Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 325: Chương 325: Quốc quân rung động hân hoan! Phần thưởng kinh người!




(*) Chú thích của Bánh: Thật sự có chút không cam lòng!

Cái tháng này chỉ còn lại hai ngày.

Bảng xếp hạng vé tháng của ta là thứ 12.

Đây là tháng thứ ba rơi vào top 10 vé tháng.

Thật là vô cùng không cam lòng!

Cái tháng này tham gia họp công ty thường niên, chạy đi một nghìn bảy trăm dặm trở về nhà cha vợ đón năm mới, có chừng mấy ngày đều không ở trong nhà, thiếu điều kiện gõ chữ ổn định.

Thế nhưng, ta không có ngừng chương một ngày

Bình quân mỗi ngày số lượng từ của một chương mới vượt qua một vạn năm.

Thật là dốc hết toàn lực!

Cuối cùng hai ngày, top vé tháng ta muốn xung phong một cái.

Muốn đưa truyện vào top 10 lần nữa.

Có thể không?

Các vị ân công!

Giúp ta một chút?

Có thể hay không?

Bánh điểm tâm cảm ơn chảy nước mắt.

Dập đầu cúng bái!

...

Chương 325: Quốc quân rung động hân hoan! Phần thưởng kinh người!

493 vạn lượng vàng?

Sáu nghìn lượng vàng một ống “Hoàng Kim Long Huyết”, hình như bán hoài không hết.

Vì để tránh cho những người này làm ký hiệu trên vàng, Thẩm Lãng ra lệnh nung chảy và một lần nữa đúc thành thỏi vàng, phương diện này nhất định là có hao tổn.

Hơn nữa lượng vàng chỉ là thuận tiện tính toán mà thôi.

Trong tay Thẩm Lãng có hơn hai ngàn ống Hoàng Kim Long Huyết, lúc này mới bán đi hơn tám trăm quản, còn dư lại hơn một ngàn ông.

Không có biện pháp.

Cắt hết rau hẹ của kinh đô rồi.

Thậm chí hào môn ven kinh đô cũng bị thu hoạch một lần.

Có thể xuất ra nổi sáu nghìn lượng vàng, hơn nữa trong nhà còn có một thiếu gia ăn chơi không nên thân.

Hơn tám trăm hộ đã thu xong.

Sau khi thu hoạch đợt này, ít nhất phải mất nhiều năm sau mới có thể trưởng thành.

- Chuẩn bị một chút, chở mớ vàng này về hoàng cung đi!

...

Tiếp tục, một màn chấn động kinh đô xuất hiện!

Dân chúng rõ ràng bất ngờ không kịp đề phòng, trong nháy mắt bị sáng đến mù hai mắt.

Kể cả những cấm quân hộ tống vàng này, cũng trong nháy mắt trợn mắt đến lớn nhất.

Cửa chính phủ Hầu tước Trường Bình mở ra.

Tiếp đó, một xe lại một xe vàng chở đi ra.

Không có bất kỳ che phủ nào, thỏi vàng sáng lấp lánh bày phía trên, ngay cả miếng vải đen cũng không có đắp lên.

Một thỏi vàng năm cân, một xe hơn ba ngàn cân, tầm một trăm xe.

Ánh mặt trời chiếu xuống, ánh sáng của những núi vàng di động này đập vào khiến cho người ta hoàn toàn không mở mắt nổi.

Đoàn xe trùng trùng điệp điệp dọc theo đại lộ Huyền Vũ, đi đến hoàng cung.

Hai nghìn cấm quân nhìn thấy những thứ vàng này, trong phút chốc gần như bị dọa tè ra quần.

Thiên hộ cấm quân tìm được Thẩm Lãng, cất giọng run rẩy:

- Thẩm công tử, cái này... Cái này có phải quá phách lối hay không vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Ta lập tức gom góp mấy triệu, còn không cho phép ta lớn họng một cái sao?

Á!

Ngài nói rất có lý.

Nhưng cái núi vàng biển vàng, để hai ngàn người chúng ta thủ hộ, áp lực quá lớn.

Ta sợ bị cướp.

Thậm chí không sợ thành thật nói cho ngài biết, các huynh đệ cấm quân chúng ta thấy số vàng khổng lồ này cũng muốn cướp rồi giải thể về nhà.

Thế nhưng không có cách nào, bất kỳ đều gì không ngăn cản được Thẩm Lãng khoe khoảng.

Buổi sáng ánh mặt trời chiếu ở trên đất.

Trên đại lộ Huyền Vũ xuất hiện tầm một trăm xe vàng.

Trùng trùng điệp điệp.

Ánh vàng chói mắt.

Tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ.

Mặc kệ là ai?

Dân chúng, thương nhân, quý tộc, du côn, lưu manh, quan viên.

Đều phải dừng bước.

Nhìn đống vàng vô số kể này.

Núi vàng biển vàng mà.

Ta... Mẹ kiếp!

Có thể nói trừ trưởng lão hội Ẩn Nguyên ra, không ai từng gặp nhiều vàng thế này.

Thật đáng sợ!

Vô số dân chúng toàn thân đều đang run rẩy.

Cảnh tượng hoành tráng.

Liền một màn này, đủ ta nói khoác ba mươi năm.

Tất cả mọi người nhìn ngây người tầm một khắc đồng hồ, ngay sau đó chạy về nhà rất nhanh, hô phong hoán vũ, dắt vợ con ra.

- Mẹ ơi, mẹ ơi, mau ra đây xem vàng này.

- Con trai, mau ra đây nhìn thần tiên đi.

- Nương tử, nương tử, mau ra đây, ta dẫn nàng đi xem một chuyện ngạc nhiên lắm... A! Hắn là ai? Hắn tại sao ở dưới giường chúng ta vậy?

Vòng vây con người ở đại lộ Huyền Vũ càng ngày càng nhiều.

Vô số người nội tâm ngưỡng vọng, cúng bái.

