Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 316: Chương 316: Chuyến săn biên giới kết thúc! Đại hoạch toàn thắng!




Lúc này, trong lòng đám võ tốt tinh nhuệ nước Sở này là hoàn toàn tuyệt vọng.

Bọn họ thực sự dốc hết toàn lực.

Những người ở phía trước tạo nên bức tường bằng tấm thuẫn toàn bộ cũng là đại lực sĩ, tấm thuẫn trong tay bằng gỗ bọc sắt, nặng chừng bốn năm mươi cân.

Bình thường bọn họ không biết đã làm bao nhiêu lần thí nghiệm, căn bản là chém không được.

Dù cho cung có mạnh đến đâu cũng vô pháp bắn thủng.

Thế nhưng ai biết đám điên Việt quốc này dùng đại đao lớn, nặng và sắc bén như vậy kia chứ.

Chỉ một đao, tấm thuẫn vững chắc đã bị chém thành hai nửa.

Đao thứ hai, cả người đã bị chém thành hai nửa.

Nhưng mà!

Võ tốt nước Sở ra sức dùng trường thương thọt đâm, ra sức dùng chiến đao chặt chém.

Nhưng mà không có chút ý nghĩa nào.

Đầu thương trực tiếp gãy, chiến đao trực tiếp nứt toác.

Đám điên Việt quốc hoàn toàn không tổn hao lông tóc gì.

Sắt thép của gia tộc họ Kim lúc này đã nổi tiếng khắp thiên hạ, thậm chí trực tiếp thúc đẩy kỹ thuật rèn đúc các quốc gia quá triển, hơn nữa cũng để cho các quốc gia tiến hành một lần thay đổi quần áo.

Sắt thép của nước Sở tuy rằng cách biệt với gia tộc họ Kim, nhưng không đến mức chênh lệch lớn như vậy.

Mấu chốt là khôi giáp của hai ngàn quân đội vương bài dưới trướng Thẩm Lãng quá biến thái.

Những quốc gia khác cũng đều tái sử dụng giáp sắt vì sản lượng quá thấp, hơn nữa đặc biệt đắt đỏ, trên cơ bản chỉ dùng rèn chiến đao, hơn nữa chỉ dùng thép ở chỗ cần thiết.

Nhưng áo giáp của bọn người đột biến dưới trướng Thẩm Lãng đều dùng thép loại một để đúc, hơn nữa còn là giáp thép dày mấy li.

Hoàn toàn bất chấp chi phí, mới có khôi giáp đao thương bất nhập như vậy.

Mớic có siêu đại đao đánh đâu thắng đấy, dùng sức mạnh khổng lồ chém xuống thì có gì bổ không được, thứ nào trúng phải chỉ có nát nhừ mà thôi.

Cứ như vậy!

Hai ngàn người đột biến huyết mạch tốc độ không thay đổi, trên đường về phía trước, trên đường về phía trước.

Siêu Mạch Đao trong tay, mỗi giây chém xuống một lần.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...

Nơi đi qua, máu tươi khắp bầu trời, thây phơi khắp nơi.

Bất luận dùng ngôn ngữ nàođều không cách nào hình dung một màn đầy hoa lệ và kinh ngạc này.

Hơn một nghìn cây siêu Mạch Đao vẫn chỉnh tề như một.

Tiết tấu giống nhau, cùng tốc độ, cùng góc độ.

Hai ngàn người, giống như một con quái vật khổng lồ vô cùng đáng sợ.

Diễn ra một mỹ học chiến tranh không chi sánh bằng.

Một mực nghiền ép trên đường.

Chỉ chốc lát ngắn ngủi!

Hai ngàn tên võ tốt nước Sở toàn bộ bị chém giết sạch sẽ.

Toàn quân huỷ diệt.

Đương nhiên còn có một nhóm nhỏ thực sự không chịu nổi áp lực tinh thần như vậy nên kéo nhau chạy trốn mất dạng.

Chỉ tầm một khắc đồng hồ ngắn ngủi, liền kết thúc cuộc chiến đấu này.

...

Toàn bộ như chết lặng!

Sứ thần các nước vốn dự đoán, đây sẽ là một trận giết chóc.

Bọn họ đoán đúng phân nửa.

Đầu tiên, bọn họ suy đoán sẽ phải một canh giờ kết thúc chiến đấu.

Kết quả không đến hai khắc đồng hồ, hai ngàn võ tốt tinh nhuệ nước Sở toàn quân huỷ diệt.

Thứ nhì, đương nhiên là đối tượng bị tàn sát đã đoán sai.

Tất cả mọi người thấy da đầu tê dại, rợn cả tóc gáy.

Quá đột nhiên.

Thật là đáng sợ.

Cứ như vậy trên đường càn tới.

Không hề có lực chống lại.

Hai ngàn tên võ tốt của nước Sở cũng không phải hạng người trói gà không chặt, mà là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Tại sao lại như thế kia chứ?

Hoàn toàn là một trận giết chóc.

Tàn sát đến tuyệt vọng.

Thế nhưng đồng thời sợ hãi, bọn họ không khỏi nhiệt huyết sôi trào.

Bởi vì một màn này quá hoa lệ.

Quá nóng máu.

Tưởng chừng như chính là đỉnh cao chiến tranh mỹ học.

Đây là một nhánh không có quân đội sát khí.

Thậm chí lúc giết người, đều không có gì khí thế khói lửa gì cả.

Khi mấy nghìn nhánh Mạch Đao đồng thời chém xuống, cái loại cảm giác đẹp đẽ đồng loạt, tưởng chừng như để cho toàn thân người ta đều nổi da gà lên.

