Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 322: Chương 322: Lãng gia lợi hại! Máu rồng tạo ra kỳ tích!




Hội Thiên Đạo tân tấn trưởng lão Hoàng Đồng, nhận lấy cái ống Hoàng Kim Long Huyết xem rõ ngọn ngành.

Thực sự như vàng, tỏa ra ánh kim rực rỡ.

- Thẩm công tử, đây là thiệt hay giả? - Hoàng Đồng bèn hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên là... giả rồi.

Thế giới này làm gì có rồng kia chứ?

Hoàng Đồng nói:

- Ta đương nhiên biết cái gọi là Hoàng Kim Long Huyết là giả, nhưng ngài quả thực sáng lập kỳ tích, không chỉ khai quật ra mười anh em họ Lan, hơn nữa còn biến hai nghìn phế vật kẻ đần độn biến thành quân đoàn vương bài số một nước Việt. Cho nên cái ống Hoàng Kim Long Huyết này có công hiệu là thật, hay là giả?

Thẩm Lãng nói:

- Giả, nếu quả như thật làm sao có thể lấy ra bán?

Hoàng Đồng nói:

- Nếu như là giả, phỏng chừng không bán được đâu.

Thẩm Lãng nói:

- Sau khi nuốt cái thứ này vào, sức mạnh, tinh thần, nhanh nhẹn đều tăng lên, hiệu quả đặc biệt rõ ràng, đặc biệt kinh người! Thế nhưng duy trì không đến một tháng liền biến mất.

Hả?

Hoàng Đồng kinh ngạc.

Thẩm Lãng ngay từ đầu cũng kinh ngạc.

Lúc trước không phải đã nói, dù cho cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch cấp thấp nhất thì mạch máu của người bình thường căn bản là không chịu nổi được, chỉ có người có huyết mạch trống rỗng mới có thể bị sửa đổi, bất kỳ huyết mạch người nào khác, cho dù là giống tên mập Kim Mộc Thông cũng sẽ trực tiếp nổ banh xác mà chết.

Đây là bởi vì những thứ cổ trùng này sẽ liên tục không ngừng phóng xuất ra năng lượng mới, liên tục không ngừng thử nghiệm sửa đổi huyết mạch kí chủ.

Nhưng chuyện đầu tiên này sẽ khiến cho lực lượng huyết mạch vốn có của kí chủ sản sinh ra xung đột mãnh liệt.

Nhưng mà, Thẩm Lãng lúc làm thí nghiệm, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện rất nhiều mẫu thất bại.

Vậy cái gì là mẫu thất bại vậy?

Chính là dẫn đến chết cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch.

Số lượng còn không ít, tầm mấy trăm ống.

Những sản phẩm thất bại này Thẩm Lãng lúc đầu định niêm phong, thế nhưng có một ngày hắn làm thí nghiệm, tiêm vào trong cơ thể một động vật nào đó.

Vật thí nghiệm không có nổ chết, nhưng lại vẫn phải chết, thất khiếu chảy máu.

Thế là Thẩm Lãng thử cầm mẫu chất lỏng thất bại cho loại động vật này ăn vào.

Kết quả, kết quả động vật đó không có chết, chuyện này có thể chứng minh không thể trực tiếp rót vào huyết mạch nhưng lại có thể uống vào.

Hơn nữa, điều đáng kinh ngạc nhất là sức mạnh và tốc độ của con vật này tăng lên rất nhiều.

Thế nhưng cái hiệu quả này sau nửa tháng bắt đầu giảm xuống, nửa tháng sau hoàn toàn hạ xuống bằng không.

Không hề có tác dụng.

Vậy hình dung như thế nào về thứ này?

Thuốc siêu kích thích.

Đối với năng lực thân thể của người thể năng lực tăng lên rất lớn, hơn nữa duy trì thời gian rất dài.

Nhưng... Cuối cùng nó vẫn vô dụng.

Tổng cộng không phải có hơn ba trăm ống sao?

Thẩm Lãng gia công một cái, thêm chút nước cất vào, rồi lại pha thêm tùm lum thứ vô.

Ví như máu hươu, máu cá ngựa.

Đương nhiên không thể dùng mỗi máu, mà là tách huyết thanh ra.

Tóm lại, ra sức cho lắm thứ vào trong.

Lấy mấy chục loại vật chất, hỗn tạp cùng một chỗ, chính là một từ.

Phức tạp!

Để cho ngươi căn bản liền không phân biệt được thành phần ở bên trong.

Như thế mới thần bí.

Những thứ này đều làm xong, sau đó liền nói đến màu sắc.

Thẩm Lãng tốn công sức thật là lớn, dùng loại dung dịch nhuộm vàng lợi hại nhất, còn bỏ thêm bụi vàng vào.

Sau cùng xuất hiện cái hiệu quả rất ngầu.

Ánh vàng rực rỡ, vừa nhìn giống như là máu rồng.

Một khi thêm thắt thế này cũng khó lường, từ ba trăm ống biến thành hơn hai ngàn ông.

Chao ôi!

Vẫn Lãng gia quá có lương tâm.

Đổi thành những loại vật phẩm chăm sóc sức khỏe trên địa cầu, tối thiểu có thể chiết ra mười vạn bình.

Trung Hoa Ba Ba Tinh (*) chẳng qua là một con ba ba già, bán hàng chục triệu trai mà vẫn chưa dùng hết một con ba ba, có khi đến giờ nó vẫn còn bơi nhởn nhơ trong hồ.

(*) Một loại thuốc bổ nổi tiếng vào những năm 1990, được đội điền kinh thế giới “Mã Gia Quân” quảng cáo nên bán rất chạy. Sau này bị phát hiện lừa dối khách hàng nên sản phẩm không còn xuất hiện trên thị trường nữa. Thành phần chính của nó là tiết ba ba, quả nhãn, cẩu kỷ tử, bo bo, táo tàu, nấm tuyết, mật ong v.v…

Thế đạo bây giờ, thương nhân mà có lương tâm như Lãng gia không nhiều lắm đâu.

