Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 256: Chương 256: Giang sơn giàu đẹp! Đại chiến vua Khương Arutai!




Thẩm Lãng vốn tưởng rằng sẽ nghe được tiếng kêu như lợn bị cắt tiết, cái ký ức lần trước Arunana cuồng dã vẫn còn tươi mới trong đầu hắn.

Kết quả lại không có!

Giọng của Arunana lại không có xuyên mây nứt tường.

Tình hình chiến đấu hai người dĩ nhiên là sôi nổi mà không mãnh liệt.

Thẩm Lãng nghe suốt một hồi, cảm thấy không thú vị tí nào, liền trực tiếp đi, tiến vào bộ lạc Tuyết Sơn bên trong sơn cốc.

Chờ đôi cẩu nam nữ này kết thúc giải khuây tự trở về.

Thẩm Lãng sẽ không thừa nhận bản thân mình tự ti.

Giả giả, vượt qua nửa giờ cũng là giả.

Không chỉ Thẩm Lãng đi.

Ba nghìn võ sĩ bộ lạc Tuyết Sơn cũng đi.

Bọn họ ngược lại không phải là tự ti, mà là bản năng không muốn thấy nữ vương bọn họ cưỡi trên thân một người đàn ông nào.

Thật sự có chút cảm giác như thần tượng bị sụp đổ vậy.

...

Thẩm Lãng rảo bước ở giữa sơn cốc.

Ở đây chi chít lều vải, trước mỗi túp lều đều có tạc một khối gỗ có hình dạng mình chim đầu sói.

Con quái vật này Thẩm Lãng không phải lần đầu tiên thấy, lúc trước ở gần cung vua Khương còn thấy vài lần.

Quái thú mình sư tử đầu chim gọi là Griffin, vậy con quái thú thâhn kền kền đầu sói có cánh kia gọi là cái gì?

Người Khương quốc xưng là Điểu Lang, cũng có thể xem là gia huy vương tộc Aru ở Khương quốc.

Chỉ bất quá ở cung vua Khương trước đây, cái pho tượng Điểu Lang rất hiếm gặp, nghe nói Arugan không thích, cảm thấy không may nên đốt sạch toàn bộ.

Dựa theo thuyết âm mưu của Thẩm Lãng, cái này chắc cũng là âm mưu gia tộc họ Tô, trước tiên phải xóa mờ gia huy và vật tổ của vương tộc Aru, cuối cùng thay vào đó.

Ngược lại đến bộ lạc Arunana, ở đây chi chít cũng là vật tổ Điểu Lang.

Những khối gỗ điêu khắc vật tổ Điểu Lang, toàn bộ đều viết cùng một câu.

Thiên thần phù hộ nữ vương của ta!

Á!

Thiên hạ há có Thái tử sáu mươi năm (*)?

(*) Chính là Ái Tân Giác La Dận Nhưng, vị Thái tử của Khang Hy có thành tích lên voi xuống chó, hết bị phế rồi lại lập. Vì âm của hai câu này hơi giống nhau khúc đầu nên Thẩm Lãng có liên tưởng.

Ồ? Sao đầu của ta lại xuất hiện những chữ này vậy?

Thẩm Lãng ngồi xổm xuống nghiên cứu mấy chữ này, hắn trước đây chưa bao giờ biết, Khương quốc vẫn còn có văn tự?

Nhưng mà sau khi nghiên cứu cẩn thận liền phát hiện, chữ viết nước Khương hoàn toàn được tạo ra dựa trên gốc của chữ Hán cộng thêm phong cách của văn tự hình nêm (*)

(*) Chữ hình nêm (cunéiforme) còn gọi là chữ hình góc nhọn là chữ viết của người Sumer phía nam Lưỡng Hà (do hai sông Tigris và Euphrates tạo thành). Nó được viết bởi các đoạn sậy có hình tam giác trên các phiến đất sét.

Tóm lại ý nghĩa tượng trưng của thứ văn tự này cách xa với ý nghĩa thực tiễn, trên cơ bản chẳng mấy ai dùng (*).

(*) Tiếng Sumer đến thiên niên kỷ thứ ba TCN bị ảnh hưởng của tiếng Akkad, đến thiên niên kỷ thứ 2 TCN, tiếng Akkad thay thế tiếng Sumer trở thành ngôn ngữ chính, còn tiếng Sumer tiếp tục được sử dụng như một ngôn ngữ thần thánh, nghi lễ, văn học và khoa học tại Babylonia và Assyria cho tới thế kỷ thứ I.

Toàn bộ bên trong bộ lạc, không chỉ có trên các totem (vật tổ) tràn ngập những lời văn này, trên mỗi túp lều cũng tràn ngập mấy chữ này.

Thiên thần phù hộ nữ vương của ta!

Có thể thấy được Arunana ở trong bộ lạc này có được lòng người tin tưởng đến mức nào.

Xem ra chính mình chuẩn bị sách thuốc và sách thú y cho cô ta cũng hữu dụng, để cho cô ta được vô số người ủng hộ, cứu tánh mạng, cứu động vật ở nước Khương chắc hẳn là thủ đoạn tối cao.

Thẩm Lãng đi theo phía sau một tên võ sĩ, coi như đặc biệt oai hùng, cũng vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn cạo trọc.

Gã là dũng tướng số một dưới trướng Arunana.

Thoạt nhìn người này có huyết thống Tây Vực, cũng có huyết thống của người phương Đông huyết thống, pha trộn với dòng máu của người nước Khương.

- Ngươi là? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Tên võ sĩ nọ đáp:

- Ta là đệ nhất tướng lĩnh dưới trướng của nữ vương, Ưng Dương.

Ánh mắt của Thẩm Lãng nhìn về phía cái đầu trọc và vết thương trên người gã.

Thẩm Lãng cho tới bây giờ còn chưa thấy qua người nào nhiều sẹo đến thế, ước chừng hơn mấy trăm vết, những vết sẹo này tựa như một tấm áo giáp khiến cho gã chẳng khác gì một con mãnh thú.

