- Được thưởng a. . .Yến Triệu Ca mỉm cười nói:- Ta được tông môn coi trọng, được hưởng nhiều quyền lợi hơn so với những đệ tử bình thường khác.
- Lúc tông môn cần ta, ta cũng nên nỗ lực cống hiến vì tông môn.
Thạch Thiết ngồi dưới Nguyên Chính Phong nói:- Ngươi có tâm này là được, nhưng tông môn thưởng phạt rõ ràng, được thưởng thì phải thưởng, không bạc đãi bất kỳ đệ tử nào làm ra cống hiến.
Yến Triệu Ca thi lễ:- Cám ơn Sư tổ, cám ơn Đại sư bá.
Nguyên Chính Phong nói:- Phần thưởng cụ thể lúc sau nhắc lại, hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn.
Ánh mắt của lão nhân chuyên chú hơn, nhìn về phía Yến Triệu Ca nói:- Lão phu nghe Yến Địch nhắc, Triệu Ca ngươi để ý tới Vân Triệu Sơn bên phía Thương Mang Sơn?
Vân Triệu Sơn, phía đông Sơn Vực, cách Thương Mang Sơn có chút xa, nhưng vẫn được Thương Mang Sơn coi trọng.
Trong Vân Triệu Sơn, sản xuất ra một loại tài nguyên khoáng sản qúy trọng, tên là Cự Linh Huyền Thạch.
Toàn bộ Bát Cực Đại Thế Giới, chỉ có Thương Mang Sơn cùng Vân Triệu Sơn sản xuất vật ấy.
Công pháp hạch tâm của Thương Mang Sơn, tên là Cự Linh Huyền Công, cùng Thái Thanh Khí Công của Quảng Thừa Sơn, Đại Nhật Chân Khí của Đại Nhật Thánh Tông vang danh hậu thế.
Cự Linh Huyền Công cùng Cự Linh Huyền Thạch, liên hệ giữa hai cái tên, cũng không phải trùng hợp.
Uy lực của Cự Linh Huyền Công rất lớn, lực lượng cương mãnh hùng hậu vô cùng, nhưng rất khó tu luyện.
Khai sơn tổ sư năm đó của Thương Mang Sơn, trong lúc vô tình phát hiện Cự Linh Huyền Thạch trong Thương Mang Sơn, trợ giúp hắn tu luyện Cự Linh Huyền Công, nên chiếm núi này, sau đó khai sơn lập phái, sáng tạo cơ nghiệp như Thương Mang Sơn.
Nhưng theo thời gian qua đi, tài nguyên khoáng sản Cự Linh Huyền Thạch trong Thương Mang Sơn dần khô kiệt.
May mắn chính là, Sơn Vực còn có Vân Triệu Sơn sản xuất vật này.
Nhưng đến hôm nay, Cự Linh Huyền Thạch trong Thương Mang Sơn đã hết hoàn toàn, mà tài nguyên khoáng sản trong Vân Triệu Sơn, càng ngày càng ít, “miệng ăn núi lở“.
Không có Cự Linh Huyền Thạch, Võ giả vẫn có thể tu luyện Cự Linh Huyền Công, nhưng độ khó tu luyện tăng lên rất nhiều, tiến bộ càng ngày càng chậm.
Chuyện này thành một trong những tâm bệnh lớn nhất của Thương Mang Sơn.
Qua nhiều năm, một bên Thương Mang Sơn vẫn tìm kiếm mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch mới, một bên tập hợp nhiều cường giả thay đổi Cự Linh Huyền Công.
Cái trước không có thu hoạch, cái sau có tiến triển nhưng có hạn.
Cho nên khi nghe Yến Triệu Ca để mắt tới Vân Triệu Sơn, đám người Nguyên Chính Phong liền cảm thấy hứng thú.
Yến Triệu Ca trịnh trọng nói:- Còn không dám chắc chắn, cần phải tới Vân Triệu Sơn xem xét, mới có thể kết luận, nhưng đó đúng là một cơ hội
Yến Triệu Ca hơi dừng một chút, nhìn Nguyên Chính Phong, lại nhìn những người khác:- Không thể gạt Đại Nhật Thánh Tông ra Thái Âm Chi Thí?