Mấu chốt là sau khi dùng cái thứ đồ chơi này vào người.

Không chỉ lực lớn vô hạn, rất nhiều gã đàn ông trên bảo dưới không nghe có thể lần nữa trọng chấn hùng phong, lấy một địch năm nữ hoàn toàn không có vấn đề.

Hoàng Kim Long Huyết quá xá ngầu như thế, bán ngươi ba nghìn lượng vàng còn đắt sao?

Ngươi sờ vào lương tâm nói, đắt hay không?

- Thật sự thần kỳ như vậy? - Hoàng Đồng cất giọng run rẩy, chất giọng lại có chút động lòng.

Thẩm Lãng nói:

- Ở một số khía cạnh, so với trong tưởng tượng của huynh còn thần kỳ hơn. Đương nhiên ta nhất định phải nói cho rõ, ta hoàn toàn toàn chưa từng dùng, con người của ta thì huynh biết rồi đấy, uy lực vô hạn kia mà, làm thế nào cần dùng những thứ đồ ngổn ngang này.

Hoàng Đồng nói:

- Ừ, bản lĩnh Thẩm công tử, ta... ta đúng là biết.

Rồi gã lại hỏi:

- Vậy vật này có tác dụng phụ không?

- Không! - Thẩm Lãng nói:

- Ta đã tìm người, tìm động vật đã làm mấy chục lần thí nghiệm, hoàn toàn không có tác dụng phụ. Làm sao? Lão Hoàng à, không phải huynh cần thứ này ấy chứ?

- Không có, làm sao có thể? Sao mà được? - Hoàng Đồng nói:

- Ta có một thúc thúc, có chút nỗi niềm khó nói, không biết có thể mang mấy bình cho thúc ấy hay không?

Ồ?

Bây giờ bắt đầu lưu hành chú của ta kia à?

Lúc trước toàn là người bạn của ta, một người bạn cùng lớp của ta à?

...

Ngũ vương tử Ninh Chính gần đây thật sự sứt đầu mẻ trán.

Gã tiếp nhận phủ Đề đốc, sau đó đám Thành Vệ Quân vốn ở đó không chịu quản giáo, mỗi ngày náo loạn đau đầu, kéo dài công việc.

Sau đó là đám đầu sỏ bang phái trên đất kinh thành ương bướng không nghe, bỏ bê quản giáo bọn lưu manh côn đồ trên đường phố khiến cho trị an kinh đô xuống thê thảm.

Ăn trộm, cướp bóc, giết người, bắt cóc liên tiếp phát sinh những vụ án.

Còn có các nhà kho thuộc khu vực phòng thủ của Thành Vệ Quân bị mất trộm liên tiếp, bỏ bê quản lý quân giới.

Thậm chí, công tác gia cố sửa chữa tường thành cũng bị đình trệ.

Ninh Chính lúc trước cuối cùng chỉ là một vị vương tử hoàn toàn nhàn rỗi, căn bản chưa từng nhúng tay vào chính vụ quá phức tạp như vậy.

Cộng thêm cấp trên của gã là

Tam vương tử Ninh Kỳ, toàn bộ phủ Trung đô đốc đối với gã vô cùng lạnh nhạt, quan viên từ trên xuống dưới đều tạo đủ mọi cản trở.

Mấu chốt nhất là trong tay gã chẳng có người nào, bên cạnh gã chỉ có Khổ Đầu Hoan, mười anh em họ Lan, còn có một Lan Phong Tử.

Còn lại hoàn toàn cần phải dùng nhân mã vốn có của phủ Đề đốc.

Thế nhưng Trương Triệu ở phủ Đề đốc Thiên Việt kinh doanh đã nhiều năm, khi ông ta bị bãi miễn, sau đó đám thủ hạ chưa nói tới tức giận bất bình, nhưng là lo sợ bất an, mấu chốt là không coi trọng với Ninh Chính, hoàn toàn là bằng mặt không bằng lòng.

Đối mặt nhiều nan đề như vậy, Ninh Chính có thể nói là chật vật không thể tả.

Thế nhưng quốc quân không có xuất thủ tương trợ, Thẩm Lãng cũng không có.

Muốn dựa theo cách Thẩm Lãng làm, trực tiếp không nói hai lời bắt một nhóm, giết một nhóm, mượn hơi một nhóm, rõ ràng hắn chả có nửa điểm nhẫn nại.

Nhưng Ninh Chính có kiên trì.

Không biết từ chỗ nào ra tay, liền lật xem sổ sách cùng ghi chép, hiện trường khảo sát.

Không phối hợp tra rõ, cũng không biết vấn đề ở chỗ nào.

Thành Vệ Quân không nghe lời, gã cũng không đánh cũng không giết, liền an bài diễn luyện quân sự.

Toàn bộ Thành Vệ Quân có hơn hai vạn người, chia làm bốn nhóm, thay phiên đi bãi săn Bắc Uyển thao luyện.

Đến bãi săn Bắc Uyển, sau đó quan binh Thành Vệ Quân tách rời.

Khổ Đầu Hoan thao luyện quan quân, quân Niết Bàn một chọi hai thao luyện binh sĩ.

Tiếp đó, ngày tận thế quan binh Thành Vệ Quân đến.

Khổ Đầu Hoan người này luyện quan quân khủng bố cỡ nào?

Mười anh em họ Lan có quyền lên tiếng nhất, bọn họ bây giờ đã là quan quân uy phong lẫm lẫm, các phương diện bản lĩnh đều rất mạnh.

