Huy Nhật Luân cùng Bích Long Linh Kiếm, đều là Hạ phẩm Linh binh nổi bậc.
Nếu không có bối cảnh gia thế như Yến Triệu Ca cùng Tiêu Thăng, Võ giả Tông Sư, rất ít người có Hạ phẩm Linh binh.
Trung phẩm Linh binh, Yến cha cùng ngoại tổ phụ của Tiêu Thăng, dĩ nhiên cũng có.
Nhưng lấy tu vi hiện giờ của Yến Triệu Ca cùng Tiêu Thăng, thúc giục
Hạ phẩm Linh binh đã là cực hạn, hơn nữa chỉ có thể phát huy ra lực
lượng có hạn.
Giống như Thái Âm Quan Miện, Thánh binh có thể bị Võ giả Tông Sư điều khiển, ở Bát Cực Đại thế giới hiện nay, cũng là độc nhất.
Đừng nói tới Thánh binh khác, cho dù là Thượng phẩm Linh binh, Trung
phẩm Linh binh, cho Võ giả Tông Sư thôi động, căn bản là không được.
Linh binh có linh tính của bản thân, so với Bảo binh mạnh hơn nhiều lắm.
Cho nên Phong Vân Sanh rất hứng thú xem Yến Triệu Ca thu lấy Huy Nhật Luân.
Bản thân Linh binh có tính tự chủ, nếu không phải là Đại Tông Sư, không dễ dàng gì mà đổi chủ nhân, cho người khác sử dụng.
Huy Nhật Luân chỉ là bị Bích Long Linh Kiếm cuốn lấy tạm thời, cũng không phải cúi đầu thần phục Yến Triệu Ca.
Nếu không có Bích Long Linh Kiếm quấn lấy, chỉ sợ là Huy Nhật Luân đã sớm bay đi, đuổi theo chủ nhân Tiêu Thăng của nó.
Hiện tại, Yến Triệu Ca có cơ hội giam giữ Huy Nhật Luân tạm thời, lấy Bích Long Linh Kiếm của mình làm gông xiềng để giam giữ Huy Nhật Luân.
Hai kiện Linh binh kiềm chế lẫn nhau, trước tiên phải giải quyết vấn
đề này, nếu không, đừng nói là Huy Nhật Luân, ngay cả Bích Long Linh
Kiếm, Yến Triệu Ca cũng không thể sử dụng.
Thực lực tổng hợp của bản thân, ngược lại sẽ giảm xuống một mảng lớn.
Hạ phẩm Linh binh, đối với Võ giả Tông Sư mà nói, có ý nghĩa giống như Bảo binh đối với Võ giả Luyện Thể.
Bắt thì tất nhiên muốn bắt lại, nhưng nếu gặp kẻ địch lần nữa, khó tránh khỏi có chút lúng túng.
“Hả”
Phong Vân Sanh đột nhiên ngẩn ra,chỉ thấy Yến Triệu Ca đi tới phía
trước Huy Nhật Luân cùng Bích Long Linh Kiếm, sau đó vươn ra hai tay,
nắm lấy hai kiện Linh binh.
Huy Nhật Luân ầm ầm rung động, khí tức cuồng mãnh bộc phát ra, trong
nháy mắt, giống như một Đại Tông Sư đang ngủ say bị đánh thức.
Bích Long Linh Kiếm cũng có dáng vẻ như vậy, hai kiện Linh binh đấu
cùng một chỗ, mọi người có mặt ở đây, không cách nào tham gia vào.
Nhưng hai tay của Yến Triệu Ca rung nhẹ, mười ngón tay nắm lại trong
hư không, liên tục gõ trên hai kiện Linh binh, với một vận luật kỳ quái.
Bích Long Linh Kiếm cùng Huy Nhật Luân, lần thứ hai chấn động nhẹ.
Trong hai mắt của Yến Triệu Ca, có tia sáng kỳ lạ thoáng hiện, cảnh
tượng trước mắt biến hóa, giống như tiến nhập vào một thiên địa khác.
