Cái thứ “Hoàng Kim Long Huyết”cho người khác lọt hố này có dùng được hay không vậy?
Đương nhiên được!
So với thuốc siêu kích thích trái đất hiện đại lợi hại hơn nhiều.
Bằng không Thẩm Lãng cũng không thể lừa gạt đến năm trăm vạn lượng vàng.
Những tên thiếu gia ăn chơi sau khi dùng “Hoàng Kim Long Huyết”này của Thẩm Lãng, sau đó bất kể là sức lực hay tốc độ, hoặc là tinh lực, đều tăng lên theo chiều hướng bùng nổ.
Thứ gà xìu vốn có sức một cánh tay không vượt qua một trăm cân, trực tiếp tăng vọt đến hơn ba trăm cân.
Chỉ bất quá bây giờ Thẩm Lãng pha loãng quá ác.
Còn lại hơn một ngàn ống, pha loãng thành một vạn ống, bình quân mỗi người chỉ còn không đến một phần bảy chất lượng của ống thuốc ban đầu.
- Mang vào!
Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng, hai nữ tráng sĩ áp giải một Thành Vệ Quân đi đến.
Người này dáng dấp ngược lại hùng tráng, nhưng lúc này sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, trực tiếp quỳ trên mặt đất dập đầu.
- Thẩm công tử tha mạng, Thẩm công tử tha mạng a!
Người này là đào binh.
Khi Tô Nan đại quân tiến đến gần, hơn nữa bắt đầu tiến hành bao vây với quận thành Dương Qua, mùi tuyệt vọng trong thành càng ngày càng đậm.
Dẫn đến một vạn Thành Vệ Quân cuối cùng xuất hiện đào binh.
Gần như mỗi ngày có người thử đào tẩu, ngày hôm nay lại có hơn một trăm người thử bỏ chạy.
Dựa theo quân pháp đào binh là phải chém đầu.
Nhưng lúc này hành hình, nếu cố chém đầu, cam đoan toàn bộ sĩ khí triệt để tan vỡ, những binh sĩ còn lại sẽ trốn sạch.
Khổ Đầu Hoan vô cùng tức giận.
Từ trong một năm này, gã gần như điên cuồng mà luyện nhánh Thành Vệ Quân này.
Sức chiến đấu tăng lên, lực lượng tăng lên, tính kỷ luật cũng tăng lên rồi.
Nhưng dũng khí, lại khó có thể cải biến.
Nói một câu khó nghe, phần lớn bên trong Thành Vệ Quân là cũng là binh lính càn quấy, tính cách đã sớm định hình.
Tác dụng bình thường của bọn họ chính là duy trì kinh đô trị an, chính là chèn ép một tên bình dân, tiêu diệt một tên lưu manh du côn, kẻ địch lớn nhất của bọn họ chính là một chút bang phái làm xằng làm bậy mà thôi.
Thành Vệ Quân vốn cũng không phải là dùng để chiến tranh.
Mà bây giờ lại kéo bọn họ đi ra cùng sức chiến đấu với đội quân chủ lực tộc Sa Man đáng sợ nhất?
Đến bây giờ không có toàn bộ bỏ chạy đã coi như là Khổ Đầu Hoan đặc biệt có phương pháp trị binh rồi.
- Công tử, tiểu nhân trên có cha mẹ, dưới có vợ con, ba đời con một, thật sự là không thể chết được.
- Công tử, không phải tiểu nhân vô dụng, thật sự là trận chiến này không có cách nào khác để đánh. Thành Thiên Nam hai vạn dân quân, ngay cả một canh giờ cũng không có chịu đựng nổi đã toàn quân huỷ diệt, chúng ta mới một vạn người, một khắc đồng hồ đều nhịn không được.
- Thẩm công tử, bằng không ngài mang theo chúng ta chạy đi, mang theo chúng ta rời bến đi thành Nộ Triều đi.
Đào binh này thật sự lợi hại, không những muốn một mình trốn chạy, còn giựt giây Thẩm Lãng cùng nhau trốn.
Thẩm Lãng bất đắc dĩ phất tay.
Khổ Đầu Hoan tiến lên, chợt đẩy ra cằm của gã.
Tên đào binh tưởng rằng sắp cắt lưỡi gã, tức khắc gã phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn cắt tiết, rồi ra sức vùng vẫy.
Nhưng Khổ Đầu Hoan lợi hại cỡ nào, gã làm sao thoát khỏi được?
Không nói hai lời, trực tiếp rót “Hoàng Kim Long Huyết” pha loãng vào trong miệng của gã.
- Ta phải chết, Thẩm công tử ngài vậy lại hạ độc giết ta?
- Chết cũng tốt, chết như vậy còn có thể toàn thây.
- Ta thà bị hạ độc, cũng không sẵn lòng đi tác chiến cùng dã thú như tộc Sa Man, sẽ chết không toàn thây, sẽ bị ăn tươi nuốt sống hết sạch.
Tiếp đó, đào binh này liền nằm trên mặt đất chờ chết.
- Chết tốt, chết tốt, cũng không cần đi cùng tộc Sa Man tác chiến.
Quả thực sợ hãi đến cực điểm, còn chưa đánh, ý chí chiến đấu cũng đã không bằng chó.
Quân đội như vậy đi cùng chủ lực tộc Sa Man khai chiến, kiên trì không đến một khắc đồng hồ trực tiếp tan vỡ, toàn quân huỷ diệt.
Nhưng mà...
Sau nửa khắc!
Dược hiệu “Hoàng Kim Long Huyết” phát tác.
Đào binh này chợt đứng lên.
Hai mắt bắn ra ánh sáng, thở hồng hộc, cất bước long hành hổ bộ đi ra bên ngoài.
Khổ Đầu Hoan nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi làm gì thế?