- Ta đầu tiên là nô lệ, sau đó trở thành đấu nô, sau khi liên tục thắng bảy năm, được Đại Kiếp Tự nhận làm đệ tử. - Ưng Dương nói:

- Thế nhưng Đại Kiếp Tự cùng những gì ta theo đuổi ta hoàn toàn khác nhau, cho nên ta liền phản bội Đại Kiếp Tự trở thành lính đánh thuê, chém giết vài năm, sau đó ta trở thành thủ lĩnh lính đánh thuê, đội ngũ của ta bị nhiễm bệnh đậu mùa, cho nên đến chỗ nữ vương, ngài đã chữa trị xong bệnh đậu mùa của ta, hơn nữa còn chủng ngừa đậu mùa cho tất cả mọi người để suốt đời đều miễn dịch khỏi sự tàn sát của đậu mùa.

Cho nên, gã liền thuần phục Arunana, trở thành tướng lĩnh số một của bộ lạc Arunana.

Thẩm Lãng lại hỏi tiếp:

- Bên cạnh ta cũng có một cô gái xuất thân đấu nô, tên gọi Vũ Liệt, ngươi có biết không?

Ưng Dương đáp:

- Bên cạnh ngài có mấy chục đấu nô, ta chỉ cần ngửi một cái đã biết mùi vị trên người bọn họ. Thế nhưng Vũ Liệt ngài nói thì ta không biết, thế nhưng chắc chắn nàng không phải là đối thủ của ta.

Lời này cũng rất ngạo mạn.

Ưng Dương nói:

- Đấu nô là từ phương tây xa xôi truyền tới, đến các nước Tây Vực phát triển đến cực hạn. Nhưng đấu nô ở thế giới phương đông các ngài không được, chưa đủ tàn nhẫn máu tanh, các ngài quá văn minh, không thể tạo ra đấu nô mạnh mẽ thật sự.

Những lời này cũng rất có lý vô cùng.

Thẩm Lãng nói:

- Toàn bộ bộ lạc chỉ còn lại những võ sĩ các ngươi thôi sao? Còn những người khác đâu?

Ưng Dương đáp:

- Đều đi.

Thẩm Lãng hỏi:

- Vậy mấy nghìn người nô lệ Việt quốc cũng đi sao?

Ưng Dương đáp:

- Số người ở bộ lạc của nữ vương lúc đông nhất có mười ba vạn, dù cho đến cuối cùng còn có hai vạn người lưu lại. Thế nhưng nữ vương bệ hạ đều đuổi bọn họ đi, bọn họ tuy rằng trung thành với nữ vương bệ hạ, nhưng cũng là loại nô lệ mềm yếu không thể tả, lưu lại chỉ biết uổng phí hi sinh, chiến trường cùng hi sinh chuyện của chiến sĩ, cùng bình dân không quan hệ.

Cảm giác vinh dự của ngươi ngược lại rất mạnh.

Nhưng Thẩm Lãng có chút hiểu rõ loại tâm tính này, tâm trạng của gã tương đương với dũng sĩ giác đấu (gladiator) mạnh mẽ phi thường, từ nhỏ đến lớn thứ chống đỡ cho gã sống tiếp cũng chỉ có khát vọng sinh tồn và cảm giác vinh dự.

Thẩm Lãng bèn hỏi:

- Trong hàng ngũ chiến sĩ dưới trướng của ngươi thì chủng tộc nào đông nhất?

Ưng Dương đáp:

- Tộc Sa Man.

Thẩm Lãng hỏi:

- Vì sao?

Ưng Dương nói:

- Bởi vì đàn ông của tộc Sa Man dã man bạo lực nhất, am hiểu nhất chiến đấu, cho nên trong đám đấu nô ở Tây Vực, người của tộc Sa Man chiếm tối đa. Lính đánh thuê của ta nhiều nhất cũng chính là tộc Sa Man.

Thẩm Lãng hỏi:

- Vậy võ sĩ tộc Sa Man có cảm giác vinh dự không?

Ưng Dương đáp:

- Có, phi thường cường liệt, chỉ bất quá người của thế giới phương đông các ngài không hiểu được.

Thẩm Lãng hỏi:

- Ngươi biết vua Căng nước Nam Ẩu à?

Ưng Dương đáp:

- Biết, ngài ấy là một người đặc biệt tài năng, đám võ sĩ tộc Sa Man thủ hạ của ta cũng đặc biệt sùng bái.

Đây đối với Việt quốc mà nói là một tin tức xấu.

Bất kể là Thẩm Lãng cùng Ninh Nguyên Hiến cũng không nghĩ tới, chiến cuộc nước Nam Ẩu lại diễn hóa đến nước này.

Trước khi vua Căng trưởng thành vẫn ở kinh đô nước Việt, được xem như con nuôi của Ninh Nguyên Hiến, đã từng có địa vị và vinh dự chí cao vô thượng.

Người Việt quốc thậm chí có thể bôi đen Thái tử, nhưng không thể bôi đen vua Căng.

Vua Việt giăng bẫy hại chết vua Căng đời trước, lại điều động vô số quan viên tiếp quản chính sự nước Nam Ẩu.

Cai quản tầm mười mấy năm, quyền lực sở hữu nước Nam Ẩu gần như nắm trong tay đám quan viên nước Việt, lúc này Ninh Nguyên Hiến mới thả vua Căng trở về nước Nam Ẩu, hơn nữa còn gã công chúa Ninh La cho gã.

Ở trong mắt tất cả mọi người, vua Căng ở nước Nam Ẩu chính là một con rối, hoàn toàn không dập được nổi sóng gió.

Sau đó xảy ra chuyện vua Căng hạ độc mưu hại Ninh, vua Căng mưu phản, Bình Nam đại tướng quân Chúc Lâm dẫn đầu đại quân ba vạn vào nước Nam Ẩu bình định.

Vốn tưởng rằng trận bình định này tối đa hai ba tháng là có thể hoàn thành, Chúc Lâm không chỉ có có ba vạn đại quân, bên trong nước Nam Ẩu còn có đảng phái hướng lòng về phía nước Việt để mà dẫn đường.

Nhưng mà thật không ngờ, ở ngay lúc chiến cuộc tuyệt vọng nhất, vua Căng lại tự dẫn xác đến tộc Sa Man thỉnh cầu viện quân.

