Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 139: Chương 139: Đòn sát thủ bí mật! Lật đổ thế giới quan




Bãi săn Nộ Giang, ở bên trong một chỗ khác, nơi dừng chân của Bá tước Tấn Hải.

Không khí ngột ngạt, một mảnh trầm trọng.

Ngày hôm nay trận chiến đầu tiên, Kim Mộc Lan thắng lợi có thể nói cho bọn họ cảnh tỉnh, cũng có chút đầu óc phải hôn mê.

- Kế tiếp không phải còn có hai trận à? Công tử Đường Duẫn với tên phế vật Kim Mộc Thông, nhất định là tất thắng.

Mọi người gật đầu, nếu như trận này mà không thắng, vậy toàn bộ thế giới liền hoàn toàn lật đổ.

Thám Hoa Lang đánh với phế vật, dùng ngón chân cũng có thể thắng đi.

- Cho nên mấu chốt là quân chiến ngày mai.

Tổng đốc Chúc Nhung nói:

- Bá tước Tấn Hải, quân chiến ngài có nắm chắc hay không?

Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:

- Có, bởi vì lượng quặng sắt cao hơn, độ tinh khiết cũng nhiều hơn, công nghệ tinh luyện tốt hơn, cho nên bất kể là áo giáp hay vũ khí, đều hơn xa phủ Bá tước Huyền Vũ.

Có người nói:

- Sắt của phủ Bá tước Huyền Vũ không tốt, có thể đi mua bên ngoài sắt tốt nhất, dùng để rèn áo giáp cùng vũ khí.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:

- Sắt trên đảo Kim Sơn sắt của nhà ta là loại tốt nhất.

Lời này không sai.

Phủ Bá tước Tấn Hải sản xuất sắt có đại bộ phận chuyên cung cấp quân đội Việt quốc.

Toàn bộ vũ khí cùng áo giáp của quân đội Việt quốc, có một phần năm xuất thân từ xưởng luyện sắt của phủ Bá tước Tấn Hải.

Cho nên, phủ Bá tước Tấn Hải mặc dù đất phong nhỏ hơn, nhưng cũng nuôi ba nghìn tư quân, hơn nữa gia thế càng thêm thịnh vượng phát triển.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân có một câu không có nói ra.

Xưởng luyện sắt nhà ông ta chỉ giữ lại loại sắt tốt nhất cho bản thân dùng mà thôi.

Không chỉ có như thế, năm ngoái, nhà ông ta mới nghiên cứu ra phương pháp luyện sắt mới, có thể khiến cho sắt cứng hơn lên một cấp.

Như thế tạo nên binh khí càng thêm sắc bén, áo giáp càng kiên cố hơn.

Vũ khí trang bị của bọn họ vốn cao hơn hai cấp so với phủ Bá tước Huyền Vũ, hôm nay đã cao hơn ba cấp.

Cho nên, một trận chiến này muốn không thắng còn khó hơn.

- Quân chiến luận võ, nhà ta tất thắng. - Bá tước Tấn Hải nói:

- Cho nên xin Tổng đốc cùng chư vị đại nhân không cần lo lắng.

Tất cả đều là người trên một cái thuyền, nếu là phủ Bá tước Tấn Hải của ông ta thua sẽ dẫn đến tổn thất nặng nề.

Trương Xung lắc đầu nói:

- Không, không có đơn giản như vậy.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân thoáng do dự, sau đó hướng Trương Xung nói:

- Thái Thú đại nhân, xin mời đi theo ta.

...

Kế tiếp.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân mang theo Trương Xung đi tới một nhà kho.

Ở đây có chừng mấy trăm võ sĩ phủ Bá tước Tấn Hải thủ vệ.

Trong nhà kho, bày chi chít hơn một trăm cái rương.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân mở ra một cái rương, xuất ra một thanh chiến đao, mặt trên còn có vết dầu.

- Thái Thú đại nhân nhìn cây đao này. - Đường Luân nói.

Trương Xung sau khi nhận lấy, quan sát cẩn thận.