Nhưng mỗi một lần đang ngủ mơ tới Khổ Đầu Hoan, thậm chí sẽ khóc rống thành tiếng.

Có thể nói dưới roi Khổ Đầu Hoan, không có đau đầu.

Bởi vì, gã thực sự sẽ đánh ngươi chết tươi.

Hơn nữa hở một cái thì lột sạch, kéo trên cây đánh.

Khổ Đầu Hoan có một câu danh ngôn: Đánh, đánh vào chỗ chết.

Thiên hạ sẽ không có loại binh nào đánh mà không ngoan nổi.

Sự thực chứng minh, những lời này dĩ nhiên là đúng.

Đám quan quân này ban ngày điên cuồng huấn luyện, buổi tối ra sức bị tẩy não.

Mỗi ngày đều kiệt sức, bây giờ không có biện pháp gây chuyện.

Mà những binh lính này thì càng thảm.

Tính cách của đám người đột biến quân Niết Bàn này là gì?

Tập trung, nghiêm túc.

Trên cái thế giới này không có ai chăm chỉ hơn bọn họ đâu.

Ngươi sai một chút xíu đều không được.

Mỗi ngày nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, huấn luyện nhất định phải đạt tiêu chuẩn.

Bằng không bọn họ cũng không đánh ngươi, liền nhìn chăm chằm ngươi luyện tập, luyện mãi.

Lúc nào hoàn thành, lúc nào đi ngủ, dù cho mãi cho đến khuya khoắt, bọn họ đều ở cùng ngươi.

Ngươi muốn phản kháng?

Ngươi đánh thắng được họn họ à?

Hơn nữa người ta căn bản cũng không đánh ngươi, trực tiếp đè ngươi xuống đất nhấn một cái, thế là không có cách nào hoạt động.

Khổ Đầu Hoan còn hạ một mệnh lệnh.

Mỗi một huynh đệ quân Niết Bàn chịu trách nhiệm huấn luyện hai binh sĩ Thành Vệ Quân, nếu như bọn họ hướng Khổ Đầu Hoan khiếu nại một lần, vậy binh sĩ Thành Vệ Quân bị khiếu nại sẽ ăn ba mươi roi.

Khiếu nại hai lần, lột trần quần áo cột vào giá gỗ phơi một ngày một đêm, mặc kệ chết rét.

Khiếu nại ba lần, trực tiếp trục xuất Thành Vệ Quân.

Kết quả!

Những huynh đệ quân Niết Bàn này quá thứa kiên nhẫn, căn bản không ai đi khiếu nại.

Dù cho những thứ Thành Vệ Quân này khốn nạn đến đâu, cũng không có khiếu nại nửa câu.

Thành Vệ Quân dù sao cũng là Thành Vệ Quân triều đình, không phải Thành Vệ Quân của Trương Triệu.

Trong cái loại huấn luyện đầy điên cuồng này, lòng kính phục và thân cận dần dần sinh sôi.

Dù sao cũng là ăn cơm chung một cái nồi, tình đồng đội cuối cùng là sẽ sinh ra.

Huống hồ, những binh sĩ Thành Vệ Quân thật sự cũng chưa từng thấy võ sĩ ưu tú và lương thiện thuần túy đến thế.

Rắc rối củaThành Vệ Quân đã được Ninh Chính dùng một loại phương thức ôn hòa làm phai mờ từng chút một.

Phai mờ đi sự khác biệt, dung hợp dần dần hai đội quân.

...

Mà đối mặt trị an kinh đô giảm xuống nghiêm trọng, các vụ án phát sinh liên tiếp.

Ninh Chính thông qua mấy ngày mấy đêm điều tra, sau đó xác định đầu nguồn tại mấy tên trùm bang phái.

Kinh đô là dưới chân quân vương, cũng có bang phái xã hội đen sao?

Dĩ nhiên, New York, Tokyo trái đất hiện đại to như vậy, cũng là nơi các băng đảng hung hăng ngang ngược.

Hơn nữa, phía sau những tên trùm bang phái này đều là nhân vật cỡ bự, chúng sẽ lãnh nhiệm vụ chuyên phụ trách những công việc bẩn thỉu.

Đám lưu manh côn đồ của kinh đô quá nhiều, vì thế bắt không xong, cũng không thể giết sạch, cho nên cẩn phải đi dạy dỗ đám trùm bang phái này.

Mỗi khi có chuyện, cứ trực tiếp tìm đến những tay đầu sỏ bang phái này là được.

Lúc trước mỗi một người đảm nhiệm Đề đốc Thiên Việt, đều có nghĩ biện pháp thuần phục những thứ trùm bang phái này, để cho bọn họ biến thành tay sai.

Hơn nữa những tên trùm bang phái này hàng năm cũng đều hiếu kính Đề đốc Thiên Việt, năm nay mới vừa hối lộ Trương Triệu, kết quả trong nháy mắt đã bị bãi miễn, thay bằng Đề đốc mới Ninh Chính, cho nên tiền của bọn họ mất trắng, trong lòng đương nhiên chẳng hề thoải mái chút nào.

Những người này cảm thấy Ninh Chính một vương tử phế vật, không có uy nghiêm, không biết thích ứng, căn bản tại chức không dài, cho nên căn bản không có tới cửa bái kiến.

Bọn họ chờ Ninh Chính chủ động cho đòi bọn họ, thương nghị vấn đề trị an kinh đô.

Ninh Chính không thềm làm!

Cho nên đầu sỏ đám bang phái này chỉ cần thoáng ra hiệu, lưu manh côn đồ bên dưới mà bắt đầu gây rối.

Mất đi đám người kia áp chế, các trường hợp gây tội ác cũng liên tiếp bạo phát.

Những án tử này trước đưa tới huyện nha Bình An, huyện nha Vạn Niên.

Án mạng càng lớn, liền đưa tới Đại Lý tự.

