Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 340: Chương 340: Huyết mạch niết bàn duy nhất! Trời sập!




Thẩm Lãng không khỏi ôm lấy thằng bé ngay cả tên còn chưa đặt này.

Tiểu tử kia vẫn ra sức khóc nháo kêu oa oa, sức lực quá lớn, tay chân vùng vẫy lung tung.

Giống như đang phát tiết bất mãn.

Ta đang ở trong bụng mẹ thoải mái biết bao nhiêu, mấy người vì sao cứ cố muốn cho ta ra ngoài kia chứ.

Oa oa oa oa...

Mẹ vợ và mẹ ruột ôm chầm lấy và tắm sạch cho thằng bé,, tiếp đó đưa tới trong lòng Thẩm Lãng.

Thằng bé dù cho đến trong lòng Thẩm Lãng cũng không yên tĩnh, vẫn là múa may.

Mà lúc này Thẩm Lãng vẫn còn trong cú sốc lớn.

Hoàn toàn nghĩ trăm lần cũng không ra.

Hắn mặc dù không có gặp qua con trai của Đại Ngốc, nhưng tiền bối Kiếm vương Lý Thiên Thu là đã gặp, ông nói tuy rằng không nhìn rõ ràng phải loại huyết mạch nào, nhưng đứa bé kia không phải Hoàng Kim Huyết Mạch.

Huyết mạch Đại Ngốc vượt xa Thẩm Lãng, huyết mạch Arunana cũng vượt xa Mộc Lan.

Kết quả hai người này đều không sanh được đứa con Hoàng Kim Huyết Mạch, Thẩm Lãng cùng Mộc Lan lại sinh ra một đứa.

Chuyện này như thấy quỷ.

Thẩm Lãng không khỏi nhớ lại, sau khi Mộc Lan mang thai quả thật có thay đổi không nhỏ.

Đầu tiên trở nên xinh đẹp.

Diễm lệ bắn ra bốn phía, so với nhan sắc ban đầu càng thêm tăng lên một bậc thang.

Đàn bà mang thai bình thường, sau đó có vài người là sẽ trở nên xinh đẹp hơn.

Nở nang mà lại tràn ngập ánh sáng, nhưng tình hình chung dưới đều là sinh ra con gái mới có hiện tượng đó.

Thế nhưng Mộc Lan mang thai con trai như thế, dung mạo có biến hóa rõ ràng như vậy thật sự phi thường hiếm thấy.

Còn không chỉ như thế, Mộc Lan nhận biết trở nên đặc biệt nhạy cảm.

Nhiều lần, Thẩm Lãng cách nàng còn có rất xa nàng liền có thể cảm giác được.

Hơn nữa nàng thậm chí có thể nhận biết đứa bé đang suy nghĩ gì.

Lúc trước Thẩm Lãng không quá để ý, cảm thấy chẳng qua là hội chứng mang thai mà thôi.

Hiện tại xem ra, những dấu hiệu này đều vô cùng đặc thù.

Thẩm Lãng nhìn chằm chằm thằng nhóc này.

Thằng bé ngừng gào khóc, mở đôi mắt to nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Lãng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên chu lên, có vẻ đặc biệt tủi thân.

Đứa nhỏ này thật kỳ lạ.

Dáng dấp giống Thẩm Lãng vô cùng, cực kỳ giống.

Thế nhưng ngũ quan lại giống Mộc Lan, thật sự vô cùng đẹp.

Huyết mạch đột biến?!

Thẩm Lãng biết huyết mạch thế giới này là có tính di truyền.

Thế nhưng cũng có xảy ra huyết mạch đột biến, nhất là huyết mạch cao cấp, di truyền tỷ lệ ngược lại tương đối thấp, đột biến tỷ lệ rất cao.

- Được rồi, bé cưng của chúng ta đã thật biết điều, ba ba hãy đặt tên cho nó đi nào. - Nhạc mẫu Tô Bội Bội dịu dàng dỗ dành.

Thẩm Lãng nói:

- Gọi Thẩm Bì (*) đi!

(*) Có nghĩa là lì lợm.

Còn chưa nói dứt câu, mẹ hắn bèn gõ trên đầu một cái.

- Không được oán giận thằng bé, nó còn nhỏ có biết gì đâu.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy gọi Thẩm Dã (*)!

(*) Có nghĩa hoang dã, buông thả.

Mấy bà mẹ cảm thấy tên này cũng quá tùy tiện.

Nhưng Thẩm Lãng đã không muốn suy nghĩ.

Thằng bé đáng thương, ngay cả tên mà cha nó cũng chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều, ngó sang chị nó mà xem, cha nó suy nghĩ mấy ngay, quốc quân cũng muốn chừng mấy ngày, kết quả lấy ra cái tên Thẩm Mật, nghe vừa hay, ý nghĩ tốt bao nhiêu?

Đến phiên thằng nhóc này, một chữ Dã thế là xong

- Tên này con cảm thấy cũng không tệ lắm. - Thẩm Lãng nói:

- Cứ quyết định như vậy!

- Thẩm Dã, Thẩm Dã... - Mộc Lan lẩm bẩm cái tên này.

Nàng cũng thấy được rất hay.

Không phải là tên này có nhiều hàm nghĩa, mà là tên này cùng Thẩm Lãng (*) có sự tương xứng không giải thích được, nghe lên rõ ràng là cha con.

(*) Tên của Thẩm Lãng ngoài nghĩa con sóng ngầm còn có nghĩa là tùy tiện, phóng túng.

Một Lãng, một Dã!

- Phu quân, để thiếp ôm một cái... - Mộc Lan nói.

Tiếp đó, nàng cố gắng vươn tay.

Thẩm Lãng trong lòng run lên.