Đám quan viên của Việt quốc đi theo dự cũng trợn to mắt đến cực hạn, miệng cũng há hốc ra.

Họ hoàn toàn không thể tin nổi khi nhìn một màn này.

Đây… đây là quân đội Việt quốc ta ư?

Đội quân mạnh mẽ như vậy? Ta làm sao không biết kia chứ?

Đám người kia không phải phế vật, không phải đần độn à?

Mạnh đến tưởng chừng như để cho người ta hít thở không thông!

Mà năm ngàn cấm quân Việt đổ mồ hôi lạnh phía sau lưng.

Bởi vì dọc theo con đường này, bọn họ mắng nhiều từ ngữ vô cùng khó nghe.

Phế vật, ngu ngốc, đần độn.

Hơn nữa rất nhiều người mắng nhiếc những tân quân này.

Nhưng đám người kia giống như cũng chẳng hề tức gận, ngược lại cúi đầu không nói.

Bị mắng không trả treo.

Đám cấm quân này không thể động thủ đánh người, nhưng bọn họ cũng dám chắc rằng, nếu như bọn họ ra tay đánh, bọn phế vật dưới trướng Thẩm Lãng cũng không dám đánh trả.

Không dám đánh lại cũng không chửi lại, đơn giản là một đám người rất vô năng.

Nhưng đến trên chiến trường.

Đám người kia lại đè bẹp tất cả, tàn sát tất cả.

Cái này... Cái này...

Cảm tạ ơn đại hiệp không giết!

Tất cả cấm quân trong lòng còn sợ hãi, kế tiếp ta có cần phải đi bồi tội cho bọn hắn không vậy.

Không, không, không.

Tuyệt đối không nên, bọn họ lúc đầu không nhớ rõ, nếu như ta cố tình bồi tội, nói không chừng bọn họ liền nhớ kỹ.

Sau đó ta gặp được đám người kia, lập tức phải tránh đi thật xa.

Bằng không khi ta vừa tới đã nhất đao lưỡng đoạn, từ đầu đến chân của ta mỗi nơi đi một ngả.

...

Mà người bị sốc nhất chính là Xung Nghiêu.

Ông phỏng đoán Thẩm Lãng không chịu thua đơn giản như vậy, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến nhánh quân lại mạnh đến nước này.

Đơn giản là ác mộng trên chiến trường.

Xung Nghiêu không khỏi ở trong đầu diễn luyện, Tây quân dưới trướng ông phải cần bao nhiêu người, dùng những chiến thuật nào mới có thể đánh bại hai ngàn người của Thẩm Lãng.

Kết quả đặc biệt đáng sợ!

Có thể cần hơn một vạn người, còn chưa nhất định có thể thành công.

Thẩm Lãng người này lại ghê gớm như thế?

Lúc trước cuộc thi ân khoa văn võ thành công, còn có thể nói là bởi vì hắn phát hiện nhóm dư nghiệt huyết mạch cuối cùng của Khương Ly, không thể hoàn toàn coi là công lao của hắn.

Nhưng lần này chỉ trong vòng ba tháng, đã huấn luyện hai ngàn phế vật thành lực sĩ vô địch.

Đây quả thực là kỳ tích khiến cho bất kỳ ai cũng không thể tin nổi.

Quân đội vương bài, chân chính vương bài!

...

Đương nhiên kẻ bị sốc hết mức chính là Sở vương.

Khi mưa tên rơi vào trên người tân quân Việt quốc mà lông tóc không bị tổn hại, ông ta cũng cảm giác được không ổn.

Mà khi quân đội của hắn bị tàn sát, cả người ông ta rét run.

Bộ óc giống như là sét đánh, từng đợt nổ vang.

Trúng kế, trúng kế!

Thế nhưng...

Thẩm Lãng này làm sao làm được vậy?

Còn chưa kể ông ta có bản năng muốn giết sạch những mật thám mai phục tại Việt quốc.

Những tên mật thám này mỗi ngày đều báo cáo, Thẩm Lãng chiêu mộ hai ngàn phế vật, mỗi ngày chỉ có vung đao giả, chỉ luyện tập một chiêu.

Thời gian mấy tháng liền luyện một chiêu như vậy.

Lù đù như lợn, hoàn toàn phế vật.

Đương nhiên hiện tại xem ra, tin tức đám người kia quả thực không có sai.

Nhánh tân quân này của Thẩm Lãng quả thực chỉ luyện một chiêu.

Nhưng... Con mẹ nó, bọn họ dùng một chiêu này là đủ rồi.

Không nghĩ tới.

Khi mấy nghìn người đồng thời dùng ra một chiêu, lại lại là uy lực vô hạn như thế.

- Bệ hạ, bệ hạ...

Bên cạnh đại thần hô to.

Ước chừng một lúc lâu, Sở vương mới tỉnh lại.

- Bệ hạ, còn chưa kết thúc chiến đấu, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?

Bên cạnh đại thần kêu lên.

Đúng vậy, chiến đấu còn chưa kết thúc.

Ta còn có ba nghìn kỵ binh trọng giáp.

Kỵ binh dã chiến vô địch, huống chi là kỵ binh trọng giáp?

Khi kỵ binh bắt đầu xung phong, hoàn toàn là bẻ gãy nghiền nát, bất luận bộ binh nào cũng không có bất kỳ lực nào để kháng cự.

Trong lịch sử vô số trận chiến điển hình đều đã nói rõ điểm này.

