Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 263: Chương 263: Chủ lực họ Tô toàn quân huỷ diệt! Ngũ xa phanh thây!




Tô Toàn thề với trời, cho tới bây giờ ông ta cũng không có bị hoảng sợ nhiều đến thế.

Cho dù ông ta nghe đến con trai Tô Lâm chết thảm, thành Trấn Viễn thất thủ kinh hãi cũng không đến một phần mười bây giờ.

Ngay lúc Thẩm Lãng xốc lên áo choàng, Tô Toàn gần như hồn phi phách tán.

Từ trong xương đến linh hồn, đều run rẩy.

Giống như có một cỗ khí lạnh, từ lòng bàn chân trào ngược lên đỉnh đầu.

Cả cơ thể giống như trong nháy mắt bị cứng cả người vậy, hoàn toàn không thể hoạt động.

Ông trời ơi!

Đến tột cùng xảy ra chuyện gì thế này?

Tại sao lại như thế?

Tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này vì sao còn chưa chết hả?

Hắn không phải là bị mấy vạn đại quân vua Khương bao vây à? Ban Nhược cùng Đầu đà Khổ Nan Đại Kiếp Tự không phải đã đuổi theo giết hắn à?

Chẳng những hắn không có chết, ngược lại mang theo mấy vạn đại quân trở về giết.

Khương quốc đại tướng Shubutai thì Tô Toàn là vô cùng rành, dù cho đốt thành tro cũng biết, còn có mấy dũng tướng Khương quốc dưới trướng ông ta, Tô Toàn cũng toàn bộ đều biết, không thể nào là giả mạo.

Vì sao bọn họ đều cùng theo Thẩm Lãng cùng một chỗ?

Còn có Arunana? Con bé không hẳn đã chết rồi à?

Vua Khương Arutai đâu?

Lẽ nào không phải là Arutai cùng Đầu đà Khổ Nan đều thất bại, Quân đội Khương quốc đã thuần phục Arunana đi?

Thiên thần sẽ không chơi đùa giỡn thế này chứ?

Trên thực tế, lúc đó họ Tô có một người sớm trốn chạy, đó chính là Tô Niễu, hơn nữa võ công của ả cũng khá.

Nhưng phi thường bi kịch, bởi vì vậy một trận tuyết lớn ập xuống nên chặn hết những con đường núi.

Ở trong núi tuyết mênh mông vô cùng dễ liền bị lạc hướng, ả cũng chỉ có thể theo đám hòa thượng của Đại Kiếp Tự bỏ chạy.

Đầu đà Khổ Nan võ công rất cao, dù cho không có đường, cũng có thể một đường leo xuống dưới.

Nhưng đại bộ phận tăng binh vẫn là phải dọn dẹp tuyết đóng phía trên đường đàng hoàng, khó khăn di chuyển về phía trước.

Mà Đại Ngốc bắt được Tô Kiếm Đình, sau đó hai người Vũ Liệt cùng Ưng Dương cũng không có dừng lại, vẫn không ngừng truy kích Tô Niễu, chăm chú giám thị ả.

Đến khi Thẩm Lãng dẫn đầu đại quân xuống núi, đám tăng binh này vẫn còn chưa hết đường núi.

Arunana trực tiếp dẫn đầu đại quân xung phong nhào đến, giết luôn toàn bộ mấy trăm tăng binh, Tô Niễu cũng trở thành tù nhân cấp thấp của Thẩm Lãng.

Cho nên cuộc chiến Đại Kiếp Cung, Khương quốc không ai chạy trốn, họ Tô cũng không ai chạy trốn.

Chỉ có Đầu đà Khổ Nan mang theo mười mấy cao thủ Đại Kiếp Tự chạy thoát, thế nhưng toàn bộ thế giới quan của ông ta đều bị lật đổ, muốn trước tiên trở về Đại Kiếp Tự bế quan trầm tư, nơi nào quản được gia tộc họ Tô chết sống? Lần trước lúc thành Trấn Viễn thất thủ, Đầu đà Khổ Nan cũng không có đúng lúc hồi bẩm Tô Nan, lúc này càng không đoái hoài gì.

Cho nên đối với tất cả những chuyện phát sinh trên Đại Kiếp Cung, gia tộc họ Tô không biết chút nào.

Thời điểm Thẩm Lãng dẫn một vạn đại quân xuống núi, vừa đặc biệt thuận lợi cũng đặc biệt gian nan.

Thuận lợi là bởi vì hắn sớm có chuẩn bị, dùng gỗ phế liệu trên Đại Kiếp Tự làm ra ván trượt tuyết.

Tuyết đóng ngập đường, muốn dựa vào nhân lực ở trong thời gian ngắn đào đường thông đạo là không thể nào, liền trực tiếp trượt tuyết xuống đi.

Nhưng tất cả mọi người đều chưa từng trướt tuyết, cho nên bị tông vào nhau tạo thành thương vong nhất định. Cộng thêm tuyết lở nên những thứ tuyết này nhấp nhô bất định nên xuống núi khó khăn vô cùng.

Thế nhưng bốn ngày sau đó, một vạn đại quân vẫn xuống núi hết.

Tiếp đó không dừng lại chút nào, mỗi người hai ngựa, tiến quân thần tốc, lao điên cuồng hướng quận thành Bạch Dạ.

Bởi vì có cờ hiệu Khương quốc, hơn nữa có mấy vị đại tướng Khương quốc, cho nên dọc theo đường đi chẳng những không bị bất luận ngăn trở gì, ngược lại còn thu không ít vàng cùng lương thảo một cách vi diệu.

...

Ước chừng một lúc lâu, chủ soái liên quân họ Tô Tô Toàn mới phản ứng kịp, tiếp đó hét lớn:

- Toàn quân tập kết bày trận, chuyển về phía sau, nghênh địch, nghênh địch!

Nhưng hơn một vạn người liên quân họ Tô, lúc này đang đang điên cuồng công thành, bừng bừng khí thế mà.

Ngươi để cho bọn họ ở trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành tập kết, tiếp đó bày trận nghênh địch?