Bởi vì giọng Mộc Lan vẫn vô cùng yếu ớt, hơn nữa hai tay có chút không thể giơ lên nổi.

Hắn tiến lên đem thằng bé con Thẩm Dã đặt ở trong ngực Mộc Lan để bú sữa non.

Tiếp đó hắn dò nhiệt độ cơ thể Mộc Lan.

Xấp xỉ đã hạ xuống nhiệt độ bình thường, đã không còn sốt nữa.

Tiếp tục cảm nhận Mộc Lan nhịp tim, cảm nhận nàng hô hấp và mạch đập.

Tiếp đó Thẩm Lãng phát hiện không ổn.

Nhịp tim cùng hô hấp đều rất yếu.

Hơn nữa Mộc Lan lại vẫn đang không ngừng yếu ớt.

Điều này sao mà được kia chứ?

Cuối cùng sinh sản đặc biệt thuận lợi, cũng không có xuất hiện xuất huyết nhiều, làm sao sẽ tiếp tục yếu đi?

Thẩm Lãng rót canh sâm cho Mộc Lan.

Nhưng vẫn vô dụng.

Mộc Lan lại lười biếng muốn nhắm mắt lại.

- Cục cưng, không nên ngủ, không nên ngủ...

Lúc này, mẹ vợ và mẹ ruột cũng phát hiện không đúng.

Mẹ vợ Tô Bội Bội chạy vội ra ngoài, tìm Tuyết Sơn Lão Yêu Lâm Thường vào đây.

Sau khi nàng đi vào, trực tiếp đưa nội lực vào trong cơ thể Mộc Lan, gần như xem như là ép buộc thúc đẩy huyết mạch vận chuyển.

Nhưng... Vẫn là không được!

Tầm sau nửa canh giờ.

Nội lực Tuyết Sơn Lão Yêuđã tiêu hao hết.

Thẩm Lãng thay Mộc Lan mặc quần áo tử tế, sau đó Kiếm vương Lý Thiên Thu vào ra sức vận chuyển nội lực vào trong cơ thể Mộc Lan.

Kế tiếp!

Gần như tất cả cao thủ phủ Hầu tước Huyền Vũ dốc toàn bộ lực lượng.

Cao thủ Tuyết Sơn Cung của Lâm Thường cũng dốc toàn bộ lực lượng.

Giống như chạy tiếp sức vậy, không ngừng truyền nội lực vào trong cơ thể Mộc Lan.

Thế giới này không có vận công chữa thương thế nhưng dùng nội lực thúc đẩy huyết mạch vận chuyển lại miễn cưỡng có thể làm được.

Thế nhưng...

Vẫn vô dụng!

Nhịp tim Mộc Lan vẫn càng ngày càng chậm.

Hít thở một chút càng ngày càng yếu.

Thẩm Lãng nghĩ hết tất cả biện pháp.

Thậm chí ngay thuốc kích thích hưng phấn cũng lấy ra dùng.

Thậm chí có mấy loại thuốc có tính gây nghiện cũng dùng nốt.

Vẫn vô dụng!

Giống như bất kỳ thủ đoạn nào đều không thể ngăn cản Mộc Lan không ngừng suy nhược, sức sống không ngừng tiêu hao.

Toàn bộ thế giới giống như phải trở thành màu đen u ám.

...

Cứ như vậy.

Mộc Lan ôm thằng bé con Thẩm Dã, nhìn Thẩm Lãng vô cùng lưu luyến si mê.

Tiếp đó nhắm mắt lại, giống như triệt để ngủ thiếp đi.

Tầm mấy canh giờ.

Thẩm Lãng dốc hết toàn lực, toàn bộ phủ Hầu tước Huyền Vũ đều dốc hết toàn lực.

Vẫn không thể ngăn cản Mộc Lan chìm vào giấc ngủ.

Triệt để an nghỉ.

Có hít thở, cố tình giật.

Nhưng là cực kỳ phi thường yếu ớt, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Bộ não Mộc Lan vì tự mình bảo vệ, để cho nàng lâm vào an nghỉ.

Giống như trở thành một người thực vật.

Có thể nói, chính là một người thực vật.

Thẩm Lãng ngơ ngác ngồi ở bên giường.

Toàn bộ thế giới, giống như sụp một nửa.

Vẫn không nhúc nhích.

Hắn không biết tại sao lại biến thành như thế.

Sinh con rõ ràng là chuyện tốt, tại sao lại mang đến cho Mộc Lan tai hoạ như vậy?

- Ôm nó đi, con không muốn nhìn thấy nó nữa... - Thẩm Lãng kêu lên trong nước mắt.

Lý trí nói cho hắn biết, không thể trách cứ cậu bé Thẩm Dã.

Nhưng trong lòng hắn vẫn không nhịn được.

Bé con Thẩm Dã vừa rồi khóc một lúc lâu, bây giờ còn đang khóc, thế nhưng khóc khá vô lực, giọng cũng tương đối nhỏ.

Tô Bội Bội muốn an ủi Thẩm Lãng, lại là hoàn toàn nói không nên lời.

Băng Nhi vừa chứa chan nước mắt, ôm cậu bé Thẩm Dã đi bú sữa

Dù sao sữa nàng cũng đủ, bé con Thẩm Mật không bú hết.

Hơn nữa Thẩm Mật đã bắt đầu xơi những món ăn dặm khác, chỉ bất quá dinh dưỡng trong sữa Băng Nhi lúc này không đủ nhiều, cho nên cần tìm nhũ mẫu khác trong quý phủ.

Cha mẹ vợ và cha mẹ Thẩm Lãng với Lý Thiên Thu đứng sau lưng hắn.

Họ đều sợ hãi, lo lắng, đau buồn.

Thế nhưng, họ càng sợ Thẩm Lãng sẽ luẩn quẩn trong lòng.