Lẽ ra đây hoàn toàn hành vi muốn chết.

Tộc Sa Man thù ghét kẻ phản bội nhất, mà quốc chủ nước Nam Ẩu qua nhiều thế hệ chính là kẻ phản bội lớn nhất.

Nước Nam Ẩu vốn là một thành viên tộc Sa Man, nhưng bị Việt quốc thu mua, phản bội tộc Sa Man, trở thành nước phụ thuộc Việt quốc.

Dưới sự vũ trang của Việt quốc, trang bị vũ khí nước Nam Ẩu vượt xa tộc Sa Man.

Mỗi một lần Việt quốc mở rộng xuôi nam, quốc chủ Nam Ẩu đều dẫn binh xung phong liều chết ở tuyến đầu, giết đồng tộc không nương tay chút nào.

Có thể nói, ngai vàng quốc chủ Nam Ẩu hoàn toàn là dùng vô số xác chết của người tộc Sa Man xếp thành.

Đây quả nhiên là Sa gian lớn nhất!

Ấy thế mà một trận đại chiến mười mấy năm trước, liên quân nước Nam Ẩu và nước Việt giết chết bao nhiêu người của tộc Sa Man? Chiến sĩ cùng bình dân cộng lại, ước chừng mười vạn tính mạng.

Vua Căng lấy tư cách Sa gian lớn nhất, lại đi tộc Sa Man cầu viện?

Chẳng phải là hẳn phải chết không thể nghi ngờ à?

Không chỉ có sẽ chết, hơn nữa sẽ tiếp thu hình pháp tàn khốc nhất!

Cái cực hình tàn nhẫn nhất này chính là vùi nửa người dưới vào một cái hố, trong hố này có mấy trăm con rắn độc.

Nửa người trên thoa mật, tiếp đó đổ trên người mấy vạn con kiến nhọt (*).

(*)Paraponera clavata là một loài kiến, thường được gọi là Kiến thợ săn khổng lồ nhỏ (kiến thợ dài 18–30 mm), kiến conga, hoặc kiến nhọt, theo tiếng Trung là Bạch cốt độc nghĩ, dịch ra là kiến độc xương trắng. Ngoài ra, nó còn được gọi là kiến 24 giờ, vì khả năng gây ảo giác cho người bị cắn trong vòng một ngày, khi hết đau thì nọc độc thâm nhập vào gây hoại tử cơ rồi nhiễm trùng mà chết.

Chỉ trong vòng mấy phút, nửa người dưới của nạn nhân sẽ sưng gấp mấy lần, nửa người trên chỉ còn có xương khô.

Tất cả mọi người cùng đợi tin tức chết bất đắc kỳ tử vua Căng.

Nhưng mà hắn chẳng những không có chết, hơn nữa còn lấy được ba đứa con gái tù trưởng và hai nữ tù trưởng.

Mang về năm vợ, còn có một vạn đại quân tộc Sa Man.

Tiếp đó, chiến cuộc nước Nam Ẩu liền hoàn toàn sa lầy.

Việt quốc không ngừng thêm binh, đại quân tộc Sa Man cũng liên tục không ngừng tiến vào nước Nam Ẩu.

Danh tiếng của vua Căng càng đánh càng lớn.

Hiện tại gã đã trở thành đại anh hùng toàn bộ tộc Sa Man.

Ưng Dương nói:

- Có thể không bao lâu, vua Căng sẽ trở thành vị vua thống nhất toàn bộ tộc Sa Man! Cho đến lúc này, nước Việt các người sẽ hoàn toàn thua trận ở nước Nam Ẩu.

Chiến cuộc nước Nam Ẩuvốn là cùng Thẩm Lãng cũng là không quan hệ.

Thế nhưng lại nhanh chóng liên hệ đến hắn. nếu đại tướng quân Chúc Lâm chiến bại, với Thẩm Lãng ngược lại là một tin tức tốt.

Ninh Chính tương lai muốn thượng vị, nước Nam Ẩu là sân khấu tốt nhất.

Lãng gia rõ ràng vô cùng điên cuồng.

Bây giờ không diệt Khương quốc, chưa diệt được họ Tô, hắn đã bắt đầu lo lắng đến sách lược làm thế nào diệt Thái tử cùng Tam vương tử.

Cái gì là thiên tài?

Chính là sớm hai trăm ngày mà bắt đầu nghĩ làm sao hại ngươi.

Ưng Dương nói:

- Ta cảm thấy, vua Căng lúc đầu sớm có thể thắng, sớm có thể tiêu diệt Chúc Lâm Việt quốc các ngài, thế nhưng vua Căng cố ý không thắng.

Nghe những lời này, Thẩm Lãng không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Nếu sự thật như thế sao thì rõ ràng vị vua Căng kia quá sức ngầu.

Đó chính là xem chiến trường nước Nam Ẩu như công cụ để thống nhất toàn bộ tộc Sa Man.

Nói vậy, khi nào gã thống nhất tộc Sa Man, có thể chính là Chúc Lâm toàn quân huỷ diệt, cũng là thời khắc chiến cuộc nước Nam Ẩu hoàn toàn tiêu tùng.

Nhưng bây giờ Việt quốc đối với lần này hoàn toàn không biết gì cả.

Bởi vì đại quân Chúc Lâm vẫn thắng nhiều thua ít, ba thành thị lớn nước Nam Ẩu vẫn còn ở trong lòng bàn tay của ông ta.

Thẩm Lãng không có quyền đọc tấu chương của Ninh La cùng đại tướng quân Chúc Lâm, nhưng từ phản ứng của quốc quân, chiến cuộc nước Nam Ẩu dẫu có bị sa lầy nhưng toàn bộ Việt quốc cũng cảm thấy tổng thể chiến cuộc lạc quan.

Xuân giang thủy noãn áp tiên tri (*).

(*) Nghĩa là: Sông sang xuân, nước ấm lên, con vịt biết chuyện đó trước tiên. Đây là bài thơ Xuân Giang Vãn Cảnh của đại thần Tô Thức (tác giả của Niệm Nô Kiều, Thủy Điệu Ca Đầu). Bài thơ được đề trên tranh của họa gia Huệ Sùng (một họa sĩ nổi tiếng vẽ tranh về chim muông cùng thời)

Đối với ưu thế của vua Căng, ngược lại đám võ sĩ tầng dưới chót rõ ràng hơn ai hết..

