- Thánh miếu bị đốt, người nước Khương làm bậy, gia tộc họ Tô là đầu sỏ gây nên, mọi người vào triều nhất định phải nhớ kỹ tố cáo Tô Nan a!
- Thẩm Lãng ta đây cũng là người đọc sách, ngũ tạng như bị đốt...
Ngươi hãy nhanh chóng đừng nói nữa, ngươi cũng xem như người đọc sách? Ngay học đường trấn Hàn Thủy học mấy năm nhập môn, ngay cả trường Thái Học cũng chẳng học được một ngày.
Thẩm Lãng đây còn tại vương cung ra bán hàng đa cấp mà.
Một đại thái giám tiến lên phía trước nói:
- Bắt!
Tiếp đó, Thẩm Lãng liền bị bắt rồi, bị bốn tên võ sĩ dùng sợi dây trói lại bắt vào.
Ngũ vương tử Ninh Chính cũng vội vàng đi vào theo.
Đại thái giám đi tới trước mặt Hầu tước Tô Nan nói:
- Tô Thiếu Bảo, hôm nay đất lạnh lắm, ngài vẫn là đứng lên đi, tiến vào đại điện sưởi ấm một chút, lập tức sẽ phải triều hội.
Tô Nan trong lòng thở dài một tiếng.
- Đa tạ công công.
Tiếp đó, ở dưới sự nâng đỡ của Tô Kiếm Đình, Tô Nan run rẩy đứng dậy.
Cả người giống như rỉ sét vậy, đứng lên được đặc biệt gian nan, còn có chút đứng không được, lung lay sắp đổ.
Ước chừng một lúc lâu đứng vững vàng, Hầu tước Tô Nan nói:
- Khuyết điểm của Tô mỗ, dẫn đến Lê công công cũng bị liên lụy, không đành lòng.
Lê công công nói:
- Nào có chuyện đó, là nô tài tuổi già không tỉnh táo, chăm một cây hoa lan bệ hạ yêu thích nhất cũng không xong, bệ hạ không có đánh chết ta đã là thiên ân mênh mông cuồn cuộn. Tô Thiếu bảo à, chúng ta hãy tiến cung đi.
Tiếp đó, đại thái giám Lê công công qua nâng Tô Nan.
Tô Nan kiên quyết không đồng ý, nhưng ông ta cuối cùng “tuổi cao sức yếu” chỉ có thể giãy dụa cho có.
Thế là, ông ta cũng chỉ có thể để đại thái giám nâng đỡ tiến vào bên trong vương cung.
Tiến vào hoàng cung xong xuôi, ông ta rõ ràng cảm thấy ánh mắt của mọi người có chút khó bề phân biệt.
Nhất là thái tử Ninh Dực, Tam vương tử Ninh Kỳ, ánh mắt nhìn phía Tô Nan thân thiết cực kỳ.
Thân thiết đến mức không bình thường.
Kế tiếp toàn bộ hoả lực triều đình có thể hướng về phía Tô Nan hay không?
Sẽ phải nhìn ý kiến hai tên điện hạ này.
- Hai vị điện hạ, lão hủ tuổi già, tinh thần không tốt, cái này cần phải nhắm mắt dưỡng thần một hồi.
Tức khắc, thái tử cùng Tam vương tử chắp tay lui ra.
Tiếp đó Hầu tước Tô Nan nhắm mắt lại, bắt đầu ý nghĩ kế tiếp triều hội phải làm như thế nào, ngăn trở hoả lực.
Thái tử cùng Tam vương tử liếc nhau.
Đôi bên đều hiểu ý của đối phương.
Phải làm thôi!
Cuối cùng đây là ý chí quốc quân.
Mặc dù mọi người đều muốn mượn hơi Tô Nan, thế nhưng làm cho quốc quân vui mới là then chốt.
Bệ hạ muốn với họ Tô khai đao lấy máu, vậy phóng đi!
Gần như tất cả quan viên đều tới đông đủ.
Tất cả mọi người sẽ chờ bệ hạ đại giá đến dự.
Mà lúc này, đại thái giám Lê Chuẩn đi đến, cất cao giọng nói:
- Con rể phủ Bá Tước Huyền Vũ Thẩm Lãng, tại trước vương cung tùy ý làm bậy, mắt cả có vương pháp, bệ hạ giao trách nhiệm quất roi ba mươi! Bá tước Huyền Vũ dạy dỗ vô phương, phạt bổng ba năm, hạ chỉ trách cứ.
- Đánh!