Cho nên không hề có ngoại lệ, thiên hạ các nước đều xem kỵ binh trọng giáp trở thành vương bài tuyệt đối.

Đúng, ta còn chưa có thua! Ta còn chưa thua mà!

Xuất động ba nghìn kỵ binh trọng giáp tuy rằng vô sỉ một chút, nhưng vì thắng, tất cả đều đáng giá.

Thẩm Lãng, thứ người yêu nghiệt như ngươi thì không nên tồn tại.

Còn nhóm tân quân yêu nghiệt của ngươi, cũng sẽ không nên tồn tại.

Tức khắc Sở vương hét lớn:

- Kỵ binh trọng giáp xung phong xuất kích, xung phong! Giết sạch Việt quân, chém giết sạch sẽ!

Nghe những lời này.

Tất cả mọi người ghé mắt.

Cái gì thế Sở vương, ngươi không biết xấu hổ như vậy à?

Lại thực sự phải ra khỏi động kỵ binh trọng giáp?

Hơn nữa còn là ba nghìn với hai ngàn?

Ai cũng rõ ràng biết, kỵ binh dã chiến vô địch.

Chiến mã kể cả kỵ binh một khi xung phong tốc độ cao sẽ có sức mạnh vô cùng kinh người.

Có quân đội nào trong thiên hạ chống đỡ được đây?

Dù cho đám tân quân yêu nghiệt của Thẩm Lãng cũng đỡ không xuể.

Chí ít đến tận bây giờ, còn chưa có một nhánh bộ binh có thể chiến thắng kỵ binh trong trận chiến, huống chi là kỵ binh trọng giáp.

Sở vương nhà ngươi vì thắng cuộc, thật đúng là không từ thủ đoạn nào.

Theo Sở vương ra lệnh một tiếng.

Ba ngàn kỵ binh trọng giáp bắt đầu xuất động.

Chiến mã mang theo tiết tấu di chuyển đặc biệt bắt đầu tăng nhanh dần dần, tăng tốc, tăng tốc…

Tốc độ càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng bắt đầu xung phong tốc độ cao.

Mà ngay tại lúc này!

Bỗng nhiên hai tên to con như sắt thép, chợt vọt ra.

Đây là hai tên khổng lồ cao chừng hai mét rưỡi, mặc trên người siêu trọng giáp, tay cầm một thứ trông có vẻ như Lang Nha Bổng dài hơn ba mét.

Cây Lang Nha Bổng tầm ba bốn trăm cân trở lên.

Đây là một cặp sinh đôi, đồng dạng là người có huyết mạch đặc biệt.

Tên của hai người này gọi là Đồ Đại, Đồ Nhị.

Là hai sát thần kinh người dưới trướng Thái tử nước Sở.

Mỗi một lần ra chiến trường, hai người cũng có thể tàn sát mấy trăm người trở lên, tung hoành vô địch.

Tồn tại như quái thú chiến trường.

Ngay sau đó, lại có một tướng quân áo bạc vọt ra như chớp, trong tay một cây siêu cấp ngân thương.

Người này là siêu danh tướng nước Sở Hô Duyên Tà, đồng dạng là xuất thân võ trạng nguyên, đồng dạng là danh tướng trẻ tuổi số một của nước Sở.

Hơn nữa, gã cũng là đã từng trẻ mồ côi trong chiến tranh.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, gã cũng là người có huyết mạch đặc biệt dư nghiệt của Khương Ly.

Từ đó có thể thấy được, đế chủ Khương Ly lợi hại đến cỡ nào?

Ngày nay trong thiên hạ các nước, những võ tướng và võ giả hàng đầu hầu hết là dư nghiệt của Khương Ly.

Thật cái gọi là Khương Ly té ngã, thiên hạ ăn no.

Sứ thần các nước nhìn thấy ba người này xuất hiện, hoàn toàn không thể tin được.

Sở vương vì thắng, lại đến nước này?

Đồ Đại, Đồ Nhị, Hô Duyên Tà ba người đều ra mặt.

Có ba người này, còn ai làm đối thủ kia chứ?

Đối với chiến tích ba người này, tưởng chừng như để cho người ta nghe đến lỗ tai đều tê dại.

- Giết, giết, giết...

Hình thể Đồ Đại cùng Đồ Nhị quá mức vĩ đại, sau khi mặc vào áo giáp, thể trọng vượt qua bảy trăm cân, hơn nữa cộng thêm Lang Nha Bổng ba bốn trăm cân, đã nặng vượt qua nghìn cân.

Căn bản không có chiến mã có thể thồ nổi.

Nơi hai người này đi qua, tuyệt đối không có một ngọn cỏ.

Bị người bọn họ giết chết đừng bảo là chết không toàn thây, mà là trực tiếp thành bùn.

Việt quốc bên này, còn ai làm đối thủ của hai tên đồ tể chiến trường này?

Trừ Lam Bạo ra, hoàn toàn không tìm được

Nhưng Lam Bạo không có tham gia chuyến săn biên giới lần này, gã là người của Tam vương tử, làm sao có thể sẽ vì Thẩm Lãng cống hiến kia chứ?

Mà ngay tại lúc này!

Tất cả mọi người chợt mở to hai mắt.

Bởi vì!

Thẩm Lãng bên này cũng có một tên khổng lồ chợt vọt ra.

Đệch, gã càng thêm kinh người!

Trực tiếp ôm một thân cây làm vũ khí.

Thân cây này so với bắp đùi còn lớn hơn, ước chừng dài mười mấy mét.