- Ối giời ơi, vàng nhiều như vậy cho tao một xe là đủ rồi.

- Một xe, đừng nói giỡn! Cho mày một xe, là có thể để cho mày chơi đến nổ thận.

- Tao thật sự muốn đi cướp, cướp được một xe, từ rày về sau tao chỉ cần ngủ trong lầu Hạnh Hoa không ra ngoài.

Nhiều tay lưu manh côn đồ trông mà thèm, trái tim nóng lên, có nên chơi lớn, cướp lớn một lần hay không?

- Giá, giá, giá!

Cấm quân đại thống lĩnh nghe được tin tức này, sau đó cả người bị chấn động da đầu tê dại, lập tức dẫn đầu năm nghìn cấm quân đến đây bảo hộ vàng, nhưng trong lòng hận chết Thẩm Lãng.

Thẩm công tử điên rồ này.

Mấy triệu lượng vàng, ngài cứ nghênh ngang công khai vận chuyển như vậy?

Chuyện này tương đương với để một trăm người không có mặc quần áo con gái bò sát trên đất.

Nói sai rồi, là một trăm cô gái không mặc quần áo!

Vị Thống lĩnh cấm quân cũng bị đám vàng này kích thích đến choáng váng cả đầu óc.

Ngay sau đó, Ninh Chính cũng tới, suất lĩnh Thành Vệ Quân phủ Đề đốc Thiên Việt tới hộ tống đám vàng này.

Chỉ hai khắc sau, quân đội bảo vệ vàng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Dẫn đến đám lưu manh côn đồ muốn làm chuyện động trời vội vàng muốn vùi đầu vào đũng quần.

Thiếu chút xíu nữa, chúng ta tựu thành công đoạt mấy triệu lượng vàng.

Mặc dù không có thành công, nhưng sau đó có thể về nói khoác.

Trưởng lão mới nhậm chức của hội Thiên Đạo Hoàng Đồng cũng nhìn đám vàng này ngây người, gã cũng chuyên đến xem cảnh tượng hoành tráng.

Nói thực sự, tuy rằng gã là trưởng lão hội Thiên Đạo cao quý, nhưng vàng nhiều như vậy xuất hiện đồng thời, gã vẫn là lần đầu tiên thấy.

Quá rung động.

Nhưng mà, chuyện làm ăn bán gương và các thứ xa xỉ phẩm khác cũng khó mà suông sẻ ở kinh đô.

Đợt thu hoạch này của Thẩm công tử quá độc ác, gây tai họa một lượt cho toàn bộ những kẻ có tiền ở kinh đô.

...

Tổng bộ của hội Ẩn Nguyên ở đô thành Việt quốc gọi Ân Tế Lâu, cao bảy tầng, ở kinh đô đã thuộc về lầu cao chọc trời.

Đứng ở chỗ cao nhất có thể quan sát toàn thành.

Trưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo cùng con trai Thư Đình Ngọc liền đứng ở tầng thứ bảy, nhìn đại lộ Huyền Vũ phía trên những thứ này vàng đoàn xe.

Hai người này là gặp qua rừng vàng biển bạc, nhưng lúc này mắt cũng mê ly không chịu nổi.

Không nghĩ tới, tay ở rể nhỏ nhoi này lại lợi hại đến nước này.

Nguyên bản hội Ẩn Nguyên là muốn mượn cơ hội này ép quốc quân đi vào khuôn khổ.

Bởi vì trừ hội Ẩn Nguyên ra, không có bất kỳ người nào có thể cho Ninh Nguyên Hiến mượn nhiều tiền như vậy.

Ai biết chỉ nửa tháng, Thẩm Lãng liền lấy được… nhiều tiền thế này.

- Tên tiểu súc sinh này làm việc quả thật không có ranh giới cuối cùng.

Thư Bá Đảo thở dài một tiếng.

Cũng không phải sao?

Tiểu súc sinh này hoàn toàn không chú ý đắc tội bất luận kẻ nào.

Nhưng thủ đoạn này cũng rõ ràng kinh người.

Thiên hạ mặc kệ làm ăn thứ gì, đều không thể ở trong vòng nửa tháng kiếm ba trăm vạn lượng vàng, kể cả gương thủy tinh cũng không ngoại lệ.

Kết quả Thẩm Lãng buôn bán lời năm trăm vạn.

Quả thực để cho người ta chấn sợ nổi da gà.

- Kế tiếp, kinh đô sẽ ở trong tình trạng thiếu rất nhiều tiền, chuyện làm ăn của hội Ẩn Nguyên năm nay có thể sẽ sụt mấy phần.

- Tên tiểu súc sinh cắt một đợt này quá ác.

- Đây là cướp của người giàu chia cho người nghèo, rõ ràng thương thiên hại lý, đưa tiền cho người nghèo, đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo.

Không sai, một đợt thu hoạch điên cuồng này của Thẩm Lãng chính là cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Quốc quân nhận được khoản tiền vàng này, sẽ như thế nào?

Đầu tiên phát quân lương cho lính, còn có đại chiến tiền trợ cấp, mười mấy vạn binh sĩ đều có thể nhận được một khoản tài sản nho nhỏ.

Những binh lính này đều là người nghèo.

Tám vạn đại quân xuôi nam, cần vận chuyển vô số lương thảo, quân giới, quần áo và đồ dùng hàng ngày, dược liệu v.v... chí ít cần mười mấy vạn dân phu.

Thậm chí còn muốn trưng dụng xe bò, xe lừa của dân phu nữa.

Những thứ này đều tốn tiền.

Dĩ nhiên, nếu như đặc biệt không biết xấu hổ, cũng có thể ép buộc lao dịch.

Nhưng Ninh Nguyên Hiến là người tiêu tiền như rác.

