Sơn môn của Quảng Thừa Sơn ở Thiên Trung châu, sâu trong quần sơn có một toà thạch quật, chính là nơi chuyên môn bế quan của đệ tử Quảng Thừa Sơn.
Cửa đá trước động quật vẫn đóng, đột nhiên từ từ mở ra.
Một thiếu nữ chỉ có mười lăm mười sáu tuổi từ trong đó đi ra, quần áo màu trắng, làm núi rừng sặc sỡ nhuộm một màu sáng, dường như hoa thuỷ tiên lặng lẽ nỡ rộ ban đêm.
Ngoài động quật, có hai thiếu niên đang chờ ở đó, thấy thiếu nữ đi ra, trên mặt của hai người đều lộ ra tươi cười:
- Lâm sư muội xuất quan?
Lâm Ngọc Thược dịu dàng cười, hành lễ với hai người:
- Sư huynh.
Hai thiếu niên cùng hoàn lễ với nàng, một người trong đó cười nói:
- Chúc mừng Lâm sư muội bế quan lần này có đột phá lớn, nếu như lại hoàn thành vài nhiệm vụ lịch lãm, hẳn là có thể mặc vào lam bào.
Quy củ của Quảng Thừa Sơn, phổ thông đệ tử trẻ tuổi đều mặc bạch y, như đám người Diệp Cảnh, Lam Văn Ngôn trước đây, cùng với ba người Lâm Ngọc Thược đang ở chỗ này, đều như vậy.
Người có thiên phú xuất chúng, tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, đồng thời trãi qua đủ loại khảo nghiệm cùng rèn luyện, được khoát thêm lam bào ngoài bạch y, thường được gọi là tinh anh đệ tử, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của tông môn, ví dụ như Tư Không Tinh.
Lên thêm một cấp, như Yến Triệu Ca, ngoài bạch y lam bào ra, quần áo có viền đen, gọi là hạch tâm đích truyền, địa vị cũng bất đồng, quyền lợi cùng đãi ngộ là tối cao, số lượng cũng ít nhất.
Lâm Ngọc Thược mỉm cười đáp:
- Thời gian tu luyện của ta ngắn, căn cơ bất ổn, kinh nghiệm lịch lãm bên ngoài cũng không đủ, cách lam bào đệ tử còn chênh lệch xa.
- Sau này nếu có cơ hội cùng hai vị sư huynh ra ngoài lịch lãm, xin hãy chỉ điểm ta nhiều hơn.
Hai người thiếu niên nhìn nhau, đều cười rộ lên, thầm nghĩ:
“Có cây đại thụ như Yến Triệu Ca Yến sư huynh che mưa che gió cho ngươi, nhiệm vụ lịch lãm người còn không qua lọt sao?”
Bất quá đối phương khiêm tốn, kính cẩn, không có lấy Yến Triệu Ca ra mà cáo mượn oai hùm, tự nhiên làm tâm tình của hai người sung sướng, cùng nhau cười nói:
- Có Yến sư huynh mang theo ngươi, đâu còn cần chúng ta?
- Nhưng nếu có thể cùng đi lịch lãm với Yến sư huynh, đối với chúng ta mà nói cũng là một kỳ ngộ lớn, đến lúc đó còn muốn thỉnh Lâm sư muội thoáng nhắc tên bọn ta trước mặt của Yến sư huynh.
Lâm Ngọc Thược mỉm cười nói:
- Kinh nghiệm của Yến sư huynh cao hơn chúng ta nhiều lắm, hắn tự nhiên sẽ có chủ ý của chính mình.
- Bất quá từ cá nhân của tiểu muội mà nói, đương nhiên hy vọng có thể cùng hai sư huynh đồng hành.
Hai người đối diện đều cười, ai cũng biết, người chân chính quyết định cuối cùng khẳng định là Yến Triệu Ca, bất quá Lâm Ngọc Thược tỏ ra thái độ như thế này, đối với bọn họ mà nói là đã đủ.
