Hiện tại A Hổ tu luyện Võ học, trình độ thậm chí vượt qua Vũ Khố Kinh Lâu tầng một.
Nhưng dựa theo quy định, dù hắn gần gũi với cha con Yến Triệu Ca, Yến Địch như thế nào đi nữa, mà không phải môn nhân Quảng Thừa Sơn thì cũng không được tiến vào Vũ Khố Kinh Lâu.
A Hổ đối với chuyện này đã sớm thành thói quen, hỏi Yến Triệu Ca:
- Công tử, ngài phải ở trong Vũ Khố bao lâu?
Yến Triệu Ca suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tình huống lần này đặc thù, thời gian có lẽ không ít, có thể trước khi mặt trời lặn thì ra.
A Hổ gật đầu, khoa tay hướng Yến Triệu Ca nói:
- Công tử, vậy ngài cứ bận bịu chuyện của ngài đi, ta tìm một chỗ đi chơi, lúc mặt trời lặn ta sẽ tới chờ ngài.
Yến Triệu Ca giống như quen như vậy, cũng phất tay một cái nói:
- Ừ, ngươi tự mình tìm một ổ mèo đi đi.
Mặc dù chế giễu A Hổ, nhưng Yến Triệu Ca cũng biết, cái tên đại hán nhìn cẩu thả này thật ra muốn tìm chỗ tu luyện.
Thân phận của A Hổ thường xuyên không để ý mặt mũi, “an tiền mã hậu” đi theo Yến Triệu Ca, rất làm người khác khinh thị hắn.
Nhưng thật sự thì tuổi tác của A Hổ còn chưa tới ba mươi, nhỏ hơn cả Từ Phi, tương đương với đám người Lưu Thịnh Phong, Tạ Du Thiền.
Ở tuổi này đạt được tu vi như thế, ngoài thiên phú ra, tên to con này luyện võ cần cù chăm chỉ hơn rất nhiều người
Yến Triệu Ca vào Vũ Khố Kinh Lâu tầng một, lúc này có không ít người, đều là đệ tử tuổi nhỏ, nhập môn trễ hơn của Quảng Thừa Sơn.
Mọi người thấy Yến Triệu Ca, đồng loạt ngẩn ngơ, sau đó cùng nhau hành lễ với Yến Triệu Ca:
- Yến sư huynh tốt.
Đối với những người thiếu niên này mà nói, mặc dù Yến Triệu Ca đồng bối phận, nhưng đã là nhân vật truyền thuyết.
Thấy Yến Triệu Ca, thậm chí còn khẩn trương hơn thấy các trưởng lão khác trong tông môn.
Yến Triệu Ca hướng bọn họ mỉm cười gật đầu, ánh mắt quét một vòng, thấy được người quen.
Phong Vân Sanh mặc một bộ y phục màu trắng, bên ngoài khắc lam bào, trên lam bào có trục viền đen, đây là trang phục hạch tâm đích truyền của Quảng Thừa Sơn.
Bên cạnh nàng là một tên tiểu tử nửa thiếu niên, đang ngơ ngác nhìn về phía Yến Triệu Ca, chính là Hàm Long Nhi - Ứng Long Đồ.
Ứng Long Đồ nhìn có chút ngây ngô, nhưng tựa hồ nhận ra Yến Triệu Ca.
Phong Vân Sanh cười nói:
- Long Đồ, ngươi không phải hỏi Yến sư huynh đi nơi nào sao? Bây giờ đang ở trước mặt ngươi này.
Ứng Long Đồ thật thà cười một tiếng:
- Yến. . . Yến sư huynh.
Yến Triệu Ca cười gật đầu, đi tới bên cạnh:
- Nửa năm không thấy, Long Đồ cao lên không ít.
Hắn quay đầu nhìn về phía Phong Vân Sanh, cười nói:
- Ngược lại các ngươi đi lại với nhau rất quen a.
Vẻ mặt của Phong Vân Sanh có chút cổ quái nhìn Ứng Long Đồ một cái, nói:
- Bởi vì có yêu thích chung.
Khoé miệng của Yến Triệu Ca hơi co quắp một chút:
- ... thích ăn hả?
- Hơn nữa rất có tài năng a.
Phong Vân Sanh gật đầu, vỗ bả vai của Ứng Long Đồ một cái:
- Rất lâu rồi ta không dám nổi lửa trong Quảng Thừa Sơn, phải đi bên ngoài săn thú, nếu không hai chúng ta cộng lại, sợ rằng nhiều thứ trong núi sẽ phải tuyệt tích.
Yến Triệu Ca cười ha ha nói:
- Lần này ta trở về núi, cũng coi ta một phần.
Phong Vân Sanh trợn to hai mắt:
- Ngươi đường đường là Quảng Thừa công tử, một đời thiên kiêu dương danh thiên hạ, lại cướp đồ ăn với phụ nữ cùng trẻ em nhỏ yếu, trong lòng tại sao tàn nhẫn như vậy? Cũng không sợ mất danh tiếng của ngươi sao?
- Hai người các ngươi cũng xem là phụ nữ và trẻ em nhỏ yếu hả?
Yến Triệu Ca quan sát nàng và Ứng Long Đồ từ trên xuống dưới, mặt đầy che cười lắc đầu.
Nhưng sau khi nhìn mấy lần, Yến Triệu Ca đột nhiên phốc cười:
- Trách nhiệm chiếu cố Long Đồ rơi vào trên vai ngươi, có phải có cảm giác làm mẹ hay không?
- Long Đồ, ngươi gọi nàng bằng gì?
Không đợi Phong Vân Sanh phản bác, Yến Triệu Ca cười híp mắt hỏi Ứng Long Đồ.
