Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 396: Chương 396: Trời muốn sập! Quyết chiến hạm đội họ Tiết!




Gia tộc họ Tiết xem như là một gia tộc có tầm mắt nhìn xa trông rộng từ rất sớm.

Khi người trong thiên hạ đưa mắt nhìn chăm chú ở lục địa, bọn họ liền nhìn về phía đại dương.

Đương nhiên trình độ nào đó đây cũng là được Bá tước Kim Trụ dẫn dắt.

Hơn một trăm năm trước, toàn bộ khu vực duyên hải phía đông nước Việt bị cướp biển tàn sát bừa bãi, gia tộc họ Tiết vì thế liền tao ngộ tai họa ngập đầu.

Kim Trụ xuất thế ngang trời, bằng vào sức một mình tiêu diệt tất cả cướp biển trên mấy ngàn dặm đường ven biển.

Cũng chính là từ khi đó, gia tộc họ Tiết bắt đầu có ý thức chú ý đại dương.

Tầm mấy chục năm, đã trải qua mấy đời nỗ lực, cuối cùng có chút thành tựu, họ Tiết liền dần dần dời trọng tâm ra biển.

Nhưng cũng chính là khi đó, gia tộc họ Kim cũng ra một gia chủ coi trọng đại dương, chính là Bá tước Kim Vũ, đem hết toàn lực hướng hội Ẩn Nguyên mượn tiền một triệu lượng vàng, thuê một cả nhánh hạm đội, hơn vạn quân đội, trùng trùng điệp điệp muốn đi tiến đánh Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, chiếm lấy quần đảo Lôi Châu.

Lúc đó gia tộc họ Tiết không chỉ là họ Kim đồng minh tuyệt đối, thậm chí còn là quan hệ thông gia đời đời, hơn nữa đối phương ở trên biển có chỗ kinh doanh, đôi bên đương nhiên ăn ý với nhau.

Hơn nữa gia tộc họ Tiết biểu hiện nhiệt tình giúp đỡ gia tộc họ Kim không gì sánh được.

Ai biết gia tộc họ Tiết lại cùng hội Ẩn Nguyên liên thủ, đẩy liên quân gia tộc họ Kim vào địa ngục.

Rất nhiều người cũng không biết tại sao.

Lẽ nào cũng là bởi vì ơn nhiều mà thành thù à?

Dĩ nhiên không phải.

Bởi vì lợi ích biển cả có hạn, họ Tiết đã ăn vào lợi ích trên biển, đương nhiên không hy vọng gia tộc họ Kim ăn được.

Hơn nữa ở dưới chủ đảo của hội Ẩn Nguyên, gia tộc họ Tiết cùng Cừu Thiên Nguy cũng có rất nhiều lợi ích qua lại.

Cừu Thiên Nguy chiếm lĩnh quyền mua bán vùng biển phía Đông, Tiết Triệt độc chiếm quyền mua bán vùng biển phía Nam.

Bá tước Kim Vũ chí lớn nhưng tài mọn, tùy tiện xông vào, đương nhiên chỉ có một con đường chết.

Quần đảo Lôi Châu có hơn một vạn cây số vuông.

Mà quần đảo Nam Châu của gia tộc họ Tiết cũng xấp xỉ, khoảng chừng một vạn bảy ngàn cây số vuông.

Qua mấy thập niên làm ăn đã có mấy chục vạn dân cư.

Tuy rằng diện tích ruộng đồng trên những hòn đảo này không tính là quá lớn, nhưng nhờ khí hậu ấm áp nên một năm cày được ba vụ.

Cho nên chẳng những có thể tự sản xuất lương thực, hơn nữa còn sản xuất rất nhiều múa.

Đảo Kim Sơn có quặng sắt, quần đảo Nam Châu cũng có quặng sắt.

Không chỉ có như thế, gia tộc họ Tiết còn làm ăn bằng hai con đường.

Cây cọ dầu và vật liệu gỗ quý giá.

Trong phạm vi cách vùng biển phía nam mấy ngàn dặm có tất cả mấy chục quốc gia l ớn nhỏ, có rừng rậm nguyên thủy đếm không hết, sản xuất nhiều dầu cọ cùng gỗ có giá trị.

Toàn bộ Việt quốc, thậm chí toàn bộ quý tộc hào môn của vương triều phương Đông đều thích đông phương Vương triều nhà quyền thế quý tộc, cũng thích gỗ Hoàng Hoa Lê, gỗ Tử Đàn (*).

(*) Gỗ Hoàng Hoa Lê (Dalbergia odorifera) tiếng Việt là Gỗ sưa hay Huỳnh đàn, còn tiếng Trung Quốc quen gọi là giáng hương Hoàng Đàn hay Hoàng hoa lê. Đây là một loài cây thuộc họ Đậu. Là loại gỗ nổi tiếng đắt giá vì được vua chúa Nhà Minh và Nhà Thanh rất thích sử dụng làm đồ nội thất cung đình. Còn gỗ Tử Đàn (Pterocarpus indicus) phía Trung Quốc đặt nhiều tên như gỗ Thanh Long, gỗ Hoàng Bách, gỗ Sắc Vi, gỗ Hoa Lư…, phía Việt Nam gọi là Giáng Hương Mắt Chim, Giáng Hương Ấn, Gióc, Huỳnh Bá Rừng, cũng là loài cây thuộc họ Đậu. Đây là quốc mộc của Philippin, cũng là loài cây biểu tượng của các tỉnh Chonburi và Phuket, Thái Lan. Hoa của loài cây này được xem là quốc hoa của đất nước Myanmar (Burma).

