Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 407: Chương 407: Giao long xuất hải! Sa xuống điên cuồng!




Vua Căng không hỏi Thẩm Lãng bảo hộ tất cả mọi người thế nào, gã cũng không có hỏi làm sao đánh thắng một trận chiến này.

Bởi vì một trận chiến này đã không có khả năng đánh thắng.

Vô số anh hùng hào kiệt đều tới thành Huyền Vũ, hơn nữa còn có rất nhiều người ở trên đường.

Thế nhưng cộng lại cũng sẽ không vượt qua mười vạn.

Lại nhắc lại một lần nữa.

Mười vạn người này không ai không quý như châu ngọc, bởi vì bọn họ đều là hạt giống và đến đây với quyết tâm quyết tử.

Sau lưng của mỗi người có hơn một nghìn người đứng đấy.

Ví dụ như tên lưu manh Lý Thanh kia, gã nói mình đại biểu toàn bộ anh hùng hảo hán thành Thiên Việt huyện Vạn Niên mà đến.

Cho nên mười vạn người này đại biểu cho hơn trăm triệu dân tâm.

Nhưng mười vạn người này phân tán, tổng cộng phân ra làm mấy ngàn đội ngũ.

Không phải là quân đội kiến chế quân đội.

Đương nhiên, coi như thành quân đội kiến chế cũng vô ích.

Có thể nói trực tiếp một chút.

Dẫu mười vạn người này đều là quân Niết Bàn, cũng vô ích.

Thẩm Lãng nghiên cứu huyết mạch mới bao lâu?

Sáu đại thế lực siêu thoát, đế quốc Đại Viêm đã nghiên cứu bao lâu? Vô số năm.

Thẩm Lãng có thể thu thập toàn bộ người có huyết mạch trống rỗng nước Việt, mà đế quốc Đại Viêm có thể thu thập người có huyết mạch trống rỗng toàn thế giới.

Cùng loại quân đoàn bí mật như quân Niết Bàn thế này.

Đế quốc Đại Viêm có bao nhiêu?

Sáu đại thế lực siêu thoát có bao nhiêu?

Đây là một tuyệt mật, nhưng tuyệt đối là một số lượng khổng lồ.

Cho nên một trận chiến này, cho dù Thẩm Lãng vận dụng tất cả vũ khí bí mật hiện hữu, cho dù vận dụng kế sách trên chiến trường đi nữa thì một đóa hoa vẫn chẳng có tác dụng gì cả.

Lực lượng liên quân đế quốc vượt qua Thẩm Lãng gấp trăm lần.

Đương nhiên ở đây nói là lực lượng, không phải số lượng.

Ở loại so sánh lực lượng đối lập chênh lệch nhiều như thế, nếu thuần túy chiến đấu trên chiến trường thì không có một chút xíu khả năng thắng lợi nào.

Càng chưa nói còn có sáu đại thế lực siêu thoát quân đoàn võ đạo.

Đây đối với Thẩm Lãng mà nói, hoàn toàn không biết bao nhiêu.

Cho nên...

Đối với Thẩm Lãng mà nói, công sức ở chỗ khác!

...

Ban Nhược lại một lần nữa cùng Lâm Thường gặp mặt.

- Sư tỷ.

- Hừ!

- Sư tỷ ghi hận muội sao? Nếu như sư tỷ không cam lòng như vậy, vậy muội tặng chức chưởng môn Ma Nham Đạo Cung cho sư tỷ được không?

- Ta cần ngươi tặng gì chứ? Ngươi đây là ý gì? Coi thường ta sao? Ngươi cảm thấy bản thân ngoại hình diễm lệ, dáng vẻ trẻ trung, võ công cao cường có thể coi thường ta sao?

- Thế thì thôi, xem như muội chưa nói gì hay tặng gì cho sư tỷ vậy.

- Ban Nhược ngươi có ý gì? Ý của ngươi là ta chưa đủ tư cách làm Ma Nham Đạo Cung chủ đúng không? Ý ngươi là coi thường ta sao?

- Muội...

Lâm Thường nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Mấy năm này ta cảm ngộ tỉ mỉ, cảm thấy cảnh giới võ công của chính mình đột nhiên tăng mạnh, tới đây nào, cải lương không bằng bạo lực, chúng ta ở tại nơi đây đánh một trận.

Ban Nhược nói:

- Ở đây? Bây giờ? Nhưng mà đai chiến ngay lập tức sẽ phải nổ ra, chúng ta đều phải chết.

Lâm Thường nói:

- Cũng là bởi vì phải chết, cho nên mới càng cần phân chia cao thấp.

Ban Nhược nói:

- Nếu muội thua thì sao?

Lâm Thường nói:

- Ngươi sẽ giao vị trí Chưởng môn của Ma Nham Đạo Cung cho ta.

- Không nên như vậy... - Mấy trăm tên đệ tử Ma Nham Đạo Cung hô to.

Tức khắc Lâm Thường muốn nổi đóa, các ngươi đây là ý gì? Coi thường Lâm Thường ta đây à? Cảm thấy ta làm không tốt chức Chưởng môn này à?

Lúc trước ta vì Ma Nham Đạo Cung dốc hết tâm huyết, gần như mỗi một ngày đều chỉ ngủ không đến hai canh giờ. Mà Ban Nhược lại làm cái gì? Dựa vào cái gì sư phụ cũng thích ngươi, người phía dưới cũng ủng hộ ngươi? Được lòng tất cả mọi người?

