Dịch giả: rolland
Từ lúc Trấn Long Uyên phát sinh
dị biến, Tần trưởng lão, Triệu Thế Thành, Đông Thăng Quân tiến vào Trấn
Long Uyên, Yến Triệu Ca liền để cho A Hổ đưa tin tức trở về sơn môn.
Nguyên nhan đương nhiên vì cái khác, vốn là vì Nghiêm Húc, nhưng bây giờ lại
vừa lúc ứng đối với kế hoạch của Đại Nhật Thánh Tông.
Ngược với Đại Nhật Thánh Tông đã sớm có nhiều cao thủ ẩn núp chờ phát động, Thạch Thiết đến Đông Đường cũng không muộn.
Yến Triệu Ca nhìn lên không trung.
Thấy Thạch Thiết mặt ngăm đen, đang trấn bắt Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh đồng thời đưa tay chộp tới trưởng lão của Đại Nhật Thánh Tông!
Lão giả một mắt thấy thế, gầm lên:
- Thạch Thiết, ngươi dám? !
Mặt Thạch Thiết không biểu tình gì, giống như nham thạch vạn năm không đổi nói:
- Ta có cái gì mà không dám?
- Người của Đại Nhật Thánh Tông, làm bậy trong Thiên Vực, liền phải trả giá thật lớn.
Lão giả giận dữ nói:
- Quảng Thừa Sơn các ngươi thu nhận phản đồ của Thánh Tông ta, môn hạ Yến Triệu Ca của các ngươi càng đánh chết Tiêu Thăng.
- Các ngươi cho rằng, chỉ đơn giản bỏ qua như vậy sao?
Thạch Thiết lạnh lùng nói:
- Dâm tà háo sắc, cuồng ngạo phóng túng, có ý đồ ô nhục đồng môn, Đại
Nhật Thánh Tông ngươi thiên vị loại người này, Tiêu Thăng chết là báo
ứng.
Khi nói chuyện, Thạch Thiết vươn tay phải ra, bàn tay giống
như lưu ly, từ trong ra ngoài toả kim quang rực rỡ, giống như kim cương.
Mây gió khắp trời lần hai cuốn lên, mây mù kim sắc hoá thành một bàn tay to lớn, chụp xuống lão giả một mắt.
- Tốt! Thạch Thiết! Có bản lĩnh đi gặp Tông chủ của Thánh Tông ta, ngươi có thể nói bậy như vậy sao!
Lão giả một mặt oán hận thét lên, thân hình bay ngược, thi triển thân pháp
Đại Nhật Đông Thăng Hoành Thiên Túng, hướng về phương xa chạy trốn.
Cho dù Hàn Thịnh có tu vi thực lực không kém lão, cũng bị Thạch Thiết bắt sống bằng một đòn.
Ngay cả Đông Thăng Quân cũng không phải đối thủ của Thạch Thiết, lão giả một mắt biết mình không thể chống lại Thạch Thiết.
Hắn chỉ hy vọng mình có thể chạy thoát.
Đại Nhật Đông Thăng Hoành Thiên Túng của Đại Nhật Thánh Tông, nổi danh khắp thiên hạ.
Bàn về tốc độ thân pháp, hắn mạnh hơn nhiều so với Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh.
- Đừng nói là Hoàng Húc, cho dù Hoàng Quang Liệt ở đây, Thạch mỗ cũng làm như vậy, cuộc đời của Thạch mỗ cái gì cũng mềm, nhưng chỉ có xương là
cứng, cho dù bị đánh nát xương, ta cũng nói như vậy.
Ngữ khí của Thạch Thiết bình thản, lại toát ra một cổ ý chí kiên định vô cùng.
Mây mù kim sắc hoá thành bàn tay khổng lồ, phảng phất như vô hạn, đưa tới phương xa.
Mặc cho trưởng lão của Đại Nhật Thánh Tông thi triển Đại Nhật Đông Thăng
Hoành Thiên Túng nhanh như thế nào, cũng không cách nào chạy ra bàn tay
của Thạch Thiết!
Bàn tay khổng lồ rơi xuống, đem lão giả một mắt chặn lại!
Lão già một mắt này cùng Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh, đều thôi động Linh
binh của mình, một kiện Trung phẩm, một kiện Hạ phẩm, điên cuồng giãy
dụa.
Nhưng mây mù kim sắc biến thành nhà tù, đem bọn hắn trấn áp vững vàng, không có cơ hội chạy trốn nào.
Yến Triệu Ca nhìn bàn tay của Thạch Thiết đã khôi phục lại bình thường, than thở:
- Cả đời chỉ luyện một loại Võ đạo, Đại sư bá rất chuyên tâm, đi tới mức tận cùng.
Đám người A Hổ, Hứa Xuyên đứng một bên nghe vậy, đều gật đầu đồng ý.
Võ giả Quảng Thừa Sơn ở Tông Sư cảnh giống như Yến Triệu Ca, đều tu luyện
hai loại Võ đạo là Thất Tinh Kiếm cùng Đâu Suất Chưởng trong Thái Thượng Bát Cực.
Còn Đại Tông Sư giống như Nghiêm Húc, thậm chí Tần
trưởng lão, Khổng trưởng lão, tu luyện thêm vài loại Võ đạo đứng đầu của Quảng Thừa Sơn, thậm chí còn có Võ học bên ngoài Quảng Thừa Sơn.
Nhưng mà tu luyện nhiều môn Võ đạo, chỉ chủ tu một hai môn, am hiểu tinh thông, những môn khác chỉ đọc lướt qua để tham khảo.
Điều này không những đề thăng thực lực của Võ giả, mà còn giúp Võ giả lý giải, tổng kết đối với Võ đạo.
