Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 224: Chương 224: Cứu sống Tuyết Ẩn! Thẩm Lãng tàn sát ngàn người! Thần tích




Chú thích của Bánh: Một triệu! Mọi người vào đây nhìn này, rất quan trọng.

Quyển sách đạt một triệu chữ rồi!

Lên kệ mới 41 ngày, cũng đã một triệu chữ.

Rõ ràng không thể tin nổi luôn.

11 ngày của tháng này, tổng cộng up được 208000 chữ.

Quả thực sắp điên!

Bản thân quay đầu lại nhìn xem, cũng cảm thấy có hơi rung động.

Nhưng mà...

Lúc trước thật vất vả điều chỉnh làm việc và nghỉ ngơi, bây giờ lại thức suốt đêm.

Mỗi ngày gần như viết liền tù tì, ngay cả thời gian ăn mì cũng cũng không có, hơn mười ngày cũng chính là nhín ra hơn một giờ đi xoa bóp xương cổ.

Mỗi lần ăn cơm chẳng khác gì trong thời chiến tranh vậy.

Cho nên ta thật cần điều chỉnh một chút.

Cần một lần nữa tích góp từng tí tinh lực một.

Ngày hôm nay hai chương, kế tiếp trong một thời gian ngắn, có thể mỗi ngày cũng hai chương tầm một vạn chữ.

Đ*!

Mỗi ngày hơn một vạn chữ đối với ta mà nói, xem như là điều chỉnh nghỉ ngơi sao?

Ta làm sao có chút cảm giác muốn rơi lệ.

...

Mười mấy hai mươi ngày gần đây, đều ở top 10.

Biến thành hai chương, có thể sẽ tuột xuống.

Rõ ràng luyến tiếc, thật là khó chịu, hu hu hu!

Nhưng là vì tích góp từng tí tinh lực nghênh tiếp đợt bộc phát tiếp theo.

Vì viết ra tình tiết tốt hơn.

Ta cần ngủ nhiều hai giờ! Suy nghĩ nhiều hơn mấy giờ.

Nhất định phải điều chỉnh.

...

Ta uống một chút rượu, uống chút thuốc.

Tiếp đó, lại đi ngủ.

Hy vọng có thể ngủ ngon một chút.

Tối thiểu hy vọng có thể ngủ được!

Rõ ràng ta rất sợ vụ ngủ nghê này, nếu như điều chỉnh làm việc để ngủ sớm, nhưng lại muốn ngủ cũng không được vì biết sẽ lỗ năng.

Tiếp theo lại thêm, tranh thủ buổi trưa up lên vậy.

Các huynh đệ, nếu có nguyệt phiếu!

Nhanh chóng quăng lên nhé!

Đây đã là tín ngưỡng để ta có thể chăm chỉ đó.

Thật lòng...

Xin hãy duy trì ủng hộ.

...

Chương 224: Cứu sống Tuyết Ẩn! Thẩm Lãng tàn sát ngàn người! Thần tích

Bệnh đậu mùa của ông chúa Arunana đã khỏi rồi.

Nhưng mà những nốt sẹo đậu còn sót lại trên mặt nhìn qua như té thùng đinh vậy.

Chính nàng nhìn về phía tấm gương đếm cẩn thận, 93 nốt.

Con số 93 quái đàn.

Nhưng cũng may mắn là 93 nốt, mà không phải 930 nốt, bằng không còn đáng sợ hơn nữa.

Nàng không có ở ở trong cung, mà là ở một ngôi nhà bên ngoài.

Hơn nữa khỏi bệnh xong xuôi, nàng cũng không đi thăm cha mẹ.

Trong khoảng thời gian bị đậu mùa này, tình cảm của nàng với người nhà đã hoàn toàn nguội lạnh.

Từ nay về sau, chỉ có Đại Ngốc là người thân của nàng.

Chuyện này ở Khương quốc cũng là vô cùng bình thường.

Sau khi con gái lấy chồng, tất cả đều theo đàn ông, thậm chí cũng không còn quan hệ quá nhiều với nhà mẹ đẻ.

Lúc này, Đại Ngốc đi đến, thậm chí ở bên ngoài nghe được tiếng bước chân gã, lòng Arunana cảm thấy an tâm.

- Tức phụ à, Nhị Ngốc bảo ta qua đây cáo biệt nàng, cái gì là cáo biệt vậy?

- Cáo biệt?

Công chúa Arunana chợt nhảy dựng lên:

- Chàng đi sao? Vậy không được, từ nay về sau chàng là người của ta, chàng phải ở bên bên cạnh ta, một bước cũng không rời.

Đại Ngốc lắc đầu đáp:

- Không được, không được đâu, trước tiên ta phải theo Nhị Ngốc, chờ sau khi sư phụ trở về, ta còn phải theo sư phụ thì sao đây?

Arunana nói:

- Vậy ta thì sao? Vậy ta thế nào?

Đại Ngốc hỏi:

- Nàng là vợ ta hả?

Arunana đáp:

- Đúng vậy, ta là vợ của chàng, chàng phải ở cùng với ta.

- A! - Đại Ngốc không biết làm sao.

Arunana nói:

- Giữa ta và Nhị Ngốc, chàng chọn ai?

Hả?

