Cũng như mọi năm, liên hoan phim phương Nam năm nay cũng bắt đầu mở màn vào trung tuần tháng 9. Càng gần đến ngày này, minh tinh, fans hâm mộ, phóng viên đều ào ào tiến về nơi tổ chức năm nay: thành thị lớn nhất phương Nam - Trường Hải.
Trong khoảng thời gian hot này, giá khách sạn nhà nghỉ tại Trường Hải đều tăng lên gấp hai ba lần, cho nên khi đám Trần Mặc tới đây, đột nhiên phát hiện có khả năng mình phải chọn công viên mà ngủ.
- Không phải chứ! Chúng ta cũng là tới tham gia liên hoan phim, vì cái gì ban tổ chức không có an bài nơi nghỉ ngơi?
Trải qua một hồi vòng vèo, rốt cục đám Trần Mặc gặp được mấy nhân viên tiếp đãi của ban tổ chức, mới tạm an tâm mà thở hổn hển vứt bừa đống hành lý ra đất.
Mấy nhân viên tiếp đãi đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ người này là đang làm gì, thấy thế nào cũng không giống đạo diễn, diễn viên hay nhân viên công tác nào.
Không đợi bọn hắn mở miệng, Thương Trụ đã mặt đầy xấu hổ mà vội vàng kéo Trần Mặc ra một góc.
- A Mặc, chúng ta không có tư cách!
Nét mặt già nua ửng đỏ hạ giọng, Thương Trụ kiên nhẫn giải thích nói:
- Tham gia liên hoan phim gồm 2 loại, một loại là ban tổ chức mời tham gia, loại này có thể hưởng thụ các loại được ưu đãi; còn có một loại, chính là giống chúng ta, thuộc về tự phát tới tham gia...
- Ọc, thế chẳng phải là kỳ thị sao?
Trần Mặc tròn mắt, nhưng cũng chỉ có thể bất lực chấp nhận.
Mà không chỉ thế, những đoàn làm phim tự đến tham gia như của Thương Trụ còn gặp nhiều thiệt thòi khác, ví dụ như bọn họ nhất định phải tự bỏ tiền mà thuê phòng chiếu phim triển lãm, thuê máy chiếu, tổ chức tuyên truyền cho bộ phim...
Thay lời khác mà nói, nhóm này chính là thuộc về loại bà ngoại không thân cậu không thương, vắng mợ chợ vẫn đông, chẳng qua là mấy nhân vật phụ làm nền.
- Thảm như vậy?
Thấy Thương Trụ nói tới rơi lệ lã chã, Trần Mặc cũng nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời thở dài một phen.
Bất quá ngay sau đó, hắn liền đem ánh mắt chuyển tới túi lớn túi nhỏ hành lý:
- Được rồi! Mấy chuyện kia tính sau, giờ trước mắt chúng ta cần giải quyết vấn đề chỗ ở, hẳn không ai thích ngủ ở ghế đá công viên qua đêm đâu nhỉ!
Câu này đương nhiên là quá thừa. Phải biết răng ngoại trừ mấy gã đựa rựa trong đoàn làm phim gồm cả Trần Mặc, còn có Ngu mỹ nhân, Diệp Dung, thậm chí cả Huân Nhi cũng xin nghỉ học đến du lịch.
Một đám nhân mã to bự như vậy, nếu thật sự phải ra ngủ ghế đá công viên, thì chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đồ sộ.
May là vào thời khắc nguy cấp, Ngu mỹ nhân vốn bị một đám phóng viên vây quanh rốt cục thoát thân tới được, đúng lúc viện thủ:
- Vẫn chưa tìm được phòng sao? Không sao, tôi vừa mới gọi cho Vương chủ nhiệm, có lẽ ông ta có thể tìm giúp mấy gian phòng... Ơ, đến rồi kìa!
Lời vừa nói, mọi người quay ra theo, đã thấy một trung niên mập mạp mặc âu phục đen tiến tới, chưa đến gần đã nở nụ cười tươi roi rói.
Đương nhiên, nụ cười này có mục tiêu rõ ràng, cho nên Vương chủ nhiệm trực tiếp xem nhẹ đám Trần Mặc còn đang tay gậy tay bị, mau mắn tiến tới chào hỏi Ngu mỹ nhân.
- Ngu tiểu thư, thật là ngại quá, để cô đợi lâu... Xin yên tâm, phòng của cô đã sớm sắp xếp xong, là phòng Tổng Thống!
- Thôi mà, chúng ta tiếp tục diễn vai chậu hoa đi!
Nhìn thấy Thương Trụ tay vẫn giữ nguyên tư thế đưa ra đợi bắt, Trần Mặc chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của hắn tỏ vẻ an ủi.
May là sau khi nói mấy câu cùng Ngu mỹ nhân, vị Vương chủ nhiệm này rốt cục vỗ vỗ cái trán thở dài:
- A! Thiếu chút nữa tôi quên việc cô giao... Khách sạn giờ rất nhiều phòng bị đặt trước, tôi mất công lắm mới tìm được hai gian tiêu chuẩn phòng, nếu không thì đành phiền mọi người chịu khó chật chội một chút?