Trong mảnh thiên địa này, có một mặt trời kim sắc treo trên không
trung, có một cái trường long màu bích lục không ngừng vòng quanh mặt
trời.
Theo mười ngón tay của Yến Triệu Ca gõ liên tục, dĩ nhiên, hai kiện Linh binh dần an tĩnh lại.
Cũng không phải các Linh binh kiềm chế lẫn nhau, mà là bình tĩnh thật sự, tạm thời ngủ đông.
Phong Vân Sanh hơi há miệng:
“Làm Huy Nhật Luân an tĩnh lại nhanh như vậy, đến tột cùng là hắn làm như thế nào.”
“Quả thực là lần đầu nghe thấy.”
Phục hồi lại tinh thần, Phong Vân Sanh tấm tắc tán dương:
- Tuy rằng trước đây cũng có nghe qua đại danh của ngươi, nhưng hôm
nay thấy được, mới biết lời đồn đãi cũng không phải khoa trương, mà là
quá mức bảo thủ.
- Nghe danh không bằng gặp mặt, những lời này, ta từ bé cũng biết, nhưng ngày hôm nay là có cảm nhận sâu nhất.
Yến Triệu Ca thu hai kiện Linh binh, búng ngón tay, nói:
- Ta là người có rất nhiều ưu điểm, nhưng ưu điểm lớn nhất chính là khiêm tốn.
- Cho nên, sau này ngươi sẽ phát hiện, nhận xét của ngươi ngày hôm nay, vẫn là bảo thủ.
Phong Vân Sanh tức cười, gật đầu:
- Tốt, ta đợi nhìn xem.
Nàng hỏi:
- Đúng rồi, nhìn ngươi đột phá tới Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư, bọn
họ vì sao kinh ngạc như vậy, tuy rằng dưới áp lực mà lâm trận đột phá là chuyện hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có.
- Theo ta biết, có vài người chuyên môn truy cầu khoảnh khắc sinh tử này, mượn áp lực mà đột phá bình cảnh.
Một hắc y Võ giả bên cạnh Yến Triệu Ca mở miệng nói:
- Không đến một tháng trước, công tử vừa đột phá từ Nội Cương Tông Sư tới cảnh giới Ngoại Cương sơ kỳ.
Bọn họ là tùy tùng đi theo Yến Triệu Ca, thấy Yến Triệu Ca đột phá
lúc nãy, thì cũng ngây ra như phỗng, khó có thể tin, so với đám người
Đại Nhật Thánh Tông cũng không kém bao nhiêu.
Lần này Phong Vân Sanh cũng không bình tĩnh nổi nữa, vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Yến Triệu Ca.
Một lúc sau, nàng mới thốt ra:
- Ngươi là con người.
Yến Triệu Ca cười mà không nói.
Phong Vân Sanh cũng hút một ngụm khí lạnh, sau cả ngày mới hồi phục lại tinh thần:
- Ai cũng nói, tuy rằng ngươi là thiên tài, nhưng so với lệnh tôn
trước kia còn kém nhiều, nhưng hiện tại xem ra, chí ít trên tốc độ tăng
trưởng cảnh giới, người mạnh hơn lệnh tôn a.
Trước Đại Phá Diệt, tài liệu đã bị chôn vùi, không thể nào kiểm chứng.
Mà sau Đại Phá Diệt, dưới tất cả các tình huống có thể điều tra, phụ
thân của Yến Triệu Ca, quan môn đệ tử của lão Chưởng môn Quảng Thừa Sơn, Yến Địch, là Tông Sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử, cũng là Đại Tông Sư
trẻ tuổi nhất.
Hơn nữa, bây giờ nhìn lại, vô cùng có khả năng trở thành Võ Thánh trẻ tuổi nhất.
Yến Triệu Ca cười, so với từ Nội Cương hậu kỳ đột phá tới Ngoại Cương sơ kỳ, từ Ngoại Cương sơ kỳ tấn chức Ngoại Cương trung kỳ, dễ hơn rất
nhiều.
