Đông Thăng Quân bị ép rút lui, Tần trưởng lão hướng về Đông Đường hoàng cung phía xa gật đầu thăm hỏi:
- Triệu Quốc chủ, đa tạ, ân tình này Quảng Thừa Sơn ghi nhớ.
- Đại Nhật Thánh Tông nếu như tìm Đông Đường tính sổ, Quảng Thừa Sơn sẽ gánh chịu thay.
Tiếng nói của Đông Đường Quốc chủ Triệu Thế Thành truyền từ xa đến:
- Tần trưởng lão khách khí, Quảng Thừa Sơn mới là người đứng đầu của Thiên Vực.
Tuy rằng không nhìn thấy Triệu Thế Thành, nhưng Yến Triệu Ca trong đại trạch đứng dậy thi lễ:
- Cấp thêm phiền toái cho thế bá rồi.
Tần trưởng lão cùng Nghiêm Húc trở lại trong đại trạch, ngồi xuống lần nữa.
- Chỉ là Đông Thăng Quân tới, nói rõ Đại Nhật Thánh Tông cũng không đem việc này tới tình cảnh vô cùng cấp bách.
Nghiêm Húc chậm rãi nói rằng:
- Hiện nay bọn họ để tâm, vẫn chỉ là để tử môn hạ phản bội, bị bản môn che chở thu nhận.
- Mà không phải một Thái Âm Chi Nữ phản ra, càng có thể bị Quảng Thừa Sơn ta nhận lấy.
Vừa nói, tầm nhìn của Nghiêm Húc hướng về phía Yến Triệu Ca cùng Phong Vân Sanh.
Yến Triệu Ca gật đầu, lần này Nghiêm Húc phân tích cũng không sai, cùng suy đoán của mình không mưu mà hợp.
Phong Vân Sanh trãi qua rất nhiều cường giả Đại Nhật Thánh Tông cùng
nhau điều tra chẩn đoán bệnh, tất cả mọi người đều cho kết luận là Thái
Âm Chi Thể đã phế đi triệt để, không cách nào không phục.
Bằng không cũng sẽ không có biến cố năm đó, càng không thể nào cho Yến Triệu Ca và Quảng Thừa Sơn nhặt lấy.
Tần trưởng lão nói:
- Điều này đối với bản môn mà nói, là một chuyện tốt.
Kể từ đó, động tác của Đại Nhật Thánh Tông, cũng không đến mức quá kịch liệt.
Tuy rằng không sợ Đại Nhật Thánh Tông, nhưng lúc không cần thiết, Quảng
Thừa Sơn cũng không muốn khai chiến, va chạm giữa hai đại Thánh Địa, kết quả rất có khả năng biến thành cục diện mà ai cũng không thể khống chế
được.
Dù sao thực lực của Đại Nhật Thánh Tông cũng mạnh hơn, Quảng Thừa Sơn
đương nhiên sẽ càng vui vẻ phát triển bản thân, đợi khi thực lực càng
thêm hùng hậu, sẽ chân chính lật bài với Đại Nhật Thánh Tông.
Cho nên sau khi Nghiêm Húc rời khỏi đây, tuy rằng thái độ cứng rắn, động cũng nghiêm túc động thủ, nhưng dù cắn chết cũng không thừa nhân nhà
mình thu nhận Phong Vân Sanh, ít nhiều để lại cho Đại Nhật Thánh Tông
một bậc thang.
Ngay cả Tần trưởng lão càng mạnh, càng cứng rắn, càng chính trực, cũng ngầm cho phép chuyện này.
Bây giờ là nhất trí đối ngoại, Yến Triệu Ca đương nhiên sẽ không phá trưởng lão nhà mình.
Đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông, Phong Mục Ca, dĩ nhiên là cùng mình, cùng Quảng Thừa Sơn không có bất kỳ qua lại nào.
Bất quá, Thái Âm Chi Nữ Phong Vân Sanh là “hoang dại” nha, đây là một chuyện khác nha...
Ngươi nói dáng dập giống nhau như đúc?