- Ta đi giết chết bọn họ, ta đi giết chết bọn họ... – Tên đào binh kia hét lớn:
- Lão tử đi cùng tộc Sa Man đánh nhau, không giết chết bọn họ, lão tử chính là kỹ nữ nuôi.
- Tộc Sa Man ở nơi nào?
- Tô Nan ở nơi nào? Lão tử muốn ép khô hắn!
Đào binh này gào lên nhảy vào bên trong quân doanh,
Trực tiếp nhặt lên một cây đao, định bụng đi ra ngoài thành, một mình đi tìm chủ lực tộc Sa Man đánh nhau.
Khổ Đầu Hoan kinh ngạc.
Không thể tin nổi nhìn Thẩm Lãng.
Công tử, ngài… ngài bỏ vào bên trong Hoàng Kim Long Huyết cái gì vậy?
Thẩm Lãng quả thực bỏ thêm ít thứ, nhưng không nghĩ tới hiệu quả sẽ mạnh như vậy? Vừa rồi cái tên nhát chết kia lại trở nên gan dạ thế này, trực tiếp muốn đi mần thịt Tô Nan?
Quả thực để chuột trực tiếp biến thành cọp.
Hình dung như thế nào về cảm giác đào binh này sau khi phục dụng Hoàng Kim Long Huyết?
Lão tử muốn vô địch.
Lão tử quá mạnh.
Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn.
Ta muốn bầu trời này không che được mắt ta, ta muốn đất này vùi không được lòng ta, ta muốn cho đám tộc Sa Man man di bên ngoài kia tiêu tan thành mây khói.
Lực lượng tăng vọt, tốc độ tăng vọt những thứ này đều không coi là cái gì.
Mấu chốt là dũng khí tăng vọt, hoàn toàn không sợ hãi.
Ta đây lợi hại đến độ hận không thể cho mình một đao, cho mình thả lấy máu.
Cái nhiệt huyết sôi trào này tốt quá mức.
Nhìn tên đào binh cầm đao, thực sự đi về hướng cửa thành.
Khổ Đầu Hoan vội chạy tới, kéo gã lại:
- Huynh đệ đừng nóng vội, huynh đệ đừng nóng vội, sức lực này hãy giữ lại từ từ mà làm! Kẻ địch sắp muốn công thành, chúng ta lập tức là có thể chơi chúng nó.
Tên đào binh chợt dùng đao vỗ vào lồng ngực của mình hét lớn:
- Địch nhân đến chưa? Ở đâu? Vội vàng qua đây để lão tử chém chết!
Mấy người lính chạy sang, thực sự thật vất vả mới đè lại tên đào binh này
Khổ Đầu Hoan hướng Thẩm Lãng nói:
- Công tử, cái này... cái này hiệu quả quá tốt, bằng không ở giảm lượng thuốc một chút?
Thẩm Lãng gật đầu một cái nói:
- Giảm một chút, nhất định phải giảm một chút!
Thứ thuốc bổ sung thêm vào có hơi mạnh, ít nhất phải giảm phân nửa.
Kẻo cả bọn mất lý trí!
Thế là, liều “Hoàng Kim Long Huyết” bảo trì không thay đổi, thế nhưng những thuốc đặc biệt khác phải giảm phân nửa.
Lại tìm một đào binh dùng.
Kết quả!
Đào binh này cũng chợt liền xông ra ngoài!
- A...
- Giết!
- Giết!
Gã cảm giác được thân thể mình dường như muốn nổ tung, có không dùng hết sức lực.
Chợt nhặt lên một nhánh đại đao, cái loại đại đao hơn một trăm cân bắt đầu múa may quay cuồng.
Chính là chủ của cây đại đao này là Khổ Đầu Hoan.
- Tinh trung báo quốc!
- Chém hết man di!
- Phong hậu lạy đem!
- Giết, giết, giết!
Đào binh này vừa điên cuồng hét lên, vừa điên cuồng mà luyện võ.
Khổ Đầu Hoan gật đầu nói:
- Cứ như vậy, cứ như vậy, lại giảm liều xuống một chút!
Thuốc này vẫn là quá mạnh.
...
Năm canh giờ sau đó!
Thành Dương Qua thay đổi!
Vẫn là một vạn người.
Thế nhưng mỗi người nhiệt huyết sôi trào, sát khí tận trời.
Đào binh?
Không tồn tại.
Sợ chiến đấu?
Cũng không tồn tại!
Sức mạnh mỗi người cũng phải đến tăng lên gấp đôi.
Tốc độ cũng tăng vọt.
Mấu chốt nhất là sĩ khí cùng gan dạ trực tiếp bùng nổ.
Mỗi một người cũng cảm thấy trong cơ thể ẩn chứa một lực lượng cường đại hết sức, nhưng phóng thích không ra được.
Cả người đều phải bùng nổ vậy.
Nhanh khai chiến, vội vàng khai chiến đi!
Chúng ta không nhịn được.
Kẻ địch ở chỗ nào?
Đại quân tộc Sa Man ở nơi nào?
Làm sao còn không đánh tới?
Chúng ta không chịu nổi.
Nếu không run rẩy, chúng ta cần phải khai đao lấy máu bằng chính bản thân mình đó.
Bởi vì tinh lực thực sự quá kinh người.
Hơn nữa trong thành cũng không có đàn bà, không thể phát tiết tại chỗ.
Thế là, Khổ Đầu Hoan liền mang theo bọn họ ra sức huấn luyện.
Hơn nữa còn là lượng huấn luyện gấp mấy lần trở lên.
Cầm cung đến, cầm cung đến!
Toàn bộ cũng là cường cung một thạch.
Đặt ở trước đây, những tên Thành Vệ Quân này căn bản là kéo không ra loại cường cung này.
