Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 370: Chương 370: Tin chiến thắng thiên hạ khiếp sợ! Viễn chinh kinh đô nước Sở!




Sau khi hân hoan, Ninh Nguyên Hiến nhịn không được rơi nước mắt đầy mặt.

- Ta thật sự không phải là một quân vương đạt tiêu chuẩn, ta thật sự không phải, ta dựa vào cái gì sẽ có người như Thẩm Lãng tương trợ kia chứ?

- Ta chỉ là một thứ miệng cọp gan thỏ.

Lúc Ninh Nguyên Hiến nói ra những lời này tràn trề ý tự trách bản thân.

Suốt hai mươi mấy năm qua, ông làm quân vương quá mức dễ chịu, mới khiến cho Việt quốc có họa hôm nay.

- Ninh Dực chính là một kẻ làm dáng mà thôi, nhìn như tinh xảo lộng lẫy, kì thực cả trong bụng đều là cỏ.

- Ninh Kỳ ngược lại thông minh, thủ đoạn chinh trị đến nước này ngay cả ta đều nhìn mà than thở, giỏi lắm, giỏi lắm. - Ninh Nguyên Hiến cười khẩy nói:

- Ngay cả ta đều nhìn không ra, nó lại có bản lãnh lớn như vậy, làm con trai của ta thật đúng là khuất tài.

Gần đây trong khoảng thời gian này, Ninh Nguyên Hiến quả thật có chút bị kinh hãi.

Ninh Kỳ biểu diễn quá chói mắt.

Rõ ràng không lên tiếng thì thôi hễ lên tiếng thì làm mọi người sửng sốt.

Thậm chí Ninh Nguyên Hiến có nghĩ tới, giao cả giang sơn Việt quốc cho Ninh Kỳ có phải là một lựa chọn tốt hay không?

Nhưng Ninh Kỳ có phải thông minh quá mức hay không.

Vì ngai vàng của mình mà bất chấp thủ đoạn?

Vứt bỏ chính thê của mình, lấy Chúc Nịnh.

Không keo kiệt chút nào mà cắt nhường hành tỉnh Thiên Nam, cắt nhường sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc.

Bỏ cả Ninh Nguyên Hiến sang một bên đi cùng đế quốc Đại Viêm đàm phán.

Dùng thành Nộ Triều đổi lấy hội Ẩn Nguyên hỗ trợ.

Tất cả những thứ thủ đoạn này, cũng làm cho Ninh Nguyên Hiến đặc biệt kính nể vạn phần.

Hơn nữa cái chuyện phế bỏ chính thê, bản thân Ninh Nguyên Hiến cũng đã làm.

Cho nên ông gần như không cách nào trách móc nặng nề hành vi Ninh Kỳ, thế nhưng cái chuyện cắt nhường lãnh thổ thì rõ ràng bản thân Ninh Nguyên Hiến chưa từng làm.

Nói một cách khách quan, Ninh Chính có vẻ đặc biệt cố chấp ngu xuẩn.

Vì chính là một thành Dương Qua liền sẵn lòng trả giá bằng tính mạng.

Để chứng minh tâm huyết vương tộc họ Ninh, gã thậm chí xung phong đi đầu say máu chiến đấu.

Nhưng thứ vương tộc họ Ninh thiếu có thể chính là loại khí khái này.

Người thông minh quá nhiều, mà cái giang sơn này lại đang cần một kẻ cần cù ngốc nghếch.

Sau khi đọc mật báo cặn kẽ, Ninh Nguyên Hiến mới biết được cục diện của thành Dương Qua lúc đó tuyệt vọng đến cỡ nào.

Nó ấn chứng cho câu nói kia.

Tự cứu giả nhân hằng cứu chi (trong nghịch cảnh, nếu một người tự tìm lấy phương pháp cứu lấy mình sẽ luôn có quý nhân phù trợ),

Lúc này đây, nguy cơ diệt quốc cũng nhờ Thẩm Lãng ngăn cơn sóng dữ cứu vãn cục diện.

Nhưng nếu không có Ninh Chính, thời gian cũng đã không kịp được.

Thành Dương Qua phải thất thủ, Thành Vệ Quân phải gần như tiêu tùng.

Thời khắc mấu chốt Ninh Chính không có bỏ thành mà chạy, ngược lại theo Thành Vệ Quân đồng sinh cộng tử, lúc này mới khơi dậy sĩ khí tám ngàn bảy trăm tên Thành Vệ Quân, mới ngăn cản đại quân Tô Nan công kích, mới chờ đến kỳ tích của Thẩm Lãng.

Bằng không...

Kỳ tích của Thẩm Lãng có đến cũng đã không còn kịp rồi.

Lúc này Ninh Nguyên Hiến càng thêm kiên định, đời kế tiếp Việt quốc phải cần loại quân vương như Ninh Chính.

Chỉ có loại người có ý chí sắt thép như Ninh mới có thể chống đỡ đế quốc Đại Viêm chiếm đoạt.

Chỉ có kẻ không chấp nhặt chi tiết, chăm lo việc nước như Ninh Chính mới có thể giải quyết một loạt tai họa ngầm bên trong Việt quốc.

...

Vua Căng rõ ràng mạnh mẽ vang dội.

Kỳ thực, gã hoàn toàn có thể diễn trò.

