Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 336: Chương 336: Chúc Hoằng Chủ từ quan! Thẩm Lãng trở về nhà!




Chú thích của Bánh: tối hôm qua đánh giá cao tửu lượng bản thân nên mất mặt, mọi người tết âm lịch hạnh phúc, có vé tháng không?



Đại tông sư Lan Đạo có thể xưng là học trò khắp thiên hạ.

Cả đời này của lão tổng cộng thu trên trăm tên đệ tử, có học mấy tháng, có học mấy năm.

Nhưng mà thu quá nhiều đệ tử chắc chắn sẽ phải gặp chuyện không may.

Cuối cùng lão vẫn thua bởi trên người đệ tử.

Khoảng chừng năm năm trước, lão nhận được mật thư của một đệ tử, nói phát hiện một di tích thượng cổ.

Những đại tông sư với di tích thượng cổ hoàn toàn không có bất kỳ lực kháng cự nào, Lan Đạo lập tức phải đi.

Kết quả sau khi trở về, tứ chi gân mạch của lão đều bị người ta làm đứt, trở thành phế nhân.

Từ đó về sau, lão giống như biến mất khỏi thế giới này.

Kiếm vương Lý Thiên Thu là của bạn lâu năm của lão, cho nên mới biết lão ẩn cư ở núi Lạn Ngoa phía trên.

Thẩm Lãng lại một lần nữa nói:

- Lan Đạo đại sư, Thẩm Lãng đến đây bái kiến.

Một lát sau, trong nhà tranh truyền đến một trận chất giọng khàn khàn.

- Không gặp, không gặp!

- Lý Thiên Thu, ngươi là muốn tuyệt giao với ta sao? Lại tiết lộ chỗ trú ẩn của ta ra ngoài, chuyện này do ngươi là ép ta dọn nhà? Hay là ép ta chết?

Thanh âm này tràn đầy vẻ cực đoan chua chát.

Cùng Lan Đạo đại sư trong truyền thuyết quả thực tưởng như hai người.

Lan Đạo vốn là người vô cùng sảng khoái nhiệt tình, bằng không cũng sẽ không nhận nhiều đệ tử như vậy.

Lý Thiên Thu cẩn thận hành lễ, đang muốn nói.

Kết quả vợ của ông Khâu Thị nói thẳng:

- Cùng lạo nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì?

Tiếp đó, bà trực tiếp liền vọt vào, một lát sau liền đẩy ra một người đàn ông.

Đây là đại sư Lan Đạo sao?

Thân thể gầy khô, tóc như là cỏ dại vậy.

Ngồi ở một xe lăn bằng gỗ, giống như đã mất đi đi lại năng lực.

Hai cái tay quỷ dị vặn vẹo, còn không ngừng run rẩy.

Gân mạch tay chân của lão bị cắt hết cả rồi sao?

Ai cắt thế kia chứ?

Trên thực tế, Lan Đạo đại sư là thế nào tàn phế đến bây giờ cũng là một bí mật.

Đến tột cùng là rơi vào bẫy rập? Hay là bị người khác hãm hại? Là ai xuất thủ làm gãy gân mạch của lão?

Hết thảy đều là bí ẩn.

Lan Đạo bản thân cũng không nói.

Thẩm Lãng nói:

- Lan Đạo đại sư, ta muốn mời ngài xuống núi, dạy quân đội của ta luyện tập bắn cung, để thuật bắn cung đệ nhất thiên hạ của ngài phát dương quang đại.

- Không đi. - Lan Đạo đại sư nói:

- Ngươi lẽ nào không nhìn thấy, ta bây giờ đã là một phế nhân à? Ta ngay cả chén đũa đều cầm không nổi, càng chưa nói bắn tên.

Thẩm Lãng tiến lên tỉ mỉ kiểm tra gân mạch bị tổn thương của lão.

Rõ ràng bị thương đặc biệt triệt để, không biết cắt đứt bao nhiêu cái, hơn nữa không có trải qua trị liệu bình thường, những gân mạch này đã đã loạn dài loạn trèo ở cùng một chỗ.

Nếu như mổ thì lượng công việc sẽ vô cùng lớn.

Thậm chí cần phải cắt đứt rất nhiều gân mạch rồi ghép lại từng cọng một.

- Lan Đạo đại sư, thương thế kia của ngài thì ta có thể trị! Muốn khôi phục võ công phỏng chừng khả năng không lớn, thế nhưng đi lại bình thường, động tác bình thường lại có thể. - Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên, cũng có thể ở trong quá trình trị liệu bị nhiễm nhiễm trùng mà chết.

Lan Đạo đại sư kinh ngạc, tiếp đó khinh thường nói:

- Khoe khoang khoác lác, ta đã tìm danh y khắp thiên hạ, căn bản không ai có thể chữa khỏi vết thương của ta.

Quả thực như thế.

Lan Đạo đại sư cuối cùng học trò khắp thiên hạ, sau khi thụ thương, mấy người đệ tử đưa tới vô số danh y chữa thương cho lão.

Trương Xung tuy rằng chỉ theo lão học tập mấy tháng, nhưng cũng tìm bốn năm danh y.

Kết quả, không có một danh y có biện pháp.

Mỗi một danh y sau khi xem, đều chỉ có một cách nói: Không chữa được.

Cho nên ngay từ đầu bản thân Lan Đạo còn ôm hi vọng, càng về sau trực tiếp tuyệt vọng, triệt để bỏ qua.

Ẩn cư ở trên núi Lạn Ngoa, không muốn hình dạng bản thân bi thảm bị người khác nhìn thấy.

- Đi, đi, đi... - Lan Đạo đại sư bắt đầu cản người.