- Con không sao... - Thẩm Lãng ngẩng đầu nói:

- Cha mẹ, trong thời gian kế tiếp, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì đều không nên quấy rầy con.

Quân Niết Bàn gì đó, chiến cuộc nước Nam Ẩu gì đó, Thẩm Lãng vứt đi tất cả.

Trong thời gian kế tiếp, hắnmuốn nghĩ hết tất cả biện pháp cứu tỉnh Mộc Lan.

Ở trong lòng của hắn, cục cưng Mộc Lan so với quốc gia đại sự nào, phân lượng so với toàn bộ Việt quốc đều phải nặng hơn nhiều lắm.

...

Trong khoảng thời gian kế tiếp!

Thẩm Lãng chí ít thử hơn một trăm loại biện pháp.

Từ đầu đến cuối không cách nào cứu tỉnh Mộc Lan.

Thậm chí, hắn còn có thể cảm nhận được Mộc Lan không ngừng trở nên yếu ớt, mặc dù cái tốc độ yếu ớt này đã chậm lại.

Nhưng... Nếu tiếp tục như vậy nữa.

Hậu quả khó lường.

Mộc Lan không chỉ vĩnh viễn không tỉnh lại, thậm chí sẽ tắt thở khi đang ngủ say, mất đi sự sống.

Tầm mấy ngày mấy đêm, Thẩm Lãng gần như cũng không có ngủ.

Nghĩ hết tất cả biện pháp, đều hoàn toàn không làm nên chuyện gì.

Mặc kệ ai tới khuyên bảo đều vô dụng.

Sau đó Băng Nhi dắt bé con Thẩm Mật tập tễnh đi đến.

Con mình biết đi rồi sao?

Khi nào vậy?

- Ba ba ngủ, ba ba ngủ... - Bé con Thẩm Mật cất giọng nói ngọng nghịu.

Băng Nhi không có ôm thằng bé con Thẩm Dã qua đây, nàng biết phu quân bây giờ không muốn thấy cậu bé.

- Được, ba ba ngủ!

Tiếp đó, Thẩm Lãng trở lại bên trong gian phòng của mình, ngáy khò khò.

Hắn cũng nhất định phải nằm ngủ, bởi vì dùng góc độ y học đã không thể cứu nổi Mộc Lan.

Cần một lần nữa suy nghĩ một hướng khác.

Lúc này, càng cần một bộ não thanh tỉnh.

Thẩm Lãng đi ngủ, sau đó Băng Nhi mới ôm thằng bé con Thẩm Dã tới, đặt ở Mộc Lan trong lòng, khóc thút thít nói:

- Tỷ tỷ hãy nhanh tỉnh lại đi. Nếu như tỷ tỷ vẫn chưa tỉnh lại, cô gia xong rồi. Cô gia kết thúc, cái nhà của chúng ta này cũng tiêu luôn.

...

Ngủ tầm hai mươi tiếng đồng hồ sau đó!

Thẩm Lãng tỉnh lại, tiếp đó hắn có một nhận xét mới.

Thẩm Dã là Hoàng Kim Huyết Mạch, cho nên trong quá trình lớn lên cần năng lượng vô cùng to lớn.

Mà năng lượng này là nó hoàn toàn hấp thụ từ trong cơ thể mẹ.

Cho nên, nó nuốt chửng tất cả năng lượng sức sống của Mộc Lan.

Kết quả, sau khi Mộc Lan sinh thằng bé ra, sau đó toàn bộ năng lượng hao hết, lâm vào an nghỉ.

Hơn nữa may mà là Thẩm Lãng cuối cùng dùng kim đâm, bằng không cái này đứa bé còn muốn sống ở trong cơ thể mẹ, hấp thụ đến một khắc cuối cùng.

Cho nên lúc này mới khiến cho Mộc Lan chẳng qua là rơi vào an nghỉ, mà không có triệt để rời khỏi thế gian.

Cho nên muốn cứu Mộc Lan, lại trở về cái mệnh đề trước đó.

Cần từ huyết mạch năng lượng mà suy nghĩ.

Có thể sẽ chính xác ra, muốn cải biến Mộc Lan huyết mạch thiên phú, một lần nữa cho nàng năng lượng cường đại, lúc này mới có thể để cho nàng thức tỉnh.

Cái này chỉ có thể đi trên con đường lột xác huyết mạch!

Cho nên, lại phải tiếp tục thí nghiệm trước.

Thế là, Thẩm Lãng hăng hái bừng bừng rút lấy máu của Mộc Lan tiến hành kiểm nghiệm.

Hắn nghĩ đến, Mộc Lan sinh ra đứa bé có Hoàng Kim Huyết Mạch, sau đó có phải chăng liền biến thành huyết mạch trống rỗng?

Như vậy thứ nhất, tất cả liền trở nên đơn giản!

Kết quả, để hắn hoàn toàn thất vọng.

Sanh xong cậu bé Thẩm Dã, huyết mạch năng lượng của Mộc Lan có biến hóa.

Nguyên bản ở dưới tầm mắt đặc biệt của Thẩm Lãng, yếu tố năng lượng của huyết mạch này là có ánh sáng.

Nhưng bây giờ những ánh sáng này đều vô cùng ảm đạm, giống như bất cứ lúc nào muốn dập tắt vậy.

Thế nhưng... huyết mạch thiên phú của Mộc Lan vẫn không có thay đổi.

Vẫn là huyết mạch thiên phú võ đạo màu tím.

Thẩm Lãng thử dùng cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch cấp thấp nhất rót vào mẫu máu của Mộc Lan!

Kết quả...

Trong máu tươi của Mộc Lan, yếu tố năng lượng huyết mạch ban đầu có chút ảm đạm, trong nháy mắt sáng choang.

Tiếp đó...

Đột nhiên bùng nổ.