Còn có thể nói gì? Có phòng so với ngủ ngoài ghế đá là tốt lắm rồi. Trần Mặc cùng Thương Trụ đưa mắt nhìn nhau, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tỏ vẻ cảm tạ.
Vương chủ nhiệm phất phất tay, đỉnh đạc nói:
- Không cần khách khí, bạn bè của Ngu tiểu thư cũng là bạn của tôi! Đugns rồi, sớm mai liên hoan phim sẽ bắt đầu, tôi đã thay mọi người tìm hiểu giá thuê gian hàng triển lãm: gian loại 1 mỗi ngày 2 vạn; gian loại 2 mỗi ngày 1 vạn; gian loại 3 mỗi ngày 5 ngàn, không biết mọi người chọn loại nào?
- Hai vạn được chứ?
Không đợi Thương Trụ mở miệng, Trần Mặc liền trả lời trước:
- Chúng tôi chọn hai vạn, thuê liên tục năm ngày, về máy chiếu cùng với tuyên truyền cũng nhờ ngài giúp đỡ... Sao thế a Trụ, có chuyện gì à?
Nhìn thấy Thương Trụ vẻ muốn nói lại thôi, Trần Mặc không khỏi hỏi lại.
Thương Trụ hơi hơi nhíu mày, kéo Trần Mặc sang một góc mà nói nhỏ:
- A Mặc, có phải là quá xa xỉ rồi không? Tớ sợ chúng ta cả vốn cũng không thu lại nổi ấy... Mà đến giờ tớ cũng chưa biết bộ phim có cái gì, có phải nên đưa tớ xem thử đã chứ?
- Yên tâm đi!
Trần Mặc vỗ vỗ bờ vai của hắn, rồi hơi có vẻ lúng túng nói:
- Bộ phim hả... Nói sao nhỉ, thật ra tớ cũng chưa có được xem. Mà yên tâm đi, trước 9 giờ tối nay bạn của tớ sẽ cắt nối biên tập xong xuôi mang đến tận nơi... Ơ, sao mặt cậu tái thế, đừng có ngất ở đây đó nhé!
Há lại chỉ là muốn ngất nơi này, cả mấy nhân viên đoàn làm phim nghe thấy thế đều có chung xúc động muốn đập đầu vào tường tự vẫn.
Thương Trụ nhịn không được thở dài, đột nhiên cảm giác mấy ngày hôm trước mình là đầu óc bị nước vào, lại có thể đồng ý theo Trần Mặc đến nơi đây phơi mặt mo.
Ngẫm lại xem, một bộ phim đến tối nay mới kịp cắt nối thì có thể chất lượng đến đâu? Chỉ sợ làm ra liền mạch được cũng đã tốt lắm rồi!
- Yên tâm, họ nhất định sẽ đưa đến đúng lúc!
Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai, cũng không đem chuyện này để trong lòng.
Sau khi thiết bị cắt nối biên tập được nạp thanh mang thì đều tự động mà làm việc theo tiêu chuẩn người kinh nghiệm lâu năm nhất. Đợi khi bộ phim hoàn thành, đám Lý Trì sẽ tự mình xuất động toàn quân mà hộ tống đem đến.
Chân chính lại nói tiếp, bởi vì nguyên nhân người người đều có phần diễn, mấy chục tu chân yêu ma kia hiện đem việc hộ tống bộ phim còn nặng hơn sinh mạng. Tối hôm qua Trư Đầu Tam chỉ là chẳng may tiến lại gần mấy bước, liền thiếu chút nữa bị nướng thành heo sữa quay.
- Được rồi! Cậu đã nói thể, tớ cũng chỉ có thể theo cậu tới cùng!
Lần thứ hai thở dài, Thương Trụ cũng chỉ có thể quay đầu lại nhìn phía vị Vương chủ nhiệm kia, miễn cưỡng cười nói:
- Vương chủ nhiệm, vậy phiền toái ngài, chúng tôi muốn đặt gian triển lãm loại tốt nhất, được chứ?
- À... Đương nhiên có thể!
Vương chủ nhiệm sợ run hồi lâu, lúc này mới do dự gật gật đầu.
Bất quá xem ánh mắt của hắn, hiển nhiên đã nhiều thêm vài phần ý chế giễu. Cứ thích đùa, còn chưa hoàn thành cũng dám tới tham gia, đây không phải lãng phí tiền là cái gì?
Nếu ngày mai không có phim, thật muốn nhìn đoàn làm phim cỏn con này kết thúc như thế nào, chỉ sợ là lên sân khấu tháo quần lột áo cũng vô dụng!
- Giờ trước hết chúng ta đi nhận phòng nghỉ ngơi đã nhỉ?
Trần Mặc cũng không ngại ánh mắt châm chọc của đối phương, ngay lập tức liền nhấc hành lý định lên lầu.
