Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 284: Chương 284: Thành công phong tước mở phủ! Giết Khổ Đầu Hoan bằng thuốc độc!




Trong phút chốc, trong lòng Ninh Chính gió nổi mây phun, hoàn toàn không thể dẹp loạn.

Toàn bộ trái tim run lên, thậm chí cả người đều đang run rẩy, tiếp đó nóng lên.

Đây chính là khoảnh khắc mà gã từng tha thiết ước mơ.

Từ thuở mới chào đời, trừ thái giám chăm sóc cho gã thì không được nhận sự yêu mến từ bất kỳ ai.

Cha ghét gã, mẹ của gã – Tô phi – cũng coi như không.

Gã từng có vô số lần tưởng tượng có một người mẹ yêu thương mình.

Suốt một thời gian dài, dì Tô Bội Bội trong mắt gã cũng là nhân vật tựa như mẹ vậy.

Chính vì dì cứu gã, bằng không lúc vừa mới sinh ra gã sẽ bị dìm chết luôn.

Nhưng gã từ nhỏ chưa bao giờ thấy Tô Bội Bội, cũng chẳng chung đụng, cho nên cũng chẳng thể nào tưởng tượng gì về người mẹ Tô Bội Bội này.

Khi hơi lớn hơn một chút, tầm sáu bảy tuổi, có một lần trong cung mở tiệc, gã không biết trời cao đất rộng mà tới tham gia.

Kết quả gặp phải sự lạnh nhạt trước nay chưa từng có.

Phụ vương, thái hậu, mẹ ruột Tô phi, còn có mấy người huynh trưởng, giống như xem gã hoàn toàn không tồn tại vậy.

Thậm chí cũng không có chuẩn bị chỗ ngồi cho gã, ánh mắt nhìn về phía gã cũng đầy vẻ chán ghét lạnh nhạt.

Một thằng bé sáu bảy tuổi làm sao chịu nổi sự lạnh nhạt thế này? Ngay lúc đó Ninh Chính vô cùng buồn, hoàn toàn cảm giác được toàn bộ thế giới đều độc ác với gã, cảm giác được toàn bộ thế giới đều lãnh đạm với mình, chẳng còn một chút nhiệt độ nào.

Cũng chính là vào lúc đó, Biện phi hướng gã vẫy tay:

- Nhóc con, con đi đến chỗ ta nào.

Tiếp đó thái giám ngay bên người Biện phi bỏ thêm một chỗ ngồi.

Ngay lúc đó trong lòng Ninh Chính vô cùng ấm áp, cảm giác toàn bộ tâm hồn trong nháy mắt được cứu vớt.

Lúc đó hắn liền suy nghĩ được, Biện mẫu phi nếu là mẫu thân của mình thì tốt rồi.

Cái ý niệm này gã đã từng suy nghĩ cực kỳ lâu.

Nhưng mà...

Kể từ ngày đó, gã cũng chẳng còn dịp tiếp xúc với Biện phi nữa.

Hơn nữa lễ lộc hàng năm trong cung, gã cũng chẳng còn đi nữa.

Dần dần sau khi lớn lên, trong lòng Ninh Chính đã hiểu.

Biện phi chẳng thích gã, chẳng qua lúc đó bà có thiện tâm, không đành lòng nhìn thấy một thằng bé sáu bảy tuổi bị lạnh nhạt như thế mà thôi.

Trên thực tế, Biện phi gần như quên chuyện này.

Thế nhưng một tiếng gọi dịu dàng của Biện phi đã vĩnh viễn khắc sâu trong tâm linh của Ninh Chính.

Mà lúc này.

Cuối cùng khát vọng thành sự thật, người đàn bà dịu dàng hiền thục hứa trở thành mẹ của gã.

Ninh Chính cảm thấy mình bị hạnh phúc bao phủ.

Trái tim của gần như phải nhảy ra ngoài, hận không thể lập tức đồng ý.

Nhìn thấy Ninh Chính kích động, khuôn mặt đều đỏ ửng lên Biện phi nói dịu dàng:

- Nhóc con, còn đứng ì làm cái gì đấy?

Ý kia là, mau lạy xuống nhận mẹ đi.

Ninh Chính trong lòng vẫn nóng, nhưng là đầu óc của gã nhưng dần dần tỉnh táo lại.

Gã không có lạy xuống nhận mẹ.

Biện phi ngạc nhiên hỏi:

- Sao thế, con không muốn à? Con đang trách ngày trước lúc con xin ta cứu Thẩm Lãng mà ta thờ ơ sao?

Ninh Chính lắc đầu nói:

- Không, không phải.

Gã quả thực không có nghĩ như vậy, trong lòng gã rất rõ ràng.

Trên cái thế giới này không có bất kỳ người nào mắc nợ ai cả, một người sẵn lòng giúp đỡ là vì tình cảm, không phải vì bản phận của chính kẻ kia.

Biện phi không muốn hậu cung tham gia vào chính sự, nào có lỗi gì?

Hơn nữa Thẩm Lãng lúc đó với Biện phi cũng không có bất luận ân tình gì cả, bà không muốn xuất thủ tương trợ lại có lỗi gì?

Biện phi nói:

- Vậy con vì sao không muốn chứ?

Ninh Chính tức khắc vô cùng khẩn trương nói:

- Con... Con... Con...

Khi căng thẳng, gã liền cà lăm.

Biện phi nói dịu dàng:

- Không nên gấp, từ từ nói.