Ví như để đại quân của Tô Nan tiếp tục đánh nghi binh thành Dương Qua, đồng thời điều động một phần đại quân đi tiến đánh phủ Hầu tước Huyền Vũ.

Một bên khác cùng sứ giả Ninh Kỳ lá mặt lá trái.

Như thế có thể tê liệt Ninh Kỳ.

Nhưng thần tượng vua Căng là Khương Ly.

Thậm chí khinh thường với lá mặt lá trái.

Sau khi gã và Thẩm Lãng đàm phán hoàn tất, lập tức điều động sứ giả đi trong đại quân Tô Nan cùng Nam Cung Ngạo tuyên đọc ý chỉ.

Ý chỉ gã cho Nam Cung Ngạo là.

- Quả nhân không trách khanh, khanh vẫn là phó sứ Xu Mật Viện của quả nhân.

Trong nháy mắt, Nam Cung Ngạo quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng, gần như không đứng nổi.

Trong khoảng thời gian này, Nam Cung Ngạo rõ ràng phải chịu thứ áp lực cực kỳ lớn.

Lần này chủ soái đông quân mặc dù là Sa Duyên, nhưng ai cũng biết Sa Duyên phải không đại quản sự, chân chính chủ soái là Nam Cung Ngạo.

Nhưng cuộc chiến bắt phạt lần này, Nam Cung Ngạo biểu hiện thực sự có thể gọi là một đống cứt.

Ba lần tiến đánh phủ Hầu tước Huyền Vũ, kết quả toàn bộ thất bại.

Hơn năm vạn đại quân, hao tổn hơn phân nửa.

Sau khi đầu hàng, ông ta được địa vị cao, hơn nữa cả gia tộc cũng bảo toàn, toàn bộ đều dời vào phía trong nước Nam Ẩu.

Vốn là thời điểm đền đáp công ơn tân quân chủ, cũng chính là thời điểm kiến công lập nghiệp.

Kết quả ba trận chiến đều bại.

Cho nên Nam Cung Ngạo cảm thấy bản thân mình chắc không giữ được cái chức này nữa.

Kết quả vua Căng không có trách cứ chút nào.

Ông vẫn là phó sứ Xu Mật Viện.

So với Ninh Nguyên Hiến cay nghiệt thiếu tình cảm, vua Căng rõ ràng khoan hồng độ lượng.

- Thần cảm ơn long ân bệ hạ, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!

Tiếp tục, sứ giả vua Căng niệm ý chỉ mới.

- Nước Đại Nam và nước Việt, chính thức đình chiến, mệnh lệnh liên quân Sa Duyên cùng Nam Cung Ngạo chính thức rời khỏi nước Việt, sau khi nhận được ý chỉ đi ngay lập tức.

- Tuân chỉ!

Nam Cung Ngạo còn dư lại hơn hai vạn đại quân, thu thập hành trang, chuẩn bị hoàn toàn rút lui.

Nam Cung Ngạo lại một lần nữa cầu kiến Huyền Vũ Hầu Kim Trác.

Hai người ở ngoài phủ Hầu tước Huyền Vũ bày ra một bàn rượu.

- Kim Trác huynh, chê cười. - Nam Cung Ngạo xấu hổ uống rượu.

Kim Trác không nói gì, uống một hơi cạn sạch.

Nam Cung Ngạo nói:

- Vua Căng đối đãi ta ân trọng như núi, từ đó về sau gia tộc Nam Cung của ta chính là thần tử nước Đại Nam, núi cao nước xa, xin Kim Trác huynh bảo trọng.

Kim Trác vẫn không có nói, uống một hơi cạn sạch.

Ngày kế.

Hơn hai vạn đại quân của Sa Duyên cùng Nam Cung Ngạo, trùng trùng điệp điệp xuôi nam, hoàn toàn rút khỏi nước Việt.

...

Nói một cách khách quan.

Lúc Tô Nan nhận được ý chỉ, trong lòng rõ ràng tràn đầy không cam tâm.

Liên quân Nam Cung Ngạo đã không còn sức đánh một trận, nhưng đại quân của Tô Nan vẫn còn sức chiến đấu mạnh mẽ kia mà.

Không chỉ có như thế, chỉ cần vua Căng sẵn lòng, nước Đại Nam vẫn có thể trợ giúp một vạn đại quân lên bắc.

Cho nên, ông hạ được đô thành Việt quốc hoàn toàn là nắm chắc mười phần.

Bây giờ lại phải rút lui toàn quân.

Thật sự không cam lòng.

Ở bên ngoài thành Dương Qua.

Tô Nan cùng Ninh Chính chính thức ký tên Hiệp định đình chiến.

Sau khi hai người ký tên xong, sẽ phải đưa cho Ninh Nguyên Hiến, để cho quân chủ hai nước ký kết Hiệp định đình chiến.

Tô Nan thở dài một tiếng nói:

- Có lẽ, vận mệnh của nước Việt còn chưa đến đường cùng.

Ninh Chính không nói gì, cẩn thận ký xuống tên của mình, đóng lên con dấu Bình Nam đại tướng quân.

Lúc này trên người gã vẫn đầy những vết thương chồng chất, nội vết thương trên mặt cũng không dưới năm sáu chỗ, mặt mày hoàn toàn te tua.