Mà chuyện kinh doanh những thứ này vượt qua hơn phân nửa cũng là gia tộc họ Tiết cùng hội Ẩn Nguyên nửa độc quyền.

So với gia tộc họ Kim oanh oanh liệt liệt chiếm lấy thành Nộ Triều, gia tộc họ Tiết mới thật sự là ngấm ngầm đại phát tài.

Gia tộc này mới thật sự là phú khả địch quốc.

Chính là bởi vì lợi ích và tài phú đầy trời, gia tộc họ Tiết mới đặt lên núi Phù Đồ, leo lên quan hệ đế quốc.

Cho nên lần này Tiết Triệt từ Viêm Kinh trở về Việt quốc, Ninh Nguyên Hiến biểu hiện rất thành thật, nhưng Tiết Triệt lại phản ứng không kịch liệt.

Bởi vì tầm mắt của ông ta đã sớm vượt qua Việt quốc, suy nghĩ khắp cả đế quốc Đại Viêm.

Cũng chính vì có tài phú đầy trời, gia tộc họ Tiết mới có một nhánh hạm đội cường đại, một Nam Hải kiếm phái cường đại.

...

- Họ Xung thua. - Tiết Triệt nheo mắt lại:

- Nhanh như vậy? Quân Niết Bàn quả nhiên không nên xuất hiện trên thế giới này.

Trong tay hắn thưởng thức được một khối phỉ thúy mới vừa khai thác, dựa theo cách phân chia trên địa cầu thì đây chính là dạng pha lê, chính là loại phỉ thúy có chất lượng cao nhất.

Tay trái ông ta cầm phỉ thúy, tay phải cầm thủy tinh.

Thủy tinh này cũng là Thẩm Lãng sản xuất, đã trở thành xa xỉ phẩm thịnh hành thế giới phương đông.

Tỉ mỉ đối chiếu, phát hiện hay là thủy tinh trong suốt óng ánh một chút.

- Chuyện kinh doanh thứ này không cách nào làm tiếp nữa. - Tiết Triệt nói:

- Thủy tinh mà Thẩm Lãng sản xuất chi phí thấp đến dọa người, phỉ thúy chúng ta dù cho khai thác ra cũng bán tầm với bọn họ, hơn nữa thủy tinh bọn họ đã có đủ loại màu sắc.

- Nhưng mà, phỉ thúy chúng ta là sản phẩm thiên nhiên, mà thủy tinh của Thẩm Lãng là nhân tạo, luận giá trị không bằng phỉ thúy chúng ta. – Ông chủ phụ trách kinh doanh phỉ thúy nói:

- Cho nên sau cùng, thủy tinh hay là đánh không lại phỉ thúy.

Tiết Triệt nói:

- Lời này không tồi, nhưng ít ra mười mấy hai mươi năm sau mới đúng. Vật hiếm thấy thì đắt, Thẩm Lãng cùng hội Thiên Đạo hàng năm thả ra số lượng thủy tinh so với c phỉ thúy húng ta còn thiếu, giá cả cũng không cao hơn, thậm chí có tiếng đồn nói những thứ thủy tinh này cũng là chế từ thủy tinh, chuyện kinh doanh này nên làm như thế nào?

Thủy tinh được tinh chế từ phỉ thúy, chuyện không biết xấu hổ này không biết là ai phổ biến?

Đương nhiên là Thẩm Lãng, không làm vậy thì thủy tinh bán ra giá trên trời thế nào?

Ông chủ nói:

- Vậy mấy mỏ phỉ thúy kia, chúng ta còn cần không?

- Cần, đương nhiên cần. - Tiết Triệt nói:

- Không chỉ cần mấy mỏ phí thúy, còn phải bao tất cả mỏ phỉ thúy lại, sau đó hoàn toàn niêm phong không khai thác, phải làm cho phỉ thúy cả thế giới phương đông giảm sản lượng hoàn toàn, trở nên ngày càng hiếm. Mấy chục năm sau, thủy tinh sẽ xuất hiện trên quy mô lớn, lúc đó giá trị của nó sụt giảm, từ xa xỉ phẩm biến thành thứ tầm thường. Mà đến lúc kia, phỉ thúy một lần nữa quật khởi.

Khuôn mặt ông chủ khổ sở nói:

- Chủ công sáng suốt.

Cái nquyết sách ày quả thực vô cùng sáng suốt, nhưng đã không còn quan hệ với ông ta nữa.

Bởi vì chiến lược này của chủ công phải ít nhất mấy chục năm mới có thể thấy hiệu quả, khi đó con của ông chủ kia đều về hưu.

- Phụ thân, sứ giả đế quốc đến. - Tiết Bàn nói.

...

- Triệt khấu kiến Thân vương điện hạ. - Tiết Triệt lại phải lạy xuống.

Vị sứ giả đế quốc này hay là Liêm thân vương.

- Xung Nghiêu thất bại. - Liêm thân vương nói.

Tiết Triệt nói:

- Thần đã nghe nói.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Thất bại liền thất bại, kế hoạch phía bên ngươi vẫn tiếp tục.