Ông cay nghiệt với quan viên nhưng đối với dân chúng kỳ thực cũng không tệ lắm, chuyện cưỡng bức dân chúng lao dịch để họ chảy máu bỏ tiền thì ông không làm được.

Cho nên, có một số tiền lớn sẽ rơi vào trên người mấy trăm ngàn dân phu.

Còn một số lớn sẽ dùng mua lương thực, vải vóc v.v....

Tóm lại con số tài phú khồng lồ này cuối cùng đều có thể trở lại dân gian.

Thế nhưng...

Những món làm ăn này đều chẳng liên quan gì đến hội Ẩn Nguyên cả.

Bởi vì bọn họ cùng quốc quân trở mặt, chuyện mua sắm những vật liệu này không có khả năng giao cho hội Ẩn Nguyên.

Tổn thất nặng nề!

Hội Thiên Đạo lại muốn kiếm một khoản lớn.

- Đợt này chúng ta tổn thất bao nhiêu? - Thư Bá Đảo bèn hỏi.

Thư Đình Ngọc nói:

- Đơn thuần lương thực, vải vóc, dược liệu, thức ăn, chúng ta tổn thất sẽ vượt qua một triệu lượng vàng trở lên, hơn nữa vàng đổi lợi nhuận, tổn thất còn lớn hơn.

Tên súc sinh Thẩm Lãng này!

Hắn mang đến cho hội Ẩn Nguyên tổn thất lớn cỡ nào?

Hai lần chiến bại thành Nộ Triều, vụ làm ăn gương thủy tinh cộng thêm vụ lần này.

Mỗi một lần đại chiến, tuy có người sẽ tổn thất, nhưng có người lại muốn đại phát tài.

Gây ra chiến tranh để phát tài vốn là thời cơ tốt nhất của hội Ẩn Nguyên.

Tổ chức lợi hại nhất trực tiếp đầu tư chiến tranh.

Bằng không hội Ẩn Nguyên vì sao tích cực cho mượn tiền làm quân phí như vậy?

Bởi vì đại bộ phận những thứ quân phí này có thể theo những cách khác nhau một lần nữa trở lại túi của bọn họ.

Nhưng ở trận đại chiến kế tiếp, chuyện làm ăn trên cơ bản không có liên quan quá nhiều đến hội Ẩn Nguyên.

Phía dưới, đoàn xe của Thẩm Lãng vừa vặn đi qua tổng bộ hội Ẩn Nguyên.

Thẩm Lãng giống như thấy Thư Bá Đảo vậy.

Bỗng nhiên, hắn ngừng lại, tiếp đó hướng cha con Thư Bá Đảo trên lầu dựng thẳng lên hai ngón giữa.

Tiếp tục, hắn quơ bàn tay như tát vào không khí.

Mặc dù cách thật là xa, nhưng Thư Bá Đảo cùng Thư Đình Ngọc vẫn cảm thấy cái bạt tai này của Thẩm Lãng như thể đánh thật mạnh vào mặt bọn họ vậy.

Tên tiểu súc sinh này quá hèn hạ!

Người hèn như vậy thế nào sống đến bây giờ?

- Phụ thân, nhất định phải trả thù!

Thư Bá Đảo cách mấy trăm mét, nhìn Thẩm Lãng phía trên đại lộ Huyền Vũ, ánh mắt đục ngầu trở nên sắc bén lạnh giá.

Đúng vậy, nhất định phải trả thù!

Nhất định phải cho Thẩm Lãng một lần trả thù hiểu sâu tận xương, để hắn đau đến tận tim.

Làm sao mới có thể làm cho Thẩm Lãng thương gân động cốt, vô cùng đau thương?

Vậy phải xem hắn coi trọng nhất cái gì.

- Chắc chắn Thẩm Lãng đi cướp hết mấy thằng đần độn cả nước à? - Thư Bá Đảo hỏi.

Thư Đình Ngọc nói:

- Đúng, mặc dù hắn làm được đặc biệt bí ẩn, nhưng động tác vẫn quá lớn, vẫn bị chúng ta dò xét đến. Không chỉ có chúng ta đang ngó chừng hành động bí mật của hắn, Thái tử cùng Tam vương tử cũng đều đang dòm ngó.

Thư Bá Đảo nói:

- Hắn đây là muốn rèn nhánh quân Niết Bàn thứ hai.

Thư Đình Ngọc nói:

- Đúng!

Thư Bá Đảo nói:

- Hắn làm việc không có ranh giới cuối cùng, thiên mã hành không. Thế nhưng đang vì chuyện Ninh Chính tranh ngôi, lại đặc biệt bình ổn, hành sự vô cùng chính!

Quả thực như thế!

Lúc trước vì giúp đỡ gia tộc họ Kim vượt qua nguy cơ tân chính, hay là diệt gia tộc họ Tô báo thù.

Thẩm Lãng làm việc đều không từ thủ đoạn, thiên đại tai họa cũng dám xông.

Lần này hắn giúp đỡ Ninh Chính tranh ngôi, cho nên người ta sẽ cho rằng hắn sẽ tiếp tục làm ra những chuyện tình chẳng có đường xuống chút nào, tiếp tục oán trời oán mà oán không khí. Sẽ khẳng định cùng Thái tử, Tam vương tử đấu đến quên cả trời đất, thậm chí hoàn toàn không có ranh giới cuối cùng.

Kết quả cũng không có!

Thẩm Lãng cũng chỉ là giúp đỡ Ninh Chính gầy dựng thế lực lớn, giúp hắn tăng cường quân bị.

Chưa từng đi hại Thái tử, cũng không có hạiTam vương tử.

Hoàn toàn là cạnh tranh lành mạnh.

Cũng chính bởi vì điểm này, mới để cho quốc quân Ninh Nguyên Hiến đối với hắn càng thêm tín nhiệm.

- Cái nhánh Niết Bàn thứ hai không thể lại để cho Thẩm Lãng luyện ra, bằng không Ninh Chính thực sự muốn một bước lên mây!