Đúng vậy, Ban Nhược làm cái gì?

Nàng... cũng không có làm gì.

Tâm lý nàng chính là một con cá mặn (*), nuôi thả những người trong môn phái.

(*) Có nguồn gốc tục ngữ Quảng Đông “hàm ngư phục thứ” (cá mặn sống lại) như vậy cá mặn là để chỉ người chết. Cụm từ “cá mặn” này khi qua bộ phim Đội Bóng Thiếu Lâm của Châu Tinh Trì (trong đó có câu thoại “nếu không có mục tiêu ước mơ thì có khác gì cá mặn đâu”). Từ đó, “cá mặn” còn được hiểu là người không có mục tiêu mơ ước gì.

Hơn nữa cứ ba ngày đã hết hai tìm cơ hội ra ngoài du lịch, kết quả vô số người ủng hộ nàng.

Lâm Thường hà khắc, cái gì cũng muốn xen vào, cái kia cũng muốn rớ vô, ăn cơm cũng đòi quy củ, luyện công cũng quy củ.

Còn cả ngoại hình Ban Nhược xinh đẹp.

Xinh đẹp tức chính nghĩa.

- Tới đây nào, ngươi và ta đánh một trận!

- Người nào thắng, người đó chính là Ma Nham Đạo Cung chủ!

Lâm Thường hô to.

Tiếp đó, hai người đại chiến!

Một khắc đồng hồ sau đó!

Chiến đấu kết thúc!

Lâm Thường lại thua nữa.

Ngoại hiệu của nàng vẫn không có biến hóa, Tuyết lão yêu chẳng bao giờ thắng nổi.

...

Thẩm Lãng đứng ở đầu tường, nhìn một đám đông nghịt cách đó không xa.

Nhìn không rõ ràng lắm.

Người không biết còn tưởng rằng xung quanh thành Huyền Vũ bỗng nhiên mọc lên một khu rừng rậm.

Hơn nữa rừng rậm vô biên vô tận.

Nhưng đó không phải là rừng rậm, mà là quân đội của đế quốc.

Công phu ở chỗ bên ngoài!

Ta muốn cứu tất cả mọi người.

Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

Ông trời, hy vọng lúc này ông vẫn còn đứng bên bọn ta.

- Thẩm Lãng, Hầu tước Kim Trác cùng Tuyết Ẩn tông sư muốn gặp ngài. - Lý Thiên Thu qua đây nói.

Thẩm Lãng kinh ngạc, Tuyết Ẩn cô cô đã tới?

Nhưng mà, vì sao biểu cảm Lý Thiên Thu có điểm lạ?

Nhị Cẩu thúc, chuyện này là thế nào?

Bây giờ sao không đúng thế này!

Trong não Thẩm Lãng lập tức nổi lên vô số đáp án.

Tiếp đó trong thời gian ngắn nhất, tìm được cái chính xác nhất.

- Được, ta tới ngay. - Thẩm Lãng nói:

- Ở tại thư phòng nhạc phụ ta đúng không?

- Đúng! - Lý Thiên Thu nói.

...

Trong thư phòng của Kim Trác có tổng cộng c bốn người.

Kim Trác, Lý Thiên Thu, Tuyết Ẩn, Chung Sở Khách.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

- Con đến rồi đây.

Bốn người bên trong nhìn nhau một cái, tiếp đó gật đầu.

Lý Thiên Thu tiến lên mở rộng cửa.

Thẩm Lãng đi đến.

- Bốn vị trưởng bối, ánh mắt bốn người rất quái lạ, làm gì nghiêm trọng thế này, thả lỏng một chút...

Thần nữ Tuyết Ẩn tiến lên, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Lãng, nói dịu dàng:

- Đứa bé ngoan, chúng ta cuối cùng gặp lại.

Thẩm Lãng nói:

- Lúc trước tùy tiện kêu đại cô cô, không nghĩ tới ngài thật sự là cô cô của con.

- Không phải ruột thịt. - Tuyết Ẩn nói:

- Ta chỉ là nghĩa muội phụ thân con mà thôi.

Này, lời này của cô cô có ý gì?

Nhạc phụ con cũng ở đây mà.

- Đứa trẻ ngoan, ngoan lắm... – Trong đôi mắt đẹp của Tuyết Ẩn lộ ra vô hạn thương yêu.

Sau đó bàn tay vỗ nhẹ..

Thẩm Lãng liền bất tỉnh.

Tuyết Ẩn một tay ôm hắn vào trong ngực, hôn lên trán hắn dịu dàng.

Sau đó dùng một đám miếng vải đen bao cả người Thẩm Lãng bỏ vào bên trong rương.

- Ta đây sẽ mang nó đi, hy vọng nó về sau không trách ta. - Tuyết Ẩn vừa nói vừa khóc.

Kim Trác cất giọng khàn khàn:

- Đây không phải là một mình ngài quyết định, là bốn người chúng ta quyết định.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Dù cho sau này nó muốn trách ta cũng vô dụng rồi, chúng ta đều chết hết.

Tiếp đó, Thần nữ Tuyết Ẩn mang theo Thẩm Lãng biến mất ở trong màn đêm.

...

Trong một gian phòng dưới hầm!

Gã đặc biệt kích động, cuối cùng cũng được tháo băng, cuối cùng cũng được nhìn thấy khuôn mặt mới của chính mình.