Sao có thể làm được cái chuyện này?

Lại nói khu vực này đất bằng phẳng, không có bất kỳ phòng tuyến nao2, dù cho để cho ngươi tập kết bày trận thì làm được gì? Có thể chống đỡ được kỵ binh xung phong à?

Đơn giản là người si nói mộng.

- Giết, giết, giết...

- Grào, grào, grào...

Một vạn kỵ binh dưới trướng Thẩm Lãng cùng Arunana, tiến vào trạng thái điên cuồng nhất.

Nhất là những thứ võ sĩ Khương quốc này.

Đây mới là thu17 bọn họ thích nhất.

Chạy nước rút trong thời gian ngắn nhất đè bẹp bộ binh địch nhân.

Một vạn kỵ binh dàn trên mặt đất, gần như vô biên vô hạn.

Cứ như vậy đè bẹp bất kỳ những thứ gì trên đường.

Thậm chí đều không cần quơ đao.

Cứ như vậy luôn luôn xung phong, luôn luôn xung phong!

Loan đao trong tay cầm nghiêng, cứ như là lưỡi hái vào mùa gặt, điên cuồng mà cắt tới.

Tàn sát nghiêng về một phía.

Dù cho liên quân họ Tô đặc biệt tinh nhuệ, lúc này cũng chỉ có nước bị tàn sát.

Nguyên bản gia tộc họ Tô cũng có kỵ binh, dưới trướng Tô Toàn có hai nghìn kỵ binh, dưới trướng Tam Nhãn Tà có mấy nghìn mã tặc.

Nhưng là vì dằn mặt cho Trịnh Đà, một nửa kỵ binh bị điều đi chiến trường thành Tuyết Lương phía bắc.

Mà kỵ binh chiến trường quận thành Bạch Dạ cũng chỉ có hơn một ngàn mà thôi.

Liền hơn một ngàn kỵ binh này còn phân tán tại mấy nơi hẻo lánh, lấy tư cách lực lượng cơ động của quân tội, trực tiếp ở trên chiến trường phân tán tác chiến.

Ầm ầm ầm rầm...

Hơn vạn kỵ binh phi nhanh, toàn bộ mặt đất đều kịch liệt run rẩy.

Toàn bộ chiến trường, bụi bặm cuồn cuộn, phảng phất bão cát vậy.

Cứ như vậy đè bẹp, đè bẹp, đè bẹp!

Liên quân họ Tô tử thương, vô số kể!

...

Quân phòng thủ bên trong chủ thành quận Bạch Dạ, nhìn thấy đại quân kỵ binh giống như thủy triều đầu tiên là một phen tuyệt vọng. Bởi vì kỵ binh này mang cờ hiệu của nước Khương.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ lập tức lâm vào trạng thái hân hoan, bởi vì kỵ binh này lại điên cuồng xông về phía liên quân họ Tô.

Chờ đến khi nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Lãng, đám người kia mừng rỡ như điên, bởi vì dáng dấp Thẩm Lãng quá đẹp trai, tất cả mọi người nhìn thoáng qua cũng có thể nhớ kỹ.

Đây là Thẩm đại nhân!

- Là viện quân, là viện quân.

- Viện quân đến, chúng ta được cứu rồi.

- Là Thẩm Lãng, là Thẩm Lãng đại nhân!

- Trương Xung đại nhân vạn tuế!

- Trương Xung đại nhân vạn tuế!

Ồ! Rõ ràng là Thẩm Lãng dẫn đầu đại quân cứu tình thế nguy hiểm, đám người kia lại kêu Trương Xung đại nhân vạn tuế.

Thế giới này chỉ có thể đế quốc Đại Viêm xưng vạn tuế, các ngươi kêu bậy bạ như thế không được.

Nhưng bất kể như thế nào, quân phòng thủ quận Bạch Dạ sĩ khí tận trời.

- Giết, giết, chém giết sạch sẽ đám súc sinh họ Tô này!

Thế là, quân phòng thủ trên tường thành giống như trong nháy mắt được buff đầy máu hồi sinh vậy, điên cuồng mà chiến đấu.

- Vù vù vù vù...

Cung tên trong tay cuồng bắn.

Đương nhiên mũi tên lúc đầu sớm hẳn là dùng hết rồi, những thứ mũi tên này cũng là liên quân họ Tô bắn vào.

Không có cung tên, liền cầm lên tảng đá đập điên cuồng, cầm lấy gỗ vụn của những căn nhà bị phá hủy đập lia lịa.

Trưởng công chúa Ninh Khiết ra sức đè xuống trên cổ vết thương Trương Xung, nghĩ hết biện pháp bôi thuốc cầm máu.

Dù cho nàng là một người siêu lãnh đạm, lúc này cũng hiểu cảm giác toàn thân khô nóng run rẩy.

Nghe bên ngoài cái âm thanh vạn mã bôn đằng (mười ngàn con ngựa phi nước đại về trước), nghe âm thanh chém giết.

Thực sự như tiên âm tuyệt vời vậy.

Trải qua nửa tháng quá gian nan này, mỗi một ngày đều hi sinh, mỗi một ngày đều tuyệt vọng.

Ngày đầu tiên giống như tiến vào địa ngục, sau mỗi một ngày đều không ngừng trầm luân, giống như luôn luôn tiến sâu vào tầng mười tám địa ngục.

Khiến người ta cũng có cảm giác không bò lên nổi nữa, sẽ trực tiếp hủy diệt!

Nhưng mà thật không ngờ, trực tiếp từ địa ngục lên tới thiên đường, không có một chút thời gian hoà hoãn, liền từ tuyệt vọng hướng đi thắng lợi.

Tên cặn bã Thẩm Lãng này lại thực sự làm được rồi.

Hắn lại thực sự bằng vào mấy trăm người tiêu diệt mấy vạn đại quân vua Khương, lại thực sự mang theo hơn vạn đại quân giết trở về.

Tên cặn bã này thật đúng là lợi hại.

Thảo nào lúc trước Trương Xung tin tưởng hắn như thế.

