Bảy mặt trời treo trên không, chiếu sáng khắp trời đất.
Ngay lập tức, xung quanh ngàn dặm, đều cảm thấy nhiệt độ tăng cao, vô cùng khô nóng.
Cây cỏ héo rũ, mặt đất khô nứt, không khí hít vào người cũng cảm thấy nóng cháy.
Đám người Yến Triệu Ca, A Hổ quay đầu lại nhìn sang hướng đó, bảy vầng mặt trời chiếu sáng làm bọn hắn không mở mắt được.
Trưởng lão Quảng Thừa Sơn bên cạnh thở dài, hắn có thể cảm thấy Quyền ý của địch nhân bao phủ bốn phương.
Mọi người của Quảng Thừa Sơn muốn chạy cũng chạy không được, trừ khi Thạch Thiết có khả năng đẩy lùi Phan Bá Thái.
Nhưng cho dù có lòng tin đối với Thạch Thiết, lúc này cũng không lạc quan.
- Chậc, Võ Thánh không ra, Siêu Phàm Đại Tông Sư chính là lực lượng đứng đầu Bát Cực Đại thế giới.
Yến Triệu Ca lấy tay che lại ánh sáng, híp mắt nhìn về nơi Phan Bá Thái xuất hiện.
Bảy vầng mặt trời cũng không phải bay lên theo thứ tự mà tụ thành một vòng tròn, xuyên qua trời đất vô cùng nhanh, bay tới đây.
Mà bán cầu màu thật lớn màu đen trên mặt đất, lúc này đã nghiền nát hoàn toàn, một đường kim quang xông thẳng lên trời.
Trong quang trụ kim sắc to lớn, Thạch Thiết đứng trên bầu trời, vẻ mặt cương
nghị bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn lực lượng cường đại đang tới trước mặt
mình.
Trong quang trụ kim sắc, quanh thân thể của Thạch Thiết xuất hiện một quang ảnh to lớn, như ẩn như hiện, cả người trong suốt như
ngọc lưu ly.
Nhìn sơ qua, vừa giống một tế đàn vừa giống một bảo tháp.
Trong đó ẩn chứa Quyền ý “vạn kiếp ma diệt, bất hủ kim cương“.
Vô số phù văn huyền ảo hội tụ, hoá thành từng đạo Linh trận, trùng trùng
điệp điệp Linh trận hợp cùng một chỗ, hoá thành vật vừa giống tế đàn vừa giống bảo tháp bao phủ Thạch Thiết.
Quang huy của bảy vầng mặt
trời, soi sáng trời đất, ánh mặt trời khốc liệt rơi xuống, không chỗ nào không có, không có chỗ hở nào.
Ánh sáng giống như không khí, tồn tại mọi nơi trong không gian.
Mà những ánh mặt trời này lại càng có lực lượng kinh khủng, đốt cháy, hoà tan bất kỳ vật nào mà nó tiếp xúc.
Lực lượng bá đạo, thậm chí Mộ Quang Ám Nguyệt Khí của Mộ Quang Quân Đại Nhật Thánh Tông đều phá huỷ.
Tế đàn kim sắc bao phủ Thạch Thiết dưới ánh mặt trời chiếu vào, cũng hơi rung chuyển.
Mặt ngoài của tế đàn, có từng đạo khói xanh bốc lên, giống như đang bị đốt cháy.
Mà trong trung tâm của bảy vầng mặt trời tạo thành quang hoàn, lúc này vang lên một âm thanh già nua, quanh quẩn trong trời đất.
- Thạch Thiết, đệ tử của Quảng Thừa Sơn ngươi thật to gan, dám giết ngoại tôn của ta, nợ máu phải trả bằng máu!
Theo âm thanh này vang lên, nhiệt độ trong trời đất lần thứ hai tăng lên,
làm mọi người xung quanh cảm thấy như ngũ tạng bị thiêu đốt.