Lấy tay nhẹ nhàng xẹt qua chỗ cần thiết nhất, tinh tế cảm nhận.

- Đao này so với nhà ngài lúc trước rất tốt, thậm chí so với chiến đao của quân đội tinh nhuệ của Việt quốc còn tốt hơn. - Trương Xung nói:

- Đao tốt, tuyệt đối đao tốt!

Đường Luân nói:

- Đây là nhà ta dùng công thức mới để tinh luyện ra sắt mới, so với loại sắt tốt nhất trước kia còn bền hơn một cấp.

- Mang lên.

Một lát sau, một võ sĩ gia tộc đã lấy tới một thanh chiến đao.

- Đây là chiến đao phủ Bá tước Huyền Vũ, Thái Thú đại nhân mời xem. - Bá tước Tấn Hải nói:

- Đây đã là đao tốt nhất của bọn họ.

Trương Xung tiếp nhận vừa nhìn, trực tiếp phát hiện hai cái chiến đao chênh lệch.

Phủ Bá tước Huyền Vũ chiến đao bằng sắt không thuần túy, màu sắc đều không giống nhau.

Trương Xung để hai cái chiến đao chém lẫn nhau.

- Choang!

Bởi vì ông có lưu lại lực khí.

Chiến đao của phủ Bá tước Huyền Vũ, trực tiếp rạn nứt thành hai đoạn.

Mà chiến đao phủ Bá tước Tấn Hải, chỉ là mẻ một miếng mà thôi.

Quả nhiên chênh lệch vô cùng lớn..

Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:

- Trương Thái Thú xin dùng đao nhà ta, chém áo giáp phủ Bá tước Huyền Vũ.

Trương Xung nhặt lên chém đao chém tới tấm áo giáp trên thân người gỗ đạo cụ.

- Răng rắc...

Trực tiếp liền bổ ra một đường vết nứt.

Áo giáp bằng gang cũng chỉ thế thôi, không chỉ bị bổ ra, hơn nữa còn có vẻ hơi giòn.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:

- Võ sĩ tinh nhuệ hai nhà chúng ta tương xứng, nhưng vũ khí trang bị nhà của ta vượt xa hơn hẳn, cho nên trận chiến này nhất định thắng lợi không thể nghi ngờ được.

Thành thật mà nói, loại sắt phủ Bá tước Tấn Hải vừa tạo nên, trình độ đã tương đối cao.

Thế nhưng so với loại thép mà Thẩm Lãng dùng công thức mới, vẫn có chênh lệch rõ ràng. Huống chi Thẩm Lãng thiết kế vũ khí mới trải qua hai quá trình tôi nóng lạnh, độ sắc bén và bền bỉ đều tăng lên rất nhiều.

Cho nên, vũ khí trang bị đôi bên, vẫn không thể so sánh nổi.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:

- Thái Thú đại nhân, bây giờ ngài có thể yên tâm chưa?

Lẽ ra là có thể yên tâm.

Nhưng Trương Xung nhớ tới khuôn mặt Thẩm Lãng, nhất là hình dạng hắn và con gái mắt đi mày lại đá lông nheo lẫn nhau.

Đây là thứ một người tuyệt vọng phải có sao?

Không, vô cùng rõ ràng cho thấy đã định liệu trước rồi.

Thằng nhỏ Thẩm Lãng này xảo quyệt cực kỳ, chính là một con hồ ly, tuyệt đối không thể phớt lờ.

- Bá tước Tấn Hải quả thực đã chuẩn bị được đặc biệt đầy đủ. - Trương Xung nói.

Đường Luân nói:

- Trước kia, tranh chấp đảo Kim Sơn, ở phân đoạn luận võ nhà ta có thua có thắng, thế nhưng ở phân đoạn quân chiến chẳng bao giờ thua cả.

Trương Xung nói:

- Đường Viêm lúc trước cũng chưa từng bại.

