Nhìn thấy hào quang phóng ra, giờ khắc này kim giác ngưu
yêu sớm mất đi sức chống cự, chỉ có thể tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn lên
trời.
Nhưng nó nhắm mắt một hồi lâu mà đạo huyền lôi trong truyền thuyết kia vẫn còn chưa đánh xuống.
Trần Mặc cùng Gia Địch đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ Lôi Đình cùng với xe bus đều giống nhau sao, đều đến trễ à?
Nhưng mà ngay sau đó, Huân Nhi lại nhất thời kêu lên:
- Không xong, lần này mình lại viết sai rồi sao?
- Ngất, có cả kiểu này?
Trần Mặc trợn tròn mắt, thầm nghĩ cái này cũng là cao thủ à.
Lời còn chưa dứt, sấm sét đã bắt đầu đánh xuống, có điều không trúng
ngưu yêu mà là nện vào phi kiếm. Huân Nhi đang luống cuống dập tắt phù
chú, không kịp đề phòng nên nhất thời lảo đảo ngã xuống đất.
Kim giác ngưu yêu liền tận dụng thời cơ, cũng không biết khí lực ở đâu,
đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng rồi nhảy ra khỏi hố, sừng trâu cong lên ra.
- Nặc Nặc!
Thời khắc nguy cấp, Trần Mặc chợt phát lực đá một cước.
Nặc Nặc xui xẻo nhất thời kêu thảm, trên không trung tạo thành một đường cong rất tiêu chuẩn:
- Lão đại, em chỉ là hàng lởm, anh cho em là Nokia 1110i sao?
Không hề nghi ngờ, cho dù là 1110i bị nện như vậy thì phỏng chừng cũng sẽ tan pin nát vỏ.
Có điều khi cũng bởi Nặc Nặc bay vừa bay vừa thét như báo hiệu, ngưu yêu đang muốn đánh Huân Nhi đột nhiên lại ngẩn ra, giống như là bị tạp âm
quấy nhiễu, đứng nguyên tại chỗ.
Trong chớp mắt, Xa Xa liền bắn đến, lực va chạm thật mạnh khiến cho cả người kim giác ngưu yêu bay lên không.
- Home-run*!
Trong lúc Nặc Nặc kích động hoan hô, Oa Oa đột nhiên xoay tròn ngay tại chỗ, vô số thanh quang bắn ra.
(*Trong môn bóng chày, home-run là một cụm từ dùng để miêu tả khi cú
đánh của một cầu thủ khiến quả banh bay ra khỏi vòng ngoài mà không hề
chạm vào sân)
Vài giây sau, nó đã hóa thành một cái lò nướng thật lớn, sau đó nắp lò mở ra, hơi nóng tràn ngập không khí.
Mà ngưu yêu thấy một màn như vậy thì sợ đến hồn phi phách tán, nhịn không được mà hét lớn:
- Đừng, đừng mà, ta không thể ăn…
Lời còn chưa dứt thì nó đã bị dòng khí nóng rực hoàn toàn quấn lấy, sưu một tiếng bay vào trong lò nướng.
Chỉ thấy đèn hiệu sáng lên, lò nướng bắt đầu điên cuồng xoay tròn, những tiếng gần rú làm cho mọi người phải che lỗ tai lại, ngay cả Nặc Nặc
cũng nhịn không được mà tức giận nói:
- Thiệt là, tên cặn bã Oa Oa này, không biết cái gì gọi là ô nhiễm tiếng ồn sao?
Đột nhiên lại nghe tiếng “Đinh” vang lên, lò nướng dừng lại, từ trong đó một con trâu nướng được đưa ra, mùi hương liền tràn khắp cả không khí.
Trần Mặc nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, chần chờ nói:
- Cái này, làm thịt một con yêu quái thì có tính là việc không bảo vệ động vật hoang dã không?
Ai biết được, bọn Nặc Nặc đưa mắt nhìn nhau, sợ run hồi lâu cuối cùng
cũng lựa chọn mặc kệ, dù sao thì việc nướng con trâu này cũng là “công”
của năm, sáu người ở đây.
Về phần bên kia, Gia Địch đã đỡ Huân Nhi đứng dậy, xem chừng có vẻ nàng
đã lại muốn lấy ra chi phiếu hỏi “bao nhiêu tiền”, Trần Mặc vội vàng
chạy qua giải vây.
- Cô bé, em có sao không?
Nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của tiểu loli, Trần Mặc thương xót lau bùn đất trên mặt nàng, thuận tiện nhéo vài cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó.
Huân Nhi hình như đã sợ đến choáng váng, chỉ biết ngồi im nhìn vào hắn.
Trần Mặc bị nhìn đến trong lòng cũng nổi cả da gà, thầm nghĩ dù ca là
thanh niên kiệt xuất top 10 top 20 Nam thành này, thì cũng không cần hâm mộ đến thế chứ!
- Ba ba!