Trời đất bao la, không thiếu cái lạ, người giống người, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bộ dạng đẹp như vậy, còn sinh ra giống nhau như đúc?
Đó cũng không phải là không thể? Nói không chừng tỷ muội song sinh thất lạc khi còn bé...
Nói chung, người thì không có, muốn đánh liền đánh.
Cho ngươi cái thang, ngươi leo xuống, mọi người sống yên ổn với nhau, ngươi không xuống, vậy chúng ta liền phải cứng rắn rồi.
Nghiêm Húc nói rằng:
- Thái Âm Chi Thí lần trước, Mạnh Uyển thất bại đã đánh mất Thái Âm Quan Miện, Thái Âm Quan Miện rơi xuống trong tay Bích Hải Thành bất hoà với
Đại Nhật Thánh Tông, nhưng cùng bản môn có giao hảo.
- Trước đây Tông chủ của bọn họ bế quan, vẫn không ra, nếu như không
phải vấn đề cực kỳ quan trọng, Đại Nhật Thánh Tông gần đây sẽ không mong muốn liều chết cùng cùng bản môn.
Tần trưởng lão nhìn về phía Phong Vân Sanh:
- Then chốt ở đây là trên người vị Phong tiểu hữu này.
- Cân nhắc mọi mặt, ngươi không thích hợp tiếp tục ở lại Đông Đường, ở lại Thiên Đông châu.
- Sau khi sơn môn bên kia có người đến, sẽ hộ tống ngươi phản hồi Quảng Thừa Sơn.
Tần trưởng lão nhìn về phía Yến Triệu Ca:
- Triệu Ca ngươi cũng trở lại, lần này Đại Nhật Thánh Tôngbị nhục, tiếp theo rất có khả năng nhắm vào ngươi.
- Sau khi về núi, ngươi chuyên tâm giúp tiểu hữu này khôi phục Thái Âm Chi Thể.
Yến Triệu Ca đáp:
- Đa tạ trưởng lão quan tâm, bất quá ta dự định tiếp tục dừng lại Đông
Đường một đoạn thời gian, có một số việc còn cần chuẩn bị.
- Đưa Phong sư muội nhanh chóng về núi là được, ta xử lý xong sự tình lại phản hồi.
- Mấy ngày này ta sẽ ít ra ngoài, hành sự khiêm tốn, sẽ không cho Đại Nhật Thánh Tông có cơ hội.
Tần trưởng lão hơi nhíu mày:
- Ngươi còn có chuyện gì?
Yến Triệu Ca chưa kịp trả lời, Nghiêm Húc ở một bên chậm rãi nói rằng:
- Hắn xác thực còn có một số việc cần nói rõ.
Ánh mắt của Tần trưởng lão nhìn qua, Nghiêm Húc nói rằng:
- Đệ tử của bản môn, Lâm Ngọc Thược, bị ngộ hại tại Đông Đường, hung thủ sử dụng Võ đạo, là đích truyền của bản môn, Đâu Suất Chưởng.
- Lâm Ngọc Thược, cái tên này, lão hủ nếu như nhớ không lầm, Triệu Ca. . .
Ngữ khí của Tần trưởng lão không có ba động, tầm mắt nhìn về phía Yến Triệu Ca lần nữa.
Vẻ mặt của Yến Triệu Ca trầm ổn gật đầu nói:
- Là đệ tử mang nàng trở về núi, tiến cử bái nhập bản môn.
- Cố hương của nàng, giống như Diệp Cảnh, là Đông Đường quốc của Thiên Đông châu.
- Lúc trước ta với nàng, là tình lữ (người yêu).
Nói đến đây, Yến Triệu Ca cũng có chút “không nói gì“.
Lâm Ngọc Thược bị ngộ hại, trong lòng Yến Triệu Ca cũng có chút thương tiếc, dù sao cũng là một cái sinh mệnh.
Cho dù đúng hay sai, ít nhất cũng không tới tình cảnh phải bỏ đi tính mệnh.
Nhưng nghiêm khắc mà nói, hai người ngay cả lời đều chưa nói qua một
lần, chỉ biết qua ký ức của nguyên chủ thân thể, giống như xem phim vậy.
