Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 26: Chương 26: Thần tiên cũng không được lộn xộn




Bởi vì Huân Nhi đột nhiên xuất hiện, cộng thêm hồn nhiên báo ra “tin hot”, trận chiến loạn xà ngầu này đành phải dừng lại.

Gia Địch phân phó Tang Á thu dọn chiến trường, còn chính mình thì mang theo mọi người chuyển sang gian phòng khác uống trà.

Lý Trì lúc này cũng không thể nổi giận được, chỉ phát ra một vào làn khói nhẹ quấn quanh che khuất bộ mặt, cũng không biết là muốn ra vẻ cao nhân hay là vì xấu hổ.

Thực tế chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng tu chân giả Trung thổ có tâm lý bài xích đối với ngoại quốc, hơn nữa Gia Địch lại có kiểu thái độ tiểu thư cho nên mới kích thích bọn hắn tới điều tra.

Mà lúc này, nghe Trần Mặc giải thích một lúc, Lý Trì cuối cùng cũng hòa hoãn lại, quan sát Huân Nhi đang đùa giỡn với đám Oa Oa.

- Được rồi! Nếu là Huân Nhi truy đuổi ngưu yêu vậy việc này xem như bỏ qua!

Không phát hiện Trần Mặc giấu diếm sự thật về những mảnh ngọc vỡ, Lý Trì do dự gật gật đầu, rồi đột nhiên nhìn Gia Địch.

- Nhưng Gia Địch tiểu thư phải cùng tôi ký ba điều quy ước, thứ nhất là không được dùng thần lực truyền đạo tuyên giáo, thứ hai không được dùng thần lực can thiệp vào chuyện nhân gian, cuối cùng các người tìm kiếm chiếc hộp Pandora (1) thì không được phá hoại yên bình của Trung thổ!

- Phụt!

Trần Mặc đang uống nước xém nữa phun hết ra ngoài, lúc này hắn đột nhiên hoài nghi thính lực bản thân. Chiếc hộp Pandora? Nó thật sự tồn tại sao?

Đột nhiên bị người xé toạc bí mật, sắc mặt Gia Địch khẽ biến đứng dậy, nhưng cuối cùng nàng im lặng, hơi suy nghĩ rồi gật gật đầu, xem như đáp ứng điều kiện này.

- Rất tốt! Mong rằng tiểu thư giữ đúng hứa hẹn!

Lý Trì khẽ gật đầu, quay sang nhìn Trần Mặc:

- Còn về phần Trần đạo hữu thì… Nói thật tôi nghĩ cậu coi như là dị năng giả, cho nên sẽ không ở trong phạm vi quản lý của chúng tôi!

Nghe kết luận này, Trần Mặc thở một hơi dài nhẹ nhõm. Có điều không đợi hắn cảm thấy may mắn, Lý Trì đột nhiên nói:

- Chẳng qua bốn đồ điện kia lại được tính là yêu quái, nếu chúng nó gây ra phiền toái gì thì chúng tôi sẽ không để yên đâu!

- Ặc… Chúng nó tính là yêu quái sao?

Trần Mặc ngạc nhiên, quay đầu nhìn đám Oa Oa.

- Mặc dù chưa từng thấy nhưng miễn cường tính đi!

Thực tế thì Lý Trì cũng không xác định được, vỗ vỗ vai Trần Mặc nói tiếp:

- Trần đạo hữu, thật ra thì bản thân cậu cũng phải biết tự kiềm chế... Nói thật, thế giới này cũng không phải như hai ngàn năm trước, ai dám khoe khoang mình sẽ bình yên vô sự trước đầu đạn hạt nhân cơ chứ?

- Cũng đúng!

Trần Mặc ngẩn ngươi nhưng cũng đồng ý sự thật này. Lấy Oa Oa ra để nói thì bình thường nó có thể nhai viên đạn thoải mái, nhưng nếu hơn hai trăm cái súng máy xếp hàng cùng bắn thì sao? Không ngỏm mới là lạ!

Nghĩ đến đây bất giác hắn gật gật đầu, mà thấy hắn như thế Lý Trì cũng nhẹ nhàng thở phào một cái, rồi bất ngờ thấp giọng nói:

- À còn một việc nữa!

- Vâng?

Trần Mặc ngẩng đầu lên, như có dự cảm nhìn Huân Nhi.

Vài giây sau, Lý Trí khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười quỷ dị nói:

- Huân Nhi hình như không muốn rời xa cậu vậy cho nên khoảng thời gian tới xin nhờ Trần đạo hữu chăm sóc nó giùm!

- Ca xxx, ông cho tôi là bảo mẫu sao?