Trong phút chốc, máu tươi giống như sôi trào vậy.

Tất cả đều không có thay đổi.

Vẫn cùng lúc trước vậy!

Trừ người có huyết mạch trống rỗng ra, những người khác căn bản không cách nào tiến hành cải tạo huyết mạch.

Kết quả duy nhất chính là nổ cả người mà chết.

Thẩm Lãng cả người gần như lại muốn bùng nổ.

Thế nhưng chẳng bao lâu lại bình tĩnh lại, lại một lần nữa lập ra thí nghiệm mới.

Hắn hoàn toàn là cùng thời gian thi chạy.

Trải qua vô số lần tính toán tốc độ Mộc Lan yếu đi.

Nàng có thời gian chừng năm mươi ngày.

Nếu năm trong vòng mười ngày Thẩm Lãng vẫn tìm không được biện pháp cứu nàng.

Vậy sẽ phải vĩnh viễn xa lìa nàng.

Như vậy thứ chờ đợi Thẩm Lãng đại khái là toàn bộ tinh thần hoàn toàn tan vỡ.

Thần kinh Thẩm Lãng mạnh mẽ phi thường, có thể hoàn toàn không thèm để ý mấy nghìn mấy vạn người chết.

Nhưng là tinh thần của hắn cũng vô cùng yếu đuối, Mộc Lan rời đi cũng đủ có thể phá hủy thế giới trong lòng hắn.

Ta phải cứu Mộc Lan, ta phải cứu Mộc Lan.

Mặc kệ phải trả bất kỳ giá nào, mặc kệ hậu quả cỡ nào, ta đều phải cứu Mộc Lan.

Tất cả những thứ khác, ta đều không quản!

...

Trong mười ngày kế tiếp!

Thẩm Lãng không có ra ngoài một bước, mỗi ngày làm thí nghệm hai mươi tiếng đồng hồ, còn dư lại bốn canh giờ làm tất cả mọi chuyện như ăn uống tiêu tiểu.

Gần như không có ai có thể nhìn thấy hắn.

Lúc hắn làm thí nghiệm, không thể có bất kỳ ai ở đó, bằng không cả người sẽ phải bùng nổ.

Mỗi ngày Băng Nhi đi đưa cơm cho hắn.

Cách mỗi hai ngày, thừa dịp lúc hắn ngủ bèn tắm và thay quần áo cho hắn.

Toàn bộ phủ Hầu tước Huyền Vũ mất đi tất cả nụ cười.

Chẳng bao lâu!

Tin tức Kim Mộc Lan sống chết sau đó hoàn toàn như như là người thực vật truyền ra ngoài.

Đương nhiên lại một lần nữa vô số người hùa nhau bàn tán, giọng điệu hả hê.

Tuyên bố đây là báo ứng của Thẩm Lãng, hắn xứng đáng với điều đó, tốt nhất để Kim Mộc Lan cứ mãi như vậy.

Mà hội Thiên Đạo liên tục không ngừng đưa tới đủ loại dược liệu, đủ loại vật quý hiếm.

Nhưng hoàn toàn vô ích!

Quốc quân sau khi biết chuyện, không có phái ngự y qua đây, bởi vì ông biết vô ích.

Thẩm Lãng chính là bác sĩ giỏi nhất.

Nên ông dùng giọng điệu đặc biệt khiêm tốn viết cho con gái công chúa Ninh Hàn một phong thơ.

Thỉnh cầu nàng nể mặt cha, để Thiên Nhai Hải Các đứng ra cứu Kim Mộc Lan.

Vài ngày sau!

Ninh Hàn hồi âm: Con không thể vi phạm ý chí Thiên Nhai Hải Các, con không có ý nguyện cứu Kim Mộc Lan.

Sau khi nhận được phong thư này!

Quốc quân như là sét đánh, lảo đảo ngồi bệt trên giường.

Tiếp đó, chứng Parkinson giống như phát tác mãnh liệt vậy, hai tay không ngừng run rẩy.

Lúc này, ông nhớ lại rất nhiều.

Ví như, nhớ tới lúc nguyên phối của ông mắc viêm ruột thừa, không người nào có thể cứu giúp, lúc đó ông tuyệt vọng đến cỡ nào.

Tin tưởng tâm trạng của Thẩm Lãng lúc này cũng giống như vậy.

Không!

Trái tim của Thẩm Lãng còn đau khổ hơn nữa.

Bởi vì tình cảm hắn với vợ càng sâu, hơn nữa hắn càng thêm kiêu ngạo.

Biện phi ôm lấy đôi tay của quốc quân, không ngừng xoa nắn.

- Phu quân, không nên tức giận, không nên tức giận...

Ước chừng sau một lúc lâu, quốc quân Ninh Nguyên Hiến cất lên tiếng cười thê lương:

- Ái phi, kỳ thực ta đã từ lâu không còn đứa con gái này nữa, suốt mười mấy năm nó chỉ trở về một lần, hơn nữa còn là chuyên môn cảnh cáo Thẩm Lãng không nên nhúng tay vụ tranh ngôi. Trong lòng nó sớm không có người phụ thân như ta, là ta tự lừa mình dối người...

Tiếp đó, nước mắt quốc quân Ninh Nguyên Hiến nhịn không được chảy xuống.

- Ái phi, vì sao chúng ta không có con, vì sao chúng ta không có con kia chứ? - Ninh Nguyên Hiến khóc rống.

Thái tử xa cách, Ninh Hàn xa cách, thậm chí Tam vương tử Ninh Kỳ cũng xem mình làm người phát ngôn của họ Xung cùng họ Tiết.