Ninh Khiết không khỏi mừng đến chảy nước mắt nói:

- Trương công, Trương công, chúng ta sẽ thắng, ngài mở mắt ra mà xem.

...

Đại chiến có đôi khi rất chậm, thậm chí sẽ quanh năm suốt tháng.

Nhưng có chút thời điểm sẽ lại thật nhanh.

Ví như lúc này!

Gần như tầm một canh giờ, chiến trường quận thành Bạch Dạ cũng đã gần như kết thúc.

Đối mặt kỵ binh lao với tốc độ cao từ đằng sao, bộ binh vốn cũng chẳng còn lực chống lại nào, huống chi là nội ngoại giáp kích.

Thứ hỏng bét đầu tiên của liên quân họ Tô đầu tiên là mấy nghìn lính đánh thuê Tây Vực, chúng đã điên cuồng mà bỏ chạy.

Sau đó là tăng binh Đại Kiếp Tự, tiếp theo là mã tặc của Tam Nhãn Tà.

Cuối cùng là gia tộc họ Tô tư quân cũng hoàn toàn tan vỡ.

Trong nháy mắt, toàn bộ chiến trường giống như một nồi cháo vậy.

Vô số quân địch chạy trốn tứ phía.

Ngay lúc đó Tô Toàn bắt không được đám bạo dân ăn cướp, hôm nay kỵ binh Thẩm Lãng tự nhiên cũng bắt không được đám hội quân bỏ chạy.

Nhưng là căn bản không cần đi bắt.

Hắn chỉ cần vây quanh Tô Toàn là được rồi!

Khi chiến cuộc triệt để tan vỡ, hơn hai ngàn tên trung quân bảo vệ Tô Toàn ra sức chạy trốn.

Nhưng đại bộ phận hai nghìn trung quân là bộ binh trọng giáp, mà không phải kỵ binh.

Tô Toàn cũng chỉ có thể mang theo mấy trăm tên kỵ binh chạy trốn.

Nhưng ông ta nhất định là trốn không thoát đâu, bởi vì Thẩm Lãng đã sớm phái Đại Ngốc, Vũ Liệt, Ưng Dương và một nghìn tên kỵ binh chặn đường trên đường ông ta lánh nạn.

Lúc này Tô Toàn, Tô Kiếm Ngạn đã bị bao vây xung quanh, quân đội bên người họ Tô không đủ năm trăm.

Thế nhưng trong tay Tô Kiếm Ngạn có con tin.

- Thẩm Lãng, các ngươi không nên tới, bằng không ta giết con trai cùng cháu trai của Trương Xung! - Tô Kiếm Ngạn hét lớn:

- Thả ta đi, thả ta đi, bằng không ta sẽ giết bọn họ.

Vị con nuôi của Hầu tước Tô Nan lúc này giống như điên cuồng, con dao nhỏ sắc bén đang vung vẩy trên cổ bé Trương Quân năm tuổi.

Thẩm Lãng lớn tiếng nói:

- Tô Kiếm Ngạn, ngươi không nên kích động, ta thả ngươi đi, ta thả ngươi đi.

Tô Kiếm Ngạn cất giọng run rẩy:

- Thực sự sao?

Thẩm Lãng nói:

- Ngươi chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, ngươi mau thả con trai cùng cháu trai Trương Xung đại nhân.

Tô Kiếm Ngạn quát:

- Không được, không được, nhỡ ra các ngươi đổi ý phải làm sao? Ngươi hãy thả chúng chúng ta đi.

Thẩm Lãng nói:

- Chỉ có thể thả một mình ngươi đi, Tô Toàn không thể đi, chính ngươi chọn!

Tô Kiếm Ngạn cầm lưỡi dao sắc bén để ngang trên cổ Trương Quân, lớn tiếng quát:

- Các ngươi tránh ra một con đường, để kiếm vương Lý Thiên Thu rời khỏi đây thật xa, chí ít rời xa nửa dặm, bằng không ta giết cháu trai của Trương Xung bây giờ.

Thẩm Lãng gật đầu.

Kiếm vương Lý Thiên Thu rời khỏi thật nhanh, ước chừng cách đó ba bốn trăm mét.

Thẩm Lãng nói:

- Ngươi có thể đem cháu trai Trương Xung đại nhân làm con tin, nhưng Trương Tuân là người lớn, ngươi mang theo chẳng qua là trói buộc, ngươi thả hắn đi.

- Không có khả năng, không có khả năng. - Tô Kiếm Ngạn lạnh lùng nói:

- Lập tức tránh ra một con đường, lập tức mở ngay phía trên, bằng không ta sẽ giết thằng nhãi con này.

Động tác của gã điên cuồng, dao nhỏ thậm chí rạch da của bé Trương Quân năm tuổi đến ứa máu.

Nhưng cậu bé năm tuổi lúc này không rên một tiếng, chẳng qua là mở to đôi mắt nhìn người cha đã hôn mê của mình.

Thẩm Lãng nói:

- Nếu như ngươi không mau thả Trương Tuân, ta cũng không để cho ngươi đi, chính ngươi cân nhắc.

Tô Kiếm Ngạn chợt cắn răng một cái, ném Trương Tuân đang chết ngất trước mặt, con tin chỉ cần một là đủ rồi, Trương Quân mới năm tuổi, thân thể rất nhẹ sẽ không ảnh hưởng tốc độ chiến mã.

Vài tên võ sĩ tiến lên, mang Trương Tuân đi chăm sóc.

Tô Kiếm Ngạn nói:

- Thả ta đi, thả ta đi. – Con dao của gã trực tiếp đặt lên động mạch cổ của Trương Quân.

Thẩm Lãng vung tay lên.

Vòng vây nhường ra một cái khe hở.

Tô Kiếm Ngạn kèm Trương Quân năm tuổi, chạy ra khỏi vòng vây thật nhanh.

Còn Tô Toàn, gã không quản được nhiều, dù sao chỉ cần ta đủ sống là được.

Lúc lao ra khỏi vòng vây, gã phát hiện bên người Thẩm Lãng lại có một người đàn bà, Tô Niễu!