Còn có loại lựa chọn này à? Đại Ngốc càng thêm không biết làm sao.

Arunana nắm lỗ tai Đại Ngốc nói:

- Nói mau, giữa ta và Nhị Ngốc, chàng chọn ai?

Đại Ngốc ngẫm lại một hồi rồi đáp:

- Bây giờ à? Vậy ta chọn Nhị Ngốc.

Arunana tức giận, nhưng hoàn toàn bó tay với tên ngốc trước mắt này.

Thế rồi, Đại Ngốc nói:

- Tức phụ ta đi đây.

Công chúa Arunana nói:

- Đi? Thẩm Lãng bị điên, nửa đêm rồi, trời sẽ mưa to ngay lập tức, đi bây giờ à?

Đại Ngốc nói:

- Tối hôm nay không đi, tối hôm nay có chiến tranh.

Arunana kinh ngạc:

- Hả, chiến đấu đánh cái gì vậy?

Đại Ngốc nói:

- Không biết đánh cái gì, ta đi đây!

Tiếp đó gã vác lên cái Huyền Thiết Côn, đi về phía Thánh miếu.

Công chúa Arunana nhanh chóng chạy vào cung.

...

- Rầm!

Một tiếng vang thật lớn, công chúa Arunana tông vào cửa.

Bên trong có mấy cặp mắt nhìn ra.

Có cha của nàng vua Khương Arugan, còn có anh trai nàng Arutai, còn có vương hậu Khương quốc Tô Mạc, còn có một người đàn ông nàng cực kỳ ghét, Tô Dong.

Từ sắc mặt cùng ánh mắt bọn họ cũng có thể nhìn ra, đám người kia đang bày mưu tính kế.

Tô Mạc, em gái Tô Nan, nói cho đúng mụ được xem là phó vương hậu.

Khương vương hậu tên là Noza, cũng là một người đàn bà nước Khương, là vợ cả của vua Khương. Đồng thời cũng là mẹ ruột của Thái tử Arutai và Arunana.

Chỉ có điều mấy năm trước, bà đã rời khỏi cung của vua Khương, đi xuất gia ẩn cư.

Cho nên, hôm nay Tô Mạc trở thành vương hậu.

Arunana nói:

- Phụ vương, ai muốn Thánh miếu? Ai muốn đánh Thẩm Lãng vậy?

Vua Khương Arugan nói:

- Chuyện này con đừng xía vào.

Vương hậu Tô Mạc cười nói:

- Do Thẩm Lãng xây Thánh miếu mạo phạm tín ngưỡng Thần miếu Tuyết Sơn, cho nên Đầu đà Khổ Hải phái tăng binh muốn phá hủy Thánh miếu.

Thái tử Khương quốc nói:

- A muội, loại chuyện này chúng ta không dễ can thiệp vào đâu.

Công chúa Arunana hỏi:

- Phụ vương, Thẩm Lãng đối với ngài có ơn cứu mạng. Hơn nữa hắn cứu vô số người Khương quốc, để chúng ta từ đó về sau chống chọi được uy hiếp của tử thần, hắn đối với toàn bộ Khương quốc chúng ta đều có đại ân, ngài nên xuất binh cứu hắn đi chứ.

Vua Khương Arugan nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ruru, con nhớ kỹ cho ta, người Khương quốc chúng ta, chỉ báo thù, không báo ân.

Một câu nói này, nói hết tiếng lòng của hoàng gia Khương quốc.

Vương hậu Tô Mạc nói:

- Ruru, phía bên nhà mẹ đẻ chúng ta cũng có một câu nói, gọi là đại ân thành cừu (nhiều ơn thành thù). Nếu như một người có ân tình quá lớn với con, con chẳng biết báo đáp thế nào, vậy hắn cũng chỉ có thể chết đi.

Arunana cất giọng đầy bức xúc:

- Vậy con thì sao? Đại Ngốc chồng con còn ở bên trong đó thì sao?

Vua Khương nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ai nói nó là chồng con?

Vương hậu Tô Mạc nói:

- Ruru, đó là một thằng ngu, nó căn bản không xứng với con. Chúng ta đã vì con tìm một người chồng, nó là anh hùng chân chánh, có thể con đã nghe tên của nó rồi đó, Tam Nhãn Tà!

Lại là Tam Nhãn Tà.

Ở Việt quốc có hai băng đạo tặc, phía đông Khổ Đầu Hoan, phía tây Tam Nhãn Tà.

Vương hậu Tô Mạc nói:

- Dưới trướng Tam Nhãn Tà này có mấy nghìn đạo tặc, võ công tuyệt đỉnh, ngay cả Đô đốc Thiên Tây của Việt quốc đối với hắn cũng kính sợ ba phần. Đại anh hùng như hắn, mới có thể xứng đôi công chúa Ruru chúng ta.

Công chúa Arunana nhìn chằm chằm đám người kia.

Ánh mắt của mỗi người đều lạnh lùng, khuôn mặt mỗi người cũng là tàn nhẫn.

Nàng giống như nhìn thấy không phải là một đám người, mà là một đám sài lang.

Không nói hai lời, nàng trực tiếp xoay người bỏ đi.

Nâng lên Thanh Long Yển Nguyệt Đao trên vai, đi về phía Thánh miếu.

