Ra khỏi khu vực trung tâm dòng xoáy, bị sát khí nồng đậm kích thích, Triều Nguyên Long đang hôn mê rất nhanh liền tỉnh lại.
Sau phút chốc tỉnh lại, ý thức của Triều Nguyên Long còn dừng lại ở thời gian đang cùng Yến Triệu Ca giao thủ trước đó.
Cảnh tượng trong đầu hắn, vẫn là một tấm thuẫn trong tầm nhìn của hắn từ nhỏ biến thành lớn, cho tới khi che khuất bầu trời, chính diện nện
trên đầu của hắn.
Nhớ quá trình cùng Yến Triệu Ca giao thủ trước đó, trong lòng của Triều Nguyên Long lửa giận từng cơn.
Nhưng trái ngược với phẫn nộ lúc đó, lúc này lại càng nhiều hơn là nghi ngờ và không giải thích được.
Từ lúc nào, mà Yến Triệu Ca trở nên mạnh như vậy?
Đây là Yến Triệu Ca trong ấn tượng của hắn sao?
Ở lần thứ hai gặp mặt, tu vi thực lực của Yến Triệu Ca cũng có tiến
bộ, nhưng cũng là trong dự liệu của Triều Nguyên Long, nhưng tiến bộ với biên độ lớn như vậy, lại hoàn toàn lật đổ quan niệm lúc trước của Triều Nguyên Long.
Hồi phục lại tinh thần, trên mặt là một trận đau rát, cảm giác khuất
nhục lẫn phẫn nộ ở trong lòng của Triều Nguyên Long dâng lên lần nữa.
Sau khi hắn hiểu rõ tình cảnh của bản thân, càng nổi giận lôi đình,
mình và đồng môn, lại bị Yến Triệu Ca đuổi ra khu vực an toàn ở trung
tâm dòng xoáy.
Triều Nguyên Long nhìn chòng chọc các đệ tử Đại Nhật Thánh Tông trước mặt, há miệng muốn nói, nhưng một ngụm hơi buồn bực chẹn trong lồng
ngực, cũng không phát ra được âm thanh nào.
Một đám đệ tử Đại Nhật Thánh Tông đều cúi đầu, lúc này cũng không dám đối mặt cùng Triều Nguyên Long.
Tuy rằng bị Yến Triệu Ca đả thương, lòng bàn tay càng bị đâm thủng,
nhưng Triều Nguyên Long cũng không phải là người mà bọn họ có thể chọc
nổi.
Tính cách của Triều Nguyên Long xưa nay nghiêm khắc, hiện tại rõ ràng là đang tức giận, chọc tức hắn, đám người họ không nghi ngờ gì là chịu
không nổi rồi.
Chỉ có điều, trước đây mọi người đối với Triều Nguyên Long vừa kính vừa sợ, hiện tại chỉ có sợ, chứ không còn kính (kính trọng).
Có vài người không dám biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng kỳ
thật lại sinh ra xem thường: "Bị Yến Triệu Ca của Quảng Thừa Sơn đánh
bầm dập như cháu trai, lại ở trước mặt chúng ta đùa giỡn oai phong gì."
"Có bản lĩnh thì ở trước mặt của Yến Triệu Ca mà hung ác đi, đồ bắt nạt kẻ yếu!"
"Biến thành như hiện tại, còn không phải bởi vì ngươi đánh không lại
Yến Triệu Ca sao? Bằng không, hiện tại là chúng ta đuổi bọn họ ra khỏi
khu vực trung tâm dòng xoáy."
Triều Nguyên Long hít sâu một hơi, cưỡng ép mình tỉnh táo lại.
Trong phút chốc, hắn đúng là nghĩ tới muốn quay đầu lại cùng Yến
Triệu Ca liều mạng, bị thất bại sỉ nhục như vậy, không bằng chết trận
tại chỗ cho thống khoái.
Nhưng suy nghĩ tỉ mỉ lại quá trình một trận đánh vừa rồi, Triều Nguyên Long đành phải đè nén lại
Bởi vì hắn phát giác, đó là hắn muốn tử chiến, chỉ sợ cũng không nhất định có thể được toại nguyện, khả năng lớn hơn là, lại một nữa nhận
nhục nhã.