Ở trên quảng trường trước hoàng cùng, Thẩm Lãng đứng ở trung tâm, roi đánh mạnh trên người.
Tầm đánh ba mươi roi.
Tiếp đó, mấy tên võ sĩ tiến lên kéo hắn đi.
...
Bên trong thư phòng quốc quân.
Mới vừa nhìn thấy Ninh Chính, quốc quân trở nên cau mày, phất tay nói:
- Con đi ra ngoài.
Ninh Chính mặt mày buồn hiu, lui ra ngoài.
Đối với đứa con trai này không thích, quốc quân không che giấu chút nào.
Thẩm Lãng bị mang vào đây.
Một thân áo choàng đắt giá, toàn bộ bị đánh nát, trên người máu tươm ra lằn dọc lằn ngang.
- Thẩm Lãng, ngươi có biết tội của ngươi không. - Quốc quân lạnh nhạt hỏi.
Thẩm Lãng đáp:
- Học trò biết tội.
Quốc quân nói:
- Học trò? Học trò nào? Ngươi có công danh à?
Có, giám sinh Thái Học.
Thẩm Lãng nhanh chóng sửa ngay:
- Thảo dân biết tội.
Quốc quân nói:
- Thánh miếu bị đốt, là ngươi bày ra âm mưu?
- Vâng. - Thẩm Lãng đáp.
Trực tiếp sảng khoái như vậy, người thức thời thế này? Quốc quân cũng không khỏi được kinh ngạc.
Sau đó, quốc quân nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Vì sao?
Thẩm Lãng nói:
- Là cứu Kim Mộc Thông, là diệt họ Tô.
Mẹ trứng, ngươi thật thức thời.
Hỏi ngươi cái gì đáp cái nấy.
Quốc quân nheo mắt lại nói:
- Vậy ngươi cũng biết tội ngươi ở nơi nào?
Thẩm Lãng nói:
- Không nên lợi dụng công chúa Ninh Diễm.
Quốc quân nói:
- Ngươi còn biết điểm này hả? Ngươi thật cho là có phủ Bá Tước Huyền Vũ làm chỗ dựa vững chắc, có thành Nộ Triều làm chỗ dựa vững chắc, quả nhân không thể giết cho ngươi? Cổ của ngươi thật sự là có chút không kiên nhẫn rồi hả?
Thẩm Lãng nói:
- Thảo dân biết tội, ngàn sai vạn sai cũng là lỗi của thảo dân.
Lúc này, bên ngoài đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ, đến giờ rồi!
Quốc quân gật đầu, ở dưới sự hầu hạ của đại thái giám đeo chuỗi ngọc, đi về phía điện Ninh Đức, chuẩn bị vào triều.
- Quỳ tại đây, triều hội xong xuôi, đợi xử lý!
Sau khi quốc quân đi rồi.
Cái tên thái giám nhỏ đi đến, giám thị nhất cử nhất động Thẩm Lãng.
Thái giám nhỏ nhoi trong lòng đắc ý.
Thẩm Lãng tiểu nghiệt súc, ngươi sống không được bao lâu.
Sau khi triều hội kết thúc, sẽ là ngày chết của ngươi.
Để cho ngươi ngày đó ở điện Nhân Từ không hối lộ ta, hơn nữa còn dám chẳng coi ta ra gì? Còn dám cự lại ta?
Thật không nghĩ tới, trên thế giới này vẫn còn có kẻ nhỏ mọn hơn so với Thẩm Lãng.
Quốc quân vừa đi, Thẩm Lãng liền đứng lên.
Thái giám nhỏ nhoi nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Làm càn, ai cho ngươi đứng lên? Quỳ xuống cho ta!
Thẩm Lãng nhìn hắn một cái, nói:
- Ngu xuẩn!
Tức khắc cái tên thái giám nhỏ nhoi này kinh ngạc sững sờ, đây... Đây chính là hoàng cung của bệ hạ, đây chính là thư phòng của bệ hạ, bệ hạ mới vừa đi, ngươi lại mở miệng chửi bậy?
- Làm càn, bay đâu, vả miệng cho ta ba mươi!
Tức khắc, bốn tiểu thái giám tràn vào, sắp tóm Thẩm Lãng vả miệng.
Công chúa Ninh Diễm một quyền, trực tiếp đánh bay một tiểu thái giám ra ngoài hơn mười thước.
Tức khắc, ba tên thái giám còn lại vội vàng quỳ rạp trên đất, sau đó lui ra ngoài.
- Có đau hay không?
Công chúa Ninh Diễm bèn hỏi.
