Nghĩ đến liền làm, sau khi ở trong Trấn Long Uyên
thăm dò qua một đoạn đường, mọi người dừng lại nghỉ ngơi, Yến Triệu Ca
khoanh chân đả tọa.
Trong đám người, ánh mắt của Diệp Cảnh nhìn Yến Triệu Ca chằm chằm.
"Một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua ngươi, để xem, tới lúc đó ngươi còn
có thể giữ được sắc mặt cao cao tại thượng, khinh thường kiêu ngạo hay
không..."
Ngoại trừ thù cũ, Diệp Cảnh bây giờ, lúc đối mặt với Yến Triệu Ca
thì, càng nhiều ra một loại cảm giác kỳ quái, khó có thể miêu tả.
Hơi có chút cảm thông, nhưng càng nhiều hơn là khó chịu cùng chán ghét.
Giống như trời sinh đối đầu với nhau vậy, làm tiềm thức cảm giác của hắn bị áp chế, dẫn tới cảm thấy khó chịu.
"Lúc trước sơn môn Chấp Sự Điện, hắn nhắc tới Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa
chủng, đối với ta mà nói, cũng có lớn tác dụng." Trong lòng Diệp Cảnh
suy tư: "Nếu đã ở trong tay hắn, tìm hắn trao đổi, khó tránh có phần
khuất nhục…”
Diệp Cảnh đang suy nghĩ, bỗng nhiên con mắt dần dần trừng lớn.
Đám người Tư Không Tinh lúc này cũng phát hiện bất thường, bây giờ
Yến Triệu Ca, lại đang phun ra nuốt vào sương đen mà mọi người chỉ sợ mà còn tránh không kịp!
Hành động này rơi vào trong mắt bọn hắn, giống như là đang uống thuốc độc tự sát!
Đối với suy nghĩ của mọi người bên ngoài, Yến Triệu Ca cũng không
thèm để ý tới, nội thị trong cơ thể mình, có thể nhìn thấy, dòng Cương
khí rối loạn dưới sự khống chế của bí pháp mà tụ lại, dường như hóa
thành một cái “đá mài”, sau đó bị Cương khí khuấy động mà xoay tròn.
Trong quá trình xoay tròn, Cương khí trong cơ thể Yến Triệu Ca, liền
bị cái “đá mài” này mài cho càng ngày càng sắc bén, mơ hồ có xu thế từ
trong cơ thể phát ra ngoài!
"Tốt, so với tu luyện bình thường, hiệu suất tăng lên không chỉ gấp
ba lần, tuy rằng chỉ áp dụng trong giai đoạn từ Nội Cương hoá Ngoại
Cương, nhưng cũng có thể làm ta bớt đi lượng lớn thời gian, Ngoại Cương
Tông Sư cảnh, gần ngay trước mắt."
Yến Triệu Ca hài lòng gật đầu, tạm thời thu công, dừng tu luyện lại,
mở mắt ra lại nhìn thấy mọi người vừa kinh hãi vừa ngỡ ngàng nhìn mình.
"Không đi đường bình thường, rất dễ dàng hấp dẫn nhiều ánh mắt như
vậy a..." Yến Triệu Ca toe toét, thầm nghĩ: "Nhân sinh của ca là như vậy đấy, thật không cần giải thích."
Có một đệ tử trẻ tuổi trong mắt lóe lên vẻ hiểu ra:
- Trấn Long Uyên dị biến, sương đen so với năm rồi càng thêm cuộn
trào mãnh liệt, phát sinh biến hoá chưa từng có trước đây, quỷ dị khó
lường.
- Yến sư huynh nạp sương khí vào cơ thể, là muốn dùng phương thức
này, tinh tế phỏng đoán trong đó cuối cùng có gì sao? Chỉ là cái này
thực sự quá mạo hiểm a.
Yến Triệu Ca hơi sửng sốt một chút, đối năng lực “bổ não” (tự biên tự diễn) của quần chúng nhân dân, trong lúc nhất thời cũng có chút không
nói gì.
Mọi người chợt tỉnh, cùng nhau thán phục gật đầu:
- Thì ra là thế.
Diệp Cảnh vẫn có chút nghi hoặc, ngón tay vô ý thức vuốt chiếc giới chỉ màu đỏ sậm.