Ninh Chính hít một hơi thật sâu, lấy một hòn sỏi trong túi ngậm trong miệng.

Cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, tiếp đó Ninh Chính nói chậm rãi từng câu từng chữ:

- Biện mẫu phi, nếu như là lúc trước, con tha thiết ước mơ muốn có một mẫu thân như ngài vậy.

Biện phi hỏi:

- Vậy bây giờ vì sao không thể vậy?

Ninh Chính đáp:

- Bởi vì... con định tranh ngôi.

Nghe những lời này, Biện phi cũng giật mình.

Chuyện này bà thật sự không biết, bởi vì quốc quân cho tới bây giờ vẫn chưa nói với bà.

Ninh Nguyên Hiến làm sao có thể nói ra, bởi vì cái chuyện này mê sảng quá mức, nói ra chẳng phải bị người ta giễu cợt sao?

Hơn nữa ông còn không kịp nói, Biện phi cũng đã xảy ra chuyện.

Biện phi nhìn Ninh Chính mà không thể tin nổi.

Đứa bé này có dã tâm lớn như vậy à? Hoàn toàn không nhìn ra.

Hơn nữa cái dạng này như nó làm sao tranh ngôi hả?

Bệ hạ chẳng ưa nó nửa điểm, hơn nữa hình tượng của nó quá kém, then chốt còn cà lăm, phía sau không có bất kỳ thế lực nào, làm sao tranh ngôi? Tranh ngôi chẳng lẽ là trò đùa à?

Khuôn mặt của Biện phi trở nên nghiêm túc, bà hỏi:

- Ninh Chính, con hãy nói cho ta biết vì sao phải tranh ngôi?

Ninh Chính ngẫm lại một hồi rồi đáp:

- Bảo vệ những người mình muốn, nếu như con không tranh ngôi, bất kể là đại ca lên ngôi hay là tam ca lên ngôi, đều sẽ không bỏ qua Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Kim.

Nghe những lời này, trái tim Biện phi tức khắc trở nên mềm hẳn đi.

Đây là một đứa bé ngoan, thế nhưng cũng không tránh khỏi quá vô lý.

Biện phi bèn hỏi:

- Là Thẩm Lãng bảo con tranh ngôi, ngươi mới chịu tranh ngôi sao?

Ninh Chính ngẫm lại một hồi rồi đáp:

- Vâng, cũng không phải.

Biện phi nói:

- Con từ từ nói.

Ninh Chính ngậm sỏi, tuy sẽ làm cho gã nói mỗi chữ đều phải cố sức vô cùng nhưng như vậy sẽ không dễ dàng cà lăm.

- Quả thật lúc trước cho đến bây giờ con cũng không nghĩ tới việc tranh ngôi, thậm chí nằm mơ cũng không có nghĩ tới.

- Nhưng khi cùng trò chuyện với Thẩm Lãng, con cảm thấy mình có thể thử.

Biện phi vẫn cảm thấy đặc biệt hoang đường, nhưng vẫn hỏi:

- Nếu con quyết định tranh ngôi, đây chẳng phải là càng thêm cần hỗ trợ à? Vì sao từ chối nhận ta làm mẹ vậy?

Ninh Chính nói:

- Nếu như con không tranh ngôi, vậy nhận ngài làm mẹ, chính là việc riêng. Nếu con muốn giành ngai vàng, vậy nhận ngài làm mẹ, chính là quốc sự, không thể nhân tư phế công.

Biện phi hỏi:

- Lẽ nào con không muốn được ta hỗ trợ à?

Ninh Chính nói:

- Dĩ nhiên con muốn, nhưng hiện tại con chưa có biểu hiện bất kỳ ưu điểm gì, nếu chỉ vì truyền máu cho Biện mẫu phi, khiến cho ngài hỗ trợ cho co, vậy quá đầu cơ trục lợi. Ta khát vọng được gia tộc họ Biện hỗ trợ, thế nhưng cũng muốn họ Biện vì nhìn thấu năng lực và tiềm lực của con, nhìn ra con là người thừa kế đạt tiêu chuẩn, cho nên mới hỗ trợ con mà không phải vì con truyền máu cho mẫu phi. Nếu con nhận ngài làm mẹ, chẳng khác nào cưỡng ép họ Biện kéo lên chiến xa, để họ Biện gánh chịu trách nhiệm vốn không phải của mình, làm như vậy không đúng.

Tức khắc Biện phi kinh ngạc sững sờ.

Bà quan sát Ninh Chính cẩn thận một lúc lâu.

Bà phải thừa nhận, sở dĩ bà muốn làm mẹ của Ninh Chính, một là vì ơn cứu mạng của gã, hai là vì gã đáng thương, ba là vì gã lương thiện.

Nhưng thật không ngờ, đứa bé này lại chịu trách nhiệm được như thế.

Trên cái thế giới này đại đa số người sẽ thấy lợi tối mắt.

Mê hoặc to lớn đặt ở trước mặt, ai có thể ngăn cản được?

Mà Ninh Chính ở trước mặt ích lợi khổng lồ biết áp chế dục vọng của mình, ngược lại bình tĩnh, biết chọn lựa cái nào.

Đương nhiên nhìn qua có chút ấu trĩ, nhưng thực sự rất có phẩm đức, vô cùng có ý chí.

Tay Thẩm Lãng này cực kỳ thông minh, những cũng đặc biệt ngạo mạn, một khi hắn nhìn trúng người nào có lẽ cũng không kém.

