Màn đêm càng lúc càng sâu, nhiệt độ cũng theo đó hạ xuống, băng sương
trong khoảng khắc đã bao trùm toàn bộ những khu vực chưa lạnh.
Nếu như ở một giờ trước, đội khảo sát vẫn đang vất vả mà khắc phục sự cố
sau bão cát thì có lẽ giờ đã sớm biến hết thành người băng.
Nhưng hiện dựa vào “ngũ quỷ bàn vận pháp” trứ danh của Trần Mặc, bọn hắn lại
có thể ở trong căn lều ấm áp mà chờ đợi một bữa ăn tối thịnh soạn.
Đúng vậy, đây thật là bữa tối phi thường phong phú, phong phú đến nỗi không nên xuất hiện tại nơi này, mà nên có ở nhà hàng.
Thực không nói gì há to mồm, mọi người liền như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn
lên, nhìn Trần Mặc theo trong nồi cơm điện lấy ra như vô cùng vô tận đủ
loại đồ ăn…
Mấy phút sau, tới khi Dương An nhìn thấy một tảng thịt bò bít tết nóng hổi thì hắn rốt cục nhịn không được hỏi:
- Thứ này từ đâu tới?
- Mua!
Trần Mặc cười hì hì gật đầu, lại từ nồi cơm điện lấy ra khoai tây chiên cùng salad hoa quả, vì thế một phần bò bít tết cứ vậy thành hình.
Thực may mắn, bởi vì mang theo Oa Oa tổng hợp lại toàn bộ công năng đồ làm
bếp, hắn tự nhiên có thể tùy thời hưởng thụ đồ ăn nóng hôi hổi, mà đây
đối với đám Dương An mà nói quả thực là khó có thể tin.
Cho nên, sau thoáng thưởng thức bít tết, Triệu Kha rốt cục lại lắp bắp hỏi:
- Anh Trần, anh thực sự biết ngũ quỷ bàn vận pháp?
- Đương nhiên! Người thành thật như tôi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói dối!
Trần Mặc mặt thuần khiết trả lời, làm cho Oa Oa đang đổ đồ vật ra ói lên ói xuống, trực tiếp phun ra mấy trăm món thức ăn.
Trong chớp mắt, mọi người nhất thời bị dìm ngập trong thực phẩm. Dương An
ngẩng đầu nhìn nồi lẩu đáp ngay cạnh mình, đột nhiên cảm thấy thế giới
này thật là kỳ diệu…
Thật quá ảo! Ngay cả lẩu cũng ra rồi, không biết có thịt dê nướng không nữa?
Sự thực, nếu Dương An biết Trần Mặc ngay cả mực rim me cũng chuẩn bị thì có lẽ sẽ lập tức bội phục sát đất đi!
Nhưng với Trần Mặc mà nói, đây chỉ là chuyện rất bình thường. Tiền hoa hồng
từ phòng vé bộ phim vừa xong khiến hắn cũng kiếm được kha khá, Ngu mỹ
nhân lại càng là có tiền, hai người nghĩ đến hành trình gian khổ, tự
nhiên không bạc đãi chính mình ở khâu mua sắm.
Cho nên trước khi
xuất phát hai ngày, hai người bọn họ dắt tay nhau đi thổi quét khắp các
cửa tiệm tại Lhasa, thứ gì có thể mua đều gom cả lại…
Đương
nhiên, kẻ duy nhất bất mãn đối với chuyện này là Oa Oa, bởi vì nó không
thể thoát nổi kiếp culi, hơn nữa còn phải bỏ bớt ra vài thứ trong bộ sưu tập của nó cho đỡ nặng.
Bất quá thoạt nhìn, công cuộc đại mua
sắm giờ đã có hồi báo, ít nhất toàn bộ đoàn khảo sát đều có thể hưởng
thụ bữa ăn ngon, hơn nữa so với mong muốn trước kia còn tốt hơn nhiều.
Mà bởi vì bỗng nhiên được hưởng thụ đãi ngộ bất ngờ này, cho nên ánh mắt
của đám Dương An nhìn Dương An tự nhiên là tràn đầy kinh ngạc, mê hoặc,
kính nể thậm chí là sùng bái cùng nhiều loại cảm tình khác.
