Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Chương 36: Chương 36: Con đường của nhân vật chính bị lệch




- Tiểu tử họ Diệp này, đại nạn không chết, ngược lại tu vi thực lực còn tiến bộ, người đệ tử kia cầm Hạ phẩm Bảo binh trong tay mà công tử đưa, cũng không đánh lại hắn dùng tay không

Nghe xong A Hổ thuật lại, Yến Triệu Ca cũng không bất ngờ gì.

Vầng sáng nhân vật chính, chân mệnh thiên tử nha, miễn là không chết khi trãi qua trắc trở, vậy khẳng định sẽ thăng cấp.

Bất quá biểu hiện của Diệp Cảnh, cùng trong trí nhớ của Yến Triệu Ca về hắn, có chút không khớp a.

“Càng cực đoan, càng ngang bướng, cũng càng táo bạo, càng xung động nổi giận.”

Yến Triệu Ca vuốt cằm suy nghĩ:

“Xem ra tuy rằng cái giới chỉ đó giúp hắn trọng tố thân thể, thế như cũng có chút ảnh hưởng tiêu cực.”

“Nếu như hắn tu luyện thần công bí pháp ảnh hưởng đến tâm tình, lấy tu vi cùng tâm chí của hắn hiện tại, còn phải chờ tôi luyện, rất dễ bị công pháp ảnh hưởng.”

“Từ một góc độ mà nói, nhục thân bị hủy hết, trọng tố lại thân thể, đối với Diệp Cảnh bây giờ, chưa hẳn thích hợp, chờ lúc tu vi của hắn tương đối cao, nếu như lại trải qua một lần lịch kiếp này, có thể sẽ không có vấn đề này.”

“Nhưng thế nào lại cảm thấy, con đường nhân vật chính của người nào đó, xuất hiện sai lệch a? Thật là tội lỗi tội lỗi a, bất quá...”

Ánh mắt của Yến Triệu Ca dần trở nên lạnh lẽo:

“Ngươi lấy lý do này để đánh người sao?”

Phục hồi lại tinh thần, Yến Triệu Ca nhìn về phía A Hổ:

- Sau khi bên tông môn nhận được tin tức, nói như thế nào?

A Hổ nhếch mép nói:

- Đầu tiên, tiểu tử này có ác ý làm trọng thương sư huynh đệ đồng môn, tự nhiên là phải trừng phạt, đương nhiên cũng phải tiến hành thẩm vấn, biết rõ ràng nguồn gốc sự tình, sẽ không chỉ nghe lời nói từ một bên.

- Sau đó, đã chứng minh phán đoán lúc trước của công tử, hắn thật sự đại nạn không chết, thành công sống sót trở về từ Trấn Long Uyên.

- Thế nhưng, bởi vì Diệp Cảnh đối với công tử ngươi lộ ra hận ý cùng tức giận vô cùng cường liệt, cho nên vẫn có người nghi vấn lời giải thích của công tử lúc trước, cho rằng có nội tình khác.

- Cho nên, chờ khi bắt được Diệp Cảnh, e rằng công tử ngươi phải theo hắn làm nghi thức Huyết Hồn Hồi Quang mới được.

Yến Triệu Ca nhún vai một cái:

- Ta không có vấn đề, hướng biểu hiện hiện tại của hắn, có lẽ người bên Nhị sư bá cũng sẽ không nhớ thương mà giết chết hắn rồi vu oan cho ta đi, mà là nghĩ làm sao từ trong miệng hắn móc ra nội tình, sau đó tới làm khó ta.

A Hổ gãi đầu một cái nói:

- Trước đây không nhìn ra, tiểu tử họ Diệp này có thể làm ra nhiều sự tình như thế.

- Ha ha...

Yến Triệu Ca cười mà không nói.

Lúc này còn chưa đến chỗ nào đâu?

A Hổ thật thà cười:

- Tiểu tử này, lần này là đoạn tuyệt với tông môn.

- Công tử, nếu tông môn đã có quyết định, chúng ta không cần quản hắn nữa? Miễn cho bị người khác nắm cán, để cho những người khác nghĩ ngươi có chuyện gì không muốn cho người khác biết được mà phải đi diệt khẩu.

- Dưới loại tình huống này, công tử ngươi nếu như lại bị người khác chụp “hắc oa”, vậy thì quá oan uổng, có tình báo gì thì giao toàn bộ cho người phụ trách việc này của tông môn đi.

Yến Triệu Ca thản nhiên nói:

- Không giết chết là được.

- Không nên bị trói tay trói chân (ràng buộc), tìm được hắn thì trước tiên báo cho ta biết, cá nhân ta trước tiên thưởng cho hắn một chầu hung ác, cấp một cái công đạo cho Lam sư đệ, sau đó sẽ chuyển giao cho tông môn.

- Lam sư đệ vì nói chuyện cho ta mới bị Diệp Cảnh đả thương, khi trở về nhớ kỹ chiếu cố hắn một chút.

- Ngoại trừ thuốc trị thương thuốc bổ, nói cho hắn biết, ta chừa cho hắn một kiện Trung phẩm Bảo binh nơi này, lúc nào hắn đột phá Tông Sư, đồ vật sẽ đưa vào tay hắn.

A Hổ thô lỗ cười:

- Vâng, công tử.

Yến Triệu Ca gật đầu, tầm nhìn rơi vào vào núi non trùng điệp trước mắt lần nữa.

Lúc này, một người áo đen xuất hiện trước người của Yến Triệu Ca, cung kính dâng lên một gốc Linh thảo:

- Công tử, tìm được rồi!

