Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 107: Chương 107: Đóng vai phụ?




Mấy trăm năm qua, tu hành giới bởi vì linh khí từ từ loãng đi nên từ lâu đã không còn ai có thể phi thăng.

Nhưng mấy chục năm trước, có một tu hành giả đạo hiệu "Thuần Dương Tử", đạt đến trình độ tiếp cận phi thăng, bởi vậy có danh vọng rất cao trong tu hành giới.

Còn linh hồn Cửu Vĩ Hồ (cáo chín đuôi) đang ở nhờ trên người Ngu mỹ nhân hiện tại, lại chính là yêu sủng là Thuần Dương Tử đã thu nhận dạy dỗ, từ xưa luôn trung tâm hầu hạ vị chủ nhân vừa là cha vừa là thầy đó.

Nhưng linh khí tu hành giới quá mức loãng, cho dù Thuần Dương Tử đạt đến đẳng cấp khiến người ngoài hâm mộ, lại vẫn không sao đột phá được bình trướng để phi thăng.

Mấy chục năm trước, sau một lần trầm tư suy nghĩ thật dài, hắn rốt cục nghĩ ra một phương pháp không tưởng.

Theo một bản điển tịch thượng cổ ngẫu nhiên có được, hắn cùng với vài thuộc hạ chu du thiên hạ tìm kiếm tài liệu, cố gắng chế tạo ra Nguyên Linh Ngọc Phách được ghi trong điển tịch.

Mà đại đặc điểm của Ngọc Phách là có thể đem mọi loại năng lượng trong thiên địa chuyển hóa thành linh khí.

Trên thực tế, Thuần Dương Tử cơ hồ thành công, nhưng theo Nguyên Linh Ngọc Phách dần dần thành hình, tính bất ổn định của nó cũng liên tục gia tăng.

Ngu mỹ nhân từ vừa mới bắt đầu đã không tán thành biện pháp nghịch chuyển thiên đạo này, tự nhiên liên tục góp lời khuyên bảo, cho rằng như vậy sớm thì muộn cũng sẽ gặp cắn trả.

Chỉ tiếc, Thuần Dương Tử khi đó sớm tẩu hỏa nhập ma, lại bị mấy thuộc hạ rất có dã tâm kích động, ngược lại bởi vậy trách cứ Ngu mỹ nhân nhiều chuyện.

Sau vài lần xung đột, Thuần Dương Tử dứt khoát ra tay trừng phạt Ngu mỹ nhân, tách hồn phách ra khỏi thân thể nàng, rồi phong ấn vào trong cái bình hoa sứ men xanh kia.

Tự nhiên, bởi vì cảm tình nhiều năm ở chung, Thuần Dương Tử cũng chỉ là làm bộ khiển trách, ngay cả Ngu mỹ nhân cũng cho là mình lắm bị giam mấy tháng.

Nhưng mà, ai ngờ một lần phong ấn này chính là mấy chục năm. Đợi khi phong ấn được giải, Cửu Vĩ Hồ mới phát hiện thế gian sớm đã cảnh còn người mất.

Nhắc tới cũng là trùng hợp, Ngu Băng Băng xịn đúng lúc đó vừa mới đi vào Nam thành, trong cơ thể còn có huyết mạch của Hồ tộc thời thượng cổ.

Nhờ chút nguyên lực còn sót lại trong hồn phách, Cửu Vĩ Hồ dứt khoát ở nhờ trong thân thể vị nữ minh tinh này, cũng dựa vào danh khí bản gốc mà hỏi thăm tình huống.

Hơn nữa, phát hiện mảnh ngọc vỡ trong viện bảo tàng, nàng rốt cục có thể xác định, Nguyên Linh Ngọc Phách ngày xưa đã nổ tan chia làm nhiều mảnh, cũng tức là Thuần Dương Tử luyện chế hoàn toàn thất bại, mà bản thân hắn thì triệt để mất tích.