- Vậy cần phải phá vỡ hy vọng của hắn ngay tại cội rễ!

...

Bên trong vương cung, quốc quân bị sốc đến mức tóc dựng lên.

- Bao nhiêu?

- Bốn trăm chín mươi ba vạn, Hoàng Đồng hội Thiên Đạo mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, liền cho thêm bảy vạn, quyên góp một số chặn!

Năm trăm vạn lượng vàng?

Quốc quân hít một hơi khí lạnh.

Ông biết Thẩm Lãng có thể làm được.

Thế nhưng không nghĩ tới sẽ điên cuồng như vậy.

Vốn chính là nhiệm vụ khó như lên trời, Thẩm Lãng nhà ngươi không chỉ hoàn thành, hơn nữa còn vượt mức sáu thành.

Trên cái thế giới này còn có cái gì là ngươi làm không được?

Năm trăm vạn lượng vàng ấy à?

Năm nay bên trong quân phí đều hoàn toàn đủ rồi.

Không chỉ quân phí cùng vua Căng đại chiến cũng đủ, thậm chí quân phí cùng nước Sở đại chiến cũng không xê xích gì nhiều.

Lợi hại, lợi hại!

- Nghe nói hắn đều thu hoạch một lần toàn bộ huân quý hào môn Việt quốc sao? - Ninh Nguyên Hiến hỏi.

Lê Chuẩn gật đầu một cái rồi đáp:

- Có thể chưa tới hơn mười ngày, những người này liền sẽ phát hiện mình bị lừa.

- Ha ha ha! Thu hoạch thật tốt, thu hoạch thật tốt!

Quốc quân mừng rỡ!

...

Tầm hai canh giờ!

Nhóm vàng khổng lồ này, mới bị đưa vào trong hoàng cung.

Vì sao lâu như vậy?

Bởi vì mệnh lệnh của Thẩm Lãng, đám vàng này phải lượn quanh thành một vòng.

Những cuộc đời nghèo khó của dân chúng kinh đô không dễ dàng gì, Thẩm Lãng ta đây muốn cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt. Dù cho không kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng muốn cho các ngươi xem.

Hoàng Đồng trong lòng thấy sai, Thẩm công tử ngươi đây là vì bản thân khoe khoang đi?

Làm đại sự, sáng lập kỳ tích kinh người, còn muốn che giấu à?

Đây không phải là phong cách Thẩm Lãng ta đây.

Nhất định phải khoe khoang đến mức tận cùng, ghi nhớ phong phạm lợi hại của Thẩm Lãng ta đây đến tận đáy linh hồn các ngươi đi.

Muốn cho các ngươi đố kỵ đến hộc máu, khiếp sợ đến xương tủy run rẩy, ta đây mới tạm xong phần dằn mặt.

Thống lĩnh cấm quân chỉ có bất lực ói ra.

Cuối cùng nhịn không được nói với Thẩm Lãng:

- Thẩm công tử, không sai biệt lắm, cũng đủ rồi, người nên biết thì biết rồi, kẻ nên thấy cũng thấy rồi.

Thẩm Lãng còn nói:

- Có chút muội tử thanh lâu buổi trưa mới rời giường, bằng không chúng ta sẽ đi một vòng, để những muội tử này cũng khai mở nhãn giới, họ cực khổ một đêm, cũng rõ ràng không dễ dàng.

- Đừng, tuyệt đối đừng! Thẩm công tử, người chúng ta chịu nổi, ngựa chuyển vàng sắp không chịu nổi.

- Được, vậy được, vậy đưa vào cung đi, để bệ hạ cùng đám nương nương cũng khiếp sợ một cái!

...

Ninh Nguyên Hiến quả thực kinh hãi!

Mặc dù ông đã sớm biết số vàng nàng, nhưng chân chính nhìn thấy vẫn bị tác động mãnh liệt..

Số vàng qua tay ông tiêu xài là con số khổng lồ, thậm chí ông thiếu nợ nần đều vượt xa năm trăm vạn.

Chính là một lần thấy vàng nhiều vật, ông cũng là lần đầu tiên thấy.

Không có biện pháp, ông là quân vương phá sản, hàng năm tiền không chỉ chưa đủ lấy, còn có thiếu hụt, bên trong kho chẳng tồn tại bao tiền.

Bây giờ đám vàng này, toàn bộ phải đưa vào trong kho của ông.

Ninh Nguyên Hiến ta đây chưa từng giàu như ngày hôm nay.

Không chỉ có Ninh Nguyên Hiến tới xem náo nhiệt, phi tử trừ vương hậu trong cung ra, cũng tất cả đi ra nhìn vàng.

Sau khi nhìn đến chán chê.

Ninh Nguyên Hiến hạ lệnh, vận chuyển vàng vào trong kho trống.

Bắt đầu từ ngày mai, đám vàng này sẽ kịch liệt giảm thiểu.

Bởi vì rất nhiều lương thực, vải vóc, dược liệu v.v… đều đã mua xong, sẽ chờ thanh toán.

Còn có dân phu trưng dụng, cũng muốn tới lĩnh tiền.

...

- Thẩm Lãng, lợi hại, lợi hại!

- Quả nhân đáp ứng ngươi, muốn sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công, tuyệt không đổi ý!

- Nhưng mà, chưa tới hơn mười ngày, những người đã mua Hoàng Kim Long Huyết sẽ phát hiện bị lừa, ngươi chuẩn bị làm sao đây? - Quốc quân bèn hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, chúng ta phải làm rõ ràng mấy chuyện.

- Thứ nhất, cho tới bây giờ thần chưa hề nói Hoàng Kim Long Huyết có thể cải biến huyết mạch thiên phú. Đều là chính bọn họ cho là như vậy, hơn nữa thần cho tới bây giờ cũng không có chủ động rao hàng, đều là bọn họ tìm tới cửa tận lực cầu khẩn, thần mới bán cho họ mà thôi.

