Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 388: Chương 388: Dốc hết tâm huyết cứu quân vương! Hội tuyển vua!




Một số năng lượng điện từ phát ra từ nguồn trường được truyền từ nguồn trường đến chỗ khác, và sau đó không còn quay trở lại nguồn trường. Nó được gọi là bức xạ.

Nó chủ yếu khuếch tán ra bên ngoài dưới dạng sóng điện từ và các hạt.

Miễn là nó không phải là số 0 tuyệt đối, mọi thứ đều có bức xạ, bao gồm tín hiệu điện thoại di động, lò vi sóng, v.v., sự khác biệt chỉ là số lượng bức xạ.

Cho nên nhìn thấy bức xạ, chưa chắc lập tức liên tưởng đến bom nguyên tử.

Khi Thẩm Lãng chuẩn bị mở ra viên đá quý này, lập tức cảm ứng được một lực phóng xạ mạnh mẽ.

Hắn lập tức đình chỉ hành động này.

Sau đó sẽ một lần kiểm tra cái vết thương trước ngực của Ninh Nguyên Hiến. Nếu như không có đoán sai, phải là cái này đá quý nút buộc ở thời khắc mấu chốt cho Ninh Nguyên Hiến một kích trí mạng.

Hôm nay Ninh Nguyên Hiến như là người thực vật, nhưng tình hình so với người thực vật kém hơn. Người thực vật hô hấp và nhịp tim vẫn bình thường, hơn nữa còn có phản xạ có điều kiện, thậm chí còn sẽ có động tác vô ý thức như ngáp và nhấm nuốt. Nhưng Ninh Nguyên Hiến vẫn không nhúc nhích, thực sự giống như chết đi vậy.

Vô cùng hiển nhiên là viên đá ở trong khoảng thời gian ngắn cho bộ não cùng thần kinh Ninh Nguyên Hiến đều tạo thành tổn thương thật lớn, khiến cho hắn gần như ngay cả phản xạ có điều kiện cũng không có.

Kế tiếp, Thẩm Lãng thử kiểm tra đồ thị phản xạ thần kinh thân thể Ninh Nguyên Hiến.

Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Thứ này tuyệt đối không phải sản phẩm của thế giới này, tuyệt đối đến từ chính di tích thượng cổ.

Gặp gì biết nấy, có thể thấy được những thứ thế lực siêu thoát này ở trong di tích thượng cổ khai quật ra những thứ gì.

- Cái khuy áo này là từ đâu tới? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Biện phi đáp:

- Cái này ngay từ đầu là tín vật đính ước bệ hạ và thê tử nguyên phối, nó trước kia là đá quý gắn trên trâm cài tóc. Sau khi Đế chủ Khương Ly huỷ diệt, bệ hạ bỏ thê tử nguyên phối, nàng liền cầm đi cây trâm cài tóc này của bệ hạ, không lâu sau đó nàng đã qua đời. Mãi cho đến mấy năm trước, trâm gài tóc này mới một lần nữa xuất hiện.

Thẩm Lãng nói:

- Là ai cho bệ hạ?

Biện phi nói:

- Là Thái tử điện hạ, hắn nói là ở trong nhà trong lúc vô ý phát hiện.

Thẩm Lãng nói:

- Biện phi, ngài nói tiếp.

Biện phi nói:

- Lúc đó cây trâm cài tóc này thất lạc đã lâu, hơn nữa đây là một cây trâm bạc, quanh năm suốt tháng đã biến thành đen, còn có biến dạng nhất định. Bệ hạ để người chế thành nút gài, may ở trên áo lót.

Chuyện thứ nhất này, khoảng cách vị trí trái tim gần hơn, cái này cũng đại biểu cho nỗi hổ thẹn và nhớ thương của Ninh Nguyên Hiến với người vợ cả.

Thẩm Lãng hướng về phía mặt trời tỉ mỉ quan sát viên đá quý này, thật không có kẽ hở chút nào.

Nhìn mà than thở.

Thủ đoạn hại người của đám thế lực siêu thoát này hoàn toàn là để cho người ta khó lòng phòng bị.

Thẩm Lãng nghe đến đó gần như dám khẳng định, viên đá quý này kỳ thực đã bị người đổi mất rồi.

Vợ cả vợ đưa cho Ninh Nguyên Hiến tín vật đính ước là đá quý thông thường, nhưng sau khi Thái tử đưa lại Ninh Nguyên Hiến phải là đá quý do Thiên Nhai Hải Các đặc chế.

Người thực hiện chuyện này chắc hẳn là gia tộc họ Chúc.

Lợi hại, mười năm trước liền muốn mưu sát quốc quân Ninh Nguyên Hiến.

Luôn luôn nhịn đến bây giờ mới động thủ, cũng rõ ràng không đơn giản.

Nhưng mà, người chân chính quyết định đè xuống công tắc không phải họ Chúc, mà là Thiên Nhai Hải Các.

Lúc trước Thẩm Lãng vẫn luôn ở tò mò, núi Phù Đồ có cổ trùng, vậy Thiên Nhai Hải Các có cái gì? Nó dựa vào cái gì lợi hại thế này?

Bây giờ cuối cùng cũng đã nhìn ra.

Thật là hết sức lợi hại.

Viên đá quý đặc biệt này xem như là để Thẩm Lãng thấy được một góc núi băng của Thiên Nhai Hải Các.

Nhưng mà Thẩm Lãng vẫn không tin viên đá quý này là Thiên Nhai Hải Các chế tạo ra, có lẽ là trực tiếp từ bên trong di tích thượng cổ khai thác đến cũng không chừng.

- Có thể cứu à? - Ninh Chính bèn hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Đây là thủ đoạn văn minh thượng cổ, dựa thủ đoạn vào y học là tuyệt đối cứu không được.