Run rủi sao số phận lại cho nàng gặp được Trần Mặc, nguyên vốn Ngu mỹ nhân đã tuyệt vọng lại từ trên người Trần Mặc cảm ứng được khí tức mỏng manh của Thuần Dương Tử, đồng thời cũng phát hiện hắn cùng với những mảnh ngọc kia có một loại liên hệ đặc thù.

Vì muốn chứng minh phán đoán này, cho nên mới có vụ mời làm bảo tiêu, cùng với hai lần ba phen sắc dụ, bởi vì Thuần Dương Tử là Thuần Dương thân thể, một khi tiếp cận thuần âm như Ngu mỹ nhân thì khí tức của hắn sẽ lộ rõ ra.

Mà càng cùng Trần Mặc tiếp xúc, Ngu mỹ nhân lại càng tin tưởng vào phán đoán của mình. Cho dù Trần Mặc không phải là Thuần Dương Tử chuyển thế thì nhất định cũng có liên hệ nào đó với Thuần Dương Tử.

Mà tới hôm nay, bởi vì Huân Nhi lại có thể mang theo trúc phù của Thuần Dương Tử đến, Ngu mỹ nhân càng cảm giác mình đoán không lầm, chỉ kém lập tức nhào lên hô to hai tiêng "Chủ nhân".

- Đợi đã!

Nhìn thấy đối phương hai mắt đã đẫm lệ, Trần Mặc cũng rất kinh ngạc lui về phía sau hai bước, thật cẩn thận nói:

- Tuy rằng tôi cũng rất ưa thích chơi trò nữ nô lệ, nhưng tôi khẳng định mình không phải là gã Thuần Dương Tử kia… Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sau này đừng gặp nữa là hơn!

- Chủ nhân, ngài vẫn không chịu tin em sao?

Nghe lời như thế, Ngu mỹ nhân ngước đôi mắt đẫm lệ lên, đáng thương nói.

(DG: Chỗ này xưng hô hơi khó dịch, vì Tàu nó cũng kiểu Anh toàn you với I, đáng lẽ nên là ngài – con vì chủ nhân của Cửu Vĩ Hồ xem như vừa là thầy vừa là cha, mà ở đây đang là hai người xêm xêm tuổi, nên dứt khoát để là anh – em, ngài – em cho dễ nhận biết quan hệ về sau nữa )

- Đại tỷ à, tôi chỉ là người bình thường, chỉ mong mua được nhà mua được xe, nhàn nhã nằm ăn chờ chết mà thôi!

Trần Mặc thấy thế muốn mềm lòng, thế nhưng vẫn lắc đầu như trống bỏi:

- Đừng biến tôi thành thằng ngốc, tôi biết gã Thuần Dương Tử kia khẳng định là có một đại đội phiền toái, không chừng sẽ còn có kẻ thù nào đó nhảy ra ấy chứ!

Nghe được hắn chối đây đẩy, Ngu mỹ nhân vừa bực mình vừa buồn cười. Trần Mặc cũng đã tiếp tục nói:

- Không nói đâu xa, chỉ riêng đám áo đen muốn bắt cô… Còn nữa, cả đám chế tạo ngọc fake kia nữa, không chừng cũng có quan hệ với Thuần Dương Tử!

Trong chớp mắt, Trần Mặc sớm đã nghĩ thông suốt ngóc ngách sự tình, nguyên lai mọi thứ bí ẩn đều có quan hệ với người gọi là Thuần Dương Tử kia.

Ngu mỹ nhân lần này lại không có phản bác, trầm ngâm hồi lâu mới bất đắc dĩ thở dài:

- Anh nói rất có đạo lý! Thật là lạ, đám áo đen kia dường như quyết tâm muốn bắt em, cũng không biết làm cách nào mà chúng phát hiện em tồn tại?

- Cho nên mọi chuyện này đều không liên quan đến tôi!

Trần Mặc thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhún nhún vai nói:

- Tóm lại, mấy chuyện vừa xong tôi một câu cũng không nghe thấy nhé! Đợi bộ phim hoàn thành, mọi người tách ra, ai về chỗ nấy thôi…

- Ngọc vỡ!

Hai chữ vô cùng đơn giản, đột nhiên làm cho Trần Mặc ngạc nhiên không nói gì.