Nhưng mà... Đối với Ninh Chính mà nói, mặt mày te tua so với lúc chưa bị thương cũng không có gì khác nhau (*)

(*) Đặc điểm của nhân vật Ninh Chính có làn da rất đen, có một cái bớt trắng hình sao ngay cằm.

Ánh mắt của Tô Nan nhìn phía Ninh Chính cũng có chút kinh ngạc.

Lúc trước ở trên triều đình Việt quốc hoàn toàn nhìn không ra, Ninh Chính này lại như vậy...

Trong lúc nhất thời, Tô Nan lại tìm không được từ ngữ thích hợp để hình dung về Ninh Chính.

Xuất sắc? Gây kinh ngạc?

Hình như cũng không phải.

Ninh Chính chưa nói tới tài năng gây kinh ngạc gì cả.

Bản thân gã có ý chí mạnh mẽ như sắt thép, niềm tự hào mãnh liệt, còn có tấm lòng độ lượng rộng lớn, nhân phẩm như vàng.

Bỗng nhiên, Tô Nan nói:

- Ninh Chính điện hạ, ngài cũng biết Ninh Kỳ điện hạ đã đáp ứng bên ta điều gì không?

Ninh Chính kinh ngạc, lắc đầu.

Tô Nan nói:

- Hắn đồng ý gia tộc họ Tô chúng ta tự lập, trả phủ Hầu tước Trấn Viễn lại cho ta, đồng thời giao toàn bộ lãnh địa của thành Trấn Viễn cho ta, vậy ta muốn biết Ninh Chính điện hạ sẵn lòng cho ta cái gì?

Ninh Chính ngẫm lại một hồi nói:

- Tô công ở nước Đại Nam không tốt sao?

Tô Nan cười ha ha nói:

- Tốt, rất tốt!

Tiếp tục, Tô Nan hướng Ninh Chính đưa tay nói:

- Lúc trước chúng ta cũng không có lễ bắt tay, coi như là Thẩm Lãng mang tới, Ninh Chính điện hạ chúng ta bắt tay được chứ?

Ninh Chính đưa tay bắt với Tô Nan.

- Ninh Chính điện hạ, tiền đồ gian nguy, bảo trọng!

- Bảo trọng!

Tiếp đó Tô Nan dẫn đầu hơn bốn vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp xuôi nam.

Hoàn toàn rút lui khỏi lãnh địa Việt quốc.

Tuy rằng nội dung vua Căng cùng Thẩm Lãng ký kết Hiệp định đình chiến là ngày 15 tháng, quân đội nước Đại Nam hoàn toàn rút lui khỏi khu vực nước Việt.

Bình thường mà nói dưới tình hình như thế, nhất định là có thể kéo thì kéo dài, tận lực đe doạ đến nhiều thứ hơn.

Thế nhưng hai đội quân nước Đại Nam, gần như đã lui binh còn sớm hơn mười ngày.

...

Sau bốn ngày từ khi Thẩm Lãng rời khỏi đô thành nước Nam Ẩu.

Sứ giả hội Thiên Đạo chính thức thăm hỏi đô thành Nam Ẩu.

- Mời vua Căng bệ hạ phái người đi biên cảnh tiếp thu vàng, tổng cộng hai trăm vạn!

- Đây là hợp đồng thuê mướn do Ninh Chính điện hạ ký kết.

- Đây là hợp đồng cho vay mà nữ vương Khương quốc bệ hạ viết, một trăm năm mươi vạn lượng vàng, chia thành mười năm, lãi hằng năm năm phần trăm!

- Món nợ này để cho công tử Thẩm Lãng cùng hội Thiên Đạo của ta cùng đảm bảo.

Vua Căng cũng không khỏi ngây người.

Thẩm Lãng trả tiền thống khoái như vậy?

Hắn mới rời khỏi vài ngày kia mà?

Số vàng này liền đưa tới?

Điều này đại biểu cái gì? Thẩm Lãng còn chưa có cùng vua Căng đàm phán, đám vàng này cũng đã bắt đầu vận chuyển.

Vua Căng nói:

- Vất vả!

Hoàng Đồng nói:

- Kế tiếp, mậu dịch ở thành Lạc Diệp cũng để cho bỉ nhân toàn quyền chịu trách nhiệm. Vua Căng bệ hạ muốn bán cái gì, muốn mua cái gì, chúng ta thừa dịp cùng nhau bàn bạc thỏa đáng.

...

Sứ giả vua Căng lại một lần nữa tiến vào đô thành Việt quốc, chính thức cùng quốc quân Ninh Nguyên Hiến ký kết Hiệp định đình chiến.

Không có bất kỳ điều kiện gì.

Đại quân của nước Đại Nam hoàn toàn rútkhỏi hành tỉnh Thiên Nam.

Không cắt để một quận một thành.

Trong nháy mắt, toàn bộ triều đình đều hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Ông trời.

Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Là thế giới này biến hóa quá nhanh?

Hay là chúng ta bỏ lỡ cái gì?

Lúc trước vua Căng ra vẻ hùng hổ hung hăng, gió cuốn mây tan, thôn tính toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam.

Mắt thấy sẽ phải tiến quân đến tận nơi tiêu diệt thành Thiên Việt.