- Cho thần sáu canh giờ, thần sẽ làm mấy thí nghiệm. - Thẩm Lãng nói tiếp:

- Thế nhưng không nên ôm ấp hy vọng gì, sáu canh giờ này, thần chỉ thử lỗi.

...

Kế tiếp trong mười hai canh giờ, Thẩm Lãng không ngừng làm thí nghiệm.

Dùng chuột bạch làm thí nghiệm.

Hắn trước tiên thử nghiệm dùng phương pháp bạo lực phá hoại viên đá quý này, nó sẽ phóng xuất ra lực công kích.

Loại lực công kích này không phải điện, nhưng có chút cùng loại.

Trong nháy mắt, chuột trắng nhỏ trực tiếp tiến vào trạng thái sắp chết.

Đầu tiên là toàn thân thần kinh liệt, sau đó là cả bộ não im lìm.

Nhìn qua cùng Ninh Nguyên Hiến rất giống.

Kế tiếp, Thẩm Lãng thử nghiệm các loại phương pháp cứu chữa.

Dùng đủ thứ thuốc.

Toàn bộ thất bại!

Thậm chí hai viên thuốc khác từ di tích thượng cổ mang ra ngoài cũng hoàn toàn vô hiệu.

Lần trước Thẩm Lãng giúp đỡ núi Phù Đồ mở ra cửa vào di tích thượng cổ đảo Hắc Thạch, lấy được chai thuốc thượng cổ này.

Trong đó một cái là Tẩy Tủy Tinh cho Mộc Lan dùng hết, còn dư lại hai quả đan dược không biết là gì.

Thẩm Lãng nghiên cứu qua rất nhiều lần, cũng không biết hai viên thuốc này dùng làm gì.

Dùng kim lấy ra chất lỏng, tiến hành chữa trị với con chuột bạch này.

Hoàn toàn không có tác dụng.

Mười hai canh giờ, Thẩm Lãng làm thí nghiệm mấy chục lần.

Toàn bộ thất bại!

...

- Thí nghiệm của thần toàn bộ thất bại.

- Viên đá quý này đến từ di tích thượng cổ, với ta mà nói thì không biết, muốn cứu sống bệ hạ, trước hết hiểu rõ đây là vật gì.

- Dùng thủ đoạn văn minh thượng cổ mới có thể cứu bệ hạ.

- Ta muốn đi một chuyến nước Đại Nam gặp vua Căng, cho ta thời gian một tháng.

Thẩm Lãng nhanh chóng phân phó.

- Ta đi với ngươi. - Lý Thiên Thu cùng Chung Sở Khách đồng thời nói.

- Lý Thiên Thu theo ta đi là được. - Thẩm Lãng nói:

- Trong vòng mấy tháng, không ai sẽ ám sát ta, cũng không có dám ám sát ta.

Đây là Thẩm Lãng lần thứ hai nói ra nói như vậy, mọi người vẫn không giải thích được.

- Một tháng, cho ta một tháng!

Tiếp đó Thẩm Lãng không có dừng lại, mang theo Lý Thiên Thu nhanh chóng rời khỏi vương cung.

Ẩn dấu tung tích, mượn bóng đêm rời đi kinh đô, lần thứ hai tiến vào hành tỉnh Thiên Tây.

...

Đi qua miền nam hành tỉnh Thiên Tây, tiến vào nước Khương.

Từ nước Khương xuôi nam, đi qua vô số kể rừng rậm, lại một lần nữa tiến vào kinh đô tộc Sa Man.

Suốt mấy ngàn dặm đường này, Lý Thiên Thu cùng Thẩm Lãng dùng không đến bảy ngày đã đi hết. Ngay từ đầu Thẩm Lãng ngồi xe ngựa, hơn nữa còn là xe ngựa do ba con ngựa kéo, tốc độ cực nhanh. Sau khi tiến vào khu vực tộc Sa Man, Thẩm Lãng lại một lần nữa ngồi ở phía trên ghế mây, do Lý Thiên Thu cõng đi về phía trước.

Nhưng dù cho như thế, cũng khiến cho hắn mệt mỏi đến cơ hồ co giật.

Khi hắn lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt quốc sư Sa Ẩm, đối phương hơi có chút kinh ngạc.

- Đại sư, ngài biết vật này không? - Thẩm Lãng đưa đến viên đá quý trong tay, trong lòng tràn đầy hy vọng.

Quốc sư Sa Ẩm tỉ mỉ kiểm tra mấy lần, tiếp đó lắc đầu đáp:

- Không biết.

Cái này con mẹ nó phiền toái.

Quốc sư Sa Ẩm cũng không biết.

Thẩm Lãng nói:

- Vua Căng có ở đây không?

Lúc hắn rời khỏi kinh đô, Ninh Chính cũng lập tức điều động sứ giả xuôi nam tiến vào kinh đô Nam Ẩu gặp mặt vua Căng, báo cho biết mọi chuyện.

- Bệ hạ không ở đây. - Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Ngài ở trong nước Nam Ẩu làm một đại sự khác, bù đắp lại ảnh hưởng từ Việt quốc lui binh. Bất quá quạ truyền thư đã tới, muốn ta vô điều kiện phối hợp công tử.

Thẩm Lãng nói:

- Việt vương Ninh Nguyên Hiến muốn lập Ninh Chính là Thái tử, Thiên Nhai Hải Các dùng vật này ở thời khắc mấu chốt mưu sát quốc quân. Nó có thể phóng xuất ra công kích quỷ dị, triệt để đánh bại bộ óc cùng thần kinh Việt vương. Lúc này Việt vương như là người chết vậy, không có trực giác, thần kinh toàn thân cũng không có phản xạ có điều kiện.