- Lý Thiên Thu ngươi cũng đi!

Vợ của Kiếm Vương Khâu Thị trực tiếp đứng ở trước mặt Lan Đạo nói:

- Lão quỷ, ông nhìn ta một chút xem là ai nào?

Lan Đạo đại sư kinh ngạc:

- Ngươi, ngươi là Khâu muội tử?

- Không phải ta là ai?

Lan Đạo kinh hãi, thảm trạng vợ của Kiếm Vương Khâu Thị, lão biết rất rõ ràng, trúng phải kịch độc đáng sợ, thần trí không rõ, da cả người như là con cóc, thân thể còng xuống như là dã thú.

Lúc trước Lý Thiên Thu tìm rất nhiều biện pháp, tìm rất nhiều danh y, cũng căn bản không có cách nào khác chữa trị, thậm chí ngay cả nguyên nhân bệnh đều tìm không được.

Bây giờ lại được chữa hết?

Điều này sao mà được kia chứ?

Nhưng mà Khâu Thị là trúng độc, chỉ cần tìm được thuốc giải là có thể được.

Mà Lan Đạo ta đây không giống như vậy, tứ chi gân mạch đều bị đứt, căn bản cũng không có thể trị thật tốt.

Hơn nữa Lan Đạo bây giờ đã không dám ôm ấp hi vọng, chỉ muốn sống như vầy đến cuối đời.

- Đi, đi, đi, các ngươi đều đi, ta lập tức dọn nhà!

Lan Đạo đại sư lại bắt đầu đuổi người.

- Lề mề, không đáng mặt đàn ông. - Vợ của Kiếm Vương Khâu Thị nói:

- Đường Viêm, trói lão già Lan Đạo này đi!

Đường Viêm mê võ nghe được mệnh lệnh của sư nương, không nói hai lời trực tiếp tiến lên cõng luôn Lan Đạo trên người, cưỡng chế mang đi.

Lan Đạo giận dữ:

- Làm càn, làm càn, các ngươi ban ngày ban mặt lại trói người, buông ta xuống, buông ta xuống!

Nhưng mà, dù cho lão la rách cổ họng cũng không có ai để ý đến lão.

Đường đường một đời đại tông sư, cứ như vậy bị cưỡng chế mang đi.

...

Kinh đô, nhà của Chúc Hoằng Chủ.

Thái tử giận tím mặt, ở trước mặt Chúc Hoằng Chủ gã cũng không cần che giấu.

- Ông ta dựa vào cái gì đối với ta như vậy?

- Rõ ràng là chính ông ta vô năng, vì sao phóng cơn tức giận trên đầu của ta?

- Vậy hơn mười triệu nợ nần, là ta thiếu à? Ông ta phá sản còn không bỏ tiền tới, mới bị ép trả nợ làm mất mặt, cùng ta có quan hệ gì đâu?

- Năm đó ông ta như là chó vậy đi cầu tổ phụ, quên rồi sao? Nếu không phải là họ Chúc, cái ngai vàng của ông ta đã sớm khó giữ được.

Chúc Hoằng Chủ không nói gì, vẫn nghe Thái tử phát tiết.

Ước chừng một hồi lâu sau đó, lão mới hỏi:

- Phát tiết xong chưa?

Thái tử uống một hơi mấy chén trà, giống như muốn dập tắt lửa giận trong lòng.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Bây giờ bệ hạ chính là mượn tay Ninh Kỳ chèn ép tôn nhi, tôn nhi có thể thế nào? Mưu phản à?

Làm sao có thể mưu phản.

Mưu phản là cần binh!

Hơn nữa chưa đến nước làm phản.

Thái tử nói:

- Tổ phụ, cái vẻ ra sức nâng cao Ninh Kỳ của ông ta, lẽ nào không sợ đuôi to khó vẫy à?

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Bệ hạ không phải muốn nâng cao Ninh Kỳ, bệ hạ cũng chỉ là đang lợi dụng Ninh Kỳ mà thôi. Bệ hạ bây giờ đã coi trọng Ninh Chính, chèn ép tôn nhi chỉ là vì để Ninh Kỳ cùng tôn nhi đấu, như thế Ninh Chính là có thể an ổn mà trưởng thành.

Quả nhiên cáo già, liếc mắt một cái thấy ngay bàn tính bí mật giữa quốc quân cùng Thẩm Lãng.

Nghe những lời này, Thái tử không thể tin nổi.

Phụ vương coi trọng Ninh Chính?

Điều này sao mà được kia chứ?

Đây là phế vật cà lăm còn chưa chữa xong, đã không có Thẩm Lãng, nó liền chả là cái cóc khô gì.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Không thể tin nổi hả? Nhưng đây là sự thực!

Thái tử nói:

- Vì sao vậy? Coi như là Ninh Kỳ cũng so với Ninh Chính giỏi hơn nhiều lắm.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Xung Nghiêu định gả Xung Sư Sư cho con của Vũ thân vương đế quốc, điều này làm cho quốc quân nổi lên lòng cảnh giác. Bệ hã phát hiện Tam vương tử phía sau cũng cùng Viêm Kinh có quan hệ không thể cho ai biết. Tôn nhi và Ninh Kỳ cũng bắt đầu dựa lưng vào đế quốc, điều này khiến cho bệ hạ bất an rất nhiều, nhưng mà Ninh Chính lại cùng đế quốc không có bất cứ quan hệ gì. Một khi nó kế thừa vương vị, bệ hạ cảm thấy Việt quốc có thể bảo trì trạng thái độc lập tuyệt đối.

Thái tử nói:

- Đế quốc Đại Viêm như thế nào đi nữa nói cũng là tông chủ của chúng ta, chúng ta dựa lưng vào Viêm Kinh lại có cái gì không đúng?