Nếu hắn có thể lựa Ninh Chính, vậy chứng minh Ninh Chính nhất định là có chỗ hơn người.

Thế nhưng Biện phi cũng bình tĩnh lại.

Giống như Ninh Chính đã nói, nếu như gã không có lựa chọn tranh ngôi, như vậy Biện phi cho gã làm con thừa tự hoàn toàn không có vấn đề.

Bà tối đa bảo vệ Ninh Chính không bị người ta ăn hiếp, được phải có đãi ngộ là được rồi.

Mà Ninh Chính quyết định tranh ngôi, bà không thể nhận con bừa được.

Như vậy sẽ hướng thiên hạ phát tín hiệu sai lầm, sẽ cho người ta cảm thấy gia tộc họ Biện hỗ trợ Ninh Chính tranh ngôi.

Hậu quả này cũng rất nghiêm trọng.

Chí ít đến tận bây giờ, ở vụ tranh ngôi họ Biện không đứng thành hàng.

Hơn nữa Biện phi cũng không có tư cách đại biểu họ Biện hỗ trợ tranh ngôi, hậu cung không được tham gia vào chính sự, bà thật sự không can thiệp bất luận chính vụ gì.

Người có thể đại biểu gia tộc họ Biện quyết sách chỉ có một người, đó chính là huynh trưởng Biện Tiêu.

Ước chừng quan sát Ninh Chính một lúc lâu, Biện phi nói:

- Chính nhi, con chẳng những là một đứa trẻ ngoan, hơn nữa còn để ta nhìn với cặp mắt khác xưa, con biết cách chịu trách nhiệm, có phẩm đức rất tốt, điều này làm cho ta cao hứng vô cùng.

Ninh Chính cúi đầu không nói.

Biện phi nói:

- Nhưng giống như lời con nói, nếu con quyết định muốn tranh ngôi, vậy ta ngược lại không thể biểu đạt lập trường. Thế nhưng...

Bà thoáng dừng lại một chút.

- Thế nhưng, ta càng thêm thích đứa bé như con.

Ninh Chính khom người nói:

- Cảm ơn Biện mẫu phi.

Biện phi nói:

- Được rồi, con đi đi.

...

Quốc quân nghe được Biện phi tường thuật, tức khắc cũng có chút kinh ngạc sững sờ.

Ninh Chính lại cự tuyệt, lại biểu hiện chịu trách nhiệm như thế sao?

Là quân giả, đương nhiên phải tham lam.

Thế nhưng cũng phải bắt chước từ chối mê hoặc.

Bởi vì lợi ích mê hoặc rất có khả năng mang ý nghĩa cạm bẫy.

- Là Thẩm Lãng dạy nó nói như vậy à? - Ninh Nguyên Hiến hỏi.

Biện phi nói:

- Không có khả năng!

Quốc quân cũng nhanh chóng hiểu được, quả thực không có khả năng.

Đêm hôm đó Thẩm Lãng cùng Ninh Chính gặp mặt, có ba người nghe lén đồng thời ghi chép.

Từ đó về sau, Thẩm Lãng không còn gặp Ninh Chính, làm cách nào có cơ hội dạy gã?

Biện phi nói dịu dàng:

- Hậu cung không được tham gia vào chính sự, sự việc tranh ngôi thiếp tuyệt đối không tham dự. Nhưng nếu ai ăn hiếp Chính nhi, thiếp sẽ không đáp ứng.

...

Sau khi Ninh Chính rời khỏi vương cung, lại một lần nữa về tới bên trong ngục giam Tông Chính tự.

Nhưng ngày kế, quốc quân triệu kiến gã.

Đại khái, đây vẫn là lần đầu tiên quốc quân chính thức triệu kiến Ninh Chính.

Ninh Nguyên Hiến hỏi:

- Ninh Chính, về chuyện con đã giết mấy quan viên Đại Lý tự, bản thân có ý kiến gì?

Ninh Chính đáp:

- Vương tử phạm pháp phải cùng tội với thứ dân.

Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến tức khắc cau mày.

Ông không ưa nhất là loại lời nói đại nghĩa lẫm nhiên, học như vẹt, hót như khứu thế này ai không biết.

Tức khắc, Ninh Nguyên Hiến cười lạnh:

- Đã như vậy, ta cần phải chém đầu con sao?

Ninh Chính nói:

- Thế nhưng giết quan viên Đại Lý tự, là vì cứu người.

Quốc quân nói:

- Nói như thế nào?

Ninh Chính nói:

- Lúc đó quan viên Đại Lý tự đi cướp hai bé gái nhà họ Dư, thị thiếp Băng Nhi của Thẩm Lãng không chịu nên cản hai cô bé sau người. Đám quan viên Đại Lý tự âm mưu công kích đứa con trong bụng nàng, vì bảo vệ mình, vì bảo hộ thai nhi, dù cho có giết người, tối đa cũng chỉ là phòng vệ mạ thôi.

Quốc quân nói:

- Người nọ rốt cuộc là con giết, hay là thị thiếp Thẩm Lãng giết.

Ninh Chính do dự suốt một hồi rồi đáp:

- Con giết.

Ninh Nguyên Hiến nhìn đứa con trai này một lúc lâu, tiếp đó gật đầu một cái nói:

- Biết rồi, bay đâu tống Ninh Chính về ngục giam Tông Chính tự. Hạ chỉ Tông Chính tự cùng Đại Lý tự, liên thủ thẩm tra xử lí án này.

...