Thẩm Lãng cởi quần áo trên người lấy ra nhuyễn giáp bên trong.
Đương nhiên không đau.
Vừa rồi ba mươi roi, toàn bộ quất vào trên nhuyễn giáp này.
- Bảo bối tốt, hơn nữa còn có thể đánh chảy máu. - Thẩm Lãng kinh ngạc.
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Dĩ nhiên, phía ngoài cùng một tầng nhuyễn giáp là bông, cũng được ngâm qua máu, một roi quất xuống, máu liền xuất hiện, ngươi vừa rồi hét thảm à?
- Hét thảm ba tiếng, cảm thấy quá giả liền ngừng. - Thẩm Lãng nói.
Ninh Diễm nói:
- Thế nhưng cuối cùng một tiếng kêu thảm thiết như lợn cắt tiết ta cũng nghe, thảm thiết cực kỳ.
Thẩm Lãng cả giận:
- Tên khốn kia, một roi cuối cùng quất qua cổ của ta, ngươi xem ngươi xem, làm trầy da của ta chỗ này nè.
Ninh Diễm tiến lên xốc lên, quả nhiên có một đạo vết máu, tầm ba tấc.
- Con mẹ nó đau chết mất, tên khốn kia là cố ý, hắn nhất định là cố ý.
Dựa vào, Thẩm Lãng nhà ngươi ngay cả gào thảm đều lười giả bộ, người khác đương nhiên khó chịu.
Ta đánh cho ra sức như vậy, diễn đặc sắc như vậy, kết quả ngươi một chút cũng không phối hơọ, có ý gì hả?
Chẳng lẽ chỉ có mình ta diễn xiếc khỉ.
Cho nên, cuối cùng một roi trừng phạt Thẩm Lãng một cái nho nhỏ.
Nó tương đương với một phần mười roi, Lãng gia liền quỷ khóc sói gào như là giết lợn vậy.
Nếu như ba mươi roi này thực sự đánh tiếp, có thể đã sớm vọt ra rắm.
Bên cạnh thái giám nhỏ nhoi hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Hả, Thẩm Lãng này là tìm đường chết à?
Quốc quân hạ chỉ quất roi, hắn cũng dám giở trò?
Hơn nữa, công chúa Ninh Diễm phối hợp giở trò.
Hừ!
Thẩm Lãng tội danh của ngươi lại thêm một cái, để cho xem ngươi chết như thế nào, chết như thế nào!
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Thẩm Lãng, có một việc trọng yếu ta muốn cùng ngươi nói rõ ràng.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi nói đi.
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Đêm qua ở huyện nha Vạn Niên ngươi vỗ ngực ta một cái, lúc đó ta cảm giác không thích hợp, ngươi chiếm tiện nghi của ta à?
Thẩm Lãng kinh hô:
- Làm sao thế được? Công chúa điện hạ, đêm qua lúc ta chữa bệnh cho ngươi, váy của ngươi đã kéo đến dưới bụng, ta chiếm tiện nghi khi đó có phải không tốt hơn sao? Tay của ta có thể vượt qua nửa phần hả?
Công chúa Ninh Diễm ngẫm lại một cái, quả thật không có.
Lúc đó bất kể là phía sau vẫn là chính diện, bàn tay Thẩm Lãng đi xuống một hai tấc, đó chính là chiếm đại tiện nghi.
Thẩm Lãng nói:
- Ta vỗ ngay ngực ngươi một cái, vậy hoàn toàn là lễ nghi giữa huynh đệ thôi. Ngươi đó, bộ óc sao mà không thuần khiết vậy chứ? Tại sao có thể không tôn trọng tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta thế kia?
Tiếp tục, Thẩm Lãng lại duỗi tay vỗ ngực Ninh Diễm một cái.
Tức khắc, lại một lần nữa núi non núi non trùng điệp, sóng cuộn phập phông.
- Ngươi có thể nói ta là chiếm ngươi tiện nghi à? - Thẩm Lãng cất giọng chính nghĩa.
Công chúa Ninh Diễm nhìn chằm chằm vẻ mặt Thẩm Lãng cẩn thận, tiếp đó gật đầu nói:
- Không có.
Thẩm Lãng nói:
- Có thế chứ? Chúng ta đã sớm siêu thoát khỏi giới tính nam nữ, ngươi đó, tầm mắt vẫn là quá nhỏ mọn. Không sợ nói với ngươi, đối mặt với dạng con gái như ngươi, ta cứng không nổi.
