Súc Ảnh Nang, chính là một kiện dị bảo, không phải Bảo binh, cũng không phải Linh binh.
Vật liệu khan hiếm, chế tạo không dễ, cho nên rất hiếm thấy.
Giống như ngàn dặm thu nhỏ, cùng loại với giới nạp tu di.
Súc Ảnh Nang tự thành không gian, có thể dung nạp rất nhiều vật, cũng có thể cho sinh mạng sống ở trong đó một thời gian ngắn.
Tu vi của Thạch Thiết cao, nên cảm ứng rất linh mẫn, tuy Nghiêm Húc dụng tâm che giấu, cũng không cách nào gạt được hắn.
- Khi thuộc hạ trên đường chạy tới đây, trong lúc vô tình phát hiện đệ tử đã mất tích trước đây của bản môn, Diệp Cảnh.
Sắc mặt Nghiêm Húc bình thường, thản nhiên nói:
- Lúc đó hắn rơi vào hôn mê, cho nên thuộc hạ cứu hắn, vì phải chạy gấp
đến tiếp viện nơi này, không dám chậm trễ, nên cho hắn vào Súc Ảnh Nang.
Vừa nói, Nghiêm Húc vừa lấy ra một cái túi nhỏ.
Túi màu đen, miệng túi được buộc bằng dây màu vàng, bề ngoài cũng không có khác thường.
Nhưng khi Nghiêm Húc tháo ra dây màu vàng, miệng túi mở ra, liền có một đạo khí lưu kim sắc từ trong bay ra.
Trong khí lưu kim sắc, một bóng người xuất hiện trước mắt đám người Yến Triệu Ca.
Yến Triệu Ca im lăng mỉm cười, người này vẫn còn hôn mê, lưng cổ mặt lộ ngoài quần áo, đều có đồ án hoả diễm.
Chính là Diệp Cảnh chứ còn ai nữa?
Ánh mắt của Thạch Thiết rơi vào trên người Diệp Cảnh, mặc dù chỉ lướt qua, nhưng Diệp Cảnh liền tỉnh dậy.
Diệp Cảnh tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt, nhưng rất nhanh khôi phục, cảnh giác quan sát bốn phía.
Khi hắn thấy Yến Triệu Ca, hai mắt liền đỏ lên như máu, giống như lửa đang thiêu đốt, “xoạt” nhảy lên.
Thạch Thiết nhíu mày, cũng không có làm động tác gì, Diệp Cảnh liền đứng tại chỗ, không thể động đậy, chỉ có thể ngạnh cổ, tức giận trừng mắt
Yến Triệu Ca.
- Ta tên Thạch Thiết, ngươi là đệ tử của bản môn, phải biết thân phận của ta.
Thạch Thiết bình tĩnh nói:
- Ta là thủ toạ của Chưởng Hình Điện, chấp chưởng thưởng phạt của tông môn.
- Ngươi phải chịu bất công gì, có thể nói rõ ràng với ta, nếu là thật sự, ta sẽ không để ngươi chịu uỷ khuất.
Diệp Cảnh thở hổn hển, trợn to hai mắt nhìn Thạch Thiết, lớn tiếng nói:
- Người của Quảng Thừa Sơn, đều là “cá mè một lứa” với cha con Yến gia!
- Cha hắn cũng là thủ toạ giống ngươi, ngươi làm sao không thiên vị hắn, làm sao có thể chủ trì công đạo cho ta, vì ta mà đắc tội cha hắn!
Nghiêm Húc im lặng đứng một bên, nhìn phản ứng của Diệp Cảnh, không khỏi âm thầm lắc đầu:
“Nếu đây không phải là Thạch trưởng lão, chỉ thái độ này của ngươi, là đã đắc tội người ta rồi.”
Giống như Nghiêm Húc dự đoán, Thạch Thiết đối với thái độ của Diệp Cảnh cũng không thèm để ý.
Giọng nói của hắn không có bất kỳ gợn sóng nào:
- Ta sẽ không vì ngươi đắc tội Yến sư đệ, nhưng môn quy công bằng, vì
lẽ phải trong lòng người, ta không ngại đắc tội với bất cứ kẻ nào.
- Triệu Ca là ta nhìn lớn lên, nhưng cũng vì vậy mà ta không cho phép hắn đi lầm đường.
- Nếu chứng minh có người vu cáo hãm hại, thì bản toạ cũng xử cùng tội.
Thạch Thiết bình tĩnh nói:
- Ta, chỉ nhìn chân tướng của sự thật.
Uy thế của hắn, nặng như núi, sâu như biển, yên tĩnh đứng đó, liền chấn nhiếp làm Diệp Cảnh bình tĩnh lại.
Giọng nói bình tĩnh như thế này, giống như có lực ngàn quân, gõ vào lòng người.
Diệp Cảnh hít sâu một hơi, căm tức nhìn Yến Triệu Ca:
- Năm đó khi ta không nhập môn, hắn đến Đông Đường, liền cướp đi thanh mai trúc mã của ta!
- Sau đó, ta bái vào Quảng Thừa Sơn, hắn xem ta là cái đinh trong mắt.
- Lần lịch lãm Trấn Long Uyên trước đây, hắn muốn giết ta, vì không muốn để lại vết tích, cho nên mới bày âm mưu quỷ kế, mượn tay người khác
giết ta, trảm thảo trừ căn!
- Kế này không được, hắn lại bày kế khác, đem Nội Tinh Lô của hắn ném vào Trấn Long Uyên, hại ta cửu tử nhất sinh!
- Ta mệnh lớn, không chết, trong hàm đàm Băng Long, hắn lại muốn giết ta!
