong, vẻ mặt hắn tỏ ra chán nản trở lại tiệm cơm, bất quá trước khi đi vào thì đột nhiên hắn quay đầu lại.

Hoàn hảo là không có chuyện gì xảy ra, Hà Năng không khỏi thở ra một hơi.

Nhưng mà không đợi hắn bước ba bước thì đột nhiên chiếc BMW lại kêu lên, Hà Năng lập tức như bị dẫm phải đuôi, vừa quay đầu chạy lại vừa quát:

- Con mẹ nó, tao xem mày chạy đi đâu….

Trống trơn, đừng nói là bóng người mà ngay cả chó mèo cũng không có một con.

Vẻ mặt Hà Năng ngạc nhiên, run lên vì sợ, liền đi đến sau xe, lập tực vỗ ngực thở phào.

Do dự vài giây, lần này hắn không trở vào tiệm nữa mà một bên cầm chía khóa một bên quát:

- Bà chủ Diệp, tóm lại chính là câu nói kia, dọn đi…

Trong nháy mắt này, mới vừa đi tới bên cửa xe đột nhiên Hà Năng giống như bị trúng thuật định thân, cả người đứng bất động tại chỗ.

Dưới chút ánh sáng mông lung cuối ngày, hắn thấy được trên mui xe lại có thêm một vết xước.

Đó là hai chữ to tướng hẳn là được viết ra bằng mảnh kim loại cọ thật sâu, bút pháp không hề đẹp đẽ nhưng mà hàm ý lại tràn ngập vẻ ca ngợi — "XE TỐT"!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.