Ngôi miếu Quan Đế ở Nam thành này cũng không lớn, mà không gian trên xà nhà của miếu tất nhiên lại càng chật chội.
Chẳng qua với người đang đợi hóng hớt đến háo hức như Trần Mặc thì nhịn một chút đợi được ăn ngon cũng không có vấn đề.
Phải biết rằng, không phải ai cũng có thể chứng kiến hội nghị của xã hội đen, huống chi tình cảnh huyên náo thế này dường như lúc nào cũng có thể phát sinh đánh giết.
- Đánh nhau rồi, sắp đánh nhau rồi!
Thực hưng phấn thấp giọng hét, Trần Mặc hận không thể ném một que diêm xuống làm nổ tung cái hiện trường đặc mùi thuốc súng này.
Theo tin tức nghe lỏm được nãy giờ, đây là hội nghị của Võ Nghĩa Đường ở Nam thành. Bang phái hắc đạo này từ trước đến nay sùng bái nghĩa khia của Quan Đế, nhưng hiện giờ bởi vì bang chủ tiền nhiệm sắp qua đời nên có xu thế tan rã.
Bên trong, lấy Thường Kim Nha làm đại biểu, lão đại các đường khẩu cũng bắt đầu nhảy ra tranh chỗ. Còn bên ngoài, Đông Tinh bang từ trước đến nay luôn không hợp với Võ Nghĩa Đường cũng nhân cơ hội khuếch trương, mượn sức chèn ép thu mua địa bàn.
Loạn trong giặc ngoài, chúng nhân lại tranh chấp không ngớt… Cuối cùng là Thường Kim Nha đề nghị mọi người tập trung tổ chức đại hội đại biểu lần thứ 16 để bàn bạc.
Mà sở dĩ lựa chọn nơi này, bởi vì Võ Nghĩa Đường lấy Quan Đế gia làm tổ sư… Trên thực tế, có xã hội đen nào không bái Quan Công?
- Quan Công sao!
Nghĩ đến đây, Trần Mặc không khỏi hơi hơi quay đầu, nhìn pho tượng Quan Đế trên bệ thờ.
Đón ánh mắt của hắn, pho tượng Quan Đế đột nhiên len lén gật đầu, sau đó nhanh đã khôi phục thần thái uy nghiêm.
- Quá pờ rồ, không hổ là gã cuồng tạo dáng!
Trần Mặc bội phục dựng thẳng ngón cái, thầm bội phục Quan Tam thay thế tượng Quan Đế đã được hai giờ rồi mà vẫn chưa từng nhúc nhích.
Lại càng hiếm có là không biết gã này dùng phương pháp gì mà khi trở về hình thái tượng điêu khắc gỗ, nhìn qua cùng pho tượng Quan Đế hoàn toàn giống nhau…
- Không biết hắn có cần đi nhà xí không nhỉ?
Thì thào tự lẩm bẩm, Trần Mặc ngẩn ra, lại đột nhiên cảm giác mình cũng mót lắm rồi.
Nhưng mà giờ lại không có cách nào đi ra ngoài! Bên dưới không khí càng lúc càng nóng, tựa như đang tranh đoạt Ỷ Thiên Kiếm với Đồ Long Đao.
Tuy rằng đều bái Quan Công tôn trọng nghĩa khí, có điều hiện lợi ích che mắt, đám lão đại hắc đạo này cũng bất chấp, ào ào chèn ép đối phương đồng thời nhân cơ hội kiếm phiếu bầu cho chính mình.
Thường Kim Nha đủ âm hiểm, nỗ lực hắt bát nước bẩn lên người Đao Ba Lưu, khăng khăng kẻ này nhận tiền của Đông Tinh bang, là “Đường gian” của Võ Nghĩa Đường. (Kẻ phản bội, như Hán gian, Việt gian…)
- Con mẹ nó!
Bị chỉ trích đến phát hỏa, Đao Ba Lưu dứt khoát vỗ ngực nói:
- Lão tử cây ngay không sợ chết đứng! Có muốn lão tử thề trước Quan Đế gia không?