Suốt mấy năm.

Thời gian mấy năm nay, gã bị cải tạo hết lần này đến lần khác.

Thậm chí không dừng lại ở khuôn mặt, còn có thân thể, thậm chí ngữ điệu giọng nói v.v… đều tiến hành cải biến.

Nhưng mà cái này đối với gã mà nói, cũng không có gì chật vật.

Từ lúc gã sinh ra đã sinh hoạt ở căn phòng không bụi dưới mặt đất, ngay cả ánh mặt trời cũng phải cách một tầng mới bắn được vào đây.

Cả đời gã đều đọc sách, gần như chưa cùng người khác tiếp xúc qua.

Hầu như tất cả thời gian, gã đều nhập tâm vào trong thế giới sách vở, thế giới của người khác.

Gã có thể đóng bất kỳ nhân vật trong sách.

Bởi vì phần lớn thời gian, gã đều diễn kịch với chính mình.

Diễn tình tiết trong sách vở.

Băng gạc được tháo ra từng lớp.

- Thế nào, có thích gương mặt này không?

Gã nhìn trong gương một hồi, rồi nói:

- Thích, gương mặt này thật xinh đẹp, sau này không thay đổi chứ.

- Không thay đổi.

Gã nói:

- Thật tốt, thật tốt, con mang theo gương mặt này chết đi, cũng tốt.

- Lúc trước con muốn đặt cho mình một cái tên, con lấy xong chưa?

Gã ngẫm lại một hồi nói:

- Gọi là Kính Tử (*), thế nào?

(*) nghĩa là tấm gương

- Ừ, tên này cũng không tệ.

Quả thật không tệ, bởi vì gã thời thời khắc khắc đều cùng tấm gương ở cùng một chỗ.

- Cô cô, con sắp được xem thế giới bên ngoài à? - Gã hỏi.

- Nhanh thôi, con sẽ nhanh chóng được đi xem thế giới bên ngoài.

...

Đứng trên đỉnh vách núi ở phía sau phủ Hầu tước Huyền Vũ.

Vị trí của nơi này cao lắm, cao lắm.

Khi nhìn sang hướng bắc!

Thứ đen nghìn nghịt kia chính là liên quân đế quốc.

Nhìn sang hướng tây, cũng là liên quân đế quốc.

Nhìn sang hướng nam, vẫn là đế quốc liên quân.

Chân chính che khuất bầu trời, thậm chí phủ cả mặt đất.

Dù cho đứng ở cái chỗ cao như vậy cũng thấy vô hạn vô biên.

Ngoài phủ Hầu tước Huyền Vũ ra, cũng có quân đội trung thành với Thẩm Lãng, khoảng chừng gần mười vạn.

Nhưng có vẻ bé nhỏ không đáng kể như vậy.

Lúc này, toàn bộ phủ Hầu tước Huyền Vũ giống như một hòn đảo đơn độc vậy.

Những chỗ mà mắt thường có thể nhìn thấy đều là liên quân đế quốc đông nghẹt.

Dễ dàng bao phủ lấy hòn đảo đơn độc này.

Trên đỉnh vách núi cũng chỉ có hai người Thần nữ Tuyết Ẩn cùng Kim Mộc Lan.

- Mộc Lan, con nguyện ý vì Lãng nhi mà chết à? - Tuyết Ẩn bèn hỏi.

- Con sẵn lòng, thế nhưng phu quân con không muốn. - Kim Mộc Lan nói.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Con đi theo ta.

Mộc Lan theo Tuyết Ẩn xuống sườn núi, đi tới một căn hầm tuyệt mật cách phủ Hầu tước Huyền Vũ không xa.

Hai người tiến hành hút bụi tuyệt đối, đồng thời đeo lên khẩu trang, sau đó tiến vào căn phòng không bụi trong tầng hầm.

Căn phòng bí mật dưới hầm này đặc biệt thoải mái, bên trong có phòng đọc sách, có giường, có bàn.

Thậm chí giống như cách sắp xếp trong nhà Thẩm Lãng, Mộc Lan nhìn thôi cũng thấy quen.

Ở trước gương, có một người đàn ông đang ngồi.

Gã đàn ông đó vô cùng tuấn mỹ, vẻ ngoài y hệt Thẩm Lãng.

Nhìn thấy Mộc Lan và Tuyết Ẩn vào đây, người đàn ông này giống như bị sợ hãi, mắt hướng xuống, lỗ chân lông toàn thân như thể phải đóng kín vậy.

Mộc Lan không khỏi hết hồn!

Người đàn ông này là ai? Vì sao giống như phu quân? Gần như giống hệt nhau.

Căn phòng bí mật này được xây dựng lúc nào? Vì sao khoảng cách nhà ta gần như vậy?

Mộc Lan không khỏi nhìn sang Tuyết Ẩn, trong mắt thậm chí lộ ra một chút địch ý.

Mặc kệ thế nào, nàng đều không hy vọng có người giống như phu quân của mình.

- Mộc Lan, con dọa sợ nó rồi đấy. - Tuyết Ẩn tiến lên, nhẹ nhàng trấn an người thanh niên kia.

- Tên nó là Kính Tử. - Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Trước đấy nó không có tên, tên này là nó mới vừa lấy.

- Con tiếp tục chơi cờ đi. - Tuyết Ẩn nói.

Kính Tử gật đầu, cả đời này gã chỉ gặp qua một người, đó chính là Tuyết Ẩn.

