Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 156: Chương 156: Thói quen ăn uống rất quan trọng




Trần Mặc chưa từng chán ghét một người… hay phải nói là một sinh vật đến như vậy.

Bám dính mãi không rời, con Thiên Cẩu này giống như là kẻ sắm vai người thứ ba trong những bộ phim ngôn tình, tức là cứ liên tục đi theo bạn, sau đó mặc cho bạn có xỉ vả hành hạ cỡ nào, hắn vẫn tìm đủ mọi thủ đoạn bám riết lấy bạn không rời.

Điển hình là như giờ phút này, theo con lốc cát thổi quét bốc lên cao, con Thiên Cẩu đã lại lần nữa từ trong đó xuất hiện, nhảy ra rồi vẫy quạt tròn trôi nổi trong không khí.

- Được rồi! Chúng ta thu thập gọn ghẽ lần cuối đi!

Buồn rầu xoa huyệt Thái Dương, Trần Mặc cùng mấy đồ điện đều lắc đầu, liên tục thở dài cảm khái.

Mặc cho con Thiên Cẩu kia da mặt dày đến cỡ nào, giờ phút này cũng không thể không xấu hổ, thẹn quá hóa giận quát:

- Khốn khiếp! Ta chẳng qua là mới chỉ thăm dò lai lịch của các ngươi, chẳng lẽ thật sự cho là ta đánh không lại các ngươi sao?

- A! Đây chính là mi nói nhé!

Nghe con yêu quái này thừa nhận sẽ không tiếp tục chạy trốn, Trần Mặc nhất thời tinh thần đại chấn, chỉ huy mấy đồ điện vây kín.

- Nếu ta không có đoán sai, mi chính là kẻ Sakuraba gọi là cha đi… Không cần phải nói! Ta biết mi muốn nói cái gì, đơn giản là dùng Dung tỷ uy hiếp ta, muốn ta giao ra ngọc vỡ, phải không!

- Nếu biết cần gì phải hỏi nhiều?

Thiên Cẩu cười lạnh một tiếng, quạt tròn khe khẽ vung qua.

Trong chớp mắt, nương theo sau gợn sóng không khí chớp động, Diệp Dung cùng Sakuraba đã đã đồng thời hiện ra thân hình trong luồng sáng trắng.

Nhìn thấy Sakuraba đang hấp hối, Thiên Cẩu không hề thương cảm liệt cười nhếch hàm răng năng, rồi đột nhiên lấy tay xọc thẳng vào lồng ngực của hắn.

Chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, Sakuraba đang hôn mê lập tức hóa thành một làn ánh sáng rồi tán đi, chỉ còn lưu lại một mảnh ngọc fake rơi trên tay Thiên Cẩu.

- Nuôi ngươi lâu như vậy, rốt cục có chút hữu dụng!

Nhìn mảnh ngọc fake ngưng tụ từ hồn phách Sakuraba, Thiên Cẩu cười lạnh há mồm nuốt vào.

Trong chớp mắt, thân thể của nó bắt đầu cấp tốc bành trướng, bốn trảo sắc bén ngày càng dài ra.

Sau đó, con Thiên Cẩu vốn ban nãy còn một chút đặc thù của nhân loại đã hoàn toàn chuyển hóa thành dạng thú.

- Nuôi ngọc?

Chứng kiến một màn quen thuộc này, Trần Mặc không khỏi nhíu mày, đột nhiên cảm thấy Sakuraba thực đáng thương.

Mà trong khi đó, Thiên Cẩu đã khinh miệt vung lợi trảo, bắt lấy Diệp Dung vẫn đang hôn mê, hung tợn nói:

- Nhân loại ngu xuẩn, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Đem mảnh ngọc kia giao ra đây, ta sẽ suy nghĩ thả con bé này…

- Tốt!

Không chút do dự, Trần Mặc lập tức trả lời như vậy.

Đại khái là không có dự đoán được đối phương sẽ sảng khoái như vậy, Thiên Cẩu không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên nói:

- Đợi một chút! Ngươi thật sự hiểu ta nói gì chứ? Ta nói là ngươi phải đưa mảnh ngọc kia đây…

- Nói nhảm! Ta đương nhiên biết mi muốn gì!

Trần Mặc vô nghĩa nhún vai, đưa tay từ trong lòng lấy ra một cái hộp gấm.

Dưới ánh trăng mờ ảo, chiếc hộp gấm từ từ mở ra tản mát hào quang tím nhạt. Thiên Cẩu không khỏi lộ thần sắc tham lam, theo bản năng vươn móng vuốt tới, nhưng rồi lại lập tức rụt trở về.

Chuyện này, tựa hồ quá thuận lợi, chẳng lẽ con bé kia thật sự rất trọng yếu, trọng yếu đến nỗi gã này đến cả mảnh ngọc kia cũng có thể buông tha?

- Thế nào? Muốn trao đổi không?