Nàng muốn cùng chồng mình kề vai chiến đấu.

...

Lúc này trong Thánh miếu, đã không có bình dân Khương quốc tới chích ngừa nữa.

Chỉ có Thẩm Lãng và một trăm tên võ sĩ dưới trướng.

Trong Thánh miếu, có ba pho tượng.

Chu Công, Khổng Khâu, Thánh nữ.

Một trăm tên võ sĩ này, một nửa là võ sĩ Việt quốc, một nửa kia là tư quân gia tộc họ Kim cùng võ sĩ hội Thiên Đạo.

Lúc này, trên người một trăm tên võ sĩ này đều mặc áo giáp, giương cung cài tên.

Trên mặt của mỗi một người đều tràn đầy sợ hãi cùng bất an.

- Ầm ầm ầm ầm...

Tiếng sấm bên ngoài rền vang hết lần này đến lần khác.

Thế nhưng cơn mưa chẳng tuôn xuống.

Mây đen trên trời càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng thấp, giống như bất cứ lúc nào đều có thể ập xuống.

Ngoài Thánh miếu, có vô số con mắt nhìn chằm chằm.

Đây là Khương dân bình thường.

Trải qua mấy ngày, đã có mấy vạn người tới nơi này chích ngừa.

Nói cách khác có mấy vạn người nhận ân huệ, được Thẩm Lãng cứu vãn tính mạng.

Hơn nữa, bọn họ cũng từng quỳ gối trước mặt Thánh miếu.

Nhưng nếu muốn để cho bọn họ vì Thẩm Lãng mà chiến đấu?

Còn khuya.

Bọn họ chỉ biết làm kẻ quan sát hóng chuyện!

...

Trong hoàng cung Việt quốc hoàng cung bên trong!

- Rầm rầm ầm...

Sấm rền trên trời lại vang lên từng hồi.

Không khí nặng nề để cho người ta hít thở không thông.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến đang nhìn bầu trời.

Mây đen nặng nề, tầng tầng lớp lớp.

Thế nhưng cơn mưa to này lại trút xuống.

Ông ta mặc mấy lớp áo tơ, dù nhiệt độ bây giờ không cao nhưng quả thực có chút oi bức.

Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc đã một tháng.

Vẫn chưa về.

Chiến cuộc phía nước Nam Ẩu càng ngày càng đáng lo ngại.

Đại quân của tộc Sa Man liên tục không ngừng tiến vào, đám man rợ này cũng quá khó đánh.

Dựa theo phỏng đoán lúc trước, một trận chiến này hẳn là có thể dễ dàng giải quyết, cuối cùng cục diện chính trị đã xấp xỉ nước Nam Ẩu hoàn toàn nắm giữ trong tay thần tử Việt quốc.

Nhưng thật không ngờ, cái chiến trường này lại dường như muốn trở thành một cái vũng bùn, để Việt quốc sa lầy một chân vào đó.

Khoảng cách Thánh miếu bị đốt, đã qua hơn nửa tháng.

Thế nhân rõ ràng dễ quên.

Mặc kệ chuyện này lúc đó huyên náo đến cỡ nào lớn, mặc kệ lúc ấy có bao nhiêu quan viên biểu hiện trước mặt mọi người nôn ra máu sống động biết bao nhiêu.

Nhưng biểu diễn mười ngày sau.

Tuồng vui này cũng không xê xích gì nhiều, dân chúng xem náo nhiệt chán chê, cũng dần dần quên đi.

Giết sạch đám võ sĩ Khương quốc đốt Thánh miếu, lúc đó cũng cảm thấy đã lắm.

Nhưng giết hết xong rồi.

Vô số quan viên của Việt quốc bắt đầu lo lắng.

Người Khương quốc có thể trả thù hay không?

Có thể mở ra chiến tranh hay không.

Quả nhiên, sau có hai tên sứ thần Khương quốc tiến vào kinh đô Việt quốc, tên sau mạnh mồm đe dọa hơn tên trước.

Chuyện này nhất định phải cho Khương quốc một cái công đạo.

Bằng không gặp lại trên chiến trường.

Không chỉ có như thế, gần đây những lời đồn đãi lại trở nên quỷ dị.

Cả kinh thành bắt đầu râm ran, kỳ thực chủ mưu người nước Khương đốt cháy Thánh miếu, phía sau chính là Thẩm Lãng.

Mục tiêu chính là vì đánh gia tộc họ Tô.

Thẩm Lãng không phải luôn miệng nói muốn tiêu diệt họ Tô à?

Nhưng mà, người này hẳn là đã sớm chết rồi đi, sớm đã bị vua Khương băm thành muôn mảnh cho chó ăn đi.

Một trăm người dính líu cũng bị cùng nấu.

Hơn một tháng đều không có nghe được tin tức, chắc chắn chết mất rồi

Tên tiểu bạch kiểm này thật đúng là suy nghĩ kỳ lạ.

Vua Khương là ai?

Ngươi lại muốn hắn nhận tội sao?

Hơn nữa, còn muốn muốn ở trên mặt đất Khương quốc xây Thánh miếu?

Mơ mộng hão huyền đây mà!

- Ầm...

Bỗng nhiên vang lên một tiếng thật lớn.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến đều khẽ run lên.