Nhìn nụ cười quỷ dị của Lý Trì, Trần Mặc đột nhiên nghi ngờ, người này không phải là trốn tránh trách nhiệm đó chứ?

Nhưng sau đó, nhớ đến một vấn đề trọng yếu, vì sao Huân Nhi lại gọi mình là ba ba? Sau đó, tấm hình kia là chuyện gì?

- Cái này tôi cũng không rõ lắm!

Nghe hắn hỏi, Lý Trì cũng khó hiểu, lắc lắc đầu:

- Lão đầu tử cũng chưa từng nói chuyện này, tôi cũng chưa từng nhìn thấy cha của Huân Nhi, còn mẹ của nó thì…

(Lão đầu tử: ông già, nhưng với nghĩa Việt thì lại hơi mất ý tôn trọng cho nên giữ nguyên)

Có lẽ nghĩ đến điều gì đó nên Lý Trì lập tức dừng lại, khuôn mặt quái dị.

- Như thế nhé, tôi đi trước đây!

Tạm dừng vài giây , bất ngờ hắn đứng dậy, lấy từ trong ngực ra một cái danh thiếp:

- Đây là danh thiếp của tôi, có việc cần thì cứ đến!

- Hơ, tu chân cũng dùng danh thiếp sao?

Trần Mặc ngạc nhiên không biết nói gì, đợi đến khi nhìn tin tức trên danh thiếp thì cả người như hóa đá.

- Chưởng môn nhân đời thứ mười hai của Huyền Đạo Tông, giám đốc công ty buôn bán đồ mỹ nghệ… Chuyên phụ trách xem phong thủy, tướng số, tìm mộ, vệ sĩ, bán các tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, giá cả ưu đãi!

- Ngất mất, thể loại gì đây?

Trần Mặc thấy choáng váng, nghĩ thầm lão già này đang làm gì chứ, sao lại nhìn giống như người phát tờ rơi ở ven đường vậy?

- Cái này…

Lý Trí cũng hơi xấu hổ, khuôn mặt “cũ nhàu” đỏ lên:

- Bây giờ tu chân cũng không như trước, mọi người đều phải tự nghĩ cách kiếm kế sinh nhai!

Sợ Trần Mặc không tin, Lý Trì cũng không e ngại mặt mũi, tranh thủ kể hết cho hắn. Theo lời Lý Trì thì lúc này linh khí quá ít ỏi, mấy trăm năm qua cũng chưa có ai có thể đắc đạo thành tiên.

Chính vì thế mà hy vọng thành thần tiên càng khó khăn, thêm linh khí ngày càng ít ỏi cho nên đa số người tu chân đều nản lòng, lại còn phải nghĩ cách sinh sống, trong đó không ít người còn phải gánh vác chi tiêu cho cả một tông phái!

Như Lý Trì hắn mặc dù đã từ chức trưởng môn hơn ba mươi năm rồi nhưng tốt xấu gì cũng được tính là trưởng môn tiền nhiệm, cũng không thể nào bỏ mặc sinh sống của mấy trăm đệ tử, cho nên mới phải đi làm thêm như thế này.

Hơn nữa, vì linh khí bây giờ rất yếu, tu chân hay yêu quái sau khi sử dụng linh lực - yêu lực đều cần phải mất một thời gian ngắn mới hồi phục được như cũ. Dần dần, mọi người đều lo sợ không hấp thu đủ linh khí cho nên chỉ khi thật sự cần mới sử dụng pháp lực còn bình thường không ai chịu sử dụng cả.

Cho nên khi nhìn thấy Lý Trì thà sử dụng điện thoại chứ không muốn dùng phi kiếm truyền thư gì gì đó thì cũng đừng ngạc nhiên…

Thực tế có rất nhiều thu chân cùng yêu quái hoàn toàn từ bỏ hy vọng thành tiên mà dứt khoát nhập thế, trải nghiệm cuộc sống của phàm nhân.

Tất nhiên, bọn họ sống cũng khá tốt không đến mức thê thảm. Nhưng có một quy định tất cả đều phải tuân theo, đó là khi gia nhập cuộc sống ở trần thế thì cấm sử dụng pháp thuật, nếu không sẽ chịu trừng phạt của người giám sát.

- Cho nên nói, mấy năm nay ra đường thần tiên cũng không được lôn xộn!

Nói đến chuyện cũ thương tâm, Lý Trì không nhịn được lắc lắc đầu, đau khổ thở dài:

- Ăn cơm cần tiền! Mua linh thạch cần tiền! Kiếm dược liệu cần tiền! Thuê đạo tràng cũng cần tiền... Vô tình đấm đá phá hủy kiến trúc cũng phải bỏ tiền túi ra đền!

