Ngày kế tiếp, Mộc Lan đã rời giường luyện võ từ rất sớm.
Luyện sau nửa canh giờ, tắm rửa thay quần áo.
- Tiểu Băng, ta có một bộ váy vải màu xanh lam, muội có thấy không? - Mộc Lan hỏi.
Mộc Lan không chỉ mặc tơ lụa, có đôi khi cũng mặc váy vải bông, bởi vì nàng là trưởng nữ của phủ Bá tước, mỗi năm khi cày vụ xuân hay thu hoạch vụ thu nàng đều tham gia tượng trưng, lúc đó thích hợp mặc váy vải bông.
- Không có sao ạ. - Tiểu Băng đáp:
- Trước đó vài ngày muội đã giặt sạch, sau đó gấp lại, tiểu thư không thấy à?
- Đúng vậy. - Mộc Lan nói:
- Thật lạ lùng, rõ ràng đặt ở bên trong tủ nhưng không thấy.
Ngay sau đó, gương mặt tuyệt mỹ Mộc Lan bỗng nhiên đỏ lên, chu môi một cái.
Tiểu Băng nói:
- Tiểu thư, bằng không em hỏi khắp sân viện, tìm khắp nơi xem sao?
- Đừng. - Mộc Lan vội vàng nói:
- Có thể ta tiện tay đặt ở bên trong quân doanh.
...
Sáng sớm sau khi ăn xong điểm tâm!
Thẩm Lãng đi tới trước mặt Mộc Lan, nói giọng dịu dàng chân thành tha thiết:
- Nương tử à, nàng liên tục bôn ba bên ngoài hai ngày hai đêm, chắc chắn mệt muốn chết rồi phải không.
- Ừ. - Mộc Lan đáp.
Tiếp đó nàng hơi do dự, có mấy lời có nên nói hay không.
Nói thí dụ như, phu quân à, xin chàng đừng nên làm dơ váy áo và nội y các loại của thiếp nha.
Dù cho dơ cũng không quan trọng, nhớ kỹ phải giặt sạch trả lại chỗ cũ, thiếp còn muốn mặc.
Còn có mấy câu kiểu đại loại là, phu quân nên xem thân thể làm trọng.
Nhưng mà, nàng phát hiện mình nói một câu cũng không được, cuối cùng không phải ai cũng có da mặt dày đến nỗi đao thương đâm không thủng như phu quân mình được.
Thế là, nàng lựa chọn tiếp tục đọc sách.
Đương nhiên, chuyện này nàng đã hiểu lầm Thẩm Lãng.
Hắn cuỗm váy của Mộc Lan, không phải làm loại chuyện tình gì biến thái không thể cho ai biết.
Mà để làm loại chuyện càng thêm không thể cho ai biết hết thì đúng hơn.
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, xương sống thắt lưng nàng có mỏi không, cổ có đau không, vi phu đau lòng đến chết mất, bằng không, ta sẽ massage xoa bóp để cho gân cốt nương tử thoải mái được không.
Mộc Lan nói:
- Phu quân còn có thể làm những thứ này?
- Đương nhiên, vi phu biết nhiều thứ lắm. - Thẩm Lãng hồ hởi đáp lời.
Mộc Lan nói:
- Vậy làm phiền phu quân.
Mộc Lan ngồi thẳng thân thể mềm mại, tức khắc cái cổ vươn lên như thiên nga vậy, độ cong vòng mông như một bậc thầy hội họa vẽ ra vậy, vừa gợi cảm mà lại mê người.
Vóc dáng này quả thực để cho người ta say mê như điếu đổ.
Nhưng mà, hô hấp của Thẩm Lãng chỉ hỗn loạn ba giây đồng hồ.
Sắc tức thị không, sắc tức thị không.
Có chính sự, có chính sự.
Đến khi trong lòng Thẩm Lãng bình ổn, tay phải đặt ở trên cổ Mộc Lan, hơi dùng lực một chút.
- Ư...
Mộc Lan phát ra tiếng rên vô cùng thoải mái.
Thực sự... Thật thoải mái a.
Trong nháy mắt, thân thể mềm mại của nàng thật sự có loại cảm giác phát run.
Không có biện pháp, thủ pháp Thẩm Lãng đúng là rất chuyên nghiệp.
