Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 242: Chương 242: Ta chính là vương giả! Thẩm Lãng chặn giết Tô Nan!




Đám xác chết đầy đất tính ra cũng chẳng có gì kỳ quái.

Quan trọng ở chỗ hình dạng của những xác chết này quá quỷ dị.

Mỗi một cái xác đều hoàn chình, nhưng toàn bộ đều biến hình.

Hoặc là cả cái đầu bẹp dí, hoặc là thân thể bị đè bẹp.

Loại tử trạng này rõ ràng quá thảm thiết.

Quả thực khiến người ta phải phát điên.

Nhưng mà vào lúc này!

Bỗng nhiên trong không khí vang lên tiếng nổ vang.

Tiếp đó, sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch cảm giác được vô cùng nguy hiểm.

Một giây sau.

Một bóng đen khổng lồ chợt xông lại.

Điệu bộ này quả thực không cách nào hình dung.

Nếu nói là nhanh, cũng không phải rất nhanh đâu.

Nhưng chính là vô cùng uy mãnh.

Để cho ngươi chỉ cần nhìn thoáng quá, hai cái chân đã run lẩy bẩy rồi.

Giống như những động vật bé nhỏ ngó phải cọp lớn, bản năng sẽ e sợ.

- Đánh chết các ngươi, đánh chết các ngươi, đánh chết các ngươi...

Tiếp đó, chính là tiếng rống vang dội như sấm vậy.

Kẻ lao tới chính là Đại Ngốc, cái thanh sắt trong tay gã như muốn đập mạnh vào đỉnh đầu Vân Mộng Trạch.

Vân Mộng Trạch da đầu tê dại, dùng hết tất cả sức lực lui về sau thật nhanh.

Tiếp đó!

Vang lên giọng của Thẩm Thập Tam.

- Đại Tráng dừng tay, người một nhà, người một nhà...

Đại Ngốc kinh ngạc.

Huyền thiết trọng bổng trong tay bỗng hất sang bên cạnh.

- Rầm!

Hòn non bộ to lớn trong nháy mắt nát bấy.

Vân Mộng Trạch nhìn Đại Ngốc lúc này thấy đôi mắt của gã hoàn toàn đỏ rực, cả người giống như tiến vào trạng thái cuồng hóa, tiến vào một loại cảnh giới điên rồ.

Bình thường Đại Ngốc quá lương thiện. Nhất định phải tiến vào trạng thái điên loạn, mới có thể trở nên hung mãnh như vậy.

Bởi vì Đại Ngốc vốn chỉ biết bị đánh, sẽ không chủ động đánh người.

Vân Mộng Trạch lau đi vết máu trên trán.

Bởi vì vừa rồi hòn non bộ nổ tung thời điểm, đá vụn tung toé, gã tuy rằng tránh thoát phần lớn đá vụn, nhưng vẫn là bị trầy da.

Tiếp đó, gã dè dặt tiến lên, vỗ vỗ cái cổ Đại Ngốc nói:

- Đại Tráng, kết thúc, đều kết thúc cả rồi.

Một lát sau.

Đôi mắt Đại Ngốc dần dần khôi phục ánh sáng.

Khi gã phát cuồng, trong tầm nhìn một mảnh đỏ rực, gần như cái gì đều không nhìn thấy.

Cũng chỉ là cầm huyền thiết trọng bổng trong tay điên cuồng đập.

Rõ ràng đã đập trúng cái gì? Đập trúng người nào đó?

Gã cũng không biết.

- Kết thúc rồi à?

Đại Ngốc trong lòng lo sợ.

- Người xấu đâu? Người xấu đâu?

Vân Mộng Trạch bản năng nhìn thi thể đầy đất.

Quên đi, Đại Ngốc còn không biết mình giết nhiều người như vậy.

- Chạy trốn, đều chạy trốn, người xấu đều bị hù chạy rồi. - Vân Mộng Trạch kéo tay Đại Ngốc rồi nói:

- Đi, chúng ta đi xem nhóc mập, nhìn nó cóp sợ vãi đái hay không.

Đại Ngốc gật đầu nói:

- Được, đi xem Tam Ngốc, xem đứa nhỏ thế nào.

Cánh cửa mật thất dưới đất mở ra, Đại Tráng đi vào dưới hầm.

...

Trong cả viện chỉ còn lại Vân Mộng Trạch cùng Thẩm Thập Tam.

- Thập Tam, tất cả mọi chuyện là thế nào vậy?

Thẩm Thập Tam giống như bị hoảng sợ:

- Ta không biết, nghĩa tử gia tộc họ Tô Tô Kiếm Ngạn muốn giết Băng Nhi phu nhân, muốn bắt thế tử Kim Mộc Thông. Những huynh đệ đều bị kiềm chế ở bên ngoài, mấy chục cao thủ bao vây tấn công hai người chúng ta. Ta cho rằng nhất định chết chắc rồi, chỉ có thể liều mạng chiến đấu hết sức thôi.

Vân Mộng Trạch gật đầu, gã biết rõ Tô Kiếm Ngạn, võ công quả thực mạnh phi thường, chí ít mạnh hơn Thẩm Thập Tam rất nhiều.

Mấy chục tên cao thủ bao vây tấn công hai người Thẩm Thập Tam và Đại Ngốc, thật là không có đường sống chỗ nào.

Vân Mộng Trạch sở dĩ một mình xông lại, là bởi vì gã là sứ giả đế quốc, dù cho người của Tô Nan điên cuồng cũng không dám giết gã.

- Sau đó thì sao?

Thẩm Thập Tam nói:

- Ta đã chuẩn bị sẵn sàng chết ở chỗ này. Nhưng Tô Kiếm Ngạn nói muốn giết con của chủ nhân, Đại Ngốc vừa nghe trực tiếp rống to không thể giết đứa nhỏ, tiếp đó trong nháy mắt đôi mắt hắn liền đỏ, quơ thiết bổng liền xông ra ngoài. Tiếp đó... mấy chục tên địch đều bị đập đã chết.