Chúc Hoằng Chủ trong lòng cười nhạt một trận, Ninh Dực nhà ngươi toàn nói ra bên ngoài dễ nghe như vậy.

Bây giờ ngươi tranh ngôi cần thế lực Viêm Kinh, cho nên mới luôn mồm thuần phục hoàng đế, một khi ngươi thực sự ngồi trên đó làm Việt vương, chỉ sợ lại quyết định khác thôi.

Nhưng mà, Chúc Hoằng Chủ cũng sẽ không nói toạc ra tâm tư này của Ninh Dực.

- Không chỉ như vậy, hôm nay trong lòng bệ hạ đã đặc biệt nghiêng về Ninh Chính. - Chúc Hoằng Chủ nói:

- Hơn nữa Ninh Chính cũng không như trong tưởng tượng của tôn nhi đâu, tuy rằng nó không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại là kiên nghị quả cảm, có ý chí và độ lượng người thường không thể so bằng, chưa chắc không phải một quân vương giỏi.

Nghe những lời này, Thái tử càng thêm kinh ngạc.

Thậm chí ngay cả Chúc Hoằng Chủ đều đánh giá Ninh Chính thế này?

Xem ra thằng cà lăm này thực sự không đơn giản?

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Lúc trước bệ hạ sợ tôn nhi và Ninh Kỳ xuất hiện tranh chấp đảng phái, cho nên từ đầu đến cuối áp chế hai người, cho hai người đấu mà không phá. Mà bây giờ ngược lại gây xích mích hai người cho hai đứa đánh nhau, chính là vì bảo hộ Ninh Chính, muốn hoàn toàn thấy rõ ràng Ninh Chính là có thích hợp kế thừa vương vị hay không. Hơn nữa bệ hạ chỉ sợ lúc nào cũng mong Thẩm Lãng trở về!

Thái tử nói:

- Thẩm Lãng trở về? Điều đó không có khả năng đâu!

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Chiến sự nước Nam Ẩu, chỉ cần tôn nhi thất bại, Thẩm Lãng là có thể trở về.

Thái tử nói:

- Ông ta phát rồ rồi sao? Ông ta mới là vua của Việt quốc, lẽ nào vì để cho Thẩm Lãng trở về, ông ta muốn cho chúng ta thua chiến sự nước Nam Ẩu à?

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Vậy cũng không phải, bệ hạ không có hoa mắt ù tai như vậy, nội tâm bệ hạ đương nhiên là hy vọng chiến trường nước Nam Ẩu đại thắng, hơn nữa cũng sẽ dốc hết toàn lực đánh một trận chiến này, điểm ấy tôn nhi không cần lo lắng. Hơn nữa tin tưởng tâm sự bệ hạ chúng ta lúc này rất phức tạp, bệ hạ khát vọng đánh bại vua Căng, chính là một khi chúng ta đánh bại vua Căng, vậy Thẩm Lãng liền triệt để không về được, Ninh Chính cũng hoàn toàn không thể trông cậy vào. Cho nên Ninh Dực, cái gì khác cũng là hư, đánh thắng một trận chiến nước Nam Ẩu này mới là căn bản. Chỉ cần một trận chiến này thắng, tôn nhi liền lập được công lao bất thế, cho đến lúc này bất luận kẻ nào đều không thể dao động chức vị thái tử của tôn nhi, kể cả bệ hạ ở bên trong. Cho nên ở chiến trường nước Nam Ẩu, chúng ta muốn được ăn cả ngã về không, dốc hết toàn bộ.

Thái tử nói:

- Chính là cũng không thể tùy ý ông ta nâng Ninh Kỳ lên như thế, bằng không đến lúc đó chúng ta dù cho đánh thắng vua Căng, thế lực Ninh Kỳ quá lớn đối với chúng ta sẽ sản sinh uy hiếp to lớn.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Có hai chuyện đã không cách nào cải biến, Ninh Kỳ nhất định sẽ đi hành tỉnh Thiên Bắc đảm nhiệm Đại đô đốc, nếu cái chỗ ngon ngọt này không cho nó ăn, Ninh Kỳ sẽ không cùng tôn nhi đấu, thậm chí Tiết Triệt đảm nhiệm Thiên Việt Trung đô đốc cũng trở thành sự thực. Chúng ta duy nhất có thể tranh thủ, chính là Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, dĩ nhiên vị trí này cũng nhất định là của chúng ta, dù cho ở trong lòng bệ hạ cũng đã quyết định để Trương Tử Húc đảm nhiệm chức vị này, chỉ bất quá bệ hạ cần Tể tướng ta đây đi cầu tình, đi về phía bệ hạ năn nỉ.

Thái tử nói:

- Tổ phụ, ngài không cần phải đi!

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Đi, đương nhiên phải đi, thần tử xuống nước nhỏ với quân vương, có tính là chi?

...

Ngày kế!

Tể tướng Chúc Hoằng Chủ run rẩy tiến vào hoàng cung!

- Tướng phụ, ngài làm sao đến đây? Ngài làm sao đến? Có chuyện gì nói cho quả nhân một tiếng, quả nhân đi một chuyến không được sao? - Ninh Nguyên Hiến chạy ra, đỡ Chúc Hoằng Chủ đi vào bên trong.

- Tướng phụ, ngài không phải bị bệnh à? Có chuyện gì sai phái người nói một tiếng cũng dễ làm thôi! - Ninh Nguyên Hiến cất giọng vô cùng thân thiết.

Sau khi tiến vào thư phòng, Chúc Hoằng Chủ quỳ xuống bằng hai đầu gối.

