Lý lão đầu trông coi trạm điện thoại đã hai mươi năm, chưa bao giờ thấy qua tình huống quỷ dị như vậy…
Trên con đường bằng đá xanh trong khu vui chơi, có một người đàn ông
đang dùng nhánh cây để che nửa thân dưới, rón rén đi về phía bên này…
Gió đêm lạnh thổi tới, người này không tự chủ được hắt hơi một cái, lộ
ra rất nhiều thứ không nên lộ, sau đó chạy rất nhanh trong tiếng cười
vang xung quanh.
- Trời ơi! Lại còn là một người ngoại quốc!
Nhìn thấy cái ngực đầy lông mượt mà Lý lão đầu đột nhiên sợ đến lông tơ cũng dựng đứng lên.
Thế giới này phát điên rồi, chẳng lẽ tối nay ở Carnival còn bày ra cả bãi tắm tiên chắc?
- Nhìn cái gì mà nhìn!
Một mạch chạy vọt vào trạm điện thoại, lại thấy ánh mắt quỷ dị của lão
đầu tử, Ryan nhất thời thẹn quá hoá giận, còn cố ý ưỡn ngực lên.
- Người Trung Quốc các người đều nói phải thẳng thắn thành khẩn đối mặt
nhau, ta đây gọi là nhập gia tùy tục (ý nó ở đây là trần trụi không che
giấu :v )… Còn nhìn? Chưa thấy mãnh nam đến gọi điện thoại bao giờ hả?
- Chưa bao giờ!
Lý lão đầu vừa lắc đầu vừa cười phì phì, thành thật trả lời.
Sau đó, lão còn tranh với Ryan đang nổi điên phía trước mạnh miệng nói một câu:
- Vị tiên sinh này, tôi có chút tò mò, tiền điện thoại của anh để ở đâu vậy?
- Ách… Ryan vừa cầm lấy điện thoại, chợt ngạc nhiên đến im bặt.
Hắn còn rất cẩn thận nhìn lại một lượt toàn thân, ngay cả nhánh cây kia
cũng cẩn thận kiểm tra một lần, sau đó cũng đau khổ vô cùng xác thật một chuyện…
Cái gì chứ, ngoài việc ở đây làm xiếc mua vui, bản thân đúng là không còn cách nào trả tiền điện thoại!
- Thôi vậy! Anh cứ gọi điện thoại trước rồi tính!
Dù sao cũng là bạn bè ngoại quốc, Lý lão đầu rộng lượng phất phất tay, quay đầu đi xem ti vi.
Trong nháy mắt, Ryan cảm động đến rơi nước mắt, thầm nghĩ lát nữa có nổ chết hết mọi người cũng chừa lại mạng cho lão đầu này.
Nghĩ vậy, hắn nhanh tay bấm điện thoại. Có điều không đợi y mở miệng, giọng nói của Thomas đã truyền đến:
- Ryan, xem ra cậu đã thành công rồi phải không?
- Chuyện này… Chỉ sợ phải đợi mấy giờ nữa.
Cho dù là ban nãy lõa thể chạy bộ, Ryan cũng không thấy mặt nóng lên đến vậy, nhưng hắn vẫn phải cố mà giải thích.
- Ông chủ, thật ra tôi ở bên này có chút trục trặc… Không, trục trặc nhỏ thôi, ngài có thể phái người đem mấy thứ đồ của tôi qua đây, cả một bộ
quần áo mới nữa.
- Đồ? Quần áo? Thomas đang ung dung uống rượu trong phòng khách sạn không khỏi giật mình.
Phản ứng đầu tiên của hắn là, chuyên gia đánh bom hồ đồ này của mình, có lẽ đã một bước nhảy thẳng vào hồ nước rồi chăng.
- Không, tôi không rơi vào hồ nước, cả cống ngầm cũng không.
Ryan hổ thẹn xoa xoa mặt, thấy trên mặt nóng như quả trứng gà luộc.
- Thật ra, tôi chỉ là… là, bị người ta cướp hai lần.
Lời còn chưa dứt, Ryan liền nghe đầu dây bên kia có tiếng đổ ầm, có vẻ ông chủ của hắn đã ngã lộn cổ từ salon xuống rồi.
Yên lặng trong mấy phút, tiếng nói không thể tin nổi của Thomas mới lần thứ hai truyền đến:
- Ryan, cậu đùa đấy à? Một quả bom chúng ta vất vả chế tạo, tốn đến hai
triệu dollar của ông chủ lớn mà lại bị mấy tên ăn cắp vặt cướp đi, lại
còn con mẹ nó hai lần?
- Thật xin lỗi! Ông chủ, tôi cũng không muốn, chính là đám cướp ấy không phải lũ trộm cướp thông thường…
Lời giải thích đã ra đến miệng lại bị Ryan bất đắc dĩ nuốt trở lại.
Hắn có thể nói gì đây, nói với sếp là hắn bị một đám đồ bằng đồng thau
và gốm sứ cướp chắc? Nếu nói vậy chỉ sợ sếp lại càng cho rằng hắn nói
dối, biết đâu lại trực tiếp chui qua điện thoại đến bóp chết hắn!