Thế nhưng trong tay tên cơ bắp này như là không có gì vậy, ôm liền lao điên cuồng, so với chiến mã còn nhanh hơn.

Gã đương nhiên là Bug chiến trường, Đại Ngốc!

Đồ Đại cùng Đồ Nhị chỉ nhìn thoáng qua, liền hướng Đại Ngốc chạy như điên tới.

Xác nhận đã thấy, ngươi chính là người chúng ta muốn giết.

- Giết! Giết!

Ba tên to con không cưỡi ngựa nhưng quỷ quái ở chỗ là còn chạy nhanh hơn cả ngựa đua mới chết.

Hung mãnh đối chiến!

Mà bên kia, Khổ Đầu Hoan cùng Hô Duyên Tà nhìn nhau một cái, chỉ biết đây là đối thủ nửa đời người.

Chiến mã đôi bên tăng nhanh, điên cuồng đối chiến.

Toàn tràng hơn một nghìn sứ thần, hoàn toàn thấy nhiệt huyết sôi trào.

Không nghĩ tới!

Vốn tưởng rằng chuyến săn biên giới sẽ nhàm chán đến cực điểm, vậy mà lại trình diễn quyết đấu đỉnh cao như thế.

Hơn nữa ba trận quyết đấu đỉnh cao đồng thời bắt đầu.

Đáng tiếc ta chỉ có một cặp mắt nên chỉ có thể xem một trận tỷ thí thôi.

Giống như ba trang tuyệt sắc quỳ gối trước mặt của ta, nhưng ta...

Thế là, tất cả mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn trận quan trọng nhất.

Hai ngàn tân quân Việt quốc đối chiến ba ngàn kỵ binh trọng giáp.

Đây là thứ kích thích, tràn ngập lo lắng và không công bằng nhất.

- Xung phong, xung phong, xung phong, xung phong...

Ba nghìn trọng kỵ nước Sở tăng nhanh điên cuồng.

Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh!

Mang theo thế kinh người.

Thực sự như là sóng thần đáng sợ.

Mang theo lực lượng bẻ gãy nghiền nát.

Kỵ binh dã chiến đã vô địch rồi, trọng kỵ binh càng vô địch.

Mỗi một trọng kỵ binh nước Sở, trong lòng đều mang sự kiêu ngạo và khinh thường vô cùng.

Đối diện những thứ lính mới của Việt quốc, tuy rằng mới vừa sáng lập kỳ tích kinh người.

Thế nhưng ở trước mặt trọng kỵ chúng ta, nhất định hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bất luận bộ binh nào, đều không thể ngăn cản trọng kỵ xung phong.

Khoảng cách một trăm năm mươi mét.

Một trăm mét.

Năm mươi mét!

- Dừng! - Việt quân mười Bách hộ ra lệnh một tiếng.

Quân kỳ vung vẩy.

Mà chủ tướng Khổ Đầu Hoan chợt cùng tướng quân Hô Duyên Tà nước Sở chợt vọt tới cùng một lượt huy động lợi kiếm chiến đấu kịch liệt!

Chủ tướng vốn nên chỉ huy chiến đấu, không nên tự mình xuất chiến.

Nhưng không có cách nào, đã không người thứ hai có thể làm đối thủ Hô Duyên Tà.

Hơn nữa, nhánh quân Niết Bàn Giả này căn bản không cần gã chỉ huy.

Tác dụng của chủ tướng là gì?

Đúng là binh chi đảm (*)!

(*) Đây là những xưng tụng về các loại binh khí của Trung Quốc xưa: Bách binh chi thủ (tổ) tức bàn tay của trăm binh là côn, Bách binh chi vương (tặc) vua của trăm binh là thương (giáo), Bách binh chi quân (hoàng) tức hoàng đế trăm binh là kiếm, Bách binh chi đảm (suất) tức gan của trăm binh (chủ soái) là đao, Bách binh chi bá (khôi) là kích.

Một nhánh quân đội can đảm, kỷ luật, đều cần dựa vào tướng lĩnh để duy trì.

Còn cần quân đội chuyên áp trận, chém giết kẻ chạy trốn.

Thế nhưng...

Hai ngàn tên huyết mạch Niết Bàn Giả không cần.

Bọn họ không biết sợ hãi là thứ gì.

Đối mặt ba nghìn tên trọng kỵ binh điên cuồng xung phong, bất luận bộ binh nào đều có thể kinh hồn táng đảm, run lẩy bẩy, thậm chí vãi cả cứt đái.

Nhất là ba nghìn trọng kỵ binh nước Sở này đã thân kinh bách chiến, sát khí tận trời. Bất luận đội ngũ tân binh nào đối mặt xung phong đằng đằng sát khí, đều có thể bỏ trốn mất dạng.

Thế nhưng mí mắt hai ngàn người cũng không có run rẩy một cái.

Cái gì là sợ?

Đúng, chúng ta biết sợ, thậm chí chúng ta phần lớn thời điểm đều đang sợ, dù cho ở lúc ngủ cũng tràn đầy thấp thỏm lo âu.

Nhưng chúng ta sợ là ánh mắt của cha mẹ người nhà ghét bỏ, sợ ánh mắt khinh bỉ của người qua đường và sợ tất cả mọi người cô lập.

Cái khác chúng ta lkhông sợ.

Chúng ta ngay cả chết còn không sợ.

Vợ của em trai rưới nước sôi lên người ta còn chẳng trốn lấy một lần.

Trên trán của Lý Cẩu Tử có một vết sẹo lớn, là chú của gã chém.

