Ngay khi luồng khí đen biến mất, Trần Mặc cùng mấy đồ điện không hẹn mà cùng thở một hơi dài nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy chưa từng khẩn trương như vậy.
Bất quá ngay sau đó, Trần Mặc liền bất chấp đi lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn trời.
Cơ hồ đồng thời, Huân Nhi đã muốn bổ nhào vào trong ngực của hắn, rồi tận lực phát huy khả năng bám chặt như bạch tuộc quen thuộc.
- Ba ba! Huân Nhi cuối cùng tìm được ba ba rồi!
Tiểu loli hờn dỗi kêu, Trần Mặc chỉ cảm thấy xương cốt đều mềm nhũn ra, bất quá ngay sau đó hắn cũng nhớ tới chính sự:
- Đợi chút! Huân Nhi, sao con lại ở đây? Còn nữa, con không nghĩ là nên giải thích vài chuyện cho ta sao?
- Đúng thế, em cũng cảm thấy cần như vậy!
Lúc này, Gia Địch chẳng biết đã tỉnh từ bao giờ, đang dần dần khôi phục căn nguyên lực lượng.
Nhìn Diệp Dung cũng đang mơ màng muốn tỉnh, nàng lập tức vung tay phất ra một đạo kim quang, vì thế Diệp Dung còn chưa kịp mở to mắt, đã lần nữa lâm vào ngủ mê.
Chẳng qua, đại khái còn đang lưu lại ấn tượng lần cuối ở phòng thay quần áo, nàng vẫn thì thào lẩm bẩm:
- Cái này… Ừm, không biết có hở quá không nhỉ? Tiểu Mặc Mặc mà thấy nhất định sẽ lại nhìn trộm mãi, đồ lưu manh!
- Ngất! Sao cái gì cũng mắng được ca!
Lau lau mồ hôi trán, Trần Mặc chỉ có thể đem ánh mắt chuyển sang tiểu loli đang cho tay vào ngón miệng mà ngậm.
Thoạt nhìn, tiểu loli đã chuẩn bị xong việc bị vấn đáp, cho nên đón ánh mắt mê hoặc của mọi người, nàng chỉ cười hì hì gật đầu nói:
- Ba ba! Con không có lừa ba ba mà, con thật sự là con gái ba ba đó!
- Lại nữa?
Trần Mặc do dự châm một điếu thuốc, suy tính có nên đem Huân Nhi đi xét nhiệm ADN hay không.
Bất quá liền ngay sau đó, khi Huân Nhi nói tiếp câu sau, hắn lại kinh ngạc đến rớt luôn điếu thuốc trên mặt đất:
- À, nhưng mà Huân Nhi là con gái trong tương lai của ba ba, là từ tám năm sau trở về trợ giúp ba ba đó!
- Ặc…
Trần Mặc cùng Gia Địch đối mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy có lẽ phải đưa Huân Nhi đi bác sĩ.
Mà chứng kiến ánh mắt hoài nghi của bọn họ, tiểu loli lại rất bất mãn chu cái miệng nhỏ lên, thở phì phì nói:
- Thật mà! Huân Nhi thật sự là từ tương lai tám năm tới trở về mà. Vì khi đó ba ba mất tích, nên Huân Nhi mới cầu khẩn khẩn Lý Trì thúc thúc hỗ trợ, tập hợp lực lượng của mọi người để về quá khứ.
- Đợi chút, ta ngất xong đã!
Nghe đến choáng váng đầu óc, Trần Mặc nhịn không được cắt đứt lời Huân Nhi rồi xoay mặt nhìn ra biển xa hít một hơi thật sâu.
Qua vài phút, hắn mới quay đầu hỏi:
- Có lẽ ta hiểu rồi, nhưng vẫn còn chưa rõ! Huân Nhi, con mới nói ta ở tương lai mất tích là có ý gì?