Xem như là một nửa, còn có một Chung Sở Khách nữa.

Cho nên ở trước mặt người xa lạ, hắn chẳng nói được một câu.

Thần nữ Tuyết Ẩn mang theo Mộc Lan đi ra.

...

- Thân phận của Lãng nhi, ta là người biết đầu tiên. - Tuyết Ẩn cười nói:

- Bởi vì nó sinh được không lâu sau ta đã ôm lấy rồi, lúc đó Đế hậu sinh một cặp sinh đôi. Một là Lãng nhi, còn có một là Ninh nhi.

Mộc Lan nói:

- Chính là Cơ Ninh của đế quốc Đại Viêm à?

Tuyết Ẩn gật đầu nói:

- Đúng.

Mộc Lan nói:

- Vậy vì sao...

Tuyết Ẩn nói:

- Lúc đó tình hình hết sức khẩn cấp, đế quốc Hoàng đế đã biết vợ Khương Ly mang thai, thế nhưng không có ai biết dĩ nhiên là sinh đôi, bởi vì Khương Ly bệ hạ bảo hộ thê tử mình rất chặt. Đế hậu tuy rằng nghi ngờ sinh đôi, nhưng cái bụng cũng không lớn. Bất kể là Lãng nhi, hay là Ninh nhi, lúc sinh ra đều rất nhỏ, bé như là mèo con vậy. Vì lấy tín nhiệm với Hoàng đế, chủ của ta động giao Ninh nhi cho đế quốc Đại Viêm, mà Lãng nhi thì giao cho Công tước Khương Lâm.

Lúc đầu Cơ Ninh chính là vì vậy mới sinh trưởng ở trong hoàng cung đế quốc Đại Viêm.

- Ở trong thời gian rất dài, Hoàng đế đều cho rằng Khương Ly chỉ có một con gái, không biết còn có một con trai.

- Lãng nhi lần đầu tiên bại lộ, không là bởi vì bản thân nó, mà là bởi vì Đại Ngốc.

- Hoàng Kim Huyết Mạch của Đại Ngốc quá kinh diễm, đưa tới vô số người quan tâm, cho dù Chung Sở Khách mang nó đi, cũng vẫn không chống đỡ nổi ánh mắt vô số người. Mà quan tâm Đại Ngốc, tự nhiên mà vậy sẽ quan tâm Lãng nhi bên người Đại Ngốc.

- Trượng phu của nó thế nào thì con cũng biết rồi, dù nó chẳng hề làm gì, chỉ cần đứng một chỗ đã hút mắt mọi người. Huống chi nó còn làm nhiều chuyện như vậy, lần đầu tiên có người hoài nghi nó là con của Khương Ly, chính là lúc hai đứa lần đầu tiên đi Thiên Nhai Hải Các bái phỏng, Lãng nhi biểu hiện ra năng khiếu toán học kinh người.

- Tất cả mọi người biết võ công Khương Ly bệ hạ đệ nhất thiên hạ, nhưng những kẻ cao tầng chân chính lại biết, so với võ công càng thêm xuất sắc, còn có thông minh của ngài, loại trí tuệ này là trăm triệu triệu người có một. Mà loại trí tuệ này, Lãng nhi một lần nữa, dùng tới ba lần chính là biểu hiện ra.

- Kế tiếp, Lãng nhi bắt đầu nghiên cứu huyết mạch, thậm chí bắt đầu cải tạo huyết mạch, cải tạo quân Niết Bàn, đồng thời hội tụ toàn bộ những người có huyết mạch đặc biệt của Khương Ly bệ hạ dưới trướng, cái này càng thêm đưa tới đế quốc cùng thế lực siêu thoát hoài nghi.

- Đương nhiên cái này cũng không phải lạ lùng gì với Lãng nhi, là vàng thì luôn phải tỏa sáng, huống chi nó thậm chí là một viên đá quý, huống chi nó còn không bị ràng buộc những quy tắc luật lệ thế kia?

- Ta thậm chí từ lúc còn chưa nhìn thấy nó, cũng đã bắt đầu hoài nghi thân phận của nó, đến khi chân chính nhìn thấy nó, ta đã hoàn toàn xác định.

- Bắt đầu từ lúc đó, ta cũng biết thân thế Lãng nhi rất nhanh không dối gạt được, ta nhất định phải nắm chặt tất cả thời gian.

Mộc Lan nói:

- Cho nên, người liền tìm một thế thân.

- Không, không phải tìm một thế thân. - Tuyết Ẩn nói:

- Nó cũng là đứa trẻ của đế quốc Đại Càn chúng ta, giống như đám người Khổ Đầu Hoan, Lan Phong Tử vậy, chỉ bất quá nó càng trọng yếu hơn, nó vốn là cùng Đại Ngốc cùng một cấp bậc. Thế nhưng lúc mẫu thân mang thai đã bị kẻ địch gây tổn thương thật lớn, cho nên khi nó sinh ra, sau đó liền vô cùng yếu đuối. Thế nhưng ta phát hiện khung xương của nó cùng Lãng nhi đặc biệt tương tự, cho nên ta liền bồi dưỡng nó thành Lãng nhi thế thân.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói đặc biệt hời hợt.

Nhưng đây là một chuyện đặc biệt ngưng trọng, người này từ nhỏ không có tên, nó chỉ có một sứ mệnh, lấy tư cách thế thân cho Thẩm Lãng.

