Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 97: Chương 97: Oa Oa là một fan truyện võ hiệp




Mấy ngàn con dơi hút máu cùng vỗ cánh, chỉ tiếng động này thôi cũng đã khiến người khác cảm thấy lông tơ dựng ngược.

Giọng nói the thé chói tai không biết từ đâu truyền đến, theo gió luẩn quẩn trên bãi đất, giọng điệu đầy uy hiếp:

- Mấy năm qua, mày là người đầu tiên sát thương người của tao, mày sẽ vì điều này mà trả một cái giá vĩnh viễn không bao giờ quên được!

- Ặc… Quá quen thuộc rồi, sao nhân vật phản diện luôn nói mấy câu kiểu này nhỉ?

Nhìn qua thì loại uy hiếp này tựa hồ không có hiệu quả.

Trần Mặc không nói gì xoa xoa cằm, mà Nặc Nặc thì nghênh ngang nhảy ra, dương dương tự đắc nói:

- Nhóc con, để ca dạy cho chú một chút, muốn làm nhân vật phản diện cũng phải có nghệ thuật đấy! Thông thường, chú phải cười to một hồi, sau đó… Nhìn cái gì, nghe cho kỹ vào!

Đại khái là đời này chưa từng nhìn thấy cái di động nào biết nói lại lắm mồm như vậy, đàn dơi trực tiếp khựng lại trên không.

Nhưng chỉ vài giây sau, nương theo một tiếng thét dài chói tai, hơn một ngàn con dơi hút máu đột nhiên đồng thời đánh tới!

Mà đón lấy đòn công kích phô thiên cái địa như thế, Trần Mặc lại chỉ nhàn nhã châm điếu thuốc, rít một hơi, phun mấy vòng khói rồi cười nói:

- Oa Oa, làm việc!

- Ngon!

Vừa mới rơi xuống đất, Oa Oa lần thứ hai nhảy lên, hình thể đồng thời phóng lớn ra.

Giờ khắc này, nó đột nhiên trở mình mở nắp nồi, ánh sáng xanh nhất thời tăng vọt, che khuất tầm mắt của mọi người:

- Đấu Chuyển Tinh Di — dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân (người làm thế nào với ta, ta trả lại người thế ấy)!

- Tao ngất mất! Sao mày không dùng Lục Mạch Thần Kiếm đi?

Trần Mặc trợn trắng mắt, thầm nghĩ khó trách mấy hôm trước ông chủ Vương cửa tiệm thuê sách truyện tức giận, hóa ra mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp hắn bị mất đều chạy đến đây…

Không hề nghi ngờ, đàn dơi kia cũng triệt để hóa đá, nhưng không đợi chúng nó kịp phản ứng, giọng nói trầm thấp kia lại lạnh lùng vang lên:

- Tản ra! Tản ra! Lập tức…

"Ầm!"

Trong tiếng rít rung trời, mấy ngàn viên đạn xen lẫn trong hào quang xanh lét kia bay ra như vũ bão.

Trong phút chốc, máu tươi bắn ra tung tóe, hơn một ngàn con dơi hút máu đối mặt với công kích dày đặc thế này chỉ có thể biến thành bia ngắm di động, rít lên thảm thiết rồi ào ào rơi xuống.

Không đến vài giây, chỉ còn lác đác hơn mười con dơi hút máu miễn cưỡng vỗ cánh lơ lửng trên không, trong đó có một con đặc biệt màu vàng rất thu hút tầm nhìn.

- Nhóc con, cho rằng nấp đằng sau thì ca không tìm ra chú?

Bản Bản không biết từ lúc nào cũng đã nhảy ra.

Con dơi vàng kia chợt giận dữ phất cánh lao xuống, tốc độ nhanh đến mức chỉ nhìn thấy hư ảnh.

Thế nhưng dù nhanh hơn nữa cũng vô dụng, chỉ nghe Trần Mặc vỗ tay một cái, Bản Bản chợt bay lên trời, hóa thành một tấm thép diện tích đến cả chục mét, không nói thừa một câu đã đập thẳng xuống!

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Chỉ trong phút chốc, Bản Bản đã liên tục oanh kích mấy đòn, nện đến khiến mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.

Lại nhìn con dơi xui xẻo kia, nó đã sớm xương tan thịt nát, cơ hồ ngay cả cặn bã cũng không tìm thấy.

Lại nhìn mấy gã áo đen còn sống sót, ngoại trừ vài kẻ thương tích nặng không bò dậy nổi, còn lại đã sớm chuồn sạch, chỉ để lại mặt đất lồi lõm thê thảm.

Mà ngay lúc này, mấy gã không đi được đột nhiên kêu thảm một tiếng, khóe miệng tràn máu đen ngoẹo cổ sang một bên.

Đợi cho Trần Mặc ba chân bốn cẳng chạy tới thì bọn hắn đã chết không thể chết hơn, mà thi thể cũng tức thì trở nên lạnh như băng.

Oa Oa nhảy đến bên cạnh tra xét, lập tức lắc lắc nói:

- Lão đại, theo kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn hắc đạo của em… Được rồi, nói đơn giản là bọn chúng đã uống thuốc độc tự tử!