Biện phi dịu dàng an ủi:

- Phu quân, chúng ta còn có Chính nhi, nó là một đứa trẻ ngoan. Chúng ta còn có Diễm Nhi, mặc dù nó mơ màng hồ đồ, nhưng vẫn là một đứa trẻ kia. Còn có Thẩm Lãng bên kia, phu quân cũng bớt buồn, Thẩm Lãng sáng lập bao nhiêu kỳ tích? Hắn không gì làm không được, nhất định có thể cứu thê tử của hắn trở về.

Nhưng quốc quân vẫn không thể nào ngừng bi thương.

Rơi lệ nhiều hơn!

...

Khoảng cách Mộc Lan rơi vào an nghỉ, đã hơn nửa tháng.

Thẩm Lãng vẫn không ngủ không nghỉ, nhưng vẫn là vô kế khả thi!

Hắn đều hận không thể dùng cây búa đập đầu của mình, nhìn xem mình có thể trở nên thông minh hơn chút nào không.

Mà lúc này!

Đại biểu của Thái tử Trác Chiêu Nhan đến.

- Thẩm Lãng, chúng ta làm một cái giao dịch. - Trác Chiêu Nhan nói.

Thẩm Lãng nói:

- Nói đi.

Trác Chiêu Nhan nói:

- Ngươi giao ra Khổ Đầu Hoan để ta giết chết, giao hai ngàn ba trăm quân Niết Bàn cho Thái tử điện hạ, đồng thời giao cả thuốc sửa đổi người huyết mạch số không cho chúng ta. Thái tử điện hạ có thể vì ngươi xin công chúa Ninh Hàn tha thứ, xin Thiên Nhai Hải Các cứu thê tử của ngươi Kim Mộc Lan.

Khuôn mặt Thẩm Lãng co giật một hồi.

Trác Chiêu Nhan nói:

- Ngươi có thể còn không biết sao? Bệ hạ viết thơ cho công chúa Ninh Hàn, để cho nàng xuất thủ cứu thê tử của ngươi, nhưng công chúa Ninh Hàn cự tuyệt. Nhưng chỉ cần Thái tử điện hạ yêu cầu, công chúa Ninh Hàn sẽ đáp ứng.

Thẩm Lãng vẫn không có nói gì.

Trác Chiêu Nhan nói:

- Thẩm Lãng, ngươi không phải yêu Kim Mộc Lan vô cùng à? Ở trong lòng ngươi lẽ nào tính mạng Kim Mộc Lan còn thua kém hơn hai ngàn quân Niết Bàn sao? Còn thua kém chút xíu thuốc sửa đổi huyết mạch à? Ngươi chẳng lẽ muốn mắt mở trừng trừng nhìn Kim Mộc Lan chết à?

Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?

Thẩm Lãng bỗng nhiên chợt đứng lên, chỉ vào Trác Chiêu Nhan gào thét nói:

- Giết ả, giết ả, giết con đĩ này!

Tức khắc, Kiếm vương Lý Thiên Thu chợt rút kiếm ra.

Bây giờ ông cùng với Thẩm Lãng đã có tình cảm rất sâu, hoàn toàn cảm động lây với nỗi đau của hắn.

Lập tức không nói hai lời, trực tiếp liền muốn giết người!

Nhưng mà...

Một giây sau!

Hai tông sư xuất hiện.

Vẫn là hai tông sư lần trước cùng ông đối chiến từ hội Ẩn Nguyên.

Còn có bốn cao thủ đỉnh cấp, thời thời khắc khắc đi theo Trác Chiêu Nhan bên người.

Sáu người bảo hộ Trác Chiêu Nhan ở giữa.

- Thẩm Lãng, suy nghĩ thật kỹ đi nào, thời gian Kim Mộc Lan không còn nhiều đâu. - Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói.

Thẩm Lãng bình tĩnh nói:

- Nếu như nương tử rời khỏi ta, ta sẽ giết một triệu người trở lên chôn cùng.

- Ha ha, ha ha ha... - Trác Chiêu Nhan rời đi.

Giết chết một triệu người? Thẩm Lãng nhà ngươi cho là mình là thần à?

...

Mộc Lan hôn mê đến ngày thứ mười bảy!

Chuyện có một chút tiến triển.

Không phải Thẩm Lãng thí nghiệm có tiến triển, mà là xảy ra một việc.

Mà là Thiên Nhai Hải Các phái đến hai người.

Hai tên học sĩ xa lạ.

- Thiếu chủ phái chúng ta đến đây, kiểm tra tôn phu nhân một chút.

Thiếu chủ?

Người nào?

Công chúa Ninh Hàn?

Cô ta không phải đã cự tuyệt à?

Nhưng Thẩm Lãng vẫn cho hai học sĩ Thiên Nhai Hải Các đi gặp Kim Mộc Lan.

Hai vị học sĩ kiểm tra mạch đập của Kim Mộc Lan, lại tỉ mỉ kiểm tra máu của nàng.

Không có cho ra bất kỳ phán đoán gì.

- Chúng ta cần kiểm tra con của ngài một chút. - Hai vị Thiên Nhai Hải Các học sĩ nói:

- Chuyện này đối với chuyện cứu tôn phu nhân cực kỳ trọng yếu.

Mắt Thẩm Lãng hơi hơi co rụt lại.

- Chờ đó!

Tiếp đó, hắn đi đến phòng Băng Nhi.

Cậu bé Thẩm Dã bây giờ cũng chủ yếu do nàng chăm, bởi vì nàng đã có một đứa con nên cùng chăm cả hai đứa.

Hơn nữa, bên người nàng có rất nhiều người hỗ trợ.

Đây là Thẩm Lãng lần đầu tiên chủ động tới nhìn cậu bé Thẩm Dã.

Mười bảy ngày trôi qua, Thẩm Dã đã lớn lên không ít.

Lúc này hai tay ôm đầu ngáy khò khò.

Bé con Thẩm Mật ngủ ở bên cạnh em trai.

