Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 294: Chương 294: Giám khảo bị sốc! Hạng đầu đã ổn!




Giám khảo đặc biệt lợi hại, có thể quyết định vận mệnh của bất kỳ một thí sinh nào.

Nhưng khi thật sự có tư cách giám khảo chấm bài thi, có thể chỉ có một loại cảm giác, đó chính là muốn ói.

Cộng lại có sáu giám khảo, hơn nữa quan chủ khảo còn không thể tham gia chấm bài thi, tổng cộng năm người là chủ lực chấm bài thi.

Mà kinh đô lại là một khu vực thi rất lớn, lần này xấp xỉ có ba nghìn người tham gia cuộc thi, bình quân mỗi người phải chấm sáu trăm phần bài thi.

Then chốt văn chương chín mươi chín phần trăm thí sinh viết đều bình thường không có gì cả.

Nhất là sách luận, xác suất trùng ý lặp lại cực kỳ cao, thậm chí tỷ số trùng từ, trùng dấu chấm câu cũng rất cao.

Có thể 50% bài văn đều giống như là một cái khuôn đúc đi ra vậy.

Cái này giống như là ăn thử.

Bất kể là món cay Tứ Xuyên, món ăn Hồ Nam, món ăn Quảng Đông, để cho ngươi ăn thử ba bốn miếng, mặc kệ thế nào cũng là tự hào, dù sao có thể tham gia khoa thi hàng đầu này, trừ phi là siêu dốt của trường Thái Học, bằng không đều có vài phần bản lĩnh thật sự.

Thế nhưng nếu cho ngươi ăn thử năm sáu trăm phần, ngươi sẽ có cảm giác gì?

Có phải liền muốn ói hay không.

Có một chút văn chương có chênh lệch tương đối, nhưng sau khi đọc quá nhiều tưởng chừng như cả người chết lặng.

Giống như là món cay Tứ Xuyên vậy, mùi vị rất nồng, mới vừa miệng thì kinh ngạc vô cùng.

Thế nhưng ăn nhiều, cả miệng đều đã tê rần, vị giác đều thoái hóa.

Cho nên hiện trường chấm bài thi bên trong trường thi là vô cùng nặng nề.

- Bộp bộp bộp...

Đừng hiểu lầm, không là có người ở hiện trường chấm bài thi phọt c*t, cuối cùng không phải mỗi người đều giống như Lan Phong Tử.

Đây là đang quăng bỏ.

Khi giám khảo chấm bài thi, chỉ cần thoáng không vừa mắt, liền sẽ đọc nhanh như gió, tiếp đó gấp bài thi lại quăng xuống đất.

Không sai!

Thực sự liền ném xuống đất, cho nên mới gọi quăng bỏ.

Dĩ nhiên, từ trình tự bắt đầu nói, những thứ bài thi rơi trên mặt đất này vẫn còn có cơ hội.

Bởi vì còn có phúc thẩm, còn có chấm bài thi xen lẫn vào nhau.

Nhưng đây chẳng qua là trên lý thuyết, trên thực tế một khi bị quăng bỏ, trên cơ bản không còn có khả năng trở mình.

Như vậy bài thi bị ném xuống đất oan uổng à?

99.99% đều không oan uổng.

Đám giám khảo này mặc kệ phẩm chất thế nào, trình độ là tuyệt đối có.

Hơn nữa ân khoa lúc này đây, bởi vì có thiên chi kiêu tử như Chúc Hồng Bình tồn tại như thế, cũng trên cơ bản hoàn toàn ngăn chặn khả năng gian lận.

Lần này ân khoa thi văn trúng tuyển bao nhiêu người?

Cũng không có giới hạn, thế nhưng nói như vậy sẽ không vượt qua một trăm người.

Ba mươi lấy một.

Dựa theo quy tắc ngầm vòng thứ nhất sẽ phải ném xuống chín mươi phần trăm bài thi.

Cho nên, mỗi một giám khảo chấm bài thi trong lòng hiểu rõ, vòng thứ nhất mười lấy một.

- Bộp bộp...

Những phần bài thi thay phiên nhau bị ném xuống đất.

Bầu không khí đặc biệt ngột ngạt.

Đám thí sinh này rõ ràng càng ngày càng chán.

Tuy rằng không có nói ra những lời này, nhưng toàn bộ đều được viết lên trên mặt của mấy giám khảo.

Chủ khảo lần này là Lễ bộ Hữu Thị Lang, cấp bậc đặc biệt cao.

Ông cũng ở đây chấm bài thi.

Vị Thị Lang đại nhân này ra tay ác hơn, toàn bộ cũng là đọc nhanh như gió, thoáng không được liền trực tiếp quăng bỏ.

Bộp bộp...

Sau khi liên tục ném ba mươi mấy phần, cuối cùng để lại một phần, đặt ở trên bàn bên phải.

Vị Thị Lang đại nhân này Là Thám Hoa hai mươi năm trước, tiêu chuẩn tuyệt đối hạng nhất, sách luận và thi phú của thí sinh, ông chỉ nhìn một cái, chỉ nhìn một đoạn liền biết có trình độ hay không.

Cho nên khoa cử khó khăn.

Nhân tài trăm người có một, thậm chí ngay cả cơ hội lên sân khấu cũng không có, trực tiếp đã bị gạch ở kỳ thi châu rồi.

Nhân tài nghìn dặm chọn một, miễn cưỡng lắm mới có thể đi tới cái trường thi này.

Mà muốn đậu cao, xấp xỉ phải ngàn dặm mới tìm được một.

Trong đô thành, hơn nữa hạt thành huyên, xấp xỉ ba trăm năm mươi vạn dân cư, bình quân ba năm một lần, mỗi đợt lấy một trăm.

Tưởng chừng như còn khó hơn thi vào cả Bắc Đại Thanh Hoa (*) nữa.