Nhưng bất kể là huyện Bình An, huyện Vạn Niên, Đại Lý tự sau cùng đều có thể trình đến phủ Đề đốc Thiên Việt.

Bởi vì ngươi có binh.

Ninh Chính đến bây giờ mới biết, hoá ra phủ Đề đốc không chỉ có xen vào đại sự phòng thủ kinh đô mà còn phải quản lý việc nhỏ trị an kinh đô.

Ngược lại, đại sự quân chính thật sự thì phủ Đề đốc có quyền phát ngôn không lớn, trện còn có phủ Trung Đô đốc, trên nữa còn có Xu Mật Viện.

Đối mặt trị an.kinh đô ngày càng chuyển biến xấu

Ninh Chính đã triệt để thăm dò căn nguyên, cũng nắm giữ một danh sách thật dài.

Gã quyết định nghiêm trị luôn một lần.

Nghiêm trị từ dưới lên trên.

Đợi đến sau khi hoàn toàn nắm giữ Thành Vệ Quân.

Thậm chí, chỉ cần nắm giữ một nửa Thành Vệ Quân, gã liền lập tức tiến hành đại nghiêm trị kinh đô.

Đối với những kẻ hiềm nghi trong các vụ án nghiêm trọng, toàn bộ xử lý nghiêm.

Vốn nên đi lưu vong thì xử tử toàn bộ.

Vốn nên giam giữ thì phải đeo gông xiềng, đưa đến quặng mỏ làm nô dịch suốt đời.

Đại nghiêm trị cả kinh đô, giao cho Lan Phong Tử chịu trách nhiệm.

Vì sao?

Bởi vì gã từng là một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, một tên du côn nho nhỏ.

Với chuyện của nơi này, bọn họ càng rõ ràng.

Trận đại nghiêm trị kinh đô này, trước tiên lan tràn ở dưới đáy, dần dần đốt tới cao tầng.

Những tên trùm bang phái này dù chỉ bị giết từng cụm một nhưng đã gây kinh hoàng cho đại bộ phận.

Còn có đám quan viên phủ Đề đốc bằng mặt không bằng lòng.

Lan Phong Tử đề nghị tiến hành chống lại, thúc ép bọn họ quy thuận.

Nhưng Ninh Chính suy nghĩ nửa đêm, vẫn cự tuyệt.

Gã bắt đầu hạ lệnh điều tra quan lại bên dưới phủ Đề đốc, nhất là những quan lại thất bại không có chỗ dựa.

Tiếp đó, trao quyền lực cho những thứ quan lại này, cho đám quan viên cao tầng không còn quyền lực, đồng thời khai thác ra nhân tà trong đám quan lại tầng dưới chót.

Cuối cùng, Ninh Chính tự mình viết một phần tấu chương thật dài, thỉnh cầu quốc quân đồng ý tiến hành đại nghiêm trị kinh đô.

Quốc quân phê chỉ thị: Cứ thế mà làm.

...

Trên thực tế, mấy ngày nay quốc quân phần lớn thời gian đều xem toàn bộ báo cáo bí mật của Ninh Chính cẩn thận.

Ông không thích Ninh Chính.

Thế nhưng nếu công khai đồng ý và hỗ trợ gã tranh ngôi thì nhất định phải hoàn toàn hiểu đứa con này.

Cuối cùng quan hệ đến quốc gia xã tắc, tuyệt đối không thể có một chút sơ sẩy.

Kết quả để Ninh Nguyên Hiến đặc biệt khiếp sợ.

Ông không kinh ngạc.

Bởi vì những thủ đoạn này của Ninh Chính, đều chưa nói tới đặc biệt xuất sắc, cũng không phải đặc biệt thông minh.

Bởi vì quá trình gã giải quyết vấn đề tương đối rườm rà, cần thời gian rất dài.

Thế nhưng... cũng rất triệt để.

Trừ những kẻ thật sự phạm tội ra, bất kể là với Thành Vệ Quân gây chuyện, hay là đám quan viên thuộc hạ bằng mặt không bằng lòng, gã vẫn đặc biệt bao dung, căn bản không có đại khai sát giới.

Đổi thành Thẩm Lãng cùng Ninh Nguyên Hiến, đã sớm giết cho đầu rơi long lóc.

Nhất là tên khốn kiếp Thẩm Lãng này, kiên trì nghe thêm nửa câu cũng không có, vẫn giết cho giản đơn.

Ninh Chính có thể nói là bất chấp tiểu tiết, thủ đoạn chính đáng vô cùng.

Ninh Nguyên Hiến coi thường nhất người như vậy, quá ngu xuẩn, quá mệt mỏi.

Nhưng Việt quốc đến lúc này, có phải cần một vị quân chủ tương đối ngu xuẩn hay không.

Như thế, gã mới có thể cẩn thận xử trí mỗi một sự kiện chính vụ và tiêu trừ từng tai họa ngầm.

Trong lịch sử Trung Quốc có rất nhiều hoàng đế cực kỳ siêng năng

ví như Chu Nguyên Chương, ví như Ung Chính.

Cũng có một chút hoàng đế đặc biệt thông minh, sống được vô cùng tiêu sái, ví như Gia Tĩnh, Càn Long.

Xem hết lần này đến lần khác, Ninh Nguyên Hiến nhịn không được bèn hỏi:

- Lê Chuẩn, Ninh Chính có phải quá trung dung hay không?

Lê Chuẩn lặng im không nói năng gì.

Tính ra ông không cảm thấy Ninh Chính trung dung, ngược lại ông cảm thấy đứa bé này có ý chí mạnh mẽ mềm dẻo.

Ninh Nguyên Hiến đi, sau đó người kế thừa cái Việt quốc này không thể nói rách tả tơi, trên thực tế coi như là mạnh.

Thế nhưng tai hoạ ngầm vô số, vấn đề vô số.