(Thuê đạo tràng: ở đây tức là trả thuế đất cho khu vực của tông phái)

Sợ Trần Mặc không tin, hắn liền bấm bấm đốt ngón tay kể lể, đâu còn chút bộ dáng bảo thủ vừa nãy:

- Luyện kim ? Đó đều là lừa gạt cả… Phi thăng? Bây giờ có ai có thể phi thăng chứ … Pháp thuật? Đừng có đùa, chỉ mỗi ngồi nén đất thôi cũng phải mất ba giờ mới bổ sung được linh lực!

- Oạch! Cái này sao nghe còn thảm hơn cả cửu vạn vậy?

Trần Mặc cũng chẳng biết nói gì chỉ lắc lắc đầu, thầm nghĩ chuyện này đã có thể viết thành sách rồi đó, nhan đề sẽ là: 《Thế giới bi thảm – Huyết lệ sử tu chân giới 》.

Chẳng qua thương cảm xong, điều Lý Trì vừa nói cũng nhắc nhở hắn một điều:

- Đám Oa Oa hoàn toàn khác biệt với đám yêu quái tu chân đáng thương, chúng không hề bị ảnh hưởng vì linh khí thưa thớt, chỉ cần liên tục hấp thụ năng lượng trong ngọc vỡ là có thể dễ dàng tiến hóa!

Nói cách khác, nếu đám Oa Oa thật sự là yêu quái vậy thì vào tương lai chẳng phải chúng nó có cơ hội phi thăng thành tiên sao!

Kết quả là, trong cung Lăng Tiêu sẽ bất ngờ xuất hiện mấy cái đồ điện, hơn nữa còn nghênh ngang bàn tính việc cướp bóc… Nghĩ đến cảnh này, khóe miệng Trần Mặc khẽ nhếch lên, đột nhiên có cảm giác không nhịn được mà ôm bụng cười to!

- Trần đạo hữu?

Chợt tiếng của Lý Trì bất ngờ vang lên bên tai hắn, vẻ mặt có chút nghi ngờ.

- Không có việc gì, tôi đang nghĩ đến việc chăm sóc cho Huân Nhi!

Trần Mặc vội lắc lắc đầu, tiện thể quay đầu nhìn về phía Huân Nhi. Lúc này tiểu loli đang ôm Bản Bản, vểnh tai chăm chú nghe Nặc Nặc kể chuyện xưa.

Đại khái là ít có người nào chịu nghe nó lảm nhảm cho nên Nặc Nặc rất hưng phấn, thanh âm cao cũng lớn hơn bình thường:

- Được rồi! Chúng ta vừa rồi đã nói qua chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ… Huân Nhi, có cảm giác gì không?

- Có!

Cắn cắn ngón cái ngẫm nghĩ một lát, Huân Nhi vui vẻ giơ tay phát biểu:

- Ba ba và mẹ phải ở chung, giống như chú Ngưu Lang và cô Chức Nữ!

- Chỉ vậy thôi sao?

Nhưng ngoài dự đoán của Trần Mặc cùng Lý Trì, Nặc Nặc lại không khen ngợi Huân Nhi:

- Oa Oa, tới chú, chuyện vừa rồi nói cho chúng ta biết cái gì nhỉ?

- Tại sao lại là ca?

Oa Oa đỉnh đạc nhảy ra, buồn bực loạng choạng:

- Được rồi! Huân Nhi nghe này, chuyện vừa rồi nói cho chúng ta biết… Nếu như chúng ta muốn kết hôn với một cô vợ tuyệt vời vậy thì trước hết phải lấy được đồ đạc của cô ta trước!

- Quá chuẩn!

Mọi người gần như hóa đá, Nặc Nặc lại gật đầu liên tục:

- Ví dụ như khi mỹ nữ đang tắm rửa vậy thì phải đem áo quần của nàng giấu đi.

- Vẫn còn thiếu nha!

Nhìn thấy đồng bọn chém gió thực vui vẻ, Xa Xa cũng nhào đến góp vui:

- Còn nữa nè, trước tiên phải “đánh” cho bụng của nàng lớn lên, chỉ cần gạo đã nấu thành cơm thì ba mẹ nàng có tức giận cũng phải đồng ý thôi!

Chỉ một lát, từ một truyền thuyết đẹp đẽ của dân gian đã bị đám đồ điện phá hủy sạch sẽ, hoàn toàn biến đổi thành: Cách thức dụ dỗ được lão bà xinh đẹp.

Nếu như Ngưu Lang Chức Nữ thật sự tồn tại, đoán chừng lúc này hai người cũng phải vung hai con dao chọc tiết lợn lên liều mạng với chúng!