Quốc sư Sa Ẩm lại một lần nữa tỉ mỉ kiểm tra món đồ này.

Nhưng lão vẫn là không có nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.

- Bây giờ liền có biện pháp. - Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Biện pháp đầu tiên, xem điển tịch văn minh thượng cổ. Biện pháp thứ hai, tìm kiếm thế lực siêu thoát giúp đỡ.

Biện pháp thứ hai không thể nào thực hiện.

Núi Phù Đồ sẽ không cứu Ninh Nguyên Hiến, Bạch Ngọc Kinh cũng sẽ không.

Ở đây không có tuyết, không ở trong phạm vi thế lực Bạch Ngọc Kinh.

Thẩm Lãng nói:

- Thượng cổ điển tịch dưới hang Vạn Rắn, có phải Khương Ly bệ hạ đã phá giải hầu hết không?

Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Đúng.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy trong những nội dung ông ấy từ giải, có nội dung tương tự hay không?

Quốc sư Sa Ẩm ngẫm lại một hồi lắc đầu đáp:

- Không có!

Thẩm Lãng nói:

- Khương Ly bệ hạ phá giải thượng cổ điển tịch, chiếm bao nhiêu tỉ lệ? Tính trên tổng số thượng cổ điển tịch ở chỗ đó.

- Không đủ năm phần trăm. - Quốc sư Sa Ẩm nói.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy thượng cổ điển tịch còn dư lại, có còn không?

- Đang còn! - Quốc sư Sa Ẩm nói.

Thẩm Lãng nói:

- Ở trong di tích, hay là ngoài di tích?

Quốc sư Sa Ẩm lặng im chốc lát nói:

- Ở ngoài di tích thượng cổ, bởi vì điển tịch tương đối dễ dàng mang đi, cho nên bệ hạ mang r toàn bộ a ngoài. Đương nhiên còn có mấy thứ cực kỳ quan trọng vẫn còn trong di tích, bởi vì cái di tích kia còn có đại bộ phận không có thăm dò.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy chút thượng cổ điển tịch, có thể cho ta mượn đọc không?

Lúc trước từng nói, thượng cổ điển tịch là dùng một loại phương thức đặc biệt ghi vào trong tầng tầng lớp lớp của ngọc thạch.

Điển tịch thượng cổ trong một khối cỡ bộ bài poker, bên trong bao hàm mấy chục vạn chữ, mấy trăm tấm hình.

Người bình thường cần dùng thời gian mấy thập niên, mới có thể phá giải ra một thượng cổ điển tịch.

Sáu đại thế lực siêu thoát dùng thời gian ngàn năm, phá giải vô số thượng cổ điển tịch, đây mới là căn nguyên bọn họ mạnh lên.

Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Công tử Thẩm Lãng, ngươi có bao nhiêu thời gian?

Thẩm Lãng nói:

- Hơn nửa tháng tiến hành diễn giải.

Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Nửa tháng, vậy ngay cả nửa cuốn điển tịch thượng cổ đều khó khăn phá giải. Thượng cổ điển tịch vô cùng trân quý, thế nhưng cũng chủng loại đa dạng, mênh mông như biển, muốn ở trong vòng nửa tháng tìm được ghi chép về viên đá quý này, chỉ sợ so với mò kim đáy bể còn khó hơn.

Quả thực như thế, thế nhưng Thẩm Lãng có X quang quét hình, có trí não.

Hắn không cần diễn giải, chỉ cần không ngừng quét hình, một khi phát hiện tri thức có liên quan, lập tức ghi chép xuống.

- Còn có một chút. - Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Những thứ điển tịch thượng cổ này chỉ có bệ hạ biết ở đâu, ta cũng không biết chúng nó giấu ở nơi nào.

Á!

Đây cũng là rất bình thường, những thứ di tích thượng cổ này trân quý không gì sánh được, vua Căng nhất định phải tự mình giữ.

Đối với người khác dù cho tín nhiệm cỡ nào, cũng là có hạn độ.

- Ta có thể lập tức quạ bay truyền thư cho bệ hạ, để ngài qua đây. - Quốc sư Sa Ẩm nói:

- Thế nhưng mỗi một lần đã mất mười ngày mới đến.

Trong lòng Thẩm Lãng không khỏi run lên.

Mười ngày? Hắn nào có mười ngày lãng phí.

- Ta lập viết thơ cho bệ hạ ngay lập tức.

...

Chỉ hai canh giờ sau.

Quạ truyền mật thư của quốc sư Sa Ẩm mới vừa cất cánh không bao lâu, vua Căng liền xuất hiện.

Nhanh đến như vậy à?

- Vài ngày trước, sau khi ta gặp được sứ giả Ninh Chính, vừa truyền thư quạ bay cho quốc sư, vừa bản thân liền chạy tới. Ta nghĩ hiền đệ có thể cần ta giúp đỡ, mà quốc sư có một số việc vẫn không thể làm chủ. - Vua Căng nói:

- Cần ta làm cái gì?

Thẩm Lãng nói:

- Đệ cần xem thật nhiều thượng cổ điển tịch.

- Được! - Vua Căng nói!

...

Hai canh giờ sau đó!

Hơn một nghìn khối thượng cổ điển tịch xuất hiện trước mặt Thẩm Lãng.

Là khối, mà không phải cuốn.

Mỗi một thượng cổ điển tịch, thực sự y chang cục gạch ngọc vậy.

Phía trên tầng tầng lớp lớp, khắc chi chít vô số tin tức.

Vua Căng lui ra ngoài.

Giao toàn bộ không gian cho Thẩm Lãng.

Kế tiếp, Thẩm Lãng tiến vào thời gian xem điên cuồng.

Dùng thị lực X quang, quét hình mỗi tầng những thứ thượng cổ điển tịch này, cũng không cần xem, trực tiếp lưu trữ nội dung đã quét vào trong trí não.