(*) Đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa.

Vị Thị Lang đại nhân này tốc độ cực kỳ nhanh, ông mải miết tìm kiếm bài thi Chúc Hồng Bình.

Đương nhiên đây ngoài chuyện nôn nóng không đợi được, hơn nữa cũng là muốn vỗ mông ngựa nịnh bợ Tể tướng đại nhân mà.

Có thể coi ông ta là phe họ Chúc.

Đương nhiên, bình thường mà nói ông không gian lận.

Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị.

Thứ văn chương này khá chủ quan, chỉ cần không xuất hiện ra tác phẩm cấp hiện tượng, vậy đều rất khó xuất hiện một thứ uy quyền nào.

Như vậy dưới tình huống này, danh tiếng liền có vẻ cực kỳ quan trọng.

Tài hoa Chúc Hồng Bình nổi tiếng thiên hạ, tuyệt đối hạng nhất kinh đô.

Một kỳ thi trước, dù gã không có tham gia, nhưng cũng căn cứ câu hỏi đề thi trả lời một phần sau đó gửi đến cho mấy vị giám khảo chấm thử cho gã.

Kết quả là nếu như Chúc Hồng Bình tham gia cuộc thi lần kia, nhất định sẽ được hạng nhất.

Lần trước thi Hương là năm ngoái, Chúc Hồng Bình mười sáu tuổi.

Kỳ thi Hương trước nữa là bốn năm trước, Chúc Hồng Bình mới mười ba tuổi, mặc dù gã không có tham gia, thế nhưng bắt được bài thi sau đó cũng ở trong nhà trả lời câu hỏi.

Mấy giám khảo cũng phê chữa qua, vẫn hạng nhất.

Nói cách khác, Chúc Hồng Bình lúc mười ba tuổi là có thể giành hạng nhất vòng thi tỉnh của kinh đô.

Lúc đó có thể nói là danh tiếng lan truyền rộng rãi, không chỉ có quan chủ khảo phán định gã có thể được hạng nhất, ngay cả quốc quân sau khi xem xong còn nói một câu, nhà ta có ngựa nghìn dặm.

Quốc quân với người gia tộc họ Chúc rất tốt, thậm chí xem con cháu họ Chúc như là con cháu trong nhà mình, đối với Chúc Hồng Bình này ông cũng vô cùng thiên vị.

Cho nên trong lòng thủ khoa thi Hương hai kỳ trước khó chịu, có một loại cảm giác ngày chó má.

Chúc Hồng Bình nhà ngươi có ý gì, ngươi muốn tham gia liền tới tham gia, không tham gia cũng không cần lẫn lộn vào.

Ngươi trong nhà thi, sau đó giao bài thi cho giám khảo phê chữa, thế nhưng cuối cùng cũng không xếp vào bảng danh sách.

Ngươi đây là ý gì?

Khoe khoang à?

Kết quả mỗi người đều nói nếu như Chúc Hồng Bình chính thức tham gia thi tỉnh kinh đô (thi hương) thì nhất định sẽ được giải Nguyên hạng nhất.

Nói cách khác, giải Nguyên hai kỳ trước cũng là danh không chánh nói không thuận.

Kỳ thực vậy cũng là là một loại nuôi hy vọng.

Cuối cùng đệ tử họ Chúc là thiên chi kiêu tử, nếu như ngươi tham gia khoa thi trực tiếp hạng nhất, dù cho không có gian lận, người khác cũng sẽ cảm thấy ngươi gian lận.

Chúc Hồng Bình ở trong nhà thi, hai lần cũng có thể được hạng nhất, kết quả cũng không lấy.

Như vậy lần thứ ba chân chính tới cuộc thi đạt hạng nhất, liền có vẻ danh chính ngôn thuận, thiên hạ không ai dám nói đây là ăn gian làm việc vì tình riêng.

Hơn nữa còn có thể trở thành chẳng ai bàn luận.

Chúc công đường đường là Tể tướng, lại đè ép cháu mình suốt hai kỳ thi, chuyện này chẳng lẽ còn chưa đủ công chính à?

Cho nên đầu danh lúc này đây, Chúc Hồng Bình nhất định phải được.

Mà vị chủ khảo đại nhân này đương nhiên cũng vui vẻ thành toàn, nhưng mà tổng cộng hơn ba ngàn phần bài thi, muốn quất trúng Chúc Hồng Bình cũng không dễ dàng.

Công việc chấm bài thi cứ buồn khổ mà tiến hành như vậy.

Trừ bộp bộp ra, gần như không còn có những thanh âm khác.

Chỉ có đặc biệt vô tình.

Mới có một giám khảo thấy một phần được văn chương, sau đó gọi giám khảo khác cùng nhau cùng nhau thưởng thức.

Đồng dạng văn chương như vậy, trên cơ bản có thể tiến vào top 10.

Mấy canh giờ, mới có thể xuất hiện một lần thế này.

- Được, được...

Bỗng nhiên, có một giám khảo chợt vỗ bàn một cái, tức khắc làm tất cả mọi người lại càng hoảng sợ.

Một giám khảo trong đó tay run một cái, bài thi trong tay trực tiếp rơi xuống đất.

Ông cố tình nhặt lên, cuối cùng phần bài thi văn chương coi như không tệ, có thể tiến vào vòng thứ nhất.

Lễ bộ Thị lang nói:

- Phần bài thi văn chương rơi xuống đất kia, rất tốt sao?

Giám khảo ất nói:

- Cũng chưa nói tới tốt, cũng không tệ lắm.

Chủ khảo Lễ bộ Thị lang nói:

- Vậy rơi xuống liền rơi xuống đi.

Thế là có một thằng xui xẻo cứ như vậy bị rơi xuống đất.