Đón ánh mắt nghi hoặc của hắn, Ngu mỹ nhân điềm nhiên nói:

- Đừng quên là anh cần thu thập ngọc vỡ để giảm vận rủi! Hơn nữa em rất nghiêm túc nói cho anh biết, loại vận rủi kia tuyệt đối không có đơn giản như vậy, thậm chí sẽ còn khiến anh nguy hiểm tính mạng đấy!

- Dọa tôi hả?

Trần Mặc ngẩn ra, chột dạ than thở nói.

- Tin hay không là tùy anh!

Ngu mỹ nhân cười hì hì nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Nói thẳng luôn, chúng ta làm giao dịch đi. Em giúp anh thu thập ngọc vỡ giải vận rủi, còn anh thì chỉ cần làm chuyện rất đơn giản, đó là sau khi bộ phim chấm dứt, cùng em đi một chuyến tới vùng núi phía Tây.

- Sau đó thì sao? Nơi đó có cái gì có thể chứng minh tôi có phải là Thuần Dương Tử hay không?

Trần Mặc không tự chủ được nhíu mày, do dự không biết có nên đáp ứng hay không.

- Đúng vậy!

Ngu mỹ nhân gật đầu, bình tĩnh nói:

- Kỳ thật chuyện này với anh không phải chuyện xấu, nếu chứng minh được anh không phải là Thuần Dương Tử, vậy thì anh có thể an tâm ăn no mà chờ chết.

- Vậy sao…

Trần Mặc chậm rãi xoa xoa cằm, đột nhiên cảm giác mình cũng có chút động tâm.

- Một chuyến du lịch đơn giản, coi như là đi nghỉ mát đi!

Ngu mỹ nhân nhẹ nhàng phủi bụi trên vai hắn, rồi chợt ngẩng đầu lên nói:

- Được rồi, bọn họ đã trở lại, chúng ta nói chuyện sau!

Cơ hồ đồng thời, nương theo tiếng bước chân lộn xộn, đám người Lý Trì đã trở lại.

Trần Mặc đã biết tác dụng của trúc phù, đương nhiên là không hề e ngại, cười hì hì nghênh đón.

Trái lại Lý Trì có vẻ xấu hổ, cùng tuần tra tứ sứ đối mắt nhìn nhau một cái, lúc này mới ho nhẹ nói:

- Lão Trần, chúng ta đã thương lượng xong. Cẩn thận suy nghĩ một chút, bốn đồ điện của cậu chỉ là say rượu làm bậy, vẫn có thể xử nhẹ.

- Vậy thì hay quá!

Biết đối phương không muốn nói về việc Thuần Dương Tử, Trần Mặc cũng vui vẻ làm bộ hồ đồ.

- Thế nhưng dù là do say rượu đi nữa thì các cậu cũng phải chịu trách nhiệm!

Lý Trì khẽ thở phào một cái, rồi nghiêm mặt nói:

- Cho nên, làm ơn trông giữ tốt bốn đồ điện này, hơn nữa còn phải mau chóng bồi thường tổn thất đêm qua.

- Được, tôi hiểu!

Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ ca cũng muốn mau bồi thường, vấn đề là đào đâu ra số tiền kia.

Bất quá cũng đang sẵn tiện đau đầu vì tiền, hắn lại nghĩ tới một phương pháp nhất cử lưỡng tiện.

Đại khái là đã quá rành hắn, nhìn vẻ mặt tươi cười ôn hòa kia, Lý Trì nhịn không được rùng mình nói:

- Lão Trần, nếu không còn gì thì ta đi trước…

- Không vội! Không vội!

Cá lớn đã cắn mồi còn muốn chạy, Trần Mặc làm sao có thể buông tha, ngay lập tức cười hì hì nắm lấy vai Lý Trì.

Hiện trường mấy chục tu chân yêu ma đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên có loại thực dự cảm bất an. Thực lòng mà nói, vô luận từ góc độ nào mà xét, thanh niên này còn nguy hiểm hơn cả bốn đồ điện của hắn…

- Nói bậy, tôi là loại người này sao?