- Thứ hai, thần đã khuyên, sau khi dùng Hoàng Kim Long Huyết không thể đụng vào đàn bà, nói đi nói lại, kết quả chẳng ai chịu nghe, sức mạnh của long huyết trôi đi, chuyện này càng không thể trách thần được.

- Thứ ba, bán Hoàng Kim Long Huyết kiếm được tiền, thần còn chẳng lấy một lượng, thậm chí còn thêm vào mấy trăm lượng. Toàn bộ là hao tổn, cũng là thần tự móc tiền bỏ vào.

Hai cái lý do trước là già mồm át lẽ phải.

Nhưng điều thứ ba, lại thật sự có lý chẳng sợ.

Mặc kệ bán bao nhiêu tiền, Thẩm Lãng cũng không tơ hào một đồng.

Vừa rồi mang theo đám vàng này dạo phố, chính là vì để người trong thiên hạ nhìn thấy rõ ràng.

Thẩm Lãng ta đây coi như là lừa gạt tiền, cũng là lừa gạt vì nước.

Các ngươi có bản lĩnh tìm quốc quân đi? Đừng tới tìm ta.

Quốc quân cười nói:

- Ngươi thật sự không suy nghĩ trở về tránh điều tiếng sao?

- Không né, chẳng lẽ bọn họ còn dám đánh thần sao? - Thẩm Lãng nói:

- Chưa kể không có chứng từ, không có biên lai, tùy tiện tới một con mèo con chó nói mình dùng tiền mua Hoàng Kim Long Huyết của thần, lẽ nào thần lại nhận?

Lợi hại!

Quốc quân cười đến bắp thịt trên mặt đều có chút đau, không khỏi lấy tay vỗ vỗ, tiếp đó sắc mặt dần dần trở lại nghiêm túc như cũ.

- Thẩm Lãng, ngươi làm được, làm rất tốt!

Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc, quốc quân đừng có nghiêm trang khen ngợi thần như vậy, thần không quen thiệt nha.

Cuối cùng cảm giác như ngài đang muốn hố thần thì có.

- Không phải là bởi vì số vàng này đâu. - Quốc quân nói:

- Mà là khi giúp đỡ Ninh Chính tranh ngôi, bản thân ta thực sự lo lắng ngươi vô pháp vô thiên đi hại Thái tử, đi hại Ninh Kỳ, giống như ngươi lúc trước với Tô Nan vậy, dùng thủ đoạn bất chấp tồi tệ đến thế nào hãm hại liên tiếp. Kết quả ngươi hoàn toàn không có, thậm chí phe Thái tử, Ninh Kỳ phe xuất thủ hại ngươi, ngươi đều bảo trì khắc chế, nhìn chung quốc gia đại cục, cái này tốt! Ở chuyện tranh ngôi, ngươi từ đầu đến cuối đang xây dựng, mà không phải phá hoại! Hơn nữa dùng sự thật mà cải biển cái nhìn của ta, để ta thấy rõ ràng Ninh Chính, điểm ấy rất tốt!

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, Việt quốc trải qua mấy thập niên...

- Được rồi, ta biết ngươi muốn nói gì. - Quốc quân vội vàng cắt ngang.

Bởi vì Thẩm Lãng lại cất lời nhàm tai, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói Ninh Nguyên Hiến phá sản, để lại rất nhiều tai hoạ ngầm cho Việt quốc, cần loại quân vương cần chính kiên nghị như Ninh Chính giải quyết những nguy cơ như vầy.

Lời trong lời ngoài đều giống như nói rằng ta để lại một cục diện rối rắm cho quân vương về sau.

Có một số việc quả nhân biết sai rồi, ngươi cũng không cần luôn luôn lấy ra nói.

- Chí ít đến bây giờ, Ninh Chính biểu hiện tốt. - Ninh Nguyên Hiến nói.

Kỳ thực từ biểu hiện ra bên ngoài, Ninh Chính vẫn vô cùng chật vật, vẫn sứt đầu mẻ trán.

Nhưng quốc quân nhìn vấn đề cuối cùng càng thêm sâu sắc.

Ninh Chính làm việc chính đáng vô cùng, giải quyết nguy cơ cũng là từ nguồn gốc phía trên giải quyết vấn đề, mà không phải cảnh thái bình giả tạo.

Việt quốc cục diện bây giờ, dựa vào quét vôi trên tượng là không được.

Bỗng nhiên Ninh Nguyên Hiến cười nói:

- Thẩm Lãng, tên Ninh Chính này làm việc vô cùng cứng nhắc, nhỡ ra nó nối ngôi, nhất định sẽ phổ biến tân chính, cho đến lúc này ngọn lửa sẽ đốt tới trên đầu nhà ngươi.

Thẩm Lãng nói:

- Gia tộc họ Kim của thần hoàn toàn có thể giao ra đất phong hiện giờ, cũng có thể giao ra tư quân, chúng ta chỉ cần hạm đội!

Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến không khỏi kinh ngạc.

Thẩm Lãng nói:

- Dĩ nhiên, ở trước đó thần nhất định phải tiêu diệt gia tộc họ Tiết trước.

Da đầu của quốc quân Ninh Nguyên Hiến tê dại, vội vàng đổi chủ đề.

Bởi vì gia tộc họ Tiết cũng là tâm phúc của ông ta, Thẩm Lãng luôn mồm muốn tiêu diệt cả tộc họ Tiết, quốc quân nghe được quả thực không quen.

Bỗng nhiên quốc quân nói:

- Thẩm Lãng, có người muốn hại ngươi, biết được chưa?

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Đương nhiên biết, có người muốn động mệnh căn của thần, ba nhà Thái tử, Tam vương tử, hội Ẩn Nguyên liên thủ muốn hủy quân Niết Bàn của thần.

Quốc quân thở dài một tiếng.

Nội tâm ông vô cùng thất vọng.