Mộc Lan nói:

- Vậy, vậy vì sao hắn lại giống phu quân đến như vậy.

Tuyết Ẩn nói:

- Bởi vì, bọn họ vốn là đường huynh đệ, thậm chí cũng là biểu huynh đệ.

Mộc Lan nói:

- Vậy mẫu thân của phu quân thì sao?

Tuyết Ẩn nói:

- Đế hậu nương nương à? Sau khi sinh hai đứa con, ngài liền qua đời.

...

Hai người trầm mặc một lúc lâu.

Mộc Lan nói:

- Người gọi con đến là vì chuyện gì?

Tuyết Ẩn nói:

- Một trận chiến này chúng ta đánh không thắng.

Mộc Lan nói:

- Ta biết, phu quân cũng biết.

Tuyết Ẩn nói:

- Ta bỏ ra mấy năm chuẩn bị một thế thân giống hệt Lãng nhi, con nên biết ta có tính toán gì không.

Mộc Lan nói:

- Con biết, để người đó thay phu quân mà chết.

Tuyết Ẩn nói:

- Nhưng cái này còn chưa đủ đúng không?

Là còn chưa đủ!

Chỉ một thế thân chết, còn chưa đủ chân thực, còn chưa đủ chấn động, vẫn không thể giải thích độ khó hiểu cho đế quốc cùng sáu đại thế lực siêu thoát.

Tuyết Ẩn nói:

- Thế nào mới có thể chân thực, thế nào mới có thể chấn động?

Kim Mộc Lan nói:

- Chỉ có hi sinh.

- Đúng, chỉ có hi sinh. - Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Ngày đó Tô Nan giả chết, gần như lừa gạt được tất cả mọi người. Cho nên chúng ta phải biểu diễn càng thêm chân thực, mà chân thật nhất lại là vượt qua mười vạn người chết, tất cả mọi người chết.

Kim Mộc Lan lặng im.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Ta sẽ làm bất tỉnh Lãng nhi, tiếp đó triệt để giấu đi, giấu ở một chỗ chỉ có hai người chúng ta biết. Tiếp đó Lãng nhi liền biến mất, từ nay về sau lộ diện chính là Kính Tử này.

Gương mặt tuyệt mỹ của Mộc Lan hơi cau lại.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Thế thân Kính Tử sẽ theo mọi người cùng lên thuyền rời bến, ta, Chung Sở Khách, Lý Thiên Thu, Ban Nhược, Khổ Đầu Hoan, Lâm Thường và tất cả mọi người, đều có thể bảo vệ các ngươi rời bến. Mà mười vạn đại quân, sẽiở lại thành Huyền Vũ, chống quân đoàn khổng lồ của đế quốc, cản phía sau cho các con, cho các con tranh thủ thời gian.

Mộc Lan không nói gì.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Mà trên thực tế, các con căn bản không có cơ hội chạy đi. Đế quốc ở mấy tháng trước, đã tập kết hạm đội nửa thế giới, phong tỏa vượt qua một vạn tám nghìn dặm vùng biển, các con căn bản là không trốn thoát được.

Mộc Lan vẫn không có nói.

Thần nữ Tuyết Ẩn tiếp tục nói:

- Vì bảo hộ chiếc thuyền này của các con thoát đi, mười vạn người sẽ chết, bị đại quân đế quốc tiêu diệt toàn bộ. Tiếp đó ở trên mặt biển, những đại tông sư chúng ta vì chống đỡ quân đoàn võ đạo sáu đại thế lực siêu thoát, cũng sẽ từng người một suy yếu chết đi.

- Ta, Chung Sở Khách, Lý Thiên Thu, Ban Nhược, vua Căng, Lâm Thường, Lan Đạo v.v… tất cả mọi người sẽ chết! Chết ở trong tay Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn.

- Trình diễn đến nơi đây, đã cũng đủ rung động. Nhưng còn thiếu một màn cuối cùng, một màn cuối cùng này liền cần con tới diễn.

- Sau những những đại tông sư chúng ta chết sạch, chiếc thuyền của các con đã chẳng còn ai bảo vệ, lúc này, gia tộc họ Kim sẽ tự sát tập thể, con giết chết Kính Tử ngay trước mặt đám người Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn, tiếp đó tự giết chết bản thân, cuối cùng nổ hủy cả con tàu.

- Mọi người chúng ta đều phải chết, tất cả mọi người từ thế giới này bốc hơi, chỉ để Lãng nhi một mình sống sót.

- Như thế, tương lai mới có hi vọng.

- Chỉ cần nó còn sống, liền còn có hi vọng, không đến mấy năm nósẽ vương giả trở về, kế thừa di chí phụ thân nó, hoàn thành sự nghiệp còn dang dở.

Kim Mộc Lan nhắm mắt lại, rồi nói:

- Tất cả mọi người phải chết à?

Tuyết Ẩn nói:

- Đúng, tất cả mọi người phải chết, kể cả Đại Ngốc, kể cả con, kể cả tất cả mọi người, như thế mới có thể tuyệt đối chân thực.

Kim Mộc Lan nói:

- Cái kế hoạch này của cô cô có được phu quân đồng ý không?

- Không có. - Tuyết Ẩn nói:

- Nó sẽ không đồng ý, nó còn nói phải bảo vệ mỗi người các ngươi. Tuy rằng nó là vua, chúng ta là thần, nhưng chuyện này do ta quyết định, không phải do nó.