Trần Mặc đầy mặt ấm ức nhìn quanh, hận không thể lập tức moi tim chứng minh sự trong sạch.

Trong ánh mắt quỷ dị của mọi người, hắn tươi cười chân thành nói:

- Kỳ thật là như vậy! Một người bạn của tôi hiện đang quay bộ phim gọi là “Thần Ma đại chiến”… Cho nên, tôi muốn mời các vị tham gia diễn xuất, không biết các vị có hứng thú hay không?

(DG: trước dịch tên bộ phim là ‘chuyện tình Thần Ma đại chiến cổ kim’ mà nghe cứ điêu điêu, giờ đổi thành ‘Thần Ma đại chiến’ thôi cho lọt tai, thế nhé )

- Phim? Mời chúng ta?

Một đám tu chân yêu ma ngạc nhiên không nói gì, khó có thể tin nhất tề há to mồm.

- Trần lão đệ, ý của cậu là mời chúng ta làm diễn viên?

Báo yêu kia sợ run, lắp bắp nói:

- Chuyện này quá hay, nhưng mà ta chưa bao giờ diễn qua, chỉ có xem không ít phim thôi.

- Không diễn qua cũng không sao, tôi sẽ tìm người hướng dẫn các vị diễn xuất cơ bản.

Chứng kiến báo yêu nửa mừng nửa lo nói, Trần Mặc không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm, vội vàng dụ dỗ.

- Hơn nữa, diễn xuất là nhìn vào thiên phú, tôi cảm thấy thiên phú của lão Báo đây rất tốt… Hơn nữa còn xem qua nhiều phim như vậy, lo gì không diễn nổi một vai?

- Nhưng mà chúng ta đều là người tu hành, tham dự chuyện này sợ là không tốt lắm!

Không đợi báo yêu kia trả lời, Hồng Liên mỹ nhân đã khẽ nhíu mày nói:

- Hơn nữa, đêm nay ta còn muốn đi Paris mua sắm, sợ là không có thời gian đi đóng vai phụ!

- Vai phụ? Ai nói là đóng vai phụ?

Trần Mặc ngẩn ra, lập tức lắc đầu liên tục nói:

- Tại sao lại vai phụ được chứ, đương nhiên phải là vai chính! Như Hồng Liên tỷ đây, mỹ mạo khí chất đều ở hàng đại mỹ nữ, ít nhất cũng phải vai nữ thứ chính… À không, nữ thứ chính thì quá ấm ức rồi, tôi xem chị phải diễn nữ chính mới xứng đáng!

- Ta? Nữ nhân vật chính?

Hồng Liên hoàn toàn sợ run, miệng đã cười không ngậm lại nổi.

- Còn các vị cũng như vậy, tôi cam đoan mỗi người đều có phần diễn riêng!

Trần Mặc khẳng định gật đầu, lại quay đầu nhìn chung quanh:

- Đúng rồi, tôi cũng sẽ không để mọi người làm không công, mỗi vị diễn viên đều sẽ được nhận thù lao xứng đáng, ít nhất cũng phải là mười vạn!

- Mười vạn? (hơn 350 triệu VNĐ)

Giờ khắc này, mọi người đã không còn là hai mắt sáng lên nữa, mà là trực tiếp lóe ra kim quang.

- Ông trời của ta!

Lý Trì nhịn không được cắn cắn ngón tay, thì thào lẩm bẩm:

- Tùy tiện diễn xuất mấy cảnh có được mười vạn, ta cần cật lực buôn bán bao lâu mới có thể kiếm được chỗ đó?

- Chưa hết! Nếu phòng bán vé bội thu, còn có chia hoa hồng đấy!

Nhìn thấy mọi người đã muốn động tâm, Trần Mặc lại tung ra thêm một củ cà rốt to:

- Thế nhé, giờ ai có hứng thú thì báo danh, tôi tuyệt đối không bạc đãi mọi người… Sặc! Xếp hàng xếp hàng, không được kéo quần áo của ca!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.