Thế nào? Muốn trao đổi sao?" Dường như không có việc gì tiến lên vài bước, Trần Mặc ném mảnh ngọc lên trên bờ cát, cách Thiên Cẩu chỉ chừng hơn mười mét:

- Ta đếm tới ba, mọi người tự mình đi lấy thứ mình muốn, như vậy công bình chứ!

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

Thiên Cẩu vẫn còn có chút do dự, nhưng nhìn mảnh ngọc đang tỏa hào quang trên bờ biển, nó rốt cục không thể cự tuyệt loại dụ hoặc này.

Đột nhiên rít gào một tiếng, Thiên Cẩu tức thì hóa thành bóng đen nhảy ra, đánh về phía mảnh ngọc đang phát sáng.

Mà cùng lúc này, nó cũng đem Diệp Dung ném lên cao. Đây cũng không phải là vì nó tuân thủ hứa hẹn, mà là muốn mượn cơ hội đánh lạc hướng chú ý của đối phương, miễn việc mình có thể bị đánh bất ngờ…

Vài giây sau, nằm ngoài dự đoán của Thiên Cẩu, lần giao dịch này thật là nhẹ nhàng thành công.

Ngay khi Trần Mặc ôm lấy Diệp Dung hạ xuống bờ cát, Thiên Cẩu cũng đã bắt được mảnh ngọc. Sau vài giây ngạc nhiên, nó đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to nói:

- Tên ngu xuẩn, lại có thể vì một nữ nhân… Được rồi! Ngươi đã yêu nữ nhân này như vậy, thì cùng nàng ta xuống Địa Ngục đi!

Gầm lên một tiếng thật dài, Thiên Cẩu tựa hồ nhớ lại mấy lần no đòn lần trước, hai mắt không khỏi tỏa ra hào quang đỏ rực dữ tợn.

Ngay sau đó, hắn đột nhiên đem mảnh ngọc kia nuốt vào, hung tợn kêu gào:

- Đi chết đi! Dù ta không bằng các ngươi, nhưng giờ có thêm lực lượng từ mảnh ngọc này…

Thế nhưng đến đây tiếng rống của nó lại khựng lại trong cổ họng, bởi vì mặc cho nó thúc giục như thế nào thì năng lượng từ ngọc vỡ cũng không có phát huy ra.

Trên thực tế, cái loại cảm giác này tựa hồ rất quen, thật không giống như là ngọc thật, ngược lại giống hệt mảnh từ đầu nó đã nuốt vào…

Sai vài giây ngạc nhiên, Thiên Cẩu rốt cục phun mảnh ngọc ra, cẩn thận nhìn kỹ rồi đột nhiên rít gào giận dữ nói:

- Khốn khiếp! Đê tiện! Vô sỉ!

- Mắng tiếp đi! Nếu có thể bị mắng mà chết thì còn cần súng đạn làm gì?

Đối mặt với tràng nhục mạ chửi bới như thế, Trần Mặc vẫn giữ vẻ mặt cười hì hì, thậm chí còn mang theo vài phần tự đắc vô sỉ.

- Hơn nữa, mi chỉ nói là muốn ngọc vỡ, cũng không nói là loại ngọc nào, ta làm sao biết mi muốn hàng thật hay hàng fake?

Đây quả thực là cưỡng từ đoạt lý, Thiên Cẩu đã muốn phẫn nộ đến run rẩy. Nhưng mà trong ánh mắt như phóng ra lửa của nó, Trần Mặc vẫn thản nhiên nói tiếp:

- May mà bên cạnh ca còn mang theo một mảnh fake lấy từ đồng bọn của mi. Nếu mi đã muốn nó như vậy, ca cũng chỉ đành… không cần cảm ơn đâu!

- Khốn khiếp! Ngươi đi chết đi!

Thiên Cẩu hung hăng gào thét, thân hình càng thêm bành trướng, tựa hồ tùy thời sẽ nhào lên xé nát Trần Mặc.

Chính là ngay sau đó, nó đột nhiên ngừng lại một chút rồi cúi gập người lại, tựa hồ như đánh mất toàn bộ lực lượng.

Cố nén khuôn mặt vặn vẹo, nó ôm chặt lấy bụng của mình, suy yếu quát:

- Tại sao? Tại sao lại thế này?

- Vì sao lại không thể như vậy?

Trần Mặc như cũ cười hì hì nhìn nó, thản nhiên nói:

- Ta vẫn luôn nói, đừng có ăn uống bậy bạ… Thế nhưng đám yêu quái các ngươi lại không bao giờ chịu nghe! Thế nào, có phải cảm thấy bụng rất đau không? Thật đáng tiếc, vốn đây là ta chuẩn bị cho Sakuraba.

Trên thực tế, cũng đúng như Trần Mặc nói, đây vốn là chuẩn bị cho Sakuraba.