- Kiếm Ngạn, cứu thiếp, cứu thiếp!

Trang tuyệt sắc, cũng là nhân tình của Tô Kiếm Ngạn, lớn hơn gã ba tuổi.

Người đàn bà này bắt đầu từ năm mười chín đã ở goá ở gia tộc họ Tô, nàng được xem như người đàn bà đầu tiên của Tô Kiếm Ngạn, người có công khai sáng cho gã.

Mặc dù sau Tô Kiếm Ngạn lấy vợ sinh con, thế nhưng vợ gã so với Tô Niễu quả thực kém quá xa, người đàn bà này từ đầu đến cuối gã thích nhất.

Khi Tô Nan đưa Tô Niễu đến cho vua Khương Arutai, lòng Tô Kiếm Ngạn đang rỉ máu, nhưng lại hoàn toàn không cách nào cãi lời.

Tô Kiếm Ngạn quát:

- Thẩm Lãng, thả Tô Niễu ra

Thẩm Lãng kinh ngạc.

Tô Kiếm Ngạn lạnh lùng nói:

- Thả Tô Niễu ra mau, bằng không thì liền chém đứt một cánh tay của thằng nhãi con này.

Khuôn mặt Thẩm Lãng co giật một hồi, vung tay lên.

Tức khắc quả phụ tuyệt sắc của gia tộc họ Tô được cởi trói.

Quả phụ tuyệt sắc này không dám tin, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Tô Kiếm Ngạn nói:

- Tô Niễu tỷ tỷ, qua đây, qua đây a!

Tô Niễu ngồi trên lưng ngựa, chợt thúc vào bụng ngựa, chạy ra khỏi vòng vây, đi tới bên người Tô Kiếm Ngạn.

Ánh mắt Tô Kiếm Ngạn cuồng nhiệt mà nhìn Tô Niễu nói:

- Tô Niễu tỷ, đệ không bao giờ cũng sẽ để cho tỷ rời khỏi đệ nữa.

Tiếp đó hai người Tô Kiếm Ngạn cùng Tô Niễu cưỡi ngựa thoát đi, bỏ chạy về hướng phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Quả nhiên, Thẩm Lãng không có phái bất luận kẻ nào đuổi theo.

Luôn luôn chạy đến khi chiến mã thấm mệt, Tô Kiếm Ngạn mới dần dần thả chậm tốc độ.

Lại nhìn phía sau, không có bất kỳ người nào đuổi theo!

Tô Kiếm Ngạn thở nhẹ nhõm một cái thật dài, cười lạnh nói:

- Thẩm Lãng sáng lập ra cái từ ngu ngốc, mà chính hắn lại là một kẻ ngu, hắn cho là ta thực sự buông tha cháu của Trương Xung à? Nằm mơ, nằm mơ! Chỉ cần đến phủ Hầu tước Trấn Viễn, ta liền giết ngay thằng nhãi con này, để Thẩm Lãng nhặt xác nó, ha ha ha!

Tiếp tục, Tô Kiếm Ngạn hướng Tô Niễu trông lại nói:

- Tô Niễu tỷ tỷ, mấy ngày này để cho tỷ chịu khổ, từ nay về sau đệ sẽ không để cho tỷ rời xa nữa.

Tô Niễu mỉm cười nói:

- Được!

Tiếp đó, ả nhấn cái công tắc trong tay áo.

- Xoẹt xoẹt xoẹt...

Tức khắc có vô số kim độc bỗng nhiên đâm vào sau lưng Tô Kiếm Ngạn.

Bạo Vũ Lê Hoa.

Mấy trăm cây kim độc, chợt đâm vào lưng và cổ của Tô Kiếm Ngạn.

- A!

Tô Kiếm Ngạn hét thảm một tiếng, gã gần như hoàn toàn không thể tin được, ra sức nghiêng đầu lại, cất giọng run rẩy:

- Tại, tại sao?

Cái chữ thứ ba này gã gần như không có phát ra ngoài.

Bởi vì độc trên cây kim này cũng là độc tố thần kinh.

Cũng chính là loại độc tố thần kinh để Tuyết Ẩn tông sư bị đông cứng toàn thân.

Thẩm Lãng sau khi bắt đầu dự án nghiên cứu cổ độ núi Phù Đồ, thứ độc tốc thần kinh này liền trở thành vũ khí mới của hắn.

- Tại sao à? - Tô Niễu nói:

- Bởi vì tỷ muốn còn sống, Thẩm Lãng làm thí nghiệm ở trên người ta, không biết đã tiêm bao nhiêu thứ trong cơ thể tỷ. Nếu rời khỏi hắn thì chắc chắn tỷ phải chết.

Tô Niễu ôm đứa bé trong ngực của Tô Kiếm Ngạn

Bé Trương Quân năm tuổi trên người không có trúng độc châm, bởi vì Tô Niễu nhìn chuẩn cơ hội hướng Tô Kiếm Ngạn phía sau bắn.

- Tô Kiếm Ngạn, tỷ là người đàn bà đầu tiên của đệ, cũng là người dẫn cho đệ nhập môn chuyện nam nữ, nhưng đệ chẳng qua chỉ là một trong số những người đàn ông của ta mà thôi. – Tô Niễu cười lạnh.

Tiếp đó, Tô Niễu dắt chiến mã Tô Kiếm Ngạn, một lần nữa trở lại trong đại quân Thẩm Lãng.

Tiếp tục, ả lại ngoan ngoãnđể bị trói toàn thân, biến thành tù nhân cấp thấp.

Tô Kiếm Ngạn trực tiếp bị nhốt vào bên trong lồng sắt.

Lúc này Trương Tuân đã tỉnh lại, nhìn đứa con tưởng chừng đã mất lại trở về, tức khắc nhào đến ôm lấy, toàn thân run rẩy.

Bé Trương Quân năm tuổi, lúc này mới lên tiếng khóc lớn.

...

Trong vòng vây của đại quân.