Thẩm Lãng vừa nói lời này, một bên dùng sức kẹp lấy
Công chúa Ninh Diễm cất giọng áy náy:
- Thật xin lỗi, là ta đa tâm.
Thẩm Lãng nói:
- Công chúa điện hạ, sẽ không phải là ngươi có tà tâm đi? Vậy thì tuyệt đối không được, ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại muốn ngủ ta? Tuyệt đối không được đó!
Công chúa cọp cái nói:
- Vậy làm sao có thể được? Nếu như ta muốn ngủ với ngươi, trời đánh ngũ lôi.
- Ầm ẩm...
Bầu trời nổi lên tiếng sấm.
Tiếng sấm mùa xuân đầu tiên.
Tức khắc công chúa Ninh Diễm xấu hổ, phẫn nộ quá chừng.
Ông trời đây là ý gì hả?
Ta rõ ràng nói là lời thật lòng.
Thẩm Lãng ở bên cạnh thoáng có chút kinh hãi.
Bởi vì, hắn cũng đang chuẩn bị nói lời này ấy nhỉ, kết quả ông trời nổ sấm.
Ông trời đang cảnh cáo ta không cần thề bừa, nói bậy à?
Mà thái giám nhỏ nhoi bên trên hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Hả, Thẩm Lãng này là chán sống à?
Lại cả gan làm loạn như thế?
Không chỉ ngôn ngữ đùa giỡn công chúa điện hạ, hơn nữa còn xuất thủ khinh bạc?
Tự tìm đường chết, tự tìm đường chết.
Như thế này, ta từ đầu chí cuối hướng bệ hạ cáo trạng, hướng vương hậu cáo trạng.
Thẩm Lãng nhà ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
...
- Ầm ầm ầm ầm...
Từng đợt sấm mùa xuân vang dội.
Việt quốc triều hội bắt đầu!
Đủ loại quan lại bắt đầu xuất chiêu, mắt bắt đầu đỏ hoe, nước mắt sẽ phải tuôn ra.
Cơn thịnh nộ từ trong lông ngực, sẽ phải dâng lên bùng phát.
Sẽ phải khóc trời đoạt đất!
Sau khi lạy lục đại lễ.
Mắt của quốc quân cũng đỏ hoe, tỏ ý với Thánh miếu bị đốt có lòng oán giận.
Thậm chí, hai tay của ông ta cũng run nhẹ.
Cả người giống như đè nén tức giận tận trời, dường như muốn phun phát ra núi lửa.
Nhân sinh như làm trò, toàn dựa vào diễn xuất.
- Chư khanh cũng đã biết, đêm qua phát sinh sự việc đáng sợ.
- Đây là muốn lật úp thần khí Việt quốc của ta.
- Đây là làm bẩn tín ngưỡng vạn dân của ta.
- Đây là sự nhục nhã đối với toàn bộ vương triều Đại Viêm, toàn bộ văn minh phương Đông.
- Đại Viêm đang vào thời hoàng kim huy hoàng, hoa mỹ tráng lệ, thánh nhân nôm mớm, nỗi nhớ của thiên hạ.
- Sở dĩ có nền văn minh rực rỡ hôm nay, hoàn toàn bất đầu từ chư thánh điển tịch!
- Thánh nhân, là thiên thần của phương Đông chúng ta.
- Mà nay, người nước Khương đốt Thánh miếu chúng ta, như quật cội nguồn văn minh chúng ta.
- Dẫn đến nỗi bi thương và cơn giận của quả nhân...
Ầm ầm!
Giống như vì làm nổi bật lời nói quốc quân, bầu trời từng đợt sấm rền.
Quốc quân tiếp tục nói:
- Phảng phất bầu trời này nổi sấm, ngũ tạng như muốn bốc cháy, muốn xé trời mà khóc!
Nghe những lời này.
Trên đại điện quần thần, đều trào nước mắt.
Toàn bộ gào khóc.
Có chút hành động quá phận, càng trực tiếp khóc nằm liệt trên đất, đấm ngực đấm phổi.
- Bớ làng nước ơi, người nước Khương đốt Thánh miếu chúng ta, như là quật mộ phần tổ tiên chúng ta, thù này không đội trời chung.
- Người nước Khương đốt Thần miếu ta, như là giết cha mẹ ta, thù này không đội trời chung.
Toàn bộ đại điện, giống như biến thành linh đường vậy.
Toàn bộ triều thần đều ở đây khóc lớn, đều ở đây kêu đánh kêu giết.
Thế nhưng rất nhiều đại thần cũng ở trong lòng thấy sai.