Một khi gây ra đến chữ mấu chốt, trí não sẽ lập tức nhắc nhở Thẩm Lãng.

Đây quả thực là lượng công việc đồ sộ khủng khiếp nhất.

Nơi này có một nghìn chín trăm khối thượng cổ điển tịch, mỗi một khối đều có gần nghìn trang nội dung.

Cho nên cộng lại, tầm có gần hai trăm vạn trang.

Thẩm Lãng dù cho một giây đồng hồ quét hình một tờ, cũng tầm cần 55 5 giờ, tầm hai mươi ba ngày thời gian.

Chỉ mấy canh giờ sau đó.

Thẩm Lãng đã cảm thấy mắt muốn nổ tung, bộ óc muốn nổ tung vậy.

Nhưng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục.

...

Lúc Thẩm Lãng đang điên cuồng quét hình thượng cổ điển tịch, tình hình của kinh đô ngày càng ác liệt.

Thành Thiên Việt bên trong.

Quân đội trong tay Ninh Chính nắm giữ, có hơn hai vạn người.

Quân đội do Ninh Kỳ nắm trong tay, khoảng chừng hơn một vạn người.

Sáu vạn đại quân của gia tộc họ Xung ở phía bắc hành tỉnh Thiên Tây, vẫn không có bất kỳ động tác gì.

Hơn một vạn người của Trương Tử Húc ở miền nam hành tỉnh Thiên Tây cũng không có động tác gì.

Trương Xung đã chính thức đi nhậm chức, nhập chủ Tổng đốc hành tỉnh Thiên Bắc, trong thời gian ngắn nhất chủ đạo quyền hành hành tỉnh Thiên Bắc.

Bảy vạn đại quân của Biện Tiêu chờ xuất phát.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến, vẫn như người chết không hề nhúc nhích.

Mà sau khi ông hoàn toàn bất tỉnh mười ba ngày, một tin dữ khác truyền đến.

Vương Thái hậu băng hà.

Đây chẳng cần có âm mưu gì, Thái hậu vốn chẳng còn thời gian nhiều lắm.

Bà đã gần tám mươi tuổi, nguyên bản thân thể coi như chịu nổi, nhưng từ khi Thái tử Ninh Dực bị bắt, sau đó thân thể của bà liền ngày càng sa sút.

Ninh Dực là cháu trai bà yêu thương nhất, gã gặp chuyện không may, sau đó Vương Thái hậu đã bất tỉnh. Lại một lần nữa tỉnh lại, thân thể liền xuất hiện nhiều bệnh nặng, thần trí càng ngày càng không rõ, gần như suốt ngày nằm ở trên giường, không có bao nhiêu thời khắc thanh tỉnh.

Quốc quân gặp chuyện không may, sau đó Ninh Chính cùng Lê Chuẩn trước tiên liền phái người bảo hộ Thái hậu.

Nếu có một ngày, Ninh Chính muốn xưng vương, vậy nhất định cần một đại nhân vật sắc phong.

Quốc quân vẫn chưa tỉnh lại, vậy thì do Thái hậu ra tay.

Kết quả bây giờ Thái hậu cũng băng hà.

Lê Ân công công nói, trước khi Thái hậu chết cũng không có tỉnh táo, trong miệng không ngừng gọi tên A Vũ, tiểu Dực, tiểu Hàn.

Nói cách khác đứa con trai mà Thái hậu thích nhất trong lòng không phải Ninh Nguyên Hiến, mà là Ninh Nguyên Vũ.

Còn đứa cháu bà thương nhất là Ninh Dực cùng Ninh Hàn.

Thái hậu băng hà, sau đó cục diện trở nên càng thêm hiểm ác đáng sợ.

...

Người phía dưới không ngừng khuyên nhủ Ninh Chính, vội vàng động thủ.

Thừa dịp hiện tại ở trong tay có ưu thế binh lực, dù cho không thể tiêu diệt Ninh Kỳ, chí ít cũng hoàn toàn trục xuất bọn họ ra khỏi kinh đô, tiếp đó tự lập làm vua.

Nhưng mà Ninh Chính từ đầu đến cuối không có đồng ý.

Gã biết bây giờ nếu khai chiến thì bản thân liền trở thành loạn thần tặc tử, đại quân đế quốc nhất định sẽ tiến vào chiếm giữ nước Việt.

Kỳ thực lúc này lòng dạ vạn dân kinh đô, thậm chí rất nhiều quan viên tâm đều đứng về phía gã.

Mưu sát quân vương, thật sự là quá ác liệt.

Cho dù thần tử lúc trước hỗ trợ Ninh Kỳ cũng sẽ cảm thấy sợ hãi cùng thất vọng đau khổ.

Ninh Kỳ người này, làm việc bất chấp thủ đoạn nào.

Đánh giết em trai ruột thì thôi, bây giờ lại mưu sát phụ vương của chính mình.

Trừ dòng chính của họ Chúc, họ Xung, họ Tiết, đại bộ phận thần tử đều đã trải qua rơi vào trầm mặc.

Lúc này, lặng im liền đại biểu cho chống lại.

Hôm nay kinh đô hoàn toàn tiến vào trạng thái giai đoạn chiến tranh.

Cấm đi lại ban đêm tiếp tục, thế nhưng ban ngày cũng cấm và thả một số bộ phận.

Trừ các loại cửa hàng liên quan đến tiêu dùng hàng ngày như cửa hàng gạo, hiệu thuốc ra, tất cả những cửa hàng khác phải đóng cửa.

Ngay cả tiệm gạo, hiệu thuốc đi nữa, mỗi ngày cũng chỉ có thể mở ra hai canh giờ.