Vị giám khảo viện Hàn Lâm Học Sĩ này, xem như là phó giám khảo một của kỳ thi này.

- Chủ khảo đại nhân, các vị đồng liêu, mọi người thả bài thi trong tay xuống, đều đến xem phần bài thi này, tuyệt đối kinh ngạc, tuyệt đối kinh ngạc!

Tiếp đó vị phó giám khảo một này cầm bài thi đi tới phía trước bàn chủ khảo.

Tức khắc mấy người giám khảo còn lại đều thả bài thi trong tay xuống, đi tới xung quanh.

Chỉ nhìn thoáng qua.

Trong lòng mọi người hô lên: Rốt cuộc tìm được.

Đây là bài thi Chúc Hồng Bình, dấu vết chữ viết này mọi người quá quen thuộc, một cái là có thể nhìn ra.

Kỳ thực không chỉ là chủ khảo đại nhân đang tìm, tất cả giám khảo ở đây đều tìm.

Một mặt cũng vậy muốn vỗ mông nịnh nọt gia tộc họ Chúc, nhưng quan trọng hơn là xuất phát từ suy nghĩ, xem ai may mắn nhất.

Tiếp đó, bài thi ở trong tay chủ khảo đại nhân, năm giám khảo phía sau bắt đầu, cùng nhau chấm bài thi.

- Tốt, tốt...

- Chúc Hồng Bình công tử thật là thiên tài, đề thiếp kinh chín mươi câu, lại trả lời tám mươi tám câu, ba mươi câu của đề minh toán lại trả lời hai mươi chín câu, thật là thiên tài!

- Minh toán cộng thêm thiếp kinh tổng cộng một trăm hai mươi câu, kỷ lục mấy khoa thi trước được bao nhiêu câu?

- Hoàn toàn mười lăm câu, thi hội mười lăm năm trước, trạng nguyên lang Trương Tử Húc lúc đó, hôm nay là Trường Sử phủ Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc.

Trương Tử Húc, một thiên tài khác của phe họ Chúc, năm nay mới ba mươi chín tuổi, cũng đã làm đến Trường Sử phủ Tổng Đốc, phẩm cấp gần như tương đương Trương Xung, thế nhưng ước chừng so với Trương Xung trẻ hơn mười mấy tuổi.

Thật đúng là trùng hợp, hai người đều họ Trương, nhưng mà một chút quan hệ huyết thống cũng không có.

- Rõ ràng sóng sau đè sóng trước, Chúc Hồng Bình này lại phá vỡ kỷ lục mấy thập niên, so với Trạng nguyên Trương Tử Húc còn lợi hại hơn.

Thiếp kinh cùng minh toán, tỉ lệ ở khoa thi đế quốc Đại Viêm rất thấp.

Hơn nữa là năm mươi điểm vạn tuế điển hình (*).

(*) Tức dưới 50 là điểm liệt.

Một trăm hai mươi câu, nếu như cộng lại trả lời không có vượt qua sáu mươi câu, vậy chứng minh cơ sở tri thức của ngươi đặc biệt kém, dù cho sách luận và thi phú ngươi viết sau đó có cao hơn nữa, cũng nhất định sẽ thi rớt.

Chỉ cần ngươi trả lời vượt qua 50% vậy coi như là qua được, cao hơn nữa cũng không có chỗ hữu dụng nhiều đâu.

Cho nên phần lớn thí sinh cũng sẽ không lãng phí sức khỏe vào phần trên, hiệu quả tỉ suất chi phí học tập quá thấp.

Chúc Hồng Bình tổng cộng trả lời 117 câu, đúng là thiên tài.

Phó giám khảo một cười nói:

- Cái kỷ lục này ít nhất phải bảo trì vài thập niên không cách nào dao động.

Phó giám khảo năm nói:

- Có thể phải chờ tới đời kế tiếp gia tộc họ Chúc, mới có thể phá tan cái kỷ lục này.

Đám người còn lại không hưởng ứng.

Mặc dù mọi người đây đều ở vỗ mông ngựa gia tộc họ Chúc, thế nhưng cái vỗ này của ngươi quá đáng, quá nịnh nọt.

Thiếp kinh cùng minh toán cuối cùng không quan trọng, cho nên mọi người thoáng khen ngợi một cái liền đi qua.

Trọng điểm là sách luận và thi phú kế tiếp!

Chúc Hồng Bình 《 Luận Phân Phong Kiến Chế 》 mới vừa đọc đến đoạn thứ nhất, để mấy người giám khảo rung động trong lòng.

Lợi hại.

Quả nhiên là hậu duệ danh môn.

Quả nhiên dám nói.

Chưa kể quan điểm rõ ràng dứt khoát cực kỳ, then chốt kiếm khí bắn ra bốn phía.

- Được, được, được...

Ngay từ đầu quan chủ khảo Lễ bộ Thị lang còn chỉ đọc thầm, nhưng sau đó nhịn không được đọc ra.

Bởi vì thật sự là viết quá hay.

Quan điểm rõ ràng dứt khoát, lập ý hiểu sâu, câu cú gây kinh ngạc, dùng điển tích tinh chuẩn.

Tuyệt đối là tác phẩm văn chương hạng nhất.

Phần văn chương hay ho này quả thực quét cái không khí buồn khổ trong phòng đi.

Toàn bộ không khí giống như trong nháy mắt trở nên chấn phấn.

Đây là sức hấp dẫn của văn chương hay.

Chuyện này giống như thi hoa hậu, một đống thí sinh nhan sắc tầm thường tầm 70 điểm làm điệu bộ tao nhã, mọi người buồn ngủ, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái 90 điểm, mọi người lập tức hưng phấn.

- Rõ ràng nghĩ không ra, phần sách luận này dĩ nhiên là một đứa trẻ mười bảy tuổi viết ra sao?