- Tướng phụ tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể! - Ninh Nguyên Hiến cơ hồ là ôm hai cánh tay Chúc Hoằng Chủ không cho lão quỳ xuống.

Hai người lại là khách khí một trận.

Chúc Hoằng Chủ lúc này mới ngồi xuống ở trên ghế.

Biểu hiện ra ngoài thái độ hai người so với trước đây đều càng thêm thân mật.

Nhưng trên thực tế trong lòng đôi bên đều đã rõ ràng, vết nứt đã bù đắp không được.

Sẽ cũng không trở về được như trước.

Lúc trước Ninh Nguyên Hiến ở trước mặt Chúc Hoằng Chủ là rất tùy ý, hôm nay cũng biến thành dối trá khách sáo, giống như là quân vương bình thường đối mặt cựu thần vậy.

- Lão hủ phò tá bệ hạ, đã có hơn ba mươi năm, ở trên cái tướng vị này cũng ngồi hai mươi hai năm. - Chúc Hoằng Chủ nói:

- Nói ra thật xấu hổ, suốt hai mươi mấy năm qua, lão thần giữ cái chức Tể tướng này làm cũng tầm thường vô vi.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Xưng bệ hạ cái gì, ngài chính là cột chống trời Việt quốc, đại thụ vươn tới trời xanh kia mà!

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Năm gần đây, cựu thần mắc nhiều bệnh lắm, hơn nữa tuổi già lắm rồi, nếu cứ tiếp tục ở vị trí Thượng Thư Đài chỉ sợ sẽ gây ra chuyện xấu, cho nên cựu thần muốn từ đi chức Tể tướng Thượng Thư Đài.

Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến kinh ngạc.

Chúc Hoằng Chủ nói lời này là có ý gì?

Bức hiếp quả nhân sao?

Hay là lấy lui làm tiến?

Chẳng bao lâu Ninh Nguyên Hiến hiểu ra, Chúc Hoằng Chủ đây là đang biến tướng chịu thua.

Lúc này Chúc Hoằng Chủ là tuyệt đối không có khả năng thực sự muốn từ đi tướng vị.

Bởi vì một khi lão từ chức tể tướng, Chúc Nhung nhất định sẽ bắt đầu thế thân, như vậy vị trí Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam liền trống đi, mà phe Thái tử còn cũng không đủ quan viên có phân lượng đi đảm nhiệm cái chức quan trọng này.

Huống hồ, hôm nay cái triều đình này căn bản là không thể rời bỏ Chúc Hoằng Chủ, thậm chí bây giờ Ninh Nguyên Hiến cũng không thể rời bỏ Chúc Hoằng Chủ.

Hơn nữa, Chúc Hoằng Chủ làm thế cũng là một loại thăm dò.

Nhìn Ninh Nguyên Hiến có phải có ý hoàn toàn đổi Thái tử chi tâm hay không?

Nếu như có, ông ta sẽ đối với đề nghị này đặc biệt động tâm.

Rõ ràng già mà thành tinh.

Bất tri bất giác sẽ phải điều tra suy nghĩ quốc quân.

Thế là, Ninh Nguyên Hiến khom người nói:

- Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể! Tướng phụ, là quả nhân có chỗ nào không chu toàn? Lại để ngài có ý từ quan? Ta có làm chỗ nào không đúng, tướng phụ mặc dù trách cứ cũng được, nhưng tuyệt đối không thể giận quả nhân mà đi!

Nói đến đây, Ninh Nguyên Hiến xoay người hướng về phía Chúc Hoằng Chủ cúc thủ thật sâu.

Chúc Hoằng Chủ vội vàng đứng lên nói:

- Bệ hạ tuyệt đối không thể làm giảm thọ lão lần, quân thần khác biệt, quân thần khác biệt!

Lão ra sức muốn đỡ Ninh Nguyên Hiến dậy, nhưng làm sao đều đỡ không đứng dậy.

Thế là, Chúc Hoằng Chủ sẽ phải quỳ xuống, tỏ ý bản thân càng thêm khiêm tốn.

Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến lại vững vàng bắt được cánh tay của lão, không cho lão quỳ xuống.

- Bệ hạ nhanh đứng dậy, tuyệt đối không nên làm lão thần tổn thọ…

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Tướng phụ ngài đáp ứng ta không từ quan, ta liền đứng dậy.

- Cái này, cái này...

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Tướng phụ nếu không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, quả nhân liền cúi cả đời.

Chúc Hoằng Chủ giả vờ bất đắc dĩ nói:

- Được, được, được, bệ hạ nếu không ngại cựu thần ngu ngốc vô năng, thần sẽ ở tướng vị này thêm mấy ngày.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Tướng phụ không từ quan?

- Không từ, không từ, bệ hạ mau dậy.

Ninh Nguyên Hiến lúc này mới đứng thẳng người, còn lau mồ hôi trên mặt nói:

- Tướng phụ người xem, ngài vừa nói muốn từ quan, làm cho mồ hôi trên người ta phải tuôn ra cả đấy.

Chúc Hoằng Chủ khom người nói:

- Cựu thần xấu hổ.

Nội tâm của lão lại thở dài một lần nữa.

Thời khắc này Ninh Nguyên Hiến ở trước mặt lão cũng như là một quân vương, mà không còn là vãn bối như trước nữa.

Hai người cũng hàn huyên vài câu.

Tiếp đó Chúc Hoằng Chủ xin phép ra đi, nửa câu cũng không có đề cập chuyện tình của Trương Tử Húc.

Nguyên nhân là căn bản không cần.

Chỉ cần Chúc Hoằng Chủ chịu thua, Trương Tử Húc nhậm chức sự việc Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây coi như là hoàn thành.