Bá tước Tấn Hải nói:

- Kiếm pháp dù sao cũng là quyết đấu một chọi một, trong nháy mắt định thắng thua, vẫn có tính ngẫu nhiên nhất định. Mà quân chiến là thực lực toàn thể, áo giáp cùng vũ khí nghiền ép là thật sự, cho nên ngày mai quân chiến tất thắng không thể nghi ngờ, Thái Thú không cần lo lắng.

Trương Xung lắc đầu nói:

- Không, tuyệt đối không thể phớt lờ, nhất định phải không sơ hở tý nào!

Tiếp tục Trương Xung trầm ngâm chốc lát nói:

- Ngài đi tìm Tĩnh An Bá, còn có nhị công tử Trấn Viễn Hầu, hướng bọn họ mượn người, mượn cao thủ lẫn vào trong quân đội của ngài, tham gia quân chiến ngày mai.

Đường Luân kinh ngạc nói:

- Lúc này mượn người? Trả giá sẽ rất lớn.

Trương Xung nói:

- Có thể bao lớn? So với thắng thua đảo Kim Sơn, một chút giá phải trả tính là cái gì?

Tư quân của phủ Bá tước Tấn Hải, tư quân phủ Bá tước Huyền Vũ tuy rằng tinh nhuệ, cũng không thiếu cao thủ.

Thế nhưng số người cuối cùng quá nhỏ, Trấn Viễn Hầu thống soái gần mười vạn đại quân, Tĩnh An Bá thống soái mấy vạn đại quân.

Cho nên số lượng cao thủ bên trong cũng không thể thắng được tư quân của hai nhà này.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân có chút do dự, ông ta thấy này chiến đấu tất thắng, mà tạm thời mượn cao thủ tốn hao giá phải trả thực sự quá lớn.

Đây số lượng lợi ích khổng lồ, rất có khả năng chính là lãng phí một cách vô ích.

Ông ta có chút không nỡ.

Trương Xung nổi giận nói:

- Bá tước Tấn Hải, ngài không nên tự lầm. Nên mới công tử Nam Cung Bình cùng Tĩnh An Bá tới đây, ta sẽ mở miệng mượn quân của bọn họ.

Bá tước Tấn Hải lại do dự tới trễ một hồi, gật đầu nói:

- Liền y theo Thái Thú đại nhân.

Trương Xung nói:

- Ta cần phải đi đem chuyện này bẩm báo Vương thúc Ninh Khải.

Bá tước Tấn Hải nói:

- Việc này có cần thiết không?

...

Bãi săn Nộ Giang có một lâu đài ở trên đỉnh núi, đương nhiên về ba vị trọng tài có thân phận tôn quý nhất ở lại.

Trong lâu đài.

Vương thúc Ninh Khải nghe xong Trương Xung báo cáo, không khỏi cau mày.

- Trương Nộ Giang, chuyện này ngươi không nên nói cho ta biết.

Trương Xung nói:

- Xung không dám giấu diếm.

Ninh Khải nói:

- Ta năm nay bảy mươi tám, ta không muốn khí tiết tuổi già khó giữ được.

Trương Xung nói:

- Thử giơ tay tuy rằng không quang minh, nhưng là không tính là ăn gian, lúc trước tranh chấp đảo Kim Sơn là có lệ cũ. Bốn mươi năm trước phủ Bá tước Huyền Vũ liền đã từng hướng quý tộc khác mượn qua võ sĩ tham gia quân chiến, chỉ bất quá bởi vì vũ khí trang bị cách xa, vẫn thua.

Ninh Khải nhớ lại một hồi nói:

- Ngươi chờ một lát.

Trương Xung:

- Vâng.

...

Vương thúc Ninh Khải đi tìm Tác Huyền cùng Công tước Uy Vũ Biện Tiêu.

Tác Huyền lặng im.

Biện Tiêu cau mày.

Hai người đều không nói được một lời.

Một lát sau, Vương thúc Ninh Khải lại một lần nữa tìm được Trương Xung.

- Trương Nộ Giang.

- Vâng.

Vương thúc Ninh Khải nói:

- Công bằng công chính vẫn là nên, nếu Bá tước Tấn Hải tước có thể mượn người, vậy Bá tước Huyền Vũ cũng có thể mượn người.