"Thề thốt mà có ích thì còn cần cảnh sát làm gì?" - Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thật không biết trả lời như thế nào.
Quả thật, thề với Quan Đế gia là lời thề cao nhất của xã hội đen, nhưng thời đại bây giờ thề thốt còn đáng giá sao?
Nói khó nghe một chút, coi như là làm việc trái với lương tâm, chẳng lẽ Quan Đế gia có thể giơ đao chém xuống chắc?
- Vậy thì thề đi!
Nhưng ngay lúc này, một gã mập lại đột nhiên mở miệng, chậm rãi phun mấy vòng khói thuốc:
- Nói không chừng lại thật sự linh nghiệm!
- Có ý gì?
Đang muốn thắp nhang thề thốt, Đao Ba Lưu ngẩn ra, không khỏi quay đầu trông lại.
- Không có ý gì, ta chỉ là tin một chút về thần linh mà thôi!
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, gã mập xoa xoa gương mặt béo phì, cười nói:
- Các vị có thể hỏi lão Thường, hắn chỉ là đi buôn lậu ít cổ vật, kết quả là cởi truồng chạy suốt cả đêm!
- Cút! Cái gì là cởi truồng chạy?
Đột nhiên bị nhắc tới làm ví dụ minh họa, Thường Kim Nha không khỏi mặt đỏ bừng, nhưng vẫn là mạnh mẽ chống đỡ nói:
- Đó là ta ủng hộ Olympic Bắc Kinh, ủng hộ bảo vệ môi trường!
- Thật sự?
Mọi người thực quỷ dị đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ vậy tại sao ngày hôm sau ngươi vội vàng tìm mấy trăm hòa thượng vây kín cả ba tầng trong ba tầng ngoài nhà của mình?
- Con mẹ nó! Ta nâng cấp địa bàn, chiêu mộ tăng binh, được chưa?
Thường Kim Nha gấp đến độ dùng luôn của thuật ngữ game, có điều nhớ lại cảnh cởi truồng chạy suốt đêm hôm đó, cho dù hắn giả bộ như thế nào, trên mặt cũng không tránh khỏi méo mó.
Mà chứng kiến diễn cảm quỷ dị của hắn, chúng nhân cười nhạo càng nhiều, nhưng cũng không tự chủ được rùng mình một cái, đồng loạt nhìn về Đao Ba Lưu đang đứng trước bức tượng Quan Đế gia.
- Nhìn cái gì vậy!
Đao Ba Lưu hiển nhiên hơi run, nhưng vẫn là mạnh mẽ chống chế nói:
- Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa! Lão Lưu ta ngồi ngay ngắn, đi đường thẳng, có gì phải sợ?
Vỗ vỗ ngực như để lấy thêm can đảm, hắn cũng không nói tiếp, hướng Quan Đế gia cung kính mà vái, hơn nữa còn là liên tục chín vái.
Trần Mặc trên xà nhà thầm nghĩ Quan Tam lần này đại phát rồi, lại có thể lừa người hướng hắn phục lạy, hơn nữa còn không cần cho tiền lì xì.
Cùng lúc đó, Đao Ba Lưu cũng đã đem hương (nhang) cắm vào bát hương, lại duỗi thẳng tay thề với trời:
- Quan Đế gia trên cao! Tín đồ Đao Ba Lưu, luôn luôn một lòng trung thành tận tâm với bản bang, nếu như có nói sai xin mặc cho ngũ lôi oanh đỉnh, thiên đao vạn quả, dù là bắt con phải cưới Phù Dung tỷ cũng tuân theo!
(Phù Dung tỷ: đã chú thích, nhắc đến rất nhiều, đại khái là một cá sấu cấp đại Boss )
- Đệch, lời thề thật độc!
Chúng nhân nghe được trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ lão Lưu thật đúng là dám thề.
Trần Mặc trên xà nhà nghe được cũng chỉ biết lắc đầu, có điều không đợi hắn cảm khái, lại đột nhiên nghe được Bản Bản chần chờ nói:
- Lão đại, anh xem chỗ kia…
- Gì?
Trần Mặc ngẩn ra, theo ánh mắt Bản Bản nhìn tới.