Chúc Hoằng Chủ đi, sau đó trong lòng quốc quân còn đang cảm thán.

Thẩm Lãng lợi hại, tất cả cục diện phát triển y như lời hắn nói

Kế tiếp, chính là đại quân xuôi nam, đại chiến vua Căng.

Thật hy vọng chuyện này không nên bị Thẩm Lãng nói trúng.

...

Phủ Hầu tước Huyền Vũ.

Bé con Thẩm Mật trở thành ngôi sao lớn.

Người một nhà đều di chuyển vây quanh cô bé.

Chỉ cần cô bé vừa tỉnh lại, liền có vô số người tranh nhau ôm.

Cô bé cũng không sợ người lạ, mặc kệ người nào ở ôm ở trong tay đều yên lặng.

Cũng không thích nói líu ríu, chính là hai con mắt to nhanh như chớp mà nhìn khắp nơi.

Tất cả mọi người nói nha đầu này đơn giản là một công chúa, kết quả làm Băng Nhi thích đến mức muốn hỏng bét cả.

Mỗi ngày đều tuyên dương, con gái này chẳng qua từ bụng nàng đi qua, cả người đều giống như cha của con bé, không giống nàng tiểu Băng.

- Đây là chỗ papa viết chữ!

- Đây là chỗ papa ăn cơm.

- Đây là chỗ papa làm chuyện xấu.

Mộc Lan ôm cô bé thăm dò khắp mọi ngõ ngách.

Tiếp đó, Mộc Lan đi tới trước bức tường kẻ thù.

- Đây là bức tường kẻ thù của papa con đó. - Mộc Lan chỉ vào chữ trên vách tường.

Danh sách kẻ thù trên bức tường đã bị tiêu diệt gần hết, chân chính tử địch chỉ còn lại Tiết Triệt cùng Thư Bá Đảo, Thư Đình Ngọc.

Đương nhiên còn có Thái tử Ninh Dực, chỉ bất quá tên này không thích hợp viết ở trên vách tường.

Chí ít trước đây không thích hợp.

- Bảo bảo, papa con hẹp hòi, điểm ấy sau này con muốn học papa, như thế mới sẽ không lỗ lả nha.

Khi Mộc Lan đang ôm bé con nói chuyên,, bỗng nhiên thân thể mềm mại hơi hơi cứng đờ, nhưng chẳng bao lâu lại giả vờ cái gì cũng không biết, chẳng qua là nhịp tim không ngừng ở tăng nhanh, thậm chí thân thể đều ở đây run nhè nhẹ.

Người còn chưa có kề đến, nàng cảm giác trong lòng như mềm xốp hẳn đi.

Có một con quỷ ở sau lưng dần dần tới gần.

Tiếp đó, dưới cái bụng tròn của Mộc Lan thắt bị người khác nắm một cái.

- Ghét ghê, dạy con cũng không dạy chuyện tốt! - Thân thể mềm mại Mộc Lan lười biếng dựa sát vào.

Phu quân nàng mong nhớ ngày đêm phu quân đã trở về.

Người đàn ông nàng yêu nhất đã trở về.

Người mà nàng gần như mỗi ngày đều mơ đến đã trở về

Thẩm Lãng ôm Mộc Lan vào trong ngực, trước tiên hôn cục cưng lớn, sau đó sẽ hôn đến cục cưng nhỏ.

Tiếp đó, ba người cứ như vậy lẳng lặng ôm lấy nhau.

Hưởng thụ thời gian ngọt ngào mà lại yên tĩnh.

Cách thời gian hơn một năm, bây giờ cuối cùng về nhà.

Thẩm Lãng tức khắc cảm thấy mỗi một lỗ chân lông cả người cũng dễ chịu thoải mái không gì bằng.

Giống như trong không khí cũng là ấm áp và mềm mại.

Thực sự rất muốn cứ như vậy ôm lấy vợ và con, để thời gian lẳng lặng chảy xuôi, để hạnh phúc vĩnh hằng.

- Ứ, ứ...

Bỗng nhiên, đứa bé phát ra âm thanh non nót, thân thể nho nhỏ hơi vùng vẫy một cái.

- Tã của con bé bẩn rồi.

Còn chưa có đến khi Mộc Lan động thủ, tiểu Băng vọt vào thật nhanh, ôm cô bé đi, chạy như một làn khói.

- Tiểu thư, đừng quá kịch liệt, nằm nghiêng sẽ không gây áp lực lên bụng, điểm ấy muội có kinh nghiệm.

Lúc đi ra ngoài, Băng Nhi để lại một câu nói.

Băng lẳng lơ!

Rõ ràng chỉ có lấy sai tên, không có nhận sai biệt hiệu.

Mộc Lan sau khi nghe, khuôn mặt tức khắc hoàn toàn đỏ.

Lúc đầu định nói một cái tiểu Băng không biết xấu hổ, nhưng không biết tại sao, cái ý niệm này cùng đi, toàn bộ thân thể đều có chút mềm nhũn.

Tiếp đó một giây sau.

Tay của cặn bã đã ở trong váy nàng.

- Phu quân, đây… đây ban ngày, có phải chăng trước tiên nên gặp công công bà bà (*)…

(*) cha chồng, mẹ chồng

Câu này chưa nói hết, váy áo trên người nàng đã rời đi.

...

Một giờ sau đó!

Thẩm Lãng chí đắc ý đầy.

Xem ra ta đây kinh đô rèn luyện hơn một năm qua, sức chiến đấu tăng mạnh.

Kim Mộc Lan đã hoàn toàn không phải là đối thủ của ta.

Nhưng mà Mộc Lan đang có mang thật đẹp, khuôn mặt giống như phát sáng vậy.