- Thiên tài, tuyệt đối thiên tài!

- Nói thật, ta cũng xem như đã ngấm đủ thứ văn chương rất nhiều năm, năm đó xuất thân cũng chỉ là Nhị giáp (Tiến sĩ) hạng năm, nhưng để cho ta tới viết cái phần sách luận này, cũng chưa chắc có thể viết tốt như vậy.

- Đinh tai nhức óc, đinh tai nhức óc.

Sau khi xem phần sách luận này, mọi người lại bắt đầu đọc thi phú của Chúc Hồng Bình.

Chúc Hồng Bình cũng chọn thu nhạn (ngỗng trời mùa thu) làm thơ, dùng đại bàng làm phú.

Vốn cho là sách luận gã viết vô cùng tốt, thi phú rất khó đến cấp bậc ngang nhau.

Nhưng mà thật không ngờ, thi phú lại viết rất hay.

Mấy người giám khảo đọc xong xuôi, thực sự giống như ngày hè uống nước đá, sảng khoái đến cùng.

Thơ hay, thơ hay.

Phú hay, phú hay.

- Sách luận của thí sinh này, để cho người ta đọc vào lâm ly vui vẻ, thi phú của hắn càng làm cho người đọc đba tháng không biết mùi thịt.

- Thật không nên sớm xem bài thi của hắn như vậy, kế tiếp chấm bài thi còn làm sao tiến hành tiếp hả?

- Đúng vậy, đúng vậy, thí sinh khác cùng hắn chênh lệch quá xa. Xem văn chương thi phú lại đọc sang thí sinh khác, giống như ăn sơn trân hải vị lại đi ăn thức ăn đường phố vậy, khó có thể cắn nổi.

Mọi người đều nhao nhao than vãn.

Sau khi xem xong sách luận và thi phú gây kinh ngạc này, thực sự giống như tiến vào thời gian hiền giả.

Trong khoảng thời gian ngắn là không cứng nổi.

- Tuyệt đối hạng nhất, hoàn toàn xứng đáng!

- Tuyệt đối hạng nhất!

Tiếp đó, chủ khảo đại nhân trịnh trọng đem bài thi nạp lại vào bên trong giấy phong, sau đó dùng bút đỏ bút ở bên ngoài đánh một vòng tròn.

Năm giám khảo còn lại cũng đều tiến lên, mỗi người đều đánh một vòng tròn.

Việc này tỏ ý sáu giám khảo đều thái độ nhất trí, người này nhất định lấy.

Đương nhiên vòng tròn này sẽ có cái lớn cái nhỏ.

Vì sao? Bởi vì chức quan ngươi thấp, vòng tròn của ngươi sẽ phải bé hơn một chút.

Tuy rằng kết quả còn chưa ra, thế nhưng trong lòng mọi người đã có quyết định, Chúc Hồng Bình tuyệt đối hạng nhất.

Chủ khảo đại nhân nói:

- Vừa lúc mọi người mượn cơ hội nghỉ ngơi, ăn một chút điểm tâm, để bộ óc thanh thản một chút.

- Được, được.

Mọi người tạm dừng chấm bài thi.

- Đưa vào!

Cửa phòng mở ra một lỗ hổng, từ bên ngoài thay phiên bưng đến các phần điểm tâm.

Đều đặc biệt tinh xảo.

Hoặc là bánh trôi bọc nếp, hoặc là chè hạt sen nấm tuyết.

Rượu thì không được uống, ngay cả cơm rượu hoa quế cũng không được xơi.

Sợ khi uống vào liền váng đầu, chấm bài thi phạm sai lầm.

Vừa ăn, một vị giám khảo chủ động hỏi:

- Có ai trong các vị chấm bài thi giấy trắng chưa?

Mấy người giám khảo đều lắc đầu.

Giám khảo đó nói:

- Lúc ta tuần tra trường thi phát hiện, Lan Phong Tử nằm ở trên bàn ngủ, cho nên hắn giao chắc hẳn là giấy trắng.

Một người giám khảo khác nói:

- Ta cũng nhìn thấy.

- Lan Phong Tử này lúc đầu cuộc thi còn viết một hồi, còn lại tất cả thời gian đều đang ngủ.

- Xem ai xui xẻo, lấy ngẫu nhiên bài thi của Lan Phong Tử này, hy vọng không phải ta.

- Nếu ai quất trúng, lập tức ném xuống đất, sau đó đi tắm thay quần áo, hy vọng có thể vãn hồi vận rủi.

- Có cần phải đi tìm một thanh quan nhi (kỹ nữ bán nghệ không bán thân), kia mới chính thức đổi vận.

- Có thể, nhưng mà mời Hứa đại nhân đưa thanh quan nhi đến trường thi này đi.

Câu đùa tục chỗ nào đều có, mặc kệ quan lớn bao nhiêu, mặc kệ trường hợp nào, đều khó mà cấm tiệt.

- Bệ hạ lúc này cũng đã biết chuyện trên trường thi, biết Lan Phong Tử này từ đầu tới đuôi đều đang ngủ, chỉ sợ sẽ nổi cơn tức giận.

- Nhất định, Lan Phong Tử này chỉ sợ là đầu rơi xuống đất, thậm chí mười tên ăn mày cũng cùng nhau phải chết, rõ ràng chết lãng nhách?

- Thẩm Lãng lần này xem như là phụ lòng ân sủng cùng tin cậy của bệ hạ.

- Ỷ lại sủng mà kiêu, ỷ lại sủng mà kiêu.

- Bệ hạ xem như là nhìn lầm, rõ ràng...

Nghe mọi người càng nói càng quá phận, đã nói đến trên đầu quốc quân, chủ khảo đại nhân nhất thời tằng hắng một cái.

Mọi người nhất thời câm miệng không nói.

