Tần trưởng lão lên tiếng, Nghiêm Húc trầm mặc, rồi gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Phong Vân Sanh thi lễ với Tần trưởng lão:
- Tạ ơn tiền bối.
Tần trưởng lão khoát tay, nói:
- Cô gái nhỏ, chuyện của ngươi rất lớn, lão hủ cũng không thể làm chủ hoàn toàn, phải đợi quyết định cuối cùng của sơn môn bên kia.
- Vâng, vãn bối biết rõ.
Phong Vân Sanh quay đầu nhìn về phía Yến Triệu Ca, thấp giọng nói:
- Cảm tạ.
Tỏa Thiên Hạp, dù nàng là đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông, cũng nghe thấy tên.
Đó là nơi mà Quảng Thừa Sơn dùng để giam giữ, trừng phạt những tội phạm quan trọng, chỉ có người hung ác nhưng không tiện giết, hoặc đệ tử phạm sai lầm cực lớn của Quảng Thừa Sơn, mới bị giam trong Tỏa Thiên Hạp.
Trong lời đồn, nơi này không thấy mặt trời, hoàn cảnh so với Trấn Long Uyên còn ác liệt hơn.
Từ khi Quảng Thừa Sơn lập phái tới nay, vẫn chưa có người nào bị giam vào Tỏa Thiên Hạp, có thể trốn ra.
Yến Triệu Ca không để ý chuyện này, liếc nhìn nàng một cái:
- Ta là đối với bản thân có lòng tin.
Phong Vân Sanh tức giận đáp:
- Được rồi, lòng tin của ta đối với ngươi không đủ, chính là ta sai, lần sau ta nhất định sẽ chú ý.
- Lần sau ta sẽ nói “Tốt, liền biết ngươi đáng tin!“.
Yến Triệu Ca nói nhỏ:
- Khiêm tốn, khiêm tốn.
Bên ngoài trạch viện lúc này, một vòng kim quang giống như mặt trời phủ xuống, treo trên đường lớn, làm thiên địa xung quanh trở nên khô khốc, người đi đường đều lui tránh.
Người có kiến thức đều biết, đó là Chủ Sự Trưởng lão của Đại Nhật Thánh Tông trấn thủ tại Đông Đường quốc.
Mà đáng dấp của hắn hiện giờ, mục tiêu nhắm thẳng vào nơi làm việc của Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão của Quảng Thừa Sơn, hiển nhiên giữa hai đại Thánh Địa, nổi lên tranh chấp.
Ở Đông Đường, loại chuyện này cũng không hiếm thấy, nhưng phần lớn là đấu tranh âm thầm.
Nhưng hiện tại đã có Chủ Sự Trưởng lão của một bên hùng hổ tới cửa.
- Tranh đấu giữa hai bên thăng cấp, chẳng lẽ muốn trực tiếp đánh tại Cảnh Dương Thành hay sao? Hai Đại Tông Sư giao thủ, chỉ là dư ba cũng có thể đem mọi thứ xung quanh san thành bình địa!
Rất nhiều người cảm thấy lo lắng.
Trong mặt trời kim sắc, truyền ra âm thanh táo bạo:
- Nghiêm Húc, ta biết họ Yến tiểu tử đã trở về!
- Hắn che chở đệ tử phản bội của Thánh Tông ta, càng đả thương đệ tử Thánh Tông phụ trách truy bắt!
- Quảng Thừa Sơn ngươi không quản giáo đệ tử, vậy thì để ta tới giúp ngươi quản giáo!
- Lập tức đem Yến Triệu Ca cùng tiện tỳ kia giao ra đây, bằng không ta hủy đi nơi ở của ngươi!
Âm thanh của Nghiêm Húc trong đại trạch bình tĩnh vang lên:
- Đệ tử bản môn ở chỗ nào, lão phu không cần nói với ngươi, Đại Nhật Thánh Tông ngươi đánh mất đệ tử, thì tự đi tìm, cùng bản môn có quan hệ gì?