Trong này cũng có một ít cơ duyên xảo hợp, như thành tựu cảnh giới
Ngoại Cương, nhanh chóng hoàn thành tẩy tủy phạt cốt lần thứ hai, Huyền
Linh Bảo Đan giúp ngưng luyện Cương khí, Băng Long Cốt Hồn cung cấp động lực đầy đủ để vượt ải, cùng với tu luyện pháp môn đặc thù phối hợp với
vài thứ khác.
- Đều nói ta và cha là hổ phụ không sinh khuyển tử, ta cũng muốn cố
gắng nhiều hơn một chút, không nói vượt lên cha ta, chí ít cũng không
lạc hậu quá nhiều.
Yến Triệu Ca cười nói:
- Huống chi, Võ giả tu hành, cùng một cửa ải, có người như giẫm trên
đất bằng, dễ dàng bước qua, có người làm cách nào cũng không đột phá,
lãng phí một thời gian rất dài cũng không tiến thêm nữa.
- Nhưng chờ đến lúc bước qua cửa ải này xong, sau đó lại là một cửa
ải khó khăn khác, nói không chừng sẽ đảo ngược, vì vậy, người vốn đang
lạc hậu, trái lại vượt lên dẫn đầu.
- Đây cũng là sự tình rất thường gặp.
Phong Vân Sanh tức giận trợn trắng mắt:
- Nhưng cũng không khoa trương giống ngươi như vậy, một tháng từ
Ngoại Cương sơ kỳ đến Ngoại Cương trung kỳ, xưa nay chưa từng có.
Chân mày của Yến Triệu Ca khiêu (nhảy) một cái, cười nói:
- Cho nên ta vẫn nói, con người của ta có rất nhiều ưu điểm, nhưng ưu điểm lớn nhất chính là khiêm tốn hơn người.
Nói xong, Yến Triệu Ca chuyển đề tài:
- Lại nói tiếp, ta và ngươi gặp nhau, sợ rằng cũng không phải là ngẫu nhiên.
Phong Vân Sanh ngẩn ra.
Yến Triệu Ca nhìn nàng, từ từ nói:
- Ta vốn là, đang tìm Mạnh Uyển.
- Đừng lấy cái ánh mắt này nhìn ta, nàng là Thái Âm Chi Nữ của Đại
Nhật Thánh Tông, ta là đệ tử của Quảng Thừa Sơn, nghĩ biện pháp để cho
nàng không thắng được Thái Âm Chi Thí, là chuyện rất bình thường.
Yến Triệu Ca vuốt cằm của mình:
- Bây giờ nghĩ lại, người của ta theo dõi nàng, nàng đã phát giác, kết quả là một đường dẫn ta đến bên này.
- Ta đã nói Mạnh Uyển chưa bao giờ dễ dàng lén ly khai sơn môn Đại
Nhật Thánh Tông, lần này sao lại có thái độ khác thường như thế, quả
nhiên là không phải không có nguyên nhân.
Ánh mắt của Phong Vân Sanh nhu hòa hơn rất nhiều:
- Tiểu Uyển là vì giúp ta, sư phụ mất, nàng biết Tiêu Thăng tự mình
rời tông môn tới tìm ta báo thù, cho nên mới chạy tới hy vọng có thể
giúp ta một...hai....
- Dẫn ngươi qua đây, có lẽ là mong muốn Quảng Thừa Sơn có thể thu
lưu, che chở ta, như vậy bản thân cô ta cũng không cần đứng ra, cũng
không rơi vào tình thế khó xử.
Yến Triệu Ca hỏi:
- Các ngươi là cùng một sư phụ.
Phong Vân Sanh lắc đầu:
- Cũng không phải, bất quá những năm chúng ta còn là Thái Âm Chi Nữ,
phải tiếp nhận giáo dục cùng huấn luyện giống nhau rất nhiều, cho nên
bình thường cũng ở cùng một chỗ.