Tiết Triệt nói:

- Vâng, thần đang tập kết đại quân. Một khi tập kết hoàn tất, có thể triệt để tiêu diệt hạm đội trên biển gia tộc họ Kim, chiếm lấy thành Nộ Triều, triệt để phong toả toàn bộ vùng biển phía Đông.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Ta đã từng đã đáp ứng Xung Nghiêu, chỉ cần hắn diệt quân Niết Bàn, gia tộc họ Xung tự lập quốc. Vậy bây giờ ta cũng đại biểu đế quốc đồng ý ngươi, chỉ cần ngươi diệt hạm đội trên biển của gia tộc họ Kim, chỉ cần ngươi phong tỏa vùng biển phía Đông nước Việt, đế quốc cũng cho phép gia tộc họ Tiết tự lập quốc, cái danh hiệu công quốc Nam Châu này thế nào?

Tiết Triệt tức khắc quỳ xuống, dập đầu nói:

- Thần tuyệt đối không dám có niệm tưởng này, gia tộc họ Tiết đời đời đời đời chỉ muốn làm trung thần đế quốc, không muốn tự lập thành một nước.

Nghe những lời này, ánh mắt Liêm thân vương của đế quốc nheo lại.

Đơn thuần từ một câu nói này cũng có thể thấy được, Tiết Triệt cao minh hơn Xung Nghiêu nhiều.

Bất kể là Xung Nghiêu, hay là Tô Nan, trong đầu đều có một chấp niệm, tự lập quốc.

Nhưng là các ngươi chẳng lẽ không biết, hoàng đế bệ hạ đã muốn triệt để thống nhất toàn bộ thiên hạ à?

Đến lúc đó ngay cả vương quốc đều không gánh nổi, huống chi là công quốc các ngươi?

Các ngươi luôn mồm tự lập quốc, đế quốc mặc dù là cho phép, nhưng nhưng trong lòng thì chẳng sảng khoái gì đâu.

Chỉ có Tiết Triệt, ngấm ngầm đại phát tài.

Họ Tiết rõ ràng giàu có hơn so với họ Tô, họ Xung, nhưng hay là một Bá tước, ngay cả Kim Trác đều tấn chức Hầu tước.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Vậy ngươi muốn cái gì? Đế quốc không có khả năng để cho ngươi toi công.

Tiết Triệt nói:

- Hạ được quần đảo Lôi Châu cùng thành Nộ Triều xong, thần nguyện ý vì đế quốc kinh doanh quần đảo Lôi Châu.

Thân thể Liêm thân vương của đế quốc hơi hơi dựa vào phía sau một chút.

Đây coi như nói vòng vo khôn khéo, không muốn hư danh công quốc, cũng không muốn biến thành vua của một nước, mà muốn quyền thống trị quần đảo Lôi Châu.

Cái này không chỉ có riêng chỉ là một quần đảo, hơn nữa còn là quyền mua bán vùng biển phía Đông nước Việt.

- Tiết Triệt, ngươi muốn đánh quần đảo Lôi Châu đã rất lâu rồi nhỉ. - Liêm thân vương nói.

Tiết Triệt dập đầu:

- Thân vương điện hạ chê cười.

Đâu chỉ như thế, quả thực chính là thèm nhỏ dãi ba thước.

Gia tộc họ Tiết chính là quật khởi bằng con đường hải dương, hôm nay gia tộc họ Kim lại muốn sao chép quỹ tích họ Tiết, sao có thể để thế được?

Hai mươi mấy năm trước Tiết Triệt thật vất vả bóp chết đường ra biển của gia tộc họ Kim, hôm nay gia tộc họ Kim lại muốn lại một lần nữa quật khởi, lòng ông ta làm sao có thể không nóng như lửa đốt?

Có thể nói như vậy.

Từ một khắc Thẩm Lãng tiêu diệt Cừu Thiên Nguy chiếm lấy thành Nộ Triều trở đi. Gia tộc họ Tiết liền đang chuẩn bị một trận chiến này, chuẩn bị muốn tiêu diệt họ Kim, muốn đoạt lấy thành Nộ Triều.

- Được, quần đảo Lôi Châu cùng thành Nộ Triều đều cho ngươi. - Liêm thân vương của đế quốc nói.

Hai người không có nói bất kỳ giao dịch lén lút, thế nhưng việc làm ăn của gia tộc họ Tiết thì Liêm thân vương cũng có phần.

Trong thời gian ở Viêm Kinh mười mấy năm, Tiết Triệt đã dùng lợi ích chế tạo ra một cái lưới lớn.

Liêm thân vương nói:

- Tiết Triệt, ta lập lại một lần nữa, Xung Nghiêu thua thì thua, không có gì quan trọng hơn. Thế nhưng diệt gia tộc họ Kim, triệt để phong toả vùng biển phía Đông cũng quan trọng không gì bằng, ngươi hiểu chưa? Ngươi chỉ là một nhà nhận được mệnh lệnh, phía Bắc nước Ngô, lại thêm hạm đội đế quốc phía Bắc, cùng với hạm đội dị tộc phía Bắc, đều đã trải qua nhận được ý chí đế quốc. Triệt để phong toả toàn bộ vùng biển thế giới phía Đông, nam bắc vượt qua một vạn năm ngàn dặm, tổng cộng có mười mấy nhánh hạm đội tham gia.

Nghe những lời này, thân thể Tiết Triệt khẽ run lên.

Ra tay như vậy?

Hơn một vạn năm ngàn dặm hải cương?

Vậy Tiết Triệt phụ trách cũng chỉ có hai ba nghìn dặm mà thôi.

Xảy ra chuyện gì?

Lại muốn phong toả hơn một vạn dặm mặt biển?