Mặc dù có thể thua kém tay bác sĩ Lăng Nhiên phòng kế bên, nhưng mọi người đều là bác sĩ, tay nghề cũng không chênh lệch nhau quá nhiều.
Thẩm Lãng tìm đến mỗi một chỗ huyệt vị đều vô cùng tinh chuẩn.
Độ mạnh yếu cũng tuyệt đối hoàn mỹ.
Cho nên, Mộc Lan cảm nhận được cảm giác vô cùng phê, giống như mỗi một sợi gân mạch đều được kéo ra thả lỏng.
Đây thật sự là hưởng thụ tuyệt hảo.
- Nương tử, nàng thiệt săn chắc nha! - Thẩm Lãng nói.
Mộc Lan nhắm đôi mắt đẹp:
- Phu quân, mặc dù thiếp nghe không hiểu, nhưng thiếp biết chàng đang giở giọng lưu manh.
- Không có, không có, ta nói là da thịt nàng rất săn chắc thôi mà. - Thẩm Lãng phân bua.
Mộc Lan không khỏi kẹp chặt hai chân, lưu manh không giải thích cũng được, một lời phân bua này thôi thì nàng cũng đủ hiểu.
- Phu quân, nếu chàng lại cất giọng lưu manh thì thiếp sẽ tìm chàng rèn luyện thân thể đấy. - Mộc Lan thản nhiên uy hiếp.
Kỹ thuật viên Thẩm vội vàng ngậm miệng không nói, tiếp tục dụng tâm phục vụ, đỡ phải vui quá hóa buồn.
Dưới sự chuyên chú phục vụ của hắn, Mộc Lan cảm giác được một đợt sảng khoái, đưa người ta vào cảm giác buồn ngủ, rồi lại hoàn toàn không muốn ngủ.
- Nương tử a, sau đó nàng không nên làm lụng vất vả thế này hay không? Vi phu thật sự đau lòng lắm lắm. - Thẩm Lãng nồng nhiệt nói.
Hắn vừa nói, vừa vô cùng nghiêm túc xoa bóp massage, thái độ tập trung tràn trề thân thiết.
Mộc Lan sinh lòng cảm động, nhưng lập tức tỉnh ngộ, nàng nói:
- Phu quân, chàng có chuyện gì muốn nhờ ta phải không.
- Không có, không có... - Thẩm Lãng nói:
- Vi phu là người như vậy à? Phục vụ nương tử của mình, yêu thương nương tử của mình còn cần lý do à?
Mộc Lan nói:
- Thật không có chuyện gì xin thiếp sao?
Thẩm Lãng nói:
- Cũng là... Có một chuyện nhỏ, chuyện rất nhỏ, rất nhỏ.
Mộc Lan nói:
- Phu quân hãy nói đi, nếu được thì thiếp nhất định giúp, còn không thì cũng không có cách nào đâu.
Tiếp tục, nàng nói:
- Ví dụ, nếu phu quân muốn nhờ thiếp tìm phụ thân giải lệnh cấm túc thì thiếp cũng không có cách nào, hôm qua thiếp vừa về phủ, phụ thân đã tìm thiếp nói chuyện, tuyệt đối không cho chàng ra ngoài để khỏi gặp nguy hiểm.
- Á...
Tay Thẩm Lãng dừng lại.
- Nương tử, nàng hãy đọc sách đi nhé, vi phu còn có chút chuyện phải bận rộn, vậy tạm biệt nàng!
Tiếp đó, hắn xoa bóp đến một nửa đã chạy đi một nước.
Mộc Lan không nói gì!
Người chồng này của nàng cũng có phần quá thực tế, người ta không làm việc cho chàng, chàng liền trở mặt ngay.
Rõ ràng đáng ghét, đem người treo ở giữa không trung rồi lại chạy trốn.
...
Thẩm Lãng lại xuất hiện ở phía sau nhạc mẫu đại nhân.
Thủ pháp xoa bóp massage của hắn càng thêm thành thạo.
Nhạc mẫu đại nhân đang vô cùng tận hưởng, thoải mái đến độ cả lông tơ cũng dựng lên.
Không chỉ có như thế, trên mặt của bà còn mang một tấm mặt nạ dưỡng da do Thẩm Lãng tự chế.
- Nhạc mẫu đại nhân, mask phải đắp hàng ngày, mỗi lần không nên quá một khắc (15 phút).
- Làn da của nữ nhân, quan trọng nhất là cấp ẩm, chống nắng.