Bệ hạ, ngài vừa rồi đã nói hết những ngôn ngữ hoành tráng vĩ đại cả rồi.
Vậy tấu chương kế tiếp chúng ta viết cũng không hay.
Tầm khóc một canh giờ, mắng một canh giờ.
Tất cả triều thần, đều cầm tấu chương viết vội đêm qua đọc một lần.
Từ ba trăm sáu mươi độ toàn bộ phương hướng tỏ ý bản thân đau thấu tâm can, bảy trăm hai mươi độ tỏ ý cố nén phẫn nộ.
Cuối cùng đứng ở độ cao văn minh phương Đông, hoàn toàn khinh bỉ người nước Khương dã man.
Có mấy người diễn xuất quá mức, đã bắt đầu hộc máu.
Bắt đầu bất tỉnh!
Người bên cạnh đều nhìn không được.
Ngươi bây giờđã bắt đầu diễn bất tỉnh, diễn hộc máu?
Vậy kế tiếp nên làm cái gì bây giờ hả?
Thánh miếu bị đốt, kế tiếp tối thiểu còn muốn oán giận hơn mười ngày mà.
Còn phải diễn hơn mười ngày mà.
Ngươi bây giờ đã lấy ra tuyệt chiêu, vậy cuối cùng vài ngày chẳng lẽ ngươi đâm chết một phát, tự bất bình thay cho thánh nhân à?
Được rồi, được rồi.
Hỏa hậu không sai biệt lắm.
Kế tiếp nên làm chuyện chính.
Quan viên hai phe Thái tử cùng Tam bắt đầu ấp ủ.
Bọn họ quyết định thuận theo ý vua, phía ngoài chửi Khương quốc, thực tế nhắm thẳng vào họ Tô.
Bệ hạ sẽ đối họ Tô lấy máu, chúng ta đây làm đao của bệ hạ ngay.
Quốc quân thản nhiên nói:
- Chuyện đã xảy ra, chư khanh bàn xem, kế tiếp phải làm sao?
Tiếp đó, ông ta hơi ngả ra sau một cái, phát ra tín hiệu.
Các ngươi có thể bắt đầu!
Hiểu được tâm ý của quả nhân, các ngươi có thể bắt đầu khai đao.
Người nào bắt đầu trước đây?
Phe Thái tử tới trước? Hay là Tam vương tử phe tới trước?
Không được, phải cùng lên!
Tiếp đó, quan viên hai phe giống như thương lượng xong vậy, trực tiếp muốn đi ra tố cáo họ Tô.
Nhưng mà còn có người nhanh hơn bọn họ.
Trấn Viễn Hầu, phó sứ Xu Mật Viện Tô Nan.
Cái thân thể già nua lúc này của ông ta nhanh lắm, trực tiếp ngã nhào xuống đất, gào khóc.
- Thần có tội, thần có tội!
- Bệ hạ, sứ đoàn người nước Khương ở quốc đô đấu đá lung tung, ta họ Tô phái người cùng đi giám thị, lại không thể ngăn cản bọn họ đốt cháy Thánh miếu.
- Toàn bộ đó sai lầm, đều ở đây với thần.
- Xin bệ hạ giáng tội!
- Thần, nguyện xin hài cốt, từ đi toàn bộ chức quan, cáo lão hồi hương!
Nghe những lời này!
Thân thể quốc quân khẽ run lên.
Mẹ cái rắm!
Lão gia hỏa, lão gia hỏa gian trá như quỷ.
Quả nhiên xảo trá tàn nhẫn.
Không chờ các ngươi công kích, ta Tô Nan đều nhận toàn bộ tội danh, hơn nữa còn trực tiếp từ quan.
Ngươi đây là ý gì?
Áp chế ta sao?
Quốc quân là muốn khai đao lấy máu của ngươi, không phải cần ngươi từ quan.
Cuộc chiến nước Nam Ẩu còn chưa kết thúc, Khương quốc bên kia thì không thể lộn xộn, Tô Nan nhà ngươi làm sao có thể từ quan?
Bây giờ, ta ngược lại còn phải an ủi giữ lại ngươi!
Quốc quân đứng dậy, tự mình đi xuống, đỡ Tô Nan lên tới, cất giọng thân thiết:
- Ái khanh nói quá lời, ngươi là rường cột nước nhà, bên người của quả nhân không thể thiếu ngươi.
Cái nâng đỡ này rõ ràng không đơn giản.
Toàn thân Tô Nan run rẩy dữ dội hơn, giống như bất cứ lúc nào muốn té tiếp nữa.