- Thẩm Lãng, ngươi làm như thế nào? - Tô Toàn run rẩy nói:

- Arutai ở đâu? Tô Kiếm Đình đâu thế?

Thẩm Lãng mỉm cười nói:

- Chuyện này còn quan trọng không?

Tô Toàn thở dài một cái.

Đúng vậy, tất cả chuyện này đều không quan trọng.

Tô Toàn nói:

- Thẩm Lãng, ở chiến trường quận Bạch Dạ ngươi thắng. Thế nhưng ngươi vẫn không diệt được gia tộc họ Tô chúng ta, ngươi xem qua thành lũy của phủ Hầu tước Trấn Viễn chúng ta, xây ở trên núi cao, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông!

Thẩm Lãng đương nhiên gặp qua.

Thành lũy gia tộc họ Tô, thậm chí so với pháo đài thành Nộ Triều còn vĩ đại vững chắc hơn, họ Tô dùng thời gian mấy trăm năm, mới kiến tạo thành luỹ đến quy mô to lớn như vậy.

Tô Toàn nói:

- Chủ công thông minh xảo quyệt tính ra không thua gì ngươi, sở dĩ sẽ nhiều lần bị tổn hại, là bởi vì ngài quá tham lam, muốn quá nhiều. Mà bây giờ một khi thua trận chiến trường quận Bạch Dạ, vậy ngài chỉ còn một mục tiêu, giữ được gia tộc họ Tô. Cho nên ngươi không diệt được họ Tô, chỉ cần chủ công còn sống, gia tộc họ Tô cũng sẽ không bị diệt, gia tộc họ Tô chúng ta còn nhân tài đông đúc.

- Thành lũy gia tộc họ Tô chúng ta thành luỹ phòng thủ kiên cố, đừng nói ngươi chính là một vạn đại quân, dù cho ba vạn rưỡi vạn, cũng vô pháp công phá. Gia tộc họ Tô chúng ta thành luỹ không thiếu nước ngọt, lại càng không thiếu lương thực, thủ vững mấy năm cũng không vấn đề. Ngươi công không phá được, ngươi không diệt được gia tộc họ Tô.

Tô Nan rống to.

Thẩm Lãng vẫn nói:

- Tô Toàn, tất cả chuyện này cùng ngươi còn có quan hệ à?

Tô Toàn cười ha ha nói:

- Tại sao không có quan hệ? Như thế nào không có vấn đề gì? Chỉ cần gia tộc họ Tô chúng ta không mất, sẽ có một ngày có thể đông sơn tái khởi, có thể chém giết sạch sẽ gia tộc họ Kim các ngươi.

Thẩm Lãng nói:

- Ngươi muốn tự sát hãy nhanh lên, không nên lằng nhà lằng nhằng, nếu ngươi không động thủ, ta sẽ phải hạ lệnh tiến đánh.

Tô Toàn vô cùng không cam lòng.

Ngày hôm nay ông ta cách thắng lợi gần như vậy, thiếu chút xíu nữa sẽ phải chiếm quận thành Bạch Dạ.

Thiếu chút xíu nữa đại quân của ông ta sẽ phải quét ngang toàn bộ phía nam hành tỉnh Thiên Tây.

Đáng tiếc thất bại trong gang tấc, bị tên tiểu súc sinh này phá hủy.

- A... A... A... - Tô Toàn rống lên từng tiếng đau khổ.

Tiếp đó chợt rút kiếm để ngang trên cổ.

Do dự ba, bốn lần.

Rõ ràng không cam lòng, rõ ràng không dám chết.

- Chủ công, Tô Nan đệ đệ, vì ta báo thù!

- Thẩm Lãng, ta đây chờ ngươi ở địa ngục!

Tô Toàn chợt cắn răng một cái, cắt ngang cổ tự sát!

Tấm thân thể đồ sộ, ngã xuống đất ầm ầm.

Thẩm Lãng lớn giọng:

- Các võ sĩ tư quân họ Tô? Chủ soái các ngươi đã chết, ném xuống vũ khí đầu hàng đi, tha các ngươi một con đường sống.

Sau khi Tô Toàn chết, ba trăm võ sĩ họ Tô bên cạnh ông ta vô cùng sợ hãi.

Lúc này nghe được lời Thẩm Lãng nói xong, không khỏi run rẩy nói:

- Ngươi giữ lời chứ?

Thẩm Lãng nói:

- Các ngươi đã bị ta bao vây xung quanh, ta còn tính toán cái gì nữa sao?

Ngay sau đó, tay Thẩm Lãng chợt giơ lên nói:

- Giương cung cài tên!

Tức khắc mấy nghìn quân đội chỉnh tề giương cung cài tên, nhắm ngay ba trăm tư quân họ Tô trong vòng vây.

Thẩm Lãng cười lạnh:

- Nếu không bỏ vũ khí xuống đầu hàng, ta cần phải hạ lệnh bắn tên.

- Thẩm Lãng, ngươi giữ lời đấy. - Một tên tướng lĩnh tư quân họ Tô nói:

- Tất cả huynh đệ bỏ vũ khí xuống đầu hàng!

Tức khắc, ba trăm tư quân họ Tô bên trong vòng vây ném xuống vũ khí trong tay.

- Quỳ xuống, ôm đầu, đợi chúng ta bắt làm tù binh. - Thẩm Lãng hạ lệnh.

Ba trăm tư quân họ Tô quỳ xuống, hai tay ôm đầu.

Thẩm Lãng mỉm cười nói:

- Ôi, có một câu nói rất hay, cúi mặt mà sống, đứng thì chết. Ta chỉ bất quá muốn xem được các ngươi quỳ chết mà thôi, các ngươi thật đúng là nghe lời, nói quỳ xuống liền quỳ xuống!

Tiếp tục, sắc mặt hắn chợt biến đổi, hét lớn:

- Bắn chết!

Ra lệnh một tiếng!

Tức khắc, vạn mũi tên hợp kim phát ra.

- Xoẹt xoẹt xoẹt...

Ba trăm tư quân quỳ trên mặt đất họ Tô, trong nháy mắt bị bắn thành con nhím, chết thảm hoàn toàn.