Không tính ký ức của nguyên chủ thân thể này, thậm chí Yến Triệu Ca còn chưa gặp mặt nàng lần nào.
Nói mình bi thương, có người tin sao?
Nhưng ở trong mắt người khác, hai người là tình lữ, cho nên Yến Triệu Ca cũng chỉ có thể mang bộ mặt đau buồn, từ từ nói rằng:
- Thời gian ta ở Lộc Liêu Sơn Mạch, cũng đã nhận được tin tức.
- Chỉ là khi đó có trọng trách trong người, chỉ có thể trước làm việc công sau đó mới làm việc tư.
- Hiện tại chuyện của Phong sư muội tạm thời kết thúc, ta xin chỉ thị tự mình truy tìm hung phạm, an ủi Lâm sư muội trên trời có linh thiêng.
Nghiêm Húc nhìn Yến Triệu Ca, hờ hững nói rằng:
- Dựa theo lão phu xem, ngươi chính là có hiềm nghi lớn nhất.
Yến Triệu Ca nhìn về phía Nghiêm Húc, Nghiêm Húc không thèm để ý chút nào nói tiếp:
- Bên Lâm Uyên Thành, có nhiều tin đồn, đối với ngươi rất không tốt.
Tần trưởng lão nhíu hỏi:
- Tin đồn gì?
Nghiêm Húc đáp:
- Nghe đồn Yến Triệu Ca cùng một vị nữ đệ tử trẻ tuổi khác là Tư Không
Tinh, ở trong hành trình đi Trấn Long Uyên, càng đi càng gần, trong ngày thường có qua lại thân mật.
- Lâm Ngọc Thược nghe được tin này, mới ngồi không yên, vội vã tới Đông Đường.
Hắn nói chưa nói xong toàn bộ, nhưng Tần trưởng lão đã hiểu rõ lời này, nói:
- Tin đồn như vậy, cũng không đủ tin.
- Lâm Ngọc Thược tuy là người của Đông Đường, nhưng không có kẻ thù gì.
Nghiêm Húc nói rằng:
- Mà Lâm Ngọc Thược chết dưới đích truyền của bản môn, Đâu Suất Chưởng.
Hắn nhìn về phía Yến Triệu Ca:
- Lão phu đã tự mình kiểm tra qua, người xuất thủ, có tu vi Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư.
- Nghi thức Huyết Hồn Hồi Quang, chỉ dưới tình huống hai bên đều còn sống mới thực hiện được.
- Nếu hai bên đã câu thông trước đó, ôm cùng một ý nghĩ, càng có một kết quả đã dự tính, cho nên ngươi và người của ngươi, cùng vị Phong tiểu
hữu này đều không thích hợp.
- Hôm nay Lâm Ngọc Thược bỏ mình, là chết không có đối chứng.
Nghiêm Húc quay đầu nhìn về phía Tần trưởng lão:
- Hiện tại nói cái gì đều cón quá sớm, nhưng lão phu cho rằng, việc này Yến Triệu Ca có hiềm nghi.
Tần trưởng lão nghe vậy, chậm rãi gật đầu.
Yến Triệu Ca thì cười ha ha.
Tần trưởng lão nhíu mày:
- Triệu Ca, chú ý trường hợp.
Yến Triệu Ca thu lại dáng tươi cười, nghiêm túc gật đầu:
- Nếu là Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư, thì không phải ta đâu.
Dứt lời, Cương khí của hắn phóng ra ngoài, luyện khí thành binh, trôi nổi xung quanh thân thể hắn.
Nghiêm Húc chợt đứng dậy, thiếu chút nữa ném đi cái ghế sau lưng.
Trước đây Yến Triệu Ca không có xuất thủ, Cương khí nội liễm, cho nên
hiện tại hắn mới phát hiện Yến Triệu Ca dĩ nhiên đã có tu vi Ngoại Cương trung kỳ.
“Làm. . . Làm sao có thể? !”
Nghiêm Húc trợn mắt líu lưỡi:
“Không lâu trước đây hắn dưới mí mắt của lão phu từ Nội Cương đột phá tới Ngoại Cương mà!”