Sau khi ăn xong, chủ khảo đại nhân nói:

- Nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó tiếp tục chấm bài thi.

...

Quốc quân đúng là tức giận.

Cuộc thi vừa kết thúc ông liền nhận được tin tức, Lan Phong Tử ở phía trên trường thi ngủ tầm ba ngày.

Hơn nữa dù cho không ngủ, cũng xuất hồn bay ra ngoài, trên cơ bản sẽ không thi.

Thiếu chút xíu nữa, quốc quân sẽ phải trực tiếp hạ chỉ sai người đi quý phủ Ninh Chính bắt Lan Phong Tử, bí mật giết.

- Thẩm Lãng, ngươi quá vô liêm sỉ, quả nhân tín nhiệm ngươi cỡ nào? Ngươi chính là hồi báo ta như vậy?

- Ngươi lúc trước không phải thông minh tuyệt đỉnh à? Làm sao hôm nay cũng mắt bị mù, lại tìm một đống phế vật thế này?

- Khốn kiếp, khốn kiếp!

- Ngươi mất mặt không hề gì, làm hại quả nhân theo ngươi cùng nhau mất mặt.

Quốc quân tức giận đến cũng không ăn cơm.

- Lê Chuẩn, bắt Thẩm Lãng vào đây, bắt vào đây...

Nhưng mà, đến khi Lê Chuẩn mới vừa ra cửa, lại bị hắn quát bảo ngưng lại.

- Quên đi, chờ yết bảng lại nói.

- Sau khi kết thú chấm thi, ngươi lập tức đi đến trường thi lấy bài của Lan Phong Tử ra cho ta, nếu quả như thật là giấy trắng, lập tức đi giết hắn.

Lê Chuẩn gật đầu.

Nếu như Lan Phong Tử này thực sự nộp giấy trắng, hoàn toàn là chết chưa hết tội.

Đây không chỉ là coi khinh Thẩm Lãng, càng là coi khinh quân vương.

Bệ hạ là bởi vì tin tưởng Thẩm Lãng, mới có thể cho ngươi cơ hội này, vì bọn khốn kiếp các ngươi kia, danh dự bệ hạ bị tổn thất cỡ nào?

Nếu như ngươi không tận tâm tận lực, ngược lại ở ngủ ngon nộp giấy trắng, ra vẻ phóng đãng chẳng có ranh giới cuối cùng chút nào thế này, ngươi không chết người nào chết?

- Cùng nước Sở đàm phán thế nào? - Quốc quân bèn hỏi.

Trận đàm phán này hoàn toàn là giằng co.

Đã nói xấp xỉ hơn một tháng, không chỉ không hề tiến triển, hơn nữa còn thụt lùi về sau.

Thái giám không được tham gia vào chính sự, điều quy củ này Việt quốc có.

Nhưng Lê Chuẩn đã vì quốc quân chỉnh lý tấu chương từ lâu, hơn nữa có đôi khi quốc quân đau mắt, để Lê Chuẩn đọc cho ông nghe.

Nhưng Lê Chuẩn vẫn là vô cùng cẩn thận, không có trực tiếp trả lời, mà là lấy ra tấu chương quan viên liên quan, đưa cho quốc quân.

- Không muốn đọc, ngươi đọc đi. - Ninh Nguyên Hiến nói.

Lê Chuẩn sau khi xem xong nói:

- Bệ hạ, đàm phán rất không thuận lợi, nước Sở được một tấc lại muốn tiến một thước, bây giờ không chỉ không nhận sai, không bồi thường, không lùi binh, hơn nữa còn muốn chúng ta đền tiền, nói là Việt quốc chúng ta bồi thường chiến tranh.

Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến gần như muốn bùng nổ cơn giận.

Lão già Sở vương kia, ngươi ở đâu ra tự tin hả?

Ta và nước Ngô đều ký kết minh ước, phản quân họ Tô đều bị ta tiêu diệt, đại hoạch toàn thắng chính là Việt quốc của ta.

Bây giờ ngươi cũng dám mở mồm sư tử ngoạm, ngươi điên rồi sao?

- Hành động của lão già Sở vương kia là tiến làm lùi à? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.

Lê Chuẩn lặng im không nói.

Chuyện liên quan đến quốc sự, Lê Chuẩn có thể không mở miệng, liền không mở miệng.

Ninh Nguyên Hiến nheo mắt lại.

Một tháng trước thái độ Sở vương vẫn vô cùng mềm mỏng, làm sao bỗng nhiên lập tức mạnh mẽ cứng rắn.

Không chỉ không nhận sai, không bồi thường, hơn nữa còn không lùi binh?

Nói cách khác bây giờ nước Sở còn chiếm mấy tòa thành, còn chiếm lĩnh ba bốn dặm quốc thổ Việt quốc.

Lẽ nào lão già Sở vương kia muốn một cuộc chiến khuynh quốc thật à?

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Việt quốc tuy không đánh nổi cuộc chiến khuynh quốc, nhưng nước Sở cũng không đánh nổi.

- Thế cục nước Nam Ẩu bên kia thế nào? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.

Lê Chuẩn vẫn không chủ động phát biểu bất kỳ ý kiến gì, mà là lấy ra tấu chương đại tướng quân Chúc Lâm, sau khi đọc xong sẽ tường thuật lại

Đương nhiên nếu như là mật tấu thì quốc quân cũng sẽ không để Lê Chuẩn đọc, thậm chí dù cho để Lê Chuẩn đọc, Lê Chuẩn cũng sẽ không nhìn.

Quốc quân là một người lười, đã có rất nhiều chuyện vượt qua quy củ, Lê Chuẩn sẽ phải thủ vững.

- Nước Nam Ẩu vô cùng yên lặng. - Lê Chuẩn đọc xong tấu chương sau đó nói:

- Thế nhưng trong tấu chương của đại tướng quân Chúc Lâm, còn có tấu chương công chúa Ninh La đều có mùi bất an.