Mà bây giờ, dễ dàng liền kéo ra.
Chỉ bất quá ngắm bắn... coi như xong.
Lúc này huấn luyện ngắm bắn cũng không kịp.
Mãi cho đến đêm khuya.
Một vạn Thành Vệ Quân huấn luyện được khí thế ngất trời.
Căn bản cũng không chịu ngủ!
Trên thực tế, sau khi uống xong Hoàng Kim Long Huyết, quả thực có thể duy trì mấy ngày mấy đêm đều không đi ngủ vẫn tinh lực đầy đủ.
Nhưng giờ không ngủ được không được.
Công hiệu của Hoàng Kim Long Huyết không thể uổng phí tiêu hao.
Không có cách nào!
Thẩm Lãng lại nấu vô số An Miên Thang (canh an thần để ngủ).
Mỗi người sau khi uống xong một chén, lúc này mới yên tĩnh lại, nằm vật xuống trên giường đi ngủ.
Lòng hắn đang rỉ máu.
Ma Túy Tán dùng cho mấy năm của hắn đã dùng hết trơn rồi.
Cho dù trong giấc mơ, những Thành Vệ Quân vẫn hô vang.
- Giết, giết, giết!
Thứ ham muốn chiến đấu, quả thực nghịch thiên!
Từ một đám chó, biến thành một vạn mãnh hổ.
...
Phòng tuyến hành tỉnh Thiên Bắc!
Tam vương tử Ninh Kỳ vô cùng vô cùng lo lắng.
Bởi vì nước Ngô vẫn còn tập kết binh lực, nó không giống như là nước Sở, phía sau còn có kẻ địch.
Sau lưng của nó chính là đế quốc Đại Viêm, căn bản cũng không có thể công kích nước Ngô.
Nước Sở còn cần tập kết binh lực phòng ngự nước Lương, nước Tân Càn, nhưng nước Ngô không cần, Ngô vương có thể tập trung binh lực cả nước, hết sức chuyên chú với Việt quốc.
Không thủ được, nhất định không thủ được!
Ninh Kỳ xem bản đồ lần này đến lần khác.
Ngô vương tập kết đại quân ở phòng tuyến hành tỉnh Thiên Bắc liền vượt qua hai mươi vạn, hơn nữa còn ở liên tục không ngừng tăng.
Mà quân phòng thủ của Ninh Kỳ và Trương Xung cộng lại cũng chỉ có sáu vạn mà thôi.
Đây không phải là phòng thủ một tòa thành trì, mà là cần phòng thủ toàn bộ đường biên giới.
Một khi đại quân của Ngô vương xuôi nam, thế cục cam đoan tan vỡ so với hành tỉnh Thiên Tây còn đáng sợ hơn nữa.
Toàn bộ hành tỉnh Thiên Bắc, có thể ngay cả nửa tháng đều không thủ được.
Mà một khi ở đây thất thủ, đó chính là sai lầm của Ninh Kỳ, gã gần như sẽ phải chịu cùng vận mệnh với Ninh Dực.
Phải làm sao? Phải làm sao?
Đứng trước mặt bản đồ, Ninh Kỳ chợt cắn răng một cái, làm một quyết định.
Gã tự mình đi đại doanh của Hạ đô đốc Diễm Châu Trương Xung.
- Trương đô đốc, ta giao ba vạn đại quân cho ngài, hành tỉnh Thiên Bắc giao cho ngàii phòng thủ.
Trương Xung kinh ngạc nói:
- Điện hạ, muốn đi nước Ngô?
Ninh Kỳ nói:
- Đúng! Ta đi yết kiến Ngô vương, tự mình cùng hắn đàm phán.
Trương Xung trong lòng dâng lên một trận kính nể.
Dũng khí này của Ninh Kỳ có thể lớn hơn Thái tử Ninh Dực.
Thế nhưng, với cái cục diện lúc này, đàm phán đã không có ý nghĩa.
Hơn nữa Tam vương tử Ninh Kỳ là chủ soái phía bắc, nếu lẻn vào địch quốc, rất có khả năng sẽ gặp phải bất trắc.
Ninh Kỳ nói:
- Ta biết bây giờ đàm phán đã không có ý nghĩa, nhưng... chí ít có thể kéo dài thời gian.
Trương Xung gật đầu nói:
- Thần hiểu!
Tam vương tử Ninh Kỳ nói:
- Vậy hành tỉnh Thiên Bắc đành phải nhờ cậy vào Trương công.
Tiếp đó, Ninh Kỳ giao hổ phù binh quyền ba vạn đại quân trong tay cho Trương Xung.
Mặc dù không có được ý chỉ của quốc quân Ninh Nguyên Hiến, nhưng Ninh Kỳ vẫn là lẻ loi một mình lên bắc, tiến vào nước Ngô cùng Ngô vương đàm phán.
...
Bên trong phủ Hầu tước Huyền Vũ!
Bé con Thẩm Mật có chút bất an.
Lần trước ở kinh đô, âm thanh hơn mấy ngàn người bao vây tấn công phủ Hầu tước Trường Bình phát ra để cô bé hơi sợ hãi.
Mà bây giờ bên ngoài phủ Hầu tước Huyền Vũ có tầm hơn năm vạn quân địch, phát ra từng đợt âm thanh đe dọa hô vang.
Thanh âm này kinh thiên động địa.
Cho nên bé con Thẩm Mật sợ.
Ngược lại cu nhóc Thẩm Dã, cả người vô cùng phấn khởi.
Hiện tại nó đã hơn nửa tuổi, mọc tám cái răng, không chỉ biết đi, còn có thể chạy.
Quả thực so với chị Thẩm Mật còn lợi hại hơn.
Sau khi nghe đại quân phía bên ngoài hô to, nó hưng phấn đảo vòng quanh tại chỗ.