Diệp Dung cũng không tim không phổi ôm lấy Huân Nhi mà hùa theo:
- Đúng rồi! Mặc Mặc, em nghe nói phố buôn bán ở Trường Hải rất náo nhiệt, lát nữa chúng ta đi mua sắm đi, thuận tiện mang Huân Nhi đi ăn kem gì ngon nhất!
- Oaaa, hay lắm!
Nghe được câu này, Huân Nhi lập tức cười hì hì vỗ tay, nhất thời kéo nhiệt tình mua sắm của mọi người.
Vương chủ nhiệm thực không biết nói gì mắt trợn trắng, đang muốn mở miệng nói vài lời nhắc nhở, lại đột nhiên bị chuông điện thoại di động cắt đứt.
Nghe điện vài phút, hắn quay lại lộ ra vẻ mặt khó xử, lúng túng nói:
- Ngu tiểu thư, tôi vừa mới nhận được một tin không tốt lắm... Thật xin lỗi, gian hàng loại 1 và loại 2 sợ là không để mọi người thuê được rồi!
- Hả, có người thuê hết rồi sao?
Trần Mặc lúc này đã xách hành lý đứng đợi trước cửa thang máy cũng không khỏi ngạc nhiên quay đầu hỏi.
- Không phải!
Vương chủ nhiệm ngừng lại một chút, bất đắc dĩ nói tiếp:
- Có điều có mấy đoàn làm phim khách mời tham gia liên hoan phim vừa hướng ban tổ chức đưa ra đề nghị, nói là muốn tập trung tài nguyên tốt nhất để phục vụ những bộ phim triển vọng cao, cho nên bất kể là vị trí hay thiết bị, tuyên truyền, chỉ sợ đều phải ưu tiên phục vụ họ trước.
- Là thế sao?
Trần Mặc như có suy nghĩ liếc nhìn Thương Trụ một cái, đột nhiên cười hì hì hỏi:
- Vương chủ nhiệm, ngài nói mấy đoàn làm phim đó có phải có một là công ty điện ảnh truyền hình Gia Hoa không?
- Đúng rồi, sao ngài biết?
Vương chủ nhiệm ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Đúng thế, người khởi xướng đề nghị chính là ông chủ công ty Gia Hoa, Chu Vũ Chu tiên sinh.
- Sự thật là bộ phim nhựa "Thục Sơn Tiên Ma Truyện" thể loại tiên hiệp lần này bọn họ mang tới tham gia rất có hy vọng đạt giải nhất... Cho nên chúng tôi cũng rất khó để từ chối yêu cầu hợp lý này.
- Biết ngay lại là gã kia mà!
Không đợi Trần Mặc mở miệng, Diệp Dung liền hung tợn cả giận nói, hận không thể lập tức mượn hai cái chảo đi tìm Chu Vũ tính sổ.
- Dùng đầu gối suy nghĩ tôi cũng đoán được nhất định là hắn ta!
Trần Mặc vẫn một bộ không sao cả, như không có việc gì nói:
- Xem ra ông chủ Chu chịu chi không ít đâu nhỉ, chắc hẳn dù là được hạng nhì hắn cũng sẽ đớn đau đến chết mất!
- Cũng chưa có gì chắc chắn, tôi cảm thấy bộ phim của Ngu tiểu thư cũng có cơ hội!
Nhìn nhìn Ngu mỹ nhân bên cạnh, Vương chủ nhiệm vẫn phải cấp vài phần mặt mũi Chỉ là nhìn diễn cảm do dự của hắn, trẻ con cũng hiểu đây chỉ là lời khách sáo mà thôi.
- Có điều đúng là Chu Vũ tiên sinh đầu tư rất lớn, ông ta chọn gian tốt nhất, máy chiếu cũng tốt nhất!
Hơi chút ngừng lại một chút, vị này lại tiết lộ.
- Đúng rồi, ông ta còn đặc ý mời đội người mẫu tốt nhất Trường Hải để đi tuyên truyền, tính ra tiêu phí không dưới mấy chục vạn, cũng không biết có đáng giá không.
- Đáng giá! Đương nhiên đáng giá!
Trần Mặc cười hì hì gật đầu, hình như thực tán thưởng Chu Vũ vung tiền như rác:
- Hắn chỉ tiêu tốn mấy chục vạn mà thôi, lại có thể tóm lấy huy chương vàng liên hoan phim, nhân tiện còn PR cho công ty của mình, nếu là tôi cũng sẽ vung tiền!
- Ặc, tại sao ngài...
Vương chủ nhiệm ngẩn ra, không nghĩ tới đối phương sẽ thay Chu Vũ nói chuyện, nhất thời thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Trần Mặc dường như không có việc gì cười cười, gật đầu nói:
- Không có gì, nên khen ngợi thì vẫn phải khen ngợi! Chỉ là tôi rất thích một câu như thế này: người nếu quá tham lam, vàng ròng cũng biến thành đất... Ông chủ Chu đáng thương, tôi đoán là cái gì hắn cũng không đạt được, mấy chục vạn kia thật sự là lãng phí!