Điều này Trần Mặc cũng đoán được, nhìn đối phương dám triển khai vụ tấn công quy mô lớn thế này, có thể đoán chắc chắn có chuẩn bị hậu chiêu.

Chẳng qua manh mối đột nhiên gián đoạn, lại làm cho hắn nghi hoặc thêm vài phần, liệu mục tiêu của những kẻ này là…

Có lẽ là Ngu mỹ nhân, cũng có thể là chính mình, Nhưng suy nghĩ sâu xa tựa hồ phương án đầu tiên khả thi hơn.

- Còn nói không phải tìm tôi để làm lá chắn?

Quay đầu nhìn hướng biệt thự, Trần Mặc đột nhiên nhớ đến khí tức của con dơi vàng, vội chạy ra cái hố do Bản Bản tạo thành mà xem xét.

Oa Oa bên cạnh rất tò mò nhìn hắn, nhịn không được cảm khái nói:

- Lão đại, hóa ra anh lại thích thú với thi thể động vật vậy sao?

- Cút! Tao đang tìm xem có ngọc vỡ hàng fake không!

Trần Mặc trừng mắt nhìn nó một cái, nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua tìm kiếm, bởi vì trong hố sâu chẳng có thứ gì.

Ngẫm nghĩ một lát, hắn quay đầu nhìn mấy đồ điện nói:

- Chúng mày có cảm thấy khí tức của con dơi này rất giống Trư Đầu Tam và Thomas không?

Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, do dự gật gật đầu. Trần Mặc lại chìm vào suy nghĩ, nhưng rất nhanh lắc lắc đầu mấy cái, chậm rãi đứng dậy.

Đó vẫn là một cái bí ẩn, nhưng hiệu giờ có chuyện còn quan trọng hơn việc giải mã bí ẩn, đó là làm sao thu thập che giấu bãi chiến trường này.

Thu dọn chiến trường thật ra dễ làm, Oa Oa chỉ cần há miệng tung một chiêu Cắn nuốt thiên địa", toàn bộ tạp vật nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

- Trần Mặc bên cạnh nhìn mà kinh ngạc, nhịn không được hỏi:

- Ê cu, chiêu này sao mày học được thế?

- Em cũng không biết, có thể là thiên phú dị bẩm cũng nên!

Oa Oa nghiêm trang trả lời, lại lập tức ăn ‘hội đồng tổng cốc’ của đám Nặc Nặc.

No đòn, nó mới lí nhí nói ra chân tướng:

- Kỳ thật hình như là em lại tiến hóa rồi, tuy ngoại hình không cải biến, nhưng năng lực mạnh mẽ hơn.

Lại nói tiếp, công lao của chuyện này đề có thể quy cho việc Trần Mặc có được mảnh ngọc thứ hai.

Sau khi hai mảnh ngọc dung hợp, năng lượng mỗi ngày rút được đương nhiên là gia tăng, điều này ít nhiều làm cho tình trạng bốn đồ điện ‘thiếu ăn’ được cải thiện.

Bởi vì Oa Oa thường xuyên phải chịu trách nhiệm nấu nướng, cho nên nó cũng được Trần Mặc ‘cho ăn’ nhiều nhất, bởi vậy trong bốn con yêu quái, nó trở thành kẻ may mắn thăng cấp lần nữa đầu tiên.

Tương đối mà nói, đám Nặc Nặc tuy tiến hóa chậm hơn một chút, nhưng thoạt nhìn cũng không còn bao lâu nữa…

- Tốt lắm! Như vậy lần sau loại quái vật này mà dám đến gây chuyện, chúng ta sẽ đánh cho mẹ chúng nó cũng không nhận ra chúng nó!

Thốt một câu tự tin chấm dứt cuộc trò chuyện, Trần Mặc mang theo mấy đồ điện trở về biệt thự.

Nhắc tới cũng là đúng dịp, Diệp Dung cùng Ngu mỹ nhân vừa mới tỉnh lại, đang vội vội vàng vàng tông cửa xông ra.

Chứng kiến Trần Mặc bình yên vô sự tiêu sái, các nàng nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức biến sắc.

- Yên tâm, những tên kia đã bị tôi đuổi đi rồi!

Biết các nàng lo lắng cái gì, Trần Mặc bình thản cười cười nói.

Tuy rằng Oa Oa cắn nuốt toàn bộ tạp vật, nhưng vết đạn cùng vết máu trên đất trống còn rất rõ ràng, người sáng suốt đều có thể nhìn ra mới vừa tình hình chiến đấu rất kịch liệt.

Diệp Dung cùng Ngu Băng Băng đưa mắt nhìn nhau, nhịn không hít một ngum hơi lạnh:

- Mặc Mặc, một mình anh đuổi bọn hắn đi?

- Ừm! Tôi cũng muốn gọi cứu viện, nhưng nghĩ kỹ thì chẳng có ai tới được!

Buồn rầu xoa xoa cằm, Trần Mặc chầm chậm châm điếu thuốc.