Cũng là bởi vì Ninh Nguyên Hiến quá thông minh, luôn luôn tách ra những thứ tai hoạ ngầm này, không ngừng trì hoãn những thứ u nhọt này bộc phát.

Ông thật sự không có tính nhẫn nại.

Đối mặt nội chính Việt quốc rối nùi, chỉ quần quân vương có hơi yếu ý chí đều có thể lùi bước hay tìm cách tránh né.

Cũng tỷ như Ninh Nguyên Hiến, biết rất rõ ràng tân chính là tốt.

Lại không chịu động thủ với họ Tiết, gia tộc họ Biện, lại càng không ám động thủ họ Xung.

Lê Chuẩn lấy tư cách thái giám, tuyệt đối không bàn chuyện chính sự, nhưng ông dù sao cũng là gia nô quân vương, chó phải lo cho nhà chủ, đương nhiên nhiệt tình yêu thương quốc gia từ tận đáy lòng.

Cho nên ông cũng đang dần dần quan sát.

Ông phát hiện mình cũng dần dần bị Thẩm Lãng thuyết phục, vị Thẩm công tử này tuy rằng làm việc không đáng tin cậy, nói cũng chẳng đáng tin cậy, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng chuẩn.

Ninh Chính điện hạ quả thực không giống Thái tử và cũng chẳng hề giống Tam vương tử Ninh Kỳ.

Ninh Nguyên Hiến nghĩ tới chuyện Thẩm Lãng nửa tháng kiếm ba triệu, không khỏi bèn hỏi:

- Thằng nhóc phá phách kia bắt đầu chưa?

Lê Chuẩn da đầu tê dại nói:

- Bắt đầu.

Tiếp đó, cầm báo cáo chi tiết đưa lên.

Quốc quân xem một lần thật nhanh, tiếp đó hàm răng nghiến ken két nói:

- Thằng khốn này cũng quá khoác lác thế kia à?

Cũng không phải sao?

Lê Chuẩn còn nhìn không được.

Vung đao chém gió quá mức rồi.

...

Vài ngày trước, kinh đô liền thổi lên một trận gió yêu ma.

Nói cho đúng là hai trận gió yêu ma!

Cơn gió đầu tiên, là từ hai cái phe phái Thái tử cùng Tam vương tử đồng thời thổi phồng lên.

Quốc quân hạ chỉ để Ninh Chính trong vòng một tháng trù đến ba trăm vạn lượng vàng quân lương, tất cả mọi người biết chuyện xui xẻo này nhất định phải rơi vào trên đầu Thẩm Lãng.

Hơn nữa có tiếng đồn, hội Thiên Đạo không móc ra số tiền này.

Hội Ẩn Nguyên càng buông lời, kinh doanh bất kỳ thứ gì bình thường trong thiên hạ, tuyệt đối không có khả năng trong vòng một tháng kiếm được ba trăm vạn lượng vàng.

Hai cái phe phái Thái tử cùng Tam vương tử càng trực tiếp âm thầm chỉ thị.

Nhất định phải cản trở Thẩm Lãng xoay tiền.

Biện pháp cản trở cũng rất đơn giản.

Nếu Thẩm Lãng không theo hội Ẩn Nguyên cùng hội Thiên Đạo vòi tiền, vậy khẳng định làm tiền từ đám hào môn kinh đô.

Bất kỳ hào môn nào, bất kỳ thương gia giàu có nào, đều không được có bất kỳ qua lại tiền tài cùng Thẩm Lãng.

Không được phép làm ăn, không được quyên tặng.

Bằng không, sẽ lọt vào cấm vận ba bên của đám Thái tự, Tam vương tử, hội Ẩn Nguyên.

Khi cái chỉ thị này vừa ra.

Toàn bộ hào môn thương nhân đều tỏ ý, cùng lắm thì cho Thẩm Lãng một đồng, hơn nữa cũng sẽ không cùng hắn làm một hợp đồng làm ăn nào.

Thậm chí những người này hận không thể thề với trời.

Ở trong kinh đô, ngươi có thể đắc tội bên Tam vương tử hay Thái tử có thể còn có đường sống.

Nhưng nếu ngươi cùng đắc tội với ba bên Thái tử, Tam vương tử cùng hội Ẩn Nguyên, vậy trên cơ bản cũng sẽ không phải có tiền đồ, cũng không còn đường sống luôn.

Thái tử cùng Tam vương tử, hội Ẩn Nguyên đây là liên thủ muốn cắt đứt vòng luân chuyển tiền tệ của Thẩm Lãng.

Chỉ cần làm gãy nguồn gốc con đường kiếm tiền của Thẩm Lãng, dù nhà ngươi có bay đến trời cũng đừng hòng kiếm được số tiền này.

Theo thời gian dần dần tới gần.

Cũng căn bản không có nhìn thấy Thẩm Lãng tìm bất kỳ thương nhân hào môn nói chuyện làm ăn, càng không có nói đến sự việc quyên tặng.

Thế nhưng một ngọn gió yêu ma khác xuất hiện.

- Thằng tiểu súc sinh Thẩm Lãng này xấu thì có xấu, nhưng quả thực lợi hại, mười một tên ăn mày qua tay hắn sau này lại tên đề bảng vàng cả bọn ở cuộc thi ân khoa.

- Không chỉ có như vậy, hơn hai ngàn phế vật lúc trước hắn bắt đi, tụi mình đều cho rằng đó là bia đỡ đạn chịu chết, ai mà nghĩ tới sau khi huấn luyện có ba tháng lại biến thành đội quân vương bài số một nước Việt, còn diệt cả năm nghìn tinh nhuệ của nước Sở.

- Các ngươi biết chuyện này sao xảy ra không?

