Quanh người cự nhân chớp động hào quang, hung
hãn đánh ra Trung Thiên Thần Chưởng.
Cả người hắn giống như mặt trời hoá thân,
chiếu sáng trời đất.
Nhưng đao phong đang tới, càng nhanh hơn!
Mạnh mẽ hơn! Bá đạo hơn!
Một đao chém ra, mưa gió tan biến, mặt trời
không ánh sáng!
Hai bên đụng nhau, lưu quang nghiền nát bay
đầy trời, làm người khác trợn mắt nhìn.
Yến Triệu Ca dùng hai khí băng hoả cường hoá
mắt của mình, lúc này cũng cảm thấy đau đớn, nhìn không rõ kết quả giao chiến
của hai bên.
Nhưng rất nhanh, trong thiên địa vang lên
tiếng “ầm ầm”, giống như người lui về sau, chân đạp thật mạnh trên đất.
Có thể cảm thấy rõ, không khí xung quanh
không còn nóng cháy như trước nữa.
Hào quang rực rỡ ảm đạm xuống, cự nhân do
Phan Bá Thái biến thành bị đẩy về phía sau!
Phan Bá Thái lạnh lùng nói:
- Thằng nhãi không biết trời cao đất dày,
trong núi không có lão hổ, để một con khỉ con như ngươi càn rỡ!
Hắn vừa nói chuyện, cự nhân màu vàng vừa nâng
tay lên, một chưởng hướng lên trời.
Sau đó cự nhân đập chưởng xuống, trong lòng
bàn tay của hắn, toả ra vô lượng quang minh.
Lão giả khô gầy bên cạnh Yến Triệu Ca thốt
ra:
- Quang Minh Phổ Chiếu!
Nghe thấy lời này, Yến Triệu Ca khẽ động
trong lòng.
Đại Nhật Thánh Tông, đứng đầu Đại Nhật Thất
Pháp!
Quang Minh Phổ Chiếu, thiên hạ sáng tỏ!
Môn này chỉ có một chưởng thức, một chiêu độc
lập là một môn tuyệt học.
Không có chiêu thức liên tiếp khác, cũng
không có kỹ xảo biến hoá nào, một chưởng riêng biệt.
Nhưng một chưởng này, đứng đầu trong Võ học
chính thống của Đại Nhật Thánh Tông, Đại Nhật Thất Pháp, vượt qua Trung Thiên
Thần Chưởng, Mộ Quang Ám Nguyệt Khí, Phá Hiểu Thần Kiếm cùng nhiều loại tuyệt
học khác!
Phan Bá Thái xuất ra một chưởng này, trong
mắt người khác, chỉ là một mảnh trắng xoá.
Trừ ánh sáng ra, không có vật gì khác
nữa.
Nhưng bao phủ trong thế giới ánh sáng, Yến
Triệu Ca không cảm giác được chút ấm áp nào.
Trời đất không nóng cháy khốc liệt thêm như
lúc trước, mà càng thêm kinh khủng.
Hào quang vô cùng vô tận, mênh mông bàng bạc,
không có sát ý ác liệt như Tây Tà Phần Thiên Đao.
Nhưng tràn đầy lực lượng không thể ngăn cản,
không thể địch nổi.
Giống như Thái Sơn áp đỉnh, dễ dàng đem đối
thủ ép thành tro bụi.
Nhưng khi vô lượng quang minh chiếu sáng trời
đất, rực rỡ dưới vòm trời, đột nhiên xuất hiện một tia không hợp.
Chỉ thấy trong thế giới quang minh trắng xoá,
xuất hiện một vệt đen.
Vệt đen kia không nhìn thấy đầu cuối, kéo dài
vô hạn, vắt ngang qua thế giới trắng xoá, cực kỳ chói mắt.
Yến Triệu Ca có cảm giác, thế giới trước mắt
này giống như một tờ giấy trắng.
Vệt đen này cũng không phải vẽ trên tờ
giấy.
Mà giấy trắng bị nó xé rách!
Sau đó miễn cưỡng dính lại với nhau, cho nên
làm cho thế giới trước mắt này không được tự nhiên!
Mà vô lượng quang minh kia, chiếu khắp thiên
địa, nghiền ép hết thảy lực lượng ý cảnh, đã biến mất không còn!
Vệt đen kia tồn tại trong hư không, thiên địa
giống như vặn vẹo.
Như giấy trắng xé rách, dọc theo đầy vết rạn,
phân thành hai nửa, di động về mỗi bên.
Sau một lúc, quang minh tan biến, mọi người
cuối cùng cũng có thể thấy được cảnh tượng trước mắt.
Nhưng vẫn làm người ta cảm thấy thiên địa
đang vặn vẹo, trong hư không, giống như lưu lại một vết đao.
Một vết đao kinh khủng!
Phan Bá Thái biến thành cự nhân, kêu rên một
tiếng, thu tay lại.
Lòng bàn tay hắn có một đạo vết thương giống
như muốn chặt bàn tay thành hai nửa, nhìn thấy mà giật mình.
Phong vân biến ảo, trên bầu trời, ánh mặt
trời chân thật chiếu xuống, giống như hoá thành cầu thang.
Một người bên trên đó hiện thân, động tác
không nhanh không chậm.
Nhưng bước ra một bước, đã đi tới bên cạnh
Thạch Thiết, đối diện với Phan Bá Thái.
Hắn quay đầu nói với Thạch Thiết:
- Đại sư huynh, vất vả rồi.
Mộ Quang Quân đứng ở phương xa, khóe miệng
chảy đầy máu, ánh mắt nhìn chòng chọc người mới tới:
- . . . Yến Địch!