- Đánh, đánh, đánh...
Mẹ Thẩm Lãng ôm bé con Thẩm Mật dịu dàng trấn an cô bé.
Băng Nhi trông chừng cu nhóc Thẩm Dã.
- Mẹ đánh, cha đánh... chá chá chá.
Tiểu tử kia vung vẩy nắm tay, thiếu chút nữa đánh trúng luôn cả Băng Nhi.
Mấy người lớn bất đắc dĩ.
Tiểu gia hỏa này sau khi lớn lên, sợ rằng muốn trở thành Hỗn Thế Ma Vương.
...
Phủ Hầu tước Huyền Vũ xây ở trên núi, dễ thủ khó công.
Nhưng mà, luận độ vững chắc, nó không bằng thành Nộ Triều.
Luận địa thế hiểm trở, nó không bằng phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Bởi vì thế núi này coi như bằng phẳng.
Hơn nữa dưới thành, chính là trang viên.
Đi qua vô số năm khai khẩn cùng trồng trọt, một bộ phận bãi cỏ, một bộ phận là đồng ruộng.
Cho nên mặc dù sườn có chút dốc, nhưng hơn năm vạn đại quân Nam Cung Ngạo, vẫn có thể dàn binh ra được.
Dễ dàng bao vây toàn bộ phủ Hầu tước Huyền Vũ chật như nêm cối!
Hơn năm vạn đại quân này của ông ta!
Chỉ có năm nghìn võ sĩ tộc Sa Man, còn có hai vạn quân Nam Ẩu, ba vạn khác là quân đội Việt quốc đầu hàng.
Luận sức chiến đấu, nhất định là không bằng sáu vạn đại quân của Tô Nan.
Nhưng sức chiến đấu cũng tuyệt đối không kém.
Đầu tiên quân đội nước Nam Ẩu, bản thân bọn họ cũng là người tộc Sa Man, lúc trước thuần phục với công chúa Ninh La, sức chiến đấu không biểu hiện ra, đó là bởi vì trong lòng thiếu một khí thế, bởi vì bị coi là phó tòng quân (quân tôi tớ).
Mà thuần phục vua Căng, sau đó dòng khí kia trong lòng bọn họ tức khắc bắn ra, trở nên dũng cảm không thể cản.
Tuy rằng sức chiến đấu không bằng chủ lực tộc Sa Man, nhưng vẫn không thể khinh thường.
Mà quân tinh nhuệ chủ lực nước Việt đầu hàng vua Căng thì sao?
Có thể sống đến cuối cùng, đều xem như là khá trâu bò.
Thường nhân vừa nghe đến quân đội đầu hàng thì sẽ cho rằng sức chiến đấu lũ này rất kém cỏi.
Kỳ thật… một sự thật tương đối đáng buồn, có một số quân đội đầu hàng, sau đó ngược lại càng thêm hung mãnh.
Cũng tỷ như vương triều Mãn Thanh nhập quan, sau đó tiêu diệt triều đại Nam Minh, lực lượng chiến đấu phần lớn cũng là quân Hán đầu hàng.
(*)Triều đại Nam Minh nghĩa là “triều Minh ở phía Nam”(1644 - 1662) là tên gọi của một triều đại được chính dòng dõi con cháu của nhà Minh thành lập ở phía Nam Trung Quốc sau khi kinh đô Bắc Kinh bị Lý Tự Thành chiếm được vào năm 1644.
Những quân đội này ở nhà Minh giống như vô cùng bất lực vô năng. Nhưng đầu hàng Mãn Thanh, sau đó xuôi nam quét ngang vùng Trung Nguyên đánh người một nhà, lại dũng không thể cản.
Bây giờ vua Căng như mặt trời ban trưa, khí thế rộng rãi. Những tinh nhuệ Việt quốc bị vua Căng chà đạp muốn sống không được, muốn chết không xong, trong lòng ngược lại sùng bái gã.
Mắt thấy vua Căng sẽ phải quét ngang toàn bộ Việt quốc, thậm chí muốn đánh vào kinh đô. Những thứ quân đầu nước Việt đương nhiên sĩ khí tăng vọt.
Tốt nhất vua Căng đánh toàn bộ Việt quốc đồng thời chiếm lấy, những thứ quân đội đầu hàng như bọn họ cũng liền trở thành vua sư tử.
Trong cái loại tâm lý đầy phức tạp này, mấy vạn người vốn là tinh nhuệ Việt quốc đi đầu hàng vua Căng trở nên sốt ruột khiêu chiến.
Tóm lại!
Năm vạn đại quân của Nam Cung Ngạo sĩ khí tăng vọt, đằng đằng sát khí.
Chỉ là phủ Hầu tước Huyền Vũ?
Ở trong mắt bọn họ hoàn toàn chịu không nổi một đòn.
Đại quân của Tô Nan diệt thành Thiên Nam chỉ dùng một canh giờ, mà ở đây chính là có hai vạn quân phòng thủ.
Nhưng phủ Hầu tước Huyền Vũ trước mắt vốn không lớn bằng thành Thiên Nam, cũng không cao sâu vững chắc như vậy, quân phòng thủ cũng chỉ có năm sáu ngàn mà thôi.
Tối đa cũng là một canh giờ là có thể đánh chiếm.
Vượt qua thời gian này, chính là sỉ nhục!
...
Chủ soái của đại quân này là tù trưởng tộc Sa Man, một trong những cha vợ của vua Căng, Sa Duyên.
Chỉ bất quá tính tình ông ta ngạo mạn, nhìn người Việt quốc không vừa mắt. Hơn nữa tuy rằng ông ta dũng mãnh vô địch, thế nhưng mặt thống lĩnh đại quân nhất định là không bằng Nam Cung Ngạo.