Trong cái trận tranh ngôi này, kẻ vô pháp vô thiên như Thẩm Lãng ngược lại lấy đại cục làm trọng, bảo trì khắc chế, không có giẫm lên ranh giới cuối cùng.

Ngược lại Thái tử cùng Tam vương tử bên kia, thủ đoạn có chút bẩn.

Thậm chí còn có chút coi kinh quân vương như ông nữa.

Quân Niết Bàn của Thẩm Lãng là của ai?

Thẩm Lãng? Ninh Chính?

Không, xét đến cùng mà nói quân Niết Bàn này là Việt quốc! Là Ninh Nguyên Hiến ta đây.

Tương lai trên chiến trường, quân Niết Bàn sẽ đưa đến tác dụng gì? Lẽ nào trong lòng các ngươi không biết à? Thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng chiến cuộc.

Ninh Nguyên Hiến ôm hy vọng cực lớn với quân Niết Bàn này!

Các ngươi tranh ngôi không có vấn đề, nhưng không thể tổn hại lợi ích Việt quốc.

Mà hành động của các ngươi bây giờ đã bắt đầu xúc phạm tới lợi ích Việt quốc, xúc phạm tới lợi ích của quả nhân. Một người chẳng hề để ý đến lợi ích của Việt quốc thì ta làm sao tin tưởng các ngươi làm tốt vị trí quân vương này được?

Khách quan mà nói, vùi đầu làm việc, sứt đầu mẻ trán Ninh Chính, nhìn qua còn thuận mắt hơn rất nhiều.

- Thẩm Lãng, cần ta xuất thủ giúp một tay à? Cần ta ngăn cản bọn họ không? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.

Thẩm Lãng cười nói:

- Không cần.

Quốc quân cười nói:

- Thực sự không cần sao? Bọn họ định đoạt mệnh căn của ngươi đó.

Thẩm Lãng không nói gì, bệ hạ đừng có ví von kiểu đó, thoạt nghe như có người muốn tới cắn đứt tr*m của thần vậy.

Quân Niết Bàn là hết sức quan trọng, bọn họ là mệnh căn để Ninh Chính điện hạ tranh ngôi, là mệnh căn để Thẩm Lãng thần đây đánh bại Thái tử cùng Tam vương tử.

Nhưng... Không phải mệnh căn của Thẩm Lãng, mệnh căn của thần khỏe lắm.

- Được, vậy quả nhân sẽ rửa mắt mà đợi nhà ngươi. - Ninh Nguyên Hiến nói.

Tiếp tục Ninh Nguyên Hiến trầm mặc một lúc lâu, ông như đang do dự, giống như muốn làm một quyết định thật sốc.

Ước chừng một hồi lâu, quốc quân nói:

- Thẩm Lãng, ngươi làm việc này tốt lắm, quả nhân muốn thưởng cho Ninh Chính. Quả nhân có thể thay ngươi đánh Thái tử một bạt tai.

Thẩm Lãng hết hồn.

Bệ hạ, không phải sao?

Ngài, ngài làm việc mạnh như vậy? Nếu như không có đoán sai, việc này của quốc quân phải có tác động lớn?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Lần này đại quân Nam chinh, cần muốn tiến hành Tế Thiên Đại Điển. Lúc trước cũng là quả nhân tế thiên, Thái tử đọc tế văn, lần này để Ninh Chính tới đọc, có vấn đề không?

Thẩm Lãng thực sự kinh hãi.

Bệ hạ, hành động này của ngài nguy hiểm lắm.

Để Ninh Chính đọc văn tế thiên, đương nhiên là đánh một lần vào mặt Thái tử.

Nói chung, chỉ có thiếu quân mới có tư cách làm chuyện này, hành động này của ngài thực sự hơi mãnh liệt mà.

Thế nhưng ai cũng biết, Ninh Chính có tật cà lăm, hơn nữa càng lo lắng càng cà lăm dễ hơn.

Văn tế thiên, chính là phải ngay trước văn võ bá quan cùng mấy vạn đại quân lớn tiếng đọc lên, không chỉ phải lưu loát, hơn nữa còn phải trầm bổng du dương, tình cảm dồi dào, thậm chí còn phải dẫn một chút chút khí tức vương giả.

Ninh Chính nếu biểu hiện tốt, cũng vậy mặt mày rạng rỡ, hơn nữa còn là tín hiệu lớn của quốc quân cho cả thiên hạ.

Đối với Ninh Chính tranh ngôi mà nói, hoàn toàn là thắng lợi vĩ đại.

Nhưng nếu Ninh Chính biểu hiện không tốt, lúc đọc văn tế thiên mà cà lăm thì sao?

Vậy liền trở thành trò cười cho thiên hạ.

Thậm chí sau đó dù cho gã có hết cà lăm cũng vô ích.

Ở trong mắt cả thiên hạ, chứng cà lăm của gã vĩnh viễn không lành được.

Thế nhưng, nếu gã biểu hiện tốt, cái nhãn hiệu cà lăm kia sẽ vĩnh viễn rời khỏi gã, dù sau này có cà lăm nữa cũng chẳng phải hệ trọng gì.

Then chốt cái tín hiệu này quá mấu chốt, quốc quân hỗ trợ Ninh Chính!

Đây đối với Ninh Chính tranh ngôi, hoàn toàn tăng vọt về chất.

- Có vấn đề à? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.

Thẩm Lãng rơi vào trầm mặc.

Đúng vậy? Có vấn đề à?

Ninh Chính đã vô cùng nỗ lực, suốt thời gian mấy tháng này, trong miệng mỗi ngày đều ngậm một hòn sỏi.

Đầu lưỡi đều sây sát, trong miệng có chút thời điểm thậm chí còn bị lở.

Thế nhưng...

Tật cà lăm này thực sự sửa quá khó.