Lúc đó trong một đợt tụ hội quan trọng, chú của gã uống say, hò hét ra lệnh của Lý Cẩu Tử làm một chuyện nhưng gã không làm.

Bởi vì gã thực sự làm không được.

Chú bắt gả đi ôm một ả gái điếm, đồng thời sờ ả.

Gã có chết cũng làm không được.

Ông chú say xỉn kia thẹn quá thành giận, trực tiếp rút đao ra uy hiếp nói hoặc là đi ôm ả điếm, hoặc là bị chém chết.

Tiếp đó, ông chú đó thực sự chém xuống.

Lý Cẩu Tử giống như một thằng đần, đứng vẫn không nhúc nhích để ông ta chém.

Người là thúc thúc của con, là người nhà của con, nếu như muốn con chết, thì con sẽ chết.

Đương nhiên thúc thúc gã chẳng qua là phải hù dọa, không nghĩ tới kẻ ngu này lại thực sự bất động, kết quả thúc thúc không có kịp ngưng tay lại, trực tiếp chém ra một vết thương trên trán gã.

Đám người chúng ta không sợ hãi dao búa, nhưng chúng ta lo sợ ánh mắt và lời nói của kẻ khác.

Còn hơn ba ngàn kỵ binh trọng giáp phía trước xông tới.

Có vẻ như hung tàn vô cùng.

Thế nhưng... trong mắt hai ngàn huyết mạch Niết Bàn Giả, giống như cách một tầng thần kinh vậy, như thể không có quan hệ gì với bọn họ.

- Đứng như tùng!

Mười anh em họ Lan hạ lệnh.

Tức khắc hai ngàn tên huyết mạch Niết Bàn Giả như là cây tùng vậy, hơi hơi cong thân thể, dường như muốn đóng mình trên mặt đất.

Đây mới thực là đứng như tùng.

- Chiêu thứ hai, chuẩn bị!

Mười Bách hộ lại một lần nữa hạ lệnh.

Hai ngàn tên Niết Bàn Giả giơ lên thật cao siêu Mạch Đao trong tay, góc độ hơi nghiêng.

Chiêu thứ nhất chém người, chiêu thứ hai chém ngựa.

Ánh mắt hai ngàn người này không có sát khí, đương nhiên cũng không có sợ hãi.

Cứ như là bức tường thép vững vàng đứng sững ở chỗ đó.

Như là siêu đê đập đứng sừng sững, cùng đợi sóng biển tập kích kinh người.

Mỗi một cọng lông tơ của hơn một nghìn quan viên của các sứ đoàn ở đây đều dựng lên, thậm chí tất cả mọi người đứng thẳng lên.

Tưởng chừng như không thể tin được hai mắt của mình.

Đám tân quân Việt quốc này, lại định dựa vào máu thịt mà chống đối kỵ binh trọng giáp xung phong?

Ơ, chúng bị điên thật sao?

Coi như là thất bại, một màn này cũng vô cùng bi tráng.

Cán cân trong lòng mọi người, trong nháy mắt chuyển dời đến trên người hai ngàn tân quân Việt quốc.

Thậm chí bọn họ đều ngồi không yên, toàn bộ đứng dậy, ngừng thở.

Cùng đợi một khắc kia đến.

Cái khoảnh khắc kỵ binh trọng giáp xông tới động trời.

Ở bên trong não Thẩm Lãng, không khỏi hiện ra một từ.

Sao chổi va chạm trái đất.

Vào giờ phút này, hắn cũng không khỏi được vô cùng khẩn trương đứng dậy.

Tuy rằng hắn đã điều tra rất nhiều lần trận điển hình.

Đội Mạch Đao nhà Đường quả thực nhiều lần chiến thắng kỵ binh Đột Quyết.

Hơn nữa ở trong trận tiêu diệt phản loạn An Lộc Sơn và Sử Tư Minh, đội Mạch Đao cũng lập được chiến công hiển hách.

Nhưng lúc một màn trước mắt này phát sinh, hắn cũng không dám nắm chắc trong lòng.

...

- Giết, giết, giết!

Ba nghìn kỵ binh trọng giáp nước Sở, tăng nhanh đến rất cực hạn.

Ba mươi mét.

Mười mét.

Năm mét!

Tiếp đó, xông tới động trời.

Trong phút chốc.

Gần như trời đất thất thanh.

Toàn bộ trong đất trời, giống như chỉ còn lại một loại thanh âm.

Đó chính là hai đội quân va chạm vào nhau mãnh liệt.

Kỵ binh trọng giáp nước Sở, điên cuồng mà lại hung mãnh xông tới hàng ngũ tân quân Việt quốc.

Giống như thủy triều đáng sợ, điên cuồng đập vào con đê.

Không... Không...

Tình hình có chút không giống.

Khi chiến mã phe địch cách còn không đến hai mét, nhóm tân quân Niết Bàn Giả của Việt quốc bỗng nhiên chém xuống Mạch Đao.

Hơn nữa, lần này động tác tất cả mọi người không còn là chỉnh tề tuyệt đối.

Mỗi người đều nhìn chằm chằm một mục tiêu.

Tiếp đó, tìm đúng cơ hội chính xác nhất mà chém một phát kinh thiên.

Chậm 0.1 giây không được, nhanh 0.1 giây cũng không được.

Phải tuyệt đối tinh chuẩn.

Nhất đao lưỡng đoạn!

- Xoẹt!

Máu tươi cuồng phún!

Chiến mã lao điên cuồng trực tiếp bị chém đầu xuống. Toàn bộ cái cổ, kể cả nửa thân thể, toàn bộ bị chém thành hai khúc!