Cho nên dọc theo con đường này, ông ta gần như không phát ra tiếng động, tất cả quân vụ đều giao cho Nam Cung Ngạo.
Nam Cung Ngạo ra khỏi hàng.
- Hầu tước Kim Trác có ở đây không?
Một lát sau, Kim Trác xuất hiện ở trên tường thành.
Đổi thành những người khác, chỉ sợ tức giận mắng to Nam Cung Ngạo bán nước cầu vinh.
Nhưng Kim Trác không có, chẳng qua là cất giọng thản nhiên:
- Nam Cung huynh có gì chỉ giáo?
Nam Cung Ngạo nói:
- Chủ của ta vua Căng, Kim huynh cho rằng thế nào?
Kim Trác nói:
- Hùng tài vĩ lược, anh minh chi chủ.
Đây là nhận thức chung của Thẩm Lãng cùng Kim Trác, nói một câu thật lòng, vua Căng rõ ràng anh minh hơn so với Ninh Nguyên Hiến rất nhiều.
Nam Cung Ngạo nói:
- Chủ của ta vua Căng bao dung thiên hạ, khí vũ hiên ngang, hơn nữa ngài với lệnh tế Thẩm Lãng cũng có chút tán thưởng, Kim huynh vì sao không đầu hàng? Đừng nói gì đến kiến công lập nghiệp, tối thiểu có thể giữ lại gia tộc chu toàn.
Lời nói này coi như là móc tim móc phổi.
Đến Kim Trác cấp bậc này, xấp xỉ đã là một đỉnh phong quý tộc.
Dù cho đầu hàng vua Căng, cũng vô pháp tăng thêm một bước.
Giữ được gia tộc, giữ được phú quý, đã là yêu cầu lớn nhất.
Nhưng mà nếu như Kim Trác đầu hàng, vậy đối với Nam Cung Ngạo tuyệt đối là một tin tức tốt, áp lực dư luận mà ông ta phải chịu liền nhỏ rất nhiều.
Cuối cùng không chỉ Nam Cung Ngạo ta đây đầu hàng, ngay kẻ trước đây chính trực vô tư như Hầu tước Kim Trác cũng hàng.
Kim Trác lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, không được.
Nam Cung Ngạo nói:
- Nếu như thế, Kim Trác huynh nhường ra phủ Hầu tước Huyền Vũ, mang theo người nhà đi thuyền đi thành Nộ Triều thế nào?
Đối với Nam Cung Ngạo mà nói, hoàn toàn có thể đánh chiếm phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Kim Trác thở dài nói:
- Kim Trác có chức trách gìn giữ đất đai, suốt mấy trăm năm qua, ta phủ Hầu tước Huyền Vũ chẳng bao giờ thất thủ, nếu ở trong tay ta lại đánh mất, không mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông.
Nam Cung Ngạo hỏi:
- Kim Trác huynh, binh giả đại hung dã. Chiến đao ra khỏi vỏ, không thấy máu không về. Một khi khai chiến, chính là máu chảy thành sông. Cho đến lúc này, muốn đầu hàng cũng đã muộn, truyền thống võ sĩ tộc Sa Man chính là chém giết sạch quân địch. Cho nên một khi khai chiến, vậy cũng có thể liền ý nghĩa họ Kim vong tộc diệt chủng, ý nghĩa bên trong toàn bộ phủ Hầu tước Huyền Vũ hoàn toàn chết hết! Kim Trác huynh đã suy nghĩ chu toàn chưa?
Kim Trác đáp:
- Chu toàn.
Nam Cung Ngạo nói:
- Vậy được, kế tiếp xin đừng trách ta vô tình.
Tiếp đó, ông ta chợt rút kiếm hét lớn:
- Đại quân công thành, chém giết sạch sẽ!
Theo ông ta ra lệnh một tiếng.
Tiếng trống trận vang lên.
Hơn hai vạn đại quân, vọt tới tòa thành phủ Hầu tước Huyền Vũ như thủy triều.
- Giết, giết, giết!
Gần ba vạn người xung phong, cơ hồ là chủ lực nước Việt từng đầu hàng vua Căng.
Bởi vì ở trong mắt Nam Cung Ngạo, hạ được phủ Hầu tước Huyền Vũ dễ dàng, không cần vận dụng võ sĩ tộc Sa Man.
Hãy để cho quân đoàn đầu hàng lập công nhiều hơn cho thỏa đáng.
Chủ soái tộc Sa Man Sa Duyên, liếc mắt Kim Trác trên tường thành một cái, không còn có hứng thú xem lần thứ hai.
Không chịu nổi một đòn.
Tòan thành cỡ này, quân phòng thủ cỡ này, nếu hơn hai vạn người của Nam Cung Ngạo trong một canh giờ đánh không xong, vậy ta cũng không xứng làm Phó Xu Mật Sứ nước Đại Nam.
...
Kim Mộc Lan xuất hiện!
Mặc một thân áo giáp màu lam.
Đây là Thẩm Lãng tự mình thiết kế, tự mình đốc tạo áo giáp.
Thậm chí dùng không phải thép, mà là hợp kim.
Bộ giáp bao vây toàn thân, thế nhưng thon dài linh động, uyển chuyển cực kỳ.
Sự xuất hiện của nàng, để quân địch ngoài thành kinh ngạc.
Đương nhiên, mặt của nàng đều ở trong khôi giáp, không nhìn thấy.
Chỉ bất quá bộ giáp này của nàng thật sự là quá diễm lệ tinh xảo, hơn nữa vóc người này cũng quá... loá mắt.
Dù cho không nhìn thấy mặt, cũng đủ cuốn hút tâm hồn người ta.
- Chuẩn bị!
Kim Mộc Lan rút kiếm.