Tiếng sấm rền này, cuối cùng xé tầng mây ra.

Biến thành tiếng sấm to khủng khiếp.

- Cô gái kia giờ thế nào rồi? - Quốc quân hỏi.

Ông ta hỏi không đầu không đuôi, người khác cũng nghe không hiểu.

Thế nhưng đại thái giám Lê Chuẩn cũng hiểu được quốc quân nói tới ai, Hà Nguyên Nguyên.

Đây là cô gái quốc quân động lòng hiếm thấy suốt mấy năm nay.

Kết quả!

Hình như cô gái này đã cùng tân khoa tiến sĩ Lý Văn Chính cấu kết, hơn nữa còn có thể thất thân.

Quan trọng nhất là, Lý Văn Chính còn liên lụy tiến vào âm mưu tranh đấu giữa Thái tử cùng Tam vương tử, liên lụy vào vụ án nguyền rủa Thái tử.

Vì tránh cho để cho đáp án kia gây xào xáo, tránh cho sự tranh chấp đảng phái bùng lên. Quốc quân phải quyết định sai Hắc Thủy Đài đi giết Lý Văn Chính thật nhanh, trừ khử đáp án này từ trong trứng nước.

Còn bàn tay phía sau vụ án này? Tạm thời cũng chẳng quan trọng cho lắm.

Mà hoa khôi Hà Nguyên Nguyên này quốc quân không giết, mà cho nàng về quê ở quận Lang.

Nhưng quốc quân không còn đụng đến nàng nữa.

Kết quả, những tên đàn ông khác cũng chẳng dám mó đến nàng.

Lê Chuẩn nói:

- Ngài ấy sống tốt lắm, mỗi ngày viết chữ, hay vẽ chút gì đó.

...

Bên trong phủ Ngũ vương tử.

Cái bụng của tiểu Băng đã nhô lên rõ lắm rồi.

Vợ của Ngũ vương tử họ Trác, đang nói chuyện với tiểu Băng.

Lẽ ra với tư cách vợ của vương tử, thân phận quý trọng, không đáng cùng trò chuyện với một thị thiếp như tiểu Băng.

Nhưng bản thân nàng cũng là một con gái thương nhân, một người con gái có thân phận bé nhỏ mà thôi.

Hai cái cô bé đang lật bản vẽ, tụi nó chính là hai con gái của Dư Phóng Chu.

Bé lớn đang đọc sách, bé nhỏ ăn điểm tâm.

- Oa... – Bé lớn há miệng, chỉ vào điểm tâm trong tay em gái, nói muốn ăn.

Bé em hào phóng, cầm điểm tâm đưa tới miệng chỉ, để cho cô bé cắn một cái.

Kết quả, kết quả cắn một phát hết tất cả.

Bé em nhìn bàn tay nhỏ trống không.

Tiếp đó, khóc òa lên một tiếng.

- Mẹ, mẹ...

Cái thân thể bé nhỏ bụ bẫm kia phóng về phía lòng Trác thị.

- Tỷ tỷ chơi xấu, tỷ tỷ chơi xấu...

Cô chị nhìn thấy em gái khóc lớn, cảm giác mình có thể bị mắng.

Thế là, cô bé càng làm dữ hơn nhào vào trong lòng tiểu Băng ra sức banh họng khóc càng lớn hơn.

Ai khóc to hơn người đó có lý, không phải sao?

Tiểu Băng ôm bé lớn, nhìn con bé gào khan chả có một giọt nước mắt, không khỏi véo nhẹ cái mũi nhỏ của con bé.

- Nhóc con ranh ma.

Tính cách này có chút giống cô gia.

Nghĩ đến cô gia, mắt tiểu Băng tức khắc ươn ướt.

Cô gia, ngài thế nào rồi?

Sao ngài vẫn chưa trở lại?

Bây giờ tất cả mọi người nói ngài chết, bị vua Khương nấu ăn hết, nô nô thật sự lo lắng lắm đó!

Mà lúc này, Ngũ vương tử Ninh Chính lại một lần nữa bị nhục nhã, tức giận đến toàn thân run rẩy.

Đại Lý Tự Thừa Vương Dẫn đi tới nhà của gã, đòi hai phạm nhân.

Chính là hai con gái của Dư Phóng Chu.

- Dư Phóng Chu bán sách cấm 《 Đông Ly Diễm Sử 》, Viêm đế quốc tức giận, quốc quân hạ chỉ, tru diệt cả nhà Dư Phóng Chu, lại chỉ có thiếu mỗi hai đứa con gái. - Đại Lý Tự Thừa Vương Dẫn nói:

- Hạ quan nghe nói hai đứa con gái này đang ở trong nhà điện hạ, thỉnh cầu giao họ ra quy án.

Ninh Chính run giọng nói lắp bắp:

- Tụi nó… nó, một đứa hai tuổi, một đứa ba tuổi, lẽ nào các ngươi cũng muốn giết sao?

Đại Lý Tự Thừa nói:

- Không đến nước giết, nhưng lấy tư cách gia quyến phạm nhân, là phải sung công. Hai cái này con gái Đại Lý tự sẽ đem họ đưa đến trong Đại Ân Đình.