Trước khi chết, trong lòng những tư quân họ Tô này chỉ có một câu nói.

Thẩm Lãng, ta đ*t mẹ ngươi!

Đến tận đây, gần hai vạn đại quân dưới trướng Tô Toàn, trừ mấy nghìn người chạy thục mạng ra, còn thừa lại cơ hồ bị chém giết sạch sẽ.

Một tù binh cũng không có thoát.

...

Bên trong quận thành Bạch Dạ!

Thẩm Lãng xốc lên Trương Xung quần áo, tức khắc chân mày hắn nhíu lại.

Chí ít mấy chục vết thương, hơn nữa có chút vết thương đã nhiễm trùng.

Nhất là vết thương Tô Toàn chém sâu lúc trước, đã sưng mủ nghiêm trọng.

Thảo nào phát sốt dữ dội như vậy.

Thẩm Lãng giơ tay lên dao phẫu thuật, cắt toàn bộ chỗ nhiễm trùng.

Lại nhìn vết thương trên cổ Trương Xung đã được khâu lại rồi.

- Người nào vá? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Trưởng công chúa Ninh Khiết đáp:

- Ta, thế nào?

Thẩm Lãng nói:

- Khâu lại được rất tốt.

Ninh Khiết nói:

- Trương công như thế nào?

Lúc trước nàng kêu là Trương Xung đại nhân, mà lúc này hô Trương công.

Thẩm Lãng nói:

- Bởi vì ông ấy cắt vỡ cổ mình nên chảy rất nhiều máu, ngược lại còn hạ sốt cao đượ một chút. Dùng thuốc xong, nhiệt độ cơ thể cũng không có tăng lên nữa, nên chứng viêm cũng được khống chế nhất định.

Tiếp tục Thẩm Lãng xoa xoa cái đầu nhỏ của Trương Quân rồi nói:

- Chưa kể có cháu ở bên cạnh, tin tưởng Trương công sẽ nhanh chóng tỉnh lại rồi khỏe hơn thôi.

Tiếp đó hắn ngồi chồm hổm xuống, kiểm tra cẩn thận vết thương trên cổ đứa nhỏ này.

Tên súc sinh Tô Kiếm Ngạn kia, có thể hạ thủ với đứa nhóc nhỏ như vậy, còn cắt mấy vết trên cổ nó.

Nhưng mà không cần khâu lại.

Thẩm Lãng lấy ra cồn i-ốt đã được điều chế, dùng tăm bông thấm vào rồi nói:

- Nhóc con, sẽ hơi rát một chút, không được khóc đâu đấy.

Tiếp đó, hắn cẩn thận từng li từng tí bôi cồn i-ốt ở trên vết thương ngay cổ Trương Quân.

Kết quả đứa nhỏ này chẳng qua là chép miệng, rùng mình hai cái, không dám khóc.

Thẩm Lãng nói:

- Trương Tuân, người nhà họ Trương của huynh thật sự không tầm thường.

Trương Tuân vô cùng áy náy nói:

- Trương Tuân vô năng, không chỉ làm phiền hà phụ thân, hơn nữa còn thiếu chút nữa liên lụy chiến cuộc, rõ ràng muôn lần chết cũng không hết tội.

Thẩm Lãng không nói gì, chẳng qua là vỗ vỗ vai gã.

- Chăm sóc Trương đại nhân. - Thẩm Lãng nói.

- Vâng! - Mấy đại phu quân y đáp lời.

Thẩm Lãng ôm lấy bé Trương Quân năm tuổi, đi ra bên ngoài.

Trương Tuân lưu ở bên trong phòng chăm sóc cha Trương Xung, công chúa Ninh Khiết và Thẩm Lãng bước chậm ở trên đường phố quận thành Bạch Dạ.

Chỉ mới đi qua hai mươi mấy ngày.

Tòa thành thị này đã triệt để thay đổi, tới gần tường thành nhà cửa gần như toàn bộ trở thành phế tích.

Nhà cửa trong thành cũng bị hủy đi một phần ba.

Toàn bộ thành trì xấp xỉ xem như là hủy diệt một nửa.

Nhưng lúc này, lại có an bình khó được.

Hơn nữa thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc nỉ non.

Bởi vì trận chiến giữ thành này rất nhiều người chết trận, chí ít là ba bốn ngàn tân binh từ trong thành Trương Xung mộ binh.

Nhưng bầu không khí trong thành vẫn vui sướng, tràn đầy sống sót sau tai nạn may mắn, còn có sự mừng rỡ sau đại thắng.

Hơn nữa ánh mắt tất cả mọi người trong thành nhìn phía Thẩm Lãng cũng tràn đầy cảm kích, thân mật.

Thẩm Lãng nói:

- Trương công quả nhiên giỏi thật, cuộc chiến nửa tháng, khiến cho quân dân một lòng. Từ nay về sau, toàn bộ nhân tâm quận Bạch Dạ ở Việt quốc của ta.

Ninh Khiết nói:

- Xây dựng, cuối cùng so với phá hủy vẫn hơn.

Lời này xem như là thản nhiên trào phúng Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng gieo tai họa mấy thành quận Bạch Dạ, ngắn ngủi hơn mười ngày liền long trời lở đất.

Khách quan mà nói, Trương Xung thu phục lòng dân toàn bộ quận thành, quả thực càng thêm giỏi giang hơn.

Ninh Khiết nói:

- Đại chiến quận thành Bạch Dạ kết thúc, nhưng thành Tuyết Lương nhưng còn có tám ngàn đại quân họ Tô, ngươi không nắm chặt thời cơ chiến đấu, dẫn binh lên bắc diệt Tô Trản à?

Tô Trản, em của Tô Nan, đồng dạng là một thành viên dũng tướng.

Gia tộc họ Tô rõ ràng nhân tài đông đúc.

Thẩm Lãng nói:

- Gấp làm gì? Lại nói quân đội của ta toàn bộ cũng là kỵ binh, dùng công thành thế nào được? Bá tước Trịnh Đà vẩy nước hơn nữa tháng, diễn trò cũng hơn nữa tháng, hôm nay cũng nên bán mạng.