Liêm thân vương nói:

- Ngươi là người thông minh, nên biết phân lượng phương diện này. Ta không nói cho ngươi biết tại sao, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, chuyện long trời lở đất sẽ nhanh chóng đến thôi.

Tiết Triệt dập đầu:

- Thần chỉ để ý phục tùng ý chí đế quốc, tuyệt đối không dám tự mình đoán bừa.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Được rồi, ra lệnh thật tốt. Đây là cơ hội ngàn năm một thuở cho ngươi nắm trong tay. Công lao sẽ rất lớn, nhưng lại là có dễ dàng làm được.

- Thần tuân chỉ!

...

Sau khi Liêm thân vương của đế quốc đi.

Tiết Triệt đi tới trước một tấm bản đồ thật lớn.

Nội từ tấm bản đồ này đã cho thấy ông ta không giống với mấy quý tộc khác ở nước Việt.

Trong bản đồ gia tộc họ Kim chỉ bao gồm vùng biển phía Đông nước Việt.

Bản đồ của Ninh Nguyên Hiến cũng chỉ bao gồm những thứ xung quanh nước Việt.

Nhưng mà tấm bản đồ này của Tiết Triệt lại bao gồm biển đảo của cả thế giới phương Đông.

Ánh mắt của ta chuyển từ vùng biển vĩnh viễn không tan băng mãi cho đến cực nam đảo Liên Mẫn, khoảng cách theo đường chim bay vượt qua một vạn sáu ngàn tám trăm dặm.

Xảy ra chuyện, chắc chắn xảy ra chuyện lớn.

Bằng không đế quốc chắc chắn sẽ không vận dụng thủ bút lớn như vậy.

Xuất động tổng cộng mười mấy nhánh hạm đội mấy quốc gia, phong toả hơn một vạn dặm vùng biển.

Đến cùng ở phong toả cái gì?

Có thể nói, ở phong toả người nào?

Chắc chắn xảy ra chuyện lớn.

Rõ ràng đã xảy ra chuyện gì?

Tiết Triệt cũng không phải vô cùng muốn biết, ông ta chỉ biết mình có thể lấy được lợi ích lớn cỡ nào ở chỗ đó mà thôi.

Liêm thân vương nói, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, có thể dễ dàng lập được công lao to lớn như thế.

Gia tộc họ Kim?

Có thể chỉ là một vai phụ chẳng có ý nghĩa gì trong cái vở kịch hoành tráng này.

Họ Kim cùng quần đảo Lôi Châu, chẳng qua là một chướng ngại vật nho nhỏ trong kế hoạch này của đế quốc?

...

Hạm đội họ Tiết đã sớm tập kết xong rồi.

Sở dĩ vẫn luôn không có xuất phát, chỉ là bởi vì không có bàn bạc thỏa đáng.

Hôm nay bàn bạc thỏa đáng, hiển nhiên có thể xuất phát.

Người dẫn binh xuất chinh nhánh quân này chính là Yến Nan Phi, chẳng những là một trong đại tông sư, đứng đầu Nam Hải kiếm phái, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết không gì sánh được cùng núi Phù Đồ.

Tiết Triệt nói:

- Hiền đệ, cần phải nhớ kỹ một câu. Dùng chi phí nhỏ nhất tiêu diệt gia tộc họ Kim, thậm chí không tiếc giết sạch tất cả mọi người phía trên thành Nộ Triều, chúng ta không cần tất cả mọi người phía trên thành Nộ Triều, chúng ta chỉ cần hòn đảo này. Còn có một chuyện nhất định phải giết sạch gia tộc họ Kim từ bà lão tám mươi tuổi đến đứa con nít gào khóc đòi ăn, không nên buông tha một ai, nhổ cỏ tận gốc.

Yến Nan Phi chắp tay nói:

- Huynh trưởng, đệ nhớ kỹ.

Tiết Triệt nói:

- Huynh đệ chúng ta, một chủ nội, một chủ ngoại, đệ vất vả rồi.

Yến Nan Phi nói:

- Huynh trưởng cũng khổ cực.

Tiết Triệt nói:

- Tiết Bàn, con qua đây.

Thế tử gia tộc họ Tiết Tiết Bàn đã đi tới.

Tiết Triệt nói:

- Con hãy theo thúc phụ học tập chút gì đi, con ở trên đất liền quá lâu rồi, cần phải đi vào đại dương học hỏi kinh nghiệm.

Tiết Bàn khom người nói:

- Vâng.

Yến Nan Phi nói:

- Vậy tất cả trong nhà phải nhờ vào huynh trưởng.

Tiết Triệt nói:

- Yên tâm, căn cơ gia tộc bọn ta ở quần đảo Nam Châu cách lục địa vượt qua hai nghìn dặm, có hạm đội họ Tiết ở đây, quần đảo Nam Châu liền vô tư.

Yến Nan Phi, Tiết Bàn leo lên gia tộc họ Tiết đồ sộ kỳ hạm.

- Xuất phát!

Ra lệnh một tiếng.

Cờ xí tung bay.

Hạm đội gia tộc họ Tiết trùng trùng điệp điệp rời khỏi bến cảng quần đảo Nam Châu, xuất phát về hướng đông bắc thành Nộ Triều, khoảng cách vượt qua ba ngàn năm trăm dặm.

- Hiền đệ nhớ kỹ, nhổ cỏ tận gốc!

Trên tòa hành cao nhất Nam Châu.