Đột nhiên Tiểu Huân Nhi nhào lên, ôm chầm lấy hắn.
Không đợi Trần Mặc thep phản xạ đẩy ra, khuôn mặt nàng đã ngẩng lên, đôi mắt to đẫm lệ, nói khản cả giọng:
- Ba ba, rốt cuộc thì con cũng tìm được ba ba rồi… Hu hu… Ba ba!
Giờ khắc này, toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng khóc của Huân Nhi vang lên.
Nhất thời Gia Địch liền đơ như cây cơ, vẻ mặt cổ quái cũng không biết là tức giận hay là kinh ngạc nữa.
Oa Oa cùng Nặc Nặc đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cùng lúc thở dài một tiếng:
- Thì ra lão đại đã có con riêng… Ý, chẳng lẽ 16 tuổi thì lão đại đã mất tờ rinh rồi sao, thật cường hãn a!
- Cút.
Trần Mặc trực tiếp nhảy lên một cước đá bay bốn con yêu quái lắm chuyện.
Huân Nhi cũng không để ý nhiều như vậy, cứ ôm hắn khóc sướt mướt không ngừng:
- Hu hu… Ba ba đừng bỏ Huân Nhi và mẹ mà. Hu hu, mẹ nói ba ba đã bỏ nhà
đi từ lâu rồi, Huân Nhi từ nhỏ tới giờ chỉ có thể xem hình của ba ba
thôi.
- Cầm thú! Cặn bã! Bại hoại.
Bốn đồ điện đều lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Trần Mặc rơi lệ đầy mặt nhìn lên trời, thầm nghĩ lần này cho dù là nhảy vào a- xít sun-phu-rit cũng không rửa sạch oan.
Gia Địch lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng ôm lấy Huân Nhi, nói:
- Huân Nhi à, chúng ta đi ăn kem, chịu không?
Nghe được thế Trần Mặc trợn tròn mắt, thầm nghĩ lúc này thì kem có ích lợi gì.
Nhưng mà Huân Nhi vừa mới khóc sướt mướt nghe thế đột nhiên nín khóc, xoay người ôm lấy Gia Địch:
- Dạ! Dạ! Huân Nhi muốn ăn kem Haagen-Dazs!
(Loại kem Mỹ nổi tiếng toàn thế giới)
- Ta chết đây !
Trần Mặc không nói được gì, nước mắt tràn trề khi thấy bản thân còn không bằng một ly kem...
Vội vàng thu dọn cho xong tàn cuộc, lúc sau mọi người mới mang Diệp Dung đang hôn mê trở về nội thành, tất nhiên trước khi đi liền động thủ
khiến nàng mất đi trí nhớ trong khoảng thời gian này.
Hai tiếng sau, an bài xong Diệp Dung, đem con trâu nướng kia chuyển vào bếp, cuối cùng Trần Mặc cũng có thể thở phào một hơi.
Bất quá chuyện buồn rầu còn ở sau, dường như Huân Nhi đã nghĩ hắn chính
là ba ba, lúc nào cũng ôm lấy hắn, đến khi Gia Địch mua kem tới mới
thôi.
Nhân lúc rảnh rỗi này, Trần Mặc liền đi tắm một cái, khi hắn quay trở
lại đại sảnh thì tiểu Huân Nhi đã được chục ly kem, đang chiến đấu với
một ly kem chuối khác.
(Tên loli này là Huân Nhi, thêm chữ tiểu đằng trước ý cưng chiều, bé bỏng)
- Em nghe ngóng được, hình như Huân Nhi là truyền nhân đời thứ 36 của Phù Đạo tông.
Gia Địch thấp giọng nói:
- Từ khi sinh ra nó chưa bao giờ được thấy mặt cha, mẹ thì mất sớm… Từ
nhỏ nó đã sống với ông nội ở trong rừng sau để học pháp thuật, mãi cho
đến gần đây mới xuống núi để rèn luyện.
- Thì ra là thế, nhưng mà tôi không phải là ba ba của nó, Gia Địch, cô phải tin tôi.
Thấy Huân Nhi cười cười vẫy vẫy tay về phía mình Trần Mặc không khỏi đau đầu.
- Cho dù là thật thì cũng có sao đâu !
Gia Địch coi như không có chuyện gì, thản nhiên nói:
- Dù sao đi nữa thì em vẫn thích anh, kể cả anh đã có vợ có con.
Nghe được lời thổ lộ trực tiếp như vậy, Trần Mặc cảm thấy vô cùng bối
rối, hắn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Gia Địch, hơi xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng rồi lái sang chuyện khác:
- Đúng rồi, nếu thế ông nội của Huân Nhi đâu?
- Không thấy ông nội đâu cả!
Tiểu Huân Nhi nghe vậy thì liền nói:
- Ông nội nói muốn ra ngoài đánh cướp… À không phải, là muốn ra ngoài “cướp bần tế phú”. (Cướp người nghèo chia cho người giàu giờ mới nghe câu này)
- Hả? Thì ra có ham muốn giống như ca sao?