Lâm Ngọc Thược hỏi:
- Hai vị sư huynh có biết, Yến sư huynh bây giờ, có ở torng sơn môn hay không?
Một đệ tử của Quảng Thừa Sơn lắc đầu nói:
- Trước đó Yến sư huynh đi làm Tông Sư lĩnh đội, mang theo một đám các sư huynh đệ, đi Thiên Đông châu Đông Đường quốc Trấn Long Uyên, lúc này vẫn còn dừng lại ở bên kia, còn không có trở về núi.
“Thiên Đông châu...Đông Đường quốc...”
Lâm Ngọc Thược hơi trầm mặc một chút, ánh mắt phiêu hốt ngắn ngủi, liền rất nhanh khôi phục bình thường.
Tên đệ tử Quảng Thừa Sơn này nhìn nàng một cái, hơi do dự, sau đó nói tiếp:
- Diệp Cảnh Diệp sư đệ, cũng đi cùng, nghe nói hình như là mất tích.
Ánh mắt của Lâm Ngọc Thược hơi loé lên, thân thể có chút cứng ngắc, liền nghe đối phương tiếp tục nói:
- Bất quá, chỉ là mất tích, cuối cùng là sống hay chết, còn không có xác định.
Một người khác nhìn Lâm Ngọc Thược, đột nhiên thấp giọng nói:
- Tư Không sư tỷ cũng đi cùng, nhưng có lời đồn đãi, lúc từ Trấn Long Uyên đi ra, nàng đối với Yến sư huynh, dường như thái độ có chút biến hoá...
Lâm Ngọc Thược hơi trầm mặc, sau đó vẻ mặt khôi phục như thường, nhẹ giọng nói:
- Mong rằng Diệp...sư đệ cát nhân thiên tướng.
Mặc kệ lúc trước có nội tình gì, dù sao mọi người là đồng môn, nàng nói như thế đúng là bình thường.
Chỉ là hai người đệ tử Quảng Thừa Sơn liếc nhau, nụ cười trên mặt cũng có chút cổ quái, gật đầu:
- Đúng vậy, hy vọng hắn cát nhân thiên tướng.
Ba người cáo từ nhau, Lâm Ngọc Thược lẳng lặng đứng đừng ngoài thạch phủ, giống như tượng điêu khắc, vẫn không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, nàng than nhẹ một tiếng, rốt cuộc mới có vài phần sức sống.
Sau khi hướng trưởng bối trong tông môn báo lại thành quả trong quá trình bế quan tu luyện xong, Lâm Ngọc Thược xin rời sơn môn, tiến về Thiên Đông châu Đông Đường quốc.
Nơi này cũng là cố hương của nàng.
Chấp Sự Trưởng lão nghe xong lời xin phép của nàng, ánh mắt khó tránh khỏi có chút mập mờ, ai cũng biết, lúc này Yến Triệu Ca đang ở Đông Đường.
Bất quá trưởng lão cũng không có ngăn cản, mà rất sảng khoái phê chuẩn.
Lâm Ngọc Thược vẫn trước sau như một mà lễ phép tao nhã, chào từ giả xin cáo lui, sau đó phản hồi chỗ của mình thu thập hành lý, ly khai sơn môn.
Chỉ là dưới bề ngoài bình tĩnh của nàng, trong tâm tình lại cực kỳ phức tạp, ngay cả mình đều không thể phân rõ được, rốt cục vì sao lại cấp bách muốn đi Đông Đường quốc như vậy...
......
Lúc này, Yến Triệu Ca đang ở trong Lộc Liêu Sơn Mạch, chờ thủ hạ của mình đang tìm kiếm Diệp Cảnh cùng Mạnh Uyển trở lại báo cáo.
- Có thể tìm được thì tìm, không tìm được cũng không cần gấp.