Bây giờ ngay cả đám võ sĩ tộc Sa Man dưới trướng công chúa Arunana cũng bắt đầu sùng bái vua Căng, đây đã là một tín hiệu đặc biệt dọa người.

Xem ra vị vua Căng này, thật sự chẳng hề tầm thường chút nào.

Rõ ràng giang sơn nhiều chỗ đẹp như vậy.

Thiên hạ hào kiệt xuất hiện lớp lớp.

Nhưng mà chí ít bây giờ, vua Căng cách Thẩm Lãng còn rất xa.

Lúc này người Thẩm Lãng đối đầu là vua Khương Arutai.

Thẩm Lãng hỏi:

- Cuộc chiến ngày mai, ngươi cảm thấy thế nào?

Ưng Dương nói:

- Nếu nữ vương sẵn lòng bỏ chạy, chúng ta sẽ không chết. Nhưng nữ vương không chạy, chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Lúc đàm luận về vấn đề sống chết, Ưng Dương cũng có vẻ rất lạnh nhạt, điểm này ngược lại cùng Vũ Liệt rất giống, giống như chẳng hề sợ chết một chút nào.

Thẩm Lãng ở trên thành lũy nhỏ của Arunana quan sát cả bộ lạc trong sơn cốc.

Đây là một địa phương tốt.

Nhưng phòng thủ quá mỏng yếu, lá chắn duy nhết chính là tường đá ngay cửa sơn cốc.

Bức tường đá này dài chừng năm dặm, nhưng đặc biệt thô sơ, cao chỉ tầm ba mét, dày gần hai thước (tầm gần 70 cm). Một phần là đá, trong là bùn đất

Cái này căn bản không thể gọi là tường thành.

Ba nghìn người đánh với bốn vạn người, dựa vào một bức tường đá thế này tuyệt đối không được.

Một trận chiến này dù cho thần tiên tới đánh, cũng là phải thua không thể nghi ngờ.

...

Gần hai canh giờ sau đó.

Đôi cẩu nam nữ kia cuối cùng đã trở về, Arunana không chỉ có cùng Đại Ngốc cẩu thả nhiều lần, hơn nữa còn mang theo Đại Ngốc đi tắm.

Còn thay đổi một bộ đồ mới.

Đại Ngốc tiến vào tòa thành xong xuôi, khuôn mặt trong nháy mắt liền đỏ như gấc chín.

- Nhị Ngốc, ta... ta đi trước.

Tiếp đó, gã liền trốn vào căn phòng bên trong, trước ngày mai không dám lộ diện.

Ngay cả Đại Ngốc cũng còn biết xấu hổ.

Ngược lại Arunana dung nhan không thay đổi, giống như người vừa rồi trước mắt bao người làm bậy không phải nàng vậy.

- Nhị Ngốc, ta chắc hẳn mang thai, nhưng cũng không phải đặc biệt chắc chắn, ngươi giúp ta xem một chút nào.

Thẩm Lãng hết hồn, mang thai rồi mà ngươi còn làm bậy thế à?

Đổi thời gian, chắc hẳn là hơn ba tháng, lúc này thai nhi yếu ớt nhất, làm bậy như ngươi vậy dễ gặp chuyện không may hiểu không?

Tiếp đó Thẩm Lãng vội vàng kiểm tra cho nàng.

Kết quả phát hiện nàng quả thực mang thai, hơn nữa thai nhi đặc biệt khỏe mạnh, cường tráng phi thường.

Bào thai mới hơn ba tháng đã lớn như vậy, rõ ràng quá hiếm thấy, hạt giống Đại Ngốc thật đúng là lợi hại.

- Đúng là có thai, đứa bé đặc biệt khỏe mạnh, nhưng mà ngươi chuẩn bị tư tưởng cho tốt, con của hai người nếu sinh ra có thể so với trẻ con bình thường lớn hơn nhiều đấy. - Thẩm Lãng nói.

Arunana mừng rỡ, con càng lớn càng tốt.

Tiếp tục Arunana nói:

- Đại Ngốc nói, ngươi có thể giúp ta đánh thắng Arutai sao?

Thẩm Lãng nói:

- Đúng, ta có thể giúp ngươi tiêu diệt mấy vạn đại quân Arutai, có thể làm cho ngươi làm nữ vương của toàn bộ Khương quốc.

Biểu cảm Arunana có chút phức tạp.

Arutai muốn tới giết nàng, nàng đương nhiên là muốn phản kháng.

Thế nhưng nàng lại không có ý kiến chủ động muốn giết chết Arutai, đối với việc trở thành nữ vương của toàn bộ vương quốc, nàng cũng không có hứng thú quá lớn.

Thẩm Lãng nói:

- Tô Khương hợp nhất sau đó, tối đa trong vòng mười năm, họ Tô sẽ chiếm đoạt Khương quốc, đến lúc đó sẽ không có gia tộc Aru, cũng không có vật tổ Điểu Lang, toàn bộ Khương quốc đều thuộc về họ Tô.

- Dừng! - Arunana nói:

- Ngươi đừng cùng ta nói những chuyện gia tộc quốc gia đại sự, ta liền chỉ biết một chút, Arutai muốn tới giết ta, vậy ta liền muốn giết hắn.

Á!

Được thôi!

Arunana nói:

- Ngươi xác định có thể tiêu diệt mấy vạn đại quân Arutai? Ta nói với ngươi, ta chắc chắn đánh không lại hắn. Đừng nói ta chỉ có ba nghìn người, cho dù ta có ba vạn người, ta có thể cũng đánh không lại hắn.

Thẩm Lãng nói:

- Ta xác định, có thể đánh bại mấy vạn đại quân Arutai, thế nhưng tất cả ngươi phải nghe theo ta.

- Được, không thành vấn đề! - Arunana nói:

- Ngươi mặc dù là một tên cặn bã, hơn nữa còn muốn ngủ với sư phụ ta. Nhưng ngươi sẽ không hại người một nhà, những gì ngươi từng chém gió (*) đều thực hiện được cả rồi, ta tin ngươi.