Thẩm Lãng dùng X quang, kiểm tra huyết mạch cậu bé Thẩm Dã.

Tiếp đó...

Một chuyện càng thêm kinh hãi đã xảy ra.

Năng lượng Hoàng Kim Huyết Mạch trong cơ thể cậu bé Thẩm Dã không còn nữa.

Triệt để biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cái này... Cái này... Thật là quỷ dị.

- Băng Nhi, gần đây có người chạm qua Thẩm Dã không?

Băng Nhi lắc đầu:

- Không có, chỉ có thiếp và hai lão phụ nhân ôm qua!

- Không ai tới gần nó đâu. - Phía ngoài Tuyết Sơn Lão Yêu nói.

Thẩm Lãng lâm vào trạng thái khiếp sợ.

Nói cách khác, lúc thằng bé con Thẩm Dã ra đời là Hoàng Kim Huyết Mạch, nhưng không biết một ngày kia đột nhiên biến mất.

Nó hiện tại... Hoàn toàn nhìn không ra huyết mạch.

Nhìn qua hoàn toàn như là huyết mạch số không.

- Phản ứng bình thường của nó thế nào? Có ngờ nghệch hay không? Có yếu đi hay không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Băng Nhi tức khắc khóc:

- Phu quân, sao chàng lại nói về con như vậy? Chuyện của tỷ tỷ người nào cũng không muốn nhưng không thể đổ hết lên đầu con trẻ. Thằng bé rất khỏe mạnh, hoạt bát, nhanh nhạy và cường tráng lắm!

Băng Nhi vừa khóc.

Cậu bé Thẩm Dã quả nhiên tỉnh lại.

Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, tiếp đó oa oa khóc lớn.

Mắt ngấn nước liếc qua liếc lại, trước xem Thẩm Lãng, sau đó lại nhìn sang Băng Nhi.

Tiếp đó, tay chân hướng Băng Nhi vung vẩy, khóc càng thêm lợi hại.

Quả thực rất khỏe mạnh.

Hơn nữa đứa bé mười bảy ngày tuổi bình thường, nào có giảo hoạt như thế?

Đúng là một cậu bé cực kỳ thông minh.

Băng Nhi ôm lấy cậu bé Thẩm Dã, đưa đến Thẩm Lãng trước mặt nói:

- Cô gia ngài xem, bé tiểu Dã chúng ta thật tốt, đáng yêu lắm. Bé cưng để ba ba ôm một cái!

Thẩm Lãng chung quy không có đưa tay, hướng Băng Nhi nói:

- Nàng ôm nó đi theo ta!

Thậm chí giống như cảm thấy Thẩm Lãng lạnh nhạt, thằng bé con Thẩm Dã khóc mếu máo càng thêm lợi hại, thậm chí khóc đến co giật.

Băng Nhi thấy thế, vội vàng dụ dỗ đứa bé.

Nàng cực kỳ đau lòng, nàng cảm thấy chuyện này căn bản không phải lỗi thằng bé con Thẩm Dã, nó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh.

...

- Đây là con của Mộc Lan sinh ra. - Thẩm Lãng nói.

Hai tên học sĩ Thiên Nhai Hải Các mắt chợt sáng ngời, thậm chí run lên, nhanh chóng tiến lên muốn kiểm tra thằng bé con Thẩm Dã.

Thế nhưng Băng Nhi lui về sau một bước.

- Không cho ai đụng vào thằng bé, trừ ba mẹ ông bà của nó, ai cũng không cho chạm vào. - Băng Nhi y như là trâu mẹ bảo vệ nghé con vậy.

Hai học sĩ Thiên Nhai Hải Các lui về phía sau nửa bước, cách vài thước khoảng cách quan sát thằng bé con Thẩm Dã.

Hai người không ngừng quan sát, ánh mắt chăm chú hướng vào mắt, da và cơ thể của bé Thẩm Dã.

Giống như đang tìm cái gì.

Ước chừng một lúc lâu, hai học sĩ Thiên Nhai Hải Các nói:

- Ngài Thẩm Lãng, chúng ta có thể lấy một chút máu của cậu bé này không?

- Không thể! - Băng Nhi nói thẳng.

Thẩm Lãng ngẫm lại một hồi, gật đầu nói:

- Ta tự mình tới.

Tiếp đó, hắn xuất ra một ống tiêm, đâm vào cánh tay thằng bé con Thẩm Dã.

Lúc này, thằng bé con Thẩm Dã ngược lại đừng khóc, đưa ánh mắt đáng thương nhìn Thẩm Lãng, nó bẹp bẹp cái miệng nhỏ như thể tủi thân vô hạn vậy.

Thực sự hoàn toàn không giống như đứa trẻ mười bảy ngày tuổi.

Thẩm Lãng rút ra một chút máu.

Hắn trước tiên dùng X quang kiểm tra cẩn thận, tiếp đó giao cho hai học sĩ Thiên Nhai Hải Các.

- Các ngươi có thể tại đây kiểm tra, nhưng không thể mang đi. - Thẩm Lãng nói.

Hai học sĩ Thiên Nhai Hải Các gật đầu, sau đó lấy ra các loại ma dược tiến hành kiểm tra.

Bọn họ từ hưng phấn kích động, dần dần chuyển thành bình thản, sau đó là thất vọng.

Cuối cùng, hai người đều hoàn toàn lãnh đạm.

Nhưng giống như không cam lòng, lại lần nữa kiểm tra hai lần.

Tiếp đó bọn họ cho Thẩm Lãng một kết quả.

- Đặc biệt xin lỗi Thẩm công tử, chúng ta bất lực, chúng ta cứu không được tôn phu nhân, cáo từ!

Tiếp đó hai người này không phát ra tiếng động, trực tiếp rời đi.