Vân Mộng Trạch nhếch miệng.

Lại một lần nữa nhìn thi thể trên đất.

Cái này có thể gọi đập chết à?

Đây là đập bể, thật sự là đập thành thịt băm.

Hơn nữa còn rất thúi.

Bởi vì, rất nhiều người bị đập vỡ ruột và bàng quang.

Vân Mộng Trạch hỏi:

- Vậy Tô Kiếm Ngạn thì sao?

Thẩm Thập Tam nói:

- Tô Kiếm Ngạn nhìn thấy Đại Ngốc lợi hại, nên tăng tốc độ vô cùng nhanh, đâm về phía Đại Ngốc. Một kiếm kia của hắn quá nhanh, dù cho ta có võ công cao hơn cũng không đỡ được, thậm chí chủ mẫu cũng không đỡ nổi. Thế nhưng...

Thế nhưng bản lĩnh chịu đòn và đỡ kiếm của Đại Ngốc siêu mạnh.

Hơn nửa năm qua, đại tông sư Chung Sở Khách đánh lén Đại Ngốc trên trăm vạn lần, Đại Ngốc đỡ kiếm muốn phát điên rồi.

Đỡ không xuể kiếm của Chung Sở Khách nhưng làm sao không đỡ nổi kiếm của Tô Kiếm Ngạn nhà người kia chứ.

Thẩm Thập Tam nói:

- Tóm lại, Tô Kiếm Ngạn đâm Đại Ngốc mấy trăm kiếm, tiếp đó bị Đại Ngốc cản mấy trăm kiếm. Đại Ngốc vừa đỡ kiếm, vừa đập người, mắt của hắn chẳng nhìn thấy cái gì, thế nhưng thanh sắt trong tay múa may quay cuồng, đám cao thủ Tây Vực căn bản không cách nào tới gần, toàn bộ bị đập chết, đập bẹp, đập vãi phân. Tô Kiếm Ngạn đâm Đại Ngốc mấy trăm kiếm, kết quả kiếm của tay đó bị gãy lìa, hổ khẩu nứt ra, còn thổ một búng máu, tiếp đó liền bỏ chạy.

- Lợi hại, quả nhiên lợi hại. - Vân Mộng Trạch khen ngợi không phải Đại Ngốc, mà là Tô Kiếm Ngạn.

Tay con nuôi họ Tô quả nhiên rất mạnh, biểu hiện ra ngoài là gã đâm Đại Ngốc mấy trăm kiếm.

Thế nhưng từ ở một phương diện khác, cũng là gã đã trúng mấy trăm kiếm bắn ngược từ Đại Ngốc, lại chỉ thổ một búng máu.

Quả thực siêu mạnh.

Công chúa Ninh Diễm mỗi một lần chủ động đi chém Đại Ngốc, trực tiếp liền bay ra ngoài.

Vân Mộng Trạch hỏi:

- Đại Ngốc lúc dùng danh sắt kia múa may, có chiêu thức không vậy?

Thẩm Thập Tam đáp:

- Không, chỉ là múa lộn xộn, múa côn loạn xà ngầu.

Vân Mộng Trạch lại một lần nữa nhếch miệng.

Thẩm Thập Tam nói:

- Vân thế tử, ta đột nhiên cảm giác luyện võ không có ý nghĩa.

Vân Mộng Trạch đi tới vỗ vỗ bả vai của Thập Tam ra chiều đồng cảm:

- Không phải một mình ngươi nghĩ như vậy.

Mẹ trứng.

Chúng ta luyện võ ra sức nghiên cứu bí tịch, ra sức nghiên cứu chiêu thức.

Một bộ kiếm pháp luyện tập mấy chục vạn lần, dốc hết tâm huyết, đã tốt muốn tốt hơn, sợ bị sai chút nào.

Cứ như vậy luyện tập chừng mười năm, cuối cùng rất lợi hại.

Mà Đại Ngốc người ta kia kìa.

Bí tịch gì? Không biết.

Chiêu thức gì? Không biết.

Nhắm mắt lại, cầm thanh sắt đập loạn.

Đập chết mấy chục tên cao thủ Tây Vực.

Đập cả cao thủ hàng đầu như Tô Kiếm Ngạn phải vừa chạy vừa khóc.

Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch nhìn bảo kiếm trong tay ghét bỏ, trực tiếp ném được rất xa.

Còn luyện cái rắm.

Lão tử không luyện nữa.

Luyện nửa đời người, còn không bằng người ta nhắm mắt lại múa côn loạn xà ngầu một trận.

- Ôi, ta thật là kẻ vô dụng, làm người cả đời này được không có ý nghĩa. - Vân Mộng Trạch ngồi dưới đất than thở.

Thẩm Thập Tam nói:

- Vân công tử à, ngài chí ít cũng nổi danh khắp thiên hạ, ngủ mỹ nhân khắp thiên hạ.

Thập Tam cũng chính là ở trước mặt Vân Mộng Trạch nói nhiều hơn chút, ở trước mặt Thẩm Lãng cơ hồ là ngậm miệng không nói.

Chủ nhân đầu óc quá nhỏ, hay thích khoe khoang.

Không giống sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch, thân phận cao quý như vậy, một chút ra vẻ cũng không có.

Vân Mộng Trạch vỗ vỗ bả vai Thập Tam nói:

- Ngươi cũng không sai, ngay cả dạng con gái… kỳ lạ như Hoàng Phượng cũng có thể thích, ngủ chưa vậy?

Thập Tam mặt đỏ, lắc đầu.

Vân Mộng Trạch thở dài nói:

- Ngươi và chủ nhân của ngươi, chính là quá thành thật, không buông ra nổi.

Lời này để Thập Tam muốn khóc.

Vân thế tử, ngài nói ta thành thật, ta thừa nhận.

Nhưng ngài nói chủ nhân ta thành thật, cái này… quá giả rồi đó.

Vân Mộng Trạch thở dài nói:

- Đại Ngốc lợi hại như vậy, còn có một người càng thêm lợi hại hơn, ngươi hẳn là gặp qua chưa.