(*) Nguyên văn là “ngươi thổi phồng trâu bò” tương đương thổi phồng, nổ, chém gió.

Á!

Những lời này từ trong miệng ngươi nói ra làm cho người ta chả ưa chút nào cả.

Cùng giao tiếp với loại đàn bà đầu nhồi đầy thịt thế này vừa khó lại vừa đơn giản.

Lúc nàng không tin, ngươi nói ba hoa chích choè đều vô dụng, Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay nàng liền trực tiếp chém xuống.

Thế nhưng, một khi nàng đã tin ngươi rồi, tất cả liền vô cùng đơn giản.

- Trận chiến ngày mai liền giao cho ngươi, ta đi ngủ với Đại Ngốc đây.

Arunana nói xong rồi đi một nước.

Còn ngủ nữa hả?!

...

Vua Khương Arutai hành quân suốt đêm, mãi cho đến khoảng cách bộ lạc Tuyết Sơn hai mươi dặm mới dừng lại đóng quân.

Khương quốc dựa vào chăn thả mà sống, bò ngựa dê vô số.

Ở nước khác vô cùng trân quý kỵ binh, tại đây khắp nơi đều có.

Cho nên bốn vạn đại quân Arutai, gần như có hơn phân nửa cũng là kỵ binh.

Dọc theo con đường này, gã chí đắc ý đầy, lại vừa xuân ý dạt dào.

Gia tộc họ Tô lại gửi sang một người đàn bà khác nữa.

Một góa phụ, tên là Tô Kiêu, năm nay ba mươi ba tuổi.

Ba người đàn bà họ Tô, ba trang tuyệt sắc.

May mà Arutai có thân thể bằng sắt, cũng may mà gã còn biết tiết chế, bằng không chỉ sợ thực sự muốn x tiêu cả người mất.

Tô Khương hợp nhất!

Hành động này cho thấy họ Tô muốn chiếm đoạt Khương quốc.

Arutai không phải người ngu, gã thấy rất rõ ràng.

Thế nhưng gã cảm thấy, người nào chiếm người nào cũng chưa thể khẳng định được bây giờ đâu.

Chỉ bằng việc quăng mấy con đàn bà bên cạnh mà muốn khống chế được Arutai ta đây sao?

Nằm mơ!

Chí ít bây giờ Tô Khương hợp nhất, Arutai ta đây mới là vua, Tô Nan nhà ngươi mới là Thừa tướng mà thôi.

Arutai cùng không giống với Arugan không giống nhau.

Gã cảm thấy phụ vương mình tuy rằng bá đạo vô địch, nhưng đặc biệt thô tục không thể tả, hoàn toàn không có được sự hun đúc của văn minh.

Xem cái hoàng cung kệch cỡm thì biết, xây vừa lớn mà tầm thường không thể tả.

Xem thứ mà ông ta giấu trong bảo khố kìa, toàn bộ cũng là vàng bạc châu báu, không có bất kỳ đồ cổ thi họa gì cả?

Arugan cảm thấy cái chỗ tốt nhất trong thiên hạ chính là Khương quốc, chính là cái hoàng cung của ông ta.

Nhưng vua mới Arutai lại hướng về nơi phồn hoa phương đông.

Khương quốc quá hoang vắng, không có thành thị, không có lụa là gấm vóc.

Lúc này đây Tô Khương hợp nhất, mưu phản tự lập, đại quân chủ lực vẫn là phải dựa vào Arutai ta đây.

Thế nhưng, đại quân Khương quốc của ta một khi tiến vào hành tỉnh Thiên Tây sau đó liền không đi, vua Khương ta đây cũng muốn vào thành, cũng phải trở thành đại vương của thế giới văn minh.

Ta hẳn nên lập cái thành thị nào làm kinh đô mới ấy nhỉ?

Thành Bạch Dạ? Thành Thiên Tây?

Hay là sửa chữa Đại Kiếp Cung?

Nhưng cái cung vua Khương, gã là tuyệt đối không cần, quá thô thiển.

Sau khi đánh xong trận chiến này, gã sẽ gỡ bỏ hết vàng, dùng để xây cung điện mới.

Nhưng mà khi theo đại quân tiến về phía đông, tâm trạng tốt đẹp của gã dần dần biến mất.

Thay vào đó là vô hạn thịnh nộ.

Bởi vì gã nghe được vô số bài đồng dao, đều ca ngợi nữ vương Arunana.

Dọc theo đường đi, gã gặp được rất nhiều vật tổ, phía trên đều dùng chữ Khương viết thiên thần phù hộ nữ vương của ta.

Gã mỗi ngày đều điều động sứ giả đi đến bộ lạc Arunana kêu gọi đầu hàng, thúc ép tí xíu dân đen kia rời khỏi.

Hoặc là cút, hoặc là chết.

Quả nhiên, những thứ dân du mục này biến sách, toàn bộ rời khỏi bộ lạc Tuyết Sơn.

Dọc theo đường đi Arutai liền gặp rất nhiều người dân du mục thoát khỏi bộ lạc Tuyết Sơn.

Thế nhưng đám dân du mục này chẳng hướng gã quỳ lạy, cũng chẳng hề thuần phục mà tiến về phía xa.

Bọn họ vừa đi, vừa khóc, vừa hát đồng dao.

Những bài đồng dao này tuy rằng đặc biệt mịt mờ, nhưng ý kiến đặc biệt rõ ràng, thực sự oán giận thiên thần không có mắt, nữ vương tốt như vậy cũng sắp phải chết thật nhanh còn vị vua hung ác kia lại muốn thống trị toàn bộ thảo nguyên dưới Tuyết Sơn.

Càng tới gần bộ lạc Tuyết Sơn, Arutai càng thịnh nộ vạn trượng.

Toàn bộ Khương quốc cũng chỉ có thể có một vị vua, đó chính là Arutai ta đây.

Ba anh em trai gã còn dám giết, huống chi là một đứa con gái, cũng dám xưng vương?

Huống chi qua nhiều thế hệ vua Khương đều cao cao tại thượng, tuyệt đối sẽ không đi làm sự việc thu mua nhân tâm.