Có lẽ bọn hắn đều từng là người kiên định tin vào thuyết vô thần, thế nhưng
gặp một màn này thì ai nấy cũng đều bắt đầu hoài nghi chính bản thân
mình, hơn nữa dưới tình huống tràn ngập nguy cơ này, có một người tu
hành bảo hộ không phải tốt hơn sao?
- Mặc kệ nhiều như vậy, trước tiên cứ thuận lợi hoàn thành lần khảo sát này đã!
Nghĩ đến đây, Dương An cắt một miếng thịt bò đưa vào miệg, cảm thụ được loại mỹ vị được nướng vừa chín tới này.
Thừa dịp hắn nhàn rỗi hưởng thụ, Ngu mỹ nhân cũng đã tiến đến bên cạnh Trần Mặc, thấp giọng nói:
- A Mặc, em đã cảm nhận được khí tức kia, chúng ta cách đích đến ngày càng gần rồi!
- Cô chắc chứ?
Nhìn Ngu mỹ nhân mặt mày nghiêm túc, Trần Mặc bình tĩnh nhấp một ngụm nước trái cây, đồng dạng nói khẽ:
- Vậy đích đến của chúng ta với đoàn khảo sát này có giống nhau không?
Vừa rồi tôi có hỏi qua thầy Dương, anh ta nói đội sẽ đi hướng Đông Nam
để khảo sát linh dương… Ủa?
Hình như cảm ứng được cái gì, Trần
Mặc bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Đông Nam… Cơ hồ đồng thời, một tiếng
súng nổ vang đã đánh vỡ bầu không khí đang vui vẻ!
Sau vài giây
ngạc nhiên, mọi người đồng loạt đứng bật dậy, mấy người lớn gan tiện tay cầm lấy vũ khí, xốc cửa lều trại xông ra ngoài.
Ngay sau đó, lại có tiếng súng vang lên. Dương An ngửa đầu nhìn hướng nghe tiếng súng, đột nhiên biến sắc:
- Chết tiệt! Hy vọng không phải là thứ tôi nghĩ!
Giờ khắc này, Dương An sắc mặt tái nhợt, cũng không cùng Trần Mặc nói thêm câu gì, hắn vọt nhanh vào bên trong lều.
Giống như là biết hắn muốn đi làm cái gì, mấy người đội viên cũng chạy vào
theo. Mà khi bọn họ từ bên trong bước ra, tất cả đều đã mặc áo lông cùng mang súng săn.
Trần Mặc ngẩn ra, nhịn không được hỏi:
- Chuyện gì vậy? Mọi người hình như rất khẩn trương?
- Khó mà nói, nhưng có thể là bọn săn trộm!
Dương An vội vàng lắp đạn lên súng, mặt lo âu nói:
- Tôi hy vọng đó chỉ là một đoàn khảo sát giống chúng ta, nhưng từ việc
nổ súng trong đêm thế này thì… Mặc kệ nhiều như vậy, chúng ta trước hết
cứ đi qua xem sao. Cậu Trần có muốn đi cùng không?
Câu sau cùng này là câu hỏi, thế nhưng giọng điệu lại toàn là ý thỉnh cầu!
Làm công tác khảo sát lâu như vậy, Dương An tự nhiên biết rằng đám săn trộm kia hung ác cỡ nào, tuyệt đối không phải bằng vào mình cùng mấy đội
viên có thể ứng phó.
Đối mặt loại tình huống này, nếu như có thể
có được trợ giúp từ một người tu hành, ít nhất cũng sẽ làm kinh sợ địch
nhân, bởi dù sao cái Ngũ Quỷ Bàn Vận Chi Pháp kia cũng có thể lấy ra để
dọa người đi!
- Hiểu rồi, vậy thì tôi cũng đi xem!
Thoáng trao đổi ánh mắt với đối phương, Trần Mặc lấp tức hiểu ý của Dương An, lập tức không chút do dự gật đầu.
Dương An nhất thời thở phào một cái, vội mang theo mấy người đội viên chạy về hướng tiếng súng nổi. Về phần Trần Mặc thì xoay người nhảy lên Xa Xa,
gọi cả mấy đồ điện theo sát sau.
Nặc Nặc từ cái thùng để đồ sau xe nhô đầu ra, lắc lư hỏi:
- Lão Đại, chúng ta đi săn thú hả?
- Không, chúng ta là đi ngăn cản săn thú!