Sắc mặt của Thạch Thiết không chút biến hoá nào, chỉ tế đàn kim sắc quanh thân, thu nhỏ thể tích lại một chút.
Mặc dù thể tích nhỏ lại, nhưng lực lượng càng thêm cô động thuần tuý.
Theo tế đàn kim sắc thu nhỏ lại, khói xanh hư ảo do bảy vầng mặt trời nung cháy biến mất không thấy.
- Trước khi Võ giả Đại Nhật Thánh Tông ngươi xâm lấn Linh Phong Cốc của bản môn, nên đoán trước kết quả như thế này.
Biểu tình của Thạch Thiết cứng rắn giống như nham thạch vạn năm:
- Chém giết sinh tử, đao kiếm không có mắt, người giết người, phải bị người giết.
- Ngoại tôn Tiêu Thăng của ngươi, dâm tà háo sắc, điên cuồng tuỳ tiện,
ngươi thân là trưởng bối, cũng phải chịu trách nhiệm quản giáo không
nghiêm.
- Thạch mỗ nếu là cảnh giới Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư, không cần người khác xuất thủ, liền trực tiếp giết cháu ngoại của ngươi!
Thạch Thiết đứng sừng sững trong không trung, tế đàn kim sắc bao phủ quanh
thân càng thêm co rút cô động, cả vật thể hoá thành ngọc lưu ly.
Ánh sáng kim sắc từ bên trong bắn ra ngoài, làm thân hình của Thạch Thiết dần dần mơ hồ.
Trong bảy vầng mặt trời, đồng thời vang lên một âm thanh già nua:
- Tiểu bối nói khoác.
- Hôm nay lão phu đến nơi này, là chuyên môn tới bắt ngươi!
- Về phần Yến Địch, không chỉ thằng chó con nhà hắn, chính hắn cũng phải đền mạng cho ngoại tôn của lão phu!
- Lão phu biết, hắn nhận được tin tức, đang từ Địa Vực chạy tới nơi này, nhưng các ngươi không cần chờ hắn.
Thanh âm của Phan Bá Thái vang vọng bầu trời:
- Có thể chết dưới Đại Nhật Hành Thiên Xích là vận mệnh của hắn!
Yến Triệu Ca cùng Thạch Thiết, trong con mắt đều bắn ra ánh sáng kinh người.
Những Võ giả Quảng Thừa Sơn khác đều hoảng sợ, sắc mặt đại biến.
Đại Nhật Hành Thiên Xích, chính là Thánh binh của Đại Nhật Thánh Tông!
Đại Nhật Thánh Tông “hưng sư động chúng” như vậy, mục đích chân chính của
bọn hắn không phải là Yến Triệu Ca, cũng không phải Đông Đường.
Mà là đệ nhất cao thủ thế hệ này của Quảng Thừa Sơn, đè ép cùng thế hệ, Yến Địch!
Theo tiềm lực mà nói, uy hiếp từ Yến Địch còn lớn hơn lão Chưởng môn của Quảng Thừa Sơn Nguyên Chính Phong.
Mặc kệ là Yến Triệu Ca bị Tiêu Thăng giết chết, hay Yến Triệu Ca giết chết
Tiêu Thăng, dưới cao thủ của Đại Nhật Thánh Tông uy hiếp, Yến Địch tất
nhiên sẽ đuổi tới.
Mà đợi hắn nơi này chính là phục kích vượt quá sức tưởng tượng.
Không phải là Siêu Phàm Đại Tông Sư, cũng không phải đội hình nhiều Đại Tông Sư.
Mà là Thánh binh Đại Nhật Hành Thiên Xích!
Theo lời nói của Phan Bá Thái, từ trong bảy vầng mặt trời, có một người từ bầu trời hạ xuống!
Theo góc độ của Yến Triệu Ca mà nhìn, chỉ thấy một vầng mặt trời xẹt qua theo hình vòng cung, từ trên trời giáng xuống!
Vòng cung này không bàn mà hợp với thiên đại chí lý, giống như mặt trời từ
phương đông về phương tây, từ đường chân trời lặn xuống núi.