Ninh Nguyên Hiến cau mày.

Nhìn qua, nước Sở lại giống như cùng quốc chủ Nam Ẩu vua Căng có có chút móc nối.

- Truyền khẩu dụ, tăng nhanh đàm phán, cần phải để nước Sở trong thời gian ngắn nhất thỏa hiệp, nhất định phải để cho bọn họ lui binh.

- Sở vương nhận sai là nhất định, thế nhưng đền tiền có thể ít một chút, theo tính chất tượng trưng mà bồi thương năm mươi vạn lượng vàng, chia thành ba năm giao phó.

- Cái này là ranh giới cuối cùng!

Lê Chuẩn cung kính nói:

- Tuân chỉ!

...

Một lát sau, Lại Bộ Thượng Thư tiến vào thư phòng.

- Thần tham kiến bệ hạ.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói thẳng:

- Chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Trung, ghế trống đã lâu, ngươi lấy tư cách Thiên Quan Lại Bộ, có thể có chọn người?

Lại Bộ Thượng Thư nói:

- Trương Xung thích hợp nhất.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Quả nhân không rảnh cùng ngươi giải đố.

Trương Xung từ chối hành tỉnh Thiên Tây Trung đô đốc, đồng thời cùng phe Thái tử hoàn toàn xích mích, chuyện này đã huyên náo sôi sùng sục, ngươi lấy tư cách Lại Bộ Thiên Quan, lấy tư cách một trong Tể tướng Thượng Thư Đài, đừng giả vờ không biết chuyện.

Lại Bộ Thượng Thư ngẫm lại một hồi nói:

- Trường Sử phủ Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc Trương Tử Húc thế nào?

Ninh Nguyên Hiến nhướng mày, bèn hỏi:

- Không có chọn người thứ hai sao?

Ông sở dĩ cau mày dĩ nhiên không phải bởi vì không hài lòng Trương Tử Húc.

Trên thực tế, quốc quân vô cùng thích người này, đã từng trạng nguyên lang, hôm nay mới ba mươi chín tuổi cũng đã là quan tam phẩm rồi.

Nhưng người này cũng là phe Thái tử chủ lực.

Đương nhiên, điều này cũng không có gì, Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây nhất định phải người đáng tin cậy của Thái tử mới có thể đảm nhiệm, như thế mới có thể cân nhắc Xung Nghiêu phía bắc.

Thế nhưng Lại Bộ Thượng Thư cũng không phải là quan viên phe họ Chúc, kết quả ngươi há mồm đề cử chính là người phe họ Chúc, điều này làm cho quả nhân nghĩ như thế nào?

Chuyện này có đáng lo hay không, ngươi lấy tư cách Lại Bộ Thiên Quan, lấy tư cách ba cánh tay của Thượng Thư Đài, lại cũng cùng phe họ Chúc đứng chung một chỗ?

Mặc dù Ninh Nguyên Hiến tin tưởng phe họ Chúc, thậm chí đối với Chúc Hoằng Chủ vô cùng dựa dẫm, nhưng lại là vẫn không muốn phe họ Chúc cầm giữ triều chính.

Lại Bộ Thượng Thư nói:

- Bệ hạ, thần không hề có tư tâm.

Những lời này, ông nói xong quang minh lỗi lạc.

Lão quả thực không hề tư tâm.

Dù sao cũng Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây nhất định phải dòng chính của Thái tử mới có thể đảm nhiệm, nếu Trương Xung không làm, vậy dĩ nhiên là chỉ có Trương Tử Húc thích hợp, ta lấy tư cách Lại Bộ Thiên Quan cần gì phải làm điều thừa, đề cử một người khác lấy tư cách làm nền?

Bốn vị Tể tướng Thượng Thư Đài Việt quốc, gần như mỗi một người đều có tính cách.

Mà vị Lại Bộ Thượng Thư này, xuất thân hào môn quý tộc, trung thành một lòng, thế nhưng sự việc khéo léo đưa đẩy cũng là không quá nguyện ý làm.

Ninh Nguyên Hiến gật đầu nói:

- Biết rồi, ngươi đi đi.

Lại Bộ Thượng Thư lại một lần nữa dập đầu nói:

- Nếu bệ hạ không còn chuyện gì nữa, vậy thần lại cáo từ.

Tiếp đó, lão xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Lại Bộ Thiên Quan này, tâm tình Ninh Nguyên Hiến hơi khá hơn một chút.

Trong triều đình của ông, người tầm thường rất nhiều.

Nhưng tối thiểu bốn tể tướng Thượng Thư Đài, bốn thống soái Xu Mật Viện, mỗi một cũng là nhân trung tuấn kiệt, gần như cũng là tài năng rường cột.

Không nói đến ai khác, Tô Nan lấy tư cách phó sứ Xu Mật Viện, lợi hại cỡ nào?

Không chỉ có Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện thế hệ này nhân tài đông đúc, thậm chí đời kế tiếp cũng là anh tài xuất hiện lớp lớp.

Chúc Nhung, Trương Xung, Trương Tử Húc ba người này, chính là người phù hợp cho chức vị Tể tướng của Thượng Thư Đài đời kế tiếp.

Thẩm Lãng kia thì sao?

Ở đâu trong Thượng Thư Đài?

Không, không, không!

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến rùng mình một cái.

Tên cặn bã đầy tai họa này nếu như vào Thượng Thư Đài, vậy thì thật là nước không ra nước.

Tiếp tục, quốc quân lại nghĩ tới cuộc thi ân khoa lần này, thịnh nộ lại một lần nữa dâng lên.