Arunana, ngươi đã phá giới.

Nhưng mà vào lúc này, cách đó không xa lại có một đám dân du mục đi qua, bọn họ đại khái là nhóm người cuối cùng rời khỏi bộ lạc Tuyết Sơn.

Bọn họ lại trên đường khóc, trên đường hát đồng dao.

Nguyền rủa vua ác, khóc vì nữ vương.

Arutai nổi giận, tức khắc sẽ phải hạ lệnh đem chém sạch đám dân du mục này.

Tô Mạc vội vàng tiến lên quấn quít, nói dịu dàng:

- Đại vương cần gì phải tức giận, bầy tiện dân này rất không có kiến thức, dễ dàng bị ân huệ nhỏ thu mua, nhưng là bọn hắn cũng là rất dễ quên, chờ Arunana sau khi chết, không cần phải nửa năm, bọn họ sẽ quên mất ả sạch sẽ, đến lúc đó bọn họ cũng chỉ có một vị vua mà thôi, đó chính là ngài.

Tô Ngưng dịu dàng nói:

- Lại nói đại vương chí ở bốn phương, tương lai là muốn cùng ngang hàng với đám quân vương của những nước lớn như nước Sở, nước Việt, đám dân du mục hèn mọn này chẳng khác gì bầy chuột lang trên đồng, làm sao biết được ý tưởng của diều hâu trên trời kia chứ.

Lửa giận của vua Khương Arutai lúc này mới được dập tắt một chút.

Thế nhưng ý tưởng giết Arunana lại được củng cố kiên quyết hơn.

Khương quốc chỉ có thể có một vị vua, bất luận ai muốn đoạt ngai vàng của ta sẽ phải chết, dù có là em gái ruột cũng không ngoại lệ.

Ngay sau đó, Tô Mạc, Tô Ngưng, Tô Niễu lại lột sạch quần áo, bắt đầu quấn.

Ba người đàn bà này rõ ràng quá đẹp!

Vua Khương Arutai chợt cắn răng một cái, cự tuyệt họ.

- Ngày mai đại chiến, phải chém sạch sẽ phe của Arunana, hôm nay cấm dục!

Tiếp đó, gã đi ra ngoài.

Bầu trời trăng sáng sao thưa.

Vua Khương nhìn thấy một thân ảnh đang ngửa đầu nhìn bầu trời sao, đúng là Tô Kiếm Đình.

- Ngươi đang nhìn cái gì? - Arutai bèn hỏi.

Tô Kiếm Đình lập tức khom người lạy xuống nói:

- Thần bái kiến đại vương.

Arutai nói:

- Ta đây hỏi ngươi, đang nhìn cái gì?

Tô Kiếm Đình nói:

- Thần ở trong nhà cũng thường ngắm sao, tiếp đó muốn thử nghiệm nhận một cái, sao trên bầu trời nơi này và quê nhà có gì bất đồng?

Arutai cười ha ha nói:

- Phía dưới bầu trời đều là kiến hôi, kiến hôi nhìn trời thì chỗ nào cũng đều giống nhau.

Tô Kiếm Đình không khỏi kinh ngạc.

Arutai lại nói ra được cái lời đẫm tính triết lý thế này kia à?

Vua Khương Arutai nói:

- Lời này không phải ta nói, là vua Căng nước Nam Ẩu nói. Hắn nói quá người ngu xuẩn không cần thường xuyên nhìn trời, bởi vì dễ trở nên lại thêm ngu xuẩn, sẽ quên bản thân thân ở trong bụi bặm, sẽ quên đi khổ cực kiếm ăn. Người quá thông minh cũng không cần thường xuyên nhìn trời, bởi vì dễ trầm mê vào trong đó. Tô Kiếm Đình ngươi là kẻ thông minh hay là ngu dốt vậy?

Thảo nào, anh hùng hào kiệt như vua Căng nói ra lời như vậy cũng không kỳ quái.

Tô Kiếm Đình cười nói:

- Thần là người trung dung.

Arutai nói:

- Người đối trời cao quá mức kính sợ liền sẽ suy nghĩ miên man, ví như người thế giới phương đông các ngươi, một sao băng xẹt qua đều nghĩ phải chăng có dự báo gì? Mấy ngôi sao băng rơi xuống, quốc quân thậm chí còn phải hạ chiếu nhận tội không giải thích được. Dĩ nhiên đối với trời cao hoàn toàn không có kính sợ cũng không tốt, giống như phụ vương ta, trong lòng phụ vương chẳng có chút kính sợ nào.

Ở những quốc gia khác, con không thể nói cha sai.

Bởi vì lấy hiếu trị quốc, chính là muốn sùng bái tổ tiên.

Thế nhưng ở Khương quốc người mạnh là vua, hoàn toàn không có chuyện này. Khi vua Khương già vừa mới chết đi một khắc kia, liền đã không có người nào kính sợ nữa, thậm chí đến bây giờ đều không người nào để ý Arugan đã chết như thế nào.

Chính là những lời này, Tô Kiếm Đình cũng không dám nhận, hơn nữa gã không biết Arutai đến tột cùng muốn nói điều gì.

Vua Khương Arutai thản nhiên nói:

- Phụ vương ta lại thiêu hủy cả vật tổ và gia huy của gia tộc Aru, đây chính là không kính sợ trời cao. Vật tổ gia tộc Aru của ta là Điểu Lang, Điểu Lang nuốt mặt trăng. Vương tộc Aru chúng ta có sức mạnh và dã tính của loài sói với ánh mắt và đôi cánh của kên kên mới có thể bay lượn ở chân trời, lại có thể tiếp thu thiên thần che chở. Cho nên phụ vương thiêu hủy vật tổ gia tộc là không đúng, từ nay về sau ta muốn một lần nữa gầy dựng lại vật tổ của gia tộc, vật tổ Điểu Lang sẽ trở thành nước cờ tân vương chúng ta!

Nghe những lời này, trái tim Tô Kiếm Đình run lên.

Arutai đây là đang âm thầm cảnh cáo, không nên xem gã như phụ thân Arugan.