Nhưng phương hướng nó giáng xuống, chí là nơi Thạch Thiết đứng!
Trong tầm mắt của Thạch Thiết, vầng mặt trời càng ngày càng gần, càng ngày càng lớn, dần che hết tầm nhìn.
Mặt trời lặn về tây, còn chưa tiếp xúc, thì mặt đất phía dưới đã vỡ vịn, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Nhìn kỹ lại, vòng mặt trời này, rõ ràng là một toà tế đàn sáng rực rỡ!
Hình dạng cùng tế đàn bao quang Thạch Thiết không giống nhau, nhưng cũng là
một vật vừa giống tế đàn vừa giống bảo tháp, ẩn chứa lực lượng ý cảnh bá đạo mà huyền diệu.
Từng Linh văn chú ấn thật lớn, giống như mái ngói, lát thành từng ngọn Linh trận.
Linh trận tổ hợp lại, cuối cùng hoá thành một toà tế đàn thông thiên.
Cả tòa tế đàn, không làm người khác cảm thấy dày nặng hùng hồn, mà sắc bén như đao, báo đạo như lửa!
Một thức Tây Tà Phần Thiên Đao của Phan Bá Thái, mà Đông Thăng Quân thi triển trước đây không thể nào so sánh được.
Một trong Võ đạo bí truyền Đại Nhật Thất Pháp, ẩn chứa đao ý cương mãnh dữ
dằn, hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, có chút uy năng “phần thiên”!
Ánh mắt Thạch Thiết như đao, không chút nào dao động, sừng sững trong hư không, đánh ra một quyền.
Lúc này, hắn giống như tồn tại bất hủ trong trời đất này, cho dù long trời lở đất, cũng không sợ, không động.
Phảng phất như Định Hải Thần Châm, chỗ dựa vững chắc, ngăn chặn cơn sóng dữ của trời đất!
Cho dù Tây Tà Phần Thiên Đao kinh khủng như thế, cũng không thể phá huỷ!
Nhất thời, giống như mặt trời rơi xuống, phẫn nộ đụng vào núi cao nguy nga!
Kim quang nổ tung, liệt hỏa ngang trời, đất núi rung chuyển.
Một cơn lốc đi qua, núi xanh lồng lộng, vẫn đứng sừng sững không ngã!
Võ giả Quảng Thừa Sơn xung quanh thấy thế, đều thở ra dài một hơi, nhìn
Thạch trưởng lão nhà mình mà cảm thấy kiêu ngạo, nhưng vẻ mặt của bọn
hắn vẫn ngưng trọng.
Vẻ mặt của Thạch Thiết không thay đổi, cũng không đắc ý.
Hắn vẫn như trước, kiên định, bình tĩnh nhìn đối thủ trước mắt.
Sáu mặt trời hoành không, nhưng rất nhanh, mặt trời thứ bảy xuất hiện lần nữa, chiếu sáng trời đất.
Âm thanh của Phan Bá Thái vang vọng bốn phương:
- Thạch Thiết, ngươi đến Đông Đường, so với dự đoán còn sớm hơn, quả thật ngoài dự liệu của Thánh Tông.
- Nhưng lão phu biết, Thánh binh của Quảng Thừa Sơn ngươi vẫn chưa rời núi, Thánh binh không ra, Yến Địch chắn chắn phải chết!
- Mà ngươi xuất hiện ở nơi này, là vật kèm theo Yến Địch, cùng cha con Yến gia đền mạng cho ngoại tôn của lão phu đi.
- Quảng Thừa tam anh? Lúc lão phu ngang dọc bốn phương, các ngươi còn trong bụng mẹ kìa.
Một bên nói chuyện, một bên bảy vầng mặt trời chói chang, bắt đầu chuyển động!
Lần này, không đơn độc một mặt trời giáng xuống nữa, mà là bảy vầng mặt trời, cùng nhau “lặn về tây”, chém tới Thạch Thiết!