Thẩm Thập Tam gật đầu.

Cái người càng thêm lợi hại hơn chính là nữ ma đầu Cừu Yêu Nhi.

Vân Mộng Trạch nói:

- Thật sự lợi hại vậy sao?

Thẩm Thập Tam nói:

- Không có cách nào khác hình dung, chỉ có một mình nàng bao vây một nghìn người, tiếp đó một nghìn người bị hù dọa đến mức muốn vãi đái.

Vân Mộng Trạch nói:

- Nàng đẹp không?

Thẩm Thập Tam nói:

- Siêu, siêu, siêu cấp, thiên hạ độc nhất vô nhị.

Vân Mộng Trạch nói:

- Vẫn là đệ của ta lợi hại, cô gái như vậy cũng có thể ngủ thẳng.

Thẩm Thập Tam muốn nói kỳ thực chủ nhân là người bị đè, hơn nữa hắn căn bản chả chinh phục Cừu Yêu Nhi nổi đâu.

Trên cái thế giới này, còn chưa có người đàn ông nào có thể chinh phục Cừu Yêu Nhi. Nàng là thiên hạ vô song.

Chủ nhân Thẩm Lãng ở trong mắt của nàng cũng là không đáng một xu.

Nhưng lời này Thập Tam nào dám nói.

Vân Mộng Trạch nói:

- Ngươi cũng ra mắt Thần nữ Tuyết Ẩn, cũng đã gặp Cừu Yêu Nhi, ngươi cảm thấy người nào đẹp hơn?

Thập Tam nhớ lại một hồi rồi đáp:

- Cừu Yêu Nhi.

Vân Mộng Trạch hỏi:

- Vì sao?

Thập Tam nói:

- Bởi vì dạng đẹp như Thần nữ Tuyết Ẩn này có thể tu luyện được, Cừu Yêu Nhi là bẩm sinh!

Vân Mộng Trạch nói:

- Ngươi cũng đã gặp hai người động võ, vậy ngươi cảm thấy người nào lợi hại hơn?

Thập Tam nói:

- Không thể so sanh, luận tu vi võ công Thần nữ Tuyết Ẩn siêu cao. Thế nhưng khí thế của hai người lại không giống nhau. Nói cách khác, khí thế của Thần nữ Tuyết Ẩn như là tên của cung thủ bắn ra, mặc kệ trốn chỗ nào cũng không tránh được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Mà khí thế của Cừu Yêu Nhi lại tựa như là biển gầm, dường như là động đất, căn bản cũng không thể tránh, cũng không dám trốn.

Vân Mộng Trạch nói:

- Hiểu rồi, một là giết một người, một là đè bẹp vô số.

Thập Tam nói:

- Người đọc sách như các ngài không giống đâu.

Vân Mộng Trạch nói:

- Chưa tới mấy năm, có thể Đại Ngốc cũng sẽ trở thành người như vậy.

...

Đại Ngốc trở lại mật thất dưới đất, sau đó nhận được đãi ngộ của anh hùng.

Kim Mộc Thông kinh ngạc nói:

- Cái này... Kết thúc sao? Chẳng kinh tâm động phách như trong tưởng tượng của ta gì hết, sau này tiểu thuyết của ta không cách nào viết, sẽ không có cao trào mất thôi.

Tiểu Băng vuốt ve bụng của mình, thở nhẹ nhõm một cái thật dài nói:

- Đại Ngốc, ngươi thật lợi hại, ngươi quá tuyệt vời.

Tức khắc Đại Ngốc xấu hổ, trở nên cực kỳ ái ngại.

Tiểu Băng nói:

- Đại Ngốc ngồi xuống nhanh đi nào, uống trà, uống trà.

Tiếp đó Băng Nhi rót một chén trà cho Đại Ngốc.

Đại Ngốc lại thêm mất tự nhiên.

- Băng Nhi ngươi đừng như vậy... Ta, ta vô cùng...

Đại Ngốc cũng hình dung không ra được cảm giác lúc này, chính là không được tự nhiên vô cùng.

Băng Nhi bình thường đối với gã hung hăng, ăn cơm lớn tiếng thì chửi, uống nước lớn tiếng cũng muốn chửi.

Bây giờ nàng dịu dàng như vậy, rõ ràng không thể quen.

Băng Nhi hiểu ngay, lớn tiếng quát lên:

- Bảo ngươi uống trà ngươi cứ uống, uống nhanh lên.

Đại Ngốc rụt cổ lại, vội vàng tiếp nhận trà, uống một hớp.

Tiếp đó quy củ đặt chén trà lên bàn, ngồi thẳng, hai tay kẹp giữa đầu gối, tư thế ngồi giống học sinh tiểu học nghe lời cô giáo vậy.

Cảm giác này mới đúng nè.

Băng Nhi dữ dằn như vậy, mình mới quen.

...

Trời còn mờ tối.

Quốc quân cũng đã đứng dậy, còn dịu dàng vỗ lên lưng Tô phi nói:

- Tối hôm qua nàng đã mệt như thế rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Tô phi dịu dàng gật đầu.

Đêm qua chắc hẳn là Ninh Nguyên Hiến mệt muốn chết rồi, làm một lần trâu cày.

Mặc vào vương bào.

Ninh Nguyên Hiến đi ra khỏi cung phòng Tô phi, trở lại cung của Biện phi.

- Ái phi, xoa mắt cho ta, tiếp đó nhỏ thuốc nhỏ mắt.

Ninh Nguyên Hiến nằm ở trên đùi Biện phi, thể xác và tinh thần cả người mới thoáng yên bình lại.

Lúc mở mắt, nhãn cầu của ông sưng đỏ.

Bởi vì một đêm không ngủ.

Không thể đi gặp thần tử như thế.

Nguy cơ khổng lồ đến rồi!

Tô Nan dùng danh nghĩa Khổ Đầu Hoan, thọc một gậy cho cả kinh đô.

Hôm qua có bao nhiêu nhà dân cháy, mấy nghìn căn phải không?