Gần như đồng thời, một âm thanh rất nhỏ truyền đến, chính giữa cái xà nhà chậm rãi xuất hiện một vết nứt, sau đó ngày càng lan ra dài hơn.
Bản Bản thật cẩn thận lui về phía sau vài bước, do dự nói:
- Lão đại, chúng ta có nên đổi chỗ…
"Rầm!"
Lời còn chưa dứt, xà nhà đã gãy lìa. Trần Mặc căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể theo phản xạ tóm lấy Bản Bản.
Chỉ nghe uỳnh một cái, hắn cả thời gian kêu cứu cũng không có, đã ngã chổng vó lên giữa bàn họp.
Tiếng kinh hô chợt vang lên, mà trong chớp mắt, hơn mười khẩu súng lục đã đồng thời rút ra, chỉnh tề chỉ lên đầu hắn:
- Cấm nhúc nhích! Mày là ai?
- Đàn ông!
Nói ra đáp án không thể chuẩn hơn, Trần Mặc thật cẩn thận giơ hai tay lên, cố nghiêng đầu tránh bớt mấy họng súng lạnh như băng.
- Nói nhảm!
Thường Kim Nha ngẩn ra, đột nhiên giận dữ nói:
- Lão tử muốn hỏi mày đang làm gì?
- Cái này sao...
Nhìn mấy chục gương mặt dữ tợn vây quanh, Trần Mặc cũng bị đứng hình mất vài giây. Sau đó, hắn đột nhiên giơ lên laptop, thần tình thuần khiết nói:
- Là thế này, tôi bán AV!
- Bán cái gì?
Thường Kim Nha lại đờ, không tự chủ được móc móc cái lỗ tai.
- Bán phim người lớn!
Trần Mặc đón ánh mắt quỷ dị của hắn, thành thật mở ra laptop:
- Nói thì dài dòng, bởi vì kính ngưỡng uy danh các vị lão đại đã lâu, cho nên tôi mới liều chết lẻn vào miếu Quan Đế!
- Saxx!!!
Mấy chục đại ca xã hội đen nhất thời câm nín, thầm nghĩ người này liều chết tới làm gì, muốn kí tên sao?
- Khoan đã!
Đúng lúc này, Thường Kim Nha lại đột nhiên xoa xoa trán, như có suy nghĩ gì than thở nói:
- Lạ thật, sao tao thấy mày rất quen?
- Quen? Đương nhiên quen!
Trần Mặc liên tục gật đầu, không chút do dự hồi đáp:
- Nói thật, tôi cảm thấy nhìn ngài cũng rất quen mắt… A, xem ngài anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong như thế, có phải chính là Nhất Thụ Lê Hoa Áp Hải Đường trong truyền thuyết, Thường Kim Nha Thường đại thiếu?
(Nhất thụ lê hoa áp hải đường: hoa lê một nhánh đè lên hoa hải đường, người Trung Quốc dùng câu này ý chỉ trai già tìm gái trẻ, già chơi trống bỏi)
- Thật sao? Tao thật sự có cái ngoại hiệu ấy sao?
Được vỗ mông đúng chỗ, Thường Kim Nha cười đến ngay cả răng sâu cũng lộ rõ:
- Hóa ra tao có tên như thế… Đệch! Thiếu chút nữa bị mày đánh lạc hướng, mau lấy laptop ra!
Ý thức được suýt thì mật ngọt dính chết ruồi, Thường lão đại rốt cục khôi phục lại, lập tức hung tợn túm lấy laptop, tiện tay mở ra kiểm tra:
- Bán phim AV? Tao nhìn mày có cái gì nào… A!
Vài giây sau, bao gồm cả hắn, cả đám đồng loạt "A" một tiếng, đột nhiên đầy mặt sùng bái nhìn phía Trần Mặc…
Thần đây rồi! Có thể sưu tầm phim chủng loại số lượng đến mức này, hoàn toàn đủ để xưng vương.
- Mày… Mày bán hết chỗ này hả?