Thế giới này rõ ràng thấy quỷ.
Quốc quân ra sức giả trang trẻ tuổi, Tô Nan ra sức giả trang già.
Hai người rõ ràng chỉ kém chừng mười tuổi, kết quả lại giống như ông cháu.
Hai ngươi đều diễn quá lố.
Trong nháy mắt, nhân mã của hai phe Thái tử cùng Tam vương tử hành quân lặng lẽ.
Còn tố cáo cái rắm.
Người ta đều nhận tội toàn bộ, ngay cả từ quan nói hết ra.
Nếu như ngươi tố cáo, là muốn ép chết cựu thần à?
Quốc quân trong lòng bất đắc dĩ nói:
- Tô khanh, cho tới nay, ngươi đều chống đỡ Khương quốc phía trước nhất, luận trị Khương, vua và dân không ai bằng! Việc này nên làm như thế nào, quả nhân muốn nghe nghe ý kiến của ngươi.
Quốc quân lại nhắc quả bóng tới dưới chân Tô Nan.
Ngươi chủ động nhận tội, còn trình diễn từ quan, quả thực chặn tất cả mọi người công kích.
Nhưng muốn toàn thân trở lui là không thể nào.
Hầu tước Tô Nan nói:
- Toàn bộ đốt cháy sứ đoàn Khương quốc đốt cháy Thánh miếu, nhất định phải giết, không giết không đủ với bình lại sự phẫn nộ của dân chúng.
Nghe những lời này, tất cả mọi người run lên.
Chớ nhìn bọn họ vừa rồi kêu đánh kêu giết.
Lại là thần sẵn lòng xách theo ba thước kiếm, giết Khương quốc.
Lại là thần sẵn lòng đâm chết cả bọn ở thần miếu Tuyết Sơn trước đó.
Nhưng là chân chính nói thực lòng, bọn họ là nửa câu đều sẽ không nói.
Nói thí dụ như, giết sứ giả Khương quốc.
Khương quốc chính là một nước điên loạn, đánh trời đánh đất đánh không khí.
Nếu như ngươi giết sứ giả của bọn họ, vua Khương nhất định không chết không thôi, nhất định sẽ điên cuồng trả thù.
Cho đến lúc này xảy ra chiến tranh, người nào gánh chịu nổi trách nhiệm hả?
Thế giới này, kêu đánh kêu giết càng lớn tiếng thì càng không đánh nổi.
Chân chính muốn đánh, cũng là im hơi lặng tiếng, chợt một đao ghim vào đi.
Nhật Bản đánh lén Trân Châu cảng.
Đức quốc đánh bất ngờ Ba Lan.
Quỷ Tử (Onigo) tiến vào ba tỉnh miền Đông Bắc.
Những lần đó không phải đột ngột ập đến bất ngờ sao.
Thánh miếu bị đốt, Việt quốc quân thần vì sao phải trình diễn vở kịch lớn, ra sức kêu đánh kêu giết vài ngày.
Vậy chính là vì để người trong thiên hạ thấy, chúng ta không thờ ơ.
Kêu giết, chính là vì không giết.
Quốc quân nghe được lời Tô Nan nói, không khỏi kinh ngạc.
Không nghĩ tới Tô Nan nhà ngươi nói ra câu đầu tiên, chính là thực tế đúng ngay trọng tâm (*).
(*) Từ gốc là kiền hóa (hàng khô): theo thuật ngữ internet Trung Quốc ngành thương mại điện tử, ở đây chính là việc chia sẻ một số kiến thức về quảng bá mạng, kinh nghiệm làm việc tiếp thị trên mạng và phương pháp làm việc, bởi vì những kiến thức và phương pháp này thực tế hơn, không chém gió, vì vậy ngành công nghiệp thường gọi loại hoạt động chia sẻ này là hàng khô.
Quốc quân nói:
- Giết sứ đoàn Khương quốc, có thể khiến cho chiến tranh xảy ra hay không?
Hầu tước Tô Nan nói:
- Gia tộc họ Tô chúng ta nguyện ý vì bệ hạ bảo vệ cho biên cương, sẵn lòng làm quân tiên phong chống Khương quốc.
Quốc quân nheo mắt lại.
Lời này phải nghe tận xuông, không thể nghe ngoài da.
Tô Nan xuất binh, ngăn trở Khương quốc quân tiên phong?
Đừng nói giỡn, hai nhà các ngươi đều chung một phe.