- Mặc dù ngài đã rất trẻ, nhưng con có trách nhiệm để cho ngài mười năm, hai mươi năm sau vẫn giống như ngày hôm nay.
- Cuối cùng con làm ra được mười tấm mặt nạ, sáu cái cho ngài.
Nhạc mẫu bèn hỏi:
- Vậy bốn tấm còn lại cho Mộc Lan hả?
- Không phải, cho con dùng. - Thẩm Lãng nói, đàn ông càng đẹp trai lại càng cần phải chăm sóc.
Á!
Ngay lúc này, dù cho có tài trí thông minh như nhạc mẫu đại nhân cũng không biết tiếp nhận lời này thế nào.
Thẩm Lãng vừa ra sức xoa bóp, vừa chân thành vô cùng khích lệ nhạc mẫu đại nhân trẻ tuổi xinh đẹp.
- Bây giờ ngài giống như là chị của Mộc Lan, mười năm sau đó chưa chắc.
Nhạc mẫu đại nhân nói:
- A, chẳng lẽ ta mười năm sau sẽ già nhanh hơn à?
- Không phải, nói không chừng ngài đến lúc đó sẽ giống như em gái của nàng. - Thẩm Lãng nói:
- Có một từ ngữ gọi là phản sinh trưởng, mặc dù là kỳ tích, nhưng cũng chưa chắc không thể phát sinh.
Trọn một khắc đồng hồ sau.
Thẩm Lãng xoa bóp hoàn tất, bèn hỏi:
- Nhạc mẫu đại nhân, cảm giác thế nào?
- Thật thoải mái, toàn bộ gân cốt đều thư giãn, trong mấy đứa con của ta, chỉ có con là hiểu ta nhất. - Nhạc mẫu đại nhân nói:
- Mộc Lan cũng được, nhưng Mộc Thông chỉ cần liếc mắt ta đã cảm thấy phiền rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Lần đầu tiên nhìn thấy nhạc mẫu đại nhân, cũng hiểu ra đặc biệt có duyên phận, thật sự giống như nhìn thấy mẹ ruột vậy.
Nhạc mẫu nói:
- Con cưới Mộc Lan, thế ta không phải là mẹ con sao?
Thẩm Lãng lập tức kêu lên:
- Mẹ!
- Bé ngoan... - Nhạc mẫu đại nhân nói:
- Lãng nhi, vậy con có chuyện gì muốn tìm mẹ vậy.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc mẫu đại nhân rõ ràng mắt sáng như đuốc.
Nhạc mẫu đại nhân như đi guốc trong bụng thằng con rể:
- Nói đi.
Thẩm Lãng nói:
- Con muốn xin nhạc phụ đại nhân giải trừ lệnh cấm túc của con vì con có chuyện muốn đi ra ngoài.
Biểu cảm nhạc mẫu đại nhân trở nên nghiêm túc:
- Lãng nhi, thực sự không thể không ra ngoài sao con? Nhạc phụ con vì an toàn của con mới cấm túc mà.
Thẩm Lãng nói nghiêm túc:
- Đúng vậy, nhất định không thể không ra ngoài.
Nhạc mẫu đại nhân suy nghĩ một hồi lâu rồi nói:
- Được rồi, ta sẽ đi nói với nhạc phụ con.
Một khắc đồng hồ sau đó.
Lệnh cấm túc của Thẩm Lãng đã được giải.
Cho nên a, không có chuyện gì không làm được ở cái thế giới này, vấn đề là có tìm đúng người hay không mà thôi.
Hôm nay toàn bộ vòng tuần hoàn của phủ Bá Tước đã trở nên quen thuộc.
Thẩm Lãng nghe Mộc Lan, Mộc Lan nghe Bá Tước đại nhân, Bá Tước đại nhân nghe phu nhân, phu nhân nghe Thẩm Lãng.
Nhìn xem, một cái vòng tròn hoàn mỹ luôn.
Cái gì? Ngươi hỏi Kim Mộc Thông ở vị trí nào?
Xin lỗi, chu kỳ sinh thái cao cấp như vậy làm sao có chỗ cho một tên béo ở lì trong nhà được.
Có một câu nói nổi tiếng lưu truyền thật lâu?