Đại Ân Đình, nghe vào thấy tốt lắm.

Nhưng mà cũng là cái chỗ bi thảm nhất trên thế giới này

Toàn bộ tội nhân, con cái phạm quan, bởi vì tuổi quá nhỏ không giết, cho nên phải đưa đến chỗ này nuôi nấng.

Nó tương đương với một trại trẻ mồ côi của tội phạm vậy.

Những đứa trẻ ở đây, từ nhỏ đã sinh hoạt trong chốn tăm tối không ánh mặt trời.

Không nói đến chuyện ăn không đủ no mặc không đủ, nếu có thể sống đượ cđều xem như là vạn hạnh.

Hơn nữa dù cho có thể lớn lên, toàn bộ đàn ông làm người hầu, hoặc là triệt sản làm thái giám.

Mà nữ, đại bộ phận đều bị Giáo Phường Ti nuôi thành quan kỹ (*).

(*)Gái điếm được triều đình chính thức nhìn nhận

Hai cái này cô bé đã ở trong nhà Ngũ vương tử hơn một tháng, đã sớm tràn trề tình cảm.

Hôm nay Đại Lý tự công khai tới bắt người, hơn nữa còn là căn cứ luật pháp Đại Việt.

Một khi hai cô bé này bị đưa đến cái địa ngục kia sẽ bi thảm đến cỡ nào? Hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

Ngũ vương tử Ninh Chính cảm thấy vô cùng khuất nhục, vô cùng bi ai.

Ta vẫn còn là một vương tử sao?

Thu dưỡng hai cô bé phạm nhân, mà có người tìm tới cửa.

Chính là một Đại Lý Tự Thừa cũng có thể bắt nạt ta sao?

Gã đương nhiên biết, đây là họ Tô trả thù.

So với quái vật bè lũ họ Tô, một Ngũ vương tử như gã là cái thá gì?

Lúc này, Ninh Chính nhớThẩm Lãng nhiều vô cùng.

- Thẩm Lãng, ngươi ở Khương quốc đến tột cùng ra sao? Toàn bộ quốc đô đều đang đồn ngươi đã chết, thế nhưng ta không tin!

...

Khương quốc, Thánh miếu!

- Ầm ầm ầm ầm...

Một tiếng nổ ầm ĩ.

Tiếng sấm rền, cuối cùng xé ra tầng mây.

Biến thành tiếng sấm sét khủng khiếp.

Tiếp đó, vô số tia chớp, điên cuồng đánh xuống.

- Xoẹt! xoẹt, xoẹt...

Toàn bộ bầu trời trở nên đen tối, bị vô số tia chớp xé rách.

Nửa đêm chợt bị rọi sáng.

Giống như vô số rồng rắn chạy quanh.

Một bóng người chợt vọt vào.

Công chúa Arunana, giơ Thanh Long Yển Nguyệt Đao.

- Đại Ngốc, Thẩm Lãng, tối nay ta và các ngươi kề vai chiến đấu được chứ?

- Đáng tiếc ta tìm không được sư phụ, bằng không thì sư phụ tuyệt đối... Sư phụ!

Arunana gặp được Thần nữ Tuyết Ẩn.

Nàng chợt ném đại đao qua một bên, hướng Tuyết Ẩn vọt tới.

- Sư phụ, người làm sao vậy, người làm sao vậy hả?

- Người đừng làm con sợ? Người đừng bỏ con lại...

Nhìn thấy Tuyết Ẩn vẫn không nhúc nhích, công chúa Arunana khóc òa lên.

Thẩm Lãng nói:

- Công chúa Nana, ngươi tới thật đúng lúc, kế tiếp ta muốn cứu sư phụ ngươi, phải cần ngươi hỗ trợ.

Arunana ra sức gật đầu đáp liền:

- Xin ngươi nhanh mau cứu sư phụ ta, sư phụ là người tốt nhất trên cái thế giới này, tuyệt đối không thể chết được.

Thẩm Lãng nói:

- Ngươi ôm Tuyết Ẩn, theo vào trong cái lều nhỏ này!

Công chúa Arunana ôm Thần nữ Tuyết Ẩn, tiến vào trong lều.

Nơi đó có một cái giá, còn có móc.

Thẩm Lãng nói:

- Ngươi móc Tuyết Ẩn ở phía trên, để thân thể người rũ xuống.

Arunana kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo.

Tức khắc, cả người thần nữ Tuyết Ẩn đều treo trên giá, hai tay mở ra lơ lửng giữa không trung.

Thẩm Lãng lấy ra mấy bình thủy tinh, một con dao sắc.

Cuối cùng, hắn lấy ra một ống nghiệm, bên trong là tinh hoa Hoàng Kim Huyết Mạch.

Thẩm Lãng rút Đại Ngốc một cân máu, mới tinh chế ra chừng một milliliter.

Màu vàng kim, giống y hệt vàng lỏng vậy.

Trong cơ thể Tuyết Ẩn có bao nhiêu cổ trùng?

Không biết, nhưng tuyệt đối là con số khổng lồ, đã chiếm cứ mỗi một mạch máu của nàng, phóng thích ra độc tố thần kinh tê liệt dây thần kinh của nàng.

Cho nên, nàng hoàn toàn không cách nào hoạt động, so với người thực vật còn giống thực vật hơn.