Vào lúc trước, vạn dân kinh đô đã sớm nổi giận.

Thế nhưng bọn họ bây giờ lại lẳng lặng nín nhịn.

Ninh Nguyên Hiến là một quân vương danh tiếng không tính là quá tốt, thế nhưng Sa hoàng (tsar) cuối cùng (*) còn được vô số dân chúng gọi là người cha nhỏ, danh tiếng Ninh Nguyên Hiến có thể còn khá hơn Sa hoàng cuối cùng nhiều.

(*) Sa hoàng Nikolai II, tên đầy đủ là Nikolai Alexandrovich Romanov là vị Hoàng đế, hay Sa hoàng cuối cùng trong lịch sử Nga, cũng là Đại Công tước Phần Lan và Vua Ba Lan trên danh nghĩa. Dưới triều ông, Nga - một trong những đế quốc hùng mạnh nhất thế giới thời đó - đã lâm vào khủng hoảng kinh tế và quân sự. Những kẻ phê phán ông đã gọi ông là Nikolai Kẻ khát máu, vì vụ thảm kịch Khodynka, Ngày chủ nhật đẫm máu, và những vụ trấn áp người Do Thái xảy ra dưới triều ông. Ông đã đẩy nước Nga vào cuộc chiến tranh với đế quốc Nhật Bản, mà Nga là đế quốc bại trận. Cũng chính ông đã đưa nước Nga tham gia Thế Chiến I khiến nước Nga khủng hoảng. Đến khi cách mạng tháng 2 thắng lợi, cả nhà Nikolai II bị bắt giam lỏng và bị xử bắn bởi những người người Bolshevik trước khi quân Bạch Vệ giành lại được Sa hoàng.

Ông hà khắc với thần tử, nhưng đối với dân chúng quả thực coi như không tệ.

Lúc chiến tranh với nước Nam Ẩu, cũng không có ép buộc trưng dụng dân phu cưỡng bức lao động, vẫn cho lương trả tiền.

Bây giờ, Việt vương bọn họ lại ngã xuống trên triều đình.

Đương nhiên, mặc kệ là Thượng Thư Đài hay là Xu Mật Viện, cũng không có công khai tin tức ra ngoài, cũng chỉ là nói quốc quân hơi hơi có bệnh nhẹ.

Hơn nữa rất nhiều tin tức lén lút ruyền ra, quốc quân lại một lần nữa trúng gió. Cuối cùng lúc trước trúng gió một lần, lần thứ hai trúng gió rất bình thường.

Thế nhưng không ai tin tưởng.

Người bẩm sinh thích âm mưu luận.

Trúng gió?

Ai mà tin được kia chứ?

Sớm không trúng gió, chậm không trúng gió, hết lần này tới lần khác lúc phong Thái tử trúng gió?

Nhất định là có người mưu sát bệ hạ.

Người nào mưu sát?

Người nào được lợi, người đó chính là kẻ mưu sát.

Cái này không khỏi để cho người ta nhớ lại chuyện Sở vương bị mưu sát.

Ở toàn bộ dân chúng trong lòng, Sở vương là Ninh Kỳ mưu sát, bọn họ còn coi như là anh hùng.

Nhưng bây giờ, đến phiên Việt vương bị mưu sát.

Vậy nhận xét vạn dân Việt quốc liền thay đổi hoàn toàn.

Loạn thần tặc tử, loạn thần tặc tử.

Kẻ hành thích giết vua cha, không xứng là vua.

...

- Hôm nay ở trong mắt vô số người, ta chính là kẻ hành thích vua rồi. - Ninh Kỳ nói với giọng tự giễu.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Suốt lịch sử ngàn năm không phải không có quân vương hành thích tiên vương lên ngôi, chỉ cần sau này làm đủ tốt vẫn là vua thiên cổ.

Ninh Kỳ trong lòng cười nhạt, vua thiên cổ ấy à? Đế quốc Đại Viêm sẽ cho ta cơ hội này à?

Đương nhiên ví dụ Chúc Hoằng Chủ nói vẫn có.

Lý Thế Dân chính là mưu sát anh ruột, giam lỏng cha mình là Lý Uyên, sau cùng trở thành thiên cổ nhất đế.

Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa, trong truyền thuyết mưu sát Thái tổ Triệu Khuông Dận, đây chính là thứ được ghi nhận Phủ Thanh Chúc Ảnh (*), nhưng ông ta vẫn là một vị vua ra hồn.

(*)Tương truyền, vào đêm hôm trước khi Thái Tổ mất, Thái tổ đã cho truyền em trai là Tấn Vương Triệu Quang Nghĩa vào cung uống rượu. Thái giám cung nữ đều bị đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ còn 2 anh em ông. Bọn người hầu ở ngoài đến nửa đêm thì nhìn vào trong phòng thấy xuất hiện bóng của người thứ ba, lúc đó cũng nghe thấy tiếng rìu và tiếng la của Thái Tổ, nhưng đã được dặn trước nên không ai dám vào xem. Sáng hôm sau, Triệu Quang Nghĩa bước ra ngoài, tuyên bố là hoàng đế đã băng hà và truyền lại ngôi báu cho mình. Về sau, Tống Thái Tông truyền ngôi cho con cháu mình, không trả lại ngôi cho con của Thái Tổ. Bản thân con Thái Tổ (Triệu Đức Chiêu) sau đó cũng bị chết một cách không rõ ràng.

Nhưng mà phần lớn những quân vương hại anh giết cha cũng chẳng có kết cục tốt lành gì.

Ninh Kỳ nói:

- Nếu như ta bây giờ nói với vạn dân thiên hạ, những thứ ta làm tất cả cũng là vì Việt quốc, có người tin sao?

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Cựu thần tin tưởng.