- Ở đây không có người ngươi muốn, đừng vu oan giá hoạ, nếu ngươi muốn tìm, thì lão phu phụng bồi.
Trong mặt trời kim sắc, một bóng người dần dần hiện ra, là một lão giả cả người mặc kim bào, mặt vuông tai to.
Hắn nhìn chằm chằm vào trạch viện, cười gằn nói:
- Đả thương đệ tử Thánh Tông ta, bao che kẻ phản bội của Thánh Tông, Quảng Thừa Sơn ngươi hiện tại quả thật to gan.
- Xem ra các ngươi đã quên, năm đó nếu không phải Thánh Tông ta hạ thủ lưu tình, Quảng Thừa Sơn ngươi đã sớm diệt môn!
Yến Triệu Ca ở bên trong đại sảnh nghe vậy, cười xuỳ một cái:
- Gió to không sợ đau đầu lưỡi.
Lần đầu tiên Viêm Ma Đại thế giới xâm lấn bị đánh lui, Hám Thiên Tôn Triển Đông Các ngã xuống, Quảng Thừa Sơn bị tổn thất thảm trọng nhất trong các Thánh địa, vì vậy nên Đại Nhật Thánh Tông cùng những Thánh địa khác mới có cơ hội đuổi kịp.
Có người tôn kính Triển Đông Các cùng Quảng Thừa Sơn làm ra cống hiến, nhưng cũng có người động tâm tư, muốn nhân cơ hội này “lật tường“.
May mà ngay lúc đó, Quảng Thừa Sơn có người tài ba xuất hiện lớp lớp, người vẫn tình nguyện phụ tá Triển Đông Các trước đây, bị hào quang của Triển Đông Các che lấp đứng ra.
Người này có tôn hào là Ma Thiên Khách Triển Tây Lâu, là thân đệ của Hám Thiên Tôn Triển Đông Các, cũng là Chưởng môn của Quảng Thừa Sơn sau Triển Đông Các.
Sau khi Triển Đông Các ngã xuống, Triển Tây Lâu nhận chức Chưởng môn, một mình đảm đương một phía, toả ra hào quang kinh người.
Chính là vì lực lượng mới xuất hiện như Triển Tây Lâu, Quảng Thừa Sơn ở sau lần đầu tiên Viêm Ma xâm lấn, dưới tình huống nguyên khí của cả môn phái đại thương, có thể sừng sững không ngã, chống chọi qua năm tháng gian nan này.
Triển Đông Các cùng Triển Tây Lâu, cũng trở thành một đôi huynh đệ ruột thịt nổi danh cùng có nhiều màu sắc truyền kỳ nhất của Bát Cực Đại thế giới sau Đại Phá Diệt.
Đại Nhật Thánh Tông lúc này dưới sự dẫn dắt của tổ sư mà dân gian hay gọi là Đại Nhật Thánh Nhân, sau khi Viêm Ma xâm lấn, cường thế quật khởi, va chạm liên tục cùng Triển Tây Lâu và Quảng Thừa Sơn.
Quảng Thừa Sơn dưới sự lãnh đạo của Triển Tây Lâu giấu tài, áp dụng trạng thái bảo thủ, lặng yên tích sức lực lượng một lần nữa, nhưng tiến thối có độ, chẳng bao giờ cho Đại Nhật Thánh Tông chiếm được tiện nghi thật sự.
Sau đó Đại Nhật Thánh Nhân thoái vị đem vị trí Tông chủ truyền cho người kế nghiệp, bản thân mình thì không có tin tức.
Triển Tây Lâu cũng bỏ mạng trong một lần đại chiến với Viêm Ma, giống như huynh trưởng vì Bát Cực Đại thế giới chảy hết một giọt máu cuối cùng.
Nhưng mà trãi qua nỗ lực của Triển Tây Lâu, Quảng Thừa Sơn dần dần đứng vững gót chân lần nữa, không còn trạng thái bấp bênh như trước.
Chỉ là Đại Nhật Thánh Tông trong lúc này, trãi qua mở rộng phát triển không ngừng, cuối cùng vượt qua Quảng Thừa Sơn, trở thành đệ nhất Thánh địa mới.