- Dạ ba, đó chính là…
Huân Nhi cắn ngón cái, bắt đầu dùng cách diễn đạt của trẻ nhỏ mà kể lại, đương nhiên cũng lẫn lộn khó hiểu kiểu trẻ nhỏ:
- Trong tương lai kia, ba ba sẽ bị đạo u hồn kia đánh bại, sau đó bị mất toàn bộ ngọc vỡ…
Huân Nhi nói, đại khái là Trần Mặc của tương lai mới vừa rồi sẽ bị thua trận chạy trối chết, miễn cưỡng mang theo Diệp Dung cùng Gia Địch bỏ chạy về đến Nam thành.
May mắn là Thiên Cẩu cũng không có hứng thú truy kích, mà sau đó Trần Mặc cũng khôi phục lại cuộc sống bình thường, chỉ là mất đi dị năng.
Lại qua hai năm, đám Oa Oa hết sạch yêu lực, biến cả trở về đồ điện bình thường. Trần Mặc vì thế rất thương tâm, nhưng còn may lúc đó lại có con gái là Huân Nhi ra đời làm niềm an ủi.
Nhưng tới khi Huân Nhi sáu tuổi, trong Tu Chân giới lại nổi lên sóng gió. Một thế lực thần bí đột nhiên trong vòng một đêm đột kích, cơ hồ quét sạch tất cả các thế lực ở phương Nam, hơn nữa dần dần còn có dấu hiệu tạo ra tai họa nhân gian.
Trong quá trình này, Trần Mặc tựa hồ là phát hiện cái gì đó, bất chợt biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Lý Trì cùng tu chân yêu ma may mắn còn sống liên hợp lực lượng suy tính, mơ hồ phát hiện tất cả biến hóa này đều cùng Trần Mặc có quan hệ.
Vì muốn xoay chuyển thế cục nguy cấp, bọn hắn dưới sự đề nghị của Mộc Vân bèn mượn mảnh ngọc vỡ cùng trận pháp trong viện bảo tàng rồi đem Huân Nhi đưa về thời gian mười năm về trước… (DG: Chỗ này cũng không phải mâu thuẫn với con số 8 năm ở trên, tức là lúc 8 năm sau khi thua con Thiên Cẩu thì Trần Mặc mất tích. Huân Nhi bấy giờ được 6 tuổi, sau đó bị đưa về quá khứ 10 năm trước, trải qua 1 thời gian là 2 cái tết vừa tìm Trần Mặc vừa ở cạnh. Chỉ mâu thuẫn với
- Nghe giống giống Kẻ Hủy Diệt? Con xác định là không phải bị nhiễm phim này chứ?
Nghe một hồi, Trần Mặc không khỏi nhớ đến bộ phim kinh điển kia.
Huân Nhi gật gật đầu, kéo cánh tay hắn sẵng giọng:
- Ba ba, Huân Nhi không có nói giỡn! Kỳ thật, Lý Trì thúc thúc mọi người vốn muốn đưa người khác trở về, nhưng vì Huân Nhi có quan hệ huyết thống, cho nên sẽ dễ xác địch vị trí thời không của ba ba trong quá khứ hơn.
- Được rồi! Ta miễn cưỡng tin tưởng con!
Nhìn ánh mắt ầng ậng nước của tiểu loli, Trần Mặc chỉ cảm thấy dù mình vì thế mà bất đắc dĩ phải đi cứu thế giới thì cũng đã sao.
Hơi chút ngừng lại, hắn đột nhiên như có suy nghĩ gì nói:
- Vậy thì ông nội mà con nói là giả sao? Không đúng! Ta nhớ là khi Lý Trì nhìn thấy con thì đã rất khách khí, còn nói con là cháu gái của lão bằng hữu…
- Bởi vì ông nội là thật mà!
Huân Nhi mở trừng hai mắt, cười hì hì trả lời.
- Ông nội ở tương lai kia viết một phong thư cho con, sau đó con lại dùng phi kiếm truyền thư gửi tới Lý thúc thúc. Cứ như vậy, Lý thúc thúc đương nhiên xem con là cháu gái của ông nội… À, Lý thúc thúc tương lai nói làm vậy sẽ khiến Lý thúc thúc hiện tại chiếu cố con.
