Đông Đường quốc, ngoài Cảnh Dương Thành rất xa, trên núi, có vài bóng người yên lặng đứng đó, nhìn về Cảnh Dương Thành phía xa.
Ánh mặt trời rơi xuống bọn họ, làm quần áo kim sắc, càng thêm chói mắt.
Dẫn đầu là một người trung niên, chính Đại Nhật Thánh Tông trưởng lão, một trong Đại Nhật Thất Tử, Đông Thăng Quân.
Bên cạnh Đông Thăng Quân, đứng một lão giả mặc kim bào, chính là Chủ Sự
Trưởng lão của Đại Nhật Thánh Tông tại Đông Đường, ngoài ra còn có Võ
giả của Đại Nhật Thánh Tông.
Trong đám người có một thanh niên mặc áo trắng, vẻ mặt đầy râu, nhìn qua rất hùng dũng, nhưng trong đôi mắt trần đầy ánh sáng lạnh như độc xà.
Sắc mặt của thanh niên nay có chút tái nhợt, ánh mắt nhìn về Cảnh Dương Thành, tràn ngập oán hận.
Hắn chính là Tiêu Thăng.
Hận ý trong lòng hắn đối với Yến Triệu Ca lúc này, không ít hơn Phong Vân Sanh nửa phần.
Đối phương không chỉ đánh bại hắn, còn làm hắn mất mặt, ở trước mặt mọi
người, tuyên dương chuyện hắn bị Phong Vân Sanh đả thương hạ thể.
Da mặt cảu Tiêu Thăng, đều bị lột sạch sẽ.
Chuyện hắn bị Phong Vân Sanh gây thương tích, vẫn bị phong toả, cho dù
trong nội bộ của Đại Nhật Thánh Tông, người biết tình huống cụ thể cũng
có hạn.
Hiện tại, mọi người đều biết.
Tuy rằng những người khác không có nhìn hắn, nhưng hiên tại Tiêu Thăng
đứng trong đám người, thậm chí cảm thấy xung quanh tràn ngập ánh mắt hèn mọn chế giễu, làm hắn như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Nôn nóng và xấu hổ này, toàn bộ chuyển thành hận ý, tập trung trên người Yến Triệu Ca.
Lão giả mặc kim bào quay đầu nhìn về phía Đông Thăng Quân nói:
- Thông báo cho cao thủ bên tông môn, cũng không thể để như vậy.
- Năm ngoái, Mạnh Uyển đánh mất Thái Âm Quan Miện, Tông chủ lại bế quan
không ra, xem ra có vài người đã quên, Đại Nhật Thánh Tông ta đệ nhất
Thánh địa hiện nay!
- Đông Đường quốc ở Thiên Vực thì như thế nào? Chỉ cần Thánh Tông ta nguyện ý, là có thể nghiền nát bọn chúng.
Lời này chỉ có thể là hắn nói, nếu đổi người khác, nghi vấn năng lực của Đông Thăng Quân, trái lại làm Đông Thăng Quân không thích.
Đông Thăng Quân đứng ở nơi đó, không tỏ vẻ gì, nhưng giống như một mặt trời chói mắt.
Hắn yên lặng nhìn Cảnh Dương Thành phía xa nói:
- Bố trí lúc trước đã chuẩn bị như thế nào?
Lão giả mặc kim bào chậm rãi lắc đầu:
- Còn chưa đủ chu đáo.
Đông Thăng Quân nói:
- Chúng ta không có chuẩn bị ổn thoả, bên Quảng Thừa Sơn cũng như vậy.
- Nhưng Trấn Long Uyên dị biến lần này, có thể bổ sung thiếu sót của chúng ta, ngược lại cho chúng ta cơ hội thành công.
Tinh thần của lão giả mặc kim bào rung lên:
- Là đạo lý này không sai.
Đông Thăng Quân quay đầu nhìn về phía Tiêu Thăng:
- Không bàn về những nguyên nhân khác, Yến Triệu Ca thắng ngươi, giống như không quá sức?
- Ta thua kém một bậc.
Tiêu Thăng hít sâu một hơi, khó khăn đáp lại.