Ninh Kỳ cùng Tiết Tuyết nhìn theo hạm đội họ Tiết rời khỏi.

Nhán hhạm đội này thực sự có thể được xưng là trùng trùng điệp điệp.

Tàu chiến lớn nhỏ vượt qua hai trăm chiếc, tầm ba vạn người.

Đương nhiên, đây cũng là một nhánh liên quân.

Trong đó sáu thành là gia tộc họ Tiết, còn có bốn thành là tàu của thế lực trên biển gần đó.

Mỗi một lần khai chiến đều là như vậy.

Gia tộc họ Tiết lấy tư cách lãnh tụ cái hải vực này, nhất định phải mang theo thế lực khác, một là vì tăng sức chiến đấu, mà là vì bảo hộ bản thổ bình an.

Bằng không hạm đội chủ lực đi, để lại một dải tiểu đệ, nhỡ ra bọn họ rục rịch, nổi lên dã tâm không nên có thì phải làm cái gì bây giờ?

Có lẽ có người sẽ hỏi.

Lúc trước Cừu Thiên Nguy có ba vạn hải tặc, hôm nay Tiết Triệt có thể tập kết ra ba vạn liên quân sao?

Cái hải vực này có thể thai nghén nhiều thế lực trên biển thế sao?

Đương nhiên có thể!

Đây chính là lợi ích mậu dịch vượt qua bốn năm nghìn dặm mặt biển của tất cả thế lực mười mấy quốc gia to nhỏ.

Đại hải tặc Trương Bảo Tử (*) vào thời Gia Khánh nhà Thanh chiếm lĩnh địa bàn nhỏ hơn nhiều, thế nhưng lúc toàn thịnh có chừng hơn một nghìn chiếc thuyền các loại, đại quân vượt qua bảy vạn hải tặc.

(*) một thủ lĩnh hải tặc Trung Quốc nổi tiếng cuối thế kỷ 18 đầu thế kỷ 19. Căn cứ hải tặc của Trương Bảo tại đảo Trường Châu, nay thuộc Hồng Kông. Vốn là con trai ngư phủ, ông đã gia nhập đám hải tặc hồi 15 tuổi, sau khi bị bắt giữ bởi Trịnh Nhất. Trịnh Nhất đã giao phó cho Trương Bảo chỉ huy một chiếc thuyền buồm rồi nhận Bảo làm con nuôi. Sau khi Trịnh Nhất chết, vợ là Trịnh Nhất Tẩu thâu tóm quyền lực và giao chức phó thủ lĩnh hạm đội hải tặc Hồng Kỳ cho Trương Bảo. Năm 1810 triều đình nhà Thanh buộc phải chiêu an Trịnh Nhất Tẩu, đề nghị giải thể hạm đội hải tặc Hồng Kỳ, đổi lại triều đình sẽ phong tước và được phép giữ lại toàn bộ của cải. Riêng Trương Bảo được triều đình phong tước Võ quan tam phẩm.

Ánh mắt của Ninh Kỳ nhìn nhánh hạm đội này đặc biệt phức tạp.

- Điện hạ... - Tiết Tuyết tiến lên từ phía sau lưng ôm lấy Ninh Kỳ, nói dịu dàng:

- Ngài không cần sầu não, ta có dự cảm, thời đại thuộc về ngài chẳng bao lâu sẽ đến.

Ninh Kỳ không nói gì.

Gã đi tới lãnh địa gia tộc họ Tiết, sau đó họ Tiết đối với hắn vẫn cung kính.

Nhất là Tiết Triệt mỗi ngày đều tới thỉnh an, vẫn coi như là thiếu quân, nhưng Ninh Kỳ vẫn có thể hiểu cảm giác ăn nhờ ở đậu.

...

Ở trên thành bảo nhìn hạm đội họ Tiết ra đi từ đằng xa không chỉ có có Ninh Kỳ, còn có một người, cựu Đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách.

Đây cũng là một tuyển đỉnh cao thủ có khả năng của tông sư, nhưng không có danh hiệu tông sư.

Nội tâm của ông ta thì càng thêm phức tạp.

Ông vốn đang là dòng chính của Ninh Nguyên Hiến, cũng xem như sư huynh đệ của Tiết Triệt và Yến Nan Phi.

Bởi vì lợi ích, bởi vì gút mắc càng sâu, khiến cho ông ta càng dấn sâu vào con đường của nhà họ Tiết.

Thế nhưng ông thật sự không có nghĩ tới muốn phản Ninh Nguyên Hiến.

Cho nên khi ông ta đi bắt Ninh Cương, nhìn thấy Ninh Nguyên Hiến tỉnh lại trong nháy mắt lập tức bỏ đi kháng cự, quỳ rạp trên đất.

Nhưng mà, ông ta cũng không thể không lên cùng chiếc thuyền của họ Tiết và Ninh Kỳ.

Hơn nữa Ninh Nguyên Hiến cũng tuyệt đối không có khả năng sẽ tin tưởng ông lần nữa, thế là ông lựa chọn ra đi.

Nơi này tuy tốt, lại không phải quê ta, hy vọng một ngày kia, có thể trở về Thiên Việt.

...

Hạm đội gia tộc họ Tiết ở cái hải vực này là chúa tể tuyệt đối, mãi cho đến trong phạm vi vùng biển hành tỉnh Thiên Nam, mới có thể có thể xuất hiện hạm đội thế lực khác.

Cho nên hơn hai ngàn dặm vùng biển này, Yến Nan Phi tuần tra như thể bơi trong bồn tắm nhà mình vậy.