Đến cảnh giới của bọn họ, nặng nhẹ chừng mực, phân phối thời gian như thế nào, bọn họ đều hiểu rõ.
Toàn bộ Quảng Thừa Sơn, Võ giả Đại Tông Sư, chỉ có Thạch Thiết là ngoại lệ.
Lúc tuổi trẻ tu vi thấp thì, cũng chỉ tu luyện một môn Võ đạo cơ sở.
Tu vi cao hơn, vẩn chỉ luyện một môn trong Thái Thượng Bát Cực, Kim Cương Thân.
Cái này luyện trên trăm năm!
Thạch Thiết gian khổ nhiều năm, từ một đệ tử trẻ tuổi của Quảng Thừa Sơn, đi
tới địa vị như ngày hôm nay, cũng chỉ luyện một môn Võ đạo.
Cha của Yến Triệu Ca, Yến Địch, bàn về thực lực, càng bên trên Đại sư huynh Thạch Thiết.
Thái Thượng Bát Cực, tất cả đều thông hiểu, Quảng Thừa Sơn có chừng bốn người.
Nhưng nếu bàn về tạo nghệ của Kim Cương Thân, Yến Địch đối mặt với Thạch Thiết, cũng muốn than thở không bằng.
Tạo nghệ trên môn Võ học này của Thạch Thiết, đã sớm có một không hai Quảng Thừa Sơn, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất từ cổ chí kim.
Hắn không ngừng nghiên cứu Kim Cương Thân, bỏ tạp lấy tinh, sửa cũ thành mới, không ngừng tăng lên, vượt qua tiền nhân.
Năm đó, Thái Thượng Bát Cực cùng đặt song song.
Thái Thượng Bát Cực hôm nay, Kim Cương đệ nhất.
Danh tiếng đó, là do Thạch Thiết tạo nên.
Thạch Thiết mặt không biểu tình, bắt lấy Hàn Thịnh cùng lão già một mắt, từ
trên trời hạ xuống, đi tới trước mắt đám người Yến Triệu Ca.
Yến Triệu Ca mỉm cười:
- Làm phiền Đại sư bá.
Thạch Thiết gật đầu:
- Cũng nhờ sự can đảm của ngươi, Triệu Ca, ngươi rất khá.
Yến Triệu Ca cười, vẻ mặt bình tĩnh, Hứa Xuyên đứng một bên thầm líu lưỡi.
Danh tiếng của Thạch Thiết bên ngoài, rất ít khen người khác, có thể được
hắn đánh giá một từ “không sai”, đã rất khó có được, như bây giờ khen
Yến Triệu Ca “khá”, giống như “lông phượng sừng lận” (hiếm có) vậy.
- Rời khỏi đây trước, tin tức ta đến Đông Đường, đừng lộ ra.
Thạch Thiết nói.
Yến Triệu Ca gật đầu:
- Vâng.
Thạch Thiết quay đầu lại nhìn về phía trưởng lão khô gầy của Quảng Thừa Sơn:
- Làm phiền Doãn trưởng lão, chiếu cố các đệ tử khác, cùng đoàn ngươi của Hoàng tử Đông Đường.
Vẻ mặt kinh ngạc của lão giả khô gầy đã thu lại, không hỏi nhiều, gật đầu đáp:
- Giao cho lão phu là được.
Lúc này đoàn người rời đi.
Thạch Thiết cùng Yến Triệu Ca không có đi, Thạch Thiết nhìn về phía phương xa:
- Nghiêm Húc, ngươi có gì muốn nói không?
Phương xa, bỗng nhiên sáng lên kim quang rực rỡ, bao phủ khắp trời, giống như cái lồng, cắt đứt trong ngoài.
Thạch Thiết mang theo Yến Triệu Ca cùng A Hổ, bước ra vài bước, đã đi tới biên giới của cái lồng.
Cái lồng này, chính là Võ đạo cường đại của Thạch Thiết biến thành, trước
đó hoàn toàn vô hình, người khác không cách nào phát hiện.
Ngăn
cản cường giả cùng cảnh giới không được, nhưng bao phủ bốn phương, cho
dù Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh có chạy đi nữa, cũng sẽ đụng cái lồng này, bị ngăn cản.
Lúc này, có người bị cái lồng ngăn chặn, chỉ có thể xấu hổ đứng tại chỗ, tiến lui không được.
Người đó chính là Nghiêm Húc.
Hắn lúc trước cũng không có tới gần, chỉ ở xa quan sát động tĩnh.
Nếu như đoàn người Yến Triệu Ca chết trong tay Hàn Thịnh cùng cường giả Đại Nhật Thánh Tông, đối với hắn chính là kết quả tốt nhất.
Nếu như Yến Triệu Ca “phúc lớn mạng lớn” đột phá vòng vây chạy thoát, vậy hắn chỉ có thể đích thân động thủ.
Nhưng khi thấy Thạch Thiết xuất thủ, trong lòng của Nghiêm Húc liền lạnh hơn phân nửa.
Vượt qua dự tính, Thạch Thiết tới quá sớm!
Nghiêm Húc biết không ổn, chuẩn bị quay người chạy trốn.
Nhưng lại phát hiện, quyền ý của Thạch Thiết đã sớm bao phủ bốn phương, phong kím thiên địa, không chỉ đám người Hàn Thịnh, ngay cả Nghiêm Húc cũng
không thể phát hiện, hiện tại như cá trong chậu.
Hắn bị quyền ý
của Thạch Thiết trấn áp, muốn chạy cũng không chạy được, muốn chủ động
hiện thân để che giấu hành vi của mình, nhưng cũng không động đậy được.
Cả người đứng ở đó, xấu hổ vô cùng.