Trưởng công chúa Ninh Khiết nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Người này chết tiệt.

Thẩm Lãng cười khinh thường, cũng không biết trào phúng người nào.

Nhưng mà sau khi chiến thắng quận thành Bạch Dạ xong xuôi, áp lực lớn nhất tuyệt đối là Bá tước Trịnh Đà.

Ông ta vốn tưởng rằng Trương Xung hẳn phải chết không thể nghi ngờ, quận thành Bạch Dạ nhất định sẽ thất thủ, kế tiếp toàn bộ phía nam hành tỉnh Thiên Tây đều có thể thất thủ, toàn bộ Việt quốc đều có thể đối mặt tai họa ngập đầu.

Cho nên ông ta lựa chọn giữ gìn thực lực.

Loạn thế sắp quá bộ đến, có binh chính là vua cỏ.

Ông ta làm sao không tiếc nuối để cho quân đội mình tiêu hao trong trận chiến với họ Tô, chờ cho kịch biến của nước Việt phủ xuống, hai vạn đại quân của Trịnh Đà sẽ đầu cơ kiếm lợi.

Nhưng thật không ngờ, quận thành Bạch Dạ bên này lại thắng.

Chuyện này, khiến cho ông ta lúng túng.

Có thể nói, ông ta gặp nguy hiểm.

Trương Xung cùng Thẩm Lãng liền mang đến ba nghìn quân đội, kết quả tiêu diệt chủ lực gia tộc họ Tô.

Mà Trịnh Đà nhà ngươi không có hai vạn đại quân, kết quả ngay cả tám ngàn quân phòng thủ thành Tuyết Lương cũng không có tiêu diệt, rõ ràng đáng xấu hổ buồn cười.

Ninh Khiết bèn hỏi:

- Ngươi đã làm như thế nào?

Nàng hỏi là Thẩm Lãng làm sao đánh bại vua Khương Arutai, đồng thời đẩy Arunana lên ngai vang.

- Ha ha! - Thẩm Lãng ở ngoài cười nhưng trong không cười.

Một người đàn bà xa lạ không ngủ được, dù cho đẹp đến đâu, cũng đừng hòng Lãng gia lãng phí nửa điểm biểu cảm.

Nếu không thể ngủ, còn lấy lòng ngươi làm cái gì?

...

Thành Tuyết Lương!

Một tòa thành nằm ở cực bắc của quận Bạch Dạ, là tòa thành cách Bạch Dạ Quan gần nhất.

Trong đại doanh ngoài thành!

Bá tước Bình Tây Trịnh Đà toàn thân băng bó như là xác ướp vậy.

Không như thế, làm sao có vẻ như ông ta thương tích chồng chất, làm sao có vẻ ông ta ra sức chém giết?

Nhưng bây giờ những thứ hóa trang này bỗng chốc thành trò cười.

Đi tới nửa tháng, hắn vẫn luôn đang cùng Tô Trản diễn trò, chưa từng có chân chính ra sức đánh giặc.

Quốc quân hạ chỉ trách cứ, ông ta luôn mồm sợ hãi, luôn mồm thần tội đáng chết vạn lần, nhưng quay đầu lại vẫn ở trên chiến trường diễn trò.

Đánh tầm nửa tháng, chân chính thương vong đều không cao hơn trước.

Bây giờ, ông ta đã nhận được cấp báo chiến trường quận Bạch Dạ.

Ông ta cầm chiến báo xem hết lần này đến lần khác.

Hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng cả kinh từng đợt run rẩy.

Lại thắng!

Tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này làm sao làm được vậy?

Lại thực sự bằng vào sức một mình, thay đổi toàn bộ chiến cuộc.

Lại thực sự diệt vua Khương Arutai, hơn nữa còn biến quân đội Khương quốc thành minh hữu.

Hôm nay bên quận thành Bạch Dạ kia đã đại hoạch toàn thắng.

Tô Toàn suất lĩnh đại quân chủ lực đã toàn quân huỷ diệt.

Cái này nên làm thế nào cho phải? Như thế nào cho phải hả?

Tiểu tặc Thẩm Lãng, ngươi chính là hại chết, bẫy chết Trịnh Đà ta đây thì có.

Trịnh Đà ta đây lăn lộn cho tới hôm nay không dễ dàng, ngươi làm việc này là hủy ta.

Thẩm Lãng nhà ngươi lập được đại công, lại dùng một chân đá ta vào trong nước.

Bây giờ phải làm gì? Phải làm sao?

Đã không còn cách nào khác!

Liều mạng đi!

Tức khắc, Trịnh Đà ra lệnh một tiếng!

- Bay đâu, đi đại doanh Bạch Dạ Quan, để con ta Trịnh Long dẫn binh tám ngàn xuôi nam! Ta muốn cùng Tô Trản quyết một trận tử chiến, không đoạt lại thành Tuyết Lương, ta thề không bỏ qua!

Tiếp tục, Trịnh Đà chợt kéo trên người bao vây bố, rống to:

- Gióng trống, gióng trống, tập kết đại quân, chuẩn bị tác chiến, chuẩn bị công thành!

Lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt chúng quân, Trịnh Đà hướng phía Đông quỳ xuống, dập đầu nói:

- Bệ hạ, ngài với thần ân trọng như núi, thịt nát xương tan cũng vô pháp bộc phát! Nếu như chiếm không được thành Tuyết Lương, đưa đầu tới gặp!

Sau nửa canh giờ!

Bá tước Trịnh Đà thậm chí không kịp đến khi con trai Trịnh Long dẫn binh xuôi nam, mà bắt đầu điên cuồng mà tiến đánh thành Tuyết Lương!

Mà lúc này tướng Tô Trản thủ thành Tuyết Lương, đã biết được tin tức quận thành Bạch Dạ chiến bại, biết đại quân chủ lực họ Tô gần như toàn quân huỷ diệt, cho nên ông ta còn lòng dạ gì mà chiến đấu chứ?