Sợ run hồi lâu, Thường Kim Nha rốt cục nuốt nuốt nước miếng, hạ giọng nói:
- Bán thế nào đây? Tao không cần ghi đĩa, tao đưa địa chỉ QQ cho mày, mày trực tiếp gửi vào đó!
- Hả? Ngài cũng thích xem?
Trần Mặc tròn mắt, thàm nghĩ nghĩ xã hội đen không phải là ăn sung mặc sướng, muốn phụ nữ loại nào thì kiếm loại đó sao?
Hiểu được nét nghi hoặc của hắn, Thường Kim Nha không khỏi ửng đỏ nét mặt già nua, lúng túng nói:
- Xem phim cảm giác rất khác, nếu không làm sao lại có gã khi đã kết hôn rồi vẫn còn… (QWERTY )
- Con mẹ nó, nín!
Mắt thấy đề tài lệch khỏi quỹ đạo nghiêm trọng, Đao Ba Lưu rốt cục nhịn không được xông lên, trực tiếp dí súng vào trán Trần Mặc:
- Thằng nhóc, tao không có dễ lừa như lão Thường đâu! Bán AV… Lão tử thường xuyên tới hội chợ điện tử, nhưng sao chưa từng gặp mày bán ở đó?
- Ô? Lưu lão đại cũng đi hội chợ đó hả
Trần Mặc cười cười nhìn Đao Ba Lưu, như có suy nghĩ gì hỏi.
Hơn chục đường chủ hắc đạo đối mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng gật đầu, lộ ra biểu tình tỉnh ngộ.
Đao Ba Lưu đỏ hồng mặt, thẹn quá hoá giận quát:
- Nhìn cái gì vậy, lão tử đi mua đĩa game, được chưa?
Được, sao lại không được? Mọi người đưa mắt nhìn nhau không nói lời nào, nhưng nụ cười trên mặt lại thêm rõ ràng.
Vào lúc này, Thường Kim Nha lại đột nhiên vỗ vỗ cái trán, như nhớ ra cái gì nhìn phía Trần Mặc:
- Đợi chút, tao nhớ rồi… Nghe nói một thời gian trước có kẻ đã thống nhất hội chợ này, kiến đám buôn bán AV thất nghiệp tập thể!
- A? Tao cũng nghe nói, chẳng lẽ chính là mày?
Lời vừa nói ra, rất nhiều đại ca đều biểu lộ đầy mặt hưng phấn triển khai đại thảo luận.
Vài giây sau, đề tài liền từ ai chinh phục giới bán phim AV nhanh chóng chuyển hóa thành Idol nào đang hot nhất, phim có nội dung hay là không che thì hay hơn…
Mà nghe đến một loạt cái tên Sora Aoi, Maria Ozawa… Trần Mặc thậm chí hoài nghi mình đi chỗ…
Thời khắc mấu chốt, vẫn là tên mập kia còn thanh tỉnh, đột nhiên vỗ bàn cái rầm:
- Đủ rồi! Trước tiên mang hắn ra ngoài đã!
Những lời này, cuối cùng nhắc nhở một đám hắc đạo đường chủ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khỏi xấu hổ ho nhẹ vài tiếng, phất tay phân phó cấp dưới nghe theo.
Mấy gã đàn em to lớn đã vươn tay muốn đoạt Bản Bản trong tay Trần Mặc, không biết là vì kiểm tra vũ khí, hay là nhân cơ hội thưởng thức nghệ thuật nhân sinh của Nhật…
- Khoan! Thứ này là bảo vật tổ truyền của tôi mà!
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, nắm chặt Bản Bản trong tay, tránh né sự cướp đoạt của đối phương.
Chính là giờ khắc này, một giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm đột nhiên vang lên bên tai hắn:
- Nâng tay trái lên! Lập tức!
- Là sao?
Trần Mặc ngẩn ra, bất chấp tự hỏi thanh âm này phát ra từ nơi, làm theo theo bản năng.
Trong phút chốc, hắn chỉ cảm thấy Bản Bản trong tay đột nhiên chấn động, một luồng lực thật lớn đập thẳng vào trước ngực hắn, khiến cả người hắn bắn ra ngoài!