- Vì sao? Thẩm Lãng lại có bản lĩnh hóa mục nát thành thần kỳ như vậy? Kinh người quá đi mất.

- Chuyện này hoàn toàn là thần tích mà.

- Bởi vì trên đầu của Thẩm Lãng có

Hoàng Kim Long Huyết, chỉ cần uống vào, sau đó có thể cải biến huyết mạch thiên phú, lực lượng, tinh thần cùng tốc độ đều tăng gấp mười lần trở lên!

- Khoác lác sao? Trên cái thế giới này bới đâu ra máu rồng chứ?

- Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao hơn hai ngàn thằng phế vật đần độn này trong thời gian ba tháng ngắn ngủi liền lột xác? Biến thành vương bài quân đoàn?

Đây đúng là kỳ tích kinh thiên, hoàn toàn không cách nào giải thích.

- Nhưng mà, thế giới này căn bản cũng không có rồng, cũng căn bản không có máu rồng.

- Thế giới này không có, thế nhưng trong thượng cổ phế tích có máu rồng. Hoàng Kim Long Huyết tìm được trong phế tích thượng cổ ở hải ngoại, bằng không Thiên Nhai Hải Các chủ nhân ngay cả chính sự đều không quản, quanh năm ở hải ngoại khai thác phế tích, chính là vì cái Hoàng Kim Long Huyết này mà.

- Vậy thì không đúng, Thẩm Lãng tay trói gà không chặt, làm sao có thể đi vào thượng cổ phế tích? Làm sao có thể được Hoàng Kim Long Huyết?

- Vậy ngươi đếch biết cái quái gì, nữ vương hải ngoại Cừu Yêu Nhi, cô gái này vô địch thiên hạ, ở hải ngoại diệt quốc vô số. Có một ngày hạm đội của nàng gặp phải cơn lốc, mắc cạn ở một trên hoang đảo. Cừu Yêu Nhi một mình tiến vào hòn đảo quỷ dị thần bí này, biến mất tầm một tháng, đến khi nàng lại một lần nữa đi ra, đã thiên hạ vô địch, hơn nữa có thể hô phong hoán vũ để sóng biển trào lên cho hạm đội trở lại biển khơi, hơn nữa lúc nàng ra đi, cái hoang đảo thần bí này trực tiếp sụp xuống biến mất.

- Ý của ngươi là, cái hoang đảo thần bí này thật ra là một phế tích thượng cổ sao?

- Đúng! Hoàng Kim Long Huyết chính là Cừu Yêu Nhi từ trong phế tích thượng cổ lấy được.

- Chính là, Cừu Yêu Nhi vì sao muốn giao Hoàng Kim Long Huyết cho Thẩm Lãng hả?

- Bởi vì cái này Hoàng Kim Long Huyết chỉ có thể cho đàn ông dùng, thủ hạ Cừu Yêu Nhi toàn đàn bà con gái thôi.

Ồ, có lý ghê vậy.

- Hơn nữa các ngươi không biết đâu, Thẩm Lãng này dáng dấp tuấn mỹ vô cùng, là nam sủng của Cừu Yêu Nhi hai người còn sinh một đứa bé. Cừu Yêu Nhi là nữ nhân, dưới tay nàng cũng là nữ nhân, ngươi nói được Hoàng Kim Long Huyết nàng không để cho Thẩm Lãng, còn có thể cho người nào?

- Ngươi nói có vẻ rất có lý vô cùng, nhưng vẫn quá hoang đường, ngươi cho là tiểu thuyết《 Đấu Phá Thương Khung 》sao.

- Ngươi nha, quá ngây thơ ấu trĩ, ngươi chẳng lẽ không biết một câu chân lý, hiện thực thường ly kỳ hơn so với tiểu thuyết sao?

- Chuyện bí mật thế này, làm sao ngươi biết được vậy?

- Chậc chậc chậc, hiển nhiên ta có nguồn gốc tin tức, ta đây có người ở Viêm Kinh.

- Hứ, đừng nghe hắn khoác lác! Tin tức này là sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch uống rượu say, trong lúc vô ý nói ra. Vân Mộng Trạch các ngươi biết mà, là huynh đệ khác họ, hồ bằng cẩu hữu của Thẩm Lãng, hai người thường xuyên ra ngoài ngủ cùng một cô gái đấy.

- Chính là bởi vì quan hệ hai người tốt như vậy, cho nên chuyện bí ẩn như thế sứ giả Vân Mộng Trạch mới biết được.

Cái dòng yêu phong này rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ kinh đô.

Vô số du côn, lưu manh, còn có dân chúng bình thường tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.

Trung tầng tinh anh nửa ngờ nửa tin.

Hào môn cao tầng vừa có chút tin tưởng, vừa lại cười nhạt.

Câu chuyện này quá ly kỳ, vừa nhìn chính là Thẩm Lãng bịa đặt, cố ý để Vân Mộng Trạch phóng xuất tin tức.

Mục đích rất rõ ràng, chính là vì lừa gạt tiền.

Thẩm Lãng gần đây đang cần tiền mà.

Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin? Bộ xem chúng ta là con nít ba tuổi sao?

Nhưng mà, trong lòng rất nhiều người cũng là có một nghi vấn to lớn.

Thẩm Lãng đến tột cùng làm sao làm được vậy?

Trong ba tháng ngắn ngủi biến hơn hai ngàn tên đần độn phế vật thành võ sĩ vương bài.

Cái này quá thần kỳ mà.

Ở trái đất hiện đại, những tay lừa đảo này không có sáng tạo được kỳ tích nào mà ba hoa khoác lác đủ thứ, ví như Tam Chu Khẩu Phục Dịch (*) chữa khỏi trăm bệnh.