Các ngươi giựt giây phụ thân ta đốt rụi vật tổ gia tộc rắp tâm hại người đừng cho là ta không biết.

Trước tiên làm phai nhạt vật tổ Điểu Lang, sẽ phai nhạt vương tộc Aru, cuối cùng chiếm đoạt toàn bộ Khương quốc, không nên hy vọng hão huyền.

Tô Kiếm Đình lạy xuống nói:

- Đại vương anh minh, thần ủng hộ! Tối hôm nay liền gấp gáp may vương kỳ Điểu Lang.

Vua Khương Arutai lắc đầu nói:

- Không cần, lá cờ này chờ diệt Arunana lại dùng.

Bởi vì lá cờ này đã bị Arunana dùng trước, trước khi nàng chết đi, Arutai không thể dùng.

Vua Khương Arutai nói:

- Ngủ đi! Sáng sớm ngày mai liền xuất phát, chém tận giết tuyệt Arunana. Sau này liền tiến vào Việt quốc cùng phụ thân ngươi hội sư, quét ngang toàn bộ Thiên Tây hành tỉnh, đánh cho Việt vương Ninh Nguyên Hiến phải khóc!

Tô Kiếm Đình khom người đáp:

- Thần tuân chỉ.

Vua Khương Arutai cười nói:

- Phụ thân ngươi hẳn là sốt ruột chờ đi, ha ha ha! Muội muội của ta, ngươi vì sao không ngủ, ghét bỏ nó quá xấu à?

Tô Kiếm Đình khom người đáp:

- Không dám, thần lập tức liền ngủ!

Vào lúc ban đêm, Tô Kiếm Đình ra sức hít thở, ngủ với em gái mười bảy tuổi của vua Khương Arutai.

Tiếp đó, thoáng có chút hoài nghi nhân sinh.

Dáng dấp nàng kỳ thực rất đẹp, mấu chốt là mùi vị quá nặng, hơn nữa tư thế thành thạo cực kỳ.

Mặc dù mới mười bảy tuổi, nhưng đã là một kỵ sĩ đầy kinh nghiệm.

Vì gia tộc đại nghiệp, Tô Kiếm Đình ta đây hi sinh thật là to lớn.

...

Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng!

Bốn vạn đại quân của Arutai, cũng đã ăn uống xong xuôi.

- Đại quân xuất phát!

Ra lệnh một tiếng.

Hơn hai vạn kỵ binh, xung phong phía trước, hai vạn bộ binh hành quân ở phía sau.

Trùng trùng điệp điệp, giết về phía bộ lạc Tuyết Sơn của Arunana.

Trong cự ly hai mươi mấy dặm, kỵ binh chỉ cần hơn một canh giờ là có thể chạy tới.

Hai vạn kỵ binh, mang theo vận luật (*) đặc biệt tiến tới.

(*) metre: luật gieo vần, nhịp phách

Nói chạy cũng không phải chạy, nói đi cũng chẳng phải đi. Nếu bộ binh đằng sau nỗ lực chạy nhanh cũng có thể đuổi theo kịp.

Sau khi hừng đông!

Bộ lạc Tuyết Sơn đã rõ ràng có thể thấy được.

Trong sơn cốc, chi chít là vô số lều vải, còn có vô số vật tổ Điểu Lang.

Cũng rõ ràng có thể thấy được bức tường đá đầu sơn cốc, treo trên tường đầy cờ.

Đó là vương kỳ của Arunana, phía trên vẽ đúng là vật tổ Điểu Lang của gia tộc Aru.

Bức tường đá dài năm dặm chính là lá chắn phòng tuyến duy nhất của bộ lạc Tuyết Sơn.

Nhưng mà ở trong mắt Arutai, bức tường đá này hoàn toàn không thể chịu nổi một đòn.

Cũng không phải như đám tường thành của các quốc gia phương đông, tường đá này vừa mỏng vừa thấp, dễ dàng tông vào là sụp đổ ngay.

Ba nghìn người của Arunana muốn dựa vào bức tường đá này bảo vệ cho bộ lạc, hoàn toàn là người si nói mộng.

Khoảng cách tường đá còn có năm dặm.

Vua Khương Arutai ra lệnh một tiếng.

- Dừng!

Kế tiếp, đại quân muốn bắt đầu tập kết.

Một khi xung phong!

Là có thể triệt để hủy diệt bức tường đá mỏng manh không thể tả này.

Là có thể san bằng bộ lạc Arunana.

Nhưng mà vào lúc này, từ phía bắc lại vọt tới một nhánh quân đội.

Toàn bộ đều là đầu trọc.

Cái này là tăng binh Đại Kiếp Tự.

Cầm đầu chính là đầu đà Khổ Nan, còn có một đạo cô.

Arutai đầu tiên nhìn thấy trực tiếp liếc sang cái mông, còn có giữa bắp đùi của đạo cô.

Đối với bất kỳ người đàn bà nào, gã cũng đều nhìn như thế.

Tiếp đó ở bộ óc tưởng tượng, như thế nào ngày rơi nàng.

Vua Khương chính là muốn đè hết đàn bà trong thiên hạ.

Đại tông sư Ban Nhược của nước Sở không để bụng, đàn ông thiên hạ nhìn nàng mặc đạo bào, ngược lại có đại bộ phận nghĩ muốn đè nàng ngay.

Nam nhân thiên hạ đều háo sắc, nàng làm sao quản hết nổi.

Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, giết chết Lý Thiên Thu.

Đương nhiên giữa nàng và Lý Thiên Thu không thù không oán, nhưng là sư phụ của nàng cùng nhạc phụ Lý Thiên Thu cũng chính là đời trước kiếm vương thù hận rất lớn, quả thực chính là sỉ nhục đạo cung núi Ma Nham.

Sỉ nhục này, chỉ có giết chết Nam Hải Kiếm Vương, mới có thể cọ rửa sạch sẽ.

- Vua Khương, lâu ngày gặp lại! - Đầu đà Khổ Nan cười to nói.

Chiến lược Đại Kiếp Tự là cùng họ Tô hợp tác, không phải là cùng vua Khương hợp tác.

Bởi vì lần trước ở Khương quốc, vua Khương an vị khi nhìn đầu đà Khổ Hải diệt vong.

