Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 79: Chương 79: Cô là ai?




- Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!

Liên tục phun ra hơn mười câu thô tục, Thomas dù đang dồn sức chạy chối chết vẫn phải phân một phần năng lượng sống để mà buồn bực.

Hắn thật sự không nghĩ ra, vì cái gì mà kế hoạch cướp bóc vốn vô cùng chu đáo lại lần nữa thất bại không sao hiểu nổi?

Có trời mới biết đây là có chuyện gì, đám cảnh sát vốn đang phải ở khu vui chơi lại chen chúc mà đến, hơn nữa thần tình tức giận như vừa bị trêu đùa…

Kết quả là, đám cướp lấy Thomas cầm đầu, liền rất không may đã trở thành bao cát cho người phát tiết.

Trong trận nổ súng cực kỳ thảm thiết, mười mấy vệ sĩ vốn đã bị đám đồ triển lãm làm mệt lử rốt cục trụ không nổi mười lăm phút liền toàn bộ bị đánh gục.

Mà Thomas thì là dựa vào mấy tên thuộc hạ liều mạng bảo hộ, mới dọc theo thông đạo an toàn vội vàng rút lui, hốt hoảng trốn khỏi cửa lớn viện bảo tàng.

- Con mẹ nó, chờ tới khi ta trở lại…

Miệng mắng, chân lảo đảo bước lên bậc thang, Thomas nhất thời trượt chân muốn ngã, còn may là hắn kịp xoay người mới tránh khỏi đi hàm tiền đạo.

Nhìn cái bình hoa bằng sứ men xanh trong lòng, Thomas chịu đựng đau đớn thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong lòng may mắn không thôi — bất kể như thế nào, chí ít có vật này, chính mình vẫn có thể bàn giao với ông chủ!

Nghĩ tới đây, Thomas không khỏi cười khẽ, nhưng hắn rất nhanh liền tắt ngay nụ cười…

Phía trên bậc thang cách đó không xa, cái gã bảo vệ gần như đầu sỏ mọi chuyện, đang thản nhiên rung đùi ngồi hút thuốc.

Thoạt nhìn, người này đại khái là thời khắc song phương giao chiến đã nhanh chân phủi đít chuồn ra đây, làm như mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

- Sao? Bắn nhau xong rồi hả?

Giống như là không nhìn thấy ánh mắt hung ác kia, Trần Mặc cười híp mắt phun ra mấy vòng khói, lại đưa bao thuốc ra mời Thomas đang tức giận đến run rẩy.

- Làm một điếu không? Lạ thật, sắc mặt của ông không được tốt lắm, chẳng lẽ ông không thích hút thuốc… Được rồi, coi như tôi chưa nói gì nhé!

Nhìn họng súng gần trong gang tấc, Trần Mặc lập tức biết điều thu hồi bao thuốc, nhưng vẫn tiếp tục than thở:

- Thiệt là, chẳng qua là hút điếu thuốc thôi mà, có cần giơ súng thế không? Mà hôm nay có phải là ngày thế giới không hút thuốc đâu nhỉ, thế này thì…

- Câm mồm!

Rốt cục Thomas không chịu nổi nữa, theo bản năng muốn bóp cò.

Nhưng đúng lúc này, Trần Mặc lại đột nhiên há mồm phun khói.

Trong chớp mắt, làn khói thuốc như có sinh mệnh, len lỏi rót cả vào con mắt của Thomas khiến hắn bất đắc dĩ nhắm mắt, nhưng vẫn theo cảm giác mà nổ súng!

"Đoàng đoàng đoàng~!"

Liên tục bắn ra năm sáu viên đạn, Thomas rốt cục miễn cưỡng mở hai mắt giàn giụa nước mắt vì khói, nhưng hắn lập tức hóa đá.

Cách đó không xa, ngồi cạnh tảng đá được tạo hình, Trần Mặc bình tĩnh khoái trá phun mấy vòng khói, dường như không có gì xảy ra chỉ chỉ cánh cửa lớn:

- Kỹ năng bắn súng kém quá, cần phải luyện tập nhiều hơn… À đúng rồi, bên trong có người tìm ông, hình như rất nhiệt tình!

Há lại chỉ là nhiệt tình, phải nói là mãnh liệt mênh mông!

Bị tiếng súng của Thomas là kinh động, năm sáu cảnh sát lập tức nhanh chóng lao ra. Thomas ngẩn ra, vội vàng xoay người chạy trốn, bỏ qua việc tính sổ với “gã đầu sỏ” kia.

Về phần Trần Mặc lại còn cố tình phất tay cười hì hì nói:

- Đi vui vẻ nhé, không tiễn, lần sau quay lại nhớ mua vé vào cửa!