- Vâng! - Trương Xung nói.

Vương thúc Ninh Khải nói:

- Ý chí của quốc quân đương nhiên phải kiên trì, thế nhưng công bằng công chính là tiền đề tuyệt đối, bằng không coi như là thắng, cũng sẽ có tổn hại quân uy. Một... là... là một, hai chính là hai, tuyệt đối không nên vọng tưởng chúng ta trong quá trình làm trọng tài sẽ ăn gian làm việc vì tình riêng.

Trương Xung lạy xuống nói:

- Xung không dám.

Ninh Khải nói:

- Nhất là văn chiến, phán định thắng thua càng là tràn đầy tính chất chủ quan. Cho nên ngươi tuyệt đối không nên vọng tưởng chúng ta phải thiên vị bất kỳ cái gì, hai bài luận này sẽ được đưa công khai cho thiên hạ xem, chúng ta không thể không giữ khí tiết tuổi già được.

Trương Xung lại một lần nữa lạy xuống nói:

- Xung không dám. Đến lúc đó Đường Duẫn cùng Kim Mộc Thông viết văn hoàn tất sau đó, phải ngẫu nhiên chọn hai người đi sao chép hai người văn chương thơ từ, tiếp đó hoàn toàn che tên, làm sao có thể gian lận được.

- Vậy thì tốt rồi!

Trong cách nhìn của tất cả mọi người, văn chiến của Đường Duẫn cùng Kim Mộc Thông, nhắm mắt lại cũng có thể thắng, Thám Hoa Lang dùng ngón chân viết ra văn chương cũng có thể hạ gục Kim Mộc Thông nhanh chưa từng có, nơi nào cần một chút gian lận?

- Đi thôi. - Vương thúc Ninh Khải phất tay.

...

Kế tiếp, ở dưới sự chủ trì của Trương Xung.

Phủ Bá tước Tấn Hải trả giá bằng ba chiếc thuyền biển, mượn hai mươi cao thủ hàng đầu của Trấn Viễn Hầu.

Trả giả ba nghìn mẫu đất để mượn mười cao thủ hàng đầu trong quân của phủ Bá tước Tĩnh An.

Tuyệt đối công phu sư tử ngoạm!

Nhưng những ích lợi này cũng không từ bản thân Đường Luân cho, mà là sau này giao hàng từ tài sản của phủ Bá tước Huyền Vũ.

Gia tộc họ Kim còn chưa có diệt vong.

Mà đám người Trương Xung cùng Đường Luân dùng tài sản của Bá tước Huyền Vũ đi thu mua cao thủ diệt bản thân Bá tước Huyền Vũ.

Thế giới này chính là tràn đầy ảo diệu thế này.

Nhưng mà thứ càng ảo diệu còn ở phía sau.

Bá tước Tấn Hải cùng Trương Xung nghênh đón một vị khách không mời thần bí đến,

- Ta đây có mười chiến sĩ ưu tú, muốn đi vào trong quân của phủ Bá tước Tấn Hải rèn luyện một cái.

Là thế tử Trấn Viễn Hầu Tô Kiếm Đình.

Người ta đòi lấy món lợi ích khổng lồ mới cho Bá tước Tấn Hải mượn cao thủ.

Mà Tô Kiếm Đình của Trấn Viễn Hầu lại chủ động cho mượn cao thủ, hơn nữa không đòi lấy bất kỳ giá nào.

Thế giới này thật sự có người tốt như vậy sao?

Ngay cả Bá tước Tấn Hải đều có chút ngây người.

Trương Xung cũng ngây người.

Thế giới này có như vậy hoang đường à?

Phủ Hầu tước Trấn Viễn nhà ngươi là lãnh tụ quý tộc lâu đời, hơn nữa còn là quan hệ thông gia với Bá tước Huyền Vũ.

Thời khắc mấu chốt ngươi không xuất thủ giúp một tay, không chỉ có bỏ đá xuống giếng, còn muốn cho một kích trí mạng?