Thẩm Lãng ngửi mùi của nàng, giống như đều phải say ngã xuống.

Cục cưng nhà ta thật đẹp.

Lúc trước Xung Sư Sư còn có thể so sánh với cục cưng Mộc Lan, Mộc Lan mang thai, sau đó thần vị của nàng quá đậm, diễm quang bắn ra bốn phía, đã muốn vượt qua Xung Sư Sư.

...

Buổi tối người một nhà thoải mái ăn cơm.

Con trai của đệ đệ Thẩm Kiến đã hơn ba tháng.

Bé con Thẩm Mật vô cùng yên lặng, mà cậu bé Thẩm Thành cũng rất nghịch ngợm, không yên chút nào, cái miệng nhỏ nhắn cứ gọi oa oa.

Rõ ràng làm khó Lâm cô nương mà, một cô gái dịu dàng yên tĩnh như vậy lại ra một thằng nhóc quậy như thế, sẽ rất khổ cực.

Hai đứa bé này vừa thấy mặt, không khỏi hưng phấn.

- Oa oa oa oa...

- Oa...

- Cạc cạc cạc cạc cạc...

- Da da...

Hai đứa trẻ trao đổi ngôn ngữ sao hỏa ai cũng nghe không hiểu, lại có qua có lại.

Chỉ bất quá giọng của cậu nhóc Thẩm Thành nói lớn.

Mà mỗi lần cô bé Thẩm Mật chỉ đáp trả một âm thanh.

Cứ như vậy, hai đứa bé lại có thể giao lưu một khắc đồng hồ.

Một bên nói một bên vui.

Cha mẹ của Thẩm Lãng cao hứng cơ hồ không màng may vá gì, trong nhà có thêm hai đứa bé con, quả thực quá hạnh phúc.

- Thông gia, kính một ly! - Huyền Vũ Hầu Kim Trác nói.

- Kính một ly! – Cha củaThẩm Lãng bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

- Nhà chúng ta ngày hôm nay mới xem như là đón tết. – Mẹ vợ Tô Bội Bội vui vẻ nói:

- Năm nay Lãng nhi không ở nhà, cả năm nay trôi qua nửa điểm cũng chẳng có mùi vị gì, phụ thân hai đứa đều ở đây uống rượu giải sầu, còn uống say.

An Tái Thiên vẫn còn thành Nộ Triều, vợ ông tacũng sinh một con gái, đã một tuổi, đã bắt đầu học nói, nếu như đến ba đứa nhỏ chắc càng thêm náo nhiệt.

An Tái Thế giơ ly rượu lên nói:

- Ngài Lý, chúng ta cũng làm một ly.

- Ôi chao, được! - Lý Thiên Thu hơi có chút thận trọng, bưng ly rượu lên uống vào.

Nhưng mà, trên bàn này cũng có môt người không được hài hòa cho lắm.

Đại tông sư Lan Đạo!

Lão nhân gia ông ta vẫn còn tuyệt thực mà.

Bị cưỡng ép đến đây, sau đó mỗi ngày tức giận đòi tuyệt thực.

Tiếp đó, mỗi ngày đều bị Khâu Thị cầm canh gà nhân sâm, cháo các loại rót vào.

Không hề còn phong phạm đại tông sư, tức giận đến hận không thể tự sát.

Mộc Lan ôm bé con Thẩm Mật, bỏ một cái bánh bao vào tay cô bé, đi tới trước mặt đại tông sư Lan Đạo.

- Bảo bảo, cầm bao bao cho gia gia ăn (*).

(*) Cầm bánh bao cho ông ăn.

Bé con Thẩm Mật đương nhiên không hiểu, Mộc Lan lại dạy một lần.

Cô bé liền cầm bánh bao đẩy tới miệng đại tông sư Lan Đạo.

Đại tông sư Lan Đạo nhìn thoáng qua tay mũm mỉm, vừa liếc nhìn bé con da trắng ngần.

Khuôn mặt già nua co giật một cái, tiếp đó đưa tay nhận lấy, cắn ở trong miệng.

Bé con ngây thơ vừa ra tay, lão tuyệt thực thất bại.

- A, a... - Bé con Thẩm Mật thấy đại tông sư Lan Đạo ăn bánh bao, vui mừng kêu một tiếng, hai cái tay nhỏ bé vỗ vào.

Tức khắc, ánh mắt đại tông sư Lan Đạo ấm áp trở lại.

Mà cách đó không xa nhóc con Thẩm Thành còn tưởng rằng chị nói chuyện với nó, vội vàng tích cực đáp lại.

- A a a a...

Tiếp đó, hai đứa nhóc lại bắt đầu một vòng mới giao lưu ngôn ngữ sao hỏa.

...

Thẩm Lãng đi tới nhà Kim Hối.

Hắn chủ yếu là đến xem Trịnh Hồng Tuyến.

Bởi vì nàng là con gái Trịnh Đà, mà Trịnh Đà xấp xỉ xem như là chết ở trong tay Thẩm Lãng.

- Cô gia... - Kim Hối vội vàng đứng lên.

- Đang dùng cơm à, ồ thức ăn này xào nấu khó coi như vậy, Kiếm Nương nhìn vô cùng hiền lành, nấu ăn kém như vậy à? - Thẩm Lãng cười nói.

Kim Hối vội vàng nói:

- Nào có, nào có, thức ăn này rất ngon, rất ngon...

Xong rồi, thức ăn này là Trịnh Hồng Tuyến làm.

- Công tử còn chưa có nếm qua trù nghệ của ta mà, cải lương không bằng bạo lực. - Trịnh Hồng Tuyến lấy chén đũa đến.

Thẩm Lãng cầm lấy đũa gắp một quả cà thoạt nhìn bình thường nhất.