Bây giờ lại bỗng nhiên lui binh?

Phương diện này chẳng lẽ có thứ giao dịch không thể cho ai biết?

Nhưng vua Căng lui binh, phía nam đình chiến, cuối cùng là một tin tức cực kỳ tốt.

Quần thần đều hô to.

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!

Ninh Nguyên Hiến cười to:

- Tốt, tốt, được Ninh Chính kiểu này được, Ninh Chính đánh thật hay.

Chúng thần xấu hổ.

Gần như có ai ứng hòa Ninh Nguyên Hiến, bởi vì bọn họ còn chưa có làm tốt chuẩn bị cho bài ca tụng Ninh Chính.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ninh Dực vô năng, hai mươi mấy vạn đại quân lại toàn quân huỷ diệt. Mà Ninh Chính bằng vào hơn một vạn đại quân, lại chống đỡ mười vạn đại quân của vua Căng, giỏi lắm, giỏi lắm!

Quần thần vẫn tĩnh lặng không tiếng động.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Chúc Hoằng Chủ, Ninh Dụ, Ninh Chính lập được công trạng lớn như thế, nên thưởng như thế nào?

Chúc Hoằng Chủ bước ra khỏi hàng nói:

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, không bằng chờ Ninh Chính điện hạ trở về kinh đô, sẽ thương nghị phong thưởng.

Ninh Nguyên Hiến cười mà không nói, sớm đã có chủ ý.

Nhưng mà vào lúc này, một kỵ sĩ ở bên ngoài hô to.

- Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp.

- Ninh Kỳ điện hạ cùng Ngô vương đàm phán, đại công cáo thành!

- Ngô vương không còn xuất binh xuôi nam, lui binh ba mươi dặm, ta phía bắc nước Việt an cũng!

Trong nháy mắt.

Văn võ bá quan đều lạy xuống.

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!

- Tam vương tử uy vũ, cả người vào nước Ngô, một mình định càn khôn, cứu Việt quốc với trong nguy nan, ngăn cơn sóng dữ, lập được công trạng lớn.

Ninh Nguyên Hiến trong lòng cười nhạt, rõ ràng đúng lúc nhỉ.

Bên này mới vừa ký kết Hiệp định đình chiến cùng vua Căng.

Phía bắc Ninh Kỳ thắng lợi ngoại giao lập tức đã tới rồi.

Ninh Chính xuôi nam chống đỡ vua Căng, thúc ép vua Căng lui binh.

Phía bắc Ninh Kỳ gây áp lực với Ngô vương, khiến cho toàn bộ phía bắc không chiến sự.

Một nam một bắc, ngăn cơn sóng dữ.

Công lao của hai người, thật đúng là tương xứng a.

...

Trên thực tế!

Phía bắc Ngô vương, mãi cho đến một khắc cuối cùng mới hoàn toàn bỏ chuyện đưa quân tiến đánh phía nam.

Vị vua Ngô trẻ tuổi này trong khoảng thời gian này rõ ràng bị áp lực trước đó chưa từng có.

Áp lực từ hội Ẩn Nguyên.

Áp lực từ đế quốc Đại Viêm.

Gã không muốn thỏa hiệp.

Thế nhưng nước Ngô cùng đế quốc Đại Viêm tiếp giáp, thật sự có một loại cảm giác Thái Sơn áp đỉnh.

Đương nhiên thế giới này không có Thái Sơn (*).

(*) một ngọn núi có ý nghĩa lịch sử và văn hóa nằm ở phía Bắc của thành phố Thái An, Sơn Đông, Trung Quốc

Hoàng đế bệ hạ không có tỏ thái độ còn miễn.

Mà hoàng đế bệ hạ một khi tỏ thái độ mịt mờ, vậy Ngô vương thực sự không cách nào chống lại.

Ở trước mặt đế quốc Đại Viêm, nước Ngô thực sự giống như một thằng bé con ốm yếu vậy, có thể dễ dàng bị nghiền chết.

Nhưng Ngô Khải vẫn không muốn bỏ đi.

Gã vẫn không có đồng ý bất kỳ điều kiện gì từ Tam vương tử Ninh Kỳ, cũng chỉ là dây dưa kéo dài.

Hắn đang đợi!

Chờ đại quân Tô Nan công phá đô thành Việt quốc.

Chuyện thứ nhất này coi như hoàn toàn phá cuộc.

Cho đến lúc này Ninh Nguyên Hiến tự sát, triều đình Việt quốc gần như bị tiêu diệt toàn bộ, ván cờ lúc trước Ninh Kỳ tạo nên toàn bộ tan thành mây khói.

Đến lúc đó, người nào cũng vô pháp ngăn trở Ngô vương xuất binh xuôi nam.

Bởi vì Việt quốc đều mất, không gian đàm phán gì cũng không có, tất cả điều kiện lúc trước nói đều không tính toán gì hết.

Một Ninh Kỳ chẳng còn nước Việt, ở trong lòng hoàng đế cũng không còn giá trị.

Kết quả!

Vua Căng lại lui binh.

Trong nháy mắt cục diện hoàn toàn thay đổi.

Ba nước bao vây tấn công Việt quốc, trong đó một trụ cột bứt ra trở lui.

Chỉ còn lại một nước Ngô cùng nước Sở.