Ngươi không đem cao thủ cho phủ Bá tước Huyền Vũ mượn, ngược lại cho kẻ thù của ông ta mượn?

Người vô sỉ Trương Xung thấy cũng nhiều, nhưng chẳng ai trơ tráo đến mức như phủ Hầu tước Trấn Viễn?

Thật đúng là đổi mới nhận thức của ông ta với con người.

Trương Xung rất muốn hỏi một câu, tại sao vậy?

Nhưng mà, ông ta là loại chính khách cáo già, đương nhiên sẽ không hỏi, ngược lại khom người nói:

- Trấn Viễn Hầu có cống hiến với tân chính, Xung suốt đời khó quên, ngày khác nhất định bẩm báo quốc quân sự thật mọi chuyện.

Tô Kiếm Đình cười, tiếp đó rời đi.

Gia tộc họ Tô của ta làm việc thiên mã hành không, cần gì phải giải thích trước bất kỳ ai?

Lúc rạng sáng!

Mấy chục cao thủ trong quân, lặng yên không một tiếng động tiến vào bãi săn Nộ Giang.

Bọn họ đổi lại toàn bộ bộ khôi giáp phủ Bá tước Tấn Hải, chỉ lộ ra cặp mắt.

Dễ dàng liền biến thành võ sĩ của phủ Bá tước Tấn Hải.

Phủ Bá tước Tĩnh An phái ra cao thủ thủ lĩnh, vẫn là nghĩa tử Ngũ Nguyên Bạo.

...

Sáng sớm hôm nay.

Khí trời không tốt lắm, bầu trời đầy mây.

Ánh mặt trời không ra khỏi cửa mà như cách đấy hàng ngàn dặm.

Điều này đại biểu được ngày hôm nay có thể trời sẽ mưa.

Vương thúc Ninh Khải tìm tới hai bên tranh chấp đảo Kim Sơn.

- Huyền Vũ, Tấn Hải, hôm nay khí trời không tốt lắm, buổi chiều sợ rằng sẽ mưa. Văn chiến sẽ tiến hành ở bên trong, không bằng chuyển đến xế chiều, quân chiến tiến hành ở bên ngoài, không bằng chuyển thành buổi sáng, có được không?

Trời mưa xuống chẳng để lỡ hai quân chém giết.

Thế nhưng, lại để lỡ quan sát a.

Nhất là mỗi một khán giả đều không giàu cũng sang, nếu là bị gặp mưa thì không hay lắm.

Bá tước Huyền Vũ cùng Bá tước Tấn Hải đều khom người lạy xuống nói:

- Vậy do Vương thúc phân phó.

Ninh Khải nói:

- Vậy cứ quyết định như vậy, buổi sáng quân chiến, buổi chiều văn chiến, hai vị đây liền đi chuẩn bị đi.

Loại chuyện này cũng không kỳ quái, lúc trước cũng có lệ cũ rồi.

Bá tước Huyền Vũ phải lúc rời đi, Vương thúc Ninh Khải bỗng nhiên nói:

- Huyền Vũ, trong khu vực săn bắn này, ngươi có quen biết bạn thân nào không?

Sau khi hỏi xong, không chở Bá tước Huyền Vũ trả lời, Vương thúc Ninh Khải liền đi.

Sau khi về nơi ở, Bá tước Huyền Vũ thuật lại những lời Vương thúc Ninh Khải nói cho Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng trong nháy mắt đã hiểu.

- Ý kiến của Vương thúc Ninh Khải là bảo ngài đi mượn cao thủ của quý tộc khác.

Bá tước Huyền Vũ nhíu mày, sau đó nói:

- Ta đi thử một chút.

...

Mộc Lan đang thay quần áo, trên người mặc cái quần lót nhỏ, còn có áo yếm.

Thẩm Lãng liền trực tiếp vọt vào.

Tiếp đó, hắn thấy có chút ngây người.

Lúc nương tử không mặc nội y rất đẹp, lúc mặc nội y càng đẹp hơn, khi mặc thiếu vải, quả thực muốn câu hết hồn phách người ta đi đó.