Quả nhiên... Rất khó ăn.

Kim Hối không dễ dàng.

Thế là, Thẩm Lãng lại kiên trì ăn vài miếng.

Tiếp đó, hắn muốn mở miệng nói chuyện Trịnh Đà.

- Công tử không cần phải nói. - Trịnh Hồng Tuyến nói:

- Hết thảy đều là chính bọn họ tự chuốc vạ vào mình, công tử cũng không thẹn với lòng.

Thẩm Lãng gật đầu, lại không có nói nữa, cũng chỉ là cùng Kim Hối uống rượu.

Được ở niên đại này nồng độ cồn trong rượu rất thấp, chỉ uống rượu không ăn đồ nhắm cũng không sao.

- Công tử ngài đừng uống rượu mà không ăn gì. - Trịnh Hồng Tuyến đặc biệt nhiệt tình, gắp món ăn vào chén Thẩm Lãng, hơn nữa còn rất nhiều.

Thẩm Lãng bất đắc dĩ, Trịnh tiểu thư muốn báo thù giết cha như thế này à?

Ngươi muốn hầu món ăn cho chết ta sao?

Trịnh Hồng Tuyến không có trách cứ Thẩm Lãng, hơn nữa khi tin Trịnh Đà chết đi truyền tới thời điểm, nàng và Kim Hối nói một câu, thiếp và người nhà đó đã không còn quan hệ từ lâu, thiếp chỉ là vợ của Kim Hối chàng thôi.

Nhưng đến tối, Kim Hối giả vờ ngủ, sau đó thấy rõ ràng vợ gã chảy nước mắt suốt đêm.

...

- Nhạc phụ đại nhân, đảo Lôi Châu bây giờ có bao nhiêu con dân?

Huyền Vũ Hầu Kim Trác nói:

- Hơn tám vạn, từ trên lãnh địa chúng ta di chuyển năm vạn người, hội Thiên Đạo lục tục lại từ các nơi chuyển đến nơi hơn ba vạn nông dân mất đất. Đi qua hơn một năm xây dựng, cuối cùng cũng tiến vào quỹ đạo chính, rất nhiều thôn xóm, thị trấn đều được dựng nên.

Thẩm Lãng nói:

- Mối quan hệ chúng ta cùng hội Thiên Đạo còn bình thường không?

- Bình thường, tốt.

Tiếp đó, hai người rơi vào tình huống không nói gì.

Ai!

Vẫn là như vậy.

Hai người trừ phi có chính sự, bằng không trên cơ bản không lời nào để nói.

Thế nhưng tình cảm cá nhân hai người lại đặc biệt sâu, tình như cha con.

Ngược lại Ninh Nguyên Hiến cùng Thẩm Lãng có thể trò chuyện tiếp nữa.

Vị nhạc phụ đại nhân này của Thẩm Lãng, thực sự quá nghiêm túc đứng đắn, cùng ông ta nói chuyện phiếm chẳng ra lời nào.

Ước chừng một lúc lâu, nhạc phụ đại nhân mới nói ra một câu:

- Đảo bí mật bên kia, đã hoàn toàn chuẩn bị xong.

- Được. - Thẩm Lãng nói:

- Cảm ơn nhạc phụ đại nhân!

...

Ở nhạc mẫu Tô Bội Bội bên này.

Thẩm Lãng nói đến mặt mày hớn hở.

Quốc quân bát quái, Biện phi bát quái, vương hậu bát quái.

Những chuyện xó xỉnh nào cũng lôi ra nói.

Kể cả hắn làm sao diệt Tô Nan, làm sao san bằng tổng bộ hội Ẩn Nguyên thành bình địa, quả thực chém gió ba hoa chích choè.

Bên cạnh Băng Nhi còn có thể chêm vào mấy câu.

Cục cưng Mộc Lan cũng chỉ có thể ôm đứa bé, bất đắc dĩ nghe phu quân chém gió lung tung beng, rõ ràng nửa câu đều không chen vào lọt.

- Vương hậu họ Chúc, gần như con chưa từng thấy qua! Thế nhưng con dám khẳng định, da của bà ta không tốt, bản thân bà ta tự cảm thấy mình đẹp, lại ngạo mạn đến vô biên, sinh hoạt với quốc quân không cân đối, làm sao da đẹp cho nổi chứ?

- Hơn nữa, bà ta chẳng ưa gì nhà chúng ta, cho nên những sản phẩm của Kim Sơ Các chúng ta, bà ta đều không dùng thứ gì, có phải như thế thì da sẽ xấu không, thậm chí con nghĩ thời mãn kinh của bà ta cũng đến rồi, mới hơn bốn mươi tuổi liền đến thời mãn kinh, thật bi ai đó.

Tô Bội Bội ra sức gật đầu, rồi nói:

- Đúng, đúng, đúng, bây giờ mỗi ngày, mẹ đều uống theo đơn thuốc của con, sữa đậu nành mẹ cũng uống mỗi này, chính là bổ sung kích thích tố sinh dục nữ. Đúng rồi Lãng nhi, con hãy giúp mẹ xem, gần đây mẹ cần phải dùng loại mặt nạ nào, là cấp ẩm hay là kiềm dầu đây?

Hai người từ bát quái cho tới làm đẹp, lại nói tới dưỡng sinh, lại trò chuyện trở về bát quái.

Cuối cùng Mộc Lan thực sự nhịn không được phải nói:

- Phu quân, bé con buồn ngủ rồi.

Thẩm Lãng cùng mẹ vợ mới thỏa mãn.

Ai, còn có mấy c câu chuyện trọng tâm còn không có đ giao lưu đầy đủ mà.