Đông Thăng Quân nhìn về phía Cảnh Dương Thành một lần nữa:
- Ngươi hơn một cảnh giới, còn có chỗ thua kém, nếu cùng cảnh giới, kết quả không so với Nguyên Long tốt hơn.
Tiêu Thăng rất nhanh nắm chặc tay, cúi đầu.
Đông Thăng Quân nhàn nhạt nói rằng:
- Nói như thế, ta giống như lại thấy một Triển Đông Các, một Yến Địch khác, thậm chí một người có tiềm lực kinh khủng hơn.
- Mầm tốt như vậy, thực sự là đáng tiếc, lại ra từ Quảng Thừa Sơn.
- Giải quyết hắn trước khi hắn lớn lên, là tốt nhất
Tiêu Thăng nghe vậy, hô hấp liền trở nên dồn dập, Đông Thăng Quân cũng không quay đầu lại mà nói:
- Kiên nhẫn chờ xem, ngươi có thể chính tay đâm chết Yến Triệu Ca, vì mình rửa nhục.
- Có thể tự mình làm thịt Yến Triệu Ca, ta cầu còn không được.
Hô hấp của Tiêu Thăng trở nên bình ổn, nhẹ giọng nói.
...
Yến Triệu Ca từ biệt Triệu Thế Thành, đi ra sân, nhìn thấy A Hổ đang chờ ở nơi đó.
A Hổ đi tới, thật thà cười nói:
- Công tử, thế nào rồi?
Yến Triệu Ca nhún vai một cái nói:
- Phong sư muội bị đưa về sơn môn, chúng ta tiếp tục ở chỗ này, ta còn một số việc phải làm.
- Chuyện của Lâm sư muội, ta và Nghiêm Húc đều không nhúng tay vào,
Nghiêm Húc sẽ đem những thứ hắn nắm giữ chuyển giao, chỉ là ta nhìn hắn
chưa chắc hết hy vọng.
Yến Triệu Ca nói đến đây, phân phó:
- A Hổ, chuyện Lâm sư muội bị ngộ hại, lưu ý hướng ngôn luận cho ta, nếu như có thay đổi gì, trước tiên báo cho ta.
A Hổ gãi đầu nói:
- Công tử, là cái dạng biến hóa gì?
- Hướng gió bây giờ, là Lâm sư muội ghen, dây dưa với ta, bị ta không nhịn được mà lỡ tay đánh chết.
Yến Triệu Ca híp mắt một cái, nói:
- Nếu như hướng gió biến thành, vì Lâm sư muội còn tình cảm với Diệp
Cảnh, trong đầu còn nhớ Diệp Cảnh, ta tức giận đem đánh chết, vậy đã nói rõ một việc. . .
- Nghiêm Húc, hắn có thể tìm tới Diệp Cảnh.
- Truyền ra lời đồn này, muốn huỷ danh tiếng của ta, nhưn không chạm đến căn bản, truyền bá lời đồn, chỉ là một bước đệm.
Yến Triệu Ca thản nhiên nói rằng:
- Ta có một cảm giác, lần này Nghiêm Húc muốn ta vĩnh viễn không thể trở lại sơn môn.
A Hổ không cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Hắn muốn giết công tử?
- Thế nhưng vì sao? Không có lý do gì a, công tử gây cho hắn mấy lần khó chịu, nhưng cho dù hắn tức giận, cũng không hẳn phải sinh ra sát tâm
đi?
- Dù sao công tử cũng cùng vãn bối đệ tử khác nhau. Chẳng lẽ là nói Phương trưởng lão. . .
Yến Triệu Ca trầm ngâm nói:
- Không phải là ý tứ của Nhị sư bá, chắc là ý nghĩ của một mình Nghiêm
Húc, có thể cảm giác của ta sai, nhưng lần này Lâm sư muội chết, biểu
hiện của Nghiêm Húc có chút lạ.
A Hổ trầm giọng nói:
- Hắn điên rồi? Cái này là phá bỏ giới hạn.
- Tiềm lực của công tử ngài bây giờ hiện ra, đã bao trùm người cùng thế
hệ, Phương trưởng lão rất khó đưa ra vãn bối chống lại ngài.