Quốc quân hỏi:
- Binh mã của họ Tô, chống đỡ được Khương quốc?
Tô Nan nói:
- Tận trung báo quốc, đến chết mới thôi.
Dựa vào, ngươi cũng bôi nhọ cái từ này, ngươi cũng bôi nhọ đại anh hùng Nhạc vương gia (tức Nhạc Phi) của chúng ta.
Ý kiến trong lời nói của Tô Nan đã rất rõ ràng.
Gia tộc họ Tô sẵn lòng chảy máu, dẹp loạn vua Khương phẫn nộ.
Còn ra bao nhiêu máu? Nỗ lực bao nhiêu chi phí?
Đó chính là chuyện của họ Tô chúng ta.
Bệ hạ ngài cứ việc yên tâm giết mười mấy sứ thần này, cho thiên hạ một cái công đạo.
Còn dư lại liền do họ Tô chúng ta giải quyết.
Thời khắc mấu chốt, Tô Nan vẫn là vô cùng người thức thời.
Không có cò kè mặc cả, trực tiếp ở chỗ mấu chốt dừng tổn hại, không cho quốc quân khai đao lấy máu.
Thế nhưng, quốc quân không muốn cứ tính như vậy.
Quốc quân thản nhiên nói:
- Người nước Khương hủy Thánh miếu chúng ta, đó chính là hủy tin ngưỡng chúng ta, ý đồ lật đổ tổ tông thần khí, chỉ giết mấy người sứ thần là không đủ đi.
Hầu tước Tô Nan nói:
- Quốc quân nhưng điều động một sứ giả, mang theo đầu đám sứ đoàn Khương quốc đi sứ Khương quốc, trách cứ vua Khương, mệnh lệnh ra quốc thư hướng bệ hạ thỉnh tội.
- Không chỉ có như thế, còn muốn Khương quốc phái ra nhân thủ, bỏ vốn chữa trị Thánh miếu quốc đô, hợp lại ở Khương quốc cũng xây dựng một tòa Thánh miếu. Để thánh nhân rực rỡ, tỏa sáng cả cái chốn hoang sơ kia. Kể từ đó, không đánh mất uy nghiêm Việt quốc chúng ta. Thánh nhân ở trên cao, cũng có thể cất đi cơn phẫn nộ.
Nghe những lời này, mọi người khen ngợi.
Nhưng nhưng trong lòng thì cảm thấy hoang đường.
Ngươi giết sứ đoàn Khương quốc, vua Khương nhất định lửa giận ngút trời, trực tiếp liền suất binh qua giết, điên cuồng quấy rầy tập kích vùng biên giới của ngươi.
Ngươi còn bảo cho vua Khương nhận tội, còn muốn để ông ta ở ngay trong Khương quốc xây dựng Thánh miếu?
Ngươi cứ xuân thu đại mộng đi.
Dù cho ở trong mộng, loại chuyện này cũng sẽ không phát sinh.
Khương quốc một khi bị xúc phạm, ai cũng dám đánh.
Vậy đơn giản chính là, ai dám chửi ta thì ta đánh người đó.
Suốt trăm năm qua, nó cùng mỗi nước láng giềng đều đánh.
Ngươi muốn phái sứ giả đi Khương quốc trách cứ vua Khương, còn mang theo đầu sứ đoàn, còn muốn người xây Thánh miếu?
Sứ giả của ngươi mới vừa bước vào lãnh địa Khương quốc, liền trực tiếp bị xả là tám mảnh, nấu ăn hết.
Quốc quân lập tức cảm thấy ý đồ giết người của Tô Nan.
Quả nhiên, Tô Nan lại một lần nữa quỳ xuống nói:
- Nội cử không tránh thân, ngoại cử không tránh oán (*)! Gia tộc họ Kim có quan hệ thông gia với hạ thần, Thẩm Lãng người này tài hoa hơn người, ở trận thành Nộ Triều đã biểu hiện ra ngoài năng lực phúc vũ phiên. Cựu thần tiến cử Thẩm Lãng là sứ giả Việt quốc, đại biểu quốc quân đi sứ Khương quốc, trách cứ vua Khương, xây dựng Thánh miếu, còn bảo vệ tôn nghiêm Việt quốc của ta.
(*)Nhà nho có chủ trương bên trong tuyển chọn nhân tài không né tránh người thân, bên ngoài đề cử nhân tài không né tránh kẻ oán (Lễ kí)
Nghe những lời này.
Tất cả mọi người trong lòng kêu lên.
Gừng càng già càng cay!
Hầu tước Tô Nan, giết người vô hình.