(Đại ý là ông nội cũng không phải bố của Trần Mặc, mà là một ông lão dạy pháp thuật cho Huân Nhi nên Huân Nhi gọi với ý kính trọng. Như nào tiếp sẽ được tác giả giải đáp ở cuối?? )
- Ặc… Lằng nhằng quá!
Trần Mặc nghe mà váng đầu hoa mắt, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng có một chuyện hắn có thể xác định, đó chính là theo Huân Nhi can dự cùng vài lần âm thầm hỗ trợ, kết quả của hành trình Nhật Bản đã bị cải biến.
U hồn vốn sẽ toàn thắng đã bị tiêu diệt, cho nên bản thân hắn không bị mất đi ngọc vỡ, mà đám Oa Oa hai năm tới cũng sẽ không bị biến về đồ điện bình thường.
- May quá! Ca cũng không muốn làm một cái nồi cơm bình thường!
Khẽ thở phào một cái, mấy đồ điện không hẹn mà cùng đánh cái rùng mình, không khỏi thấy may mắn Huân Nhi xuất hiện phi thường đúng lúc.
Nhưng mà Trần Mặc cũng không có vui vẻ được như vậy, hắn nhìn thi thể đã cứng ngắc của Thiên Cẩu, khẽ nhíu mày nói:
- Này con, u hồn này tới cùng là vật gì, tại sao lại đột nhiên chiếm thân thể của Thiên Cẩu?
- Ba ba, con nghĩ rằng đó có thể là Nguyên Thông, ít nhất cũng là phân thân của Nguyên Thông!
Nói tới chính sự, Huân Nhi đột nhiên trở nên bình tĩnh, điều này làm cho mấy đồ điện nhịn không được đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ đây rốt cuộc là kế thừa gien của ai.
Mà giờ khắc này, Huân Nhi đã căn cứ mấy năm qua quan sát, cẩn thận suy luận:
- Con cảm thấy cái thế lực thần bí tám năm sau kia rất có thể chính là Nguyên Thông. Hắn đã cướp được năm mảnh ngọc, nói không chừng thật sự chế tạo được Nguyên Linh Ngọc Phách, sau đó… (Chỉ còn sót lại 1 mảnh trong viện bảo tàng)
- Có đạo lý!
Trần Mặc không thể không đồng ý với suy luận của Huân Nhi:
- Thế nhưng dù vậy thì Nguyên Thông cũng không thể đột nhiên chiếm cứ thân thể của Thiên Cẩu. Theo ta biết, nếu hắn có thuật nhập thân này thì tại sao Thomas, Xà yêu trước kia lại không bị hắn nhập?
- Đó là vì thuật này chỉ có thể thực hiện ở cự ly gần ạ!
Huân Nhi chớp chớp hai mắt, không hề do dự hồi đáp.
Trần Mặc ngẩn ra, đột nhiên bản năng lùi về sau mấy bước, rời xa thi thể Thiên Cẩu.
Cùng lúc đó, bốn đồ điện cũng lập cảnh giác nhìn phía bốn phía:
- Cự ly gần? Chẳng lẽ Nguyên Thông kia đang núp ở gần đây?
- Sẽ không đâu! Phân hồn của hắn bị chúng ta tiêu diệt, hiện khẳng định cũng nguyên khí đại thương!
Huân Nhi cười hì hì cắn ngón cái, rồi lại do dự nhắc nhở nói:
- Nhưng ba ba phải cẩn thận, con cảm giác Nguyên Thông không ở xa chúng ta đâu, có lẽ hắn luôn ẩn núp ngay gần mà quan sát chúng ta, cho nên nhất định phải giữ vững tinh thần mới được đó!
- Cô cũng cảm thấy như vậy!
Gia Địch từ đầu không nói gì, thế nhưng lúc này đột nhiên nhìn nhìn Huân Nhi, như có suy nghĩ gì nói:
- Nhưng mà cô có một thắc mắc! Mọi người không muốn biết sao? Nếu Huân Nhi là con gái của Mặc, vậy mẹ con bé là…
- Ặc… Quả nhiên là vấn đề thực trọng yếu!