Tiết Bàn nhìn cái nmặt biển vô biên vô tận mà nói:

- Thúc phụ, năm đó Bá tước Kim Trụ cường thịnh như vậy, vì sao không chiếm lĩnh tất cả quần đảo vùng biển phía Đông, vùng biển phía Nam, tiếp đó di chuyển gia tộc họ Kim toàn bộ đến hải ngoại?

Yến Nan Phi nói:

- Một là bởi vì ngu xuẩn, hai là bởi vì chết sớm.

Tiết Bàn nói:

- Lần này chúng ta phải giết sạch cả gia tộc họ Kim, nhổ cỏ tận gốc, kể cả Kim Mộc Lan à?

Yến Nan Phi nói:

- Hy vọng kể cả nàng, ý chí đế quốc phải xóa hết toàn bộ người có huyết mạch đặc biệt.

Nói cho đúng là xóa toàn bộ người có huyết mạch đặc biệt không thuộc sáu đại thế lực siêu thoát.

Từ nay về sau, chỉ có thể có đế quốc cùng sáu đại thế lực siêu thoát, có thể nắm giữ lực lượng văn minh thượng cổ.

- Vậy đáng tiếc. - Tiết Bàn nói.

Những lời này của gã toát ra sự vô cùng bẩn thỉu.

Kim Mộc Lan quá đẹp, nhất là sau khi niết biến, vẻ đẹp của nàng quả thực sừng sững ở đỉnh kim tự tháp.

Trong lòng Tiết Bàn cũng thèm nhỏ dãi vô cùng.

Yến Nan Phi nói:

- Phía trên có một thèm nhỏ dãi Kim Mộc Lan là Ninh Dực.

Tiết Bàn nói:

- Thúc phụ nói đùa.

Yến Nan Phi nói:

- Ta cũng không nói đùa, trước Kim Mộc Lan đã đủ đẹp, bị Thái tử Ninh Dực coi là độc chiếm, kết quả bây giờ Ninh Dực xong đời. Hôm nay Kim Mộc Lan đẹp hơn, đẹp để cho người ta không mở mắt ra được. Cho nên không thể đụng, một khi đụng, sẽ để cho rất nhiều đại nhân vật ghi hận, biết không?

Tiết Bàn nói:

- Cháu biết.

Yến Nan Phi nói:

- Cho nên trực tiếp hủy diệt đi, hoàn toàn băm nát, cũng đỡ phải gây tai họa.

Trên cột buồm của kỳ hạm họ Tiết lúc nào cũng có hoa tiêu quan sát từ xa, đứng ở chỗ cao nhất quan sát tình hình phe địch.

Gã vốn có chút lười biếng.

Bởi vì hơn hai ngàn dặm bên trong, không có khả năng có bất kỳ địch tình, cái này hoàn toàn xem như là trong biển gia tộc họ Tiết.

Gia tộc họ Kim ở thành Nộ Triều, vẫn còn hai ba ngoài ngàn dặm đất đai.

Hơn nữa hải quân gia tộc họ Kim quả thực nhỏ yếu đến mức phát khóc thút thít, suốt mấy năm, ngay cả hải tặc Cừu Hào còn chẳng diệt được.

Quân đội lục địa có thể luyện được trong vòng mấy năm nhưng hạm đội trên biển cần thời gian mấy chục năm mới có thành một nhánh quân thủy sư mạnh mẽ.

Toàn bộ người hạm đội họ Tiết đều biết, một trận chiến này then chốt ở bao vây tấn công thành Nộ Triều.

Chiến đấu trên mặt biển, hoàn toàn không có bất cứ gì đáng lo.

Trực tiếp hạ gục nhanh chưa từng có.

Hạm đội gia tộc họ Kim mới kéo tới mấy chiếc thuyền? Mới bao nhiêu người?

Không đủ một phần trong đám liên quân họ Tiết.

Hơn nữa tàu của bọn họ rất nhỏ, tàu chiến họ Tiết vừa to vừa chắc.

Không chỉ có thế, trên hạm đội họ Tiết còn có máy bắn đá, có nỏ khổng lồ.

Tàu chiến gia tộc họ Kim nhỏ như vậy, cái gì đều không chứa nổi.

Cho nên ở trước mặt liên quân họ Tiết, hạm đội gia tộc họ Kim thực sự chính là một đứa trẻ mới vừa chập chững biết đi, tuyệt đối không chịu nổi một đòn.

Có lẽ là hùng mạnh quá lâu, khiến cho hoa tiêu trên cột buồm hoàn toàn chẳng hăng hái gì cả.

Bởi vì tầm mười mấy năm cũng không có một kẻ địch cũng đủ phân lượng.

Vừa lúc đó.

Bỗng nhiên, trên mặt biển tít đằng xa phía trước giống như xuất hiện một cái chấm đen.

Hoa tiêu gia tộc họ Tiết không khỏi kinh ngạc.

Đây là thuyền buôn sao?

Gã cũng không có quá mức để ý, khu vực này xuất hiện thuyền buôn cũng là bình thường, thậm chí xuất hiện hạm thuyền gia tộc họ Tiết tuần tra cũng bình thường.

Nhưng mà...

Sau một khắc, chi chít xuất hiện mấy chục điểm đen.

Đây không phải bình thường, tuyệt đối không bình thường.

Đầu tiên hạm đội mua bán không có khả năng dày đặc như vậy, hơn nữa không phải cái đội hình này.