Cái gì Trương Xuân Hoa, cái gì Trì Dư, cái gì Từ Thiên Thiên, sao đẹp bằng nương tử ta được.

Vóc người này.

Rõ ràng áo yếm rộng rãi, bị nàng biến thành áo tắm hai mảnh bó sát người.

- Đáng ghét...

Mộc Lan dỗi một tiếng, bản năng bưng kín ngực.

Thẩm Lãng tiến lên, ôm eo thon nhỏ của nương tử, hôn một cái trên tấm lưng trắng nõn mịn màng của nàng.

- Ghét chàng ghê, đừng chậm trễ người ta thay quần áo. - Mộc Lan nói.

Bên cạnh đặt một bộ váy lộng lẫy, màu tím thần bí đẹp đẽ quý giá, là Thẩm Lãng dùng công thức nhuộm mới làm ra.

Phía trên thêu chỉ bạc.

Mộc Lan mới không có thích khoe của như Thẩm Lãng mà dùng chỉ vàng.

Nàng cảm thấy chỉ bạc càng thêm khiêm tốn thần bí.

- Cục cưng à, đừng kén chọn nữa. - Thẩm Lãng nhắc.

Mộc Lan kỳ thực không thích mặc cái loại váy lộng lẫy này.

Thế nhưng nàng bây giờ cảm thấy cần phải mặc, bởi vì nàng ngày hôm nay cũng là khán giả, hơn nữa còn phải đứng ở bên người phu quân.

Nàng nhất định phải đẹp át hoa thơm cỏ lạ, kéo hết đám đê tiện kia xuống hết.

Để tên phu quân Sở Khanh này có thấy cho rõ là ai đẹp hơn?

Cái tên Sở Khanh này, đã có nương tử đẹp như vậy còn muốn ra ngoài ăn vụng, chàng mắt mù thế này, cẩn thận kẻo ta… nhổ sạch lông mi của chàng đấy.

Thẩm Lãng nói:

- Nàng có thể thay áo giáp phía trên, tham gia quân chiến.

Mộc Lan nói:

- Phu quân, dựa theo phép tắc thiếp có thể không cần lên, bởi vì thiếp đã tham gia trận tỷ võ đầu tiên.

Thẩm Lãng nói:

- Quy củ này đã bị người ta phá hỏng rồi, không cần giữ nữa.

Mộc Lan rất khó chịu.

Nàng khó khăn lắm mới tụ họp vào trên khán đài, trong lòng thực sự rất muốn mặc váy đẹp ngồi ở bên cạnh phu quân.

Để tất cả mọi người thấy, đây mới là trời đất tạo nên một đôi bích nhân.

- Vậy chàng hôm này không được nhìn nữ nhân khác, càng thêm không được cùng con hồ ly thối tha Trương Xuân Hoa này mắt đi mày lại. - Mộc Lan nói.

- Không đâu. - Thẩm Lãng ôn nhu đáp, khẽ cắn cái gáy trắng nõn của nương tử.

Hơn nữa ngày hôm nay Trương Xuân Hoa cũng sẽ không cùng hắn mắt đi mày lại.

Lập trường hai người không giống nhau.

Nhưng lúc Thẩm Lãng phải thua, Trương Xuân Hoa sẽ dùng toàn thân tới câu dẫn hắn.

Nhưng khi Thẩm Lãng sẽ thắng, tất cả sẽ cải biến.

- Vậy chàng ra ngoài đi, ta phải thay quần áo.

Mộc Lan thời điểm chiến đấu, cũng là mặc áo da bó sát người.

Không phải là vì đẹp, càng không phải là khoe thân, mà là vì đem sức chiến đấu phát huy đến mức tận cùng.

Loại áo da bó sát người này tràn đầy cảm giác áp bách, có thể đem lực lượng bức ra.