Oa Oa bên cạnh lắc la lắc lư, đột nhiên lên tiếng.
Mà một câu này như bắt trúng sóng, chủ đề vốn đang nghiêm túc đổi ngoắt
tới 180 độ. Cả đám đồ điện liền bắt đầu nhiệt liệt thảo luận, chủ đề đơn giản là làm sao mới có thể cướp được ngân hàng ở đầu phố kia.
- Cút!
Thật không nghe nổi nữa, Trần Mặc liền đá bay mấy tên đồ điện kia, thầm
nghĩ ca là thanh niên nghiêm túc, tại sao lại nuôi ra đám lưu manh ác bá như bọn bây được?
Lúc này, tiểu Huân Nhi lại đột nhiên buông thìa, nghi hoặc ôm hắn hỏi:
- Ba ba, mảnh ngọc trên vai là của ông nội đưa cho ba ba sao?
- Ngọc á? Ngọc gì?
Trần Mặc nhìn vai của mình, hình như ở đây không có miếng ngọc gì mà.
Đôi mắt Huân Nhi tỏ ra nghi hoặc, đột nhiên nhảy lên chụp vào bả vai hắn, than thở nói:
- Chính là mảnh ngọc vỡ này này! À con hiểu rồi, khẳng định là ông nội đã đặt Chướng Nhãn pháp (thuật che mắt).
Lời còn chưa dứt thì chỉ thấy một luồng sáng lóe lên, quần áo của Trần Mặc từ từ nát vụn.
Vết sẹo hình tròn ở trên vai hắn lại mơ hồ phát ra hào quang màu đỏ tím, lập tức nó lộ ra một mảnh ngọc vỡ, mà miếng ngọc này dường như lại y
hệt miếng ngọc đang trong túi của Trần Mặc.
- Gì thế này?
Trần Mặc không khỏi ngạc nhiên, lại đột nhiên ngẩn ra, như có suy nghĩ gì xoa xoa cằm.
Sáu năm trước đúng là hắn bị ông già kia đánh một chưởng nơi đó… Xem ra
lão ta chính là ông nội của Huân Nhi. Mà một chưởng kia là để đưa mảnh
ngọc này vào vai hắn, mới làm cho hắn có được dị năng.
- Huân Nhi, con có biết ngọc này là gì không?
Nghĩ đến đây, Trần Mặc chợt lộ ra nụ cười, giống như là một quái thúc thúc lừa gạt tiểu cô nương.
- Có ạ ! Ông nội có nói qua, thứ này có thể làm tăng năng lực, cho nên có rất nhiều người xấu muốn cướp nó.
Huân Nhi nghĩ cả nửa ngày rồi nói.
Bởi vì tuổi còn nhỏ nên Huân Nhi chỉ nhớ được chừng này nhưng cũng đủ nói rõ động cơ của ngưu yêu.
Nhưng Trần Mặc vẫn không hiểu, mảnh ngọc này đương nhiên là có lực lượng thần bí, nhưng lại đồng thời làm cho người ta gặp xui xẻo, chẳng lẽ bọn người muốn cướp đoạt không biết điểm này sao?
- Xui xẻo?
Nghe được lời này của hắn thì Huân Nhi ngẩn ra:
- Ông nội có dùng qua ngọc này nhưng không gặp xui xẻo gì mà. Có điều
cũng lạ, ông lợi hại hơn nhưng mà không thể biến ra yêu quái giống như
ba ba được.
Cái gọi là biến ra yêu quái đại khái là chỉ việc Trần Mặc có thể biến đồ vật thành yêu quái.
Gia Địch bên cạnh khẽ nhíu mày, chợt tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói:
- Hình như em đã hiểu rồi, thoạt nhìn thì chỉ có một mình anh có thể
biến thành yêu quái, hơn nữa chỉ có mình anh gặp xui cho nên…
- Ý cô là mảnh ngọc này có mối liên hệ đặc biệt gì đó với tôi sao?
Trần Mặc ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy suy đoán này có lý.
Hơn nữa từ khi biết được mảnh ngọc kia ở đây thì ngưu yêu lại nhằm Diệp
Dung mà truy sát, nói cách khác là nó không thể cảm ứng được sự tồn tại
của mảnh ngọc này, nghĩa là chỉ mình có thể cảm ứng.
Đây là điểm mấu chốt nhưng không có nghĩa có thể giải quyết vấn đề, nhất là tác dụng phụ xui xẻo kia, rốt cuộc vẫn không có câu giải thích hợp
lý.
Trong khi Trần Mặc vắt óc suy nghĩ thì tiểu Huân Nhi chợt lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi:
- Ba ba thường xuyên gặp xui xẻo sao? Vậy Huân Nhi đưa cái này cho ba ba mượn…