Nhưng khoảng cách quá xa, căn bản thấy không rõ lắm.

Lại qua hai khắc đồng hồ, cuối cùng thấy rõ ràng.

Ta... Mẹ kiếp!

Đây, đây là gặp quỷ à?

Ta nhìn thấy gì?

Hạm đội gia tộc họ Kim?

Hoa tiêu ra sức lau mắt, sau đó cố sức vỗ đầu.

Ta đây là sản sinh ảo giác?

Lại tới gần một chút.

Gã cuối cùng thấy rõ ràng.

Thật sự đúng con mẹ nó hạm đội gia tộc họ Kim.

Tiếp đó, gã vội vàng gõ tiếng chiêng.

- Có địch tình, có địch tình...

- Cheng cheng cheng...

- Có địch tình.

Tiếp đó, toàn bộ người trên tàu chỉ huy ra sức vung vẩy.

Cảnh cáo cho toàn bộ hạm đội.

Trên thực tế, rất nhiều người đều thấy được.

Yến Nan Phi cùng Tiết Bàn cũng nhìn thấy.

Bọn họ cũng hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình.

Gia tộc họ Kim này bị điên thật sao?

Thẩm Lãng này bị điên thật sao?

Chúng ta đây còn chưa có đi đánh thành Nộ Triều nhà ngươi? Ngươi lại tới đánh họ Tiết chúng ta?

Hạm đội của ngươi có mấy chiếc thuyền?

Bao nhiêu người hả?

Quân Niết Bàn của ngươi trên mặt đất vô địch, ở trên mặt biển hoàn toàn vô dụng.

Ngươi đây muốn chết cũng quá dứt khoát đi?

Chẳng bao lâu Yến Nan Phi thấy rõ ràng, càng thêm không thể tin nổi.

Hạm đội gia tộc họ Kim chỉ có bốn mươi chiếc tàu, hơn nữa kích thước cũng không lớn, cộng lại sẽ không vượt qua hơn bốn ngàn người.

Những con tàu này nhìn rất đẹp, đặc biệt thon dài.

Nhưng trừ cái đó ra liền chẳng có ưu điểm. Các ngươi chỉ có hơn bốn ngàn người đến chủ động đánh hạm đội ba vạn người của ta sao?

Nhưng mà nếu Thẩm Lãng nhà ngươi không tiếc chết, ta cũng không tiếc chôn.

Yến Nan Phi ra lệnh một tiếng.

- Chuẩn bị tác chiến, chuẩn bị tác chiến!

- Hạm đội chuyển sang thế bao vây!

...

Hải chiến là thứ phiền toái không gì sánh được.

Nhất là hải chiến lúc này, cần lấy thời gian rất dài sắp xếp trận hình.

Hai cái hạm đội mặc dù đã rất gần.

Nhưng ước chừng lại qua hơn một canh giờ, sau đó hải chiến mới chính thức nổ ra.

- Vù vù vù vù...

- Rầm rầm ầm...

Hạm đội gia tộc họ Tiết biểu hiện ra sức chiến đấu tầm xa kinh người.

Tổng số tàu thuyền lớn nhỏ mà bọn họ có vượt qua hai trăm chiếc, trong đó tàu trọng tải lớn vượt qua ba mươi chiếc.

Trên những con tàu cỡ lớn này trang bị nỏ khổng lồ, máy bắn đá cỡ lớn, có thể cách hơn ba trăm mét phát động công kích.

Uy thế này, quả thực kinh người.

Thế nhưng...

Cái độ chính xác này, cũng cảm động.

Nỏ khổng lồ cũng được, còn có độ chính xác nhất định.

Mà máy bắn đá, thực sự cũng chỉ có thể đập xuống biển một cái.

Có thể trúng mục tiêu là may mắn bùng lên.

Hạm đội gia tộc họ Tiết ra sức bắn điên cuông, thế tiến công kinh người không gì sánh được.

Thế nhưng kết quả chiến đấu, gần như là số không.

Không có biện pháp, dù cho đến thời đại hỏa pháo quân hạm, cũng không biết sẽ bắn nhau bao lâu mới có thể nắm giữ độ chính xác.

Mà hạm đội của Thẩm Lãng thì sao?

Không có nỏ khổng lồ, không có máy bắn đá.

Dựa vào là chỉ có một loại.

Cung thủ.

Đây là đùa giỡn hay sao?

Đây là muốn trở về hải chiến của trái đất trước công nguyên sao?

- Vù vù vù vù...

Phía trên hạm đội Thẩm Lãng, quân Niết Bàn bắn ra mưa tên.

Toàn bộ cũng là hỏa tiễn.

Trên không trung xẹt qua một đường đường vòng cung duyên dáng.

- Phụt phụt phụt phụt...

Mưa tên nện thật mạnh vào phía trên hạm đội gia tộc họ Tiết.

Đám người Yến Nan Phi hết hồn.

Chuyện này quả thật mất trí a.

Cung thủ gia tộc họ Kim có thể bắn được xa đến đâu?

Cái này cũng xấp xỉ cực hạn.

Hai thạch cung hướng về phía trên không vứt bắn, có thể bắn ra gần ba trăm mét khoảng cách.

Thế nhưng độ chính xác?

Không nói cũng được.

Thăm dò vận khí.

Cứ như vậy, hai cái hạm đội đại chiến nửa canh giờ!

Hạm đội Thẩm Lãng lại chiếm cứ thượng phong.