- Nhưng ngài xảy ra chuyện, đừng nói gia chủ, lão Chưởng môn cũng sẽ không bỏ qua hắn!
Yến Triệu Ca nhàn nhạt nói rằng:
- Hắn đương nhiên sẽ không tự mình đội “hắc oa”, còn Diệp Cảnh đâu, hắn chính là một con dê thế tội tốt nhất.
A Hổ mỉm cười, nhếch cái miệng rộng:
- Chỉ bằng tiểu tử Diệp Cảnh kia, có thể giết công tử ngài sao?
Yến Triệu Ca mở hai tay ra, nói:
- Không phải ta vừa đắc tội thê thảm với người của Đại Nhật Thánh Tông
sao? Huống chi, còn có Xích Linh Kỳ Chủ, còn Quỷ Phủ lão nhân có quan hệ với Diệp Cảnh.
- Ta chết trên tay những Đại Tông Sư kia, tất nhiên là kết quả hoàn mỹ nhất rồi.
- Nếu như cần, Nghiêm Húc sẽ tự mình động thủ, những Đại Tông Sư đã kể,
ai cũng có năng lực cùng động cơ giết ta, có thể hắn giấu diếm, sau đó
cho Diệp Cảnh bổ ta một đao cúi cùng.
- Nghiêm Húc nếu muốn giết ta, co với Đại Tông Sư bên ngoài dễ hơn rất nhiều.
- Tần trưởng lão tới, ngăn chặn người của Đại Nhật Thánh Tông, ngược
lại, người của Đại Nhật Thánh Tông kéo đi lực chú ý của Tần trưởng lão.
- Vì vậy, Nghiêm Húc không gian để hoạt động.
A Hổ nghiêm túc nói:
- Công tử, ta trịnh trọng kiến nghị, ngài và Phong cô nương cùng nhau trở về sơn môn đi.
Yến Triệu Ca thở ra một cái, hai tay chắp sau lưng, vừa đi vừa cười, nói:
- A Hổ, không nói gạt ngươi, ta từ nãy đến giờ, đều chú ý phương án mà ngươi nói.
- Chỉ là không phải an nguy của bản thân ta, mà những người bên cạnh ta, không nên bị vạ lây.
- Theo bản thân mà nói. . .
Vẻ tươi cười của Yến Triệu Ca dần dần chuyển lạnh:
- Nghiêm Húc không động ta, ta còn muốn động hắn đây!
- Không giống với Văn Ninh Chi cùng Thôi Hâm lúc trước, muốn đánh rơi một Chủ Sự Trưởng lão, cơ hội cũng không dễ tìm.
Yến Triệu Ca cười ha hả, nói:
- Nhưng ngược lại, đánh rơi một Chủ Sự Trưởng lão, bên Nhị sư bá tổn thất không phải một hai Chấp Sự có thể so sánh được.
A Hổ nháy mắt một cái:
- Thiếu gia, ngài đây chính là chơi với lửa a, nói không chừng ngay cả mình cũng cháy luôn.
Yến Triệu Ca không thèm để ý, cười:
- Trên đời này làm gì có chuyện nào mà hoàn toàn không nguy hiểm?
Rất nhanh, cường giả cao tầng từ trong sơn môn Quảng Thừa Sơn, đã đến Cảnh Dương Thành.
Sau lần thứ hai gặp gỡ, Yến Triệu Ca vẫn ở lại Đông Đường, mà Phong Vân Sanh thì theo người khác phản hồi Quảng Thừa Sơn.
- Về trước nhớ chú ý điều dưỡng thương thế, chuẩn bị sẵn sàng đi, chờ ta trở về sơn môn, ác mộng của ngươi nên bắt đầu rồi.
Yến Triệu Ca cười híp mắt nhìn Phong Vân Sanh:
- Chờ đợi ngươi, chính là khó khăn vượt quá tưởng tượng của ngươi.
Phong Vân Sanh nhướng mày lên, cười hỏi:
- Có bao nhiêu khó khăn?
Yến Triệu Ca búng tay một cái:
- Khoảng chừng. . . Ngươi sẽ cảm thấy, trước đây bị người của Đại Nhật Thánh Tông truy sát, là một chuyện rất dễ dàng.