- Cái này…

Sau khi yên lặng một lát, Trần Mặc không nhịn được nhìn Lý Trì nhẹ giọng nói:

- Lý đạo trưởng, ông thực sự cảm thấy để Huân Nhi ở lại đây là lựa chọn tốt chứ?

Lý Trì hiển nhiên cũng muốn hóa đá rồi, im lặng một lát, rồi bất ngờ bỏ chạy thục mạng giống như sợ chậm một chút sẽ phải tiếp tục nghe phiên bản mới của Thất Tiên Nữ (2) vậy.

Nhìn thân ảnh hắn dần dần xa khuất, Huân Nhi bất ngờ cười lớn phất phất tay, giọng trong trẻo nói:

- Lý thúc thúc, nhớ mang Huân Nhi ra ngoài chơi, Huân Nhi cũng muốn đến hộp đêm ăn kem nhaaaa!

- Bịch!

Thanh âm nặng nề từ ngoài cửa vang lên, sau đó là một loạt tiếng loảng xoảng.

Trong lúc Trần Mặc và Gia Địch nhìn nhau, thanh âm nghiêm khắc của Tang Á vang lên:

- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Trên bậc thang không được lau ướt… Các cô nhìn đi, lần này thật sự có khách bị té lăn kìa!

-------------------------------------------------

(1) Hộp Pandora: Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà các vị thần trên đỉnh núi Olympus đã tặng cho nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được các vị thần dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò cua mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống.)

(2) Thất tiên nữ: một bộ phim làm dựa theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc Thiên tiên phối (hay "Đổng Vĩnh và bảy tiên nữ"), trong đó nhân vật người trần là Đổng Vĩnh, người Hiếu Cảm, Hồ Bắc (có thuyết nói là người huyện Bác Hưng, Tân Châu, Sơn Đông) do phải bán mình lấy tiền làm ma cho cha nên đã làm cho bảy tiên nữ trên thiên đình cảm động và bảy tiên nữ này đã lén trốn xuống trần để kết duyên vợ chồng. Bộ phim kể về bảy tiên nữ con của Vương Mẫu nương nương. Nàng tiên út trong một lần dạo chơi dưới trần đã gặp và yêu một người phàm trần là Đổng Vĩnh. Sau khi về trời, vì quá nhớ thương Đổng Vĩnh, nàng lại một lần nữa hạ phàm. Các nàng tiên còn lại thương em, đã bao che cho em. Không ngờ, hội bàn đào ba năm mới tổ chức một lần lại đúng vào ngày nàng tiên út đi chưa được bao lâu. Vũ khúc Cát Tường của bảy vị công chúa lại thiếu mất một nhân vật quan trong: Thất công chúa Tử Nhi. Cũng may, chỗ trống đó đã được che lấp bởi ân nhân Sao Chổi. Sao Chổi, "cứu tinh" cũng là "khắc tinh" của Thất Tiên Nữ. Tuy nhiên Sao Chổi đã mách với Xích Cước Đại Tiên, vị tiên mà người ta thường nói: "Cha ông có phạm luật trời, ông ta cũng không nương tay". Thất công chúa vì tình yêu mà đã chịu tước bỏ cốt tiên, mặc dù nếu thế thì nàng chỉ sống được khoảng ba năm. Số phận hẩm hiu của Sao Chổi một tiểu tiên suốt ngày chỉ cắm mặt vào dọn dẹp rác rưởi, đi đến đâu cũng bị xua đuổi, đi đến đâu cũng bị khinh miệt Sao Chổi cũng có lòng tự trọng của mình “Nếu không muốn bị người ta chà đạp, chỉ còn cách đứng lên. Phải làm Thượng Tiên”. Ý chí làm Thượng Tiên của Sao Chổi phát sinh từ nỗi uất ức và nhục nhã. Ý chí làm Thượng Tiên, không phải là xấu xa. Sao Chổi không xấu xa, mà do y đã đi nhầm bước. Vì muốn lập đại công, Sao Chổi đã làm hại Thất tiên nữ. Làm như vô tình, Sao Chổi chạy đến trước gương chiếu yêu của Xích Cước Đại Tiên. “Vô tình” mà “hữu ý”. Các nàng tiên còn lại vì thương em nên đã lần lượt hạ phàm, đồng thời bị vướng vào âm mưu độc ác của Âm Thực vương và Sao Chổi. Về sau, Sao Chổi hiểu ra và nói cho mọi người biết điểm yếu của Âm Thực vương. Các nàng tiên chiến thắng Âm Thực vương, đồng thời tìm cho mình ý trung nhân xứng đáng. Vương mẫu Nương Nương cuối cùng cũng hiểu ra, sửa đổi luật trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.