Hôm qua Thẩm Lãng mới vừa đắc tội họ Tô, hôm nay Hầu tước Tô Nan sẽ phải danh chính ngôn thuận, đưa ngươi vào chỗ chết.
Ngươi họ Kim cùng gia tộc họ Tô, dĩ nhiên là không đội trời chung như thế à? Hai bên đều phải giết chết đối phương?
Mà quốc quân đã mơ hồ cảm thấy một trận quyết đấu đỉnh phong.
Trên bàn cờ.
Thẩm Lãng cùng Tô Nan đã ngươi tới ta đi, không chết không thôi.
Chân chính quyết đấu đỉnh phong.
Rõ ràng quá nhanh!
Nói muốn tiêu diệt toàn tộc họ Tô, mới vừa vào quốc đô liền động thủ.
Vừa mở chiến đấu, liền muốn ngươi chết ta sống.
Tô Nan cũng nhanh, trở tay chính là giết chết trí mạng!
Tô Nan đây vừa mở đầu sau đó.
Tức khắc, toàn bộ quan viên phe trung lập, toàn bộ ra khỏi hàng.
Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù bước ra khỏi hàng nói:
- Thần tán thành, tiến cử Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc.
Hộ bộ Thượng thư ra khỏi hàng:
- Thần tán thành, tiến cử Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc!
- Thần tán thành!
- Thần tán thành!
Mấy chục tên quan viên, đều ra khỏi hàng.
Thái tử nheo mắt lại.
Thẩm Lãng người này, hắn coi như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Có thể mượn cơ hội diệt trừ hắn, sao lại không làm?
Thế là, phe Thái tử quan viên cũng đều ra khỏi hàng.
- Thần tán thành!
- Thần tán thành!
Cuối cùng, quan viên phe Tam vương tử cũng toàn bộ ra khỏi hàng.
- Thần tán thành, tiến cử Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc, trách cứ vua Khương, xây dựng Thánh miếu, bù đắp lại quốc gia của ta chi tôn nghiêm.
Hình ảnh này, như là dời núi lấp biển vậy.
Tất cả mọi người bội phục.
Hầu tước Tô Nan, đây mới thật sự là nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa a!
Quốc quân vô cùng phẫn nộ!
Đây là Tô Nan, vẫn khó khăn xử lý như thế.
Cáo già, con rắn độc già.
Trong lúc nhất thời, ông có cùng chung lòng thù hận với Thẩm Lãng.
- Quả nhân biết, việc này quả nhân sẽ có định đoạt!
- Chư khanh nhưng còn có chuyện, có việc phía trên, vô sự bãi triều!
Bãi triều!
...
Trở lại thư phòng sau đó!
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cảm thấy có chút uể oải cùng phẫn nộ.
Hôm nay triều hội, cục diện cũng chưa hoàn toàn ở trong lòng bàn tay của ông ta.
Loại cảm giác này thật không tốt.
Sau khi tiến vào thư phòng, Thẩm Lãng không có quỳ, ngược lại cùng Ninh Diễm ở cười cười nói nói, thân mật vô gian.
Quốc quân sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, còn thể thống gì, còn thể thống gì?
Thẩm Lãng, ngươi đây vừa đập một cái, Hầu tước Tô Nan tại triều đình phản kích trí mạng, dời núi lấp biển muốn đẩy ngươi vào chỗ chết.
Nhưng mà vào lúc này, thái giám nhỏ nhoi bên cạnh quỳ xuống nói:
- Bệ hạ, bệ hạ! Thẩm Lãng này vừa rồi không ngừng đùa giỡn công chúa Ninh Diễm, hơn nữa còn xuất thủ khinh bạc, không hề có lòng liêm sỉ!
Lúc này, quốc quân cũng không nhịn được nữa.
Hắn trực tiếp lớn tiếng quát lên:
- Kéo xuống, giết.
Thái giám nhỏ nhoi mừng rỡ nói:
- Có nghe hay không, bay đâu, kéo Thẩm Lãng xuống giết.
Thái giám già trong lòng lẩm nhẩm một tiếng: Đồ ngu, lập tức phải chết ngu xuẩn còn thế này!
Quốc quân lớn tiếng chỉ vào cái tên thái giám nhỏ nhoi nói:
- Kéo cái tên nghiệt súc này ra ngoài, đán chết đi!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta tiếp tục viết phần 2, tranh thủ hơn mười giờ hoàn thành, hu hu! Các huynh đệ, vé tháng nhất định cho ta, ta xin mọi người đó!