Kim Mộc Lan vẫn từ từ nhắm hai mắt lại không nói.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Làm sao, con không muốn à?

Kim Mộc Lan nói:

- Ở trong lòng các người, Thẩm Lãng là con của Khương Ly, là chủ cả thiên hạ, là thiên hạ hy vọng. Thế nhưng trong lòng con, chàng chính là Thẩm Lãng, chàng chính là phu quân của con không hơn. Cả đời này chàng chỉ muốn tận hưởng, căn bản không muốn làm vua gì cả.

Thần nữ Tuyết Ẩn chỉ im lặng chốc lát, rồi nói:

- Ta... đã từng cũng đã nghĩ như vậy, cho nên ta cũng gần như muốn bỏ đi cái sự nghiệp này. Thế nhưng bây giờ chúng ta còn có lựa chọn à?

Kim Mộc Lan nói:

- Con nguyện ý vì phu quân mà chết, câu hỏi này đều không cần hỏi. Thế nhưng con làm bất cứ chuyện gì, đều phải qua phu quân đồng ý. Hy sinh mù quáng, cũng chỉ có thể là cảm động bản thân mà thôi. Vô số người nên vì chàng hy sinh nhưng có hỏi chính chàng có muốn điều ấy hay không.

Thần nữ Tuyết Ẩn hỏi:

- Ta hỏi con, có nguyện ý không?

Kim Mộc Lan nói:

- Con sẵn sàng.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Vậy là được rồi.

Kim Mộc Lan nói:

- Nhưng mà phu quân có kế hoạch khác...

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Ta cũng biết nó, con cũng biết nó, thằng bé này thích nhất mạo hiểm. Thế nhưng... Ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để nó mạo hiểm nữa, một khi nó chết, hết thảy đều kết thúc. Chuyện này cứ quyết định như vậy, hơn nữa con không đồng ý cũng vô ích, cái kế hoạch này đã bắt đầu.

- Cái gì? - Kim Mộc Lan run giọng.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Ta nói cái kế hoạch này đã bắt đầu, không dừng lại được.

Mộc Lan ngạc nhiên.

- Vậy, vậy các con của con thì sao? Thẩm Mật, Thẩm Dã, bé Thẩm Lực của chúng con thì sao? Chúng nó còn nhỏ như vậy, lẽ nào cũng muốn đi theo chúng ta cùng hi sinh à? – Mắt của Mộc Lan rưng rưng.

- Không, bọn trẻ không cần hi sinh. - Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Lúc con tự sát sẽ phải giao ba đứa con này cho Cơ Tuyền, giao cho Ninh Hàn.

Kim Mộc Lan cất giọng run rẩy:

- Giao cho hai con đàn bà vô sỉ ấy sao?

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Chỉ có như thế, mới đủ chân thực. Chỉ có như thế, mới có thể giữ được tính mạng ba đứa bé. Hơn nữa tương lai Lãng nhi vương giả trở về cũng có thể cứu ra ba đứa ter3 này.

Kim Mộc Lan khóc thút thít:

- Nhưng như thế, phu quân sẽ đau đớn cả đời.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Sống đau khổ cuối cũng vẫn tốt hơn so với chết đúng không?

Kim Mộc Lan nói:

- Bây giờ phu quân của con đâu? Cô cô đã động thủ với chàng sao?

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Đúng, nó đã biến mất khỏi nhà con. Chúng ta đã động thủ, hiện tại nó đã hôn mê bất tỉnh, ẩn thân ở một chỗ tuyệt đối an toàn, chỗ đó cũng chỉ có mỗi mình ta biết, ta mãi cho đến khi chết, đều sẽ không nói.

Kim Mộc Lan nhanh chóng chạy ra, trở về nhà.

Tìm hết lần này đến lần khác.

Quả nhiên, phu quân không thấy.

Hỏi tất cả mọi người, đều chưa từng gặp phu quân.

Thế nhưng Lý Thiên Thu biết chuyện gì xảy ra, Kim Trác cũng biết, Chung Sở Khách cũng biết.

Mộc Lan khóc với Kim Trác nói:

- Phụ thân, các người làm như vậy, có từng hỏi phu quân nghĩ như thế nào hay không? Chàng đã từng nói, chàng phải bảo vệ tất cả mọi người, chàng không muốn hi sinh bất cứ người nào, chàng muốn người cả nhà chúng ta đều bình an.

Huyền Vũ Hầu Kim Trác trầm mặc một hồi, rồi nói:

- Ta, ta cảm thấy biện pháp Tuyết Ẩn tông sư vô cùng đảm bảo, hơn nữa ta và mẹ con cũng thương lượng qua, nàng cũng sẵn lòng hi sinh.

- Con cũng sẵn lòng hi sinh. - Mộc Lan khóc ròng nói:

- Thế nhưng phu quân không muốn, các người đều sẵn lòng hi sinh, hơn nữa sẵn lòng hi sinh mười vạn người bảo hộ mỗi phu quân. Phu quân dù cho sống sót, cả đời đều có thể ở vào trong đau khổ, mà con không muốn chàng đau khổ.

Kim Trác nói:

- Lãng nhi từng nói phải bảo vệ mỗi người. Thế nhưng con có thể có nghĩ tới, nó có thể muốn hi sinh bản thân, mà bảo hộ mỗi người không vậy?