Đương nhiên, Ngô vương lúc này vẫn có thể dẫn đại quân xuôi nam tiến đánh Việt quốc.

Nhưng chuyện thứ nhất này liền triệt để chọc giận tới đế quốc Đại Viêm cùng hội Ẩn Nguyên.

Nhưng mà dù cho như thế!

Ngô vương vẫn chỉ là tạm ngưng đại quân xuôi nam, cũng không có cùng Ninh Kỳ ký kết bất kỳ nội dung mang tính thực chất này.

Nhưng mà, cái này cũng không gây trở ngại Ninh Kỳ hô to thắng lợi.

Bởi vì chỉ cần đại quân Ngô vương không xuôi nam, dù cho một loại thắng lợi, càng chưa nói lui binh ba mươi dặm.

Tiếp đó!

Tam vương tử Ninh Kỳ của Việt quốc lập tức thay đổi thái độ lúc trước khiêm tốn, cắt đứt đàm phán với Ngô vương, rời khỏi nước Ngô.

- Ninh Kỳ đi rồi sao? - Ngô vương ngạc nhiên.

Lúc trước Ninh Kỳ đầu tiên là ở bên trong nước Ngô biến mất vài ngày, tiếp đó lại một lần nữa xuất hiện.

Mà lần này kèm theo gã xuất hiện, còn có sứ giả đế quốc Đại Viêm, Vũ thân vương của đế quốc.

Ông ta tự mình điều giải mâu thuẫn hai nước Ngô Việt.

Đây mới là nguyên nhân Ngô vương không dám dẫn đại quân xuôi nam tiến đánh Việt quốc.

Nhưng cho dù có Vũ thân vương đế quốc Đại Viêm điều giải, thái độ Ninh Kỳ vẫn đặc biệt khiêm cung, luôn mồm vương thúc, ra sức nói Ngô Việt hai nước hữu nghị.

Đồng thời mỗi một ngày đều báo cáo trạng thái hạm đội gia tộc họ Tiết, mỗi một ngày đều báo cáo con dân sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc đang tiến về phía nam.

Chính là vì nói cho Ngô vương, Ninh Kỳ đang cắt nhường sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc mà dốc hết toàn lực.

Nhưng mà!

Sau khi tin tức vua Căng đình chiến truyền đến!

Ninh Kỳ lập tức thay đổi thái độ, trực tiếp hướng Ngô vương viết một phong thư từ biệt, trực tiếp rời khỏi nước Ngô, trở về nước Việt.

Điệu bộ này đặc biệt rõ ràng.

Ngô vương thúc, bây giờ cục diện này, nếu như ngài còn dẫn đại quân xuôi nam tiến đánh Việt quốc thì cứ tự nhiên.

- A...

Ngô vương tức giận, chợt đập nát cục mực trong tay.

- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Vua Căng tại sao lại vô duyên vô cớ lui binh? Chẳng lẽ cùng Ninh Kỳ đạt được Hiệp định gì mới sao? - Ngô vương nói:

- Không phải như vậy, nếu như hắn và Ninh Kỳ đạt hiệp định mới hoàn toàn, đó chính là cắt cả hành tỉnh Thiên Bắc, chí ít cắt nhường một nửa.

Ngô Trực nói:

- Có thể lại là bởi vì người kia.

- Thẩm Lãng à? - Ngô vương thở dài nói:

- Người này là không gì làm không được sao?

Tiếp tục, Ngô vương nói:

- Quả nhân thực sự hận không thể không quan tâm, trực tiếp hạ chỉ ba mươi vạn đại quân xuôi nam, trực tiếp chiếm lĩnh toàn bộ hành tỉnh Thiên Bắc.

Ngô vương nắm chặt hổ phù trong tay.

Gã thực sự tràn đầy cảm giác bị kích động mãnh liệt, muốn hạ chỉ đại quân xuôi nam.

Bỗng nhiên, Thái tử của Ngô vương nói:

- Phụ vương, vậy điều kiện lúc trước Ninh Kỳ đáp ứng tính sao đây?

Lúc trước Ninh Kỳ đồng ý cắt nhường sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc, gia tộc họ Tiết xuất động hạm đội đánh hạ thành Nộ Triều, sau đó chuyển giao quần đảo Lôi Châu cho nước Ngô cùng hội Ẩn Nguyên.

Vậy bây giờ còn chắc chắn à?

Xu Mật Sứ Ngô Trực nói:

- Thái tử điện hạ, ngài cảm thấy còn giữ lời sao?

Thái tử của Ngô vương ngẫm lại một hồi nói:

- Chuyện này phải xem xem Việt quốc cùng Sở vương đại chiến, nếu như Việt quốc thua, vậy liền giữ lại. Nếu như Việt quốc thắng, vậy toàn bộ những gì đã nói lúc trước coi như bỏ qua.

Ngô Trực nói:

- Thái tử điện hạ sáng suốt, nhưng xét đến cùng còn phải xem ý chí hoàng đế bệ hạ.