Ăn cơm đi ngủ đánh Đậu Đậu! (*)
(*) Có một nhà khoa học đến Nam Cực gặp một bầy chim cánh cụt. Ông ta hỏi một con trong đó “Mỗi ngày mày làm gì vậy?”, chim cánh cụt trả lời là “Ăn, ngủ, đánh Dodo (Đậu Đậu)“. Sau đó, ông ta hỏi những con chim cánh cụt khác, con nào cũng trả lời ăn cơm, đi ngủ, đánh Dodo. Cuối cùng ông gặp một chú chim cánh cụt đáng yêu và cũng hỏi câu đấy. Chú chim cánh cụt nọ đáp “Ăn, ngủ“. Nhà khoa học sửng sốt mới hỏi “Sao mày không đánh Dodo vậy?“. Lúc đó chú chim nọ nổi cáu: “Mẹ kiếp, bởi vì tao là Dodo“. Sau này, vào năm 2013, trong chương trình Bố ơi mình đi đâu thế, lúc Điền Lượng đưa con gái mình – tức bé Điền Vũ Chanh Cindy – đến Trùng Khánh ngủ đã buông ra câu nói này với ngữ điệu rất buồn cười khiến câu nói trên gây sốt, thậm chí còn xuất hiện series hoạt hình cùng tên Eat, Sleep, Pummel Dodo phát trên Tencent.
Đó mới là vị trí của tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông.
...
Bên trong phủ thành chủ Huyền Vũ.
Tên tâm phúc của Liễu Vô Nham vọt vào bên trong thư phòng thật nhanh.
- Chủ nhân, Tổng đốc đại nhân sứ giả đã ra khỏi thành Nộ Giang, tối hôm nay là có thể chạy tới phủ Bá Tước Huyền Vũ, Thái Thú đại nhân tự mình cùng đi.
Thành chủ Liễu Vô Nham tức khắc mừng rỡ.
Mọi việc đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió đông.
Hôm nay, gió đông này đã tới!
- Báo tin Điền Hoành, lập tức bắt tay vào chuẩn bị, đêm nay liền động thủ. - Liễu Vô Nham nói.
- Vâng! - Tâm phúc chạy vội ra.
Liễu Vô Nham thản nhiên nói:
- Thẩm Lãng, ta cho tới bây giờ cũng không ghim ngươi, mục tiêu của ta là phủ Bá Tước Huyền Vũ. Thế nhưng ngươi xông đến trước mặt làm gì để lần này dĩ nhiên là biến thành bia đỡ đạn.
- Bá Tước Huyền Vũ, ta cũng muốn chống mắt nhìn xem, ngươi làm sao vượt qua cửa ải này?
...
Trước khi rời khỏi phủ Bá Tước, Thẩm Lãng tìm được Kim Hối, hỏi mấy vấn đề.
Tiếp đó, hắn liền lén đi ra.
Sau khi ra khỏi phủ Bá Tước, Thẩm Lãng vẫn chưa thèm về nhà.
Mà hắn đang ở trong một mảnh rừng cây rậm rạp.
- Ôi, làm người quan trọng nhất là cái gì? Khắc phục sự hổ thẹn của bản thân.
- Vì thắng Điền Hoành cùng thành chủ Liễu Vô Nham, nhất định phải hy sinh danh dự.
Thẩm Lãng tự nhắc đi nhắc lại an ủi mình.
Không phải chỉ là quần áo đàn bà thôi sao? Tư Mã Ý còn mặc được (*), lẽ nào Thẩm Lãng ta đây cũng mặc không được?
(*) Tư Mã Ý và Gia Cát Lượng dàn quân đánh nhau hơn 100 ngày, Gia Cát Lượng mấy lần khiêu chiến, Tư Mã Ý kiên trì không đánh. Gia Cát Lượng phái người gửi cho Tư Mã Ý chiếc váy phụ nữ. Tư Mã Ý cả giận viết thư hẹn giao chiến. Sau đó thì mọi người biết rồi đấy.
Vì giết Điền Hoành, cũng phải cố gắng vượt qua cái giá phải trả nhỏ nhoi này.
Có một số cấm kỵ, sẽ có ngày bị phá, có một cánh cổng thế giới mới, sẽ phải mở rộng hơn một chút.
Thẩm Lãng đổi sang bộ váy vải xanh của Mộc Lan, biến thành một crossdresser (*nữ trang đại lão: tức trai mặc đồ nữ) xinh đẹp yểu điệu.
Tiếp đó hắn đi đến mục tiêu.