Chênh lệch giữa hai bên dĩ nhiên lớn như vậy, nếu không phải tính
cách của hắn cương nghị cứng cỏi, thậm chí lúc này sẽ cảm thấy tuyệt
vọng.
- Chuyện tình mà Tiêu sư huynh giao phó, chúng ta tốn nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, thật vất vả mới có chút manh mối, bằng không đi
xử lý chuyện kia trước?
Một đệ tử Đại Nhật Thánh Tông thận trọng nói.
Nửa câu sau, hắn cũng không có nói ra, hắn kỳ thật muốn nói: "Tiêu sư huynh rất nhanh sẽ đến Trấn Long Uyên, đến lúc đó lại tìm Yến Triệu Ca
báo thù."
Nhưng vì để tránh cho Triều Nguyên Long bị kích thích, lời này hắn nhịn xuống không nói.
Triều Nguyên Long cũng đâu có ngu ngốc, làm sao có khả năng nghe
không ra lời nói của đối phương còn chưa hết cùng mơ hồ nói bóng nói
gió.
Tầm nhìn của hắn đảo qua một đám đồng môn trước mắt, tuy rằng không
có ai biểu hiện ra, nhưng ý nghĩ trong lòng của bọn họ, Triều Nguyên
Long cũng có thể đoán được một...hai...
Dù sao, mới vừa rồi cùng đánh với Yến Triệu Ca một trận, hắn thua thật quá thảm, hầu như quần lót đều thua sạch sẽ.
Lạnh lùng liếc nhìn mọi người, Triều Nguyên Long không có nhiều lời, chỉ đơn giản nói:
- Tốt, trước tiên làm việc.
Dứt lời, dẫn đầu rời đi, những người khác đều thầm thở phào nhẹ nhõm, đi theo sau lưng hắn.
Mặt của Triều Nguyên Long không biểu tình, nhưng trong lòng như biển
gầm: "Ngoại Cương Tông Sư! Ta nhất định phải nhanh chóng tu thành Ngoại
Cương Tông Sư cảnh, sau đó có thể tu luyện môn Võ đạo kia, chuyên môn
khắc chế Tụ Lý Thanh Long của Yến Triệu Ca, đến lúc đó cho dù hắn đột
phá Ngoại Cương cảnh, cũng không sao cả."
"Mối thù hôm nay, mỗ nhất định phải báo, không đem Yến Triệu Ca ngươi đánh thành bụi bậm đạp mấy đạp, mỗ thề không làm người!"
......
Trong khu vực trung tâm dòng xoáy, chỉ còn lại đám người Quảng Thừa
Sơn thăm dò và nghỉ ngơi, có vài người thu thập đặc sản trong Trấn Long
Uyên, có vài người đang đùa giỡn con Quang Linh Miêu xinh xắn.
Nội Tinh Lô kêu "ầm ầm", đang không ngừng thu nạp chất lỏng kim sắc, rèn đúc bản thân.
Yến Triệu Ca khoanh chân ngồi bên cạnh Nội Tinh Lô, nhắm mắt dưỡng thần.
A Hổ đột nhiên xuất hiện, báo cáo:
- Công tử, nhóm người Triều Nguyên Long, tựa hồ là đang tiến vào tìm kiếm cái gì, cũng không xác định là người hay là vật.
Yến Triệu Ca gật đầu không nói.
A Hổ nói:
- Đúng rồi, công tử, bên kia sơn môn đã thu lưới, lão chưởng môn cùng gia chủ bọn người lần này bắt không ít cá lớn a.
- Tiếp đó còn có một tin tức, dư nghiệt của Ngũ Linh Kỳ, Xích Linh Kỳ Chủ, tới Trấn Long Uyên, sẽ đối với công tử ngươi bất lợi.
Yến Triệu Ca hỏi:
- Tin tức của Nội Tinh Lô, người của Ngũ Linh Kỳ biết sao?