(*) Tam Chu Khẩu Phục Dịch: Một loại thực phẩm chức năng lên men nổi tiếng lừa đảo, bao trị bách bệnh (có cả trị ung thư). Vào thời kỳ đỉnh cao, công ty sản xuất ra nó do Ngô Bỉnh Tân sáng lập đã có đến 640 công ty con, 2.200 văn phòng và nhân viên bán hàng đạt 157.000. Đây là một hình thức tiếp thị cực kỳ tinh vi đánh vào tâm lý sợ các vấn đề sức khỏe của dân chúng (Masan bên Việt Nam cũng sử dụng chiêu tương tự nhưng quy mô và độ linh hoạt ít hơn rất nhiều so với Chu Tam Khẩu Phục Dịch)

Thẩm Lãng cũng là chân chính từng tạo ra kỳ tích động trời.

Có cơ sở nền tảng tuyệt đối.

...

Toàn bộ lời đồn đãi lan ra mấy ngày mấy đêm, sau đó rất nhiều người đều rục rịch.

Cuối cùng có rất nhiều hào môn quý tộc mắt thấy liền không người nối nghiệp, con cháu không nên thân, thi văn không thể trông cậy vào, chỉ còn tin vào luyện võ.

Nhưng huyết mạch thiên phú lại thấp, căn bản là luyện không ra được cái gì.

Luyện mười mấy năm, bình thường cực kỳ, đừng nói dựa vào võ cử nhân, ngay cả võ tú tài đều không thi nổi.

Lần này đám thí sinh rớt ân khoa thi võ, nội ở địa điểm kinh đô đã có xấp xỉ ba nghìn người.

Nếu cứ theo đà này, ngay cả một người Bách hộ đều không làm được, thế nào kế thừa được gia nghiệp, làm sao giữ được vinh hoa phú quý của gia tộc.

Chuyện mong con hơn người đối với những quý tộc này hào môn mà nói, càng thêm bức thiết.

Cải biến huyết mạch thiên phú?

Liền ý nghĩa cải biến vận mệnh một người, thậm chí cải biến vận mệnh cả gia tộc.

Nói cụ thể hơn.

Nếu như sau khi thay đổi huyết mạch có thể thi đậu võ Cử nhân, vậy cái gì cũng đáng.

Con cháu hào môn, chỉ cần thi trúng võ cử là có thể thăng chức rất nhanh.

Đám người kia thật sự muốn đi tìm Thẩm Lãng, hỏi hắn có phải thật sự có Hoàng Kim Long Huyết thượng cổ hay không.

Thế nhưng ngẫm lại lệnh cấm vận của Thái tử cùng Tam vương tử, vẫn chẳng dám mạo hiểm.

Bởi vì Thẩm Lãng trên căn bản là đang khoác lác gạt người, nếu không sửa đổi được huyết mạch thiên phú, còn đắc tội Thái tử cùng Tam vương tử mà lọt vào cấm vận, vậy quá oan uổng.

Thế nhưng, nếu ta không đi công khai mà đi lặng lẽ thì cũng được mà?

...

Cuối cùng, người đầu tiên mắc câu!

Thế tử phủ Tử tước Tây Long, Vương Bật.

Gã là trong nhà con trai trưởng, từ nhỏ huyết mạch thiên phú kém, hơn nữa ham ăn biếng làm, ăn chơi đàng điếm, võ công thường thường, lúc này vừa thi rớt võ.

Cha của gã là Vương Thuật, là một tam phẩm tướng quân Việt quốc, là tướng lĩnh dưới trướng của Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngạo.

Vương Bật không trúng võ cử không hề gì, hết lần này tới lần khác lại có một thằng em con thứ, năm nay thi đậu võ cử nhân.

Phụ thân đã nói, nếu như trong vòng mấy năm gã không đậu Cử nhân võ, sẽ phải truyền tước vị cho thứ đệ, đỡ phải để cho gã không thủ được tước vị.

Gã tức khắc cuống cuồng.

Còn phải như vậy hả?

Một khi để thứ đệ thừa kế tước vị, ta còn có đường sống à?

Vừa vặn gã nghe được lời đồn đãi này.

Thế là vội vàng tìm được sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch, quanh co lòng vòng hỏi thăm Thẩm Lãng có Hoàng Kim Long Huyết là thật hay giả?

Vân Mộng Trạch nói chắc chắn giả, là ta uống say nói bậy.

Nhưng gã càng nói là giả, vị thế tử phủ Tử Tước Vương Bật này càng cảm thấy là thật.

Bỏ ra rất nhiều tiền bày tiệc rượu, lại tìm tới một người hoa khôi tiếp khách, hầu hạ Vân Mộng Trạch thật vui vẻ.

Vân Mộng Trạch lúc này mới mở miệng, thừa nhận chuyện này là thật.

Thế nhưng để Vương Bật xin thề, tuyệt đối không thể để lộ ra, bằng không nát của quý con cháu.

Vương Bật tranh thủ thời gian xin thề.

Ngay sau đó, gã cầu xin Vân Mộng Trạch dẫn mình đi gặp Thẩm Lãng một chuyến, nhìn có thể mua được một chút Hoàng Kim Long Huyết, cải biến huyết mạch thiên phú, tranh thủ tiếp theo trúng võ cử hay không.

Vân Mộng Trạch làm sao đồng ý? Hơn nữa còn định trả lại tiền hoa tửu cho Vương Bật.

Vương Bật quỳ gối trước mặt Vân Mộng Trạch, ôm bắp đùi của gã gào khóc.

Vân thế tử cứu mạng, cứu ta với! Ta nhất định đời này đều nhớ kỹ đại ân đại đức của nngài, ngày sau có bất kỳ sai bảo gì, Vương mỗ lên núi đao xuống chảo dầu, tuyệt không hai lời.

Bởi vì gã tận lực cầu khẩn, Vân Mộng Trạch không cách nào, đáp ứng mang theo gã tới gặp Thẩm Lãng.