Nhưng mà hai người nhìn nhau một cái, đều đọc lên sự trào phúng trong lòng đối phương.

Giữa hai nhà âm mưu lớn mà nói chuyện tin tưởng rõ ràng quá buồn cười.

Ninh Kỳ nói:

- Không nghĩ tới, họ Chúc các ngươi ngaymười năm trước liền muốn một ngày kia mưu sát phụ vương ta.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Tất cả cùng họ Chúc không quan hệ, chúng ta cũng không phải là người biết chuyện.

Lúc này, Tiết Triệt nói:

- Bây giờ nói tất cả chuyện này đã không có chút ý nghĩa nào. Hôm nay vấn đề mang tính then chốt là, Ninh Chính có động thủ, có khai chiến không?

Toàn bộ trong mật thất.

Ngồi mấy người, thuần một sắc cũng là đầu sỏ.

Chúc Hoằng Chủ, Ninh Kỳ, Xung Ngạc, Tiết Triệt, Thư Bá Đảo.

Mời trưởng công chúa Ninh Khiết thế nhưng nàng chưa có tới.

Mời Đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách, ông ta cũng không có tới, thế nhưng lập trường của hai cá nhân lại đứng ở bên Ninh Kỳ này.

- Lão Ngũ sẽ không khai chiến. - Ninh Kỳ nói:

- Không có ý chỉ phụ vương, lão Ngũ một khi cùng ta khai chiến, đại quân đế quốc sẽ xuôi nam, triệt để nắm trong tay thành Thiên Việt. Nói một câu rất khó nghe, nó tình nguyện Việt quốc rơi vào trong tay của ta, cũng không muốn trực tiếp rơi vào trong tay đế quốc.

Nghe những lời này, sắc mặt của tất cả những người ở đây hơi có chút xấu hổ.

Bởi vì Chúc Hoằng Chủ là người của đế quốc, hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo cũng là người của đế quốc, thậm chí Tiết Triệt cùng đế quốc Đại Viêm cũng có liên quan không rõ.

Tiết Triệt nói:

- Y theo điện hạ với Ninh Chính hiểu rõ, hắn sẽ làm như thế nào?

- Không biết. - Ninh Kỳ nói:

- Ta không phải nó.

Kỳ thật trong lòng Ninh Kỳ có một câu trả lời đại khái, thế nhưng gã không muốn nói ra.

Tiếp tục, Ninh Kỳ bèn hỏi:

- Khâm sai của đế quốc lúc nào mới có thể đến? Không cần đợi thêm nữa, Ninh Chính sẽ không khai chiến.

Ninh Nguyên Hiến ngã xuống, sau đó đế quốc Đại Viêm lúc đầu sớm có thể điều động đại thần Khâm sai xuôi nam, chủ trì cục diện.

Nhưng đã rất lâu không có điều động.

Bây giờ thế này coi như là rõ ràng, liền là muốn đợi Ninh Chính cùng Ninh Kỳ khai chiến.

Tiếp đó, đế quốc lấy danh nghĩa điều động đại quân tiến vào Việt quốc điều giải.

Phải hòa bình, không nên chiến tranh.

Thế nhưng có một chút người lãnh nhiệm vụ hòa giải bỗng nhiên khiến chẳng còn quốc gia nữa.

Loại chuyện này ở trái đất hiện đại đã không phải là một lần hai lần.

- Cũng nhanh thôi!

...

Quả nhiên đến!

Ninh Nguyên Hiến ngã xuống mười chín ngày sau, đại thần Khâm sai đế quốc Đại Viêm, cuối cùng xuôi nam tiến vào đô thành Việt quốc.

Vẫn là người quen cũ, Liêm thân vương của đế quốc.

Ông ta trước tiên đại biểu Hoàng đế bệ hạ thăm Ninh Nguyên Hiến sống chết chưa biết, bày tỏ tiếc nuối.

Tiếp đó, điều động ngự y đế quốc tiến hành khám và chữa bệnh.

Đương nhiên loại khám bệnh này là không có chút ý nghĩa nào.

Kế tiếp, Liêm thân vương của đế quốc tự mình cất bài ai điếu Việt quốc Vương Thái hậu, đồng thời dặn dò ngàn vạn lần.

Nắm chặt thời gian cho Việt Vương Thái hậu làm lễ tang, tiến vào vương Lăng, hạ thổ vi an.

Linh cữu luôn luôn bày ở công đường, xem như đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hôm nay Ninh Nguyên Hiến ngã xuống, chức thiếu quân vừa không có định đoạt, người nào cũng không có tư cách tổ chức đại hình lễ tang cho Thái hậu.

Liêm thân vương của đế quốc đây là đang giục Việt quốc, vội vàng quyết định chuyện thiếu quân.

- Vương hậu, nén bi thương!

Liêm thân vương của đế quốc lại hướng vợ của Việt vương Ninh Nguyên Hiến, cũng chính là vương hậu họ Chúc bày tỏ sự an ủi.

Đến tận đây!

Vương hậu họ Chúc vốn luôn bị giam lỏng, cuối cùng khôi phục tự do.

Đây là một tín hiệu không ổn.

Ninh Nguyên Hiến ngã xuống, Vương Thái hậu băng hà, địa vị tối cao toàn bộ vương tộc chính là vương hậu họ Chúc.

Ở chuyện quyết định Thái tử, bà ta lại có đầy đủ quyền phát biểu.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Nước không thể một ngày không có vua, chẳng lẽ cái thành Thiên Việt này vẫn luôn đóng kín đến cuối năm à? Việt quốc triều chính phải hoàn toàn ngừng à? Trước khi ta xuống phía nam, Hoàng đế bệ hạ nói, Việt quốc mau quyết định địa vị Thái tử. Tiếp đó cho phát tang Vương Thái hậu, không thể trì hoãn nữa, trăm thiện hiếu làm đầu.