Ba nghìn tám trăm tên quân Niết Bàn thứ hai, xuất hiện ở trên tường thành.
Chỉnh tề giương cung cài tên!
Nhìn thấy nhánh quân đội này, Nam Cung Ngạo không khỏi run lên.
Chủ soái tộc Sa Man Sa Duyên, cũng không khỏi run lên.
Áo giáp của nhánh quân này không tính là hoa lệ, vì theo đuổi sự linh hoạt, thậm chí đa số dùng giáp xích.
Thế nhưng cái động tác chỉnh tề như một này, để cho người ta lại càng hoảng sợ!
Gặp gì biết nấy.
Một quân đội có thể huấn luyện đến nước này, sức chiến đấu không phải bàn cãi.
Nhưng mà dù cho như thế, thì tính sao?
Cho dù mạnh hơn nữa, có thể mạnh qua võ sĩ tộc Sa Man sao?
Cho dù mạnh hơn nữa, ngươi cũng chỉ có ngàn người mà thôi?
Địch nổi hơn năm vạn đại quân của ta?
- Xung phong, xung phong, xung phong!
- Chém tận giết tuyệt tất cả người trong thành!
Nhìn thấy quân Niết Bàn thứ hai xuất hiện.
Nam Cung Ngạo hạ lệnh, tiếng trống trận thăng cấp.
Tức khắc, thanh âm càng thêm gấp gáp hùng dũng.
Đi theo tiết tấu trống trận, đại quân hai vạn mấy nghìn không khỏi bước nhanh hơn, càng thêm điên cuồng mà xung phong.
Như là vô số như thủy triều nhào về tòa thành màu đen.
Nhưng mà!
Ba nghìn tám trăm tên quân Niết Bàn đầu thành vẫn không nhúc nhích.
Vẫn duy trì giương cung cài tên điệu bộ, lẳng lặng mà lại ăn ý ngắm bắn.
Nam Cung Ngạo nhìn thấy bộ cung tên kỳ quái này, không khỏi sẽ kinh ngạc.
Giương cung lâu như vậy mà không bắn, hiển nhiên không phải cường cung.
Mọi người đều biết, thời gian ngắm bắn chính xác của cường cung rất ngắn, bởi vì cuối cùng cần dùng lực lượng lớn nhất, với thể lực tiêu hao quá lớn.
Mà nhánh quân đội này của gia tộc họ Kim duy trì trạng thái giương cung, đã kéo dài mười mấy hơi thở.
Cho nên không thể nào là cường cung, sẽ không vượt qua sáu bảy đấu.
Kim Mộc Lan nhìn kẻ địch chi chít dưới thành không ngừng tới gần.
Bốn trăm mét.
Ba trăm mét.
Hai trăm năm chục mét.
Có thể!
- Bắn!
Kim Mộc Lan ra lệnh một tiếng.
- Vù vù vù vù vù!
Mũi tên như mưa xuống.
Quân địch dưới thành càng thêm cảm thấy kinh ngạc buồn cười.
Khoảng cách này vượt qua ba trăm bước đi, cung thủ gia tộc họ Kim lại mà bắt đầu bắn tên?
Đây là nghiệp dư cỡ nào?
Đội cung thủ tinh nhuệ nhất thiên hạ có khoảng cách bắn chết cũng sẽ không vượt qua một trăm năm mươi bước.
Ba trăm bước ra mà bắt đầu bắn cung?
Ngươi căn bản điên rồi sao!
Nhưng mà...
Chuyện quỷ dị xảy ra.
Quân địch đang lao điên cuồng chợt nghe từng đợt gió rít trên đỉnh đầu.
Không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Tức khắc nhìn thấy vô số điểm đen chợt hạ xuống.
Ta... Mẹ kiếp!
Mũi tên này lại bắn được xa như vậy?
Điên rồi, quả thực điên rồi!
Mà Nam Cung Ngạo cùng Sa Duyên nhìn một màn này cũng không dám tin nổi.
Cái này... Cái này vượt qua ba trăm bước đi?
Thậm chí tầm ba trăm năm mươi bước.
Khoảng cách xa như vậy chỉ có nước dùng nỏ cỡ lớn công thành, làm gì có thứ cung bắn được?
Cái này... Cái này đều vượt qua cung hai thạch đi?
Trong quân đội, thần xạ thủ có thể trường kỳ sử dụng cung hai thạch nghìn dặm chọn một.
Mà bây giờ!
Hơn ba ngàn người này đều có thể giật lại cung hai thạch?
Điên rồi, triệt để điên rồi!
Sự ngạo mạn của chủ soái tộc Sa Man Sa Duyên trong lòng tức khắc biến mất vô tung vô ảnh.
Coi như là võ sĩ tộc Sa Man, dùng cũng là cung một thạch, đội cung thủ cực kỳ tinh nhuệ mới dùng siêu cấp cường cung một thạch năm.
Mà nhánh quân đội này, vua Căng đến bây giờ cũng chưa xuất động. Mà chỉ là quân đội gia tộc, lại dùng cung hai thạch?
Thế giới này cũng không tránh khỏi quá điên cuồng đi?
- Vù vù vù vù...
Kế tiếp, cơ hồ không cần ra lệnh.
Ba nghìn tám trăm tên quân Niết Bàn thứ hai, không ngừng giương cung bắn tên.
Mỗi phút bắn ra mười lăm mũi tên!
Cái tốc độ này, quả thực kinh người.
Cho nên mức độ dày đặt của mưa tên đã vượt qua đội cung thủ vạn người.
Hơn ba ngàn tư quân gia tộc họ Kim vốn đang cảm thấy lần này chắc chắn tai họa ngập đầu, nhất định phải toàn quân huỷ diệt.