Yến Triệu Ca không thèm để ý chuyện này nói:
- Bất quá nếu như tìm được tung tích của Diệp Cảnh, các ngươi không nên động thủ, xác định hành tung của hắn là được rồi, ta sẽ tự mình đi xử lý hắn.
Những người khác cho rằng Yến Triệu Ca muốn tự động thủ xả giận, đương nhiên miệng đầy đáp ứng.
“Trái lại Mạnh Uyển kia...”
Yến Triệu Ca suy nghĩ trong lòng:
“Triều Nguyên Long... Tiêu Thăng... Mạnh Uyển... những người của Đại Nhật Thánh Tông như thế nào lại tụ tập lại chạy đến Trấn Long Uyên, khu vực Lộc Liêu Sơn Mạch, tới để làm gì?
Sự tình khác thường tất có yêu (quái lạ), Yến Triệu Ca có chút hứng thú.
Tình báo bên Đại Nhật Thánh Tông, dĩ nhiên muốn thu tập sẽ trắc trở rất nhiều, tin tức trong tay của Yến Triệu Ca, cũng chỉ vài chuyện vụn vặt đơn giản.
Duy nhất có thể xác định là, bọn họ cũng không phải vì Trấn Long Uyên dị biến mà đến, ngược lại là muốn tìm cái gì đó.
Hiện tại xem ra, càng giống hành vi cá nhân của bọn hắn, cũng không phải là bên tôn môn Đại Nhật Thánh Tông phái tới.
- Công tử.
Lúc này, một người áo đen xuất hiện trước mặt Yến Triệu Ca.
Yến Triệu Ca hỏi:
- Tìm được tung tích của người nào?
- Là tên Thái Âm Chi Nữ kia của Đại Nhật Thánh Tông.
Yến Triệu Ca tuỳ ý búng ngón tay:
- Dẫn đường, cùng đi nhìn một chút, kêu A Hổ bên kia tiếp tục tìm kiếm Diệp Cảnh.
Khó có được Mạnh Uyển một mình rời xa tông môn, nhìn tình huống cũng không giống có cao thủ Đại Nhật Thánh Tông che giấu bề ngoài phục kích.
Không có cơ hội thì thôi, nếu có cơ hội, không làm chút gì, Yến Triệu Ca cảm giác mình không thể vác mặt quay về Quảng Thừa Sơn.
Giữa hai Thánh địa tranh đấu, nếu như không có thế lực thứ ba nhúng tay, trong đó một phương nhiều hơn một Võ thánh hay một kiện Thánh binh, đã có thể ảnh hưởng cân bằng của chiến cuộc, thậm chí quyết định thắng bại.
Chớ nói là Thái Âm Quan Miện không phải Thánh binh khác có thể sánh bằng, nếu như Thái Âm Chi Nữ thôi động nó đặt chân vào cảnh giới Đại Tông Sư, đem tới lực lượng còn cường đại hơn.
Vấn đề duy nhất là, muốn làm chút chuyện, nhưng muốn làm tới trình độ nào đây?
... cho nàng ngủm?
Dường như có chút độc ác.
Hơn nữa có ngày lộ ra tin tức, toàn bộ Đại Nhật Thánh Tông đều phải nổ tung, lập tức dẫn đến hậu quả hai Thánh Địa toàn diện khai chiến.
Trước đây Mạnh Uyển đã bị thương trong hàn đàm, nhưng thương thế này có thể đảm bảo nàng thất bại trong Thái Âm Chi Thí hay không?
Một bên Yến Triệu Ca đang suy nghĩ, một bên chạy nhanh trong quần sơn.
- Công tử.
Lúc này lại có một thủ hạ báo lại:
- Phụ cận có những đệ tử Đại Nhật Thánh Tông hoạt động, chắc là những người đồng hành cùng Triều Nguyên Long lúc trước.
Yến Triệu Ca sờ cằm của mình:
- Chuyện này có ý tứ a.