Đối với vấn đề của Yến Triệu Ca, đám người Nguyên Chính Phong đám người không cho rằng ngỗ ngược, trong ánh mắt có thêm tán thưởng.
Phương Chuẩn nói:- Vốn muốn liên hợp với những Thánh Địa khác, đem Thái Âm Chi Nữ của Đại Nhật Thánh Tông gạt ra ngoài Thái Âm Chi Thí lần này.
- Nhưng Trọc Lãng Các cùng Thương Mang Sơn không tỏ thái độ, đành phải thôi.
- Thái Âm Chi Nữ của Đại Nhật Thánh Tông, sẽ tham gia Thái Âm Chi Thí lần này.
Yến Triệu Ca khẽ gật đầu.
Nội bộ của Thương Mang Sơn, kỳ thực vẫn tồn tại rất nhiều ý kiến khác nhau.
Thánh địa Sơn Vực cứ “treo giá” ở đó, thuận lợi chen chân giữa hai bên, Thiên Thủy liên minh của Quảng Thừa Sơn và Bích Hải Thành, cùng Lôi Hỏa liên minh của Đại Nhật Thánh Tông và Thiên Lôi Điện.
Nhưng bản thân, chưa từng buông tha phát triển tự thân.
Muốn mở rộng phát triển, sẽ có phương hướng trọng điểm, lấy địa lý của Sơn Vực mà nói, hướng bắc và hướng tây là một mảnh hoang vắng.
Hướng đông, cùng Thiên Lôi Điện chống lại, hướng nam đối với Quảng Thừa Sơn.
Đối với bọn họ mà nói, Đại Nhật Thánh Tông quá mức cường đại, hoặc Quảng Thừa Sơn quá mức cường đại, đều không phải điều mà bọn họ muốn thấy.
Mà chuyện thân thiện với Quảng Thừa Sơn, hay thân thiện với Đại Nhật Thánh Tông, nội bộ của Thương Mang Sơn vẫn đang tranh luận.
Yến Triệu Ca nghiêm túc nói:- Đệ tử tìm trong sách cổ, cho dù là Cự Linh Huyền Công, hay Cự Linh Huyền Thạch, đều là vật tồn tại trước Đại Phá Diệt.
- Sau này đệ tử khảo sát thực địa tại Sơn Vực Vân Triệu Sơn một lần có lẽ sẽ có thu hoạch.
Thái Âm Chi Thí lần thứ ba, Thái Âm Quan Miện rơi vào trong tay Đại Nhật Thánh Tông, đối với Quảng Thừa Sơn mà nói, có thể đem Thương Mang Sơn kéo qua bên mình, là một chuyện vô cùng trọng yếu.
Về phần có thể “khu hổ thôn lang” hay không, có thể dùng sự phát triển của Thương Mang Sơn để uy hiếp hay không, Yến Triệu Ca cũng không nghĩ nhiều, trong lòng đã có suy tính.
Bên trái Nguyên Chính Phong, một lão phụ chậm rãi nói:- Dù sao ngươi cũng giết ngoại tôn của Phan Bá Thái, lần chiến đấu ở Đông Đường này phát huy tác dụng quan trọng, Đại Nhật Thánh Tông rất có thể để mắt tới ngươi.
- Lần này tuy Đại Nhật Thánh Tông thua thiệt nhiều, nhưng muốn ám sát một Tông Sư, cũng không khó khăn gì.
- Ở Thiên Vực còn tốt, ngươi đi Sơn Vực, sợ rằng không an toàn, về chuyện tình Cự Linh Huyền Thạch ở Vân Triệu Sơn, không thể cho người khác đi thay ngươi sao?
Yến Triệu Ca mỉm cười nói:- Đa tạ sư thúc tổ quan tâm, nhưng chuyện này muốn xem các vị trưởng bối, nếu Đại Nhật Thánh Tông ngu xuẩn chui đầu vào lưới lần nữa, lần này chúng ta triệt để lưu lại bọn hắn?