Mà tinh hoa huyết mạch với cổ trùng núi Phù Đồ có sức hút trí mạng.

Thẩm Lãng đã làm thí nghiệm.

Những thứ cổ trùng này cảm nhận được huyết mạch tinh hoa sẽ y như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy, điên cuồng vọt tới.

Đối với chúng nó mà nói, huyết mạch tinh hoa như là thứ sức mạnh tuyệt diệu nhất thế giới.

Thế nhưng, nó có thể cứu Tuyết Ẩn hay không?

Bây giờ vẫn là không biết được.

Thẩm Lãng đưa một cây kim cho Arunana rồi nói:

- Trong chốc lát, ta sẽ dùng ngón tay thật nhanh vào một chỗ trên người sư phụ ngươi, ngươi dùng cây kim này đâm ngay chỗ đó, hiểu chưa?

Arunana gật đầu.

Thẩm Lãng bắt đầu động thủ cứu Tuyết Ẩn.

Hắn xuất ra một ống tiêm, đâm vào mạch máu trên chân Tuyết Ẩn.

Tức khắc máu tươi tuôn ra, rót vào trong một bình thủy tinh.

Trong mớ máu này có vô số cổ trùng.

- Có thể thành công hay không? Liền nhìn lúc này!

Thẩm Lãng ngừng thở, cầm huyết dịch tinh hoa màu vàng kim, nhỏ vào đến trong bình máu thủy tinh kia.

Tức khắc...

Một màn quỷ dị vô cùng xuất hiện.

Bình máu, trong nháy mắt giống như sôi trào lên vậy.

Máu đương nhiên không sôi ở nhiệt độ cao.

Chỉ bất quá vô số cổ trùng bên trong cảm nhận được sức mạnh của tinh hoa Hoàng Kim Huyết Mạch, tức khắc vô cùng hưng phấn, điên cuồng cắn nuốt dòng sức mạnh này.

Máu của Tuyết Ẩn liên tục không ngừng từ vết thương dọc theo ống tiêm chảy vào đến bình thủy tinh.

Giữa những con cổ trùng này nhất định có cách thức truyền bá tin tức đặc biệt.

Trong chốc lát!

Cổ trùng toàn thân Tuyết Ẩn giống như đều tỉnh lại.

Tất cả cổ trùng đều điên cuồng.

Bằng vào bản năng điên cuồng mà bơi về phía tinh hoa Hoàng Kim Huyết Mạch,

Mấy chục ngàn, mấy trăm ngàn, mấy triệu, mấy chục triệu, mấy trăm triệu cổ trùng.

Thực sự như là thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.

Thậm chí so với thiêu thân lao đầu vào lửa còn càng thêm nghiêm trọng.

Mấy trăm triệu cổ trùng bơi về một hướng..

Dọc theo mạch máu Thần nữ Tuyết Ẩn trào ra vết thường, qua ống tiêm, toàn bộ tràn vào bình thủy tinh, điên cuồng nhảy vào tinh hoa Hoàng Kim Huyết Mạch.

Đây là mắt thường có thể thấy được.

Trong không khí truyền đến một mùi thơm vô cùng mê người nồng nàn gần như để cho người ta muốn say ngã vậy.

Đồng thời, trên người Tuyết Ẩn xuất hiện một màu tím diễm lệ.

- Ùng ục, ùng ục...

Đám màu tím này còn có thể di chuyển, chính là vô số cổ trùng.

Như là cá hồi bơi trong đại dương, mấy triệu, mấy trăm triệu con.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi!

Tất cả cổ trùng toàn bộ rời khỏi cơ thể Tuyết Ẩn, tiến vào trong bình thủy tinh của Thẩm Lãng.

Nửa bình máu tươi kịch liệt sôi trào, màu sắc không còn là màu đỏ, mà là màu tím diễm lệ.

Phương diện này không biết có mấy trăm triệu cổ trùng.

Mà màu tím bên ngoài cơ thể Tuyết Ẩn rút sạch sẽ.

Lúc này!

Độc cổ mẫu trùng xuất hiện, từ trong mạch máu tim Tuyết Ẩn chui ra.

Lúc trước Thẩm Lãng vô số lần không có phát hiện, bởi vì nó ở trong mạch máu nội tạng, ở dưới X quang hòa làm một thể với mạch máu.

Mãi cho đến Thẩm Lãng xuất ra tinh hoa Hoàng Kim Huyết Mạch, nó động vài cái, Thẩm Lãng lúc này mới phát hiện sự tồn tại của nó.

Nó quá lớn, chỉ có thể ở trong mạch máu nội tạng

Nó cũng bị Hoàng Kim Huyết Mạch tinh hoa hấp dẫn, nó ra sức bơi ra.

Nhưng mà nó to đến hai ba li, dìa ba bốn cm.

Rất khó từ mạch máu chui ra ngoài.

Sẽ chỉ làm tắc mạch máu của Tuyết Ẩn, tạo thành tắc động mạch, nguy hiểm tính mạng.

Độc cổ mẫu trùng bơi thật nhanh, tiến vào trong một mạch máu khá lớn, không phải động mạch, cũng không phải tĩnh mạch.