Kỵ binh trên lưng ngựa, lúc đầu hung tàn cực kỳ mà huy động chiến đao định chém đầu bọn tân quân Việt quốc. Ấy thế mà cả người lúc này bị trực tiếp bay ra ngoài.

Nhưng khi bọn họ còn chưa có rơi xuống đất.

Nhất đao lưỡng đoạn!

Tân quân Việt quốc hàng tiếp theo chợt chém xuống, trực tiếp trên không trung chém bọn họ thành hai nửa.

Một màn này.

Trực tiếp cho Thẩm Lãng chấn động đến da đầu tê dại.

Trong lòng từng đợt run rẩy.

Ta có tài đức gì, lại có thể có quân đội vương bài như vậy.

Lúc trước Thẩm Lãng cảm thấy nhóm tân quân sở dĩ cường đại nguyên nhân trọng yếu nhất là huyết mạch.

Bởi vì Thẩm Lãng thay đổi huyết mạch của bọn họ, mới để cho bọn họ cường đại như vậy.

Hiện tại hắn nhất định phải cải biến loại ý nghĩ này.

Đám người kia sở dĩ cường đại, nguyên nhân cốt lõi nhất là thế giới tinh thần của trái tim bọn họ.

Bọn họ tập trung không sợ hãi, nhạy cảm đơn thuần, mới là năng khiếu mạnh nhất của bọn họ, đó mới là năng khiếu biến bọn họ trở nên vô địch.

Bởi vì không sợ, cho nên bọn họ mới không có chạy trốn.

Bởi vì chuyên chú cùng nhạy cảm, bọn họ mới có thể tìm được thời cơ chiến đấu tinh chuẩn nhất.

- Xoẹt, xoẹt, xoẹt...

Mấy trăm nhánh siêu cấp Mạch Đao chợt chém xuống.

Mấy trăm con chiến mã chạy băng băng, trực tiếp bị chém giết.

Thế nhưng dù cho chiến mã bị chém bay đâu, vẫn mang theo quán tính kinh người va chạm tới.

- Ầm ầm ầm rầm...

Từng đợt nổ!

Mấy trăm xác ngựa đụng vào trên đám người tân quân Niết Bàn Giả này.

- Phụt...

Rất nhiều người phải phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng...

Thân thể chẳng qua là thoáng một cái, không có ngã xuống, cũng không lui lại.

Mà lúc này.

Kỵ binh trọng giáp phía sau nước Sở, ngược lại bị trở ngại, trận thế đại loạn.

Kỵ binh xung phong có nghĩa là mây bay nước chảy lưu loát sinh động.

Nếu như phía trước một loạt chiến mã toàn bộ bị chém giết, hơn nữa thi thể chồng chất.

Như vậy kỵ binh phía sau, sẽ xuất hiện màn tông vào đuôi xe đáng sợ.

- Ầm ầm ầm rầm...

Vô số kỵ binh xung phong đụng vào nhau.

Toàn bộ khí thế kinh người, đã bị cản trở xuống.

Nhưng những người này dù sao cũng là trọng kỵ tinh nhuệ nhất nước Sở, những kỵ sĩ này chợt thúc vào bụng ngựa, giựt dây cương, trực tiếp nhảy lên, xông qua đám xác ngựa cản trở trước mặt, tiếp tục hướng xung phong về phía đại trận tân quân Việt quốc.

Thế nhưng, đã không khí thế chẻ tre kinh khủng như ban đầu nữa.

Hai quân đội trọng giáp, trong nháy mắt chém giết cùng một chỗ.

Kỵ binh trọng giáp nước Sở, duy nhất có ưu thế chính là trên cao nhìn xuống.

Thế nhưng...

Luận sức mạnh, bọn họ không bằng tân quân Việt quốc.

Luận trọng giáp, bọn họ cũng không bằng.

Luận võ khí, luận không sợ thì bọn họ cũng không bằng.

Nhưng thứ không bằng nhất chính là uy lực đoàn thể tác chiến.

Do đó, một cảnh tượng hoành tráng lại xuất hiện lần nữa.

Hai ngàn tên tân quân Niết Bàn Giả chỉnh tề giơ lên siêu Mạch Đao trong tay và chém xuống đều tăm tắp.

Nhất đao lưỡng đoạn.

Nhất đao lưỡng đoạn!

Trên chiến trường, huyết khí tận trời!

Chiến mã hí vang.

Tiếng trống trận vang dội tận trời xanh.

Vẫn là tàn sát.

Mặc dù không phải tàn sát về một phía.

Thế nhưng... siêu quân đội của Thẩm Lãng phát uy lực chiến đấu mạnh hơn đội Mạch Đao nhà Đường.

Cái này là đúng.

Bởi vì áo giáp trên người bọn họ không chỉ chắc chắn hơn, Mạch Đao bọn họ nặng hơn, sức mạnh bọn họ lớn hơn gấp mấy lần.

Sự không sợ hãi và tập trung của bọn họ đều vượt qua đội Mạch Đao nhà Đường.

Cho nên, vẫn là đè bẹp!

Chiếm hết thượng phong!

...

Một bên khác, ba tên khổng lồ cũng chợt chém giết đến cùng nhau.

Đại Ngốc lấy một địch hai, đối chiến Đồ Đại cùng Đồ Nhị.

Thành thật mà nói, ngay từ đầu Đại Ngốc có chút hạ phong!

Bởi vì đây là lực lượng tuyệt đối chống lại, không có gì chống đối cùng tránh né.