Đốt chết bao nhiêu người?

Mấy nghìn người?

Những thứ này đều không quan trọng.

Quan trọng là điều này làm cho Việt quốc có vẻ vô cùng yếu ớt.

Chỉ có mấy trăm người đã quậy tung đô thành Việt quốc.

Vua đồng cỏ và chúa sơn lâm sợ nhất là gì vậy? Để cho người ta nhìn ra bản thân yếu ớt.

Bất kể là yếu ớt thực sự, hay là yếu ớt giả vờ, đều hết sức nguy hiểm.

Bởi vì chuyện đầu tiên, đám linh cẩu, sói dữ đều có thể xông lên cắn xé điên cuồng sư tử và hổ.

Tô Nan rõ ràng có thể lén lút trốn, vì sao phải đại náo kinh đô?

Chính là muốn tiết lộ dáng vẻ “yếu ớt” đích thực của Việt quốc.

Để nước Ngô, nước Sở, nước Khương v.v…toàn bộ nhào lên cắn.

Loại phút giây nguy hiểm này, không thể tức giận, không thể vênh mặt, không thể chú ý thể diện.

Phải tỉnh táo để vượt qua nguy cơ lần này.

Cái nguy cơ này từ khi nào thì bắt đầu vậy?

Chắc hẳn là từ chuyến săn bắn vùng biên giới bắt đầu.

Ngô vương trẻ tuổi kia khi chiến thằng mình, điều này khiến cho người ta cảm thấy nước Việt hơi suy yếu.

Mà lần này Tô Nan phá vỡ bầu trời kinh đô đã hoàn toàn xé rách cái lớp vỏ mạnh mẽ bên ngoài của Việt quốc.

Kế tiếp cần tốc độ nhanh nhất để chấm dứt tổn hại.

Muốn hoàn toàn gây kinh hoàng toàn bộ kẻ địch chung quanh.

Bất kể là sư tử cũng tốt, cọp cũng được, thậm chí là linh cẩu giống như Khương quốc cùng tộc Sa Man vậy.

Nhất định phải đánh phủ đầu bọn họ, nhất định không thể trình diễn thảm kịch bầy thú bao vây tấn công Việt quốc.

Bằng không dù cho Việt quốc cường đại trở lại, cho dù có bốn móng tám tay, cũng đánh không xuể.

Một quân vương, chỉ đến khi đối mặt nguy cơ thực sự, mới có thể biểu hiện ra năng lực tới đâu.

Lần này là là chuyển nguy cơ từ chuyện lớn hóa nhỏ.

Vẫn không ngừng chuyển biến xấu, nguy cơ càng nổi lên càng lớn?

Cái này muốn xem ý chí và quyết đoán của quân vương.

Ninh Nguyên Hiến, thử thách thực sự của ngươi đến rồi.

Tuy rằng chưa nói tới sống chết tồn vong, nhưng khoảnh khắc cực kỳ quan trọng đến.

Vượt qua nguy cơ lần này, Việt quốc sẽ tiếp tục phát triển mạnh mẽ.

Nếu như không qua được nguy cơ lần này.

Hai mươi năm trước nước Ngô, sẽ là của ngươi kết cục.

Chỉ bất quá lúc này đây bị cắt nhường liền không chỉ là chín quận, có thể hơn nửa hành tỉnh Thiên Tây, cộng thêm phương bắc bốn quận.

- Bệ hạ, Uy Vũ Công đến! - Lê Chuẩn công công nói.

Nghe nói như thế, nét mặt quốc quân Ninh Nguyên Hiến không khỏi chấn động, trực tiếp đi tới thư phòng.

...

- Thần Biện Tiêu, bái kiến bệ hạ!

Người đứng đầu quân đội Việt quốc, cột chống trời thực sự của quốc quân Ninh Nguyên Hiến, Công tước Uy Vũ Biện Tiêu cẩn thận lễ bái.

Ninh Nguyên Hiến không có dối trá mà ngăn cản ông ta.

Nếu như đổi thành Tô Nan thì Ninh Nguyên Hiến có thể sẽ vội vàng chạy tới, nâng dậy.

Đến khi Biện Tiêu hành lễ hoàn tất xong.

Ninh Nguyên Hiến chắp tay khom lưng nói:

- Huynh trưởng cực khổ.

Biện Tiêu nghe như vậy, vốn muốn đứng dậy, liền ngừng lại, tiếp tục quỳ trên mặt đất.

- Ngồi đi. - Ninh Nguyên Hiến tự ngồi xuống.

Biện Tiêu đứng dậy, buông tay xuống ngồi trên ghế.

Ba vạn đại quân Ngô vương xuôi nam, ông ta chỉnh đốn quân vụ, gia tăng quân đội chuẩn bị chiến tranh, tiếp đó lập tức xuôi nam yết kiến Ninh Nguyên Hiến.

- Sư huynh, giang sơn quả nhân gặp phải nguy cơ to lớn, mặc dù quả nhân luôn luôn cảnh cáo bản thân, tuyệt đối không nên coi thường Tô Nan, nhưng vẫn phạm sai lầm.

- Thằng nhóc khốn nạn Thẩm Lãng nói đúng, mưu đồ Tô Nan lớn vô cùng, hắn đã sớm cùng nước Ngô, nước Sở cấu kết.

- Chuyến săn biên giới quả nhân thua, để người trong thiên hạ cảm thấy Việt quốc suy yếu rồi. Mà lần này Tô Nan công khai đánh ra kinh đô, hơn nữa hỏa hoạn đốt thành, đốt chết mấy nghìn dân chúng, để quốc gia của ta đều đại loạn, chính là nói cho nước Ngô, nước Sở, nước Khương v.v… Việt quốc của ta đã yếu ớt không thể tả, không có sức đánh một trận.

- Thế cục kết tiếp mỗi một ngày đều sẽ chuyển biến xấu, nếu chậm trễ ngăn tổn hại, rất nhanh sẽ xuất hiện cục diện thiên hạ bao vây tấn công Việt quốc. Phía bắc nước Ngô, phía tây nước Sở, tây nam là nước Khương cùng họ Tô, phía nam tộc Sa Man và nước Nam Ẩu, sẽ từ bốn phương tám hướng tiến đánh chúng ta.