Ngày kế, Đại Lý tự cùng Tông Chính tự chính thức thẩm tra xử lí vụ án Ngũ vương tử Ninh Chính giết người.

Trải qua ba canh giờ thẩm tra xử lí, tất cả chân tướng rõ ràng.

Quan viên Đại Lý tự chơi trò quan báo tư thù, ý đồ mưu sát đứa bé trong bụng thị thiếp của Thẩm Lãng, Ninh Chính vì cứu người mà giết người, mặc dù vốn có tình, thế nhưng thủ đoạn vô cùng kịch liệt, phán xử tiên hình ba mươi!

Tiếp đó, Ngũ vương tử Ninh Chính bị công khai hành hình, đánh ba mươi roi.

Trực tiếp đánh cho da tróc thịt bong, máu tươi nhễ nhại, đến khi về nhà, đã bất tỉnh!

......

Ba ngày sau!

Quốc quân hạ chỉ, sắc phong Ninh Chính là Trường Bình Hầu, cho phép mở nha xây phủ, cho phép chiêu mộ một nghìn tư quân.

Đồng thời sắc phong cái phủ Hầu tước Trấn Viễn trong kinh đô cho Ninh Chính.

Sau khi nhận được ý chỉ này, Ninh Chính khóc không thành tiếng.

Rõ ràng chẳng dễ dàng chút nào, cách lúc gã trưởng thành đã qua ba năm, huynh đệ khác đều đã được phong công phong hầu, bây giờ cuối cùng đến phiên gã.

Mặc dù so với huynh trưởng khác, tước vị vẫn thấp một bậc.

Nhưng gã đã thỏa mãn.

Đương nhiên đạo ý chỉ này cũng không có khiến cho quá nhiều chấn động.

Bởi vì tất cả mọi người cho rằng đây là quốc quân thưởng cho chuyện Ninh Chính truyền máu cho Biện phi mà thôi, gã vẫn là đứa con trai chẳng được quốc quân thương yêu, thậm chí chán ghét.

Hơn nữa quốc quân ban phủ Hầu tước Trấn Viễn cho Ninh Chính, nhưng đó là ngôi phủ đệ đã bị thiêu hủy hơn phân nửa.

Chẳng chọn ngày lành tháng tốt, Ninh Chính trực tiếp ngay ngày thứ hai dọn vào bên trong phủ Hầu tước Trường Bình mới.

Cái phủ Hầu tước Trấn Viễn này mặc dù bị đốt rụi hơn phân nửa, nhưng số phòng ốc còn dư lại vẫn còn rất lớn, ước chừng hơn ba trăm mẫu, so với cái dinh ban đầu của Ninh Chính lớn hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

Lúc dọn nhà, chỉ có một người tới cửa chúc, con của Trương Xung Trương Tuân.

Biện phi phái người đưa tới nhiều lễ vật, còn có đồ dùng trong nhà

Cả nhà Ninh Chính, cộng thêm cả nhà Thẩm Lãng dọn sang, cộng lại chỉ có hơn một trăm người mà thôi.

Có vẻ vô cùng trống trải!

Thẩm Lãng chính thức hướng quốc quân từ chức Thành chủ Trấn Viễn đó, biến thành Trường Sử phủ Hầu tước Trường Bình.

Lần này có vài người cuối cùng hơi kinh ngạc.

Đây là ý gì hả?

Thẩm Lãng lại hoàn toàn cùng Ninh Chính trói buộc chung một chỗ?

Đến tận đây bước đầu tiên trong kế hoạch Thẩm Lãng nâng đỡ Ngũ vương tử Ninh Chính, mở nha xây phủ đại công cáo thành.

...

Nhưng mà lúc này phủ Hầu tước Trường Bình của Ngũ vương tử là một cái xác rỗng.

Cần dựng cơ cấu quan văn, còn cần dựng cơ cấu võ tướng, quan trọng nhất là chiêu mộ một nghìn tư quân.

Nói trực tiếp một chút, Hầu phủ Ninh Chính cần chiêu mộ ba Chủ Bộ, một Thiên hộ, mười bách hộ.

Bình thường mà nói đây đều là quốc quân phân phối.

Thế nhưng quốc quân lại không có cho Ninh Nguyên Hiến người nào, cũng không có cho bất kỳ quan viên nào.

Hết thảy đều phải Ninh Chính cùng bản thân Thẩm Lãng chiêu mộ.

Thế là, Thẩm Lãng tự mình đi Võ Học cùng Quốc Tử Giám chiêu mộ.

Không có chút thu hoạch gì.

Tiếp đó, hắn lại ở trên đường lớn Huyền Vũ chiêu mộ.

Vẫn không có chút thu hoạch gì.

Tầm ba ngày, không ai sẵn lòng gia nhập dưới trướng phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính.

Loại chuyện đốt bếp lạnh (*) này có người làm.

(*) Thiêu lãnh táo: người có chức nhưng không quyền không thế, nếu là hành động có nghĩa gần như “dội nước lạnh”

Nhưng Ninh Chính ở đây nào chỉ là bếp lạnh, tưởng chừng như chính là cái vực băng tuyết thì có.

Đừng nói là than củi, coi như là dầu hỏa tại đây cũng đốt không nổi.

Nếu ai nhảy vào cái hố này, cam đoan không có tiền đồ nào hết.

Thẩm Lãng nhà ngươi ở rể phủ Hầu tước Huyền Vũ, đã không thiếu vinh hoa phú quý, nhưng chúng ta không được.