Thomas đang chạy băng băng thiếu chút nữa bởi vì câu này lảo đảo phún huyết, nhưng hắn vẫn cố ôm bình hoa sứ men xanh vội vàng rời đi, rất nhanh mất hút trong một con hẻm nhỏ.

Mấy cảnh sát vội vàng chạy qua hẻm, lại bỗng bị sương mù từ đâu bao phủ, không thể nhìn thấy phía trước.

Khe khẽ thở phào một cái, Thomas ôm chặt bình hoa sứ men xanh, muốn bước lên thùng rác nhảy qua tường.

Nhưng là đúng lúc chuẩn bị bật tường, hắn lại đột nhiên ngẩn ra, quát to:

- Ai?

- Cảnh sát!

Nương theo là câu trả lời bình thản, thân ảnh kia cũng dần dần rõ ràng trong sương mù.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Thomas, Mộc Vân bình thản mà khoanh tay trước ngực, thong thả đi bộ tới gần.

Dừng lại một chút, nàng giơ súng nhắm địch nhân của mình, bình tĩnh nói:

- Dị năng giả cấp hai, thời gian cải tạo sáu năm lẻ tám tháng, dung hợp gen của loài mực, kỹ năng đặc biệt là sương mù che lấp…

- Cái gì?

Mỗi một lời Mộc Vân nói ra, sắc mặt Thomas lại đen hơn một chút.

Mà chờ hắn nghe được toàn bộ tư liệu Mộc Vân báo ra thì đột nhiên run rẩy lên, ngay cả cơ mặt cũng hơi có vẻ vặn vẹo.

Làm sao có thể? Nữ cảnh sát này làm sao có thể biết tình huống của mình, đây chính là tư liệu tuyệt mật trong phòng thí nghiệm!

- Đây không phải là trọng điểm!

Bình tĩnh lắc đầu, Mộc Vân chậm rãi chìa tay phải chỉ Thomas:

- Trọng điểm là ngươi phải chết ở nơi này!

- Giết ta?

Thomas hoảng sợ lui về phía sau vài bước, lại đột nhiên cười như điên, giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời.

Trong chớp mắt, thân thể hắn đột nhiên kịch liệt bành trướng, hơn mười cái xúc tu giống như mang theo sinh mệnh chợt bắn ra:

- Khốn kiếp! Mày cho là mày giết chết Yanker thì cũng có thể giết tao sao?

Giờ khắc này, Thomas đột nhiên minh bạch rất nhiều việc, Yanker bị phái lên đánh lén ở miếu Quan Đế có lẽ là bị thất thủ trong tay chính nữ cảnh sát trước mắt.

Nhưng ra ngoài dự liệu của hắn, nhìn thấy xúc tu phóng tới, Mộc Vân lại đột nhiên khẽ nhíu mày nói:

- Yanker? Là ai vậy?

- Mày không giết nó?

Thomas ngẩn ra, bản năng muốn thu hồi xúc tu.

Nhưng ngay lúc đó, Mộc Vân đã tiến về trước, đôi mắt vô thần bốc cháy lên ánh sáng trắng:

- Ta không biết ngươi nói cái gì! Nhưng bất kể như thế nào, kết cục của ngươi cũng là như thế!

Thanh âm này giống như có chứa ma lực, mang theo luồng hào quang trắng sáng vang vọng trong hẻm nhỏ.

Trong nháy mắt, Thomas đột nhiên hoảng sợ phát giác, toàn bộ xúc tu đều mất đi lực khống chế, không thể phản kháng chậm rãi rũ xuống.

Mà cơ hồ đồng thời, bàn tay kia của nữ cảnh sát đã nhẹ nhàng bóp chặt cổ họng của hắn, một cảm giác lạnh như băng truyền tới, giống như bàn tay kia không hề có nhiệt độ cơ thể...

- Đi thôi!

Một tiếng răng rắc nhỏ truyền ra, Thomas căn bản không kịp thốt thêm một câu, lập tức hóa thành thi thể không còn sự sống.

Cho đến lúc chết, hắn vẫn không rõ đây là chuyện gì? Vì cái gì? Vì cái gì mà dị năng của mình trước mặt nữ cảnh sát này lại tựa hồ mất đi hiệu quả?

"Choang!"

Theo hai tay chậm rãi buông ra, bình hoa sứ men xanh cũng rơi xuống đất, vỡ tan hóa thành mảnh nhỏ vẩy ra bốn phía.

Mộc Vân mặt không chút thay đổi cúi đầu nhìn nhìn rồi chậm rãi quay đầu nhìn phía phía sau, bình tĩnh nói:

- Xuất hiện đi! Loại sương khói này có độc, ngửi lâu sẽ tổn hại đến thân thể!