Thế là điều động sứ giả đi đại doanh Trịnh Đà, thỉnh cầu Trịnh Đà tiếp tục diễn trò, sau khi đại chiến mấy trận sẽ thả đại quân họ Tô đi.

Trịnh Đà giận dữ, trực tiếp chém giết sứ giả họ Tô.

Trịnh Đà ta đây trung can nghĩa đảm, làm sao sẽ cùng gia tộc họ Tô các ngươi cẩu thả?

Tô Trản bất đắc dĩ, chỉ có thể nghênh chiến!

Thế nhưng quân đội dưới tay ông cũng biết tin tức chủ lực chiến bại, sĩ khí hạ.

Tô Trản biết, kế tiếp thành Tuyết Lương đã tràn ngập nguy cơ.

Phía bắc, đại quân Bạch Dạ Quan sẽ lập tức tiếp viện xuôi nam.

Phía nam, đại quân Thẩm Lãng cùng Trương Xung bất cứ lúc nào cũng có thể có thể lên bắc.

Đến lúc đó liên quân Bạch Dạ Quan cùng Thẩm Lãng hết mấy vạn, bao vây một thành Tuyết Lương nho nhỏ, nhất định chắc chắn phá vỡ.

Lại nói đại quân chủ lực họ Tô đã thua, chiếm một thành Tuyết Lương đã không còn ý nghĩa chiến lược.

Nhất định phải thừa dịp kẻ địch còn chưa có vây kín thành Tuyết Lương, lập tức đột phá vòng vây, tận lực mang quân đội về đến trong phủ Hầu tước Trấn Viên.

Bởi vì cuộc kế đại quyết chiến tiếp sẽ bùng lên ở thành luỹ gia tộc họ Tô.

Liên quân bà người Thẩm Lãng, Trương Xung, Trịnh Đà sẽ đạt tới ba vạn.

Ba vạn đại quân bao vây tấn công thành luỹ họ Tô.

Cho nên, trong tay Tô Trản mỗi một sĩ binh đều đặc biệt trân quý, nhất định phải tận lực mang về đến nhà.

Thế là, Tô Trản xung phong đi đầu, dũng không thể cản, dẫn đầu tám ngàn gia tộc họ Tô võ sĩ đột phá vòng vây ra khỏi thành.

Bá tước Trịnh Đà trên đường truy sát.

Tô Trản nỗ lực dùng ba ngàn thương vong làm chi phí, dẫn đầu năm nghìn tàn quân, trên đường bỏ chạy trở về phủ Hầu tước Trấn Viễn.

...

Tô Kiếm Ngạn tỉnh lại, hơn nữa thân thể khôi phục tri giác.

Loại độc tố thần kinh này, sau mấy canh giờ liền sẽ tự biến mất.

Lúc đó Thần nữ Tuyết Ẩn sở dĩ từ đầu đến cuối bị đông cứng, là bởi vì cổ trùng trong cơ thể liên tục không ngừng thả ra loại độc tố này.

Mở mắt Tô Kiếm Ngạn, chợt phát hiện toàn thân mình trần truồng.

Xung quanh giống như có thật nhiều ánh mắt nhìn mình chằm chằm.

Hơn nữa tứ chi được dang ra thật rộng, bị dây buộc chặt, treo ở trên mặt đất ba thước.

Không, là ngũ chi đều bị buộc, kể cả của quý cũng bị dây thép buộc chặt.

Thẩm Lãng liền đứng trước mặt của gã.

Tô Kiếm Ngạn cất giọng run tẩy:

- Thẩm Lãng, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?

Thẩm Lãng nói:

- Tô Kiếm Ngạn, lúc ở kinh đô, ngươi dẫn người tiến đánh biệt viện họ Kim của ta, giết mười mấy người võ sĩ của ta, đốt biệt viện họ Kim của ta. Lúc ta rời khỏi kinh đô liền thế, nhất định phải vì bọn họ báo thù.

Tô Kiếm Ngạn lạnh lùng nói:

- Thẩm Lãng, ngươi cho ta một cái chết thật đã đi, cho ta một cái chết thật đã đi!

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên, ta nhất định sẽ cho ngươi thật đã, ta cam đoan ngươi chết đặc biệt thoải mái!

Tô Kiếm Ngạn vừa nhìn xung quanh.

Tức khắc hồn phi phách tán, cứt đái đều xuất hiện.

Bởi vì, gã biết thứ hình phạt của Thẩm Lãng với mình là gì.

Ngũ mã phân thây!

Ngũ xa phanh thây!

- Thẩm Lãng, xin hãy cho ta toàn thây, xin hãy cho ta toàn thây, van cầu ngươi! - Tô Kiếm Ngạn khóc rống rơi đủ loại nước mắt cầu khẩn.

Thẩm Lãng nói:

- Đêm qua ngươi hạ thủ với thằng bé Trương Quân năm tuổi, ngươi liền nhất định là kết cục này, không bằng cầm thú!

- Tô Kiếm Ngạn, ngươi chỉ là mới bắt đầu!

- Ngũ xa phanh thây ngươi xong xuôi, ta sẽ phải dẫn đầu đại quân đi tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn của họ Tô, ta nhất định sẽ chém giết sạch mỗi người nhà họ Tô!

- Tô Nan lão tặc, ta sẽ nghĩ hết biện pháp, ngũ mã phân thây ông ta!

- Tô Kiếm Ngạn, ngươi đi trước một chuyến, chẳng mấy chốc toàn bộ người gia tộc họ Tô đều có thể đi vào địa ngục bồi ngươi.

Tiếp đó, Thẩm Lãng chợt ra lệnh một tiếng.

Năm con ngựa lao điên cuồng!

Trong nháy mắt, trong tiếng hét vô cùng thảm thiết.

Tô Kiếm Ngạn chết thảm!

Ngũ xa phanh thây mà chết!

...

Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay đổi mới gần một vạn tám, tháng này còn lại ngày mai là ngày cuối cùng, lạy xin vé tháng, cho ta hỗ trợ, lệ rơi đầy mặt khóc xin!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.