Người có tài hoa đã sớm đi đầu nhập vào Thái tử hay Tam vương tử mất rồi.

Tới quý phủ Ngũ vương tử nhà ngươi sẽ bị ghẻ lạnh tới chết à?

Tầm tám ngày.

Thẩm Lãng vẫn không có thành công chiêu mộ đến nửa người.

Bởi vì hắn có yêu cầu.

Ngũ vương tử phủ Hầu tước chiêu mộ ba Chủ Bộ, cần cử nhân hoặc tương đương công danh cử nhân, ví như Quốc Tử Giám sinh.

Mà chiêu mộ Thiên hộ, nhất định phải có công danh võ tiến sĩ, mười bách hộ cũng cần có công danh võ cử nhân.

Ma nào có công danh mà sẵn lòng lại đây chứ?

Đừng nói văn võ cử nhân, coi như là văn võ tú tài cũng không có một cọng lông sẵn lòng tới!

Thế nhưng Thẩm Lãng ngược lại nổi tiếng.

Bởi vì hắn mỗi ngày đều ở đây bày sạp nhận người.

Lúc ngày thứ chín!

Thẩm Lãng càng là khiến cho tất cả mọi người giật mình.

Bởi vì hắn trải ra một tờ tranh chữ.

- Chiêu mộ tòng long chi thần (*)!

(*) thần tử phò tá vua chúa

- Chiêu mộ tiềm để chi thần (*)!

(*) thần tử ở trụ sở trước kia của vua chúa, tức là cận thần cho người sẽ thành vua trong tương lai.

Không chỉ có viết chữ lớn, hơn nữa hắn còn để Đại Ngốc rống to hơn hai câu này.

Toàn bộ người ở kinh đô tức khắc bị sấm sét đập đến sững sờ.

Thẩm Lãng nhà ngươi dốt nát, ngươi biết tòng long chi thần là ý gì à? Ngươi biết cái tiềm để chi thần này là ý gì à?

Chỉ có chỗ của Thái tử ở, mới có thể được gọi là tiềm để.

Đương nhiên lời này cũng không đúng.

Nói cho đúng, chỉ có cái dinh của quân vương trước khi lên ngôi có thể được gọi là tiềm để), bởi vì Thái tử chưa chắc có thể làm vua.

Ngày này Thẩm Lãng ở Quốc Tử Giám công khai chiêu mộ.

Kết quả có một giám sinh cười lạnh nói:

- Thẩm Lãng, ngươi biết cái gì là tiềm để à? Lẽ nào Ngũ vương tử còn chuẩn bị tranh ngôi sao?

Thẩm Lãng tức khắc cười đáp lời:

- Ồ? Làm sao ngươi biết? Ngũ vương tử chúng ta chính là chuẩn bị tranh ngôi mà!

Nghe những lời này, Quốc Tử Giám sinh tức khắc sợ vãi đái, tiếp đó cười ha ha.

Ngay sau đó, một đám Quốc Tử Giám sinh chen chúc ra, vây quanh Thẩm Lãng nói:

- Thẩm Lãng, Ngũ vương tử thực sự muốn tranh ngôi sao?

Thẩm Lãng nói:

- Đúng vậy, Ngũ vương tử thực sự muốn tranh ngôi.

Tiếp đó, tất cả mọi người cười rần rần, hoàn toàn nhìn Thẩm Lãng như là kẻ ngu si vậy.

Không chỉ là những thứ học trò Quốc Tử Giám này, ngay cả những ông thầy ở đây cũng cười đau bụng.

Thật là quá buồn cười.

Ninh Chính muốn tranh ngôi?

Cái tên Ninh Chính vừa mập vừa xấu vừa cà lăm, Ninh Chính quốc quân ghét nhất, Ninh Chính chẳng có căn cơ chút nào, lại muốn tranh ngôi?

Trò cười lớn vô cùng.

Đây quả thực không thể dùng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga để hình dung.

Nếu như nói cái ngai vàng này là thịt thiên nga thì vậy Ninh Chính ngay cả con cóc cũng không bằng.

- Thẩm Lãng, Ngũ vương tử dựa vào cái gì tranh ngôi hả? Chẳng lẽ dựa vào Thẩm Lãng nhà ngươi à? - Có người bèn hỏi.

Thẩm Lãng nghiêm túc nói:

- Đúng vậy, chính là dựa vào ta.

Tức khắc, lại là một trận cười to ồn ào.

- Thẩm Lãng bị khùng rồi!

- Thẩm Lãng, người thành công đi sứ Khương quốc đến tột cùng có phải là ngươi hay không hả? Đại nhân thành công tiêu diệt họ Tô chủ lực có phải là ngươi hay không hả?

- Thẩm Lãng nhà ngươi là người điên? Hay là ngu hả?

Coi như là thế giới hủy diệt, Việt quốc hủy diệt, Ninh Chính cũng không thể tranh ngôi.

Trong nháy mắt.

Thẩm Lãng cùng Ngũ vương tử Ninh Chính trở thành toàn bộ trò cười kinh đô.

Những kẻ giễu cợt Thẩm Lãng cùng Ninh Chính càng ngày càng nhiều.

Trong sự trào phúng và cười nhạo, hào quang Thẩm Lãng trước kia mỗi ngày đều rút đi.

Lâu ngày, tất cả mọi người gần như đều quên hắn sáng tạo kỳ tích, đều quên hắn đã từng đi sứ Khương quốc, đều quên hắn đã từng tiêu diệt chủ lực Tô Nan.