- Lê Ân, đi trường thi hỏi một chút tiến độ chấm bài thi như thế nào? Có phát hiện giấy trắng hay không, một khi phát hiện giấy trắng lập tức lột niêm phong dán tên xuống, nhìn đến tột cùng là người nào? Nếu như là Lan… Lĩnh thì lập tức phái người đi bắt hắn giết ngay.

Vị bệ hạ này rõ ràng nôn nóng, hai ba hồi ban ngày cũng chờ không được, một khi trong lòng giữ chuyện gì, lập tức muốn có đáp án ngày.

- Vâng!

Tiểu Lê công công lập tức hướng trường thi chạy như bay!

...

Bên trong trường thi.

Sau khi ăn điểm tâm, lại nghỉ ngơi hai khắc sau, đông đảo giám khảo lại bắt đầu chấm bài thi buồn khổ.

Đương nhiên thời gian hiền giả đã coi như đi qua.

Nhưng mới vừa phê duyệt bài thi Chúc Hồng Bình, lại nhìn văn chương thí sinh khác, tưởng chừng như đang nhai sáp.

Thậm chí có chút khó coi.

Kỳ thực những tiêu chuẩn người này đều không coi là kém, viết cũng còn rất tốt.

Thế nhưng... chỉ là phụ họa nói hùa mà thôi.

Mệnh đề viết văn được, có vài người cũng có quan điểm nhiều như vậy.

- Bộp bộp...

Mấy người giám khảo không ngừng quăng bỏ.

Lúc trước mười phần còn lấy một phần, mà bây giờ gần như hai mươi phần mới có thể lấy một phần.

Thật sự có một loại cảm giác chọn người cao trong đám lùn.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Quan chủ khảo nói:

- Chuyện gì?

Võ sĩ bên ngoài nói:

- Tiểu Lê công công đến.

Toàn bộ người ở kinh đô đều kêu tiểu Lê công công, nhưng Lê Ân cũng chẳng hề tức gận, ngược lại vô cùng thích.

Hoàng cung có tam Lê.

Lão Lê công công, Lê Mục.

Đại Lê công công, Lê Chuẩn.

Tiểu Lê công công, Lê Ân.

Ba người này cũng là thái giám tâm phúc quốc quân tin cậy nhất, phía dưới một đám thái giám vì tranh đoạt chức của tiểu Lê công công, hận không thể đánh nát óc.

Quan chủ khảo nghe xong, lập tức bèn hỏi:

- Tiểu Lê công công, có chuyện gì hả?

Lê Ân bèn hỏi:

- Các vị giám khảo chấm bài thi, có nhìn thấy người nào nộp giấy trắng hay không?

Mấy người giám khảo hiểu ý cười.

Bệ hạ vẫn là bệ hạ mọi người từng biết.

Lần này Lan Phong Tử quả nhiên là chết chắc, hơn nữa còn nhất định bị chết vô cùng thảm.

Quan chủ khảo nói:

- Còn chưa có duyệt đến giấy trắng, một khi duyệt đến, chúng ta sẽ lập tức báo cho biết tiểu Lê công công.

Lê Ân nói:

- Làm phiền chư vị đại nhân.

Kế tiếp, Lê Ân liền ở chỗ này chờ, đỡ phải chạy vào chạy ra.

Bên trong mấy người giám khảo, tiếp tục chấm bài thi.

Kế tiếp, vẫn vô cùng nặng nề, vẫn nhạt như nước ốc.

Vẫn truyền đến tiếng bộp bộp rơi xuống đất.

Thế nhưng mọi người tốt xấu trong lòng có một mục tiêu.

Mục tiêu trướng là tìm được bài thi Chúc Hồng Bình, mà mục tiêu lần này chính là tìm được giấy trắng của Lan Phong Tử.

Bởi vì phần giấy trắng này vừa ra, liền ý nghĩa có người muốn chết, liền ý nghĩa Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đều phải xui xẻo.

Có người không may, chúng ta liền hài lòng.

Huống chi là tên cặn bã Thẩm Lãng này?

Lần đầu tiên, thí sinh phổ thông càng xui xẻo.

Bài thi chỉ cần hơi không xuất sắc, sau khi đọc, liền trực tiếp rơi xuống đất.

...

Thời gian trôi qua cực nhanh.

Đêm đã khuya.

Nhanh đến canh ba trời sáng.

Sáu giám khảo đã chấm bài thi mấy canh giờ, lúc này thật buồn ngủ.

Nhìn những thứ sách luận nói hùa này, nhìn những thứ thi phú kệch cỡm kia, đã không phải là như nhai sáp, mà là lại một lần nữa muốn ói.

Cả đêm nay, sáu người đã tqua chấm hơn một ngàn phần, trong đó 90% rơi xuống đất.

Thật sự có một loại cảm giác muôn ngựa im tiếng, chỉ có Chúc Hồng Bình một cây nở hoa.

Thật sự là hạc giữa bầy gà.

Tể tướng Chúc Hoằng Chủ rõ ràng nghĩ quá nhiều, cháu trai hạng nhất hoàn toàn là danh chánh ngôn thuận, hai lần trước bị đè ép trắng trợn.

Sự chênh lệch của tất cả thí sinh với gã, rõ ràng như ban ngày.

Không thể trì hoãn hạng nhất nữa.

Quan chủ khảo nói:

- Mọi người đang cực khổ một hồi, chờ đến khi canh ba, chính thức kết thúc chấm bài thi hôm nay, mọi người đi ngủ, sáng sớm ngày mai sẽ duyệt!

- Vâng!

- Vâng!

Mấy người giám khảo mừng rỡ.

Sự đày đọa hôm này cuối cùng cũng kết thúc.

Kế tiếp sẽ theo lại cho hết thời gian đi, chờ đến khi gõ canh, tiếp đó ngủ một giấc thật ngon.

Bằng không thực sự muốn ói.