Cả đời George VI cũng không chữa khỏi, hơn nữa ở ngay bài diễn văn của mình cũng cũng chưa hoàn toàn khắc phục chứng cà lăm.

Ninh Chính nếu nói chuyện bình thường chậm rãi, đã không có cà lăm rõ ràng. Nhưng mà một khi kích động lo lắng, vẫn sẽ có cà lăm.

Chính là cơ hội lần này quá quý giá.

Hôm nay Ninh Chính đã bộc lộ tài năng, nhưng gã vẫn bị thiên hạ quần thần phản đối trên con đường tranh quyền đoạt vị.

Lý do để cho tất cả mọi người phản đối đều vô cùng nhất trí.

Một kẻ cà lăm, làm sao có thể lên ngôi làm vua? Đây chẳng phải là sỉ nhục quốc gia sao?

Ninh Chính lớn lên chẳng đẹp, vừa đen vừa thấp, lại có một cái bớt quá nổi bật.

Chính là lấy tư cách thần tử không thể công kích bề ngoài của Ninh Chính mà chỉ dựa vào chuyện cà lăm mà phản đối Ninh Chính lên ngôi.

Hơn nữa thiên hạ quần thần cũng nói có lý.

Ở trong hoàn cảnh hiện giờ, quả thực không tha thứ nổi một người cà lăm làm vua một nước.

Hơn nữa, quốc quân không phải là không có con trai khỏe mạnh xuất sắc.

Một khi Ninh Chính ở phía trên Tế Thiên Đại Điển biểu hiện xuất sắc, bắn kinh ngạc ra bốn phía thì sẽ ngăn chặn miệng quần thần thiên hạ, sau này chẳng ai dám dùng vụ cà lăm cản trở Ninh Chính nữa.

- Thẩm Lãng, có vấn đề à? - Quốc quân lại bèn hỏi một lần nữa:

- Thời gian không còn nhiều, ba ngày sau quả nhân sẽ phải tế thiên, nếu như Ninh Chính muốn phải dựa vào ngậm sỏi trong miệng ngăn tật cà lăm sẽ không còn còn kịp. Khi ấy không chỉ phải lưu loát, hơn nữa cũng phải đủ kinh ngạc.

Cũng đủ kinh ngạc?

Vậy không thể ở mức độ của George VI mà phải cỡ kỹ năng hùng biện của nguyên thủ Hy Lạp cổ đại.

Đối với người thường mà nói, nói chuyện cũng chỉ là nói chuyện.

Mà đối với vua chúa và các nguyên thủ, diễn thuyết là bản lĩnh chính trị quan trọng nhất.

Ngay cả trái đấ thậu thế, chỉ cần ngươi diễn thuyết hùng biện lợi hại thì có thể ứng cử tổng thống.

Trình độ nào đó, nguyên thủ của Hy Lạp dựa vào diễn thuyết mà lập nghiệp.

Dựa vào diễn thuyết, có thể kích động vô số người nhiệt huyết sôi trào, thậm chí đánh mạnh vào linh hồn!

- Được, không có vấn đề! - Thẩm Lãng gật đầu nói.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thẩm Lãng ngươi chắc chứ? Ngươi cũng biết một khi nó cà lăm, đó chính là phá toàn bộ, là cú đánh trí mạng khi nó tranh ngôi! Nếu không nắm chắc, ngươi không nên mạo hiểm, ta vẫn giao văn tế thiên cho Thái tử Ninh Dực.

Thẩm Lãng nói:

- Thần cam đoan ở phía trên Tế Thiên Đại Điển Ninh Chính điện hạ biểu hiện nhất định kinh ngạc bắn ra bốn phía, đinh tai nhức óc linh hồn đánh, để tất cả mọi người lau mắt nhìn Ninh Chính điện hạ!

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vậy quả nhân cũng rửa mắt mà đợi, ngươi chỉ có ba ngày! Nếu như ngươi xác định không có vấn đề, ta sẽ hạ chỉ cho Ninh Chính, chính thức tuyên cáo chuyện này.

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Không có vấn đề!

...

Xế chiều hôm đó!

Quốc quân hạ chỉ, đại quân sắp Nam chinh, cuộc chiến nghiêng nước sắp bạo phát, ba ngày sau tiến hành Tế Thiên Đại Điển.

Trường Bình Hầu Ninh Chính, chuẩn bị ở phía trên Tế Thiên Đại Điển đọc văn tế thiên.

Cái ý chỉ này vừa ra.

Trong nháy mắt đưa tới sóng to gió lớn!

Thậm chí trực tiếp che giấu năm trăm vạn vàng sự việc.

Tất cả mọi người lại một lần nữa bị kinh hãi!

Bệ hạ đây có ý gì vậy?

Đọc văn tế thiên, đó là chuyện của Thái tử kia mà?

Vì sao giao cho Ngũ vương tử Ninh Chính?

Bệ hạ phát ra ngoài cái tín hiệu này quá kinh người.

Lẽ nào vị trí Thái tử bất ổn?

Ninh Chính điện hạ muốn thượng vị?

Cán cân trong lòng bệ hạ đã nghiêng về Ninh Chính?

Nhưng mà bệ hạ, lần này công lao gom góp quân lương là Thẩm Lãng lập, hoàn toàn không có quan hệ gì với Ninh Chính.

Ninh Chính cà lăm, mọi người đều biết!

Lần Tế Thiên Đại Điển này quan trọng như thế nào?

Cuộc chiến nghiêng nước, khẩn cầu trời cao cùng thánh nhân phù hộ.

Đây là thời khắc thần thánh cỡ nào?

Nếu như Ninh Chính đọc văn tế thiên phạm phải cà lăm, không chỉ vứt bỏ uy nghiêm, hơn nữa còn bất kính chống lại lẽ trời và thánh nhân.

Trời cao một khi giáng tội, vậy cuộc chiến nghiêng nước sẽ đi về đâu?