Thế giới này là lấy thành bại luận anh hùng.

Mặc kệ ngươi đã từng có thành công thật sự, chỉ cần ngươi thất bại, ngươi liền trở thành ngu ngốc.

Ví như lần đầu tiên phá sản gầy dựng lại, lại ví như đã từng sáng tạo kỳ tích, trở thành giàu nhất cuối cùng bị bắt bỏ vô tù, tất cả đều trở thành trò cười của thiên hạ.

Mà Thẩm Lãng bây giờ liền trở thành cái đồ ngu cỡ bự này.

Hắn trở thành ếch ngồi đáy giếng, trở thành con cóc muốn ăn thịt thiên nga.

Sau khi cười thỏa thích, Quốc Tử Giám liền đuổi hắn ra ngoài, không cho hắn sẽ đi vào chiêu mộ nhân tài.

Tiếp đó, trường thái học cũng treo ra bảng hiệu.

Không cho phép Thẩm Lãng đi vào.

Cuối cùng, mấy học viện dạy võ cũng treo ra bảng hiệu, không đcho Thẩm Lãng đi vào.

Hơn nữa trường thái học buông lời, không thừa nhận có người học sinh như Thẩm Lãng này, quá hổ thẹn.

Không có biện pháp, Thẩm Lãng ngay đường lớn Huyền Vũ, Chu Tước, thậm chí ở trên đường cái tưng bừng nhộn nhịp bắt đầu chiêu mộ nhân tài.

- Chiêu mộ tòng long chi thần, chiêu mộ tiềm để chi thần.

- Chiêu mộ ba Chủ Bộ, yêu cầu thấp nhất có công danh cử nhân.

- Chiêu mộ một Thiên hộ, yêu cầu thấp nhất công danh võ tiến sĩ.

- Chiêu mộ ba bách hộ, yêu cầu thấp nhất công danh võ cử nhân.

Thẩm Lãng mỗi ngày đều đi ra bày sạp, Đại Ngốc mỗi ngày đều cùng ở bên ngoài kêu.

Người khác có thể cảm thấy quê, nhưng Đại Ngốc cũng không cảm thấy như vậy, gã cảm thấy chơi vậy rất vui.

Thẩm Lãng nổi tiếng!

Nổi phừng phừng.

Đương nhiên, cách mà hắn nổi tiếng hơi giống như Phượng tỷ và Phù Dung tỷ tỷ (*) vậy.

(*) Đây đều là 2 nhân vật nổi tiếng trên mạng với ngoại hình kém xinh nhưng phát ngôn điên rồ. Riêng Phù Dung tỷ tỷ còn có điệu nhảy phô trương khó đỡ. Sau khi nổi tiếng, nhờ tiền đi event, rốt cục cô này cũng phẫu thuật thẩm mỹ.

Bị vô số người chế nhạo.

Bởi vì xấu mặt mà nổi danh.

Thanh danh của hắn giống như mọc cánh, bay ra kinh đô, bay khắp toàn bộ Việt quốc, cuối cùng bay về phía toàn bộ thế giới phương đông.

Chả mấy chốc mấy quốc gia xung quanh đều biết, Việt quốc ra một tên kỳ quặc Thẩm Lãng, lại muốn giúp Ninh Chính tranh ngôi, hơn nữa mỗi ngày bày sạp chiêu mộ nhân tài.

Với là một số người hỏi.

- Thẩm Lãng nào vậy? Sẽ không phải là Thẩm Lãng kia!

- Đúng, chính là Thẩm Lãng đó đó?

- Sao lại thế? Hắn rất lợi hại, tên này bị điên thật sao?

- Cũng không phải sao? Thì điên rồi đó!

...

Tầm hai mười mấy ngày trôi qua.

Thẩm Lãng vẫn không có chiêu mộ được một mống, Ngũ vương tử phủ Hầu tước vẫn là một cái thùng rỗng.

Ngay cả quỷ cũng không muốn đầu nhập vào Ninh Chính.

Nói thật, nếu như Ninh Chính chỉ nhận người bình thường, có lẽ sẽ có một số cử nhân thê thảm cá biệt đến đầu nhập vào ăn không ngồi rồi.

Nhưng Thẩm Lãng nói ra muốn tranh ngôi.

Cái này khiến cho người sợ vãi đái.

Lần này chẳng những không được ăn cơm nhàn, ngược lại có thể sẽ liên lụy tính mạng.

Miệng ngươi nói tranh ngôi đã lắm, thế nhưng tương lai Thái tử có thể Tam vương tử sau khi lên ngôi, là sẽ giết ngươi, đến lúc đó tất cả mọi người theo Ninh Chính sẽ chết.

Hơn nữa buồn cười ở chỗ, người nào sẽ kêu khắp thiên hạ ta muốn tranh ngôi?

Tam vương tử Ninh Kỳ lợi hại cỡ nào?

Lấy được họ Tiết cùng họ Xung hỗ trợ, đã có thể cùng Thái tử đứng ngang hàng, nhưng người ta cũng không dám công nhiên hô lên muốn tranh ngôi, chỉ dám nói giúp đỡ phụ vương.

Thẩm Lãng nhà ngươi lợi hại thế này?

Dưới trướng Ngũ vương tử Ninh Chính ngay cả một con chim nho nhỏ cũng chả có, thế mà nói bậy nói bừa muốn tranh ngôi?

Biết chữ xấu viết thế nào?