- Quả nhân nhất định không thể để cho cái cục diện đáng sợ nhất này xuất hiện.

Nghe xong lời Ninh Nguyên Hiến nói, Biện Tiêu đáp:

- Vâng!

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến thở nhẹ nhõm một cái thật dài, thoáng mệt mỏi nằm trở lại trên ghế rồi nói:

- Sư huynh, huynh nói xem, vì sao cùng là người mà chênh lệch lớn đến thế này kia chứ? Đế chủ Khương Ly đế ba mươi mấy tuổi liền diệt quốc vô số, bốn mươi tuổi thiên hạ vô địch, thiếu chút nữa thống nhất thiên hạ. Quả nhân đã năm mươi tuổi, vẫn còn là kẻ vô tích sự như này.

Biện Tiêu nói:

- Bệ hạ gìn giữ cái đã có không dễ, hơn nữa Khương Ly bệ hạ là độc nhất vô nhị.

- Đúng vậy, Khương Ly bệ hạ là độc nhất vô nhị. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Người nào có thể so sánh được?

Tiếp đó, Ninh Nguyên Hiến bưng trà đậm lên, ực một phát.

Lúc bình thường, ông chẳng thích uống trà đậm chút nào, bởi vì chú trọng dưỡng sinh, cho nên ông chỉ uống trà nhạt.

Mà hôm nay ông uống trà đậm, ngược lại cảm giác như uống rượu mạnh vậy.

Mà Công tước Uy Vũ Biện Tiêu cũng rất thích trà đậm.

Biện Tiêu trực tiếp cầm luôn ấm trà uống ừng ực.

Lúc ông ở trước mặt Ninh Nguyên Hiến, thái độ đặc biệt tùy ý.

- Huynh trưởng, Tô Nan chạy trốn rồi, không đuổi kịp. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Hắn muốn bốn lạng đánh cả ngàn cân, muốn ở Việt quốc của ta trình diễn biến động Diễm Châu, muốn Tô Khương hợp nhất, muốn tự lập làm chủ.

Nghe được biến động Diễm Châu, nét mặt Biện Tiêu cũng không có thay đổi gì.

Ở trong cái nhìn của tất cả mọi người, biến động Diễm Châu là vết nhơ cả đời Biện Tiêu.

Dù sao Biện Tiêu lúc đó đã là Đại đô đốc nam quân nước Ngô, chẳng mấy chốc sẽ địa vị cực cao.

Kết quả, ông ta phản bội Ngô vương, dẫn đầu mười vạn đại quân cùng ba quận xuôi nam đầu nhập vào Việt quốc, trực tiếp đưa đến nước Ngô thất bại thảm hại.

Mặc kệ địa vị của ông ở Việt quốc cao quý như thế nào, phản bội quân vương cuối cùng vẫn là vết nhơ.

Nhưng Biện Tiêu không chú ý cái này.

Ông phản bội Ngô vương, là bởi vì Ngô vương bất nghĩa trước.

Cha của ông chết như thế nào? Con của ông là chết như thế nào?

Huống hồ ông và Ninh Nguyên Hiến là sư huynh đệ, lúc đó cực kỳ nguy cấp, Ninh Nguyên Hiến lấy tư cách Thái tử chí tôn tiến vào đại doanh của Biện Tiêu, một màn kia Biện Tiêu đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ..

Lúc đó đôi bên chính là phe cánh đối địch.

Vị quân vương này bình thường tuy rằng chưa nói tới anh minh, nhưng thời khắc mấu chốt, tuyệt đối cơ trí, hơn nữa cũng dám mạo hiểm.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến tiếp tục nói.

- Tô Nan trở về đất phong cần thời gian, thi triển âm mưu cũng cần thời gian, liên hợp tung hoành Ngô, Sở, Khương, nước Nam Ẩu, tộc Sa Man lại cần thêm thời gian.

- Mà trong khoảng thời gian này, là thời khắc vàng của chúng ta, phải gián đoạn tiết tấu của kẻ thù.

- Cho nên chúng ta cần chủ động xuất kích.

- Đi đánh một trận với nhân số ít, thắng trận với độ chấn động cực cao.

- Sư huynh, ta cần huynh dẫn binh xuất kích tiến đánh nước Ngô. Đánh một trận thắng lợi máu tanh, chiến tranh quy mô nhỏ, bởi vì quốc khố chúng ta không gánh nổi hai trận chiến tranh quy mô lớn. Thế nhưng kết quả chiến đấu phải huy hoàng, phải giết người rất nhiều, phải cho nước Ngô quỷ khóc sói gào, phải cho các nước xung quanh hoàn toàn kinh hoàng, để cho bọn họ sợ, để cho bọn họ thấy chúng ta mạnh.

Có chút thời điểm phải lấy lui làm tiến, mà có chút thời điểm phải lấy tiến làm lui.

Có chút thời điểm, đánh là vì không đánh.

Quyết sách anh minh như vậy, quốc gia chúng ta đã làm hơn một lần rồi.

Chấn động cao độ như vậy, chiến tranh quy mô nhỏ, chúng ta cũng đánh không chỉ một trận.

Hiệu quả tốt!

Biện Tiêu nói:

- Vậy cần tập kích bất ngờ, cần phải mạo hiểm.

Quốc quân nói:

- Dương đông kích tây!

Biện Tiêu nói:

- Ngô vương tuy rằng trẻ tuổi, thế nhưng cũng là nhân vật lợi hại, chỉ e là không gạt được hắn.

Quốc quân nói:

- Quả nhân tự mình lên sân khấu, vì sư huynh diễn trò, giúp huynh kiềm chế phần lớn đại quân nước Ngô.

Nghe những lời này, Biện Tiêu kinh hãi.

- Ý của bệ hạ là, ngài làm ra tư thế ngự giá thân chinh, đi hành tỉnh Thiên Bắc làm ra vẻ muốn cùng Ngô vương quyết chiến thành Thượng Dã sao?