Ngô vương nói:

- Nếu như vua Căng lui binh rõ ràng do Thẩm Lãng gây nên, vậy người thắng lớn nhất chưa chắc là Ninh Chính, mà là Ninh Kỳ a! Lần đầu tiên, Ninh Kỳ có thể hoàn toàn bất chấp phía bắc nước Ngô uy hiếp, hết sức chuyên chú đối chiến Sở vương, một khi Sở vương thất bại, còn ai có thể ngăn trở Ninh Kỳ thượng vị? Thẩm Lãng giống loại người không khôn ngoan đến thế sao?

Ngô Trực nói:

- Chờ xem, Việt quốc có lẽ sẽ có một trò hay động trời diễn ra.

...

Phía nam có tin tức cực kỳ tốt truyền đến.

Phía bắc cũng có tin tức tốt truyền đến.

Dân chúng đô thành Việt quốc nào dám mừng vui, ngược lại có chút không thể thích ứng.

Đây là thật hay giả hả?

Trước đây mỗi ngày đều là tin tức xấu.

Mỗi ngày đều có thành trì thất thủ, giống như thời thời khắc khắc đều phải vong quốc.

Bỗng nhiên truyền đến hai cái tin báo đại thắng.

Phía nam, Ninh Chính điện hạ đánh lui mười vạn đại quân vua Căng.

Phía bắc, Ninh Kỳ điện hạ áp chế Ngô vương, ngăn cản ba mươi vạn đại quân nước Ngô xâm nhập phía nam, thúc ép đại quân Ngô vương rút lui ba mươi dặm.

Hai vị điện hạ đều lập được công trạng lớn?

Vào lúc trước, bọn họ là sẽ cuồng hoan.

Nhưng bọn họ bây giờ bảo trì cẩn thận.

Bởi vì, bọn họ nhận đã được bài học thích đáng rồi.

Bọn họ đã tiếp thụ qua hai lần tin chiến thắng tàn phá.

Lần đầu tiên, đại quân Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo nói là đánh lui chủ lực vua Căng, giữ được nước Nam Ẩu.

Lần thứ hai, Thái tử Ninh Dực nói là triệt để đánh bại chủ lực vua Căng, kẻ địch gần như toàn quân huỷ diệt.

Lúc đó vạn dân kinh đô hân hoan đến cỡ nào.

Kết quả lại bị điên cuồng vả mặt.

Cục diện trong nháy mắt nghịch chuyển, toàn quân huỷ diệt chính là Việt quốc, Chúc Lâm chết trận, Thái tử đầu hàng, Nam Cung Ngạo đầu hàng, Việt quốc đối mặt nguy cơ diệt quốc.

Bây giờ được rồi!

Ninh Kỳ cũng tuyên bố đại hoạch toàn thắng.

Ninh Chính cũng nói là đại hoạch toàn thắng.

Qủy mới tin các ngươi ấy.

Nhưng theo thời gian trôi đi.

Tin tức càng ngày càng xác định.

Vua Căng lại thật cùng Việt vương ký Hiệp định đình chiến, không cắt để một thành một quận, triệt để rời khỏi Việt quốc.

Mà phía bắc Ngô vương, rút ba mươi vạn đại quân lui mười mấy dặm.

Xem ra hai cái tin chiến thắng này đều là thật.

Tiếp đó, đô thành Việt quốc lâm vào sự mừng vui thận trọng.

Sở dĩ là cẩn thận từng li từng tí.

Bởi vì Việt quốc còn chưa có thoát ly nguy cơ vong quốc.

Đại quân Ngô vương chẳng qua là rút lui mười mấy dặm, mấy chục vạn đại quân cũng không có giải tán, vẫn bất cứ lúc nào chuẩn bị xuôi nam!

Nhưng tiệu điểm cả vạn dân kinh đô đàm luận đã thay đổi.

Gần như tất cả mọi người đang hỏi một vấn đề.

Thái tử Ninh Dực đã triệt để kết thúc.

Vậy đến tột cùng là Ninh Kỳ điện hạ thích hợp kế thừa vương vị, hay là Ninh Chính điện hạ?

Hai vị này điện hạ lần này đều lập được công trạng lớn.

Vậy đến tột cùng là ai suất sắc nhỉnh hơn một chút?

- Nhất định là Ninh Kỳ điện hạ đi?

- Phải là Ninh Kỳ điện hạ rồi!

- Ta cảm thấy Ninh Chính điện hạ cũng không sai.

- Ninh Chính điện hạ quả thật không tệ, lúc đó Việt quốc nguy nan, ngài dẫn đầu một vạn Thành Vệ Quân xuôi nam, chống đỡ mười vạn đại quân của vua Căng, dũng khí đến cỡ này đã rất hay. Nhưng... Ta vẫn cảm thấy Ninh Kỳ điện hạ càng thêm xuất sắc một chút.

- Ta cảm thấy một trận chiến này phía sau khẳng định có nguyên nhân gì chúng ta không biết, Ninh Chính điện hạ dựa vào một vạn Thành Vệ Quân, chắc chắn không có khả năng đẩy lùi vua Căng, bất quá coi như điện hạ cũng không tầm thường rồi!

Đây cơ hồ là nhận xét toàn bộ vạn dân Việt quốc.

Không có cách nào.

Ninh Chính vẫn là quá cạn căn cơ.

Thời gian gã quật khởi còn chưa vượt qua hai năm, mà Ninh Kỳ lúc trước từ trước đến nay đang ngang địa vị Thái tử.