Biết ngu ngốc viết như thế nào sao?

Mỗi một ngày Thẩm Lãng ở trên đường cái bày sạp nhận người mới, xung quanh người ta tấp nập.

Cũng toàn là phường rảnh rỗi vô lại tới xem náo nhiệt.

- Thẩm Lãng, Ngũ vương tử khi nào tranh ngôi hả?

Thẩm Lãng hồi đáp:

- Ngay hôm nay, ngay hôm nay!

- Thẩm Lãng, Ngũ vương tử khi nào biến thành thiếu quân hả?

Thẩm Lãng hồi đáp:

- Liền vào ngày mai, liền vào ngày mai!

Tức khắc mọi người ồn ào cười to, ánh mắt nhìn phía Thẩm Lãng vẫn như là tên hề vậy.

...

Bên trong vương cung!

Quốc quân thực sự muốn bùng nổ cơn giận.

Có xấu hổ hay không hả?

Có còn thể diện hay không hả?

Thẩm Lãng nhà ngươi không sợ mất mặt, Ninh Chính không sợ mất mặt, quả nhân còn sợ mất mặt.

Hơn nữa luôn mồm tranh ngôi, chuyện này do ngươi là tìm đường chết à?

Hai chữ tranh ngôi có thể kêu à?

Có thể làm không thể nói.

Ngươi ngược lại hay lắm, kêu khắp thiên hạ đều biết, chuyện này chẳng phải ngươi lo cho người trong thiên hạ không biết Việt quốc của ta có tranh ngôi à?

Đã từng có rất nhiều lần, quốc quân muốn phái người đập quầy của Thẩm Lãng, bắt hắn vào cung, đập cho mấy chục hèo.

Nhưng... ông vẫn nhịn.

Bởi vì ông thiếu Thẩm Lãng hai nhân tình.

Nhân tình đầu tiên, Thẩm Lãng tiêu diệt phản quân chủ lực họ Tô.

Nhân tình thứ hai, Thẩm Lãng cứu sống Biện phi.

Cho nên Ninh Nguyên Hiến cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.

Thế nhưng, như thế với uy danh của ông cũng có tổn thương, hiện tại người ở mấy quốc gia chung quanh đều chế nhạo Ninh Nguyên Hiến.

Không chỉ có Thẩm Lãng biến thành trò cười, Ninh Nguyên Hiến cũng phải trở thành trò cười.

Cho nên, vị bệ hạ này rõ ràng nhẫn nhục đến khổ.

Những ngày này trong lòng quốc quân nói nhiều nhất một câu chính là, may mắn Thẩm Lãng không phải con của ta, không phải ta thật sự sẽ đánh chết hắn.

Những kẻ vô liêm sỉ trong thiên hạ quả nhiên là giống nhau.

Lợi hại cỡ nào, sẽ khiến người ta đau đầu cỡ nấy.

Khán giả xem Shin Cậu Bé Bút Chì(*) cảm thấy thật là đáng yêu. Nhưng nếu cha mẹ có một thằng con như Shin-chan chắc chỉ muốn nhét nó trở lại vào bụng rồi đẻ lại đứa khác.

(*) một bộ truyện tranh do cố mangaka Yoshito Usui sáng tác, dựa trên hình tượng của ông lúc bé pha lẫn với những ước mơ thuở nhỏ chưa thành hiện thực của chính ông.

Cuối cùng ngay cả đại thái giám Lê Chuẩn đều nhìn không được.

- Bệ hạ, bằng không nô tài phái người đập quầy của Thẩm Lãng, bắt hắn vào đây?

Lê Chuẩn có thể xem là người vô cùng thích Thẩm Lãng, ngay cả ông đều nhịn không được.

Quá mất mặt!

Chuyện này do ngươi thông báo tuyển dụng nhân tài, hay là đang làm thầy tướng số hả?

Còn bày sạp?

Biện phi cũng nhìn không được, cho tới bây giờ đều không tham gia vào chính sự, có một ngày nhịn không được nói một câu.

- Bệ hạ, bằng không bệ hạ hãy sai người phối tề cho Chính nhi được không? Để nó dựng giá đỡ cho phủ Hầu tước, đỡ để thằng nhóc quậy quạng Thẩm Lãng ở bên ngoài mỗi ngày làm mất mặt?

Xem, ngay cả người Biện phi dịu dàng hiền thục đều nhịn không được.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nếu như lúc trước, ta còn có thể yên lặng phối tề cho Ninh Chính, bây giờ không được.

Bây giờ quả thực không được.

Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đều cơ hồ trở thành trò cười, phủ Ngũ vương tử cũng trở thành hố lửa.

Dù cho quốc quân hạ chỉ cũng không dừng.

Những người này sau khi đi, cam đoan lập tức cáo ốm, thậm chí bỏ trốn mất dạng.

Sau khi đi đừng nói tiền đồ không có, dù cho tính mạng cũng có thể có thể quăng.

Cuối cùng quốc quân thả một câu lời độc địa.

- Theo hắn đi, theo hắn đi.

- Cái thằng nghiệp chướng này, sau đó tuyệt đối không phải rơi vào trong tay của ta, bằng không ta đánh chết hắn.

Biện phi nghe, nhịn không được cười phùn phụt.

Duyên phận giữa bệ hạ cùng Thẩm Lãng cũng thật thú vị.

Vị bệ hạ này căn bản là rất không có kiên nhẫn, cũng không có lòng dạ khoan dung nào, bây giờ lại phải nhẫn nhịn Thẩm Lãng vất vả như vậy, tới mức luân lạc cũng không ngoa.