Kẻ địch có đến năm vạn đại quân, làm sao có thể đánh thắng được.
Chỉ bất quá, bọn họ được ân huệ gia tộc họ Kim lâu lắm, đời đời đời đời cũng là tư quân họ Kim.
Cho nên chưa từng nghĩ muốn chạy trốn bỏ đi, cùng lắm thì chết một lần mà thôi.
Trước khi khai chiến, bọn họ đều đã chuẩn bị tinh thần mình sẽ thành người chết.
Kết quả bây giờ...
Chiến đấu giống như chẳng còn liên quan gì đến bọn họ nữa.
Công việc duy nhất của bọn họ, chính là không ngừng vận chuyển mũi tên.
Đội quân Niết Bàn thứ hai tiêu hao mũi tên quá nhanh.
Một túi tên năm mươi nhánh, không đến thời gian nửa chung trà đã bắn hết sạch.
...
Khoảng cách hai trăm năm chục mét thực sự quá xa.
Ngay cả súng trường đều rất khó ngắm bắn, huống chi là cung tên.
Cho nên trong cái khoảng cách này có thể bắn trúng hay không hoàn toàn dựa vào may mắn.
Cho nên, quân Niết Bàn thứ hai mặc dù bắn rất xa, nhưng ngay từ đầu tỷ số trúng mục tiêu chẳng cao.
Một con sóng mưa tên hơn ba ngàn nhánh, tối đa bắn chết mấy chục người mà thôi.
Mấy chục người thương vong, đối với hơn hai vạn đại quân mà nói, căn bản không coi là cái gì.
Thế nhưng...
Đáng sợ ở chỗ, quân Niết Bàn thứ hai hoàn toàn không biết mệt mỏi rã rời vậy, vẫn điên cuồng bắn.
Tốc độ không có giảm bớt chút nào.
Mưa tên trên trời kéo hết đợt này đến đợt khác.
Hơn hai vạn đại quân dưới trướng Nam Cung Ngạo vùi đầu cuồng xung phong.
Dù sao cũng đều mặc áo giáp, chỉ cần không được bắn trúng cái cổ đều không có việc gì.
Nhưng mà...
Bọn họ suy nghĩ nhiều.
Khi khoảng cách rút ngắn lại.
Hai trăm mét, một trăm năm mươi mét!
Một trăm mét!
Trong cái khoảng cách này, hết thảy đều trở nên trí mạng.
Mũi tên do quân Niết Bàn thứ hai trở nên vô cùng tinh chuẩn.
Mặc dù không nói được bách phát bách trúng
Thế nhưng tỷ số đoạt mạng cũng cao dọa người.
Phải biết rằng, bọn họ vốn được huấn luyện trong bão tố và sóng lớn.
Thứ mục tiêu mà bọn họ nhắm chính xác không phải bia ngắm, mà là cành cây mảnh dẻ.
Bắn chết người sống sờ sờ, so với cành cây dễ dàng hơn.
Chẳng qua là những thứ người sống sờ sờ này sẽ chạy.
- Vù vù vù vù vù...
Mưa tên này tựa như biến thành một cơn giông tố chém giết kinh người.
Áo giáp của quân đội dưới quyền Nam Cung Ngạo cũng không dùng được nữa.
Tên của Thẩm Lãng được chế tạo từ thép tinh khiết, vô cùng sắc bén, ở dưới sức mạnh của cường cung hai thạch.
Áo giáp mỏng kia, trực tiếp bị bắn thủng.
Đám người kia đều trúng tên!
Thế nhưng, đại đa số người vẫn chạy về phía trước.
Bởi vì tên tuy rằng bắn thủng áo giáp, nhưng lại bị kẹt ở nơi đó, vào thịt không sâu.
Nhưng mà khoảng cách gần chút nữa.
Đó chính là chém giết, đó chính là chết!
Cho dù có áo giáp, cũng không phòng được.
Dưới khoảng cách này, cung tên quân Niết Bàn ung dung phá giáp, mũi tên bắn vào trong cơ thể sâu ba bốn tấc.
- Vù vù vù vù vù...
Mưa tên không biết mệt mỏi rã rời điên cuồng bắn lia lịa
Quân đội dưới trướng Nam Cung Ngạo đặc biệt gan dạ, tre già măng mọc xông về phía trước.
Nhưng mà...
Hết thảy đều trở nên không có ý nghĩa.
Tàn sát nghiêng về một phía.
Bắn, bắn, bắn!
Chết, chết, chết!
Gần như không có ai có thể tới gần tường thành trong vòng năm mươi bước.
Tới bao nhiêu, chết bấy nhiêu.
Càng tới gần tường thành, thi thể càng nhiều.
Cuối cùng, những thi thể này chi chít, chồng chất như núi.
- Bày trận tấm thuẫn, bày trận tấm thuẫn...
Tướng lĩnh dưới trướng Nam Cung Ngạo không ngừng qua lại phi chỉ huy, không ngừng thêm binh.
Nhưng quỷ biết sẽ gặp phải loại chiến sự này.
Nhánh quân đội này nhiều lần trăn trở, sau đó đã không có còn lại bao nhiêu tấm thuẫn nữa.
Thế nhưng, số quân đội dùng thuẫn này không nhiều nhưng vẫn tập kết bày trận, tạo thành một bức tường.
Tiếp đó quân đội còn dư lại đều trốn ở ở phía sau cái trận thuẫn bài!
Chuyện thứ nhất này, tốc độ hành động liền trở nên vô cùng trì hoãn.
Nhưng cuối cùng dễ chịu với tàn sát về một phía.
Nhưng... Vẫn vô dụng.
Theo khoảng cách gần.
Những tấm thuẫn cũng không dùng được.
Rõ ràng bị bắn thủng bốn năm tấc.