Thấy dáng vẻ của hắn, vì Yến Triệu Ca không muốn để mọi người biết,
nên nhanh chóng dời mắt đi: “Thật là có một chiếc giới chỉ...”
Diệp Cảnh có thể quật khởi rất nhanh, đề thăng tu vi thần tốc, cũng
có kỳ ngộ được những bí pháp, có thể còn không rõ pháp môn của Yến Triệu Ca là gì, nhưng hắn suy bụng ta ra bụng người, khó tránh sinh ra một ít liên tưởng.
Bất quá Yến Triệu Ca đối với chuyện này cũng không để trong lòng.
Những người khác đối với chuyện này, đều tấm tắc bội phục:
- Dù cường giả Tông Sư có tu vi cao hơn Yến sư huynh, cũng chưa chắc có dũng khí trực tiếp nuốt sương đen như vậy đi?
Đối với bọn hắn mà nói, sương đen có thể tùy thời lấy tính mạng của bọn họ, còn với Yến Triệu Ca mà nói, lại giống như râu ria.
- Tóm lại, các ngươi không nên tùy tiện làm theo, bằng không thì “dẫn sói vào nhà”, sẽ gặp nguy hiểm.
Yến Triệu Ca đứng dậy, phủi y phục một cái, cất bước đi trước, những người khác cũng vội vàng đuổi theo.
Lúc này, có một người cao lớn tử phía sau chạy nhanh tới, đuổi kịp đám người của Yến Triệu Ca, chính là A Hổ.
Yến Triệu Ca cũng không dừng bước, không nhanh không chậm đi tới, A Hổ đi tới bên cạnh, truyền âm nói:
- Công tử, có tin tức.
- Còn không cách nào chứng thực, nhưng có đồn đãi, sau khi tiểu bỉ
của đệ tử mới trong tông, Diệp Cảnh đã vào pháp nhãn của Thạch trưởng
lão.
Yến Triệu Ca nghe vậy, quay đầu nhìn A Hổ một cái.
A Hổ gật đầu:
- Đồn đãi là Thạch trưởng lão khá thưởng thức tính cách kiên cường
không ngừng vươn lên của hắn, chuẩn bị quan sát một đoạn thời gian, có ý thu làm đệ tử thân truyền.
Yến Triệu Ca cười giễu một tiếng:
- Thảo nào...
Trưởng lão này cũng không phải loại trưởng lão kia, vị Thạch trưởng
lão này, cùng tên Thôi trưởng lão lúc trước, thậm chí toạ trấn Đông
Đường quốc Chủ Sự Trưởng lão, đều hoàn toàn không phải đồng nhất cấp
bậc.
Thôi trưởng lão chỉ là Chấp Sự Trưởng lão, vẫn còn rất nhiều cấp trên.
Trên đầu Đông Đường quốc Chủ Sự Trưởng lão, còn có Đông Châu Trưởng lão kinh sợ toàn bộ Thiên Đông châu.
Thạch trưởng lão chính là Chưởng Hình Điện thủ tọa trưởng lão trong
tông môn, chấp chưởng giới luật của toàn bộ Quảng Thừa Sơn, trừng trị
chấp pháp, cấp bậc cùng Đông Châu Trưởng lão tương đương, nhưng quyền
hành còn to hơn, thực lực càng mạnh hơn.
Hắn là Đại sư bá của Yến Triệu Ca, là đại đệ tử thân truyền của đương đại lão chưởng môn Quảng Thừa Sơn.
Là người chính trực, tự nhận năng lực không bằng cha của Yến Triệu Ca cùng Nhị sư bá, cho nên đã sớm nói rõ rời khỏi cạnh tranh hạ nhiệm
chưởng môn tiếp theo, cam tâm phụ trợ tân chưởng môn, tất cả lấy tông
môn phát triển làm trọng.
Kỳ thực, vị Thạch trưởng lão này cho dù không bằng hai người sư đệ
của mình, nhưng cũng không sai biệt nhiều, càng là Đại Tông Sư thành
danh đã lâu, là cường giả Quảng Thừa Sơn mà mọi người đều biết, uy danh ở toàn bộ Bát Cực Đại thế giới cũng truyền xa.