...

Trong khoảng thời gian kế tiếp!

Thẩm Lãng vẫn mỗi ngày bày sạp nhận người mới.

Ngay từ đầu, mỗi ngày đều có người xung quanh tấp nập.

Càng về sau, người càng ngày càng ít.

Bởi vì tấu hài đến đâu cũng sẽ chán, bọn hề quậy tưng bừng đến đâu cũng sẽ khiến người ta cảm thấy ngán ngẩm, bội thực nghệ thuật.

Dần dần, ngay cả vô lại rảnh rỗi cũng không muốn phản ứng Thẩm Lãng.

Ngu ngốc nhìn vài ngày còn thú vị, mỗi ngày ngó thì nhàm chán.

Bởi vì mỗi ngày đều phơi gió nắng, hai tấm tranh chữ Thẩm Lãng treo đều có chút phai màu.

- Chiêu mộ tòng long chi thần, chiêu mộ tiềm để chi thần.

Vẫn là Đại Ngốc lợi hại.

Những lời này gã hô mấy vạn lần, mười mấy vạn lần đều không chán.

Gã làm sao có thể sẽ chán, gã chính là đệ nhất thiên hạ tương lai.

Gả chính là người bị hai đại tông sư đánh lén mấy triệu lần, gã chính là người đỡ kiếm mấy triệu lần.

Thế nhưng dân chúng kinh đô đã chán nghe rồi, thậm chí nghe đế phát rồ, muốn nổi điên.

Giọng của Đại Ngốc hoàn toàn như là sấm sét vậy, một khi hô lên, xung quanh hai dặm đều nghe thấy.

- Chiêu mộ tòng long chi thần, chiêu mộ tiềm để chi thần.

Toàn bộ vô số người kinh đô, mỗi ngày đều phải nghe vô số lần, thực sự muốn ói.

Mà câu thần thánh không gì sánh được này cũng trở thành câu nói cùng cấp bậc như những chiếc xe ba bánh kèm theo cái loa rao khắp các con phố thời hậu thế:

Mua máy lạnh, máy hàn, máy phát điện. Mua TV, tủ lạnh. Mua bàn ủi, quạt máy. Mua điện thoại di động, mua đồng hồ điện, mua bình ắc quy, mua đầu đĩa ampli…

Bây giờ Thẩm Lãng mang theo Đại Ngốc đi chiêu mộ nhân tài, đi kêu gọi khắp nơi.

Người chung quanh thậm chí sẽ rống giận.

- Con mẹ mày đừng kêu, nghe muốn ói!

- Con mẹ mày đừng hô, kêu mãi làm tao đi ị cũng không được.

- Đ* mẹ mày đừng hô, kêu đến độ tao đều không cứng nổi.

Tầm thời gian một tháng đi qua!

Thẩm Lãng vẫn không có chiêu mộ đến nửa con quỷ.

Hắn và Ninh Chính từ tên hề nho nhỏ hoàn toàn trở thành loại hề vô dụng chẳng ai chú ý.

Phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính, vẫn là cái thùng rỗng một, trừ Thẩm Lãng ra, ngay cả một con mèo nhỏ cũng không có.

Ngày thứ ba mươi mốt!

Bỗng nhiên có một người xuất hiện ở trước quầy của Thẩm Lãng.

- Các ngươi nhận người đúng không?

Thẩm Lãng đáp:

- Đúng!

- Tuyển người nào? – Người kia hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Đại thần triều đình tương lai, tòng long chi thần.

Người kia nói:

- Vậy là được rồi, nguyên bản đời này của ta không muốn xuất sơn, nhưng thấy đến các ngươi có thành ý như vậy, ta liền đi ra, nói trước giá của ta cao lắm đấy.

Thẩm Lãng nói:

- Giá cỡ nào.

Người kia nói:

- Tể tướng tương lai.

F*ck, người này so với Thẩm Lãng còn khoác lác hơn.

...

Trác Chiêu Nhan phóng xuất tin tức đã một tháng.

Cuối cùng!

Ả lại một lần nữa liên lạc với Khổ Đầu Hoan, hẹn nhau ở một khu đất trống.

Sự kiên trì của Thái tử với Khổ Đầu Hoan đã tiêu hao hết.

Trác Chiêu Nhan nhìn một chút rượu trong tay hồ, cái này là rượu độc.

Sau khi uống vào, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Dù cho ả không tình nguyện, thế nhưng mệnh lệnh Thái tử, ả vẫn phải nghe.

Khổ Đầu Hoan mặc dù tốt dùng, võ công hiếm thấy.

Thế nhưng tinh thần trọng nghĩa bẩm sinh quá buồn cười.

Hơn nữa chung quy chẳng qua là một con chó liếm mà thôi.

Hình bóng lóe lên.

Tuyệt đỉnh cao thủ Khổ Đầu Hoan xuất hiện.

Võ trạng nguyên mười tám tuổi truyền kỳ khắp thiên hạ lại một lần nữa lộ diện.

Trác Chiêu Nhan cười, rót một chén rượu nho, đưa tới nói:

- Ca, trời nóng nực, uống một chén rượu giải khát.

Khổ Đầu Hoan vẫn vô cùng si tình, vô cùng cuồng nhiệt mà nhìn Trác Chiêu Nhan.

Tiếp đó tiếp nhận rượu nho trong tay ả, uống một hơi cạn sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.