Diệp Dung cùng Ngu Băng Băng đều đã ngạc nhiên đến ngẩn người, quả thực không thể tin được những gì mình vừa nghe. Nói đùa gì vậy, đây chính là một đám cường đạo trang bị đến tận răng, cho dù là muốn san bằng biệt thự cũng là chuyện dễ dàng, làm sao có thể trong mười mấy phút đồng hồ đều bị dọn sạch?

- Tôi cũng không có giết bọn chúng, chỉ đuổi đi thôi!

Trần Mặc nhàn nhã phun vòng khói, rồi nửa đùa nửa thật nói:

- Thật ra là thế này, tôi dọa bọn chúng rằng đã báo cảnh sát, nhưng mà bọn chúng lại không sợ! Nhưng đúng lúc này thì có mấy anh trật tự phường vừa vặn đi tuần qua, sau đó…

- Chém!

Diệp Dung trợn mắt nhìn hắn, thầm nghĩ mấy gã trật tự phường mà mạnh được như thế, chẳng hóa cho ngươi một đội 500 trật tự phường há lại không chinh phục được Châu Á.

Bất quá theo hiểu biết của nàng về Trần Mặc, tự nhiên rõ khi hắn đã nói kiểu đùa giỡn thế này tức là sẽ không tiết lộ bí mật của mình.

Cho nên tò mò thì tò mò, nàng cũng chỉ đành dừng tra hỏi, tạm bằng lòng với suy nghĩ đối phương đột nhiên biến thân Siêu Xayda…

Giống như nàng, Ngu mỹ nhân cũng không có hỏi gì thêm, chỉ hơi nhíu mày nói:

- Thật là quái lạ, Chu Vũ lại đi thuê hắc đạo sao? Tuy rằng hắn muốn thâu tóm Đông Vũ, nhưng số tiền hắn bỏ ra thuê đám người kia cùng mớ súng đạn, chỉ sợ còn đủ mua cả hai cái Đông Vũ!

- Chắc là lão muốn trút giận!

Cười hì hì nhìn Ngu mỹ nhân, Trần Mặc đương nhiên không nói thật, thuận miệng đế thêm vài câu:

- Có điều tôi thấy căn biệt thự này không ở được nữa rồi, hay là tìm nơi chuyển đi?

Đây là lựa chọn chính xác, bởi tuy rằng con dơi kia đã bị đập nát như tương, thế nhưng trải qua đủ chuyện kỳ quái từ trước đến nay, Trần Mặc cảm thấy được chuyện sẽ không dừng ở đó.

Cho nên, tốt biện pháp chính là mau chuyển nhà, hơn nữa còn phải tìm một nơi không bị chú ý.

- Chuyển nhà? Nhưng mà ở Nam thành em không có bạn bè…

Khẽ nhíu mày, Ngu Băng Băng có chút rầu rĩ. (Kiss nhau rồi nên em này xưng là em, anh Mặc thì còn nghi ngờ nên vẫn tôi – cô nhé )

Bất quá vài giây sau, nàng đột nhiên hai mắt tỏa sáng, quay đầu nhìn phía Diệp Dung.

- Đừng hòng!

Diệp Dung lập tức hiểu được Ngu mỹ nhân muốn nói cái gì, giành trước lắc đầu liên tục:

- Tiệm cơm của tôi thật vất vả mới có được chút khách, các người muốn đem nó biến thành chiến trường chắc?

- Không có kinh khủng như vậy, Chu Vũ cũng chưa chắc sẽ có nhóm thứ hai mà.

Ngu Băng Băng tựa hồ đã quyết định, hé miệng mỉm cười đem Diệp Dung kéo đến một bên.

Cũng không biết nàng nói những nguyên bản Diệp Dung vẻ mặt kiên nghị đột nhiên cau mày, hậm hực nói:

- Cô xác định? Nhưng cả những điều kiện cô đã đáp ứng tôi trước đó vẫn phải thực hiện đấy nhé!

- Không thành vấn đề!

Hai người khẽ đập tay giao ước, hợp tác chính thức đạt thành.

Trần Mặc im lặng nhìn nhìn hai nàng, chần chờ nói:

- Dung à, em xác định? Chẳng may xảy ra chuyện gì…

- Chẳng may xảy ra chuyện gì, em sẽ bồi thường, hơn nữa bồi thường gấp ba lần!

Không đợi Diệp Dung mở miệng, Ngu Băng Băng đã trực tiếp trả lời, hơn nữa lập tức trở về đi thu dọn đồ đạc.

Diệp Dung hiển nhiên bị điều kiện này đánh bại, nàng cứ thế ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tại chỗ, chìa ba ngón tay mỉm cười, tựa hồ đang suy tính cái gì đó…

- Tiểu Mặc Mặc, em đột nhiên có một ý tưởng!

Quả nhiên ngay sau đó, Diệp Dung cười đến híp mắt hướng Trần Mặc nói:

- Anh có biết ở đâu bán thuốc nổ không?

- Em cảm thấy tiệm cơm của chúng ta có rất nhiều nơi cần sửa lại, như phòng bếp, toilet, còn có mấy cái bàn quá cũ… Đúng rồi, dứt khoát mua mới hết bàn ghế đi, cứ quyết định như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.