Khuôn mặt của người này cùng Yến Triệu Ca có
sáu, bảy phần tương tự.
Vẻ ngoài của hắn, chẳng qua ba mươi tuổi mà
thôi, chỉ là tóc mai hai bên đã có chút trắng.
Tướng mạo anh tuấn cao lớn, khí tức cương
mãnh bá đạo, cả người giống như một thanh đao xé trời.
Đúng là Thủ Toạ trưởng lão Truyền Công Điện
của Quảng Thừa Sơn, được thiên hạ thừa nhận là vô địch cùng cảnh giới, Yến
Địch!
Mà đao ý bá đạo trảm thiên liệt địa, áp chế
Phan Bá Thái, càng chứng tỏ một chuyện.
Không chỉ vô địch cùng cảnh giới, ngay cả đối
mặt với Túc lão Siêu Phàm cảnh của Đại Nhật Thánh Tông, Phan Bá Thái, Yến Địch
vẫn chiếm thượng phong!
Thấy Yến Địch đến, Thạch Thiết cười nhạt nói:
- Không sao.
Trên mặt đất, Yến Triệu Ca cười hắc hắc nói:
- Là ta cho ngài cùng Đại sư bá thêm phiền
toái.
- Gia chủ!
A Hổ quỳ một chân trên đất, những Võ giả
Quảng Thừa Sơn khác, đều hành lễ với Yến Địch:
- Bái kiến Yến trưởng lão!
Yến Địch lăng không nâng lên đám người A
Hổ.
Hắn vẫy tay với Yến Triệu Ca:
- Giữa cha con, tại sao nói phiền toái?
- Lần này ngươi chủ động gánh vác, cam chịu
mạo hiểm, chính là cho ta tăng thể diện.
- Còn ngươi đánh chết Tiêu Thăng, Phan Bá
Thái đến báo thù, đều có ta chống thay ngươi.
- Ta chống thay ngươi, nhưng để Đại sư huynh
thay hai người chúng ta gánh vác trách nhiệm là không có đạo lý.
Yến Triệu Ca gật đầu nói:
- Tất nhiên phải cảm tạ Đại sư bá.
- Yến Địch. . .
Giữa kim quang rực rỡ, tại mi tâm của cự
nhân, dần dần xuất hiện một thân ảnh của lão già, sắc mặt tái xanh.
Hắn cau mày, lúc này hắn không nhìn Yến Triệu
Ca, toàn bộ chú ý đều đặt trên người Yến Địch.
Đối phương dĩ nhiên có thể thoát khỏi phong
toả của Đại Nhật Hành Thiên Xích chạy tới đây, chẳng phải là nói. . .
“Thánh binh của Quảng Thừa Sơn không xuất
động, hắn làm sao làm được? Nguyên Chính Phong ra tay một mình, cũng chỉ có thể
tự bảo vệ mình, như thế nào bảo vệ hắn phá vòng vây?”
Trong lòng của Phan Bá Thái dâng lên cảm giác
không ổn.
Hắn đột nhiên giương tay lên trên, cự nhân
cũng làm động tác tương tự, trực tiếp nắm lấy trường đao trên đỉnh đầu.
Thanh trướng đao kia vốn dài bốn thước, hình
thể đột nhiên biến lớn, trong khoảnh khắc hoá thành cự nhận.
Bên trên lưỡi đao, một đồ văn hình mặt trời
sáng lên!
Đao trong tay, khí thể của Phan Bá Thái tăng
lên lần nữa!
Trời đất xung quanh trở nên khốc liệt
hơn.
Cự nhân màu vàng đỉnh thiên lập địa đứng
trên mặt đất, mà trên đỉnh đầu của nó, lần nửa hiện ra bảy vầng mặt trời, vờn
quanh hắn!
Thanh đao cực lớn chém xuống!
Yến Triệu Ca chưa từng thấy Võ giả nào thi
triển Tây Tà Phần Thiên Đao cường đại như thế!
Yến Địch đối mặt với đao phong, cười to nói:
- Đã là ánh chiều tà, vậy thì triệt để xuống
núi đi!
Trong tiếng cười, Yến Địch phất tay lên, năm
ngón tay thò vào hư không.
Hắn từ hư không rút một cái, hư không ba
động như nước.
Sau đó một thanh đao chớp động tử quang nhàn
nhạt, xuất hiện trước mặt mọi người.
Yến Địch rung lên thanh đao, từ trong thanh
đao màu tím, truyền ra tiếng ngâm vang dội!
Toàn bộ thiên không, giống như cùng nhau gầm
thét oai phong!
Đối mặt với Tây Tà Phần Thiên Đao của Phan
Bá Thái, Yến Địch cũng bổ ra một đao.
Hàng vạn hàng nghìn linh phù chú văn hiện
ra, trong hư không hoá thành nhiều Phù Trận.
Rất nhiều phù trận trùng điệp hoá thành một
toà Thiên Đàn.
Thiên Đàn màu tím sáng rực, trong hư không
hoá thành trường đao.
Đao ý kinh thiên, cùng trường đao trong tay
Yến Địch hợp lại, rung chuyển trời đất!
Một đao đã xuất, thiên địa trong nháy mắt
lại xuất hiện cảnh tượng phân liệt!
Giống như bức tranh bị xé rách!
Tây Tà Phần Thiên Đao bá đạo như uy thế của
mặt trời ngã về tây.
Trước mặt một đao càng bá đạo hơn này, yếu
ớt như tờ giấy!
Kim quang đầy trời toái diệt, cự nhân do
Phan Bá Thái biến thành, rống giận trầm thấp, ầm ầm lui về phía sau!
Giống như tuổi già, rơi xuống như mặt trời
lặn!