Thẩm Lãng nắm giữ tính toán tốt nhất từ trước, chỉ vào ngực Tuyết Ẩn nói:

- Ở đây, động thủ nào!

Động tác Arunana nhanh như chớp, đâm cây kim trong tay vào.

Trong nháy mắt!

Cái con độc cổ mẫu trùng bị ghim.

Thẩm Lãng nhanh chóng dùng dai nhỏ mở ra, lấy ra con độc cổ mẫu trùng hoàn chỉnh bỏ vào trong ống nghiệm.

...

- Rầm rầm ầm...

Tiếng sấm bên ngoài, tiếng sau càng mãnh liệt hơn tiếng trước.

Tia chớp trên trời, càng ngày càng to, càng ngày càng kinh người.

Trong phút chốc, tia chớp gần như rọi sáng toàn bộ bầu trời đêm như ban ngày.

Sau đó là tiếng bước chân dày đặc!

Thánh miếu của Thẩm Lãng, bị bao vây!

Hai ngàn năm trăm tên võ sĩ đầu trọc, dũng cảm khí thế, hung tàn dữ tợn.

Bao vây cái Thánh miếu chỉ có năm sáu trăm mét vuông chật như nêm cối.

- Rầm rầm...

Lại một trận sấm chớp rền vang, chiếu sáng những khuôn mặt võ sĩ tăng nhân này.

Phật gia chỉ ăn thịt, giết người, chơi gái.

Cái gọi là Thánh miếu của Thẩm Lãng, chỉ bằng gỗ, bên ngoài bọc được một tầng vải dầu thật dầy mà thôi.

Không có bất kỳ biện pháp phòng thủ, ngay cả tường cũng không có.

Chỉ cần xung phong nhẹ thôi, liền trực tiếp phá hủy.

Ở trước mặt hai ngàn năm trăm tên võ sĩ đầu trọc, yếu đuối không thể tả.

...

Nhưng mà Thẩm Lãng vì đợi ngày này, đã vạch kế hoạch rất lâu rồi.

Lúc đang xây dựng Thánh miếu thời điểm, để hội Thiên Đạo bí mật chuyển vô số dây thép đến nơi.

Còn có cái cột sắt to, ước chừng mười mấy cây.

Hôm nay mười mấy cột sắt bị nối liền cùng một chỗ, đứng sững ở trung tâm Thánh miếu, trực tiếp thông đến trời, ước chừng cao ba mươi lăm mét.

Bảo đảm cái cột sắt này là nơi cao nhất trong khu vực mấy nghìn mét.

Lúc bình thường, nó chỉ là một cây cột thu lôi, toàn bộ tia chớp đều có thể bị nó dẫn vào đất.

Hơn nữa trong Thánh miếu, kế bên bày sẵn da bò khô ráo.

Chân mỗi người đều mang giày da bò cách điện tuyệt đối.

Không chỉ có như thế!

Thánh miếu sau khi xây xong, Thẩm Lãng còn bắt võ sĩ gia tộc họ Kim tiến hành sửa đổi.

Võ sĩ dùng dây thép, dây đồng quấn quanh xà gỗ của Thánh miếu, tiếp đó cho lan ra khắp mặt đất quanh Thánh miếu.

Cho nên toàn bộ phía ngoài Thánh miếu, chi chít mấy trăm dây thép, dây đồng, lan tràn tới nền đất

Mà lúc này mặt đất ngoài Thánh miếu vô cùng ẩm ướt.

Cũng đủ dẫn điện tuyệt đối.

Một khi chặt đứt trụ cột thu lôi này, đồng thời nối liền lưới thép với cây cột cao chót vót kia.

Cho đến lúc này, cái cột sắt cao khủng khiếp kia không dẫn sét vào lòng đất.

Mà nó sẽ tỏa ra tấm lưới thép chi chít lan ra mặt đất xung quanh.

Tất cả những người ngoài miếu sẽ như thế nào?

Đám võ sĩ đầu trọc này mang giày đi? Giày rơm ướt nhẹp, cũng đủ dẫn điện.

Mà điện áp của sét lớn cỡ nào?

Hàng chục triệu, hàng trăm triệu vôn.

Nó có thể giết bao nhiêu người?

Trời biết?

...

Trong Thánh miếu!

Một trăm võ sĩ run lẩy bẩy.

Bên ngoài có chừng hai ngàn năm trăm võ sĩ đầu trọc tàn bạo.

Chắc chắn chết chắc rồi!

Quá cách xa, căn bản cũng không có đánh được.

- Thập Tam, động thủ!

Bầu trời có một khoảng thời gian yên tĩnh hiếm thấy, Thẩm Lãng hạ lệnh.

Thẩm Thập Tam như con khỉ leo đến trên nóc Thánh miếu.

Buộc lưới sắt và lưới đồng vào trên cột.

- Đại Ngốc, động thủ!

Đại Ngốc chợt dùng Huyền Thiết Côn chặt một phát.

Dễ dàng chặt đứt chân của cột thu lôi bên dưới.

Lúc này, cái cột sắt này không còn dẫn điện vào lòng đất, mà là dẫn vào lưới sắt và dây đồng bên dưới.

Tất cả đều chuẩn bị xong rồi.

Sẽ chờ một tia chớp bắn ra.