Đây là sự việc liên quan đến vận mệnh quốc gia, bệ hạ thật sự quá qua loa.

Chúng ta biết lần này ở vụ hội Ẩn Nguyên cho mượn tiền, bệ hạ ngài cùng Thái tử có bất đồng to lớn, ngài muốn dạy cho Thái tử một bài học.

Nhưng vậy cũng không thể đem quốc gia đại sự xem như trò đùa?

Thế là, còn chưa có đến khi triều hội ngày thứ hai, tấu chương văn võ quần thần bay vào trong cung như là tuyết rơi vậy.

Tất cả mọi người toàn bộ cất tiếng!

Tể tướng Chúc Hoằng Chủ không có tấu chiết lên, thế nhưng Chúc Nhung lại lên.

Chuyện này đã đại biểu gia tộc họ Chúc thái độ.

Vô số tấu chương, thực sự gần như muốn che mất quốc quân Ninh Nguyên Hiến.

Bệ hạ ngài lấy tư cách quân vương, cũng không thể tùy hứng như thế đó.

Lần tế thiên này liên quan đến vận mệnh quốc gia, nếu có sơ xuất, vậy sẽ tác động xấu đến sĩ khí đại quân cỡ ra?

Nhỡ ra có dự báo không hay với cuộc chiến nghiêng nước, ai có thể lãnh trách nhiệm này?

Lần này đại tướng thống binh Nam chinh là Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngạo, thân làm chủ soái, ông không có tấu lên, nhưng lại là bí mật yết kiến quốc quân, mịt mờ biểu đạt ý của mình.

Hy vọng bệ hạ nghĩ lại.

Một trận chiến này liên quan đến vận mệnh quốc gia, hơn nữa hiện trường tế thiên sẽ có hơn vạn đại quân ở đây.

Loại Tế Thiên Đại Điển này mỗi một chỗ rất nhỏ đều có thể bị phóng đại, thậm chí bị coi là trời cao báo trước.

Nhỡ ra phạm sai lầm, hậu quả thật sự khó lường.

Ninh Nguyên Hiến chỉ nói một câu, tâm ý quả thân đã quyết.

Ông biểu hiện thái độ đặc biệt kiên định, nhưng nhưng trong lòng cảm nhận được vô áp lực cùng.

Gần như tất cả văn võ đại thần, toàn bộ đều tỏ ý phản đối.

Vô số tấu chương, thực sự như là thủy triều.

Ninh Nguyên Hiến còn chưa có trải qua trường hợp nào như vậy, trong triều quan viên mặc kệ bất kỳ phe phái nào, toàn bộ nhất trí.

Đứng ở mặt đối lập thiên hạ quần thần, cho dù là lấy tư cách quốc quân có chút kinh hồn táng đảm.

Thậm chí nội tâm ông có một chút hối hận.

Quá sơ sót!

Bởi vì nguyên nhân năm trăm vạn lượng vàng tới tay, khiến cho ông quá kích động.

Quả nhân quả nhiên không phải một quân vương tỉnh táo.

Mỗi lần vừa ý, ông ta dễ dàng ngây ngất.

Hơn nữa lúc này đây Thái tử quả thật làm cho ông tức giận.

Bất quá bây giờ dù cho hối hận cũng đã muộn.

Ván đã đóng thuyền, nước đổ khó hốt!

Ninh Chính, con tuyệt đối đừng cho quả nhân thất vọng!

Phía trên Tế Thiên Đại Điển, nếu như con biểu hiện tệ, quả nhân cũng phải bị ngàn người lên án, nếu chiến cuộc sau đó bất lợi, có thể tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu con, thậm chí lên đầu quả nhân.

Thẩm Lãng, quả nhân tin tưởng ngươi!

Mỗi lần trước đây, ngươi đều trình diễn ra kỳ tích, lần này cũng không ngoại lệ!

...

Phủ Hầu tước Trường Bình!

Ngũ vương tử Ninh Chính toàn thân đều đang run rẩy.

Gã mới vừa nhận được ý chỉ, trên Đại điển Tế Thiên gã sẽ đọc tế văn.

Đây đương nhiên là chuyện cực kỳ tốt, phần thưởng cực kỳ lớn.

Nhưng mà, gã không làm được.

Chứng cà lăm của gã vẫn chưa chữa lành.

Phụ vương này thật sự là quá... Trái tính!

Chỉ có ba ngày!

Thẩm Lãng nói:

- Điện hạ, trên Đại điển Tế Thiên, ngài không chỉ không thể cà lăm, không chỉ phải lưu loát. Hơn nữa ngài biểu hiện phải gây kinh ngạc toàn tràng, đinh tai nhức óc, muốn cho người cảm giác từng đợt run rẩy từ tận đáy linh hôn.

Đôi môi Ninh Chính cất giọng run rẩy:

- Thẩm, Thẩm, Thẩm Lãng, ta... ta, ta, ta thực sự làm, làm... không được.

Lan Phong Tử cùng Khổ Đầu Hoan, Lê Chuẩn ở bên cạnh vừa nghe, cả người đều phải bất tỉnh đi.

Ninh Chính điện hạ lúc trước đã cải thiện cà lăm rất nhiều, bây giờ lại trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Thậm chí cà lăm đến độ không rõ là nói cái gì.

Chỉ có ba ngày, ở trên Đại điển Tế Thiên, gã chỉ có khẩn trương hơn nữa.

Thực sự sẽ hỏng bét!

Thẩm Lãng nói:

- Ninh Chính điện hạ, ngài có tin thần không? Nếu ngài tin thần! Ba ngày, dư sức, Tế Thiên Đại Điển, thần nhất định để cho ngài gây kinh ngạc toàn bộ!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta chịu chút cơm sau đó tiếp tục gõ chữ! Các vị ân công đừng có ngừng vé tháng, bánh điểm tâm một khối dập đầu ở trên bàn gõ, cảm ơn chảy nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.