Đi tới phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính, từ cửa sau bí mật đi vào.

- Vương Bật, ta nói với ngươi, ta chỉ phụ trách cho ngươi tới gặp Thẩm Lãng, nhưng chuyện này có thành hay không, ta cũng không dám cam đoan a. - Vân Mộng Trạch nói.

Vương Bật lại một lần nữa mang ơn, nhưng trong lòng lại ở lẩm bẩm, không phải là hai người Thẩm Lãng cùng Vân Mộng Trạch liên thủ bẫy ta chứ?

...

- Ca, tại sao ca lại làm thế kia chứ?

Trong mật thất, Thẩm Lãng giận dữ.

- Lúc trước, sau khi ca truyền tin tức về bí mật Hoàng Kim Long Huyết ra ngoài, đệ liền gặp phiền phức vô cùng, mỗi ngày đều có vô số người tới tìm đệ, bây giờ ca còn đưa người đến trước mặt đệ, quá đáng thật đó.

- Vân Mộng Trạch, ca mà còn làm vậy cẩn thận hai chúng mình tuyệt giao!

Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch không ngừng xin lỗi, chỉ vào Vương Bật nói:

- Lãng đệ, đây là thế tử phủ Tử tước Tây Long Vương Bật, thực sự đáng thương, hơn nữa cùng ta quả thực hợp ý, ta không thể thấy chết mà không cứu được. Đệ có Hoàng Kim Long Huyết dư thừa, thì… cho hắn một chút đi.

Thẩm Lãng cả giận nói:

- Đây là đồ vật quý báu, làm sao có thể chia sẻ được? Đây là thượng cổ long huyết, vật báu vô giá!

Vân Mộng Trạch nói:

- Chỉ một chút, một chút thôi mà?

Thẩm Lãng khó khăn vô cùng.

- Vương Bật có đúng không?

- Vâng, ta là Vương Bật.

Thẩm Lãng nói:

- Một khi phục dụng Hoàng Kim Long Huyết, ngươi nhất định sẽ trúng võ cử, nhất định sẽ thăng chức rất nhanh, đến lúc đó có thể đứng ở bên Ninh Chính điện hạ không?

Vương Bật vội vàng vỗ ngực nói:

- Có thể, nhất định có thể!

Thế nhưng nhưng trong lòng ở châm biếm, chờ ta lợi hại, sau đó ta đếch thèm quản ngươi sống chết thế nào, muốn ta đầu nhập vào tên phế vật Ninh Chính à, nằm mơ đi.

Thẩm Lãng nghiến răng nghiến lợi, giống như cắt thịt vậy, lấy ra một ống Hoàng Kim Long Huyết.

Quả nhiên ánh vàng rực rỡ, hoa lệ cực kỳ.

- Trước một canh giờ, có người ra năm ngàn lượng vàng mua ống máu rồng này đều bị ta từ chối, nếu không phải là ca ca ta mang ngươi tới, làm sao ta có thể đưa cho ngươi được. - Thẩm Lãng thở dài nói.

Năm nghìn lượng vàng?

Vương Bật vừa nghe, gần như sợ vãi đái.

Cái này... Mắc như vậy?

Cả nhà họ Vương của gã một năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy a.

Hơn nữa gã căn bản bới không ra nhiều tiền như vậy.

Thẩm Lãng lúc trước kêu giá ba nghìn lượng vàng, nhưng cảm giác vẫn quá tiện nghi, cho nên liền lên giá.

Vương Bật vừa nghe không đúng.

Đây là muốn gạt tiền nhà mình mà.

Ngươi có lôi ta đem bán, cũng không ra năm nghìn lượng vàng.

- Lấy không ra nổi phải không, vậy ngươi đi đi. - Thẩm Lãng phất phất tay, lập tức biến sắc mặt.

Vương Bật vội vàng nói:

- Ta, ta không thể xác định có hữu dụng hay không, nếu lấy ra một số tiền lớn thế này, nhỡ ra vô dụng thì sao? Hơn nữa ta cũng lấy không ra số tiền này, trừ phi phụ thân ta...

Thẩm Lãng cầm “Hoàng Kim Long Huyết” đổ ra một phần ba.

- Miễn phí cho ngươi uống vào, nếu như cảm thấy hiệu quả, đi về phía phụ thân ngươi đòi tiền, lấy hai phần ba Hoàng Kim Long Huyết còn lại.

Vương Bật tiếp nhận một phần ba ống Hoàng Kim Long Huyết, thoáng một do dự.

Cái này có độc không vậy?

Nhưng mà, mấy năm nay gã chơi gái quá nhiều, đồ chơi kia đã sớm không mần ăn gì được, không biết đã xơi biết bao loại thuốc tào lao.

Tức khắc nhắm mắt lại, trực tiếp uống một hơi.

Tiếp đó...

Ông trời của ta!

Ghê gớm, không được rồi.

Gã tức khắc cảm thấy cả người dường như muốn bốc cháy.

Toàn thân tràn đầy sức mạnh.

Quan trọng nhất là cái chỗ bí ẩn kia lại trở nên hùng tráng chưa từng có.

Hơn nữa gân mạch cùng cơ bắp toàn thân lại nổi lên.

Đúng dịp thấy bên cạnh có một tạ đá, trên đó viết hai trăm cân.

Bình thường một tay gã căn bản nhấc không nổi.

Lúc này trong cơ thể giống như lại một cổ lực lượng muốn nổ tung vậy, gã nhanh chóng tiến tới, chợt tóm lấy tạ đá.

- A!

Rống to một tiếng, chợt giơ lên.

Lại thực sự giơ lên.

Quá thần kỳ, quá mạnh.

Đây quả nhiên là Hoàng Kim Long Huyết!

Thật lợi hại!

Thẩm công tử rõ ràng biết giữ chữ tín!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.