Hắn tuy rằng không tham dự vào cạnh tranh hạ nhiệm chưởng môn, nhưng
quyền phát biểu rất lớn, đương đại lão chưởng môn đều rất coi trọng ý
kiến của vị đại đệ tử này.
Mặc kệ ai là tân chưởng môn, hắn đều sẽ tiếp tục ngồi vững thủ toạ
Chưởng Hình Điện, xứng với cái tên siêu cấp đầu sỏ của tông môn.
Từ trước mắt mà nói, giữa cha của Yến Triệu Ca cùng Nhị sư bá, vị đại sư bá này tạm thời ở thế trung lập.
Diệp Cảnh kia hợp tính tình của hắn, nếu như bởi vì nguyên nhân tranh giành tình nhân mà bị Yến Triệu Ca giết chết, Thạch trưởng lão sẽ phản
ứng như thế nào, có thể đoán được.
Dù cho không có chứng cứ, chỉ là hoài nghi, cũng có thể ảnh hưởng tới cảm nhận của đối phương.
A Hổ tiếp tục nói:
- Việc này, bản thân Diệp Cảnh hẳn là còn chưa biết, Thạch trưởng lão cố tình xem xét lại hắn sau một thời gian.
Hắn nhìn thoáng qua Yến Triệu Ca, có chút “trứng đau” nói:
- Công tử, lần này sợ rằng ngươi thật là muốn chiếu cố tên Diệp Cảnh
này một chút a, bằng không hắn chết ở Trấn Long Uyên, cho dù không phải
ngươi động thủ, nhưng ngươi cũng muốn cõng “hắc oa” a (chịu tiếng xấu
thay người khác).
Yến Triệu Ca bĩu môi, thầm nghĩ: "Thôi đi, người được vầng sáng nhân vật chính bao phủ , sao có thể chết dễ dàng như vậy?"
- Sau khi ta vào Trấn Long Uyên, liên hệ trong ngoài do ngươi phụ trách, khổ cực chạy một chuyến đi.
Yến Triệu Ca không thèm để ý mà khoát tay, A Hổ liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
Đoàn người đi xuyên qua Trấn Long Uyên, thanh đăng phun khói mở ra đường đi, đã sắp hết.
Yến Triệu Ca dừng bước lại, lấy ra la bàn đo đạc, nhóm lên một ngọn
nến màu xanh lục, nến vừa cháy, đi vào tầng tầng sương đen trước mắt,
những người khác cũng làm động tác tương đồng, cẩn cẩn dực dực đi theo
phía sau Yến Triệu Ca.
Thoát khỏi phong ấn trấn áp, sương đen xung quanh tức khắc trở nên
càng thêm cuộn trào mãnh liệt tàn phá bừa bãi, như sóng to gió lớn đập
vào mọi người.
Nếu không có Yến Triệu Ca cùng A Hổ ở phía trước chống đỡ, những người khác dù có ánh nến, cũng khó lưu lại trong thời gian dài.
"Quả nhiên, loạn lưu sát khí (dòng sát khí rối loạn) nồng nặc hơn rất nhiều, hơn nữa tốc độ chảy càng nhanh hơn trước đó, rõ ràng là bị
nguyên nhân nào đó mà rối loạn." Yến Triệu Ca đưa mắt nhìn xung quanh,
tầm nhìn xuyên qua tầng tầng sương đen.
Gần như không thể nhìn thấy năm ngón tay đặt trước mặt, cho dù thị
lực của Yến Triệu Ca, cũng chỉ có thể nhìn rõ những sự vật kế bên.
Mơ hồ có lưu quang màu đỏ thoáng hiện, như thiểm điện trong trời đêm, dị tượng mà Trấn Long Uyên trước đây chưa bao giờ xuất hiện qua.
Không cần Yến Triệu Ca phân phó, A Hổ xòe bàn tay ra, lăng không một trảo.
Sau khi thu hồi bàn tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một đường dấu vết màu đỏ, ở trong bóng tối mơ hồ phát sáng, phảng phất như vật còn
sống, giãy dụa liên tục, tựa hồ muốn chui vào trong huyết nhục.
“Đến từ bên ngoài...”. Yến Triệu Ca nhìn thoáng qua, con mắt liền híp lại: “Xem ra quả nhiên không phải thiên tai, mà là nhân hoạ…”