Quốc quân nói:

- Đúng, hơn nữa quân đội Diễm Châu của sư huynh và ta sẽ phối hợp đi một nửa, tóm lại muốn gió nổi mây phun, thể hiện tư thế Ngô Việt quyết chiến.

Biện Tiêu nói:

- Vậy nước Sở bên kia thì sao?

Quốc quân nói:

- Binh quý thần tốc, phía tây bắc nước Sở đều có xung đột tranh chấp với nước Lương và nước Tân Càn, phản ứng của vua Sở sẽ không nhanh như vậy đâu. Tô Nan bên kia, trước khi nước Khương chấm dứt nội loạn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không công khai phản loạn tự lập. Cho nên một trận chiến này của chúng ta nhất định phải nhanh, tốc chiến tốc thắng!

- Đánh chính là vì không đánh, một khi chúng ta biểu hiện ra sức chiến đấu kinh người, biểu hiện ra Việt quốc cường đại, xung quanh các nước đầu cơ sẽ lại khiếp đảm, lùi bước trở lại.

Biện Tiêu nói:

- Thời kỳ đặc biệt như thế này, nếu bệ hạ rời khỏi kinh đô, triều đình chỉ có rung chuyển.

Đừng quên, Tô Nan chính là đầu sỏ phe trung lập, thế lực trong triều đặc biệt khổng lồ.

Quốc quân lắc đầu nói:

- Không, chút quan viên dựa thế Tô Nan, cũng là cây không có rễ. Bởi vì không muốn tham gia tranh ngôi mới thêm vào phe trung lập, biểu hiện ra ngoài có vẻ oai phong tám hướng. Chỉ khi nào đầu sỏ phe phái rơi đài, bọn họ cũng như là chim muông tan tác, chẳng chịu nổi sóng gió. Có Thái tử cùng Ninh Kỳ ở đây, những người này không lật nổi trời, cực kỳ không cần lo lắng chính là bọn họ, cùng lắm thì giết dằn mặt một nhóm cũng được, những thứ quan văn này như là rau hẹ, cắt mất một mớ thì sẽ mọc ra mớ khác thôi.

Vẫn quá mạo hiểm, quá lớn mật.

Một khi không chạy đua kịp thời gian, cục diện có thể sẽ càng thêm tan vỡ.

Biện Tiêu nheo mắt lại.

Đây chính là Ninh Nguyên Hiến mà ông ta biết.

Thời khắc mấu chốt, quyết đoán lớn đến kinh người, hơn nữa có can đảm mạo hiểm hết sức.

Thật không biết đây là ưu điểm, hay là khuyết điểm.

Nhưng, một quân vương có quyết đoán khi đối mặt nguy cơ vĩ đại, cuối cùng càng mạnh hơn so với những quân vương bất lực bị động.

- Thần tuân chỉ, nhất định sẽ dốc hết toàn lực, không cho bệ hạ thất vọng.

Đều đến mức này.

Quốc quân tự mình đi làm mồi dụ, thu hút chủ lực nước Ngô.

Biện Tiêu ta đây chắc chắn máu chảy đầu rơi.

Ninh Nguyên Hiến đứng dậy, chắp tay nói:

- Tất cả, dựa vào huynh trưởng.

Biện Tiêu quỳ xuống dập đầu.

...

Ngày kế trong triều đình.

Quốc quân lại một lần nữa diễn ra cơn giận của quân vương.

Gào thét toàn bộ triều đình.

Thế nhưng không có một câu nhắc tới Tô Nan.

- Nước Ngô này lớn mật, không chỉ xuất binh xuôi nam, tiếp cận thành Thượng Dã Việt quốc của ta. Hơn nữa còn ở quốc gia của ta mai phục vô số gián điệp, cấu kết đạo tặc chung quanh phóng hỏa, khiến dân chúng vô tội Việt quốc của ta, tử thương mấy nghìn, thiêu hủy mấy ngàn nhà dân.

- Đáng thương thay cho con dân Đại Việt chúng ta, lương thiện siêng năng, lại phải chịu tai bay vạ gió như thế!

- Quả nhân thân là quốc quân, nếu không thể bảo cảnh an dân, còn có có mặt mũi nào đi đối mặt liệt tổ liệt tông?

- Gián điệp nước Ngô gián điệp ở quốc gia của ta lại điên rồ như vậy, tùy ý làm bậy đến thế?

- Hắc Thủy Đài nghe chỉ!

Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách hôm nay cuối cùng vào triều, ông ta trực tiếp ra khỏi hàng, quỳ trên mặt đất.

- Lúc trước Thẩm Lãng cũng đã nói, trong triều có người cấu kết nước Ngô, đi thăm dò, tra rõ cho quả nhân, đến tột cùng là người nào cấu kết nước Ngô!

- Bất kể là ai, mặc kệ thân phận của hắn cao bao nhiêu, toàn bộ giết chết bất luận tội.

- Còn có, Hắc Thủy Đài toàn lực bắt đạo tặc Khổ Đầu Hoan!

Đại đô đốc Diêm Ách dập đầu nói:

- Tuân chỉ!

Quốc quân đây là muốn đại khai sát giới, tiếp tục danh nghĩa cấu kết nước Ngô, giết sạch vây cánh bè lũ của Tô Nan trong kinh đô.

- Tô Nan đâu? Tô Nan đâu? - Quốc quân bỗng nhiên giận dữ hét lên:

- Xung Ngạc, Tô Nan đi đâu rồi?

Xu Mật Viện phó sứ Xung Ngạc đáp lời:

- Bệ hạ, thần không biết. Nhưng mà đêm qua phủ Hầu tước Trấn Bắc cháy, toàn bộ phủ Hầu tước bị cháy hơn phân nữa, Hầu tước Tô Nan tuổi già, có thể bị hoảng sợ.

- A! - Quốc quân nói:

- Lê Chuẩn, phái ngự y đi phủ Hầu tước Trấn Bắc xem, Tô khanh có công lao cực khổ, nhất định không thể có gì sai sót.