Yến Triệu Ca nhún vai một cái nói:
- Vị Đại Nhật Thánh Nhân kia nếu như còn ở đó, mời hiện thân, hôm nay thế công của Viêm Ma càng ngày càng nghiêm trọng, Bát Cực Đại thế giới cần phải có cường giả như vậy.
Thân ảnh của Nghiêm Húc xuất hiện trên bầu trời đại trạch, nhìn thẳng vào trưởng lão của Đại Nhật Thánh Tông mặc kim bào:
- Diệt Quảng Thừa Sơn ta? Có thể làm được rồi hãy nói, liền thử một chút đi.
Lão giả mặc kim bào cười lạnh nói:
- Nếu không có Thánh Tông ta không cho phép, ta đã sớm thu thập ngươi, ngày hôm nay ta sẽ diệt ngươi trước!
Cương khí toàn thân của hắn bắt đầu khởi động, kim quang bao trùm lần nữa.
Cũng không phải rực rỡ hư ảo như Tiêu Thăng, Triều Nguyên Long, mà là hóa thân thành một mặt trời chân thật, ánh sáng ngàn vạn.
Nước trong trời đất xung quanh bị bốc hơi sạch sẽ, mặt đất của đường lớn bắt đầu nứt nẻ, tất cả cây cỏ đều cháy đen, héo rũ.
Dưới nhiệt độ cao, không gian trở nên vặn vẹo.
Vẻ mặt của Nghiêm Húc hờ hững, ánh mắt nghiêm túc, hai tay cùng nhau đẩy về phía trước.
Tu vi Đại Tông Sư hiện ra, Đâu Suất Chưởng lúc này được Nghiêm Húc thi triển ra, có khác biệt.
Ngọn lửa màu tím trong nháy mắt xuất hiện, hóa thành một biển lửa chân thật, cuốn tới mặt trời kim sắc.
Đâu Suất Tử Hỏa cùng Dương Quang kim sắc đan vào nhau giữa không trung, nhiệt độ không khí liền cao lên lần nữa.
Cảnh vật xung quanh có một ít vật dễ cháy, trực tiếp cháy lên, trăm dặm trời đất xung quanh phảng phất như hóa thành thế giới hỏa diễm.
Cảnh Dương Thành là Quốc đô của Đông Đường quốc, khu vực gần cổng thành rung động, từng đạo Linh văn hiện lên trên mặt đất.
Không khí trở nên mát mẻ hơn một chút, mà Nghiêm Húc cùng lão giả mặc kim bào đều cảm thấy một loại áp bách đang kéo tới mình.
Hai người cũng không có dừng tay, tùy ý cho đại trận của Cảnh Dương Thành áp chế phạm vi ảnh hưởng giao thủ của hai người.
Trên bầu trời, chỉ thấy Đâu Suất Tử Hỏa cùng Dương Quang kim sắc cuồn cuộn, tan vỡ, long trời lở đất.
Lão giả mặc kim bào biến thân thành mặt trời, như mặt trời giữa trưa.
Nó đột nhiên thu nhỏ lại, thân hình của lão giả mặc kim bào xuất hiện lần nữa, mặt trời kia xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, ngưng đọng chói mắt chưa từng có.
Lão giả mặc kim bào giơ tay lên, giống như nâng lên mặt trời, sau đó vỗ xuống!
Hai chưởng của Nghiêm Húc khép xuống, theo chưởng thế của hắn biến hoá, Đâu Suất Tử Hỏa trong không gian cũng ngưng tụ.
Hỏa diễm nhảy nhót lúc này bị áp súc ngưng đọng thành hình dạng thể rắn, cuối cùng hóa thành một lò luyện đan màu tím.
Ngọn lửa màu tím không ngừng nhảy trong lò luyện đan, lực lượng ý cảnh “thiên địa vi lô, tạo hoá vi công” truyền ra, nghênh hướng mặt trời trong lòng bàn tay của lão giả mặc kim bào!