Thẩm Lãng nói:

- Băng Nhi, nàng ôm nó về chăm đi.

Băng Nhi nói:

- Phu quân, van cầu chàng đấy, ôm bé tiểu Dã một cái có được hay không? Chỉ ôm một cái!

Cậu bé Thẩm Dã vẫn dùng ánh mắt to ra vẻ đáng thương mà nhìn Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng trong lòng thở dài một tiếng, nhận lấy ôm một cái.

Kết quả bé con đưa tay mũm mĩm nắm nhẹ mũi Thẩm Lãng một cái.

Ôi!

Thằng nhóc bại hoại này dày vò Mộc Lan trở thành người thực vật như thế.

Về mặt tình cảm Thẩm Lãng đương nhiên trách cứ nó.

Thế nhưng... Từ trình độ nào đó, nó chính là một đứa trẻ sơ sinh vô tội, nó cái gì cũng không biết, tất cả chỉ bằng bản năng sống còn.

...

Băng Nhi ôm đứa bé đi, sau đó Kiếm vương Lý Thiên Thu đi đến.

- Thẩm Lãng, hai học sĩ Thiên Nhai Hải Các này không phải tới cứu Mộc Lan, mà là mục đích gì khác, mục đích không thể cho ai biết. - Lý Thiên Thu nói.

- Ta biết! - Thẩm Lãng nói:

- Bọn họ chỉ chuyên đến xem Thẩm Dã, bọn họ muốn mong đợi một kết quả gì? Kết quả thấy Thẩm Dã cũng không có huyết mạch thiên phú nghịch thiên giống như trong tưởng tưởn gcủa họ, cho nên thất vọng mà về.

Thẩm Lãng còn chưa dứt lời.

Thiên Nhai Hải Các bụng dạ khó lường.

Tin tức Mộc Lan sinh nở, biến thành người thực vật sau khi truyền ra ngoài, Thiên Nhai Hải Các nhịn hơn mười ngày mới đến.

Mục đích của hai học sĩ này tới chính là nhìn cậu bé Thẩm Dã có phải Hoàng Kim Huyết Mạch hay không.

Nhưng mà không nghĩ tới, Hoàng Kim Huyết Mạch lại biến mất ngay trong cơ thể thằng bé, cho nên kết quả để cho bọn họ thất vọng.

Mấy ngày nay Thẩm Lãng chăm chăm cứu Mộc Lan, không có quan tâm cậu bé Thẩm Dã, cũng căn bản không có thể xác định hắn Hoàng Kim Huyết Mạch trong cơ thể nó khi nào biến mất.

Là qua vài ngày mới biến mất.

Hay chỉ chỉ là mới vừa sanh ra chỉ chốc lát cho thấy Hoàng Kim Huyết Mạch, tiếp đó chẳng bao lâu biến mất?

Lý Thiên Thu nói:

- Ta nhớ kỹ, Mộc Lan đã từng ở Thiên Nhai Hải Các suốt mấy tháng điều dưỡng thân thể.

Thẩm Lãng gật đầu.

Lúc trước bởi vì cùng Thiên Nhai Hải Các quan hệ mật thiết, cho nên hắn cảm thấy chuyện này rất bình thường.

Mà hiện tại xem ra, hoàn toàn không bình thường.

Thẩm Lãng tìm nhạc mẫu Tô Bội Bội.

- Mộc Lan tại sao lại chợt nhớ tới đi Thiên Nhai Hải Các điều dưỡng thân thể?

Tô Bội Bội lâm vào nhớ lại, rồi nói:

- Cùng con thành hôn xong, sau đó Băng Nhi đều mang thai, Mộc Lan từ đầu đến cuối không có mang thai nên nó đặc biệt nôn nóng. Tiếp đó, lúc nó và học sĩ Trương Ngọc Âm nói chuyện trời đất, hình như nghe được bên đó nói, Thiên Nhai Hải Các cũng có nghiên cứu rất sâu về phương diện này, hơn nữa có cả nữ học sĩ chuyên môn phụ trách trách nghiên cứu lĩnh vực này, Mộc Lan nghĩ đến con và Thiên Nhai Hải Các quan hệ vô cùng mật thiết, cho nên phải đi.

Nói cách khác, lần kia Mộc Lan đi Thiên Nhai Hải Các điều dưỡng thân thể, là Thiên Nhai Hải Các chủ động dẫn dắt.

Quả thực rất kỳ quái.

Hiếm muộn ở thế giới hiện đại cũng là y học nan đề, huống chi ở thế giới này?

Kết quả Mộc Lan đi Thiên Nhai Hải Các điều dưỡng mấy tháng sau đó, lại thực sự chữa hết.

Sau đó nàng đi kinh đô cùng Thẩm Lãng thân thiết.

Cơ hồ là một phát là trúng!

Một lần liền mang thai.

Hơn nữa còn sinh ra một đứa bé có chút nghịch thiên thế này.

Đầu tiên ở ngoại hình, hoàn toàn là sự kết hợp của Thẩm Lãng cùng Mộc Lan.

Cầm ưu điểm hai người đều phát huy đến cực hạn.

Mấu chốt nhất chính là Hoàng Kim Huyết Mạch này, hơn nữa còn là Hoàng Kim Huyết Mạch xuất hiện rồi biến mất.

Bây giờ vấn đề tới!

Hoàng Kim Huyết Mạch trên người bé con Thẩm Dã khi sinh ra, cùng Thiên Nhai Hải Các có quan hệ hay không?

Thiên Nhai Hải Các có phải chăng qua thủ đoạn gì, thay đổi thể chất Mộc Lan?

Hay là, Thiên Nhai Hải Các là muốn mượn hai người Thẩm Lãng cùng Mộc Lan làm thí nghiệm, sinh ra một đứa bé Hoàng Kim Huyết Mạch?