A Hổ đáp:
- Theo cách nói của những người bị bắt, là chỉ báo cho Ngũ Linh Kỳ
biết, công tử ngươi tới Trấn Long Uyên tìm Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa chủng.
Yến Triệu Ca xoa cằm:
- Xích Linh Kỳ Chủ, đó là một Đại Tông Sư a, binh đối binh, tướng đối tướng, chúng ta sẽ không nhúng tay vào, giao cho Đông Đường Chủ Sự
Trưởng lão đó đi.
A Hổ thật thà cười:
- Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão trước tiên đã an bài, tự mình bí mật
đến ngoài Trấn Long Uyên, chuyên môn chờ Xích Linh Kỳ Chủ, rất hăng hái
a.
Yến Triệu Ca cười nói:
- Nói thừa, hắn mặc dù là người của Nhị sư bá, không muốn gặp ta,
nhưng tiêu diệt dư nghiệt của Ngũ Linh Kỳ Đại Tông Sư, đây là cho chính
hắn tăng công lao, hắn có thể không hăng hái sao?
- Về phần nói muốn tiện tay mà chôn ta, đem trách nhiệm quăng trên
người của Xích Linh Kỳ Chủ, vậy thì cũng không đến nổi, chuyện này cha
ta đặt biệt nhìn chằm chằm, Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão bảo vệ ta còn
không kịp đây.
Yến Triệu Ca liếc mắt:
- Ta cùng Diệp Cảnh giống nhau, Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão cũng
giống vậy, xảy ra chuyện, người có lỗi không phải là hắn, hắn cũng phải
chịu tiếng xấu thay cho người khác.
- Xích Linh Kỳ Chủ là hướng về ta mà tới, nếu như ta rút đi, hắn
khẳng định cũng rút đi, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng ta đây phải tiếp
tục làm một con mồi.
Vẻ mặt của A Hổ sùng bái nói:
- Công tử, ngươi thực sự là quá anh dũng!
- Thôi đi, diễn xuất của ngươi cũng quá giả đi.
Yến Triệu Ca không vui nói, A Hổ thô lỗ cười nói:
- Công tử, nếu như thành công giết chết Xích Linh Kỳ Chủ, một phần công lao của ngươi cũng chạy không thoát đâu.
Yến Triệu Ca khoát tay:
- Cái đó là thứ yếu, tên Xích Linh Kỳ Chủ này cuối cùng vẫn là một
tai hoạ ngầm, trước kia vẫn ẩn trốn, lần này thật vất vả mới thò đầu ra, nhất định phải giải quyết hết.
- Bất quá, ta mạo hiểm là chuyện của ta, không cần bọn họ theo ta mạo hiểm, ngươi đưa bọn họ ra Trấn Long Uyên đi.
Báo cho đám người Diệp Cảnh, Tư Không Tinh, kết quả có gần một nửa nguyện ý lưu lại.
Có vài người muốn thừa dịp hoạn nạn này cùng Yến Triệu Ca thân cận, có vài người là muốn mở mang tầm mắt.
Diệp Cảnh cùng Tư Không Tinh cũng đều lựa chọn lưu lại.
Dựa theo Yến Triệu Ca biết, Tư Không Tinh một lòng hướng võ, muốn tôi luyện tâm linh không sợ hãi, còn Diệp Cảnh nghĩ như thế nào thì không
biết được.
Bất quá, quyết định của mình thì chính mình phụ trách, mọi người làm
ra lựa chọn, Yến Triệu Ca cũng không bắt buộc, nguyện ý lưu lại thì tiếp tục lưu lại, người muốn đi, thì do A Hổ hộ tống ra ngoài.
Bọn người A Hổ rời đi, đám người Yến Triệu Ca vẫn ở lại tại chỗ.
Không biết qua bao lâu, trong lòng của Yến Triệu Ca đột nhiên khẽ
động, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trong sương đen phía xa, dường như
có một đạo ánh lửa màu xanh thắm như ẩn như hiện.
"Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa chủng?" Con mắt của Yến Triệu Ca sáng lên: "Lần này tiến vào, thật sự là thuận buồm xuôi gió a."