Cái này giống như loại áo tắm kiểu mới trong các cuộc thi bơi lội ở thế kỷ này, mỗi tuyển thủ trang bị áo tắm kiểu mới này đều có thành tích tăng lên rõ ràng rất nhiều (*)

(*) Ý nói dạng áo bơi bó sát người liền quần, sở dĩ tốc độ vận động viên tăng nhanh vì bề mặt của nó được mô phỏng theo da của cá mập giảm lực cản của nước.

Sau khi mặc vào áo da rắn bó sát người, bên ngoài sẽ phủ một lớp áo giáp, tuyệt đối không có khả năng lộ hàng

Thế nhưng, cái bộ áo chiến da rắn này có vẻ rất khó mặc, hơn nữa bên trong không thể có bất kỳ quần áo và đồ dùng hàng ngày.

Mỗi một lần cởi ra, cũng có loại cảm giác rắn lột da.

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử, ta tới giúp nàng mặc nhé.

Mộc Lan gạt phăng:

- Không được.

Thẩm Lãng mất hứng nói:

- Tại sao?

Mộc Lan nói:

- Nếu hai chân thiếp nhũn ra, một hồi còn chiến đấu thế nào được?

Đáp án này để Thẩm Lãng hài lòng.

Mộc Lan phát hiện, mình đã dần dần bắt được mạch của phu quân.

Trừ bạo lực ra, kỹ năng tính toán thuần hóa phu quân của nàng cũng từ từ tăng lên.

...

Một lát sau.

Bá tước Huyền Vũ mang vẻ mặt bực tức trở về.

Không có mượn đến một cao thủ.

Có một số quý tộc lâu đời đều tỏ ý lực bất tòng tâm.

Có kẻ nói mình không có mang bất luận cái gì cao thủ đến đây, có nói võ sĩ tâm phúc của mình không hợp khí hậu nên ngã bệnh.

Ý kia đặc biệt rõ ràng.

Bá tước Huyền Vũ, mọi người chúng ta thực sự vô cùng đồng cảm với ngài, lòng của chúng ta luôn chung một nỗi niềm với ngài đó.

Thế nhưng...

Ngài cũng không cần kéo chúng ta xuống nước.

Ngày hôm nay ai dám đem cao thủ cho ngài mượn, ngày mai sẽ vào sổ đen của quốc quân, cây đao của tân chính phía dưới chỉ sợ sẽ chém đến trên đầu chúng ta.

- Môi hở răng lạnh, đạo lý đơn giản như vậy, bọn họ lẽ nào liền không hiểu sao? - Bá tước Huyền Vũ tức giận.

Thẩm Lãng nói:

- Bọn họ đương nhiên hiểu, bọn họ không phải là không nhạy bén, mà là... quá thông minh.

- Các nhà tự quét tuyết trước cửa, người chỉ có thể dựa vào bản thân. Nhạc phụ đại nhân, chờ chúng ta thắng thật lớn xong xuôi, ngọn lửa tân chính sẽ đổ lên đầu bọn họ.

- Cho đến lúc này, ta cũng nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng, thuận tiện từ trên người bọn họ cắt lấy mấy miếng thịt xuống.

- Nhạc phụ đại nhân à, ngài hãy chờ xem, không bao lâu, những người này sẽ quỳ gối trước mặt của ngài tận lực cầu khẩn, hô to môi hở răng lạnh.

- Cho đến lúc này, ngài nhất định không nên quên, đạp mấy đá trên đầu bọn họ thật mạnh.

Cái gì thanh minh đại nghĩa, cái gì một lòng đoàn kết, cái gì cùng nhau trông coi?

Không tồn tại!

Từ khi vị thủ lĩnh Trấn Viễn Hầu làm phản khiến cho liên minh toàn bộ quý tộc lâu đời hoàn toàn tan rã.

...

Một lúc lâu sau!

Trận chiến thứ hai tranh chấp đảo Kim Sơn, quân chiến, chính thức bắt đầu!

...

Chú thích của Bánh: Phần 2 đưa lên, ta sẽ viết không ngừng chương thứ ba, nhất định tranh thủ ở khoảng mười một giờ viết ra, lạy xin hỗ trợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.