- Ặc, sao cô không nói sớm?

Lời còn chưa dứt, Trần Mặc ẩn mình trong sương khói liền nhảy ra, sợ hãi phủi phủi quần áo.

Nhìn Thomas nằm trên đất, hắn nhịn không được thở dài, khẽ nhíu mày nói:

- Người này hẳn là ông chủ đằng sau chuyên gia chất nổ kia… Được rồi, tuy hắn đáng chết, nhưng không nên trực tiếp giết chết thế này chứ?

Không trả lời vấn đề của hắn, Mộc Vân không chút biểu tình xoay người rời đi, liền giống như chuyện nơi đây cùng nàng không có quan hệ.

Bất quá thoáng đi ra vài bước, nàng lại mở miệng cướp lời Trần Mặc:

- Đừng hỏi! Tôi không hỏi bí mật của anh, anh cũng đừng hỏi bí mật của tôi… Một ngày nào đó anh sẽ biết, nhưng không phải hiện tại!

Còn có thể nói gì? Bao nhiêu nghi vấn giờ chỉ đành miễn cưỡng nuốt trở về, Trần Mặc nhìn thấy Mộc Vân rời đi, chỉ có thể nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Cơ hồ đồng thời, một tiếng xì xì truyền đến, thi thể Thomas lại trong khoảng khắc mà tan ra, hóa thành dịch thể màu xanh chảy vào trong cống thoát nước.

- Tại sao có thể như vậy?

Giật mình nhảy ra vài bước, nhìn thấy một người lấy phương thức này biến mất, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy có chút ghê tởm muốn ói ra.

Nhưng trong phút lơ đãng cúi đầu đó, hắn đột nhiên ngẩn ra, khó có thể tin nhìn nhìn dịch thể màu xanh kia…

Trong số xương cốt còn chưa tan hết của Thomas, xuất hiện một mảnh ngọc vỡ đang tỏa ra hào quang yếu ớt, mang thiêu lực dụ hoặc nhàn nhạt…

- Ngọc vỡ!

Cứ như vậy vài giây, Trần Mặc đã nhịn không được đưa tay muốn cầm lên, nhưng hắn lập tức dập tắt suy nghĩ này.

Không! Không phải ngọc vỡ! Thứ này mình không cảm ứng được, cho nên nó hẳn là giống mảnh ngọc vỡ của Trư Đầu Tam, là hàng giả phỏng chế.

- Khoan đã, nói như vậy…

Trong nháy mắt nhớ tới Trư Đầu Tam, Trần mặc khẽ chấn động.

Giờ khắc này, hắn tựa hồ nghĩ tới điểm mấu chốt — đúng vậy! Giống như lời của Trư Đầu Tam, nó chính là đến từ một phòng thí nghiệm cải tạo sinh vật, cũng chính là gắn vào mảnh ngọc vỡ nhân tạo này.

Như thế tức là Thomas cũng tới từ phòng thí nghiệm kia?

- Trời ạ! Cầu mong Gia Địch không gặp đám dị năng giả như Thomas!

Tuy rằng không biết đám dị năng giả này muốn làm gì, nhưng nhớ tới Gia Địch giờ phút này đang điều tra phòng thí nghiệm, Trần Mặc lại không tự chủ được lo lắng.

Nhưng không đợi hắn kịp cảm khái, giọng của Mộc Vân đã từ xa xa truyền đến:

- Còn không đi? Đồng sự của tôi rất nhanh sẽ chạy tới nơi này, anh muốn cùng bọn họ uống trà sao?

- Biết rồi!

Kéo tay áo làm găng tóm lấy mảnh ngọc giả kia, Trần Mặc vội vàng đi theo Mộc Vân rời đi, nhưng vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Có như vậy vài giây, hắn giống như chứng kiến màn sương khói kia nhạt dần, ngoài ra cũng không còn phát hiện nào khác.

Cơ hồ đồng thời, thân ảnh mấy cảnh sát đã xuất hiện xa xa, Trần Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể nhanh chóng chui vào một con ngõ biến mất.

Mà cũng chính lúc vài giây lơ là này, hắn cũng không có chú ý tới biến hóa phía sau…

Từ những mảnh vỡ của chiếc bình hoa sứ men xanh, một luồng khói nhẹ chậm rãi bay lên, trong không khí ngưng tụ thành một hình người.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, hình người này hơi hơi làm động tác bẻ người như muốn bớt mỏi, rồi đột nhiên theo gió đêm hóa thành hư vô.

Chỉ còn lại tiếng thở dài sâu kín, như có như không vọng lại trong hẻm vắng, nhỏ tới mức làm cho người khác cơ hồ không thể nghe thấy:

- Năm mươi năm, ta rốt cục đã trở lại...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.