- Ông chủ à, cho tôi thêm một cơ hội!
Hít một hơi thật sâu, Ryan chuyển sang giọng nghiêm túc, gần như cầu xin:
-Ngài hãy phải thêm một bộ dụng cụ, tôi cam đoan ba giờ sau sẽ để ngài nhìn thấy hiệu quả ngài muốn!
Không biết có phải bị ngữ khí này cảm động hay cũng không còn biện pháp
nào khác, Thomas rốt cục bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng, rất nhanh cúp điện
thoại.
Ryan thở phào một cái, xoay người thấy mọi người đang xúm đông xúm đỏ
quanh trạm điện thoại, hắn đột nhiên đùng đùng nện một quyền lên mặt
thủy tinh:
- Con mẹ nó! Chúng mày cứ chờ đấy! Tao sẽ dùng lửa cho chúng mày… Ấy!
Hiền nhiên Ryan quên mất mình còn đang che chắn nửa thân dưới, giờ phút
này đều bại lộ, nên tất cả những người đến xem đều thét chói tai chạy
trốn.
Phía sau, Lý lão đầu không nói gì, chớp chớp mắt, không kìm nổi rùng
mình một cái… Cái gì kia? Người này nhìn qua là một bộ dạng chưa thỏa
mãn dục vọng, sẽ không có hứng thú với cả lão đầu này chứ!
Ngay sau đó, Ryan quả thật quay đầu lại, lộ ra nụ cười quỷ dị:
- Lão tiên sinh, ngài có thể cởi quân áo ra không… Ấy, ta còn chưa nói
xong… Ông chạy cái gì, tôi muốn mượn áo ngoài của ông thôi, đừng chạy
mà!
Không chạy? Không chạy thì thì có mà nát ass…
Gần như cùng lúc, Trần Mặc cũng đang thở hổn hển ôm Huân Nhi, chạy dọc theo khu vui chơi trong Carnival về phía trước.
Phía sau bọn họ, ông chủ gian hàng ném vòng đã hoàn toàn hóa đá… Trời
ơi, vừa rồi cậu thanh niên đó làm thế nào vậy… Ném cái nào nào cũng bắt
trúng đồ… Thần linh ơi, ta chỉ nói mát có mấy câu, có cần ác như vậy
không?
- Đây là tiền bồi thường của ông!
Theo giọng nói không chút biểu cảm là nhân dân tệ dúi thẳng đến tay ông
chủ. Trong ánh mắt cảm động rưng rung, bóng dáng yêu kiều trong đôi mắt
cũng biến mất.
Trần Mặc đang chạy băng băng quay đầu lại nhìn, cuối cùng mới nhẹ nhàng
thở phào một cái, phải chờ đến khi hắn thấy Huân Nhi tay ôm một chồng
búp bê, mới có chút cảm giác thành tựu.
Nếu không bị số phận đen đủi hạn chế, bản thân có thể ngày nào cũng đến đây gắp búp bê, cũng đủ kiếm sinh hoạt phí!
- Anh nghĩ gì thế?
Mộc Vân nhàn nhã đi tới, bộ đồ màu trắng nổi bật trong đêm khiến nàng có thêm nét đẹp dịu dàng khác hẳn thông thường.
Không đợi Trần Mặc mở miệng, Huân Nhi liền hoan hô nhào đến, một tay kéo Trần Mặc một tay kéo Mộc Vân, cười phì phì:
- Ba ba! Ma ma! Chúng ta đi xem biểu diễn xiếc thú đi! Bên đó có bán cả bộ đồ con hổ đó!
- Mặc bộ con hổ có gì đẹp. Không mặc đồ… Thôi, không có gì!
Trần Mặc đang nhiệt tình, suýt nữa đem mấy câu thật lòng nói hết ra.
Thấy Mộc Vân vẫn một vẻ vô cảm, hắn vội vàng nói sang chuyện khác:
- Mộc Vân, thật không ngờ cô chu đáo quá, còn bù tiền cho ông chủ kia… Có lẽ cô đã bắt đầu có cảm xúc rồi đó.
- Thật sao?
Mộc Vân không mấy phản ứng với mấy lời khích lệ này, như cũ đáp:
- Thật ra tôi đưa cho hắn tiền vì Quan Tam còn cầm của hắn hai con rối kinh kịch!
(P/S: Mộc Vân giờ vẫn đang không có cảm xúc nên xưng hô giữ lại ở tôi - anh chứ chưa đến anh - em)
- Sặc!
Trần Mặc nhất thời không phản bác được, thầm nghĩ núi băng này thật không hổ danh xưng.
- Chờ một chút, hai con rối kinh kịch đó không phải là Lưu Bị cùng Trương Phi chứ... Biết ngay mà!
Cùng lúc nói câu này, Huân Nhi lại chạy lên gian hàng cá vàng phía
trước. Nhìn dáng vẻ cô bé cầm que kem háo hức thử, như muốn chia cho cả
cá vàng que kem này.
Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài, dứt khoát giả vờ như không thấy gì, nhìn Mộc Vân mặt không đổi sắc bên cạnh, ôm hai tay nói:
- Vậy thì chúng ta tiếp theo đi đâu, cô có ý kiến gì không?
- Không có!
Không giống như mọi người xung quanh đang rất vui vẻ, Mộc Vân bình tĩnh đến khác biệt hẳn với xung quanh.
Nhưng nghĩ ngợi một chút, nàng lại đột nhiên nghiêng đầu nói:
- Hình như có! Tôi nghe nói trong khu vui chơi có nhà ma, anh nói mấy thứ đồ trong đó có làm tôi cảm thấy sợ hãi được không?
- Tôi thấy chúng sẽ bị dọa chết khiếp trước!
Trần Mặc thành thành thật thật trả lời, đột nhiên thấy thành thật cũng là một đức tính tốt.
- Đúng, tôi cũng thấy vậy!
Mộc Vân cũng đồng ý gật đầu, nhìn về phía xa:
- Vậy còn leo núi mô hình, có thể chỉ buộc một sợi dây an toàn sẽ khiến tôi sợ hãi không?
- Tôi thấy hay là cô thử không buộc dây an toàn xem?
Trần Mặc không tỏ thái độ gì, nhún vai, quay đầu nhìn Huân Nhi còn đang chăm chú nhìn cá vàng, nhịn không được gãi đầu:
- Mộc Vân, cô có nghĩ Huân Nhi thật sự là con gái của cô?
- Anh thấy thế nào?
Mặt vẫn nhìn về phía trước, Mộc Vân đang nhàn nhã tản bộ đột nhiên dừng bước, đôi mắt vô thần nhìn lại:
- Nếu con bé là con gái tôi, lại cũng đúng là con gái anh, anh định thế nào?
- Ách…
Trần Mặc nhất thời không biết phải nói gì, thầm nghĩ nếu là như vậy, Dung tỷ sẽ lập tức cho cả vũ trụ này nổ tung.
Cho nên để đề phòng loại chuyện này xảy ra, có phải nên lấy một ít tiền
mua nhà lén mang Huân Nhi đi làm xét nghiệm ADN, cũng dễ dàng cho cả Mộc Vân.
- Tôi từ chối!
Ngoài dự liệu của hắn, Mộc Vân không chút do dự cự tuyệt.
Trần Mặc ngẩn ra, thốt lên nói :
- Vì sao? Chẳng lẽ cô không muốn làm rõ chuyện này?
- Không có lý do gì! Từ chối chính là từ chối!
Mộc Vân lắc đầu, trước sau vẫn là biểu cảm nước lửa đều không động đến được.
Nhưng đi thêm vài bước, nàng lại đột nhiên quay đầu, bình tĩnh nói:
- Nếu tất cả là thật, vậy tôi gả cho anh là được rồi!
- Phụt!
Trần Mặc đang uống nước lập tức phun hết ra.
Nhìn thấy những du khách xung quanh đang dõi mắt tò mò hau háu đợi xem kịch hay, hắn vội vàng hạ giọng nói:
- Đừng nói giỡn, cô có hiểu ý nghĩa của hôn nhân là gì không, tôi vì cái gì nhất định phải lấy cô?
- Là sao? Thế vì sao anh không chịu lấy tôi?
Mộc Vân nghi hoặc chớp chớp mắt, mấy trăm cặp mắt xung quanh cũng đang chăm chú nhìn như đang xem kịch ngôn tình.
- Tôi biết nấu cơm, giặt quần áo, sửa sang lại phòng ốc, còn có thể chăm sóc Huân Nhi… Hơn nữa tôi thấy bản thân cũng không khó coi, tiền lương
cũng cũng đủ nuôi sống hai người chúng ta!
Mặc dù biết đối phương không có cảm tình, nhưng giờ phút này nghe thấy
Mộc Vân bình tĩnh trả lời, Trần Mặc không biết phải làm sao, đột nhiên
thấy bản thân bị cảm động.
Thật ra người bị cảm động đâu chỉ có hắn, những du khách xung quanh hốc
mắt đều đã sớm ươn ướt hận không thể trực tiếp nhào lên bắt Trần Mặc
đồng ý.
Nhưng ngay lúc ấy, tiểu Huân Nhi cũng rất quỷ dị xuất hiện. cô bé nhào lên ôm lấy đùi Trần Mặc, điềm đạm đáng yêu nói :
- Ba ba, ba không cần Huân Nhi và mẹ nữa sao?
Ta ngất mất! Trần Mặc bi phẫn không nói gì ngửa cổ lên trời, thầm nghĩ
bản thân vì sao lại gặp phải ba cái chuyện chỉ có trong phim ảnh này
vậy.
Giờ phút này, mấy trăm du khách đều chăm chăm nhìn hắn, trong cái loại
ánh mắt bi phẫn này, Trần Thế Mỹ bỏ vợ bỏ con cũng đã muốn tái sinh rồi.
Ngay sau có, Mộc Vân lại mạnh mẽ nói thêm một câu:
- Còn nữa, lần trước anh cho tôi xem phim AV… Mấy chuyện người ta làm được, tôi cũng sẽ làm với anh!