Ba tay siêu lực sĩ, liền trực tiếp đối cứng.

Đại Ngốc luyện võ mới chừng một năm, mà hai người này luyện võ mười mấy năm.

Đơn thuần về mặt sức mạnh, Đồ Đại, Đồ Nhị không kém gì Đại Ngốc.

Ba người, chiến thiên hôn địa ám, kinh thiên động địa.

Mỗi một lần đánh, cũng làm cho người ta phải kinh tâm động phách.

Bởi vì người bình thường, đập một phát liền trực tiếp thành thịt nát.

Mà Đại Ngốc một thân siêu cấp trọng giáp, huynh đệ họ Đồ cũng vậy.

Ba người chiến đấu đến mức liên tục phát ra tia lửa.

- Rầm!

Ba bốn trăm cân Lang Nha Bổng chợt nện ở trên lưng Đại Ngốc.

Một tiếng vang thật lớn tưởng chừng như đinh tai nhức óc.

Tuôn ra tia lửa, dù cho ở ban ngày đều rõ ràng có thể thấy được.

Thế nhưng... Đại Ngốc thân thể lắc lư đều không lắc lư một cái.

Ta không sao!

Bởi vì áo giáp gã mặc dày hơn nửa ngón tay.

Cây đại thụ của gã chợt nện ở trên lưng Đồ Nhị, trực tiếp đánh văng Đồ Nhị ra ngoài.

Hai người chợt quằn quại đứng dậy.

Hừ hừ, lão tử không có việc gì.

Ba người này chiến đấu, tưởng chừng như cho tất cả mọi người thấy nghiến răng nghiến lợi.

Đây căn bản không phải nhân loại bình thường.

Ba người này chiến đấu, không phải xem ai mạnh hơn, cũng không phải xem ai tốc độ nhanh hơn, chính là xem ai đỡ nổi.

Xem ai trang bị tốt.

Chỉ chốc lát ngắn ngủi, Đại Ngốc trên người đã trúng hơn một trăm lần đòn Lang Nha Bổng nghiêm trọng.

Dù cho bọc bằng thép cao cấp nhất, đều có chút biến hình.

Không sai, là bọc thép, không phải áo giáp.

Mà huynh đệ họ Đồ, cũng bị thân cây Đại Ngốc đánh bại mấy chục lần.

Thế nhưng...

Lão tử không có việc gì!

Mới vừa đứng dậy lại tiếp tục đập.

Ba tên siêu cấp dũng tướng chiến đấu, để tất cả sứ thần khắp nơi thấy vô cùng tự ti.

Siêu dũng tướng như vậy, Việt quốc còn có một người, Lam Bạo.

Gã cũng thích Lang Nha Bổng.

...

Mà bên này Khổ Đầu Hoan cùng Hô Duyên Tà chiến đấu, liền cảnh đẹp ý vui, hoa cả mắt.

Hai người kia chẳng những là võ đạo cường giả đỉnh cấp, hơn nữa cũng là cường giả chiến trường.

Mỗi một chiêu, cũng chuẩn như trong sách giáo khoa vậy.

Đánh hoàn toàn là nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly.

Kỳ thực, Khổ Đầu Hoan rất ăn thiệt đòi.

Mấy năm nay vì báo thù cho gia tộc họ Trác, gã chuyên chú tu luyện võ đạo cá nhân.

Mà ở trên chiến mã, sử dụng kiếm vô cùng thua thiệt.

Hô Duyên Tà dùng ngân thương, ước chừng dài hơn hai mét.

Một tấc dài một tấc mạnh, không phải tùy tiện nói cho vui đâu.

Đương nhiên, Khổ Đầu Hoan có thể trực tiếp chém giết chiến mã đối phương.

Tiếp đó đôi bên rơi xuống đất tái chiến, như thế vũ khí của gã liền chiếm thượng phong.

Nhưng gã là loại người kiêu ngạo thế nào, làm sao thực hiện cái việc bỉ ổi thế kia được?

Then chốt kỳ phùng địch thủ, đánh nhau đã ghiền vô cùng.

Đã lâu rồi không có gặp phải đối thủ mạnh như vậy.

Đối phương cũng là quân tử, từng chiêu ngay thẳng, không hề thâm độc.

Hai người càng đánh trong lòng càng tán thưởng đối phương.

Đánh lấy đánh lấy, vừa hận không thể lập tức đánh bại đối thủ, vừa lại muốn phải lôi kéo đối phương kết bái.

Tưởng chừng như cùng gặp được huynh đệ khác họ vậy.

Cuộc chiến sinh tử gặp người có nhân phẩm, cái này là hoàn toàn tốt.

...

Toàn tràng mấy trăm sứ thần, đã hoàn toàn quên mất sứ mệnh hôm nay.

Quá đặc sắc.

Hoàn toàn không kịp nhìn.

Quyết đấu đỉnh cao giữa quân đội mạnh nhất.

Quyết đấu đỉnh cao giữa quái thú mạnh nhất chiến trường.

Quyết đấu đỉnh cao giữa danh tướng võ đạo mạnh nhất.

Hôm nay tuyệt đối là ngày may mắn.

Chuyến săn biên giới như vậy thật là hiếm có.

Mà trận đầu tiên phân ra thắng bại, dĩ nhiên là Đại Ngốc bên kia!

Bởi vì sau khi Đồ Đại cùng Đồ Nhị cuồng chiến một khắc đồng hồ, siêu cấp Lang Nha Bổng trong tay vung vẩy hơn một nghìn lần, lực lượng cuối cùng dần dần yếu xuống rồi.