- Vâng! - Đại thái giám Lê Chuẩn nói.

Tiếp đó, ông ta lập tức mang theo mấy người ngự y, mang theo vô số dược liệu quý báu, hướng đi về phủ Hầu tước Trấn Viễn đã thiêu hủy một nửa.

Phía dưới có một số đại thần hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Quốc quân đây... Đây là diễn cái trò gì vậy hả?

Mọi người toàn bộ như lọt vào trong sương mù.

Lúc này, toàn bộ triều đình, đều biến thành vở kịch độc diễn của mỗi Ninh Nguyên Hiến.

Sau khi phát giận xong, Ninh Nguyên Hiến giống như thoáng an tĩnh một chút.

Dụi dụi con mắt.

Bên cạnh tiểu Lê công công vội vàng đưa tới một cái khăn lông ấm.

Quốc quân nhận lấy, đắp lên mặt.

Xấp xỉ một phút đồng hồ sau, mới cầm xuống.

Mà lúc này quốc quân Ninh Nguyên Hiến giống như đã không nổi giận, biểu cảm bình tĩnh, giọng điệu cũng biến thành bình tĩnh trở lại.

- Chư khanh, ba vạn đại quân Ngô vương tiếp cận thành Thượng Dã hành tỉnh Thiên Bắc, nên trả lời như thế nào hả? - Ninh Nguyên Hiến thản nhiên hỏi:

- Đã nghị đã mấy ngày, cũng nên ra một kết quả đi.

Tức khắc, chúng thần đều ra khỏi hàng, mạnh mẽ khiển trách.

Thế nhưng ý kiến thực sự cũng chẳng có một cái nào có.

Không dám có.

Trong triều xảy ra chuyện lớn như vậy, Xu Mật Viện phó sứ Tô Nan trốn tránh.

Đối mặt thế tiến công mạnh mẽ của Ngô vương, đông đảo đại thần đã sợ khiếp đảm, thậm chí có một loại cảm giác nguy cơ tứ phía, toà nhà đồ sộ ngả nghiêng.

- Ha ha... - Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cười lạnh một tiếng nói:

- Các ngươi nghị đi, nghị cho đến ba hay năm năm cũng không có kết quả. Quả nhân đã định rồi, phải ngự giá thân chinh!

- Ngô vương miệng còn hôi sữa, dám dẫn binh xuôi nam, đây là đe doạ!

- Hắn cho rằng quả nhân đã già rồi? Vậy hãy để cho hắn xem, quả nhân vẫn là anh dũng vô địch đế nước nào.

- Hắn muốn chiến, thì chiến!

- Quả nhân, ngự giá thân chinh!

Nghe những lời này, quần thần khiếp sợ.

Không thể tin nổi!

Bệ hạ lại muốn ngự giá thân chinh?

Mấy vị đại thần Thượng Thư Đài đều ra khỏi hàng dập đầu.

- Bệ hạ nghĩ lại, bệ hạ nghĩ lại a!

- Chiến cuộc nước Nam Ẩu vô cùng đáng lo lắng, quốc khố đã khó khăn, nếu là phía bắc khai chiến nữa, quốc khố hoàn toàn không cách nào chống đỡ.

Gần như hơn phân nửa thần tử đều ra khỏi hàng cúi lạy, thỉnh cầu quốc quân nghĩ lại rồi hẵn làm sau.

- Bệ hạ, quên chiến tất nguy, hiếu chiến tất vong!

- Bệ hạ, sức dân có hạn, không được tiêu hao!

- Bệ hạ, lúc này Việt quốc của ta nên xem an ổn làm trọng, rốt cuộc không thể chịu được rung chuyển.

Ninh Nguyên Hiến cười lạnh một tiếng.

Đám quan văn này chính là như vậy, luôn mồm cũng là thánh nhân.

Giống như những lời nói đó đều là chân lý.

Không sai, tất cả đúng là chân lý.

Thế nhưng chân lý có chút thời điểm cũng phải dùng ngược lại.

Ninh Nguyên Hiến không nói hai lời, trực tiếp đứng dậy, chợt xốc lên vương bào trên người.

Tức khắc, tất cả mọi người rõ ràng thấy quốc quân mặc áo giáp trên người.

Tiếp đó quốc quân rút ra bảo kiếm, chợt chém xuống mấy cái ghế đôn trước mặt.

- Bốp!

Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ ghế đôn trực tiếp bị chém thành hai khúc.

Điều này làm cho tất cả mọi người nhớ lại, quốc quân Ninh Nguyên Hiến cũng có học qua võ công, hơn nữa võ công còn rất tốt.

- Quả nhân đã quyết rồi, ngự giá thân chinh, quyết chiến Ngô vương!

- Nếu có ai ngăn cản sẽ như đám ghế này!

- Không có tiền? Không biết đi mượn à? Hội Ẩn Nguyên không phải luôn luôn ra sức muốn đưa tiền cho chúng ta mượn à?

Tiếp đó, quốc quân Ninh Nguyên Hiến một thân áo giáp, trực tiếp rời khỏi triều đình.

Lưu lại quần thần run lẩy bẩy, thấp thỏm lo âu, nghị luận ầm ĩ.

Mà lúc này.

Tả Thừa tướng Thượng Thư Đài Chúc Hoằng Chủ chậm rãi ngẩng đầu lên nói:

- Ồn ào gì thế? Bệ hạ đã càn khôn độc đoán, các vị thần công, nên an tâm nghe lời thôi!

Tức khắc, quần thần yên tĩnh lại.

Chúc Hoằng Chủ, Thái sư của Thái tử.

Cha vợ của quốc quân, cha của Chúc Nhung, Chúc Lâm.

Là thầy của quốc quân Ninh Nguyên Hiến, lão là một cây cột chống trời khác ở nước Việt.

Năm nay đã bảy mươi ba tuổi, lúc trước dưỡng bệnh ở nhà, gần như không có vào triều.