Tất cả mọi người bản năng cảm thấy, Ninh Dực xong đời, sau đó Tam vương tử Ninh Kỳ biến thành Thái tử kế thừa vương vị là sẽ chuyện đương nhiên.

Lúc này, Ninh Chính đã tiến vào trong lòng dân chúng Việt quốc.

Chẳng qua là bây giờ phân lượng còn xa không bằng Ninh Kỳ.

...

So với dân chúng bình thường, triều thần Việt quốc thấy càng rõ ràng hơn.

Bọn họ biết, tất cả cục diện đã diễn biến tiến vào giai đoạn mới.

Kế tiếp, không chỉ là cuộc chiến Sở Việt, hơn nữa còn là màn đấu đá tranh ngôi giữa Tam vương tử Ninh Kỳ và Ngũ vương tử Ninh Chính.

Đây tuyệt đối là một trận đấu tranh ngươi chết ta sống.

Nếu Ninh Kỳ thắng được.

Ninh Chính hẳn phải chết, gia tộc họ Kim diệt vong.

Nếu Ninh Chính thắng được, gia tộc họ Xung xong đời, gia tộc họ Tiết xong đời, Ninh Kỳ xong đời.

Mà tiêu điểm cho hai người tranh ngôi là ngay chỗ cuộc chiến với nước Sở.

- Vua Căng phải thiên đao vạn quả! - Tiết Tuyết nói:

- Hắn rõ ràng có thể cùng chúng ta ký kết Hiệp định đình chiến, vì sao phải cùng Thẩm Lãng? Muốn cùng Ninh Chính? Phương diện này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Toàn tràng lặng im.

Bây giờ nói cái này, còn có ý nghĩa gì?

- Lúc này then chốt ở chỗ cuộc chiến cùng nước Sở, nếu Ninh Kỳ điện hạ đánh bại ba mươi vạn đại quân Sở vương, đây mới thực sự là công trạng lớn! - Xung Ngạc nói:

- Lòng người có một cái cân, lần này Ninh Kỳ điện hạ ngăn cản Ngô vương xâm nhập phía nam. Ninh Chính đánh lui mười vạn đại quân vua Căng, tuy rằng đều nói là thắng lợi, nhưng ở trong lòng vạn dân, luôn cảm thấy có chút thiếu chân thực!

Xung Ngạc nói đến chỗ mấu chốt.

Lần này công lao Ninh Kỳ cùng Ninh Chính đều rất lớn.

Nhưng dường như cũng không thể làm cho người ta tin phục.

Chí ít không phải thắng lợi chân chính.

- Mà đánh bại ba mươi vạn quân của Sở vương thì không còn giống vậy nữa, đây là công tích thật sự. - Xung Ngạc nói:

- Văn võ quần thần của Việt quốc toàn bộ đều hỗ trợ Ninh Kỳ điện hạ, so với Ninh Chính, Tam điện hạ chiếm hữu ưu thế tuyệt đối. Nếu lại có thể đánh bại Sở vương, địa vị Thái tử vững chắc như núi.

Tiết Triệt nói:

- Thẩm Lãng nhất định sẽ chấm dứt tràng công lao này, nhất định sẽ nghĩ biện pháp chia một chén canh ở đại công diệt Sở.

Xung Ngạc nói:

- Đại quân nước Khương lên bắc tiến đánh nước Sở đã trở thành kết cục đã định, nhưng không có ích lợi gì! Dẫu cho công lao có lớn hơn nữa cũng kém trên chiến trường trực diện đánh bại Sở vương.

Tất cả mọi người gật đầu đồng ý!

Tam vương tử có họ Chúc, họ Xung, họ Tiết, đế quốc Đại Viêm hỗ trợ, địa vị gần như vượt xa Thái tử Ninh Dực.

Bây giờ thứ thiếu sót duy nhất chính là danh vị Thái tử.

Mà một khi gã ở trên chiến trường đánh bại ba mươi vạn đại quân Sở vương, vậy... thiên hạ cũng chẳng còn ai ngăn nổi gã biến thành Thái tử.

Trừ phi Ninh Chính lập được công lao ngang hàng, thế nhưng điều này có thể sao? Không có khả năng!

- Điện hạ, cuộc chiến tiến đánh thành Nộ Triều, còn phải tiếp tục chuẩn bị à? - Tiết Triệt đột nhiên hỏi.

Ninh Kỳ nói:

- Tiếp tục!

Xung Ngạc nói:

- Vì giúp đỡ Ninh Chính tranh ngôi, Thẩm Lãng nhất định sẽ dốc hết toàn lực, cho nên thành Nộ Triều vẫn trống rỗng.

Ninh Kỳ nói:

- Chờ Sở vương bại vong, sau đó lập tức xuất binh tiến đánh thành Nộ Triều, đoạt được quần đảo Lôi Châu, diệt vong họ Kim, cắt đứt đường lui của Ninh Chính.

- Vâng!

Ninh Kỳ nói:

- Tiết thúc thúc, thái độ của núi Phù Đồ chắc chắn chưa?

Tiết Triệt nói:

- Có hoàng đế bệ hạ ngầm đồng ý, thái độ núi Phù Đồ đặc biệt chắc chắn!

- Chờ lúc Sở vương huỷ diệt chính là ngày Ninh Kỳ điện hạ biến thành Thái tử, cũng chính là lúc gia tộc họ Kim diệt vong.