Mộc Lan kinh ngạc.

Ước chừng một lúc lâu, nàng cất giọng run rẩy:

- Chàng từng nói, sẽ để cho người cả nhà đều bình an. Con từng hỏi chàng, có phải bao gồm chính chàng không, chàng nói kể cả mình.

Kim Trác nói:

- Vậy con tin không?

Mộc Lan lặng im.

Kim Trác nói:

- Cục diện trước mắt đã đặc biệt rõ ràng, hoặc là Lãng nhi hi sinh một mình, bảo hộ mọi người chúng ta. Hoặc là tất cả chúng ta toàn bộ hi sinh, bảo hộ một mình nó. Thậm chí dù cho Lãng nhi sẵn lòng hi sinh bản thân, cũng chưa chắc bảo hộ được mọi người chúng ta. Như vậy, sự lựa chọn này cũng không khó xử.

Mộc Lan không ngừng tuôn nước mắt ra.

Kim Trác nói:

- Dù sao thì, ba đứa bé kia có thể sống được, chúng ta còn có cái gì chưa đủ chứ?

Mộc Lan khóc không thành tiếng.

Kim Trác nói:

- Mộc Lan, con vẫn luôn không am hiểu diễn trò, cho tới bây giờ cũng không có dễ diễn. Lần này, cần con diễn màn kịch này.

Mộc Lan cuối cùng khóc lên, gật đầu nói:

- Con biết rồi, con biết nên làm như thế nào.

...

Ngày kế!

“Thẩm Lãng” xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Vô số người quỳ xuống chỉnh tề.

- Bái kiến Khương bệ hạ!

- Bái kiến Khương bệ hạ!

Tầm gần mười vạn người, cùng kêu vang.

- Khương bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

- Bảo vệ Khương bệ hạ!

Tiếp đó, “Thẩm Lãng” leo lên một chiếc xe ngựa to hoa lệ.

Kim Mộc Lan, tiểu Băng, ôm ba đứa bé, tiến vào chiếc xe ngựa này.

Tất cả người nhà của Thẩm Lãng kể cả Kim Mộc Thông, kể cả vợ chồng Thẩm Vạn, kể cả Thẩm Kiến, Kim Trung, Kim Hối ctất cả mọi người.

Kim Sĩ Anh suất lĩnh hai nghìn võ sĩ gia tộc.

Cả nhánh đội ngũ, hơn ba ngàn người trùng trùng điệp điệp, đi về mặt biển phía đông.

Những đại tông sư Lý Thiên Thu, Tuyết Ẩn, Chung Sở Khách chăm chú bảo hộ ở bên cạnh xe ngựa lớn.

- Đại quân xuất phát, bảo hộ Khương bệ hạ rời bến!

- Đại quân xuất phát, bảo vệ Khương bệ hạ!

Theo đám người vua Căng, Khổ Đầu Hoan, Arunana ra lệnh một tiếng.

Tầm mười vạn người, đi theo đội ngũ phía sau “Thẩm Lãng” hộ tống bọn họ đi bờ biển.

Cùng lúc đó!

- Tuuuu!

- Tuuuu!

Xung quanh vài trăm dặm bên trong, vô số tiếng kèn vang lên.

Quân đoàn đế quốc khổng lồ như là thủy triều, trùng trùng điệp điệp xuất phát tiếp cận.

Lúc này!

Trong khu vực vài trăm dặm tất cả chim muông tuyệt tích.

Chỗ đại quân đi qua, không có một ngọn cỏ.

...

Hội Thiên Đạo vì Thẩm Lãng kiến tạo con tàu này đã xong rồi.

Rõ ràng vĩ đại hoa lệ trước nay chưa từng có.

Con tàu này dài một trăm tám mươi mét, rộng sáu mươi mét.

Tổng cộng chín cột, mười hai buồm.

Có thể dung nạp hai ba nghìn người, trọng tải vượt qua sáu bảy ngàn tấn.

Con tàu này từ đầu tới đuôi đã mất ròng rã mấy năm mới đóng xong.

“Thẩm Lãng” mang theo gia tộc họ Kim từ trên xuống dưới, kể cả quân đội, tổng cộng hai ngàn người leo lên chiếc thuyền lớn này.

Tầm trên trăm chiếc tàu các loại, hộ tống cho con tàu lớn này.

Trùng trùng điệp điệp, rời khỏi bến cảng Huyền Vũ đi về phía biển cả mênh mông.

Hơn mười vạn người ánh mắt rưng rưng, quỳ xuống hô to:

- Khương bệ hạ, lên đường bình an.

- Khương bệ hạ, lên đường bình an.

...

- Đi, đi tới chỗ nào đi? Trốn đi nơi nào?

Thống soái liên quân đế quốc Tây lộ Doanh Vô Minh cười lạnh, chạy tới bầu trời à?

Gần như đồng thời, Thống soái liên quân đế quốc Bắc lộ, vương quốc Đại Tấn Thái tử cũng đồng dạng cười lạnh.

- Thẩm Lãng muốn chạy trốn? Chạy tới bầu trời à?

Tiếp đó, gã đưa mắt nhìn về hướng Thống soái tối cao liên quân đế quốc lần này, Thái tử đế quốc Đại Viêm Cơ Thương.

Thái tử Đế quốc chậm rãi hạ lệnh.

- Đại quân tiến công, diệt sạch Khương Ly dư nghiệt.