Ứng Long Đồ có chút mờ mịt nhìn Phong Vân Sanh một cái, sau đó đàng hoàng đáp:
- Gọi Phong sư tỷ.
Yến Triệu Ca lắc đầu liên tục nói:
- Sai rồi, sai rồi, ngươi có thể gọi nàng là... Vân mụ!
Ứng Long Đồ nháy nháy mắt, quay đầu lại nhìn chằm chằm Phong Vân Sanh, tựa hồ đang suy nghĩ có muốn đổi cách gọi hay không.
Phong Vân Sanh trước nay hào phóng, cũng bị ánh mắt này nhìn cho sợ hãi.
Nàng không cam lòng nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca, qua một lúc lâu, hừ một tiếng, dùng Cương khí truyền âm nói:
- Đây là mao hài tử nhà ai, tuổi tác thật lớn, lại không hiểu chuyện như vậy, cả ngày lẫn đêm giành ăn với em trai.
- Để ý như vậy làm gì? Cũng không phải giành sữa...
Tâm tình của Yến Triệu Ca buông lỏng, nói chuyện có chút không suy nghĩ, thuận miệng phản bác một câu, lời vừa ra khỏi miệng, nhất thời cảm giác không thích hợp:
- Ách. . . xin lỗi. . .
Phong Vân Sanh ngây ngẩn, thật lâu mới phản ứng, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Yến Triệu Ca.
Lúc này ngược lại nàng cười lên, không chút quẫn bách, cười hắc hắc nói:
- Thật xin lỗi, khách quan mà nói, để cho ngươi thất vọng rồi, thời tiết không đúng, bổn điếm trước mắt không có món này, phụ nữ khéo léo cũng khó khăn vì “không bột đố gột nên hồ” a.
Yến Triệu Ca khô khan ho hai tiếng:
- Không sao, không sao, đừng để trong lòng...
May mắn là mấy câu sau đều dùng Cương khí truyền âm, những người khác không nghe được, nếu không, bên cạnh nhiều sư đệ sư muội như vậy, bị nghe thấy vậy thì có chuyện vui lớn rồi.
Hai người ăn ý chuyển đổi đề tài nói chuyện.
Phong Vân Sanh hào phóng cười một tiếng:
- Đều nói ta là Thái Âm Chi Nữ, lấy tu vi Tông Sư, có thể làm hỗn loạn thiên hạ đại thế, nhưng nói cho cùng, nguyên nhân vẫn ở cái Thánh binh như Thái Âm Quan Miện.
- Nhưng không so được với Yến sư huynh ngươi, chân chính dùng thực lực cá nhân, thay đồi càn khôn, ngăn cơn sóng dữ!
Yến Triệu Ca khoát tay:
- Ngươi quá khen, lần này cũng có vận khí tốt ở bên trong.
- Sau chuyện này, ta cũng phải tự xét lại mình.
Yến Triệu Ca thở dài nói:
- Hồi tưởng lại tất cả các chuyện đã xảy ra, thật là mạo hiểm.
- Có câu nói là “đến lúc cần sử dụng thì hận còn thiếu”, lần này ta cảm xúc rất sâu.
- Mặc dù trước đây ta có chút nghiên cứu trận pháp, nhưng tương đối mà nói, vẫn chỉ là bề ngoài, đại trận ma vực lần này, rất nhiều đạo lý trận pháp và chi tiết vận chuyển, ta đều không thể khám phá, nếu không, không đến nổi cuối cùng phải đi một nước hiểm như thế.
Yến Triệu Ca vừa nói vừa lắc đầu:
- Lần này trở về núi tu luyện, ta đã quyết định, phải thêm chút công phu trên phương diện trận pháp, bù đắp khuyết điểm của mình.
Yến Triệu Ca đang nói, đột nhiên phát hiện Phong Vân Sanh đang lấy ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
Hắn cuối đầu nhìn xuống y phục, không có mặt ngược a.
- Vẻ mặt này của ngươi có ý gì?
Yến Triệu Ca tò mò hỏi.
Ánh mắt của Phong Vân Sanh quan sát Yến Triệu Ca từ trên xuống dưới, dùng một giọng nói kỳ lạ:
- Yến sư huynh, ngươi biết không? Cái dáng vẻ nghiêm túc khi nói lời kia của ngươi, đặc biệt phách lối.
- Hả?
Yến Triệu Ca không giải thích được.
Phong Vân Sanh nói:
-Yến sư huynh, mặc dù lần này ta không đi, nhưng cũng nghe nói, đại trận ma vực bên kia, muốn phá giải nó, không phải cần Thánh binh toái phiến là được, còn phải có thành tự trận pháp rất cao thâm, mới có thể nắm chắc thời cơ, rất nhiếu Đại Tông Sư cũng không làm được.
- Ngược lại bây giờ ngươi nói thành tụ trận pháp quá thấp, còn phải tiếp tục nghiên cứu, điều này thật là...
Phong Vân Sanh mặt đầy chê cười nhìn Yến Triệu Ca, nàng có lẽ không biết hai từ “trang bức”, nhưng không trở ngại nàng kinh bỉ loại hành động này của Yến Triệu Ca.
Yến Triệu Ca hơi ngẩn người một chút mới phản ứng được, không kiềm được phải dở khó dở cười.
Mặc dù ta thích trang bức, thích nổi tiếng, thích hiển kỳ tích trước mặt mọi người...
Nhưng vừa rồi không phải ta muốn như vậy a!
Lần này thật sự ta rất nghiêm túc tự kiểm điểm mình, khiêm tốn tự ngẫm lại a!
Ta thật suy nghĩ phải tốn chút công phu nghiên cứu trận pháp, tăng lên trình độ ở phương diện này a!