Mà Đại Ngốc là một tân tuyệt đối biến thái!

Lực lượng từ đầu đến cuối như một.

Lực đánh chiêu đầu tiên và chiêu thứ một ngàn của ta vẫn y như nhau.

Ngay từ đầu gã lấy một địch hai, rơi vào hạ phong.

Về sau là tương xứng.

Sau đó là chiếm thượng phong.

Dần dần, hai anh em Đồ Đại, Đồ Nhị, liên tiếp bị gã đánh ngã xuống đất.

- Ầm ầm ầm rầm...

Hai tên to con này hết lần này đến lần khác bị đánh bay ra ngoài.

Đại Ngốc luôn luôn nghiền ép tới..

Càng đánh càng xa, càng đánh càng xa.

Cuối cùng chẳng biết tại sao, một cột cờ liền đứng sững ở trước mặt.

Cái này... Đây là quân kỳ à?

Đại Ngốc chỉ cần cướp lấy, một trận chiến này coi như là thắng.

Đại Ngốc nhìn thoáng qua.

Lấy tay bắt một cái.

Không được, quá nhỏ.

Vẫn là đại thụ trong tay ta dùng tốt.

Thế là, gã bỏ qua cơ hội cướp cồ.

Tiếp tục quơ đại thụ trong tay, điên cuồng đập tới.

Tất cả mọi người nhìn ngây người.

Đ*!

Có thể đoạt cờ mà ngươi không thèm cướp sao?

Ngươi... đây là ngốc sao?

Đại Ngốc không phải ngốc.

Gã chẳng qua là tiến vào trạng thái chiến đấu cuồng bạo, hoàn toàn không dừng được.

Khu vực hai dặm chỗ ba người chiến đấu, giống như bị một nghìn con bò cày qua vậy.

Rõ ràng mặt đất bằng phẳng cứng rắn, thế mà giờ trở nên mấp mô đầy khe rãnh, thậm chí còn có cả bùn nhão.

Ba người này, tuyệt đối là quái thú.cuồng bạo

...

Đương nhiên, trung tâm toàn bộ chiến trường vẫn hai ngàn tân quân Niết Bàn Giả của Thẩm Lãng.

Đây mới là mỹ học chiến tranh cực hạn.

Ngay từ đầu hai ngàn tân quân Niết Bàn Giả này, bị kỵ binh bao vây xung phong liều chết.

Bị bao vây tại chỗ vẫn không nhúc nhích.

Bọn họ không có làm gì khác, vẫn như là huấn luyện mọi khi vậy, hơn một trăm cân siêu cấp Mạch Đao, không ngừng múa chém.

Nhất đao lưỡng đoạn!

Lúc huấn luyện, từ sáng đến tối phải múa chém mấy vạn lần, hơn nữa còn là hơn hai trăm cân đao chì.

Bây giờ đao thật hơn một trăm cân, múa chém hơn một nghìn lần, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.

Còn bị địch nhân chém trúng, bị địch nhân chiến mã đánh bay.

Chỉ cần không chết, liền đứng dậy tiếp tục tác chiến.

Nếu như đã chết, vậy liền chết đi.

Nếu như không chết, nhưng xương gãy, vậy nằm trên mặt đất bất động.

Chỉ cần không chết, vĩnh viễn nhất đao lưỡng đoạn.

Cứ như vậy, không ngừng chém giết, chém giết, chém giết!

Tiếp đó không giải thích được, xung quanh dần dần thưa thớt.

Đám biến thái này lại giết sạch ba ngàn kỵ binh trọng giáp!

Giết hết, giết sạch rồi!

Tiếp tục, bọn họ lại tập kết thành trận, không ngừng đi phía trước, đi phía trước.

Lại nhìn xung quanh, có vô số xác ngựa và xác kỵ binh.

Còn dư lại mấy trăm trọng kỵ nước Sở cũng nhịn không được nữa, chạy tán loạn khắp nơi, dù cho những trọng kỵ binh không muốn trốn, chiến mã dưới háng bọn họ cũng muốn trốn.

Vương Đại cảm thấy xương sườn của mình như gãy hai cái.

Nhưng mà không có vấn đề.

Gã thu hồi siêu cấp Mạch Đao, tiếp tục tiến tới.

Cả nhánh quân đội cùng tốc độ tiết tấu giống y hệt, chỉnh tề như một.

Thật giống như chiến đấu mới vừa rồi không có phát sinh vậy.

Kỳ thực, bên trong này không biết có bao nhiêu người hộc máu, cũng không biết có bao nhiêu người gân cốt gãy đoạn.

Thế nhưng, không có vấn đề.

Trận hình không thể loạn.

Bước tiến không thể loạn!

Cứ tiến về phía trước.

Vương Đại ngẩng đầu nhìn lên, phía trước có một cột cờ, chặn đường đi của gã lại.

Đây chính là quân kỳ nước Sở sao?

Chiếm cái quân kỳ này, xem như thắng!

Vương Đại không có đoạt!

Giơ lên siêu cấp Mạch Đao.

Chắc hẳn là dùng chiêu thứ hai.

Chém nghiêng xuống!

Nhất đao lưỡng đoạn, cột cờ to bằng cánh tay bị chém đứt.

Quân kỳ nước Sở ngã xuống.

Chuyến săn biên giới kết thúc!

Việt quốc, đại hoạch toàn thắng!

...

Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương một vạn năm, các vị đại lão vé tháng tuyệt đối đừng có ngừng, hỗ trợ cho ta, để ta có động lực liều mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.