- Vâng. - Họ Chúc kính cẩn nói.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Ninh Chính, Ninh Kỳ các ngươi đều ở đây, người Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện Việt quốc cũng trên cơ bản ở đây. Vậy ta ở đây có một thuyết pháp, các ngươi hãy xử lý.

- Cẩn tuân quân chỉ Thân vương điện hạ.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Ngày mai triều hội, Việt vương hậu giật dây chủ trì, ta cũng ngồi ở bên cạnh, nhưng là các ngươi yên tâm, ta chỉ mang mắt cùng lỗ tai, không mang theo miệng, thế nào?

Ninh Kỳ nói:

- Được.

Ninh Chính nói:

- Đồng ý!

...

Ngày kế, Việt quốc cuối cùng lại một lần nữa khôi phục triều hội.

Vương hậu họ Chúc giật dây, Liêm thân vương của đế quốc ngồi ở bên cạnh giám sát.

- Bệ hạ trúng gió, đến nay bất tỉnh nhân sự, nhưng nước không thể một ngày không có vua. - Chúc Hoằng Chủ nói:

- Chuyện lập Thái tử vốn là bệ hạ càn cương độc đoán, thần tử như ta chỉ có thể kiến nghị, không thể quyết định. Hôm nay Thái hậu nương nương cũng băng hà, vương tộc chỉ còn lại vương hậu nương nương.

Chúc Hoằng Chủ hướng Việt vương hậu nói:

- Vương hậu nương nương, nmgàii có ý kiến gì? Đến tột cùng là lập cái vương tử nào cho thỏa đáng?

Vương hậu họ Chúc là con gái Chúc Hoằng Chủ, nhưng lão vẫn cẩn thận hành lễ.

Việt vương hậu họ Chúc nói:

- Ta tâm loạn như ma, không biết nên lựa chọn thế nào. Hơn nữa hậu cung không được tham gia vào chính sự, cho tới nay ta cũng ít có chủ kiến, tất cả nghe các vị thần công.

Chúc Hoằng Chủ không khỏi nói:

- Các vị đồng liêu Thượng Thư Đài, các vị Xu Mật Viện, các vị nhìn thế nào?

Mấy người đều lắc đầu, tỏ ý chuyện lập Thái tử, bọn họ không cách nào mở miệng.

Rõ ràng quá dối trá.

Lúc trước lúc quốc quân Ninh Nguyên Hiến hỏi các ngươi, luôn mồm hỗ trợ Ninh Kỳ.

Bây giờ lại biến thành không tiện mở miệng.

Kết quả nghị luận hơn nửa canh giờ, cũng không có quyết định được cái gì.

Liêm thân vương của đế quốc nổi giận, rồi nói:

- Nếu như vậy nghị tiếp nữa, sang năm cũng không có một kết quả.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Xin khâm sai đại nhân chỉ thị.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Nghìn năm lịch sử tới nay, loại chuyện này không phải là không có phát sinh qua. Quân vương không có ở đây, không cách nào lập Thái tử. Quần thần lại không có tư cách lập, như vậy thì tuyển vua đi! Dựa theo chương trình ba trăm bảy mươi lăm năm trước nước Càn thế nào?

Chế độ tuyển vua?

Thế giới này lại cũng có loại chuyện như thế sao?

Trên địa cầu ngược lại từng có, năm 1572, quốc vương Ba Lan August chết đi, ngai vàng trống rỗng. Đám quý tộc trong nước đánh nhau đầu rơi máu chảy, tiếp đó liền xuất hiện chế độ quý tộc tuyển vua.

Sau cùng đề cử ra quốc vương đầu tiên dĩ nhiên là em trai của quốc vương nước Pháp Henry. Đám quý tộc lạ lùng này, vì muốn nắm giữ quốc vương thật chắc chắn, lại tình nguyện chọn một người ngoại quốc tới đảm nhiệm quốc vương của chính mình.

Chuyện này và chuyện năm đó hoàng đế Quang Tự nỗ lực mời Itō Hirobumi tới đảm nhiệm Tể tướng vương triều Mãn Thanh cũng có hiệu quả như nhau.

- Đương nhiên, chỉ có con trai ruột của Việt vương mới có tư cách tham gia cái này hội tuyển vua.

- Việt vương đều có mấy người con trai tại phía trên triều hội vậy?

- Ninh Kỳ, Ninh Chân, Ninh Chính, Ninh Cảnh, bốn vương tử trưởng thành hôm nay ở thành Thiên liền bốn người các ngươi. - Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Các ngươi nói một chút coi, ai muốn tới tham gia chọn vua?

Ninh Kỳ bước ra khỏi hàng nói:

- Thần đồng ý.

Ninh Chính ra khỏi hàng:

- Thần đồng ý.

Ninh Chân không nói được một lời, cúi đầu nhìn giày của mình.

Gã đã từng đi theo Thái tử Ninh Dực, coi như là đặc biệt năng nổ, cùng họ Chúc cũng đi được rất gần.

Thế nhưng bây giờ, hắn thực sự sợ một tảng đá nện xuống đập mình thành thịt nát.

Lục vương tử Ninh Cảnh rục rịch, trong lòng hưng phấn run rẩy.

Ta, ta cũng có tư cách tham gia à?

Trong lòng gã có một vạn lần muốn tham gia, nhưng vẫn là không có gan.

- Ta, ta...

Mắt Liêm thân vương của đế quốc phát lạnh, ông ta hỏi:

- Ninh Cảnh, ngươi cũng muốn tham gia đúng không?

Nghe những lời này, Ninh Cảnh tranh thủ thời gian rụt trở về.

- Không có, ta có tài đức gì cả. - Ninh Cảnh cất giọng tự giễu.