- Toàn bộ thành Huyền Vũ, không để lại một người, một cọng cỏ, một cái cây.

- Giết đủ ba mươi vạn!

Lần này căn bản cũng không phải là một cuộc chiến tranh, mà là quân đoàn đế quốc diễn xuất lưu động.

Đây là cuộc hành trình đế quốc thị uy.

Lấy danh nghĩa tiêu diệt con của Khương Ly, quét dọn tất cả người phản đối đế quốc.

Đè bẹp tất cả ý chí.

Nhưng coi như là diễn lưu động, cũng là cần thấy máu.

Quân đoàn đế quốc giống như vô bảo đao thượng, ra khỏi vỏ liền nhất định thấy máu.

Giết sạch ba mươi vạn người.

Miễn cưỡng có thể uống máu ăn no.

Gã lấy tư cách Thái tử đế quốc, nếu xuất hiện một lần, không giết nhiều người như vậy, uy thế chưa đủ.

Trong lịch sử có quân vương có thể liên luỵ mười tộc.

Vậy Thái tử đế quốc Đại Viêm so với những thứ quân vương này cao quý gấp bao nhiêu lần?

Thẩm Lãng là con của Khương Ly, vậy phải liên luỵ hơn mười tộc.

Mà là liên luỵ ba trăm dặm!

Trong vòng ba trăm dặm quanh chỗ Thẩm Lãng, mặc kệ nam nữ già trẻ, toàn bộ cũng là phản bội.

Sát không, sát tuyệt!

Theo Thái tử đế quốc ra lệnh một tiếng, quân đoàn đế quốc khổng lồ xuất phát.

Thắt chặt vòng vây.

Chuẩn bị đại khai sát giới!

Giết đủ ba mươi vạn!

...

Từ bầu trời nhìn xuống!

Toàn bộ trên mặt biển, hạm đội khổng lồ, bao vây toàn bộ phía Đông chật như nêm cối.

So với nhánh hạm đội này, bất kể là hạm đội Cừu Thiên Nguy, hay là Tiết Triệt, đều biến thành trò đùa.

Khổng lồ trước đó chưa từng có.

Đế quốc ở mấy tháng trước liền tập kết hạm đội nửa thế giới.

Không chỉ dừng ở đó, còn mộ binh hạm đội dị tộc phương bắc, còn mộ binh hạm đội vũ trang thương nhân phương tây.

Vô số kể, chân chính che khuất bầu trời.

Độ khổng lồ của hạm đội này thậm chí vượt xa cực hạn tầm mắt.

Vì thế giới quá rộng, tầm mắt lớn nhất ở trên mặt biển cũng sẽ không vượt qua mười mấy dặm.

Nhưng mà, xung quanh vài trăm dặm, khắp nơi đều có hạm đội liên hợp đế quốc.

Con tàu vĩ đại của “Thẩm Lãng” còn có trên trăm chiếc hạm đội hộ tống, có vẻ nhỏ yếu không thể tả.

Công chúa đế quốc Đại Viêm Cơ Tuyền, người thừa kế Thiên Nhai Hải Các Ninh Hàn nhìn nhau một cái.

Thoáng lộ ra một chút xíu châm biếm.

Thẩm Lãng còn muốn trốn sao?

Còn muốn chạy tới hải ngoại à?

Chạy lên bầu trời?

- Bao vây hạm đội của Thẩm Lãng, diệt sạch!

Công chúa Cơ Tuyền ra lệnh một tiếng.

Hạm đội che khuất bầu trời như là vô số cá mập xuất phát về hướng hạm đội nhỏ của Thẩm Lãng.

Thế lực võ đạo Lục đại siêu thoát cùng với thế lực phụ thuộc, vô số kể võ đạo cao thủ đỉnh cấp lao đến chi chít về phía con tàu quý giá của Thẩm Lãng.

Tàn sát trước nay chưa từng có sẽ phải bắt đầu.

Vở kịch hi sinh lớn trước nay chưa từng có, sẽ phải bắt đầu.

...

- Ta đệch, ta đệch!

Trong một căn phòng bí mật dưới đất.

Thẩm Lãng vốn nên tiếp tục bất tỉnh một tháng chợt ngồi dậy.

Thế giới này liền bất đắc dĩ như vậy là vì sao?

Có người mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, người trước ngã xuống, người sau tiến lên vì ngươi mà chết.

Bây giờ có mười mấy vạn người như là thiêu thân lao đầu vào lửa vậy, vì hắn hi sinh.

Hi sinh mười mấy vạn, hi sinh ba mươi vạn, cứu mỗi mình Thẩm Lãng?

Thẩm Lãng ta đây từng nói, không nên bất luận kẻ nào vì ta hi sinh.

Ta phải bảo vệ mỗi người.

Tuyết Ẩn cô cô dựa vào cái gì thay con quyết định?

Con bà nó, lúc đầu bởi vì xem ngươi là cô cô nên bỏ qua cho ngươi.

Hiện tại xem ra, sau này phải đè chết ngươi, dù sao cũng không phải ruột thịt.

Thẩm Lãng đứng dậy, hướng bên ngoài lao điên cuồng.

Tất cả còn kịp, tất cả còn kịp!

Tới, tới, tới nào.

Hai con tiện nhân Cơ Tuyền, Ninh Hàn.

Thẩm Lãng ta đây đến!

Ba người chúng ta sẽ chơi cho thật vui đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.