Thậm chí, có nguyên nhân càng sâu hơn nữa?

Thẩm Lãng tức khắc cảm thấy cái bí ẩn này có chút sâu không lường được.

Vốn là Thiên Nhai Hải Các có chút thần bí khó lường, lúc này trở nên càng thêm sâu không thấy đáy.

Còn có con đĩ Ninh Hàn này, đến tột cùng đóng vai nhân vật gì đây?

Lần này Mộc Lan nguy hiểm đến tính mạng, Thiên Nhai Hải Các có phải là đầu sỏ gây nên hay không?

Phương diện này đến tột cùng có âm mưu hay không?

Có âm mưu gì?

...

Tối hôm đó, Thẩm Lãng suốt đêm không ngủ!

Hắn xác định hai chuyện.

Đầu tiên, muốn cứu Mộc Lan, nhất định phải kích hoạt, thậm chí sửa đổi lực lượng huyết mạch của nàng.

Bằng không, Mộc Lan nhất định sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

Thời gian không nhiều lắm, chỉ có chừng một tháng.

Thứ nhì, Thẩm Lãng với huyết mạch năng lượng vẫn hiểu quá ít.

Dựa vào hắn làm thí nghiệm như vậy tiếp nữa, chắc chắn không còn kịp rồi.

Trên lịch sử trái đất bất kỳ một phát minh nào, bất kỳ một thí nghiệm nào, đều phải từng trải vô số lần thất bại.

Cái gọi là vô số lần, có thể mấy nghìn lần, thậm chí nhiều hơn.

Rất nhiều thứ quan trọng, thí nghiệm quan trọng, rất nhiều nhà khoa học suốt đời vẫn không thể thành công.

Mà qua một tháng nữa, Mộc Lan có thể sẽ phải đoạn tuyệt sức sống.

Thẩm Lãng muốn thành công, cần đến tư liệu càng sâu hơn.

Hoặc là đến từ thượng cổ, hoặc là nghiên cứu mấy trăm nghìn năm đến từ chính thế giới này hơn.

Hắn còn cần phải đi đến Thiên Nhai Hải Các một chuyến!

Hôm nay rất nhiều thí nghiệm, đều đã chạm đến điểm mù tri thứ của hắn.

Muốn cứu Mộc Lan, muốn sửa đổi lột xác huyết mạch của nàng, Thẩm Lãng cần đến điển tịch huyết mạch.

Ví như thượng cổ điển tịch, lại ví như những điển tịch bí mật khi Khương Ly huỷ diệt, sau đó bị nhóm thế lực như Thiên Nhai Hải Các lấy được.

- Kiếm vương tiền bối, ngài có thể theo ta một chuyến đến Thiên Nhai Hải Các, đi ngay bây giờ được không?

Kiếm vương Lý Thiên Thu gật đầu đáp:

- Ta đánh xe cho công tử!

...

Lần này, tốc độ đánh xe của Kiếm vương Lý Thiên Thu thật nhanh.

Hơn nữa còn là xe do ba con tuấn mã kéo.

Chỉ một ngày rưỡi sau đó!

Thẩm Lãng lại một lần nữa đi tới trước mặt Thiên Nhai Hải Các!

Lần trước tới là gần hai năm trước, lúc đó thật đúng là như là hành hương vậy.

Mà lần này!

Thiên Nhai Hải Các vẫn đứng sững ở bờ biển, thản nhiên ở trong sương mù dày đặc, xa hoa.

Cung đường tri thức.

Lâu đài văn minh.

Nhưng lúc này ở trong mắt Thẩm Lãng.

Giống như trong Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không cùng Đường Tăng tiến vào Lôi Âm Tự giả vậy.

Lúc đó Đường Tăng trăm cay nghìn đắng, cách xa vạn dặm, cảm thấy bản thân cuối cùng đến Tây Thiên, đến Lôi Âm Tự, có thể xin lấy chân kinh.

Mà ngôi chùa ấy, đồng dạng là trang nghiêm rộng lớn.

Ở trong đó Phật Đà Bồ Tát, mỗi một người đều có dáng vẻ trang nghiêm.

Nhưng mà... Hết thảy đều là giả.

Bên trong tất cả Bồ Tát, thậm chí kể cả Như Lai phật tổ cũng là yêu quái giả trang!

Thẩm Lãng tiến lên gõ cửa.

Cổng Thiên Nhai Hải Các mở ra một khe hở, lộ ra một cái khuôn mặt.

Đây là một người quen, hai năm trước chính là ông ta tiếp đãi Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng hoàn thành mấy vấn đề khó khăn không nhỏ, làm cho ông ta, quan hệ vô cùng mật thiết thân thiết.

Mà lúc này, ông ta giống như hoàn toàn không nhận ra Thẩm Lãng vậy.

- Người phương nào có chuyện gì?

Thẩm Lãng nói:

- Thẩm Lãng, đến đây mượn có chút điển tịch đánh giá!

- Thẩm Lãng? - Cái học sĩ nói:

- Thiên Nhai Hải Các không chào đón ngươi, xin ngươi lập tức rời đi!

Tiếp đó, trực tiếp đóng kín cổng.

Thẩm Lãng lớn tiếng nói:

- Xin ngài nhắn dùm con tiện nhân Ninh Hàn kia, để cho nàng đi ra, ta muốn cùng nàng làm một cái giao dịch!

...

Chú thích của Bánh: Chương thứ nhất tám ngàn chữ đưa lên, ta ăn chút cơm sau đó tiếp tục viết, ngày hôm nay vẫn một vạn năm trở lên! Các vị đại lão cho ta vé tháng đi? Đôi mắt - trông mong xin hỗ trợ!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Nóng khiếp đảm, nóng đến độ khó mà tập trung dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.