- Ba lần bốn lượt muốn hại ta, ta cùng với hắn không đội trời chung!
Yến Triệu Ca yên lặng đứng một bên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Cảnh không giận không vui.
Ánh mắt của Thạch Thiết nhìn qua hắn:
- Triệu Ca, ngươi có gì muốn nói không?
Yến Triệu Ca nhàn nhạt nói:
- Năm đó, là Lâm sư muội tự mình chọn, ta cũng không chủ động xen vào chuyện của hai người bọn họ.
- Chuyện về Băng Long Cốt Hồn lần đó, vì hắn không phân tốt xấu, đánh
Lam sư đệ bị trọng thương, ta cho hắn một bài học, là ta cố ý.
- Về phần chuyện xảy ra trong Trấn Long Uyên, ta đã báo cáo cho tông môn, tin tưởng sư bá đã xem qua.
Thạch Thiết gật đầu, Yến Triệu Ca tiếp tục nói:
- Xích Linh Kỳ Chủ muốn giết chết ta, ta không cách nào thao túng hành động của hắn.
- Nếu ta sớm biết, Xích Linh Kỳ Chủ dựa vào Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa chủng
để định vị trí của ta trong Trấn Long Uyên, mượn cái này đặt bẫy. . .
Yến Triệu Ca nhìn về phía Diệp Cảnh:
- Ngươi đi cướp Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa chủng, cũng không phải ta có thể thao túng.
- Ngươi cảm thấy hứng thú với Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa chủng của ta, ta hoàn toàn không biết chuyện, làm sao có thể tính kế ngươi?
Diệp Cảnh nhìn chòng chọc Yến Triệu Ca, khí tức càng ngày càng bạo ngược, Yến Triệu Ca lắc đầu nói:
- Đương nhiên, ta nói thẳng, nếu không có Xích Linh Kỳ Chủ, sau chuyện này ta cũng sẽ dạy ngươi biết điều một chút.
- Nhưng mà lúc đó, ta tội gì phải giết ngươi, ngươi cũng không đáng giá để ta động thủ.
Hô hấp của Diệp Cảnh cứng lại, lửa giận trong mắt càng ngày càng thiêu đốt.
Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo:
- Về phần lúc ngươi rơi xuống vực sâu, rất đơn giản, hai ta làm nghi thức Huyết Hồn Hồi Quang là được rồi.
- Tái hiện lại tình cảnh lúc đó, do sư bá phán xét.
- Ta hoàn toàn không quan tâm, ngươi có dám không?
Diệp Cảnh liền không suy nghĩ mà nói:
- Làm thì làm!
Yến Triệu Ca nhún vai một cái, xoay người thi lễ với Thạch Thiết:
- Đại sư bá, mời ngài chủ trì.
Thạch Thiết không nói gì, bấm tay bắn ra, một đạo ánh sáng bay lên trời, hoá thành quang trụ giữa không trung, đem Yến Triệu Ca cùng Diệp Cảnh
bao lại.
Yến Triệu Ca không nhanh không chậm đâm rách ngón tay của mình, một giọt tinh huyết chảy ra, hoá thành sợi máu, bay lên không trung.
Bị sợi máu dẫn dắt, Yến Triệu Ca cảm giác giống như linh hồn của mình rời thân thể, bay lên cao.
Diệp Cảnh đứng một bên, dưới sự chỉ dẫn của Thạch Thiết, cũng làm động tác tương tự.
Thạch Thiết nói:
- Trong lòng thầm đọc một khắc thời gian đó, không phải chuyện ngươi thấy, mà là định vị vạch thời gian.
- Pháp nghi sẽ vứt bỏ những tình cảm nghiêng về một bên tạo thành cảnh tượng không thật, tận lực lưu lại chân thật.
Sau một lúc, phía trên bầu trời, một mặt quang kính từ từ hạ xuống.
Trong quang kính, thình lình có ảnh hiện ra, chân thực tái hiện lại cảnh tượng trong Trấn Long Uyên.
Yến Triệu Ca không đổi sắc.
Nghiêm Húc khẽ lắc đầu.
Hai mắt của Diệp Cảnh càng ngày càng đỏ.
Thạch Thiết thì nhìn quanh ảnh, chiếc nhẫn đỏ sậm trong tay Diệp Cảnh
hiện lên khí tức kinh khủng, cùng thân ảnh cự nhân hoả diễm, hơi sững
sờ.
Sau một lúc lâu, Diệp Cảnh phục hồi lại tinh thần, giận dữ hét lên:
- Ngươi lừa gạt ...! Ngươi quả nhiên cùng Lam Văn Ngôn, Lâm Ngọc Thược đều như nhau, bao che cho cẩu tặc Yến Triệu Ca!
- Nhất định là hắn cố ý ném Nội Tinh Lô xuống hại ta!
Sắc mặt của Thạch Thiết trở nên nghiêm túc, ánh mắt quét qua, ép Diệp Cảnh không thể động đậy.
- Nghi thức Huyết Hồn Hồi Quang quả thực có khả năng lừa gạt...
Thạch Thiết nhàn nhạt nói:
- Nhưng chỉ có một khả năng, là hai bên cùng nhau thông đồng.
- Diệp Cảnh, ngươi thông đồng cùng Triệu Ca sao?
Diệp Cảnh nghe vậy, cứng lưỡi, thở hổn hển, hoả quang trong ánh mắt càng ngày càng mạnh, lý trí đã biến mất không thấy.
Đồ văn hoả diễm trên người hắn, càng thêm chói mắt, giống như đang thiêu đốt.
Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên hỏi:
- Diệp Cảnh, Lâm sư muội chết như thế nào?