Bởi vì quân Niết Bàn bắn tên thật sự là quá xa, hoàn toàn không kém gì nỏ khổng lồ cùng máy bắn đá cỡ lớn của hạm đội họ Tiết.

Hơn nữa ba nghìn con người bắn tên, cuối cùng so với mấy chục đài nỏ khổng lồ cùng máy bắn đá vẫn chuẩn hơn.

Thế nhưng kết quả chiến đấu?

Không nói cũng được.

Ở khoảng cách này, dù cho mũi tên quân Niết Bàn cũng không có uy lực gì.

Coi như là hỏa tiễn, cũng rất khó đốt họ Tiết thuyền.

Chiến đấu kịch liệt nửa canh giờ.

Thương vong trên trăm người.

Hơn nữa khoảng cách của song phương, từ đầu đến cuối duy trì ở trong phạm vi nhất định.

Không có cách nào.

Thẩm Lãng cũng không dám mạo hiểm.

Thực lực hạm đội đôi bên cách xa quá lớn, một khi bị hạm đội họ Tiết tới gần liền nguy hiểm.

Chiến hạm của Thẩm Lãng nhẹ linh hoạt, tốc độ nhanh.

Thế nhưng tương đối mà nói cũng khá giòn, một khi trúng chiêu máy bắn đá cùng nỏ khổng lồ sẽ bị vỡ không nhẹ.

Sau nửa canh giờ kịch chiến.

Hạm đội của Thẩm Lãng bỏ trốn mất dạng.

Hạm đội gia tộc họ Tiết điên cuồng truy kích.

Lúc này, Yến Nan Phi cuối cùng phát hiện, Hạm đội Thẩm Lãng đặc điểm.

Tốc độ nhanh, đặc biệt linh hoạt.

Toàn bộ tốc độ của hạm đội, so với hạm đội họ Tiết ước chừng nhanh chừng hai thành.

Hai cái hạm đội bắt đầu điên cuồng truy đuổi chiến đấu.

Nguyên bản hạm đội họ Tiết là tuyệt đối đuổi không kịp hạm đội của Thẩm Lãng.

Thế nhưng Thẩm Lãng quá hèn hạ, mỗi lần khoảng cách quá xa, hạm đội của hắn sẽ cố ý giảm bớt tốc độ, làm cho hạm đội họ Tiết đuổi theo.

Toàn bộ quá trình, giống như là một cô gái xinh đẹp khiêu khích lưu manh.

- Qua đây, qua đây, chỉ cần chàng đuổi theo thiếp, thiếp sẽ để chàng XXX.

Kết quả lưu manh điên cuồng đuổi theo, lại hoàn toàn đuổi không kịp.

Đến khi ngươi muốn buông tha, cô gái xinh đẹp kia lại ngừng lại, làm điệu bộ tao nhã:

- Qua đây, chỉ cần ngươi đuổi theo ta, liền để ngươi ngủ.

...

Tầm hai ngày hai đêm đi qua.

Hạm đội họ Tiết từ đầu đến cuối đang điên cuồng truy đuổi, căn bản không có đánh một trận đứng đắn nào.

Tiết Bàn nhắc nhở:

- Thúc phụ, Thẩm Lãng có bẫy, có quỷ kế.

Yến Nan Phi cười nhạt.

Thẩm Lãng đương nhiên là có quỷ kế.

Cái này là muốn đem hạm đội họ Tiết dẫn tới một cái đáng sợ địa ngục chỗ à?

Rõ ràng buồn cười.

Cái hải vực này người nào quen thuộc nhất?

Không phải Thẩm Lãng nhà ngươi, mà là gia tộc họ Tiết của ta.

Thẩm Lãng nhà ngươi tuy quỷ kế đa đoan, nhưng Yến Nan Phi ta đây mới là ở người lớn lên trên biển cả.

Khu vực này là gia tộc họ Tiết của ta nội hải, hoàn toàn rõ như lòng bàn tay.

...

Trêm soái hạm gia tộc họ Kim.

Mộc Lan đứng ở đầu tàu, nhắm mắt lại cảm ứng vùng biển này.

Nàng nghe được biển rộng hò hét, nghe được gió thổi trên biển, nghe được đáy biển.

Thẩm Lãng tiến lên phía trước nói:

- Cục cưng, xác định chưa?

Mộc Lan nói:

- Xác định, đại dương gào thét, đang nghẹn ngào, đang tích lũy sức mạnh vô tận. Cùng đợi trong nháy mắt nổ tung.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy uy lực của vụ nổ này cũng đủ lớn à?

Mộc Lan nói:

- Mặc kệ là hạm đội của chúng ta, hay là hạm đội gia tộc họ Tiết, trước mặt uy phong của đất trời chẳng khác gì món đồ chơi con nít, có thể dễ dàng hóa thành bột mịn.

Mộc Lan sau khi lột xác, có cảm giác của người thượng cổ.

Nhận biết với toàn bộ thiên nhiên.

Cảm giác với đất liền, với biển cả, với thời tiết.

Nàng có thể biết lúc nào sẽ nổi gió, lúc nào sẽ trời mưa, lúc nào sẽ sét đánh.

Thậm chí tai hoạ đáng sợ hơn, nàng cũng có thể sớm dự cảm.

Năng lực này ở mấy tháng trước nàng liền biểu hiện qua.

Cho nên dự cảm Yến Nan Phi không có sai, Thẩm Lãng đang muốn lôi cả hạm đội gia tộc họ Tiết vào địa ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.