Hôm nay, rốt cuộc phải tới, kéo tấm thân bệnh tật vào triều.

Trương Xung không khỏi nhìn sang ông lão này một cái, sinh lòng ngưỡng mộ.

Đây chính là mục tiêu cả đời của Trương Xung.

...

Bên trong thư phòng.

Quốc quân cùng Thẩm Lãng chơi cờ.

- Thẩm Lãng, nhà ngươi bị đốt, gần như đốt rụi.

Tức khắc, khuôn mặt Thẩm Lãng run lên, tay cũng run lên.

- Võ sĩ của nhà ngươi bị giết mười mấy người, nhưng mà người nhà ngươi không có việc gì. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Đại Ngốc đó quả thật lợi hại!

Bàn tay Thẩm Lãng yên lại.

Quốc quân lại nói:

- Cái tên này làm bậy, Đại Ngốc tương lai sẽ vấn đỉnh võ đạo thiên hạ, đại biểu hy vọng võ đạo chí tôn cho Việt quốc của ta, ngươi sớm để hắn ra tới như vậy làm cái gì? Làm cái đích cho mọi người chỉ trích à?

Thẩm Lãng nói:

- Thần cũng không muốn.

Tiếp đó, hai người tiếp tục chơi cờ.

- Ngươi đã đoán đúng, dã tâm của Tô Nan rất vĩ đại, hắn không chỉ có muốn tạo ra một cái biến động Diễm Châu, hơn nữa còn muốn tự lập làm vua, hắn muốn Tô Khương hợp nhất. - Quốc quân nói:

- Người vô liêm sỉ như ngươi, cân nhắc nhân tâm ngược lại lợi hại.

Thẩm Lãng nói:

- Bởi vì thần muốn báo thù, một lòng muốn giết chết Tô Nan, cho nên mỗi ngày đều đang suy nghĩ tâm tư của ông ta, hiển nhiên so với người khác càng rõ ràng.

Quốc quân hỏi:

- Vậy ngươi mỗi ngày có cân nhắc tâm tư của quả nhân không?

Thẩm Lãng đáp:

- Ngài lại không thành được nhạc phụ của vi thần, cân nhắc vô dụng.

Tức khắc, quốc quân muốn cầm quân cờ trong tay nện ở trên mặt Thẩm Lãng.

Quốc quân nói:

- Trước khi Tô Nan đi đã nổi lửa đốt thành, công khai lao ra cổng Chu Tước, hơn nữa còn gần như giết chết cả nhà của ngươi ở kinh đô, hắn lợi hại như vậy, ngươi có thể tưởng tượng đến chuyện đó không?

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Không có, thần cho là ông ta sẽ chạy đi.

Quốc quân nói:

- Quả nhân cũng thật không ngờ, lão tặc này bình thường quá am hiểu đóng kịch.

Tiếp tục, quốc quân nhíu mày nói:

- Kỳ nghệ của ngươi kém như vậy, cùng ngươi chơi cờ chả có ý nghĩa gì cả?

Thẩm Lãng nói:

- Thần đây chưa phải thua te tua cơ mà.

Quốc quân nói:

- Đã chiếu tướng rồi, ngươi không phải nói là đi một bước nhìn bốn bước sao?

Thẩm Lãng nói:

- Chơi cờ chán lắm, thần không muốn động não.

Quốc quân tức khắc muốn gạt cả bàn cờ, nhưng mà sắp thắng đến nơi rồi, thế là ông cũng lười gạt.

Rõ ràng thấy quỷ, từ khi cái thằng khốn này đi ngủ với con gái của quả nhân lại làm ra vẻ thân thiết lắm vậy?

Đừng sát lại nữa.

Quốc quân thản nhiên nói:

- Thẩm Lãng, lúc trước ngươi nói nếu muốn giết Tô Nan, muốn tiêu diệt toàn tộc họ Tô, giờ tính sao đây?

Thẩm Lãng đưa tay giữa không trung rồi đáp lời:

- Còn, thần còn giữ lời?

...

Tại một vị trí cách phía Tây quận Lang một trăm năm mươi dặm.

Tô Nan sẽ nhanh chóng sắp về đến địa bàn của mình, toàn bộ thần kinh cuối cùng cũng được thư giãn!

Lãnh địa họ Tô chỉ có hơn ba ngàn cây số vuông, thế nhưng ông ta dùng lợi ích đã thẩm thấu nửa hành tỉnh Thiên Tây.

Chỉ cần đi vào phạm vi thế lực của ông sẽ chẳng khác gì thuồng luồng về biển.

Mà lúc này ở bên trong trạm dịch, chuẩn bị mấy trăm con tuấn mã.

Mấy trăm người của Tô Nan chỉ cần đi vào trạm dịch này, liền lập tức thay ngựa, tiếp tục tiến tới về đất phong gia tộc.

- Nhanh, nhanh cắt cỏ cho ngựa ăn nào!

- Đừng lề mề nữa.

- Cho toàn bộ chiến mã này ăn no đi, một hồi có đại nhân vật cần.

- Nếu như có con nào còn đói thì các ngươi liệu hồn đó!

Một lão già trong đó, thoạt nhìn vừa giống đánh xe, vừa giống nông dân đang cẩn thận cắt cỏ.

- Ôi!

- Thẩm Lãng, lão phu thiếu ngươi nhân tình này rõ ràng trả quá khó!

- Bây giờ để ta giết Tô Nan, ta thật sự không có sức! Con người của ta xuất thân thấp hèn, mấy đời cũng là nông dân, vừa thấy được đại nhân vật thì cả tim run rẩy.

- Ngươi nói giết Tô Nan là quốc quân cho phép, con người của ta ít đọc sách, ngươi cũng tuyệt đối không nên gạt ta!

Một đại tông sư, kiếm vương Lý Thiên Thu vác mặt mũi buồn khổ cắt cỏ.

Tiếp đó, lẳng lặng đợi Tô Nan đến.

...

Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ngày hôm nay đổi mới một vạn sáu! Các vị ân công, cần ủng hộ, tiếp tục vé tháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.