...

- Vù vù vù vù...

- Giết, giết, giết...

Võ sĩ đầu trọc bên ngoài Thần miếu Tuyết Sơn, bắt đầu ra sức kêu gào.

Đầu đà Khổ Hải rống to:

- Toàn bộ Khương quốc, cũng chỉ có thể có một tín ngưỡng, đó chính là thiên thần.

- Thần miếu Tuyết Sơn của ta đại biểu cho ý chí của Thiên Thần.

- Mà hôm nay đám người Việt quốc này lại đưa Thánh miếu bọn họ xây ở trên đất chúng ta.

- Đây là không tôn trọng thiên thần, là phải bị trời phạt.

- Ta đại biểu ý chí thiên thần, phải san bằng Thần miếu của Việt quốc, giết sạch tất cả người Việt sạch sẽ!

- Giết, giết, giết!

Hai ngàn năm trăm tên võ sĩ đầu trọc rống giận đầy phẫn nộ.

Tràn trề sát khí động trời.

Tiếp đó, bọn họ phát ra từng đợt tiếng tru lên như sói.

Sát khí càng ngày càng nặng.

Trong cái dòng sát khí này, cái Thánh miếu của Thẩm Lãng yếu ớt như con thuyền nhỏ giữa sóng to gió lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể có thể tan nát.

Bên trong mấy chục tên võ sĩ Việt quốc cũng không chịu nổi áp lực này, trực tiếp quỳ trên mặt đất kêu khóc nói:

- Chúng ta đầu hàng, bọn họ đầu hàng!

Mà mấy chục tên võ sĩ gia tộc họ Kim cùng hội Thiên Đạo, sắc mặt tái mét, tay cầm cung tên, run lẩy bẩy.

Tối nay!

Phải chết ở chỗ này đi.

Chắc chắn phải chết rồi!

Cuối cùng, tiếng sói tru bên ngoài kết thúc!

Hai ngàn năm trăm người, hình thành một hình tròn, tiến quân ngang dọc, tiến về phía Thánh miếu.

- Giết, giết, giết sạch sẽ người Việt quốc!

- San bằng Thánh miếu Việt quốc.

- Bằm thây Thẩm Lãng thành vạn đoạn!

- Băm thành muôn mảnh!

- Khóc đi, tru lên đi...

Hai ngàn năm trăm tên võ sĩ đầu trọc càng lúc càng nhanh.

Khoảng cách Thánh miếu càng ngày càng gần, quơ loan đao trong tay với khuôn mặt dữ tợn được đáng sợ.

Bắt đầu điên cuồng mà xung phong.

Như là thủy triều màu đen sẽ phải bao phủ cái Thánh miếu yếu ớt.

Nhưng mà vào lúc này!

Mây đen trên trời, giống như bị xé một khe hở.

Tia chớp khủng khiếp, như là rồng lượn bật lên ngay.

Dài mấy chục ngàn mét.

Ra oai động trời.

Rầm rầm rầm rầm!

Ngay sau đó, lại là tiếng sấm nổ dày đặc.

Nửa đêm rọi sáng giống như ban ngày.

Sét đánh xuống tia này đến tia khác.

Như là chiến đao.

Như một tấm lưới bí mật, điên cuồng đập xuống.

Hôm uy lực quả nhiên kinh người.

Cuối cùng, một tấm màn sét mười mấy ngàn mét, chợt đánh trúng vào cây cột sắt cao ba mươi lăm mét trên đỉnh Thánh miếu.

Dòng điện khủng khiếp chợt truyền ngay xuống dưới.

- Giết, giết, giết...

Hai ngàn năm trăm tên võ sĩ đầu trọc vọt tới Thánh miếu, quơ chiến đao định chém xuống.

Tiếp đó...

- Ầm!

Tiếng nổ khủng khiếp!

Toàn bộ Thánh miếu bốc lên vô số tia lửa điện.

Rất nhiều dây thép, trực tiếp bị dòng điện khủng khiếp kia đốt đứt.

Mà cùng lúc đó!

Vô số dòng điện xẹt về mặt đất, cuốn phăng tất cả sinh mệnh ngoài miếu thờ.

Những võ sĩ tăng nhân hung ác kia…

… trong nháy mắt bị dòng điện cường độ cực cao giáng xuống toàn thân

Trên người bốc lửa và đầy khói đặc.

Tất cả động tác bị dừng hình ảnh.

Vô số võ sĩ đầu trọc, trong nháy mắt bị rõ ràng tia chớp đánh chết.

Mấy chục người trực tiếp bị đốt thành than.

Trong chớp nhoáng này!

Quả thực chính là thần tích!

Quả thực chính là giết hàng loạt!

Mà cùng lúc đó!

Thần nữ Tuyết Ẩn trong Thánh miếu, mở đôi mắt đẹp ra và tỉnh lại.

...

Chú thích của Bánh: Up chương 1 hơn bảy ngàn chữ, đêm qua quả nhiên ngủ không đến năm giờ, chương này là liên tục rót trà đậm nâng cao tinh thần tỉnh táo viết ra. Ta đi ngủ một hồi, tiếp đó viết phần 2. Các anh em à, rất cần các ngươi ủng hộ, ta thật sự cầu xin đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.