Trần Mặc hơi hơi nhíu mày, hắn giống như là ngửi thấy được mùi máu tươi, loại mùi vị này để cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Đúng lúc này, Dương An đang chạy phía trước đột nhiên dừng lại, như có suy nghĩ gì đó nghiêng tai mà lắng nghe.
Vài giây sau, hắn đột nhiên hô nhỏ một tiếng, vội vàng phất tay nói:
- Tản ra! Mau tản ra!
Tuy rằng không hiểu mệnh lệnh của hắn có ý gì, nhưng mọi người vẫn lập tức
tản ra hai bên, mà cơ hồ trong nháy mắt này, hơn mười cái bóng màu hồng
nâu đã xuất hiện trong đêm, đang chạy vọt về hướng mọi người.
Trần Mặc ngẩn ra, nhìn mấy cái bóng trước mắt đang chạy như bay đến, đột nhiên bật thốt lên hô:
- Ô, chẳng lẽ đây chính là linh dương Tây Tạng?
Tuy là lần đầu tiên gặp được vật thực, nhưng sớm đã xem qua nhiều thông tin cho nên Trần Mặc vẫn dễ dàng nhận ra loài động vật đang được quốc gia
bảo vệ hàng đầu này.
Loại sinh vật đẹp đẽ mà đáng yêu này từ
trước đến nay được xưng là “niềm kiêu ngạo của Khả Khả Tây Lý”; nhưng
cũng bởi vì da của linh dương quá trân quý, cho nên chúng trở thành mục
tiêu của vô số kẻ săn bắn trộm.
Vẻn vẹn từ những năm 90 đến nay,
mới qua mười mấy năm là số lượng quần thể này đã từ 100 vạn giảm xuống
chỉ còn 10 vạn, trở thành loài quý hiếm có nguy cơ bị tuyệt chủng.
- Đúng vậy, chính là linh dương Tây Tạng!
Nghe được Trần Mặc nói, Dương An cũng không có lộ ra tươi cười, mà trái lại mặt rất trầm trọng nói:
- Cho nên chúng ta hiện đã có thể ai xác nổ súng là ai. Sẽ không có bất
kỳ đội khảo sát nào nửa đêm lại đi nổ súng dọa loài động vật quý hiếm
này cả!
Liền giống như xác minh suy đoán của hắn, xa xa lần nữa truyền đến tiếng súng, mà lại xen lẫn theo vài tiếng kêu gào thảm thiết.
Cho dù không có tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kia, nhưng chỉ bằng tiếng rống thê lương đó cũng đã đủ khiến người ta hình dung được chuyện gì.
Chính là ngay sau đó, Trần Mặc đột nhiên biến sắc, lái xe xông tới:
- Thầy Dương, tôi đi trước xem sao, mọi người từ từ theo sau thôi!
Không đợi đám Dương An phục hồi tinh thần, chiếc xe điện đã như vẽ ra một vệt sáng trên đường đêm lao đi.
Nhìn loại tốc độ khủng bố kia, mấy đội viên chỉ biết tròn mắt nhìn theo quên cả kinh hô hoặc là tán thưởng.
Dương An sợ run đến vài giây, mãi sau mới dẫn đồng bạn vội vàng đuổi theo, nhưng lại nhịn không được lẩm bẩm nói:
- Từ cái nồi cơm đến cái xe điện, cứ tiếp thế chẳng phải sẽ đến cái di động kia sao?
Sự thực là Dương An đã muốn đoán đúng, mặc dù ngay cả chính hắn cũng còn chưa có phát hiện điểm này.
Trong tiếng gió gào thét, Nặc Nặc biến phần tai nghe lớn lên, đồng thời nhanh chóng hội báo nói:
- Lão đại, em dám cam đoan là vừa rồi em nghe thấy tiếng của Huân Nhi!
Thề luôn, em mà nghe nhầm thì sẽ khiến Na Na sinh bảo bảo không có chức
năng 3G… (Na Na là con công chúa bằng đường, vợ nó, ở mấy chap 7x
Đột nhiên vang lên tiếng súng, cắt đứt câu nói còn dang dở.
Trong tiếng kinh hô của Trần Mặc cùng mấy đồ điện, Huân Nhi đột nhiên khựng
lại trên không, rồi tựa như chiếc lá vàng rụng từ trên cao xuống.
Cơ hồ đồng thời, mấy bóng đen đã xuất hiện ở phía gò đất xa xa, mặt đầy hung ác giơ súng săn lên…