Mặc dù không cách nào xỏ xuyên qua toàn bộ, nhưng vẫn là tạo thành thương vong.
Hơn nữa quan trọng nhất là, thuẫn bài trận này có khe.
Trong vòng ba mươi mét!
Quân Niết Bàn thứ hai ngay cả những thứ khe hở này cũng có thể ngắm bắn.
- Vù vù vù vù...
Mưa tên này trở nên vô cùng xảo quyệt.
Một nhánh mũi tên như một con rắn độc chui vào những cái khe ở trận thuẫn bài.
Ngay sau đó...
Một màn dọa người hơn xuất hiện.
Kim Mộc Lan xuất thủ!
Cung trong tay nàng vượt qua một mét bảy, hơn nữa cũng là cung hỗn hợp.
Cung này mạnh đến cỡ nào?
Quả thực không cách nào tính toán.
Mũi tên nàng bắn ra toàn bộ được chế tạo bằng thép tinh khiết.
- Vù vù vù vù...
Siêu phát tên liên tiếp.
Mỗi một mũi tên đều nặng hai cần.
- Rầm, rầm, rầm...
Mỗi một mũi tên, đều có thể bắn một tấm thuẫn ra ngoài.
Lực lượng quá lớn.
Võ sĩ cầm thuẫn trong tay căn bản là không chịu nổi.
Thậm chí có chút thuẫn bị bắn trúng, sau đó trực tiếp nổ tan.
Nhưng dù cho như thế!
Quân đội của Nam Cung Ngạo bắt đầu dựa vào thuẫn bài trận vọt tới dưới tường thành!
Tiếp đó...
- Ầm ầm ầm...
Phía trên ném xuống vô số vò dầu cá.
Tưới vào trên những tấm thuẫn này.
Một nhánh hỏa tiễn phóng tới.
Vô số tấm thuẫn cháy hừng hực
Bởi vì thuẫn này làm bằng gỗ.
Vì sao không dùng sắt để làm thuẫn?
Quá nặng, hơn nữa sắt quá mắc.
Gần như tất cả thuẫn cũng là dùng gỗ, sau đó dùng sắt đinh tán, hoặc là thanh sắt bọc lại đảm bảo độ vững chắc.
Không chỉ có thế giới này như thế, ở địa cầu cổ đại cũng là như vậy.
- Ầm ầm ầm rầm...
Trên tường thành, lại nện xuống tới vô số tảng đá trên những tấm thuẫn.
Lại là hỏa hoạn đốt cháy, lại là tảng đá cuồng đập.
Quân địch võ sĩ cũng nhịn không được nữa.
Thuẫn bài trận, không ngừng tan rã!
- Xung phong, xung phong, xung phong, xông lên đầu tường chính là thắng lợi!
- Đánh giáp lá cà, cung thủ bọn họ liền mất hiệu lực.
Vô số thang công thành bắt đầu dựa vào.
Vô số quân địch leo lên, chi chít.
Nhưng mà...
Mất đi thuẫn bài trận bảo hộ.
Hết thảy đều là phí công.
Ở phía dưới cái khoảng cách này.
Cung tên của quân Niết Bàn thứ hai phát huy lực sát thương kinh người.
Bọn họ có thể dễ dàng bắn một người bay ra ngoài.
- Vù vù vù vù...
Cuồng bạo bắn chết.
Hơn nữa quân Niết Bàn thứ hai phối hợp lẫn nhau quá ăn ý.
Một phần ba người bắn chết kẻ địch leo tường thành.
Hai phần ba bắn chết kẻ địch dưới thành.
Mỗi người phân phối, đâu vào đấy, lực sát thương đề thăng tới cực hạn.
Tàn sát! Tàn sát!
Binh lính dưới quyền Nam Cung Ngạo không ai có thể leo đến tường thành ở giữa.
Lớp xác chết dưới thành càng chất chồng lên, càng chất chồng lên!
Cuối cùng, hoàn toàn chồng chất như núi.
Nam Cung Ngạo nhìn một màn này.
Viền mắt muốn nứt ra, cả người rét run.
Lúc... Lúc này mới khai chiến bao lâu chứ?
Một canh giờ?
Thương vong bao nhiêu người?
Trước sau dùng ba vạn người công thành, thương vong vượt qua một phần ba.
Một canh giờ, đã bị bắn chết hơn một vạn người.
Quả thực khủng khiếp.
Quân đội này của Thẩm Lãng là từ đâu tới kia chứ?
Cung thủ từ đâu tới?
Mà lại nghịch thiên thế này? Quân đội như vậy, lần đầu tiên mới thấy, lần đầu tiên mới nghe, quả thực chính là cỗ máy giết chóc.
Bên cạnh phó tướng hét lớn:
- Đại soái, đại soái, ra lệnh thu binh đi, không được...
Cục diện chiến trưuờng quả thực muốn tiêu, chi này công thành quân đội dù cho dụng hết toàn lực, cũng bò không hơn đầu tường.
Ba vạn đại quân công thành thương vong vượt qua một phần ba, sau đó khí đã tan rã.
Nếu nếu không ra lệnh thu binh thì bọn họ sẽ phải bắt đầu chạy trốn, sẽ tách khỏi quân trận phía sau.
- Rút lui, rút lui, rút lui...
Nam Cung Ngạo gào thét hạ lệnh.
Từng đợt tiếng chiêng gấp rút kịch liệt vang lên.
Trên chiến trường quân đội dưới trướng Nam Cung Ngạo như được đại xá vậy, lập tức xoay người bỏ chạy.
Cuộc chiến tiến đánh phủ Hầu tước Huyền Vũ chỉ giằng co hơn một canh giờ liền tạm thời kết thúc.
Quân đội của Nam Cung Ngạo, thây phơi khắp nơi, tử thương vô số!