Mấy đồ điện không hẹn mà cùng loạng choạng, chỉ cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Trần Mặc ngẩn ra, đột nhiên cũng cảm thấy rất tò mò, cô gái cùng mình sinh hạ Huân Nhi sẽ là ai chứ?
Trên thực tế, Oa Oa đã nhịn không được than thở nói:
- Ê, chúng ta cược đi, các chú đặt ai?
- Cái này…
Nặc Nặc thực nghiêm túc bắt đầu tự hỏi, thoạt nhìn tựa hồ còn muốn bấm cả tử vi.
Bất quá đợi khi nó sắp có kết luận, Huân Nhi đã không chút do dự hồi đáp:
- Ma ma? Con nói rồi mà, ma ma chính là ma ma đó!
- Con đã nói sao?
Trần Mặc ngạc nhiên không nói gì, đột nhiên nhớ tới một đáp án không có khả năng, không khỏi bật thốt lên hô:
- Khoan! Ma ma mà Huân Nhi nói, sẽ không phải là… Không có khả năng! Sao có thể chứ! Mộc Vân chỉ là một bộ xương thôi mà, tại sao ta có thể cùng cô ta… Ừm, cùng làm chuyện yêu thương nhau?
- Ma ma giờ là bộ xương nhưng không có nghĩa tương lai cũng vậy mà!
Huân Nhi đúng lý hợp tình trả lời, hình như cảm thấy được vấn đề này quá là dễ thấy.
Trần Mặc nhất thời á khẩu không trả lời được, thầm nghĩ trong này nhất định còn uẩn khúc gì đó. Bất quá cùng lúc đó, Gia Địch nghe được lời này lại tức thì sắc mặt tái nhợt như tuyết, nhìn bộ dáng tùy thời đều có thể ngã xuống.
- Việc này không liên quan đến anh!
Nhìn thấy Gia Địch thương tâm muốn chết, Trần Mặc thực bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Đúng lúc này, Huân Nhi lại nói tiếp một câu như sét đánh giữa đồng:
- Kỳ thật, Huân Nhi cũng không phải chỉ có một ma ma! Gia Địch ma ma, Diệp Dung ma ma cũng rất tốt với Huân Nhi, Huân Nhi còn có một em trai một em gái nữa…
- Ặc…
Nhìn Gia Địch đã từ mặt trắng sang đỏ ửng, lại nhìn Diệp Dung đang hôn mê, Trần Mặc không biết nên nói cái gì cho phải.
Mấy đồ điện đối mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng nhìn phía Trần Mặc, bái lạy tại chỗ hô to nói:
- Lão đại! Thật là quá cường hãn đến không sao miêu tả được! Dạy bọn em mấy chiêu đi, làm thế nào để cưới cùng lúc ba lão bà, lại còn không làm các nàng bạo phát nội chiến?
- Chuyện này con cũng không rõ!
Lúc này đây, không đợi Trần Mặc mở lời, Huân Nhi đã giành trước nói:
- Nhưng mà con có nghe Diệp Dung ma ma nói, ba ba hình như là ký kết một cái hợp đồng gì đó, bao gồm lịch tuần một ba năm hai bốn sáu gì đó, còn làm hết toàn bộ việc nhà nữa… Đúng rồi, tiền lương giữ lại, tiền thưởng giữ lại, tiền bo từ tiệm cơm giữ lại, thẻ điện thoại cũng phải nộp lên!
- Ách, thật đúng là cuộc sống hạnh phúc a!
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng thở dài một tiếng:
- Lão đại, vừa nghĩ tới anh sẽ hạnh phúc như vậy, bọn em là cảm thấy cao hứng tự đáy lòng… Ơ? Còn chưa nói xong mà, lão đại sao lại hôn mê rồi? Chẳng lẽ là hạnh phúc đến hôn mê sao?