Nhưng mà, cùng cục cưng Mộc Lan đi ngủ cũng ngon lành sao.

Về đến phòng, sau đó Mộc Lan nằm ở trong lòng Thẩm Lãng.

Nàng rất đam mê thời khắc này.

- Phu quân, nói đã rồi, tối hôm nay chỉ đi ngủ, không làm gì khác. - Mộc Lan dịu dàng nói.

- Được!

Một lát sau!

- Có thể hôn môi, nhưng không thể làm gì khác. - Mộc Lan nói.

- Được!

Lại một lát sau.

- Có thể thân địa phương khác, nhưng không thể làm khác. - Mộc Lan nói.

- Được!

Lại sau một lúc lâu sau đó.

Mộc Lan nói:

- Phu quân, chúng ta làm khác đi!

...

Cuộc sống không thể khoe mẽ trôi qua thật nhanh, cuộc sống hạnh phúc cũng trôi qua thật nhanh.

Mấy ngày nay Thẩm Lãng gần như đều ngâm trong hũ mật, hạnh phúc đến mức cả lỗ chân lông cũng thấy ngọt ngào.

Chỉ có điều thắt lưng có chút ê ẩm.

Cục cưng Mộc Lan quá quấn người, tuy rằng không hung dữ bằng lúc trước vậy.

Thế nhưng dịu dàng mới chết.

Cuối cùng nhạc mẫu thấy thương Thẩm Lãng, nói bóng nói gió vài câu với Mộc Lan.

- Cô gia thân thể không mạnh, Mộc Lan hãy dùng sức ít thôi…

Liền những lời này, để Mộc Lan mặt đỏ tới mang tai vượt qua ba canh giờ.

Tiếp đó, trong vòng hai ngày không dám cùng mẹ nàng gặp mặt.

Trong khi đó, tên mập xin thề muốn làm Hàm Nô thứ hai.

Mỗi ngày đều ở ăn thực đơn ăn kiêng Thẩm Lãng viết, mỗi ngày đều chạy hai vạn mét, mỗi ngày đều đang luyện võ.

Lần trước gã thực sự bị Chúc Nịnh làm đau thấu tim.

Cho nên mấy ngày này, người một nhà thoải mái mà ăn món ngon mỹ vị, tên mập phải ăn rau.

Người một nhà thoải mái mà ăn đồ nướng, tên mập phải nuốt nước hầm gà.

Gã đã đặc biệt cố gắng, hơn nữa đã kiên trì hơn một tháng.

Lúc đó Hàm Nô tháng thứ nhất liều mạng như thế, giám đi ba mươi mấy cân.

Mà tên mập Kim Mộc Thông, mới giảm xuống năm cân.

Kết quả này thật sự khiến cho người ta phải tuyệt vọng.

Thẩm Lãng cùng An Tái Thế nhất trí kết luận, Kim Mộc Thông thể chất đặc thù, cho nên rất khó giảm xuống.

Tên mập mặc dù có chút tuyệt vọng, thế nhưng xin thề kiên trì tới cùng, muốn trở thành một mỹ nam vừa mạnh vừa gầy.

...

Năm ngày!

Thẩm Lãng ở nhà chỉ có thể ngây ngô năm ngày!

Năm ngày sau đó, hắn và đám người vợ chồng Kiếm vương Lý Thiên Thu, Lan Đạo đại sư, Đường Viêm mê võ ngồi đội thuyền, đi đến một hòn đảo bí mật trên biển!

Vùng biển này đếm không hết đảo nhỏ.

Để thuyền cách xa hòn đảo, căn bản sẽ không có thuyền sẽ tới gần, tuyệt đối bảo mật.

Mà hòn đảo nhỏ này, Thẩm Lãng mệnh danh là đảo Niết Bàn!

Leo lên hòn đảo bí mật, khắp nơi đều có rừng rậm nguyên thủy, đi vào sâu trong rừng cây!

Rừng rậm này ở giữa lại có một mảnh đất trống, thật chỉnh tề, như là trường trận.

Thẩm Lãng đã ra lệnh từ lâu, để người mở ra hòn đảo bí mật này.

- Nghiêm!

- Đằng sau, quay!

Theo một tiếng ra lệnh.

Ba nghìn chín trăm người chỉnh tề xoay người, đối mặt Thẩm Lãng.

Động tác chỉnh tề như một.

Mỗi một đều vô cùng tái nhợt, gầy yếu!

Mỗi người đều vô cùng nhạy cảm, thuần lương!

Bọn họ mới thật sự là người có huyết mạch trống rỗng, là mệnh căn Thẩm Lãng dùng để đánh bại vua Căng, đánh bại Thái tử, đánh bại Tam vương tử Ninh Kỳ.

Quân Niết Bàn thứ hai!

Bọn họ còn chưa hoàn thành lột xác!

Thế nhưng nhanh!

Mà bị hội Ẩn Nguyên, Thái tử, Tam vương tử liên hợp cướp ba nghìn bảy trăm người, là đần độn thật sự!

Thẩm Lãng hướng Lan Đạo kích động nói ra:

- Đại tông sư, đây là quân đội ta muốn cho ngài huấn luyện! Bọn họ nhất định phát triển thuật bắn cung vô địch của ngài đến mức tận cùng, bọn họ nhất định sẽ thành quân đội mạnh nhất trên thế giới này!

...

Chú thích của Bánh: Chương thứ nhất tám ngàn chữ đưa lên, say rượu đau đầu viết chương này mất N tiếng đồng hồ. Ta đi nằm sẽ tiếp đó viết phần 2! Ngày hôm nay nhất định một vạn năm trở lên, lạy xin vé tháng cùng hỗ trợ, chư vị đại đại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.