Lão phụ kia nhướng mày lên:- Muốn đặt mai phục lần nữa sao? Người trẻ tuổi, ngươi coi mình là thân bất tử sao?
Phương Chuẩn nói:- Ít nhất trước khi bắt được Thái Âm Quan Miện, Đại Nhật Thánh Tông sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, bọn hắn xác thực phải lo lắng bản môn mai phục lần nữa.
- Cho dù Đại Nhật Thánh Tông bắt được Thái Âm Quan Miện, dưới tình huống Thương Mang Sơn không rõ ý đồ, bọn họ cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ ở Sơn Vực, bằng không sẽ đem Thương Mang Sơn đưa về hướng chúng ta.
- Uy hiếp chân chính, chính là nếu Hoàng Quang Liệt xuất quan, tiến thêm một bước, khi đó mới là thời điểm Đại Nhật Thánh Tông phản công.
Âm thanh của Phương Chuẩn hơi trầm thấp:- Đến lúc đó, sợ rằng sẽ là một hồi đại chiến kịch liệt, thậm chí chiến tranh toàn diện.
- Cho nên, hiện tại cần phải phòng ngừa chu đáo, tăng phần thắng của bản môn.
Nguyên Chính Phong nói:- Lần này đem Đại Nhật Thánh Tông đánh tới đau nhức, chính là vì hành động tiếp theo dễ dàng hơn, mà không phải “lo trước lo sau“.
- Triệu Ca, ngươi muốn đi Sơn Vực, có thể, nhưng vì an toàn, ngươi không thể đi một mình.
Yến Triệu Ca gật đầu:- Sư tổ, ta rõ.
Nguyên Chính Phong cười nói:- Được rồi, nói tới điểm Triệu Ca thích nghe đi.
Hắn nhìn về phía Thạch Thiết, Thạch Thiết gật đầu:- Hậu kỳ của chiến tranh tại Đông Đường, Triệu Ca ngươi đầu tiên thấy rõ mưu tính của Đại Nhật Thánh Tông, càng chịu mạo hiểm, muốn dẫn địch vào “hủ“.
Thạch Thiết quay đầu nhìn Yến Địch nói:- Lần này chúng ta đánh vào Hỏa Vực, chiến lợi phẩm thu hoạch được, có một phần cho ngươi, sau này đi tới Yến sư đệ đòi đi.
Yến Địch cười:- Chúng ta còn chưa tới Hỏa Vực, tiểu tử này cũng đã “nhớ thương“.
Bọn người Nguyên Chính Phong cười, Yến Triệu Ca mặt dầy, cũng cười hắc hắc không nói lời nào.
Thạch Thiết tiếp tục nói:- Mà trước đó, ngươi lại cứu tính mạng của Đông Đường Quốc chủ Triệu Thế Thành, trợ giúp đoạt lại quyền khống chế trận pháp của Cảnh Dương Thành, ra sức bảo vệ Đông Đường, sẽ được tông môn ban thưởng.
- Sau đó còn dụ bắt Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh, tiếp theo còn làm ra cống hiến quan trọng về tổ chức Tuyệt Uyên.
- Ba công trạng này, theo ý của tông môn, muốn thưởng cho ngươi một kiện Linh binh.Thạch Thiết nhìn về phía Yến Triệu Ca nói tiếp:- Nhưng ngươi bây giờ có ít nhất hai kiện Linh binh, tài sản của Nghiêm Húc cũng do ngươi xử lý, ngươi không thiếu Linh binh, ngược lại quá thừa.
Võ giả Tông Sư không cách nào phát huy toàn bộ uy lực của Linh binh, khống chế một kiện cũng rất khó khăn, nhiều hơn cũng chỉ là đồ dự bị, không cách nào đồng thời xuất ra.
Giống như Yến Triệu Ca ở Linh Phong Cốc, cũng chỉ sử dụng Huy Nhật Luân, Bích Long Linh Kiếm thật ra đang làm mắt trận của trận pháp nghịch chuyển.
Thạch Thiết nói:- Cho nên, tông môn quyết định thưởng cho ngươi Lân Tuyền Tẩy Lễ!
Yến Triệu Ca nghe vậy, liền mỉm cười.