Ngươi biết là tốt rồi, hôm nay ngươi dám ra đây tham gia, trong vòng vài ngày liền xong đời.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Vậy thì do hai người Ninh Kỳ cùng Ninh Chính tiến hành tuyển vua.

Ninh Chính bước ra khỏi hàng nói:

- Nếu như phụ vương tỉnh lại, nếu kết quả không nhất trí với phụ vương thì tính thế nào?

Liêm thân vương của đế quốc cau mày nói:

- Ngươi muốn như thế nào?

Ninh Chính nói:

- Đương nhiên muốn lấy ý chí phụ vương là chuẩn.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Lẽ nào ngày nào Việt vương còn bất tỉnh, chức vị Thái tử này không thể định đoạt ra à?

Ninh Chính nói:

- Trước tuyển ra tới một người làm chủ triều chính, hoà hoãn thời hạn là một tháng. Nếu như trong thời gian này phụ vương tỉnh lại, đó là đương nhiên theo ý chỉ phụ vương, nếu phụ vương vẫn chưa tỉnh lại, vậy thì coi như chuyện khác.

Liêm thân vương của đế quốc ngẫm lại một hồi rồi nói:

- Các vị cảm thấy thế nào? Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc, Ninh Kỳ, Ninh Khải, các ngươi cảm thấy thế nào?

- Đồng ý!

- Đồng ý!

Ở trong lòng đám người Chúc Hoằng Chủ và Ninh Kỳ, quốc quân Ninh Nguyên Hiến đã là không có khả năng tỉnh rồi.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Như thế, vậy cứ quyết định như vậy. Trước tiên ở hội tuyển vua đề cử ra một vương tử chủ trì triều chính. Trong một tháng Việt vương nếu có thể đủ tỉnh lại, đương nhiên vẫn do ngài định địa vị Thái tử, nhưng nếu như Việt vương vẫn chưa tỉnh lại, vị vương tử chủ trì triều chính kia tự động biến thành Thái tử Việt quốc.

- Vương hậu, còn có các vị Việt quốc thần tử, các ngươi có gì dị nghị không à?

- Không có!

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Tốt lắm, hôm nay toàn bộ quan viên trong triều đình đều có tư cách bỏ phiếu. Đề cử ra các ngài cảm thấy thích hợp Thái tử, mỗi người một phiếu, không ký tên.

Một lát sau.

Trong tay mỗi một vị quan đều được chia một cây bút và một tờ giấy đặc biệt.

Loại giấy này có hoa văn đặc biệt, trong khoảng thời gian ngắn không thể giả tạo.

- Các vị Việt quốc thần tử, người mà các ngươi sắp sửa đề cử ra, tương lai rất có khả năng sẽ kế thừa ngai vàng, hy vọng các ngươi lấy đại cục làm trọng, thận trọng, thận trọng, phải thận trọng!

- Bắt đầu điền, chỉ cần viết xuống tên trên giấy là được, hoặc là Ninh Chính, hoặc là Ninh Kỳ. Đương nhiên nếu như không viết, liền ý nghĩa bỏ quyền.

Theo một tiếng ra lệnh.

Ở đây mấy trăm tên thần tử Việt quốc bắt đầu ở trên giấy viết xuống tên.

Bọn họ cảm thấy người nào thích hợp là Thái tử, liền viết xuống tên người đó.

Viết xong sau khi gấp phiếu lại, không cho ai thấy.

Sau nửa khắc, tất cả mọi người viết xong.

Mấy người thái giám bưng chậu vàng đi nhận phiếu.

Một khắc đồng hồ sau đó, thu thập phiếu hoàn tất.

Tiếp đó ngay trước mặt của mọi người, bắt đầu xướng phiếu đếm hết.

Trong lòng đám người Liêm thân vương của đế quốc, Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc có chút ung dung.

Bởi vì kết quả đã quyết định.

Cả triều văn võ vượt qua tám phần mười đều có thể hỗ trợ Ninh Kỳ.

Ninh Chính cho tới bây giờ cũng là thế đơn lực bạc.

Chế độ chọn vua này nhìn như công bằng, kỳ thực rất không công bằng.

Ninh Kỳ thắng chắc!

Nhưng mà, khi tiếng hành xướng phiếu.

Tất cả mọi người sắc mặt thay đổi!

- Ninh Chính, Ninh Chính, Ninh Kỳ, Ninh Chính.

Ngay từ đầu trong mười lăm phiếu, Ninh Chính lại chiếm mười phiếu, Ninh Kỳ mới năm phiếu.

Lại có ưu thế áp đảo?

Đây... Đây là có chuyện gì?

Gặp quỷ à?

...

Mà ở kinh đô Đại Nam, bảy ngày bảy đêm trôi qua, Thẩm Lãng thực sự không ngủ không nghỉ, không ngừng quét hình, quét hình.

Cả người quả thực khô khốc tiều tụy, xây xẩm muốn xỉu.

Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng bị hành đến thế, nhưng thực sự từng giây từng phút cũng không dám đình lại.

Dù chỉ muộn một chút, sợ rằng đều có thể gặp nguy cơ khủng khiếp.

Tầm quét nhìn mấy chục vạn trang thượng cổ bí tịch, đều không có tìm được bất kỳ ghi chép nào về cái viên đá đặc biệt kia.

Thực sự như là mò kim đáy bể vậy.

Cái này giống như là ở không có một người kiểm tra mục lục thư viện, trong mấy chục ngàn quyển sách tìm được một trang tư liệu.

Thế nhưng...

Bỗng nhiên một trong nháy mắt.

Thẩm Lãng bỗng nhiên lóe lên ý tưởng.

Tìm được, hắn tìm được.

Quốc quân được cứu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.