Ánh mắt của Yến Triệu Ca sáng lên:

- Thập Diệp Kim Lan!

Nhận lấy Linh thảo, Yến Triệu Ca quan sát tỉ mỉ trong một lúc, nụ cười trên khoé miệng càng ngày càng đậm, không nhịn muốn ngửa mặt lên trời cười to.

Vốn cho rằng đây là một cây Thập Diệp Kim Lan mấy trăm năm, kết quả là Linh dược trên ngàn năm tuổi tới tay, có thể làm cho Yến Triệu Ca không cao hứng sao?

Dù sao những thứ như Thập Diệp Kim Lan này, số lượng quá mức thưa thớt, hơn nữa Linh thảo trưởng thành liền bị người khác sớm hái đi, Thập Diệp Kim Lan ngàn năm tuổi, không dễ tìm hơn so với Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa chủng.

Hôm nay thuận lợi được một gốc như vậy, dĩ nhiên Yến Triệu Ca phải mừng rỡ.

Hắc y nhân kia tiếp tục nói:

- Công tử, lúc tìm kiếm Thập Diệp Kim Lan, ngoài ý muốn phát hiện một thung lũng kỳ dị.

Yến Triệu Ca hỏi:

- Kỳ dị như thế nào?

- Đó là một tòa thung lũng sông băng.

Yến Triệu Ca nghe vậy liền hứng thú:

- Hả, thung lũng sông băng, ở chỗ này?

Trong Lộc Liêu Sơn Mạch bây giờ, hoàn cảnh khí hậu rất nóng, có thể lại xuất hiện sông băng, cái này tự nhiện hấp dẫn lực chú ý của Yến Triệu Ca.

Hắc y nhân kia đáp:

- Không sai, đúng là một tòa thung lũng sông băng, hơn nữa kích thước rất thật lớn, không giống được hình thành tự nhiên.

- Chỉ là, lúc chúng ta phát hiện, nơi đó phát sinh biến hoá, như là mặt đất chấn động.

Thập Diệp Kim Lan đã tới tay, cũng đang rãnh rỗi, Yến Triệu Ca nói:

- Đi trước dẫn đường, chúng ta đi xem một chút.

Đoàn người đi thẳng vào trong sơn mạch, càng đi về trước, khí hậu càng mát mẻ.

Cái này tự nhiên không phải là khí hậu phát sinh biến hoá, Lộc Liêu Sơn Mạch vào mùa này, cho tới bây giờ đều giống như lồng hấp vậy.

Yến Triệu Ca biết, đoàn người của mình càng ngày càng đến gần thung lũng sông băng.

Lại đi một đoạn đường, mặc dù mặt trời hừng hực trên cao, nhưng hiện tại có thể cảm giác được không khí mát mẻ.

A Hổ đi tới một chỗ vách đá nhìn về phía xa, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi dài:

- Công tử, chúng ta đến rồi!

Yến Triệu Ca cũng đi tới vách núi bên cạnh, một cái thung lũng to lớn hiện ra trước mắt rõ ràng, chỉ là khác thường ở chỗ, toàn bộ thung lũng đều bị băng tuyết bao phủ!

Thung lũng dài mười mấy dặm, giống như một thế giới băng, giống như một con cự long màu trắng nằm trong rừng núi rậm rạp.

Vách núi của thung lũng đều là băng tuyết trong suốt, ở ánh mặt trời chiếu xuống làm lóe ra ánh sáng chói mắt, người bình thường nhìn vào, sẽ cảm thấy con mắt đau đớn, hầu như muốn mù.

Bên ngoài thung lũng, vẫn là rừng rậm nguyên thuỷ xanh tươi giữa hè, cổ thụ che khuất bầu trời, nhưng đến thung lũng, lại phảng phất từ trong mùa hè tiến vào mùa đông giá rét, tương phản to lớn ở nơi này làm lộ ra khí tức quỷ dị.

Yến Triệu Ca quan sát một lát, sau đó đi trước xuống:

- Chúng ta đi vào.

Đến cửa thung lũng, có thể cảm giác được rõ ràng, trong thung lũng giống như phát sinh rung động kịch liệt, ngọn nguồn từ trong lòng đất.

Đoàn người đi vào trong đó, trước mắt hoàn toàn là một băng tuyết thế giới, sông băng to lớn trong suốt nhẵn bóng giống như một mặt kiếng, phản chiếu thân ảnh của mọi người.

Yến Triệu Ca cùng A Hổ đi tuốt đằng trước, khi bọn hắn đi tới trung tâm thung lũng thì, một hồ băng to lớn, xuất hiện ở trước mặt.

Dưới mặt hồ, mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, sóng lớn bập bềnh, mơ hồ có tiếng long ngâm vang lên.

Yến Triệu Ca ngưng mắt nhìn mặt hồ một lát, sau đó lại nhìn xung quanh thung lũng, tự lẩm bẩm:

- Ở đây, chắc là nơi chôn xương của Hàn Băng Ly Long, mới có thể trong hoàn cảnh nóng bức này, hình thành thung lũng sông băng kỳ dị như thế này.

- Long cốt sinh hồn, có người kinh động Băng Long Cốt Hồn, cho nên mới làm nơi này rung chuyển, sinh ra dị biến.

A Hổ nghe vậy, con mắt nhất thời sáng rực lên:

- Băng Long Cốt Hồn? Công tử, đây là đồ tốt a.

Lập tức, hắn có chút ngượng ngùng chà xát hai tay:

- Thế nhưng công tử a, nếu thật sự là một Băng Long Cốt Hồn, sợ rằng Đại Tông Sư mới có khả năng thu lấy, chúng ta làm sao bây giờ a?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.