- Thật đúng là phải cảm tạ Thẩm Lãng sáng tạo kỳ tích, chiến thắng vua Căng. Biểu hiện ra vua Căng lui binh, nhưng người thắng lớn nhất là Ninh Chính điện hạ, kì thực là Ninh Kỳ điện hạ.

- Ninh Chính căn cơ quá yếu, cho dù có thành quả thắng lợi nện xuống, hắn cũng không tiếp nổi, cũng nhận không thật, chỉ có thể tiện nghi cho Ninh Kỳ điện hạ.

Lời này cũng vô cùng có lý.

Vua Căng lui binh là đại quân Ngô vương rút lui, nguyên nhân trực tiếp ngừng xuôi nam.

Như thế Ninh Kỳ mới có thể hết sức chuyên chú đối chiến Sở vương.

- Việc này không nên chậm trễ, Tam vương tử điện hạ cần phải lập tức chạy đi chiến trường hành tỉnh Thiên Tây, đánh bại Sở vương, sáng tạo kỳ tích mới, hoàn toàn đánh thắng trận chiến tranh ngôi này!

...

Mấy ngày trước!

Cục cưng Mộc Lan thực sự dẫn đầu quân Niết Bàn thứ hai đi tới kinh đô Đại Nam, chuẩn bị tiến đánh đô thành Đại Nam, phối hợp tác chiến với phu quân.

Tiếp đó!

Quốc sư Sa Ẩm lại một lần nữa cung kính mời nàng vào thành.

Đồng thời dâng tiệc rượu.

- Mộc Lan phu nhân, công tử Thẩm Lãng đã tới, đã cùng lão hủ uống một chén trà nhỏ.

- Mặt khác, công tử Thẩm Lãng cùng bệ hạ nhà ta đã kết thúc đấu tranh, công tử đại hoạch toàn thắng, nếu ta không có đoán sai, bệ hạ đã lui binh.

- Nếu như phu nhân không vội thì không bằng chờ đợi ở nơi này công tử Thẩm Lãng, chẳng bao lâu nữa công tử sẽ đến cùng phu nhân tụ họp.

Tức khắc, cục cưng Mộc Lan xấu hổ muốn chết!

Nhưng mà, nàng vẫn bảo trì hoài nghi, dù cho quốc sư Sa Ẩm báo cáo hết thảy mọi thứ cho nàng biết.

Thế nhưng, người ta trực tiếp mở rộng cổng kinh đô Đại Nam rồi.

Ngươi không cần tiến đánh, trực tiếp có thể chiếm lĩnh.

Thế là, Mộc Lan dẫn đầu quân Niết Bàn thứ hai lại một lần nữa rời khỏi đô thành Đại Nam.

Thế là những người đàn bà trong thành lại một lần nữa đưa tới vô số rau dưa trái cây cùng thịt.

Thẩm Lãng lúc trước là nhận, nhưng Mộc Lan không có nhận.

Nàng tình nguyện phái quân đội săn thú thu hoạch quân lương, cũng không muốn ăn thứ đồ bố thí này.

Hơn nữa, quân đội Mộc Lan tuy rằng lùi vào rừng rậm.

Nhưng vẫn không có rời khỏi, bảo đảm mình tùy thời có thể chiếm lấy kinh đô Đại Nam.

Hơn nữa, kiên quyết không cho bất kỳ quân đội nào tới gần kinh đô Đại Nam.

Kết quả... vẫn thật sự không có bất kỳ quân đội này tới gần kinh đô Đại Nam.

Toàn bộ tộc Sa Man cũng không có suy nghĩ cứu viện đô thành.

Điều này làm cho Mộc Lan càng thêm tin tưởng, quốc sư Sa Ẩm nói là sự thật.

Mấy ngày sau!

Thẩm Lãng đến!

Hơn nữa đang tới còn có năm nghìn quân đội thần xạ thủ tộc Sa Man.

Nhìn thấy Thẩm Lãng đầu tiên.

Vành mắt của Mộc Lan liền đỏ.

- Thiếp biết mình cực kỳ ngốc, không cho chàng cười thiếp.

Tiếp đó, Thẩm Lãng lại một lần nữa bị đẩy ngã xuống đất.

...

Ngày kế!

Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan, vương hậu Sa Mạn dẫn đầu quân Niết Bàn thứ hai cùng năm nghìn quân thần xạ thủ tộc Sa Man, bí mật xuyên qua rừng rậm, qua mấy ngày bôn ba, sau đó liên quân tiến vào trong nước Khương!

Lúc này, Ninh Chính cùng hai nghìn quân Niết Bàn đầu tiên đã chờ sẵn ở một bộ lạc trong nước!

Sau một ngày chỉnh trang!

Thẩm Lãng cùng Ninh Chính dẫn đầu một vạn đại quân, tiến hành viễn chinh cấp sử thi chân chính.

Rời khỏi nước Khương, tiến vào Đại Tuyết Sơn.

Mở ra cuộc chiến kỳ tích thật sự!

Đánh úp bất ngờ vào kinh đô nước Sở!

Một trận chiến này, nhất định triệt để cho thiên hạ khiếp sợ, làm vạn dân nước Sở phải kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.