Theo tình huống dĩ vãng mà xem, những quái vật này sau khi có được ngọc vỡ, đều sẽ không chút do dự đem nuốt vào, sau đó dung hợp để có được năng lượng.

Cho nên, khi Trần Mặc đang tính cách làm thế nào để đối phó Sakuraba thì hắn đột nhiên nghĩ ra một phương pháp rất hữu hiệu, đó chính là bôi thuốc độc lên ngọc vỡ…

- Đương nhiên, thuốc độc thông thường sẽ không có hiệu quả!

Lắc mình nhảy ra, Oa Oa dương dương tự đắc nói.

- Ca tìm mấy tiệm bán thuốc trừ sâu… À không, chỉ là mượn thành phần là thuốc trừ sâu rồi chế tạo lại cái gọi là không hương không sắc. Thế nào, giờ chú có phải đang thấy đau không?

Sau những lời này hiển nhiên là đến lượt Thiên Cẩu trả lời, chẳng qua nó đã sớm mồ hôi rơi như mưa, làm sao còn sức mà đáp.

Cố nén cơn đau quặn thắt trong bụng, đột nhiên bi phẫn ngửa mặt lên trời rít gào, thân thể khổng lồ lần thứ hai bành trướng.

Tiếng thét chói tai vang vọng mãi trong không khí, hình thể khổng-khổng lồ kia đã đánh tới, tựa hồ muốn đập nát kẻ đã hạ độc nó thành tro tàn!

Mà lúc này đây, Oa Oa đang đắc chí vẫn còn không quên tự PR cho chính mình.

- Thuốc trừ sâu hiệu Oa Oa, chính là thứ bạn cần khi giết người diệt khẩu! Không màu, không mùi, không vị, cam kết ship tận nơi, nơi như không hài lòng… Đệch! Ca còn chưa nói xong, chú đã gấp thế làm gì?

Không cùng nó nói nhảm, Thiên Cẩu đang cơn giận điên cuồng đã dựa vào ý trí mà vung lợi trởi đập đến gần sát trong gang tấc.

Mà nhìn lợi trảo sắp chạm đến, Trần Mặc lại vẫn chỉ bình thản nhún nhún vai, sau đó bày ra tư thế ném bóng chày tiêu chuẩn, vung tay dùng sức ném một cái!

Trong tiếng rít, Nặc Nặc mang theo hư ảnh bay qua mấy chục mét, nện trúng vào cái mũi con Thiên Cẩu.

Trên thực tế, một kích này uy lực cũng không bao nhiêu lớn, thế nhưng với con Thiên Cẩu đang trúng kịch độc thì chẳng khác nào cú ‘head shot’ khiến nó đánh mất sức chống cự cuối cùng, kêu lên một tiếng đau đớn rồi chậm rãi ngã xuống.

Mà trong lúc con Thiên Cẩu biểu tình chết không nhắm mắt ngã xuống, Nặc Nặc cũng học Oa Oa làm một bài tự quảng cáo:

- Điện thoại di động hãng Oa Oa, chính là máy bay chiến đấu lốt điện thoại! Ầu deeeee!

- Nín! Tụi mày ăn phải củ ráy hay sao mà lắm mồm thế hả?

Trần Mặc tức giận trừng mắt nhìn chúng nó một cái, ômg ngang lấy Diệp Dung đang hôn mê rồi đặt nàng lên xích lô ngồi cùng với Gia Địch.

Tiến lên vài bước đá đá con Thiên Cẩu đã lạnh như băng, hắn mơ hồ cảm thấy mình bỏ sót chuyện gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn chưa ra.

Chẳng lẽ vì trận này kết thúc quá dễ dàng sao? Con Thiên Cẩu này bất kể trí tuệ hay thực lực đều không thể tính là mạnh mẽ, chẳng lẽ Nguyên Thông chỉ an bài một con cờ như thế ở Nhật Bản sao?

- Lão đại, chúng ta đi chưa?

Đám Oa Oa không có tâm tình ở mãi nơi này hóng gió, thấy thế nhịn không được than thở nói.

Trần Mặc vỗ vỗ hai tay đứng dậy, rồi lại nhịn không được nhìn nhìn thi thể Thiên Cẩu.

Trong một thoáng vừa rồi, hắn như là thấy thi thể kia khẽ động một cái, thế nhưng chỉ là khẽ nhúc nhích rồi lại thôi, có lẽ là do gió mạnh.

- Sao vẫn cảm thấy quá dễ dàng nhỉ!

Như có suy nghĩ gì thở dài, Trần Mặc mang theo cảm giác lo âu mà chậm rãi xoay người rời đi.

Chính là trong chớp mắt này, khi hắn nghe thấy cuồng phong từ đằng sau lưng gào thét mà tới thì lập tức theo bản năng nhảy tránh người qua một bên.

Cơ hồ đồng thời, mấy tiếng kinh hô của tụi Oa Oa đã vang lên:

- Lão đại! Cẩn thận! Tên kia sống lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.