Một phó giám khảo đến từ viện Hàn Lâm Học Sĩ đã ngủ mất.

Mí mắt đã oánh lộn từ trên xuống dưới, thực sự không chịu nổi nữa.

Gần như mở ra giấy phong máy móc, lấy ra bài thi bên trong.

Nếu như mũi ông đủ nhạy, mới có thể ngửi ra bên trong cái bài thi còn có một mùi hương thoang thoảng, không hề nghi ngờ đây là bài thi Lan Phong Tử, có cái mùi độc nhất.

Giám khảo bắt đầu thẩm duyệt môn thiếp kinh trước mặt.

Bản năng đảo qua một cái, bởi vì những thứ đáp án này ông đã thuộc làu.

Tiếp đó...

Ông bị dọa run một cái.

Không thể nào!

Gặp quỷ à?

Đề thiếp kin chín mươi câu hoàn toàn đúng!

Đây là muốn điên rồi sao?

Đây là tên biến thái nào hả?

Đề thiếp kinh chín mươi câu, trong đó có mười câu cực kỳ lạ, căn bản là vì để cho người đáp sai mà tồn tại.

Chúc Hồng Bình thiên tài cỡ nào, cũng chỉ mới trả lời tám mươi tám câu, nhưng vẫn sai hai câu, liền cái này đã phá kỹ lục mấy thập niên.

Ngươi lại hoàn toàn đúng chín mươi câu?

Ngay sau đó, cơn buồn ngủ của vị giám khảo này hoàn toàn không còn nữa.

Bởi vì ông phát hiện, đề minh toán người này cũng đáp đúng hết ba mươi câu!

Điên rồi, điên rồi!

Rõ ràng gặp quỷ!

Phó giám khảo uống một ly trà đậm, ngưng tụ tất cả tinh thần, bắt đầu xem phần sách luận bài thi này.

Bởi vì thiếp kinh cùng minh toán xuất sắc nữa cũng vô dụng, chỉ cần trả lời sáu mươi câu trở lên coi như là qua được.

Trọng yếu vẫn là sách luận và thi phú.

Lần thứ nhất, ông đọc qua một lần thật nhanh.

Tiếp đó, cả người nổi gai ốc!

Cái này... Đây là thiên tài nơi nào nhô ra hả?

Cái phần 《 Luận Phân Phong Kiến Chế 》 lại viết hay như vậy.

Không, không, không.

Không thể dùng hay để hình dung.

Cũng không thể dùng vỗ án tán dương để hình dung.

Đinh tai nhức óc?

Không được, những đánh giá này vừa rồi đã cho Chúc Hồng Bình.

Ta muốn thu hồi lại toàn bộ đánh giá này, tiếp đó một lần nữa đặt lên cái phần sách luận này mới được.

Sách luận hiếm có.

Đơn giản là tác phẩm đỉnh cao.

Sách luận của Chúc Hồng Bình đã đặc biệt xuất sắc, thế nhưng ở trước cái phần sách luận này, hoàn toàn thua chị kém em, lập tức phân cao thấp.

Vốn nên xem kỹ phần sách luận này nhiều lần, mười lần, tám lần.

Nhưng vị giám khảo này đã khẩn cấp muốn xem thi phú của thí sinh này.

Có thể viết ra sách luận kiệt xuất thế này, chỉ mong tiêu chuẩn thi phú không nên kém.

Thậm chí không cần thật tốt, chỉ cần có tám phần mười trình độ phần sách luận này, thí sinh đó có thể cướp đi hạng nhất của Chúc Hồng Bình.

Nhưng mà!

Vị giám khảo này mới vừa thấy câu đầu tiên của 《 Thu Nhạn Thi 》.

Cả người rùng mình, tê cả da đầu, thậm chí trái tim đều run lên.

Người đi ta mất, ngày qua không sao giữ lại. Người loạn lòng ta, ngày nay thật lắm ưu phiền.

Câu cú duyên dáng thế này, tưởng chừng như nào phải người phàm có thể viết ra.

Kế tiếp, ông đọc đến câu thơ kế tiếp.

Cả người đều bị chấn động tê liệt.

Tiếp tục, đọc đến 《 Bằng Điểu Phú 》.

Cái đại khí bàng bạc, cái hiểu sâu tận xương, cái hoa mỹ.

Chân chính kiệt tác bất hủ hiếm có.

Đây căn bản cũng không phải là thi phú người phàm có thể viết đi ra.

Đây, đây thật sự là tiên.

Điên rồi, điên rồi!

Đây là thiên tài nơi nào chui ra ngoài?

Không, đây là biến thái ở đâu ra!

Chúc Hồng Bình mất hạng nhất!

Trước mắt phần bài thi này mới là hạng nhất, hạng nhất tuyệt đối.

Hạng nhất không thể tranh cãi chút nào.

Nếu ai dám cầm đặt tên thí sinh này hạng nhi, hoặc là mắt bị mù, hoặc là lòng dạ đen tối!

Ra sức hít thở mấy phát.

Bởi vì phó giám khảo một này cảm giác mình giống như uống say vậy, có chút choáng.

- Khụ khụ!

- Các vị, Chúc Hồng Bình lấy không được hạng nhất.

- Phần bài thi này trong tay ta mới là thủ khoa, mặc kệ để ở nơi đâu, mặc kệ phóng ở chỗ nào, cũng là hạng nhất!

- Nếu ai dám đẩy hắn xuống hạng nhì, ta liền trực tiếp xông vào vương cung đó.

...

Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương một vạn năm ngàn năm, hôm qua mất ngủ cực kỳ lợi hại, ngày hôm nay đau đầu, viết xong cái chương này rõ ràng tứ chi như nhũn ra. Lạy xin mọi người hỗ trợ, hy vọng ta đêm nay ngủ ngon giấc, hu hu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.