Hơn nữa ở giữa Tô Khương, Đại Kiếp Tự xem trọng Tô Nan.

Vua Khương Arutai cười nói:

- Khổ Nan Thượng Sư lâu ngày gặp lại? Ngài tới đây làm gì?

Đầu đà Khổ Nan nói:

- Đi một chuyến đến Đại Kiếp Cung.

Đại Kiếp Cung, ở ngay trên Đại Tuyết sơn này, đã từng là quần thể cung điện lớn nhất của Đại Kiếp Tự ở Việt quốc.

Không chỉ xây cung điện trên núi, còn mở ra một quảng trường, có thể đủ sức chứa mấy vạn tín đồ quỳ lạy.

Vua Khương Arutai nói:

- Vậy thì thật là đúng dịp, ta cũng suy nghĩ đi một chuyến Đại Kiếp Cung, thậm chí suy nghĩ sửa chữa nó, biến thành hành cung của quốc gia mới của chúng ta kia mà.

Khuôn mặt của Đầu đà Khổ Nan run lên, tạm thời vứt tranh chấp ở một bên, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ta tới còn có việc khác, giết Thẩm Lãng!

- Thẩm Lãng? - Vua Khương Arutai nói:

- Hắn cũng ở nơi đây sao?

Trái tim Tô Kiếm Đình run lên.

Tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này cũng ở đây?

Đầu đà Khổ Nan nói:

- Đúng, cái con rắn độc Thẩm Lãng này ở ngay bên trong bộ lạc Tuyết Sơn.

Vua Khương Arutai nói:

- Người này phải giết.

Đầu đà Khổ Nan nói:

- Người này phải giết.

Tô Kiếm Đình nói:

- Người này phải giết.

Tô Mạc, Tô Ngưng, Tô Niễu đồng nói:

- Người này phải giết.

Đầu đà Khổ Nan nói:

- Vậy liền để tranh chấp Đại Kiếp Cung để ở một bên, trước hết giết Thẩm Lãng được chứ!

Vua Khương Arutai nói:

- Được!

Tiếp đó, hai nghìn tăng binh Đại Kiếp Tự cùng đại quân vua Khương Arutai liên hợp cùng một chỗ.

- Đại quân tập kết!

- Bày trận!

- Tiến tới!

Hơn bốn vạn đại quân, hướng sang bức tường đá yếu ớt của bộ lạc Tuyết Sơn trùng trùng điệp điệp xuất phát.

Khoảng cách tường đá năm dặm càng ngày càng gần.

Ba dặm!

Hai dặm!

Một dặm!

Vua Khương Arutai rống to một tiếng:

- Xung phong, chém tận giết tuyệt Arunana phản bội!

- Xung phong!

Tức khắc, hai vạn kỵ binh điên cuồng xung phong.

Trong tay mỗi một kỵ binh đề cầm một chùy sắt, bọn họ muốn mượn lực ngựa xung phong trợ chiến, dùng búa tạ đập nát bức tường đá năm dặm này.

Tăng binh Đại Kiếp Tự chơi trội mang theo một cây gỗ thô to coi như là búa công thành mà phòng đi.

Tức khắc, cả vùng run rẩy.

Tiếng giết tận trời!

Xung quanh mười mấy dặm, toàn bộ côn trùng thú vật đều chạy trốn điên cuồng.

Hai vạn kỵ binh vua Khương xông đến rất nhanh.

Hơn nữa càng lúc càng nhanh, cuốn bụi mù mịt, như là mây đen cuồn cuộn.

- Giết, giết, giết!

Khoảng cách tường đá bộ lạc Tuyết Sơn càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

- Phóng!

- Phóng!

- Phóng!

Theo một tiếng ra lệnh!

Quân phòng thủ phía sau tường đá cuồng bắn mưa tên.

Mấy nghìn nhánh mưa tên, trên không trung xẹt qua chi chít đường vòng cung, chợt bắn vào trong dàn kỵ binh vua Khương.

- Phụt phụt phụt...

Trên người kỵ binh của vua Khương không có trọng giáp, mũi tên nhọn dễ dàng xé ra da thịt, đâm vào trong cơ thể.

Từng kỵ binh vua Khương từ trên chiến mã rơi xuống, tiếp đó bị đạp thành thịt nát.

Hơn hai vạn kỵ binh, thực sự quá dày đặc.

- Phóng!

- Phóng!

Theo mệnh lệnh của Thẩm Lãng cùng Arunana.

Từng trận mưa tên hạ xuống.

Kỵ binh của vua Khương, thậm chí tăng binh Đại Kiếp Tự, đều ngã xuống đất bị mất mạng.

Thế nhưng cơ hội sát thương này quá ngắn.

Cũng chỉ có tầm một trăm mét.

Cũng chỉ có không đến mười giây.

Tối đa cũng chính là bắn chết hai ba trăm người mà thôi.

Rất nhanh!

Hai vạn kỵ binh của vua Khương chợt vọt tới trước tường đá.

Trong tay cây búa, hung hăng hướng tường đá ném tới.

- Ầm ầm ầm...

Từng đợt nổ!

Tường đá yếu ớt, từng đợt run rẩy.

- Xung phong, xung phong, xông qua tường đá, chém tận giết tuyệt Arunana, giết sạch thuộc hạ Thẩm Lãng!

Theo vua Khương ra lệnh một tiếng.

Vô số võ sĩ Khương quốc, chợt nhảy, như là vô số dã thú, trực tiếp từ chiến mã nhảy lên tường đá ba mét.

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi.

Vô số võ sĩ Khương quốc, như là thủy triều bắn lên tường đá.

Chiến đấu mới vừa bắt đầu, đã tiến vào trạng thái kịch liệt nhất!

Hơn bốn vạn đại quân, dù cho có chìm cũng phải bao phủ hơn ba ngàn người của Arunana cùng Thẩm Lãng cho chết đuối!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, buổi sáng liền uống một chén cháo, bây giờ lại hạ đường huyết tứ chi như nhũn ra, ta đi ăn cơm tiếp đó gõ chữ. Cuồng xin vé tháng, cuồng xin hỗ trợ, chư vị đại nhân ơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.